Chương 31
Công Tử Như Lan
26/04/2024
Đi đi về về trong thời gian ba ngày nghỉ tết Dương lịch thật ra rất gấp, lúc đầu Giang Kiều không định trở về Bình Thành, nhưng Tập Thiến đã mua xong vé từ trước, lễ Quốc khánh cậu cũng đã không về, nên dứt khoát trở về một chuyến.
Hôm đó Lương Thừa An hỏi cậu để lấy thông tin vé máy bay, cậu cho rằng đối phương thật sự chỉ là vì đi tiễn mình, không ngờ lại là có ý định đi về chung với cậu.
Đột nhiên nghe được lời này của Lương Thừa An, nói không kinh ngạc là gạt người, thậm chí có chút vui mừng bất ngờ —— Lời mời ban đầu chưa nói ra khỏi miệng, trong lúc vô tình thế mà đã được đối phương hoàn thành rồi.
Lương Thừa An thấy cậu ngơ ngẩn nhìn mình, trêu chọc hỏi: “Sao không nói lời nào? Không hoan nghênh anh à?”
Giang Kiều phản bác: “Đương nhiên không phải, chỉ là quá kinh ngạc.”
“Chỉ kinh ngạc, không phải kinh hỉ sao?” Lương Thừa An hỏi.
Giang Kiều khẽ nói: “Một xíu xiu thôi.”
Lương Thừa An đưa tay búng nhẹ vào trán cậu một cái: “Cãi bướng.”
Lên máy bay, Lương Thừa An đổi chỗ ngồi với người ta, đổi đến bên cạnh Giang Kiều.
Từ Kinh Thị đến Bình Thành hơn một tiếng, Giang Kiều biết được Lương Thừa An còn chưa đặt khách sạn, mở app ra đặt cho anh một khách sạn ở gần nhà mình.
Đặt xong khách sạn, cậu nghĩ xem sau khi về đến nhà mình phải tìm lý do gì để ra ngoài, Lương Thừa An hiếm khi đến được một chuyến, nói chung không thể nào để anh ở một mình mãi trong khách sạn.
Cậu suy nghĩ ra một lô một lốc lý do, nhưng không ngờ lúc máy bay vừa đáp thì nhận được tin nhắn của Tập Thiến, nói bà đột ngột phải đi công tác một chuyến, không thể tới sân bay đón cậu.
Tin nhắn gửi tới nửa tiếng trước, lúc ấy cậu còn ở trên máy bay, Tập Thiến phải đi công tác một tuần, cũng có nghĩa là ba ngày tết Dương lịch này đều không có ai quản cậu.
“Suy nghĩ cái gì?” Lương Thừa An ở bên cạnh hỏi, “Vui vẻ như vậy?”
Giang Kiều cầm điện thoại, giọng điệu nhịn không được nâng cao lên: “Mẹ em đi công tác rồi, một tuần sau mới về.”
Lương Thừa An nghe vậy, cúi đầu nhìn cậu: “Tiểu thiên nga, lời này của em rất nguy hiểm nha.”
Giang Kiều còn đắm chìm trong niềm vui Tập Thiến đi công tác, cậu có thể tự do đi chơi với Lương Thừa An, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt tối xuống của Lương Thừa An, vừa trả lời tin nhắn vừa thuận miệng hỏi: “Cái gì nguy hiểm?”
“Nguy hiểm là sẽ gọi sói xám tới.” Lương Thừa An khom người xuống, nói bên tai cậu, “Sẽ dẫn sói vào nhà.”
Anh ghé vào rất gần, khi nói chuyện ngữ điệu kéo dài ra thật nhẹ, hơi thở nóng rực phà vào vành tai hơi lạnh của Giang Kiều, gây ra từng đợt run rẩy tê tê.
Giang Kiều rụt rụt cổ, cảm thấy lỗ tai hơi nhột, trở tay đẩy mặt anh ra: “Anh dựa vào gần quá.”
Lương Thừa An khe khẽ cười hai tiếng, đứng thẳng người lên: “Trước hết gọi xe trở về hả?”
“Dạ.” Giang Kiều trả lời tin nhắn xong, cất điện thoại trở lại vào túi, “Trước hết đi tới khách sạn với anh.”
Hai người ra bên ngoài gọi xe, buổi sáng xuất phát sớm, đến khách sạn còn chưa tới 12 giờ.
Khách sạn cách nhà Giang Kiều chỉ một con phố, sau khi sắp xếp cho Lương Thừa An xong, cậu về nhà cất hành lý rồi lập tức ra ngoài gặp anh.
