Tiểu Thiên Nga

Chương 29

Công Tử Như Lan

18/04/2024

Bài đăng này [Đào lại một chút chuyện vai chính của《Xuân chi thần》được chỉ định nội bộ] tuy nói là đào lại, nhưng thực ra nội dung chỉ là một đoạn ghi âm rất ngắn và phiên bản bằng chữ của đoạn ghi âm đó.

Chủ đề: [Link ghi âm]

Phiên bản bằng chữ của đoạn ghi âm:

“Mẹ của em gọi cho cô.”

“Dạ. Hỏi cô về chuyện biểu diễn văn nghệ đúng không.”

“Đúng, về chuyện “Hội diễn Xuân Thành” vào đầu xuân năm sau. Em là học trò do cô dạy ra, yên tâm đi, chỉ định nội bộ.”

“Được, cảm ơn cô.”

* (Nhắc nhẹ là đoạn đối thoại gốc nằm ở chương 1)

Giọng nói trong đoạn ghi âm là một giọng nam một giọng nữ, rất nhanh đã có bạn cùng trường chỉ ra được một giọng nói trong đó là của Giang Kiều, giọng kia là của Nguỵ Dĩnh.

[1L: Vãi! Chỉ định mà nói thản nhiên trong đây như vậy à?!]

[2L: Không phải nói rằng vai chính của vở vũ kịch lần này sẽ theo chế độ khảo hạch hay sao? Vì sao lại chỉ định nội bộ rồi?]

[3L: Chỉ định nội bộ hay khảo hạch, với thực lực của Giang Kiều mà nói thì dường như cũng không khác biệt gì đúng không?! Mọi người kinh ngạc như vậy là sao?]

[4L: Đây chắc không phải là vấn đề chỉ định nội bộ hay khảo hạch đúng không? Xem ngày của đoạn ghi âm thậm chí đã hơn một tháng trước rồi, chỉ định nội bộ sớm như vậy còn khảo hạch làm cái gì?! Chỉ là để người khác chạy cùng hay gì!]

[5L: Chắc là để danh chính ngôn thuận chăng? Bình thường thấy cô Ngụy nghiêm khắc như vậy, không ngờ lại thiên vị học trò của mình như thế nha.]

[6L: Tôi là một trong những ứng cử viên của buổi khảo hạch lúc đó, thực lực của Giang Kiều rõ như ban ngày, căn bản không có vấn đề chỉ định nội bộ gì cả!]

[7L: Thực ra với thực lực của Giang Kiều trực tiếp chỉ định nội bộ cũng không có vấn đề gì, quan trọng là nói một đằng làm một nẻo ít nhiều cũng có chút đạo đức giả......]

[8L: Tôi luôn cảm thấy Thẩm Như Chân nhảy giỏi hơn Giang Kiều, nhưng trong hai lần hợp tác liên tiếp đều chỉ có thể nhảy phụ cho Giang Kiều, hóa ra là vì không có sự nâng đỡ của giáo viên.]

..........

Trong phòng họp của khoa múa ba lê, đoạn ghi âm trong bài đăng “Đào lại một chút” được phát đi phát lại, trưởng khoa nhíu mày hỏi Nguỵ Dĩnh: “Cô Ngụy, đây rốt cuộc là chuyện gì? Người trong đoạn ghi âm này là cô à?”

“Là tôi.” Nguỵ Dĩnh gật đầu, “Nhưng nội dung này không phải là lời tôi nói.”

Trưởng khoa: “Ý gì?”

Nguỵ Dĩnh giải thích, “Bản ghi âm này đã bị cắt ghép, khi đó tôi và Giang Kiều nói là 'Sẽ không xảy ra tình huống chỉ định nội bộ đâu'.”

Trưởng khoa xác nhận tới lui mấy lần: “Cô thật sự không nói Giang Kiều được chỉ định nội bộ? Có bằng chứng gì không?”

“Không có, lúc đó trong phòng học chỉ có tôi và Giang Kiều.......”

Trưởng khoa lắc đầu ngắt lời cô: “Không thể nào, nếu chỉ có hai người ở đó, vậy thì ai ghi âm?”