Bình Thành mấy năm gần đây chú trọng phát triển du lịch, coi như là một thành phố nửa du lịch, khác với ở Kinh Thị có thể ngẫu nhiên nhìn thấy được các toà cao ốc, bên này có nhiều ngôi nhà thấp lầu nhà kiểu tây hơn, khắp thành phố đều được xanh hoá, cho dù vào thời tiết mùa đông lạnh lẽo, cũng không có vẻ tiêu điều.
Giang Kiều dẫn Lương Thừa An đi ăn các món ăn đặc sắc của Bình Thành, hỏi anh có muốn đi đến các nơi vui chơi hay không.
Mùa đẹp nhất ở Bình Thành là mùa xuân và mùa thu, mùa xuân thì thành phố tràn ngập hoa nở, mùa thu thì khắp nơi là màu vàng pha đỏ, những nơi có thể vui chơi vào mùa này cũng không nhiều.
Bình Thành tuy rằng cách Kinh Thị không xa, nhưng cũng là mấy năm gần đây mới phát triển thành đô thị, trước đây Lương Thừa An chưa từng tới.
Nhưng lần này anh đến đây cũng không phải để chơi, chỉ là muốn đến xem nơi Giang Kiều đã lớn lên, vì thế hỏi Giang Kiều: “Ngôi trường lúc trước em học cách đây có xa không?”
“Trường cấp 3 không xa, đi từ đây đến đó đại khái mất khoảng hai mươi phút.” Giang Kiều chỉ chỉ về một hướng, “Anh muốn đi xem thử không?”
“Ừ.” Lương Thừa An đút hai tay vào túi, trêu ghẹo nói, “Đi thôi, đi xem thử cơ sở phát triển tiểu thiên nga.”
Cơ sở phát triển...... Giang Kiều nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi.
Lương Thừa An thấy ánh mắt cổ quái của cậu, hỏi: “Ánh mắt này của em là sao?”
“À ——” Giang Kiều hình dung nói, “Lời nói vừa rồi kia của anh, giống như kiểu ông chủ từ nơi khác đến đây tìm kiếm nơi đầu tư.”
“Đầu tư?” Lương Thừa An không nghĩ tới còn cách nói thế này, rất có hứng thú hỏi, “Đầu tư cái gì?”
Giang Kiều ra hiệu cho anh cúi người xuống, Lương Thừa An khom lưng đưa lỗ tai đến gần, Giang Kiều cất cao giọng hét to lên: “Máy giặt Tiểu thiên nga.” (Một nhãn hiệu máy giặt của hãng Midea)
Giang Kiều nói xong liền chạy về phía trước, cơn gió lạnh mùa đông thổi tung mái tóc đen của cậu, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm rõ ràng, còn đẹp hơn cả nắng ấm mùa đông.
Cậu đứng ở phía trước quay đầu lại vẫy tay với Lương Thừa An vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, thúc giục anh: “Ông chủ Lương nhanh một chút, em dẫn anh đi xem nơi tạo ra máy giặt.”
“Còn học được cách trêu chọc mọi người.” Lương Thừa An xoa xoa lỗ tai, lắc đầu cười một cái, nhấc chân đuổi theo cậu.
Trường cấp 3 của Giang Kiều là một trường thực nghiệm, là trường cấp 3 kiểu mẫu của Bình Thành, không thể tùy ý ra vào, trùng hợp ở cổng trường hai người gặp được thầy chủ nhiệm cấp 3 của Giang Kiều.
Thầy chủ nhiệm liếc mắt một cái đã nhận ra Giang Kiều, nghe cậu nói muốn vào xem một chút, sảng khoái kêu chú bảo vệ để cho đi.
Lúc này trường học cũng đã nghỉ lễ, nhưng học sinh lớp 12 vẫn đang học bù, khi hai người đi ngang qua khu dạy học còn có thể nhìn thấy các học sinh đang vùi đầu học tập qua cửa sổ.
Giang Kiều lúc trước là được tuyển thẳng vào Thanh Đại, không trải qua lớp 12, khi đi ngang qua không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Trong phòng học, học sinh vùi đầu học hành vất vả, chồng sách vở trên mặt bàn còn cao hơn cả thân mình, hoàn toàn không để ý gì đến chuyện bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ một lòng chăm chỉ đọc sách thánh hiền.
Giang Kiều thấy thế, cảm khái lên tiếng: “Nếu em không học khiêu vũ, bây giờ hẳn là cũng đang ở trong lớp học làm bài.”
Giang Kiều năm nay vừa tròn 18 tuổi, đúng là độ tuổi học lớp 12.