Được ông ấy nhắc nhở, Nguỵ Dĩnh mới nhớ ra, đúng là chỉ có cô và Giang Kiều ở trong phòng học lúc đó, nhưng trong phòng học bên cạnh còn có những học sinh khác, chỉ là nhiều người như vậy, thời gian lại trôi qua lâu như thế, muốn tìm ra ai đã ghi âm căn bản là không thể nào.

“Không tìm ra được IP sao?” Trưởng khoa hỏi.

“Nghe nói là IP nước ngoài ẩn danh.” Nguỵ Dĩnh bất đắc dĩ nói, “Tạm thời còn chưa phá giải được.”

Trưởng khoa đau đầu xoa xoa giữa lông mày: “Có tiến triển gì thì báo cho tôi.”

Nguỵ Dĩnh gật đầu: “Được.”

Cùng lúc đó, trong một ký túc xá nam nào đó ở khu C, Lương Thừa An đưa tay chống lên lưng ghế, cúi đầu nhìn màn hình máy tính: “Vẫn chưa tìm ra được IP hả?”

Trước máy tính là một thanh niên đeo kính không gọng, tóc hơi dài, buộc thành một túm nhỏ, hai tay hắn gõ thật nhanh trên bàn phím, trong miệng ngậm điếu thuốc: “Đừng có hối sư huynh, đây không phải đang vội hay sao? Thằng nhóc này có chút bản lĩnh.”

Lương Thừa An chậc một tiếng: “Trần Dục rốt cuộc ông có được hay không?”

Bàn tay kẹp điếu thuốc của Trần Dục tuỳ ý đẩy kính lên, tựa lưng vào ghế, hơi lộ ra vẻ ngạo mạn nói: “Nếu tôi không được, thì toàn bộ khoa máy tính cũng không có ai được đâu, ông có tin không?”

“Nhanh làm việc đi, khoe khoang cái gì.” Lương Thừa An đẩy đẩy hắn.

“Rõ rồi, ông chủ.” Trần Dục lười biếng đáp lại một tiếng, quay lại máy tính tiếp tục làm việc, miệng vẫn không ngừng hỏi, “Thiên nga nhỏ kia của ông đâu, tại sao không dẫn cậu ấy cùng đến đây?”

“Em ấy bị trong khoa gọi tới.” Lương Thừa An trả lời, ngồi xuống bên cạnh máy tính, trang diễn đàn của trường đang hiển thị trên màn hình máy tính.

Khoa múa ba lê vừa mới công bố đoạn video khảo hạch vai chính của vở《Xuân chi thần》, đoạn video dư sức chứng minh Giang Kiều hoàn toàn có thực lực để đảm nhận vai chính trong vở kịch này, nhưng điều này lại không thể chứng minh đoạn ghi âm là giả, vẫn còn rất nhiều tiếng nói chỉ trích cậu và Nguỵ Dĩnh.

Để tránh gây ra tác động lớn hơn, bài đăng “Đào lại một chút” đã bị cấm. Video buổi khảo hạch này lại trở nên hot, cư dân mạng vốn đang hoạt động trong bài đăng “Đào lại một chút” đều chuyển hết sang bên đây.



[1L: Xem xong video rồi, chọn Giang Kiều làm nhân vật chính chẳng có vấn đề gì hết!!]

[2L: Vấn đề không phải là chọn ai nhé? Miệng thì nói phải công bằng chính trực công khai, nhưng sau lưng lại chỉ định nội bộ trước, đây không phải là đã làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ hay sao?]

[3L: Video này có thể chứng minh điều gì? Nếu nói về thực lực, xét từ video, tôi cảm thấy Thẩm Như Chân cũng được nha!]

[4L: Cho nên rốt cuộc đoạn ghi âm đó là thật hay giả? Nhà trường cũng chưa có câu trả lời chính xác à.]

[5L: Tôi là Thẩm Như Chân, trả lời lầu 3, tuy rằng tôi cũng cảm thấy mình rất trâu bò, nhưng lần này tôi thực sự không thể, kém một chút so với Giang Kiều.]

[6L: Thẩm học trưởng, nếu anh bị bắt cóc chỉ cần nhắn tin riêng cho em, chúng em nhất định sẽ chống đỡ cho anh.....]

[7L: Ngay cả Thẩm Như Chân cũng đã ra mặt nói rồi, Giang Kiều đâu? Sẽ không coi như không có chuyện gì xảy ra đấy chứ? Dám làm không dám nhận hả?]