Điều Lương Thừa An suy nghĩ là, nếu như Giang Kiều không học khiêu vũ, thì có lẽ cậu sẽ không đến Học viện múa của Thanh Đại, vậy hai người rất có thể sẽ không có cơ hội gặp nhau.
Nghĩ đến đây, bèn nói: “Học khiêu vũ khá tốt.”
Giang Kiều không cho là đúng mà nói: “Nhưng anh không học (khiêu vũ), làm sao biết được tốt hay không tốt.”
Lương Thừa An hỏi: “Vậy em thì sao?”
Giang Kiều dừng bước chân lại, Lương Thừa An hỏi tiếp: “Em cảm thấy có tốt không?”
Cảm thấy có tốt không ư?
Giang Kiều đột nhiên không thể trả lời câu này của anh.
Lúc mới tiếp xúc với khiêu vũ, cậu rất vui vẻ, lúc nhảy bài múa đầu tiên, cậu cũng rất vui vẻ, lúc được người khác khen cậu nhảy giỏi, cậu cũng rất vui vẻ.
Nhưng sự vui vẻ này dần dần về sau đã trở nên không còn giống nhau nữa, bắt đầu từ khi cậu hiểu ra được sự cố chấp của Tập Thiến đối với ba lê.
Năm đó mười tuổi, cậu đại diện cho trường dạy múa đi tham gia cuộc thi múa ba lê thiếu nhi, có người tố cáo cậu là dựa vào quan hệ của Tập Thiến mới giành được giải quán quân, còn có phụ huynh tới trường dạy múa quậy ầm ĩ.
Lúc ấy Tập Thiến đi công tác ở nơi khác, người tới không cho giải thích gì đã chĩa mũi dùi vào cậu, bất chấp sự can ngăn của các thầy cô trong trường, bước tới đẩy cậu một cái thật mạnh, rồi mắng xối xả lên người cậu.
Mắng cậu, mắng Tập Thiến, mắng cả trường dạy múa, những từ ngữ khó nghe không ngừng tuôn ra từ cái miệng lúc đóng lúc mở kia.
Khi đó tuổi còn nhỏ, đối mặt với những lời chỉ trích và nhục mạ đột ngột, cả người cậu đều hết sức hoảng loạn, luôn lắc đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu “Cháu không có“.
Nhưng người nọ không nghe, nói là bởi vì sự thay thế của cậu, nên con mình mới mất đi cơ hội tiến vào vũ đoàn hàng đầu.
Không ai để ý cậu mới mười tuổi, chỉ là một học sinh lớp 3 tiểu học, trong lúc cãi vã kịch liệt, móng tay bén nhọn của đối phương suýt nữa chọc vào mặt cậu.
Sau khi cơn phong ba lắng xuống, cậu vẫn chưa hoàn hồn, cả người như là chim sợ cành cong cứ rúc vào một góc, mồ hôi lạnh ướt đẫm nửa thân trên.
Tập Thiến chạy vội về trong ngày, sau khi tìm hiểu sự việc thì báo cảnh sát, cuối cùng xử lý như thế nào cậu đã không còn ấn tượng gì mấy.
Chỉ nhớ sau đó cậu mất hai ngày mới hồi phục tinh thần lại, rụt rè sợ hãi nói với Tập Thiến rằng mình có thể không nhảy múa nữa hay không.
Đối với sự lùi bước của cậu, Tập Thiến không nghiêm khắc giống những lúc đốc thúc cậu luyện múa như thường lệ, bà thậm chí còn không mắng cậu, chỉ kêu cậu đi quỳ gối trong phòng tập múa bằng giọng điệu lãnh đạm, khi nào rút lại lời nói, thì khi đó mới có thể đứng lên.
Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy sàn nhà của phòng luyện múa vừa lạnh vừa cứng, rõ ràng bình thường nhón chân ở trên đó xoay tròn như thế nào đi nữa cũng không cảm thấy đau, bây giờ mới quỳ một lát đã cảm thấy đầu gối đau không chịu nổi.
Cuối cùng Tập Thiến cũng không bắt cậu quỳ lâu lắm, bởi vì đôi chân chính là mạng sống của diễn viên múa.
Cậu luôn nhớ rõ lời Tập Thiến nói khi đó, bà nói: “Khóc lóc và nước mắt không thay đổi được cái gì, mặc kệ người khác nói thế nào, điều con phải làm là dùng thành tích khiến cho bọn họ câm miệng, trước lúc đó, nói thêm một câu vô nghĩa với bọn họ đều là lãng phí cuộc đời.”
Bà nói: “Giang Kiều, mẹ tốn nhiều tâm tư trên người con như vậy, con không được làm cho mẹ thất vọng.”
Chỉ tranh luận không thể thay đổi được cách nghĩ của người khác, cũng không thay đổi được ánh mắt của người đời, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.
Chuyện Hứa Thiên Ngữ kia, Lương Thừa An hỏi cậu không tức giận sao.
Thật ra là tức giận, nhưng hình như cũng không tức giận lắm, bởi vì ngay cả sự việc tồi tệ hơn cũng đã từng trải qua rồi.
“Giang Kiều?”
Giọng Lương Thừa An kéo suy nghĩ của cậu ra khỏi hồi ức, Giang Kiều vừa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lương Thừa An đang nhìn mình: “Em sao vậy? Suy nghĩ cái gì?”
Giang Kiều tập trung tinh thần lại, không thèm nghĩ những chuyện gây buồn bực đó nữa: “Không có gì.”
“Thật sự không có gì?” Lương Thừa An không yên tâm hỏi, dáng vẻ vừa rồi của Giang Kiều khiến anh nhớ tới cái lần hai người tình cờ gặp nhau ở “Hồng Xá“.
Lúc đó Giang Kiều cũng không thích hợp lắm, giống như có chuyện gì đó bao vây lấy em ấy, khiến em ấy hoang mang mờ mịt.
Giang Kiều vẫn lắc đầu, không phải là cậu không muốn nói cho Lương Thừa An nghe, chỉ là không biết mở miệng như thế nào.
Trong mắt người ngoài, cậu có gia đình kinh tế tốt, tài năng vũ đạo kiệt xuất, còn có các mối quan hệ khiến người khác không thể không ghen tị, tất cả những điều này đối với một diễn viên múa mà nói đều là những điều kiện hết sức lợi thế, nếu còn kêu không hài lòng gì đó, vậy thì chỉ có thể xem như bản thân mình lòng tham không đáy.
Lương Thừa An thấy cậu im lặng không nói chuyện, cũng không muốn ép buộc cậu: “Tuy không biết em đang phiền não chuyện gì, nhưng đợi đến lúc em muốn nói thì lại nói tiếp.”
“Anh sẽ bằng lòng nghe sao?” Giang Kiều nhìn anh, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.
Anh sẽ bằng lòng đón nhận chiếc cúp của em chứ? Lương Thừa An.
Lương Thừa An không có phép thuật đọc suy nghĩ, không biết những lời cậu không nói ra khỏi miệng, chỉ đưa tay giúp cậu quấn lại thật chặt chiếc khăn quàng cổ đã bị gió thổi tung ra, vịn vai cậu: “Đương nhiên.”
“Chỉ cần em muốn nói, anh đều sẵn lòng nghe.”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, giống như sóng biển đánh tràn bờ, mãnh liệt rung chuyển.
Bất kể Lương Thừa An biết hay không biết, Giang Kiều đều xem câu nói này của anh như câu trả lời.
Giang Kiều chôn nửa khuôn mặt bên dưới khăn quàng cổ, nói: “Bộ phim lần trước anh cho chúng em xem vẫn còn chứ? Em tìm trên mạng không có bản nào rõ đẹp.”
《Sự đối chọi giữa im lặng và cố chấp》 là bộ phim gốc Lương Thừa An đã chiếu khi lên lớp dạy thay lần trước, sau đó Giang Kiều lên mạng tìm mấy lần, nhưng bộ phim đã lâu lắm rồi, những bản có thể tìm được trên mạng đều khá mờ, so với bản có độ nét cao của Lương Thừa An thì khác nhau như trời với đất.
Lúc trước cậu từng nghĩ đến chuyện hỏi xin phim của Lương Thừa An, nhưng lúc ấy hai người còn chưa thân thiết, đến khi thân thiết thì quên mất chuyện này, bây giờ đột nhiên nhớ ra, cũng bởi vì đề tài vừa rồi.
Cậu đột nhiên đổi đề tài, Lương Thừa An suy nghĩ một lát mới nhớ ra: “《Sự đối chọi giữa im lặng và cố chấp》đúng không? Có, em muốn hả?”
Giang Kiều gật đầu: “Muốn.”
“Đoạn phim lúc trước cho các em xem là đã được biên tập một chút vì hơi dài.” Lương Thừa An đề nghị, “Nhà anh có bản gốc, trở về có thể đến nhà anh xem.”
Giang Kiều chớp chớp mắt, lặp lại một câu: “Đến nhà anh?”
Lương Thừa An tưởng rằng cậu ngại ngùng vì lo lắng ba mẹ mình ở cùng mình, nói thêm: “Anh ở một mình, yên tâm đi, trong nhà không có ai.”
Giang Kiều: “......”
Anh ở một mình mới là không yên tâm đúng không, vừa rồi còn nói mình là sói xám.
—————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu thiên nga chạy mau!
Hôm đó Lương Thừa An hỏi cậu để lấy thông tin vé máy bay, cậu cho rằng đối phương thật sự chỉ là vì đi tiễn mình, không ngờ lại là có ý định đi về chung với cậu.
Đột nhiên nghe được lời này của Lương Thừa An, nói không kinh ngạc là gạt người, thậm chí có chút vui mừng bất ngờ —— Lời mời ban đầu chưa nói ra khỏi miệng, trong lúc vô tình thế mà đã được đối phương hoàn thành rồi.
Lương Thừa An thấy cậu ngơ ngẩn nhìn mình, trêu chọc hỏi: “Sao không nói lời nào? Không hoan nghênh anh à?”
Giang Kiều phản bác: “Đương nhiên không phải, chỉ là quá kinh ngạc.”
“Chỉ kinh ngạc, không phải kinh hỉ sao?” Lương Thừa An hỏi.
Giang Kiều khẽ nói: “Một xíu xiu thôi.”
Lương Thừa An đưa tay búng nhẹ vào trán cậu một cái: “Cãi bướng.”
Lên máy bay, Lương Thừa An đổi chỗ ngồi với người ta, đổi đến bên cạnh Giang Kiều.
Từ Kinh Thị đến Bình Thành hơn một tiếng, Giang Kiều biết được Lương Thừa An còn chưa đặt khách sạn, mở app ra đặt cho anh một khách sạn ở gần nhà mình.
Đặt xong khách sạn, cậu nghĩ xem sau khi về đến nhà mình phải tìm lý do gì để ra ngoài, Lương Thừa An hiếm khi đến được một chuyến, nói chung không thể nào để anh ở một mình mãi trong khách sạn.
Cậu suy nghĩ ra một lô một lốc lý do, nhưng không ngờ lúc máy bay vừa đáp thì nhận được tin nhắn của Tập Thiến, nói bà đột ngột phải đi công tác một chuyến, không thể tới sân bay đón cậu.
Tin nhắn gửi tới nửa tiếng trước, lúc ấy cậu còn ở trên máy bay, Tập Thiến phải đi công tác một tuần, cũng có nghĩa là ba ngày tết Dương lịch này đều không có ai quản cậu.
“Suy nghĩ cái gì?” Lương Thừa An ở bên cạnh hỏi, “Vui vẻ như vậy?”
Giang Kiều cầm điện thoại, giọng điệu nhịn không được nâng cao lên: “Mẹ em đi công tác rồi, một tuần sau mới về.”
Lương Thừa An nghe vậy, cúi đầu nhìn cậu: “Tiểu thiên nga, lời này của em rất nguy hiểm nha.”
Giang Kiều còn đắm chìm trong niềm vui Tập Thiến đi công tác, cậu có thể tự do đi chơi với Lương Thừa An, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt tối xuống của Lương Thừa An, vừa trả lời tin nhắn vừa thuận miệng hỏi: “Cái gì nguy hiểm?”
“Nguy hiểm là sẽ gọi sói xám tới.” Lương Thừa An khom người xuống, nói bên tai cậu, “Sẽ dẫn sói vào nhà.”
Anh ghé vào rất gần, khi nói chuyện ngữ điệu kéo dài ra thật nhẹ, hơi thở nóng rực phà vào vành tai hơi lạnh của Giang Kiều, gây ra từng đợt run rẩy tê tê.
Giang Kiều rụt rụt cổ, cảm thấy lỗ tai hơi nhột, trở tay đẩy mặt anh ra: “Anh dựa vào gần quá.”
Lương Thừa An khe khẽ cười hai tiếng, đứng thẳng người lên: “Trước hết gọi xe trở về hả?”
“Dạ.” Giang Kiều trả lời tin nhắn xong, cất điện thoại trở lại vào túi, “Trước hết đi tới khách sạn với anh.”
Hai người ra bên ngoài gọi xe, buổi sáng xuất phát sớm, đến khách sạn còn chưa tới 12 giờ.
Khách sạn cách nhà Giang Kiều chỉ một con phố, sau khi sắp xếp cho Lương Thừa An xong, cậu về nhà cất hành lý rồi lập tức ra ngoài gặp anh.
Bình Thành mấy năm gần đây chú trọng phát triển du lịch, coi như là một thành phố nửa du lịch, khác với ở Kinh Thị có thể ngẫu nhiên nhìn thấy được các toà cao ốc, bên này có nhiều ngôi nhà thấp lầu nhà kiểu tây hơn, khắp thành phố đều được xanh hoá, cho dù vào thời tiết mùa đông lạnh lẽo, cũng không có vẻ tiêu điều.
Giang Kiều dẫn Lương Thừa An đi ăn các món ăn đặc sắc của Bình Thành, hỏi anh có muốn đi đến các nơi vui chơi hay không.
Mùa đẹp nhất ở Bình Thành là mùa xuân và mùa thu, mùa xuân thì thành phố tràn ngập hoa nở, mùa thu thì khắp nơi là màu vàng pha đỏ, những nơi có thể vui chơi vào mùa này cũng không nhiều.
Bình Thành tuy rằng cách Kinh Thị không xa, nhưng cũng là mấy năm gần đây mới phát triển thành đô thị, trước đây Lương Thừa An chưa từng tới.
Nhưng lần này anh đến đây cũng không phải để chơi, chỉ là muốn đến xem nơi Giang Kiều đã lớn lên, vì thế hỏi Giang Kiều: “Ngôi trường lúc trước em học cách đây có xa không?”
“Trường cấp 3 không xa, đi từ đây đến đó đại khái mất khoảng hai mươi phút.” Giang Kiều chỉ chỉ về một hướng, “Anh muốn đi xem thử không?”
“Ừ.” Lương Thừa An đút hai tay vào túi, trêu ghẹo nói, “Đi thôi, đi xem thử cơ sở phát triển tiểu thiên nga.”
Cơ sở phát triển...... Giang Kiều nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi.
Lương Thừa An thấy ánh mắt cổ quái của cậu, hỏi: “Ánh mắt này của em là sao?”
“À ——” Giang Kiều hình dung nói, “Lời nói vừa rồi kia của anh, giống như kiểu ông chủ từ nơi khác đến đây tìm kiếm nơi đầu tư.”
“Đầu tư?” Lương Thừa An không nghĩ tới còn cách nói thế này, rất có hứng thú hỏi, “Đầu tư cái gì?”
Giang Kiều ra hiệu cho anh cúi người xuống, Lương Thừa An khom lưng đưa lỗ tai đến gần, Giang Kiều cất cao giọng hét to lên: “Máy giặt Tiểu thiên nga.” (Một nhãn hiệu máy giặt của hãng Midea)
Giang Kiều nói xong liền chạy về phía trước, cơn gió lạnh mùa đông thổi tung mái tóc đen của cậu, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm rõ ràng, còn đẹp hơn cả nắng ấm mùa đông.
Cậu đứng ở phía trước quay đầu lại vẫy tay với Lương Thừa An vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, thúc giục anh: “Ông chủ Lương nhanh một chút, em dẫn anh đi xem nơi tạo ra máy giặt.”
“Còn học được cách trêu chọc mọi người.” Lương Thừa An xoa xoa lỗ tai, lắc đầu cười một cái, nhấc chân đuổi theo cậu.
Trường cấp 3 của Giang Kiều là một trường thực nghiệm, là trường cấp 3 kiểu mẫu của Bình Thành, không thể tùy ý ra vào, trùng hợp ở cổng trường hai người gặp được thầy chủ nhiệm cấp 3 của Giang Kiều.
Thầy chủ nhiệm liếc mắt một cái đã nhận ra Giang Kiều, nghe cậu nói muốn vào xem một chút, sảng khoái kêu chú bảo vệ để cho đi.
Lúc này trường học cũng đã nghỉ lễ, nhưng học sinh lớp 12 vẫn đang học bù, khi hai người đi ngang qua khu dạy học còn có thể nhìn thấy các học sinh đang vùi đầu học tập qua cửa sổ.
Giang Kiều lúc trước là được tuyển thẳng vào Thanh Đại, không trải qua lớp 12, khi đi ngang qua không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Trong phòng học, học sinh vùi đầu học hành vất vả, chồng sách vở trên mặt bàn còn cao hơn cả thân mình, hoàn toàn không để ý gì đến chuyện bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ một lòng chăm chỉ đọc sách thánh hiền.
Giang Kiều thấy thế, cảm khái lên tiếng: “Nếu em không học khiêu vũ, bây giờ hẳn là cũng đang ở trong lớp học làm bài.”
Giang Kiều năm nay vừa tròn 18 tuổi, đúng là độ tuổi học lớp 12.
Điều Lương Thừa An suy nghĩ là, nếu như Giang Kiều không học khiêu vũ, thì có lẽ cậu sẽ không đến Học viện múa của Thanh Đại, vậy hai người rất có thể sẽ không có cơ hội gặp nhau.
Nghĩ đến đây, bèn nói: “Học khiêu vũ khá tốt.”
Giang Kiều không cho là đúng mà nói: “Nhưng anh không học (khiêu vũ), làm sao biết được tốt hay không tốt.”
Lương Thừa An hỏi: “Vậy em thì sao?”
Giang Kiều dừng bước chân lại, Lương Thừa An hỏi tiếp: “Em cảm thấy có tốt không?”
Cảm thấy có tốt không ư?
Giang Kiều đột nhiên không thể trả lời câu này của anh.
Lúc mới tiếp xúc với khiêu vũ, cậu rất vui vẻ, lúc nhảy bài múa đầu tiên, cậu cũng rất vui vẻ, lúc được người khác khen cậu nhảy giỏi, cậu cũng rất vui vẻ.
Nhưng sự vui vẻ này dần dần về sau đã trở nên không còn giống nhau nữa, bắt đầu từ khi cậu hiểu ra được sự cố chấp của Tập Thiến đối với ba lê.
Năm đó mười tuổi, cậu đại diện cho trường dạy múa đi tham gia cuộc thi múa ba lê thiếu nhi, có người tố cáo cậu là dựa vào quan hệ của Tập Thiến mới giành được giải quán quân, còn có phụ huynh tới trường dạy múa quậy ầm ĩ.
Lúc ấy Tập Thiến đi công tác ở nơi khác, người tới không cho giải thích gì đã chĩa mũi dùi vào cậu, bất chấp sự can ngăn của các thầy cô trong trường, bước tới đẩy cậu một cái thật mạnh, rồi mắng xối xả lên người cậu.
Mắng cậu, mắng Tập Thiến, mắng cả trường dạy múa, những từ ngữ khó nghe không ngừng tuôn ra từ cái miệng lúc đóng lúc mở kia.
Khi đó tuổi còn nhỏ, đối mặt với những lời chỉ trích và nhục mạ đột ngột, cả người cậu đều hết sức hoảng loạn, luôn lắc đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu “Cháu không có“.
Nhưng người nọ không nghe, nói là bởi vì sự thay thế của cậu, nên con mình mới mất đi cơ hội tiến vào vũ đoàn hàng đầu.
Không ai để ý cậu mới mười tuổi, chỉ là một học sinh lớp 3 tiểu học, trong lúc cãi vã kịch liệt, móng tay bén nhọn của đối phương suýt nữa chọc vào mặt cậu.
Sau khi cơn phong ba lắng xuống, cậu vẫn chưa hoàn hồn, cả người như là chim sợ cành cong cứ rúc vào một góc, mồ hôi lạnh ướt đẫm nửa thân trên.
Tập Thiến chạy vội về trong ngày, sau khi tìm hiểu sự việc thì báo cảnh sát, cuối cùng xử lý như thế nào cậu đã không còn ấn tượng gì mấy.
Chỉ nhớ sau đó cậu mất hai ngày mới hồi phục tinh thần lại, rụt rè sợ hãi nói với Tập Thiến rằng mình có thể không nhảy múa nữa hay không.
Đối với sự lùi bước của cậu, Tập Thiến không nghiêm khắc giống những lúc đốc thúc cậu luyện múa như thường lệ, bà thậm chí còn không mắng cậu, chỉ kêu cậu đi quỳ gối trong phòng tập múa bằng giọng điệu lãnh đạm, khi nào rút lại lời nói, thì khi đó mới có thể đứng lên.
Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy sàn nhà của phòng luyện múa vừa lạnh vừa cứng, rõ ràng bình thường nhón chân ở trên đó xoay tròn như thế nào đi nữa cũng không cảm thấy đau, bây giờ mới quỳ một lát đã cảm thấy đầu gối đau không chịu nổi.
Cuối cùng Tập Thiến cũng không bắt cậu quỳ lâu lắm, bởi vì đôi chân chính là mạng sống của diễn viên múa.
Cậu luôn nhớ rõ lời Tập Thiến nói khi đó, bà nói: “Khóc lóc và nước mắt không thay đổi được cái gì, mặc kệ người khác nói thế nào, điều con phải làm là dùng thành tích khiến cho bọn họ câm miệng, trước lúc đó, nói thêm một câu vô nghĩa với bọn họ đều là lãng phí cuộc đời.”
Bà nói: “Giang Kiều, mẹ tốn nhiều tâm tư trên người con như vậy, con không được làm cho mẹ thất vọng.”
Chỉ tranh luận không thể thay đổi được cách nghĩ của người khác, cũng không thay đổi được ánh mắt của người đời, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy.
Chuyện Hứa Thiên Ngữ kia, Lương Thừa An hỏi cậu không tức giận sao.
Thật ra là tức giận, nhưng hình như cũng không tức giận lắm, bởi vì ngay cả sự việc tồi tệ hơn cũng đã từng trải qua rồi.
“Giang Kiều?”
Giọng Lương Thừa An kéo suy nghĩ của cậu ra khỏi hồi ức, Giang Kiều vừa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lương Thừa An đang nhìn mình: “Em sao vậy? Suy nghĩ cái gì?”
Giang Kiều tập trung tinh thần lại, không thèm nghĩ những chuyện gây buồn bực đó nữa: “Không có gì.”
“Thật sự không có gì?” Lương Thừa An không yên tâm hỏi, dáng vẻ vừa rồi của Giang Kiều khiến anh nhớ tới cái lần hai người tình cờ gặp nhau ở “Hồng Xá“.
Lúc đó Giang Kiều cũng không thích hợp lắm, giống như có chuyện gì đó bao vây lấy em ấy, khiến em ấy hoang mang mờ mịt.
Giang Kiều vẫn lắc đầu, không phải là cậu không muốn nói cho Lương Thừa An nghe, chỉ là không biết mở miệng như thế nào.
Trong mắt người ngoài, cậu có gia đình kinh tế tốt, tài năng vũ đạo kiệt xuất, còn có các mối quan hệ khiến người khác không thể không ghen tị, tất cả những điều này đối với một diễn viên múa mà nói đều là những điều kiện hết sức lợi thế, nếu còn kêu không hài lòng gì đó, vậy thì chỉ có thể xem như bản thân mình lòng tham không đáy.
Lương Thừa An thấy cậu im lặng không nói chuyện, cũng không muốn ép buộc cậu: “Tuy không biết em đang phiền não chuyện gì, nhưng đợi đến lúc em muốn nói thì lại nói tiếp.”
“Anh sẽ bằng lòng nghe sao?” Giang Kiều nhìn anh, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.
Anh sẽ bằng lòng đón nhận chiếc cúp của em chứ? Lương Thừa An.
Lương Thừa An không có phép thuật đọc suy nghĩ, không biết những lời cậu không nói ra khỏi miệng, chỉ đưa tay giúp cậu quấn lại thật chặt chiếc khăn quàng cổ đã bị gió thổi tung ra, vịn vai cậu: “Đương nhiên.”
“Chỉ cần em muốn nói, anh đều sẵn lòng nghe.”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, giống như sóng biển đánh tràn bờ, mãnh liệt rung chuyển.
Bất kể Lương Thừa An biết hay không biết, Giang Kiều đều xem câu nói này của anh như câu trả lời.
Giang Kiều chôn nửa khuôn mặt bên dưới khăn quàng cổ, nói: “Bộ phim lần trước anh cho chúng em xem vẫn còn chứ? Em tìm trên mạng không có bản nào rõ đẹp.”
《Sự đối chọi giữa im lặng và cố chấp》 là bộ phim gốc Lương Thừa An đã chiếu khi lên lớp dạy thay lần trước, sau đó Giang Kiều lên mạng tìm mấy lần, nhưng bộ phim đã lâu lắm rồi, những bản có thể tìm được trên mạng đều khá mờ, so với bản có độ nét cao của Lương Thừa An thì khác nhau như trời với đất.
Lúc trước cậu từng nghĩ đến chuyện hỏi xin phim của Lương Thừa An, nhưng lúc ấy hai người còn chưa thân thiết, đến khi thân thiết thì quên mất chuyện này, bây giờ đột nhiên nhớ ra, cũng bởi vì đề tài vừa rồi.
Cậu đột nhiên đổi đề tài, Lương Thừa An suy nghĩ một lát mới nhớ ra: “《Sự đối chọi giữa im lặng và cố chấp》đúng không? Có, em muốn hả?”
Giang Kiều gật đầu: “Muốn.”
“Đoạn phim lúc trước cho các em xem là đã được biên tập một chút vì hơi dài.” Lương Thừa An đề nghị, “Nhà anh có bản gốc, trở về có thể đến nhà anh xem.”
Giang Kiều chớp chớp mắt, lặp lại một câu: “Đến nhà anh?”
Lương Thừa An tưởng rằng cậu ngại ngùng vì lo lắng ba mẹ mình ở cùng mình, nói thêm: “Anh ở một mình, yên tâm đi, trong nhà không có ai.”
Giang Kiều: “......”
Anh ở một mình mới là không yên tâm đúng không, vừa rồi còn nói mình là sói xám.
—————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu thiên nga chạy mau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.