[8L: Nói nghe một chuyện ít ai biết, Giang Kiều hình như không có tài khoản diễn đàn......]

Bình luận trong bài đăng càng lúc càng nhiều, Lương Thừa An khẽ cau mày, không biết Giang Kiều có vào diễn đàn xem những bình luận này hay không, tâm trạng có bị ảnh hưởng hay không.

Anh lấy điện thoại di động gửi tin nhắn WeChat cho Giang Kiều, hỏi cậu bây giờ thế nào, Giang Kiều cũng không trả lời, chắc là vẫn chưa giải quyết xong.

Lương Thừa An tựa vào lưng ghế, sắc mặt âm trầm như nước, thoạt đầu nghe được đoạn ghi âm đó, anh có chút kinh ngạc, đoạn ghi âm này quá mức kỳ lạ.

Chưa nói tới Giang Kiều không phải là loại người sẽ tìm kiếm mối quan hệ với giáo viên, nếu chỉ dựa vào mấy câu nói mà đòi buộc tội cậu và Nguỵ Dĩnh cũng không có sức thuyết phục, xét cho cùng toàn bộ buổi khảo hạch đều có ghi hình, chỉ cần công khai video buổi khảo hạch là có thể chứng minh thực lực của Giang Kiều.

Cho đến khi thấy càng ngày càng có nhiều bình luận chỉ trích Giang Kiều, anh mới hiểu được ý đồ của người đăng —— Thực lực và danh tiếng là tách biệt, cho dù Giang Kiều có thực lực đến đâu, cũng không thể che đậy sự thật rằng Nguỵ Dĩnh đã chỉ định nội bộ cậu từ trước.

Như một số sinh viên trong trường đã nói, có thể chỉ định nội bộ, trực tiếp công bố danh sách là được, nhưng để che đậy sự thật về việc chỉ định nội bộ mà lôi kéo người khác cùng chạy thì lại là một chuyện khác.

Mục đích của bài đăng này, chỉ là để bôi nhọ danh tiếng của Giang Kiều và Nguỵ Dĩnh mà thôi.

“Đệt!”

Trần Dục ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lương Thừa An, Lương Thừa An xoay đầu nhìn hắn: “Làm được rồi à?”

Trần Dục nhún vai: “Vậy thì ngược lại vẫn chưa.”

“Thế ông kêu cái gì?” Lương Thừa An cau mày hỏi.

“Ông mau làm mới trang chủ diễn đàn, bài đăng mới đó có phải là tài khoản của Giang Kiều không?” Trần Dục nói với vẻ ngạc nhiên: “ĐM, còn làm cái gì nữa chứ? Cậu ta trực tiếp lật ngược thế cờ cho mình và cô Ngụy luôn rồi!”

Ý gì?

Lương Thừa An nhanh chóng làm mới diễn đàn của trường, phát hiện một bài đăng mới nhất treo trên cùng có tựa đề [Tôi là Giang Kiều, không có chỉ định nội bộ, đoạn ghi âm nửa thật nửa giả, có video.]

Anh nhấc tay nhấp vào bài đăng, người đăng bài là một tài khoản mới đăng ký, tên là [Giang Kiều], hình đại diện là bóng của một con thiên nga, giống với hình đại diện trên WeChat của Giang Kiều.

Chủ bài đăng (Giang Kiều): Tôi thường có thói quen ghi hình để xem lại khi tập nhảy, tình cờ hôm đó cũng quay video. Bản đầy đủ ở đây, có thể chứng minh bản ghi âm về việc vai chính được chỉ định nội bộ của vở《Xuân chi thần》đã bị cắt ghép ác ý, cô Ngụy chưa bao giờ nói lời nào rằng tôi đã được chỉ định nội bộ vào vai chính cả, cũng không có nói một đằng làm một nẻo. [Liên kết video]

Tình yêu nhiệt thành của cô Nguỵ dành cho múa ba lê là đáng trân trọng, cô ấy chắc chắn sẽ không làm ra những việc vi phạm điểm mấu chốt của mình, hy vọng mọi người đừng vì một đoạn ghi âm đã bị cắt ghép ác ý mà phủ nhận một giáo viên nghiêm khắc cẩn thận.

Lời giải thích của Giang Kiều rất đơn giản và rõ ràng, nhưng lời lẽ lại vang dội mạnh mẽ.

Lương Thừa An bấm mở video để xem, trong video là cuộc trò chuyện giữa Nguỵ Dĩnh và Giang Kiều trong phòng học, như cậu ấy đã nói, nội dung của đoạn ghi âm đã được chỉnh sửa từ cuộc trò chuyện của bọn họ.

Trong video, Nguỵ Dĩnh nhắc đến mẹ của Giang Kiều, khi đó lời Giang Kiều nói là: “Cô không cần để ý đến lời nói của mẹ em, cũng không cần khó xử, em muốn cạnh tranh công bằng.”

Lời Nguỵ Dĩnh nói là: “Nghĩ gì vậy chứ, học trò do cô dạy ra, cô đương nhiên hiểu rõ. Yên tâm đi, sẽ không xảy ra tình huống chỉ định nội bộ đâu, các em đều phải thi. Đặc biệt là em, không thể để cho người ta cảm thấy cô thiên vị.”

Giang Kiều cuối cùng nói: “Được, em sẽ chuẩn bị thật tốt. Cảm ơn cô.”

Đoạn ghi âm đã loại bỏ những nội dung quan trọng của các câu này, ý nghĩa trở nên hoàn toàn khác biệt.

Sau khi video của Giang Kiều đăng lên, các bình luận đáp lại bên dưới giống như xáo trộn lại. Một số người chỉ trích Giang Kiều và Nguỵ Dĩnh đứng ra xin lỗi, một số vẫn im lặng, một số thì bắt đầu lên án người đã chỉnh sửa đoạn ghi âm một cách ác ý, trong thời gian ngắn rất là náo nhiệt.

Cùng lúc đó, Trần Dục ở bên cạnh nhẹ nhàng nhấn Enter: “Xong.”

Lương Thừa An đóng diễn đàn lại, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, nhìn địa chỉ IP hiện ra trên màn hình.

Anh không nói lời nào, chụp hình địa chỉ IP, lấy một số liên lạc từ WeChat và gửi qua, sau đó lại gửi ảnh chụp màn hình bài đăng có đoạn ghi âm kia cho đối phương [Đi kiểm tra một chút, tìm hiểu xem là ai.]

Anh vừa gửi xong, thì có thông báo tin nhắn mới.

[Giang Kiều: Vừa mới ra khỏi phòng giáo vụ, chuẩn bị quay lại lớp học, anh thì sao.]

Nhìn thấy tin nhắn của Giang Kiều, Lương Thừa An trả lời lại cho cậu [Anh đang ở chỗ người bạn, mấy giờ em học xong.]

[Giang Kiều: 6 giờ.]

Lương Thừa An xem thời gian, cách giờ tan học còn hai tiếng nữa [Anh sẽ đón em.]



[Giang Kiều: Được.]

Lương Thừa An cất điện thoại di động, Trần Dục ở một bên tặc lưỡi ngạc nhiên: “Sắc mặt này của ông, thật sự là thất thường như thời tiết tháng sáu, nói chuyện với ai? Giang Kiều hả?”

“Ừ.” Lương Thừa An cầm lấy áo khoác trên chiếc ghế bên cạnh, mặc vào rồi đi ra ngoài, “Đi đây.”

“Không phải chứ?” Trần Dục đuổi theo ra ngoài, “Tôi cmn bận rộn cả nửa ngày, ông cũng không nói một tiếng cảm ơn?”

Lương Thừa An đi về phía cầu thang, nghe được lời này, chỉ giơ tay vẫy tay: “Cảm ơn.”

Trần Dục: “.......”

Trần Dục vừa chửi bới vừa trở về ký túc xá, cảm giác mình giống như Dương Bách Lao (là một nhân vật trong truyện, hàm ý là bị áp bức bóc lột mà không nhận được gì), vừa mới ngồi xuống, điện thoại đột nhiên rung lên, hắn nhấn mở một cách thờ ơ, sau khi đọc rõ ràng tin nhắn thì đứng bật dậy khỏi ghế.

“Thế này còn được.” Trần Dục cười hớn hở gửi cho Lương Thừa An một biểu tượng cảm xúc [Cảm ơn ông chủ].

Buổi chiều Lương Thừa An không có tiết, anh trực tiếp đến học viện khiêu vũ đợi Giang Kiều, trong lúc chờ đợi, sự việc mà anh kêu người điều tra đã có hồi đáp.

Khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương gửi đến, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

Người đăng bài không hề quen biết Giang Kiều, chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi, chủ mưu chân chính là một người khác.

“Anh đang xem gì vậy?”

Giọng nói của Giang Kiều từ bên cạnh truyền đến. Lương Thừa An quay lại nhìn thấy Giang Kiều tan học không biết đi đến bên cạnh anh từ lúc nào.

Lương Thừa An nói cho cậu biết tình hình điều tra.

“Hứa Thiên Ngữ? Là cô ta á.” Sau khi nghe xong, đầu tiên Giang Kiều có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ lại hình như cũng không quá ngạc nhiên, cậu và đối phương vẫn luôn không hoà hợp gì cho lắm.

“Ừ.” Lương Thừa An hỏi cậu, “Em muốn xử lý thế nào?”

Giang Kiều nghĩ nghĩ, rồi nói: “Để nhà trường xử lý là được, em không can thiệp.”

Lương Thừa An nhìn cậu: “Em không tức giận sao?”

“Giận chứ, em cũng không phải là thánh nhân.” Giang Kiều nói, “Nhưng loại chuyện này, để cơ quan chức năng xử lý sẽ thích hợp hơn, hơn nữa cô ta là con gái, cho dù em tức giận thế nào cũng không thể ra tay với cô ta.”

Lương Thừa An nghe vậy ngạc nhiên: “Ý em nếu đối phương là con trai, thì em sẽ ra tay à?“. Truyện Trọng Sinh

“Chắc vậy......” Giang Kiều suy nghĩ vài giây, “Cũng không được, một mình em không thể đánh thắng người ta, vẫn nên giải quyết một cách văn minh đi.”

Lương Thừa An bị cậu chọc cười: “Vậy lần sau em có thể gọi cho anh, anh đánh nhau cũng tàm tạm.”

Giang Kiều đánh giá thân hình cao 1m9, bình thường vừa luyện tập vừa chơi bóng rổ của anh, hẳn là lợi hại hơn mình, vui vẻ đồng ý: “Được nha.”

Sau khi hỏi ý kiến ​​của Giang Kiều, Lương Thừa An đã chuyển những thông tin liên quan đến một vị lãnh đạo nào đó trong trường.

Không lâu sau khi thông tin được gửi đi, trang web chính thức của nhà trường đã đưa ra thông báo, cho biết kẻ chủ mưu sử dụng đoạn ghi âm được biên tập ác ý nhằm bôi nhọ người khác đã được điều tra rõ ràng, nhà trường sẽ xử lý nghiêm khắc, công bố kết quả xử lý trong vòng 24 giờ.

Giang Kiều cũng nhìn thấy thông báo, là Chu Nghiên Nghiên chuyển cho cậu.

Cậu đọc hai lần, đột nhiên nói với Lương Thừa An: “Tuy không có chỉ định nội bộ, nhưng mẹ em thật sự là đã từng tìm đến cô Nguỵ, anh nói xem như vậy có tính là em đi cửa sau không?”

Tập Thiến từng tìm Nguỵ Dĩnh vì “Xuân Thành hội diễn”, chẳng qua là đã bị Nguỵ Dĩnh trực tiếp từ chối.

Lương Thừa An đang lái xe, nghe ra tâm trạng rối rắm trong giọng nói của cậu, dứt khoát tấp vào lề dừng xe lại, nói với Giang Kiều: “Em có biết việc mẹ em tìm đến cô Nguỵ không?”

“Sau này mới biết.” Giang Kiều nói.

“Vậy chứng tỏ em cũng không biết chuyện này, hơn nữa cô Ngụy cũng không đồng ý.” Lương Thừa An nhìn cậu, giọng điệu nghiêm túc nói: “Vai chính của vở kịch là do em dựa vào thực lực của chính mình để giành được, không có đi cửa sau.”

Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ngoài ra......”

Giang Kiều hỏi: “Ngoài ra cái gì?”

Lương Thừa An nhìn cậu cười nói: “Ngoài ra nếu em muốn đi cửa sau, không bằng thử tìm anh nè?”

Giang Kiều: “......”

——————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Kiều: Anh đang nói bậy cái gì vậy?

Lương Thừa An: Thiên nga nhỏ, em có gì đó sai sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thiên Nga

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook