Chương 55
Công Tử Như Lan
29/06/2024
Để tiện việc đi lại, Giang Kiều và Lương Thừa An đặc biệt thuê một chiếc xe bảy chỗ để đi đón Chu Mạn Xảo và mọi người.
Trước đây Giang Kiều đã từng gặp Chu Mạn Xảo, cũng đã xem ảnh chụp ông ngoại bà ngoại, lúc này đoàn người bọn họ vừa đi ra Giang Kiều đã nhận ra ngay, cùng Lương Thừa An đi tới tiếp đón.
Ông ngoại bà ngoại cũng đã sớm nhìn thấy Giang Kiều qua ảnh chụp, nhưng ảnh chụp và người thật vẫn là có chút chênh lệch, hai người vừa thấy Giang Kiều lập tức cười tươi như hoa, kéo Giang Kiều lại khen ngợi: “Diện mạo rất đẹp.”
Ông ngoại và bà ngoại đều là người hiền lành, Giang Kiều tuy rằng được khen đến hơi ngại, nhưng cũng không cảm thấy xa lạ và bất an, cậu gọi hai người là ông ngoại bà ngoại theo Lương Thừa An, sau đó chào hỏi Chu Mạn Xảo và Lương Hồng Chương.
Lương Hồng Chương hiền hòa nói: “Nghe Thừa An nói con hai ngày nay vẫn luôn làm kế hoạch, đặt bữa ăn, vất vả rồi.”
Giang Kiều vội vàng nói: “Không vất vả, Thừa An cũng giúp rất nhiều.”
Lương Thừa An nghe một câu “Thừa An” này, âm thầm lặng lẽ nhìn Giang Kiều một cái, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chu Mạn Xảo ở bên cạnh đánh giá Giang Kiều, lần đầu tiên bà thấy Giang Kiều là vào buổi tối lễ kỷ niệm thành lập của trường Thanh Đại, lúc đó bà chỉ cảm thấy cậu thanh niên này vẻ ngoài vừa đẹp lại vừa nhảy giỏi, khiến bà nhìn một cái là vô cùng kinh diễm, hoàn toàn không thể nghĩ đến một ngày Giang Kiều sẽ trở thành bạn trai của con trai mình.
Loại cảm giác cả nhà cùng nhau đi gặp bạn trai của con trai rất mới lạ, ấy thế mà cũng khá tốt.
Thấy khí sắc Giang Kiều cũng không tệ lắm, bà mới hỏi: “Tình trạng vẫn ổn phải không?”
Giang Kiều biết bà hỏi chuyện gì, gật gật đầu, mang theo vẻ áy náy nói: “Tất cả đều khá ổn, để mọi người lo lắng rồi.”
“Đều là người một nhà, nói mấy chuyện này làm gì?” Bà ngoại kéo tay, an ủi nói, “Con không có việc gì mới là quan trọng nhất, đừng để trong lòng biết không?”
Giang Kiều từ nhỏ đã không thân với bà nội về mặt huyết thống với cậu là Giang lão thái thái, ông ngoại bà ngoại của cậu qua đời sớm, cậu cũng không có ấn tượng gì đối với hai ông bà, đây là lần đầu tiên gần gũi với một người già như vậy.
Cậu nghe lời nói thân mật dịu dàng của bà, cầm lòng không đậu nhìn bàn tay của bà đang dắt mình thêm vài lần.
Lương Thừa An tiến lên nói: “Người ở đây nhiều, đi nhà hàng trước đi, đúng lúc ăn cơm chiều.”
“Đúng vậy, đi ăn trước, ôi chao, ông già này cũng có chút đói bụng rồi.” Ông ngoại kêu lên dẫn đầu đi ra bên ngoài sân bay, “Đi đi đi.”
Mọi người đi theo chung với ông, bà ngoại bước nhanh đuổi theo kêu ông đi chậm một chút, Lương Hồng Chương và Chu Mạn Xảo vừa đi vừa nói chuyện gì đó, Lương Thừa An kéo va ly đi cùng Giang Kiều ở phía sau.
Lương Thừa An quay đầu hỏi Giang Kiều: “Vừa rồi em kêu anh là gì?”
“Gì cơ?” Giang Kiều chậm chạp hai giây mới phản ứng lại là anh đang nói đến tiếng gọi “Thừa An” kia, sau đó nghe Lương Thừa An nói tiếp: “Đây còn là lần đầu tiên em gọi anh như vậy, cảm giác hơi khang khác.”
Giang Kiều cẩn thận nghĩ lại, đúng là lần đầu tiên không gọi anh bằng cả tên lẫn họ, không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Đến khách sạn rồi, sau khi mọi người ngồi xuống, Chu Mạn Xảo hỏi Giang Kiều việc báo công an, Giang Kiều đơn giản kể tình hình cho bà nghe một lần, Chu Mạn Xảo trầm tư một chút: “Nói cách khác các con về cơ bản đã có thể xác định đúng là người kia?”
“Xác suất rất lớn.” Giang Kiều nói, cảm giác bị theo dõi kiểu này rất giống với lúc trước, hơn nữa trước đó Trương Triết Bình chịu án ở nhà tù Giang Khẩu - Bình Thành, sau khi ra tù lại đi đến Kinh Thị chỗ ở của cậu, còn tình cờ trở về Bình Thành cùng một ngày với cậu, cậu không tin việc này chỉ là trùng hợp.
Chu Mạn Xảo hỏi: “Chuyện này con đã nói cho ba mẹ con chưa?”
Giang Kiều lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Một mặt tuy rằng hôm qua gặp được Tập Thiến ở bệnh viện, nhưng tình huống lúc đó cũng không tiện nhắc tới, buổi tối Tập Thiến trở về rất khuya, sáng sớm hôm nay lại ra ngoài, tạm thời cậu vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với mẹ.
Mặt khác nếu nói cho Tập Thiến, vì sự an toàn của cậu, khả năng rất lớn là Tập Thiến sẽ bắt cậu ở luôn trong nhà không được đi đâu, nhưng hôm nay người nhà Lương Thừa An đến đây, ít nhất cậu phải cùng bọn họ ăn một bữa cơm chiều, làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.
Đương nhiên, cậu cũng không định lừa gạt, nghĩ kỹ tối nay trở về sẽ nghiêm túc nói chuyện này cho Tập Thiến.
“Vẫn nên bàn bạc với người trong nhà một chút, các con còn trẻ, không cần chuyện gì cũng tự mình gánh vác.” Lương Hồng Chương nói, “Chú và dì Mạn Xảo đã bàn bạc rồi, bên Bình Thành này tuy rằng chúng ta không quen thuộc, nhưng cũng có thể tìm được người giúp xử lý, con không cần lo lắng quá.”
Kiểu quan tâm có người ở xa ngàn dặm tới giúp mình che mưa chắn gió này, khiến cho Giang Kiều cảm thấy giống như có dòng nước ấm chảy trong lòng, hốc mắt cũng không khỏi nóng lên, cậu chớp chớp vành mắt, đè xuống cảm giác muốn khóc kia: “Dạ, cảm ơn chú dì.”
Lương Thừa An ngồi bên cạnh cậu đưa tay xuống dưới bàn nắm lấy tay cậu, bóp nhẹ lòng bàn tay cậu, tỏ ý an ủi. Sau đó hỏi Chu Mạn Xảo: “Mẹ, món đồ con nói với mẹ có mang đến không?”
Chu Mạn Xảo lấy một hộp nhung màu xanh biển từ trong túi xách ra, đưa cho anh: “Chả lẽ mẹ có thể quên hay sao?”
Lương Thừa An nhận lấy mở ra, trong đó là một chiếc đồng hồ chạy cơ kiểu nam mặt số màu xanh biển, viền mặt đồng hồ nạm nửa vòng kim cương tấm, vừa tinh xảo vừa trầm ổn.
Chu Mạn Xảo nói: “Bên trong có thiết kế tính năng định vị, con có thể kết nối với di động.”
Lương Thừa An cầm đồng hồ, nhìn về phía Giang Kiều, hỏi ý kiến cậu: “Trong thời gian này em tạm thời mang nó được không? Đợi sự việc xử lý xong anh lại ——”
“Được.” Giang Kiều không chút do dự nói, “Được, em không ngại.”
Cậu giơ tay định cầm lấy chiếc đồng hồ trong tay Lương Thừa An, nhưng Lương Thừa An nắm lấy tay cậu, giúp cậu đeo đồng hồ lên, điều chỉnh dây đeo tay, mặt đồng hồ sẫm màu tôn lên cổ tay vốn trắng nõn của cậu càng giống như bạch ngọc.
Giang Kiều ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Lương Thừa An, hai bên đều có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đáy mắt của đối phương, trong nháy mắt đó, cả hai đều bất giác nhìn nhau cười.
“Quá cảm động rồi.”
Đối diện truyền đến giọng nói của ông ngoại, mọi người nhìn về phía ông cụ, liền nghe thấy ông cụ nói tiếp: “Giống như cùng nhau trao nhẫn vậy.”
Giang Kiều: “......”
Bà ngoại đấm ông ngoại một cái: “Nói hươu nói vượn cái gì, không thấy Giang Kiều ngượng ngùng hết cả rồi kìa, trong lòng biết là được rồi.”
Giang Kiều: “......”
Lương Thừa An từ lâu đã quen với cách nghĩ bay bổng của ông ngoại mình, dù sao lúc trước khi gia đình biết anh đang theo đuổi Giang Kiều, ông ngoại còn có thể hỏi ra câu nói kiểu “Tương ớt có hợp khẩu vị Giang Kiều hay không” cơ mà.
“Rất giống.” Lương Thừa An cực kỳ ủng hộ, “Lần sau đổi thành nhẫn đi.”
Vành tai Giang Kiều nóng lên, giựt bàn tay của mình đang bị Lương Thừa An nắm ra: “Đừng nói bậy, em đi hối thúc đồ ăn trước một chút.”
Cậu nói xong đứng lên, Lương Thừa An đứng lên theo cậu: “Anh đi với em.”
“Không cần.” Giang Kiều ngăn anh lại, kêu anh ở lại tiếp Chu Mạn Xảo và mọi người, “Chỉ là ra bên ngoài kêu một tiếng mà thôi, không cần lo lắng.”
Qua hai ngày nữa là đến giao thừa, người đến người đi trong nhà hàng cũng không đến mức có nguy hiểm gì, nên Lương Thừa An cũng không kiên trì: “Được.”
Giang Kiều ra khỏi phòng riêng, ở hành lang không nhìn thấy người phục vụ, cậu đoán chắc là tạm thời đi bận việc.
Để yên tĩnh, bọn họ chọn phòng riêng khá là khuất bên trong, cách sảnh ngoài một hành lang, tránh sự ồn ào của ngày cận Tết, vô cùng thích hợp để họp mặt gia đình.
Giang Kiều định ra phía trước gọi người, khi đi đến chỗ quẹo thì nhìn cửa thoá hiểm đang hé mở, một người mặc đồ phục vụ ở bên trong hơi nghiêng người cầm di động chơi.
Nhìn dáng vẻ giống như là người phục vụ đang làm biếng của nhà hàng, vì thế Giang Kiều kêu đối phương một tiếng: “Xin chào.”
Đối phương không lên tiếng, cậu bước hai bước về phía cửa thoát hiểm, lại nói: “Xin chào, làm phiền giúp tôi hối thúc đồ ăn lên phòng 211 một chút.”
Lúc này đối phương mới có phản ứng, ấn tắt điện thoại di động thả xuống, ậm ờ lên tiếng: “Được.”
“Cảm ơn anh.” Giang Kiều nói tiếng cám ơn, xoay người định rời đi, lúc này đèn cảm ứng của cửa thoát hiểm chợt tắt, cánh cửa vốn hé mở cũng đột nhiên đóng lại.
“Đã lâu không gặp ha.”
Phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn, trong lòng Giang Kiều lập tức dâng lên một cơn lạnh lẽo, một cái tên bất chợt hiện ra trong đầu, buột miệng thốt ra: “Trương Triết ——”
Câu nói của cậu đột nhiên dừng lại, một chiếc khăn tẩm thuốc bịt lấy miệng và mũi cậu, người sau lưng giam chặt động tác giãy giụa của cậu, rất nhanh cậu đã mất đi ý thức.
Trong phòng riêng, Lương Thừa An nói với Chu Mạn Xảo và mọi người về tiến triển trong hai ngày nay.
Bên chỗ cảnh sát Tưởng đã ở hỗ trợ kiểm tra hành tung của Trương Triết Bình, cũng thử liên hệ qua điện thoại, nhưng vẫn luôn không liên hệ được với đối phương, có lẽ là bởi vì Lương Thừa An ở đây, hai hôm nay đối phương trái lại không có xuất hiện nữa.
Chu Mạn Xảo nói: “Dưới tình huống không có chứng cứ xác thực như thế này, nếu đối phương không có hành động trực tiếp, chỉ dựa vào lực lượng của một tầng cảnh sát cơ sở sẽ không dễ dàng giải quyết. Mẹ đã liên hệ với Cục trưởng Tô, ông ấy giúp kết nối rồi, ngày mai mẹ và ba của con sẽ đến thăm Sở Công An thành phố Bình Thành một chút, trực tiếp bắt được người rồi nói tiếp.”
“Đúng vậy.” Lương Hồng Chương cũng nói, “Nếu là hiểu lầm, thì chúng ta nên xin lỗi sẽ xin lỗi, nên bồi thường sẽ bồi thường. Nhưng nếu thật sự là người này, vậy thì tốt nhất là giải quyết vấn đề trước khi có chuyện gì đó xảy ra, đối với chúng ta mà nói, an toàn của Giang Kiều là quan trọng nhất.”
Để tránh đêm dài lắm mộng, Lương Thừa An cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất hiện tại, nếu thật sự phải chờ đến qua năm trở về Kinh Thị mới xử lý tiếp thì anh cũng cảm thấy không yên tâm, ba mẹ ra mặt thăm hỏi lãnh đạo Sở công an Thành phố để phối hợp, làm như thế sẽ giải quyết nhanh nhất có thể.
Như vậy, Lương Thừa An cũng yên tâm hơn nhiều: “Cảm ơn ba mẹ.”
Chu Mạn Xảo cầm trà lên uống một hớp: “Được rồi, nói mấy lời này làm gì.”
Lúc này, có người đẩy cửa vào, Lương Thừa An quay đầu nhìn thấy người phục vụ bưng đồ ăn đi vào, bà ngoại ở một bên nhìn thấy, lên tiếng hỏi: “Giang Kiều tại sao còn chưa trở về, không phải thằng bé đi hối đồ ăn sao?”
Nhìn người phục vụ bưng thức ăn, Lương Thừa An không hiểu sao cảm thấy trong lòng bất an, anh hỏi người phục vụ: “Phòng chúng tôi vừa rồi có một nam thanh niên đi ra ngoài hối đồ ăn, anh có gặp cậu ấy không?”
Người phục vụ đặt thức ăn lên mặt bàn, đáp: “Không có, bên ngoài không có ai hết.“.
Lương Thừa An bất giác đứng bật dậy khỏi ghế, lặp lại câu nói: “Không có ai?!”
“Đúng vậy.” Người phục vụ không rõ tại sao anh đột nhiên kích động như vậy, lui ra phía sau hai bước, “Lúc tôi đến đây bên ngoài đúng là không có ai, có phải đi nhà vệ sinh hay không.”
Lương Thừa An không hỏi lại, mà bước ra cửa, bên ngoài hành lang trống không, xác thật là không có ai cả.
Người phục vụ không rõ lý do, trong lòng chỉ nhớ mình còn phải mang đồ ăn lên, vội vàng lui ra ngoài.
Những người khác cũng nhận ra có điểm không thích hợp, Chu Mạn Xảo lập tức nói: “Thừa An, gọi điện thoại cho Giang Kiều!”
Lương Thừa An trở lại cầm điện thoại để trên bàn lên gọi cho Giang Kiều, chỉ nghe được âm thanh: “Xin chào, số quý khách vừa gọi đã khoá máy ——”
Anh chưa từ bỏ ý định gọi thêm vài lần, vẫn là như thế.
Lương Hồng Chương buông xuống một câu “Ba đến nhà vệ sinh xem thử” rồi vội vàng ra khỏi phòng riêng.
“Có thể điện thoại di động hết pin không?” Ông ngoại suy đoán nói.
“Không thể nào.” Lương Thừa An lắc đầu, vẻ mặt nôn nóng đi lòng vòng tại chỗ, Giang Kiều vừa nãy rõ ràng còn ngồi ở bên cạnh mình, sao có thể đột nhiên không thể gọi điện thoại tìm được người.
“Trước hết con đừng hoảng.” Chu Mạn Xảo đè Lương Thừa An lại, vừa đụng tới tay anh liền phát hiện anh thế mà đang run rẩy.
Bà ngoại nhắc nhở: “Định vị, không phải có định vị hay sao?”
“Không có định vị, vừa rồi còn chưa kịp kết nối với di động.” Lương Thừa An hít một hơi thật sâu, nhằm làm cho mình bình tĩnh lại, nói với người phục vụ lại một lần nữa bưng thức ăn đi vào: “Người nhà tôi đi lạc rồi, tôi muốn xem camera giám sát của nhà hàng các anh một chút.”
Trước đây Giang Kiều đã từng gặp Chu Mạn Xảo, cũng đã xem ảnh chụp ông ngoại bà ngoại, lúc này đoàn người bọn họ vừa đi ra Giang Kiều đã nhận ra ngay, cùng Lương Thừa An đi tới tiếp đón.
Ông ngoại bà ngoại cũng đã sớm nhìn thấy Giang Kiều qua ảnh chụp, nhưng ảnh chụp và người thật vẫn là có chút chênh lệch, hai người vừa thấy Giang Kiều lập tức cười tươi như hoa, kéo Giang Kiều lại khen ngợi: “Diện mạo rất đẹp.”
Ông ngoại và bà ngoại đều là người hiền lành, Giang Kiều tuy rằng được khen đến hơi ngại, nhưng cũng không cảm thấy xa lạ và bất an, cậu gọi hai người là ông ngoại bà ngoại theo Lương Thừa An, sau đó chào hỏi Chu Mạn Xảo và Lương Hồng Chương.
Lương Hồng Chương hiền hòa nói: “Nghe Thừa An nói con hai ngày nay vẫn luôn làm kế hoạch, đặt bữa ăn, vất vả rồi.”
Giang Kiều vội vàng nói: “Không vất vả, Thừa An cũng giúp rất nhiều.”
Lương Thừa An nghe một câu “Thừa An” này, âm thầm lặng lẽ nhìn Giang Kiều một cái, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chu Mạn Xảo ở bên cạnh đánh giá Giang Kiều, lần đầu tiên bà thấy Giang Kiều là vào buổi tối lễ kỷ niệm thành lập của trường Thanh Đại, lúc đó bà chỉ cảm thấy cậu thanh niên này vẻ ngoài vừa đẹp lại vừa nhảy giỏi, khiến bà nhìn một cái là vô cùng kinh diễm, hoàn toàn không thể nghĩ đến một ngày Giang Kiều sẽ trở thành bạn trai của con trai mình.
Loại cảm giác cả nhà cùng nhau đi gặp bạn trai của con trai rất mới lạ, ấy thế mà cũng khá tốt.
Thấy khí sắc Giang Kiều cũng không tệ lắm, bà mới hỏi: “Tình trạng vẫn ổn phải không?”
Giang Kiều biết bà hỏi chuyện gì, gật gật đầu, mang theo vẻ áy náy nói: “Tất cả đều khá ổn, để mọi người lo lắng rồi.”
“Đều là người một nhà, nói mấy chuyện này làm gì?” Bà ngoại kéo tay, an ủi nói, “Con không có việc gì mới là quan trọng nhất, đừng để trong lòng biết không?”
Giang Kiều từ nhỏ đã không thân với bà nội về mặt huyết thống với cậu là Giang lão thái thái, ông ngoại bà ngoại của cậu qua đời sớm, cậu cũng không có ấn tượng gì đối với hai ông bà, đây là lần đầu tiên gần gũi với một người già như vậy.
Cậu nghe lời nói thân mật dịu dàng của bà, cầm lòng không đậu nhìn bàn tay của bà đang dắt mình thêm vài lần.
Lương Thừa An tiến lên nói: “Người ở đây nhiều, đi nhà hàng trước đi, đúng lúc ăn cơm chiều.”
“Đúng vậy, đi ăn trước, ôi chao, ông già này cũng có chút đói bụng rồi.” Ông ngoại kêu lên dẫn đầu đi ra bên ngoài sân bay, “Đi đi đi.”
Mọi người đi theo chung với ông, bà ngoại bước nhanh đuổi theo kêu ông đi chậm một chút, Lương Hồng Chương và Chu Mạn Xảo vừa đi vừa nói chuyện gì đó, Lương Thừa An kéo va ly đi cùng Giang Kiều ở phía sau.
Lương Thừa An quay đầu hỏi Giang Kiều: “Vừa rồi em kêu anh là gì?”
“Gì cơ?” Giang Kiều chậm chạp hai giây mới phản ứng lại là anh đang nói đến tiếng gọi “Thừa An” kia, sau đó nghe Lương Thừa An nói tiếp: “Đây còn là lần đầu tiên em gọi anh như vậy, cảm giác hơi khang khác.”
Giang Kiều cẩn thận nghĩ lại, đúng là lần đầu tiên không gọi anh bằng cả tên lẫn họ, không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Đến khách sạn rồi, sau khi mọi người ngồi xuống, Chu Mạn Xảo hỏi Giang Kiều việc báo công an, Giang Kiều đơn giản kể tình hình cho bà nghe một lần, Chu Mạn Xảo trầm tư một chút: “Nói cách khác các con về cơ bản đã có thể xác định đúng là người kia?”
“Xác suất rất lớn.” Giang Kiều nói, cảm giác bị theo dõi kiểu này rất giống với lúc trước, hơn nữa trước đó Trương Triết Bình chịu án ở nhà tù Giang Khẩu - Bình Thành, sau khi ra tù lại đi đến Kinh Thị chỗ ở của cậu, còn tình cờ trở về Bình Thành cùng một ngày với cậu, cậu không tin việc này chỉ là trùng hợp.
Chu Mạn Xảo hỏi: “Chuyện này con đã nói cho ba mẹ con chưa?”
Giang Kiều lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Một mặt tuy rằng hôm qua gặp được Tập Thiến ở bệnh viện, nhưng tình huống lúc đó cũng không tiện nhắc tới, buổi tối Tập Thiến trở về rất khuya, sáng sớm hôm nay lại ra ngoài, tạm thời cậu vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với mẹ.
Mặt khác nếu nói cho Tập Thiến, vì sự an toàn của cậu, khả năng rất lớn là Tập Thiến sẽ bắt cậu ở luôn trong nhà không được đi đâu, nhưng hôm nay người nhà Lương Thừa An đến đây, ít nhất cậu phải cùng bọn họ ăn một bữa cơm chiều, làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.
Đương nhiên, cậu cũng không định lừa gạt, nghĩ kỹ tối nay trở về sẽ nghiêm túc nói chuyện này cho Tập Thiến.
“Vẫn nên bàn bạc với người trong nhà một chút, các con còn trẻ, không cần chuyện gì cũng tự mình gánh vác.” Lương Hồng Chương nói, “Chú và dì Mạn Xảo đã bàn bạc rồi, bên Bình Thành này tuy rằng chúng ta không quen thuộc, nhưng cũng có thể tìm được người giúp xử lý, con không cần lo lắng quá.”
Kiểu quan tâm có người ở xa ngàn dặm tới giúp mình che mưa chắn gió này, khiến cho Giang Kiều cảm thấy giống như có dòng nước ấm chảy trong lòng, hốc mắt cũng không khỏi nóng lên, cậu chớp chớp vành mắt, đè xuống cảm giác muốn khóc kia: “Dạ, cảm ơn chú dì.”
Lương Thừa An ngồi bên cạnh cậu đưa tay xuống dưới bàn nắm lấy tay cậu, bóp nhẹ lòng bàn tay cậu, tỏ ý an ủi. Sau đó hỏi Chu Mạn Xảo: “Mẹ, món đồ con nói với mẹ có mang đến không?”
Chu Mạn Xảo lấy một hộp nhung màu xanh biển từ trong túi xách ra, đưa cho anh: “Chả lẽ mẹ có thể quên hay sao?”
Lương Thừa An nhận lấy mở ra, trong đó là một chiếc đồng hồ chạy cơ kiểu nam mặt số màu xanh biển, viền mặt đồng hồ nạm nửa vòng kim cương tấm, vừa tinh xảo vừa trầm ổn.
Chu Mạn Xảo nói: “Bên trong có thiết kế tính năng định vị, con có thể kết nối với di động.”
Lương Thừa An cầm đồng hồ, nhìn về phía Giang Kiều, hỏi ý kiến cậu: “Trong thời gian này em tạm thời mang nó được không? Đợi sự việc xử lý xong anh lại ——”
“Được.” Giang Kiều không chút do dự nói, “Được, em không ngại.”
Cậu giơ tay định cầm lấy chiếc đồng hồ trong tay Lương Thừa An, nhưng Lương Thừa An nắm lấy tay cậu, giúp cậu đeo đồng hồ lên, điều chỉnh dây đeo tay, mặt đồng hồ sẫm màu tôn lên cổ tay vốn trắng nõn của cậu càng giống như bạch ngọc.
Giang Kiều ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với tầm mắt của Lương Thừa An, hai bên đều có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đáy mắt của đối phương, trong nháy mắt đó, cả hai đều bất giác nhìn nhau cười.
“Quá cảm động rồi.”
Đối diện truyền đến giọng nói của ông ngoại, mọi người nhìn về phía ông cụ, liền nghe thấy ông cụ nói tiếp: “Giống như cùng nhau trao nhẫn vậy.”
Giang Kiều: “......”
Bà ngoại đấm ông ngoại một cái: “Nói hươu nói vượn cái gì, không thấy Giang Kiều ngượng ngùng hết cả rồi kìa, trong lòng biết là được rồi.”
Giang Kiều: “......”
Lương Thừa An từ lâu đã quen với cách nghĩ bay bổng của ông ngoại mình, dù sao lúc trước khi gia đình biết anh đang theo đuổi Giang Kiều, ông ngoại còn có thể hỏi ra câu nói kiểu “Tương ớt có hợp khẩu vị Giang Kiều hay không” cơ mà.
“Rất giống.” Lương Thừa An cực kỳ ủng hộ, “Lần sau đổi thành nhẫn đi.”
Vành tai Giang Kiều nóng lên, giựt bàn tay của mình đang bị Lương Thừa An nắm ra: “Đừng nói bậy, em đi hối thúc đồ ăn trước một chút.”
Cậu nói xong đứng lên, Lương Thừa An đứng lên theo cậu: “Anh đi với em.”
“Không cần.” Giang Kiều ngăn anh lại, kêu anh ở lại tiếp Chu Mạn Xảo và mọi người, “Chỉ là ra bên ngoài kêu một tiếng mà thôi, không cần lo lắng.”
Qua hai ngày nữa là đến giao thừa, người đến người đi trong nhà hàng cũng không đến mức có nguy hiểm gì, nên Lương Thừa An cũng không kiên trì: “Được.”
Giang Kiều ra khỏi phòng riêng, ở hành lang không nhìn thấy người phục vụ, cậu đoán chắc là tạm thời đi bận việc.
Để yên tĩnh, bọn họ chọn phòng riêng khá là khuất bên trong, cách sảnh ngoài một hành lang, tránh sự ồn ào của ngày cận Tết, vô cùng thích hợp để họp mặt gia đình.
Giang Kiều định ra phía trước gọi người, khi đi đến chỗ quẹo thì nhìn cửa thoá hiểm đang hé mở, một người mặc đồ phục vụ ở bên trong hơi nghiêng người cầm di động chơi.
Nhìn dáng vẻ giống như là người phục vụ đang làm biếng của nhà hàng, vì thế Giang Kiều kêu đối phương một tiếng: “Xin chào.”
Đối phương không lên tiếng, cậu bước hai bước về phía cửa thoát hiểm, lại nói: “Xin chào, làm phiền giúp tôi hối thúc đồ ăn lên phòng 211 một chút.”
Lúc này đối phương mới có phản ứng, ấn tắt điện thoại di động thả xuống, ậm ờ lên tiếng: “Được.”
“Cảm ơn anh.” Giang Kiều nói tiếng cám ơn, xoay người định rời đi, lúc này đèn cảm ứng của cửa thoát hiểm chợt tắt, cánh cửa vốn hé mở cũng đột nhiên đóng lại.
“Đã lâu không gặp ha.”
Phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn, trong lòng Giang Kiều lập tức dâng lên một cơn lạnh lẽo, một cái tên bất chợt hiện ra trong đầu, buột miệng thốt ra: “Trương Triết ——”
Câu nói của cậu đột nhiên dừng lại, một chiếc khăn tẩm thuốc bịt lấy miệng và mũi cậu, người sau lưng giam chặt động tác giãy giụa của cậu, rất nhanh cậu đã mất đi ý thức.
Trong phòng riêng, Lương Thừa An nói với Chu Mạn Xảo và mọi người về tiến triển trong hai ngày nay.
Bên chỗ cảnh sát Tưởng đã ở hỗ trợ kiểm tra hành tung của Trương Triết Bình, cũng thử liên hệ qua điện thoại, nhưng vẫn luôn không liên hệ được với đối phương, có lẽ là bởi vì Lương Thừa An ở đây, hai hôm nay đối phương trái lại không có xuất hiện nữa.
Chu Mạn Xảo nói: “Dưới tình huống không có chứng cứ xác thực như thế này, nếu đối phương không có hành động trực tiếp, chỉ dựa vào lực lượng của một tầng cảnh sát cơ sở sẽ không dễ dàng giải quyết. Mẹ đã liên hệ với Cục trưởng Tô, ông ấy giúp kết nối rồi, ngày mai mẹ và ba của con sẽ đến thăm Sở Công An thành phố Bình Thành một chút, trực tiếp bắt được người rồi nói tiếp.”
“Đúng vậy.” Lương Hồng Chương cũng nói, “Nếu là hiểu lầm, thì chúng ta nên xin lỗi sẽ xin lỗi, nên bồi thường sẽ bồi thường. Nhưng nếu thật sự là người này, vậy thì tốt nhất là giải quyết vấn đề trước khi có chuyện gì đó xảy ra, đối với chúng ta mà nói, an toàn của Giang Kiều là quan trọng nhất.”
Để tránh đêm dài lắm mộng, Lương Thừa An cũng cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất hiện tại, nếu thật sự phải chờ đến qua năm trở về Kinh Thị mới xử lý tiếp thì anh cũng cảm thấy không yên tâm, ba mẹ ra mặt thăm hỏi lãnh đạo Sở công an Thành phố để phối hợp, làm như thế sẽ giải quyết nhanh nhất có thể.
Như vậy, Lương Thừa An cũng yên tâm hơn nhiều: “Cảm ơn ba mẹ.”
Chu Mạn Xảo cầm trà lên uống một hớp: “Được rồi, nói mấy lời này làm gì.”
Lúc này, có người đẩy cửa vào, Lương Thừa An quay đầu nhìn thấy người phục vụ bưng đồ ăn đi vào, bà ngoại ở một bên nhìn thấy, lên tiếng hỏi: “Giang Kiều tại sao còn chưa trở về, không phải thằng bé đi hối đồ ăn sao?”
Nhìn người phục vụ bưng thức ăn, Lương Thừa An không hiểu sao cảm thấy trong lòng bất an, anh hỏi người phục vụ: “Phòng chúng tôi vừa rồi có một nam thanh niên đi ra ngoài hối đồ ăn, anh có gặp cậu ấy không?”
Người phục vụ đặt thức ăn lên mặt bàn, đáp: “Không có, bên ngoài không có ai hết.“.
Lương Thừa An bất giác đứng bật dậy khỏi ghế, lặp lại câu nói: “Không có ai?!”
“Đúng vậy.” Người phục vụ không rõ tại sao anh đột nhiên kích động như vậy, lui ra phía sau hai bước, “Lúc tôi đến đây bên ngoài đúng là không có ai, có phải đi nhà vệ sinh hay không.”
Lương Thừa An không hỏi lại, mà bước ra cửa, bên ngoài hành lang trống không, xác thật là không có ai cả.
Người phục vụ không rõ lý do, trong lòng chỉ nhớ mình còn phải mang đồ ăn lên, vội vàng lui ra ngoài.
Những người khác cũng nhận ra có điểm không thích hợp, Chu Mạn Xảo lập tức nói: “Thừa An, gọi điện thoại cho Giang Kiều!”
Lương Thừa An trở lại cầm điện thoại để trên bàn lên gọi cho Giang Kiều, chỉ nghe được âm thanh: “Xin chào, số quý khách vừa gọi đã khoá máy ——”
Anh chưa từ bỏ ý định gọi thêm vài lần, vẫn là như thế.
Lương Hồng Chương buông xuống một câu “Ba đến nhà vệ sinh xem thử” rồi vội vàng ra khỏi phòng riêng.
“Có thể điện thoại di động hết pin không?” Ông ngoại suy đoán nói.
“Không thể nào.” Lương Thừa An lắc đầu, vẻ mặt nôn nóng đi lòng vòng tại chỗ, Giang Kiều vừa nãy rõ ràng còn ngồi ở bên cạnh mình, sao có thể đột nhiên không thể gọi điện thoại tìm được người.
“Trước hết con đừng hoảng.” Chu Mạn Xảo đè Lương Thừa An lại, vừa đụng tới tay anh liền phát hiện anh thế mà đang run rẩy.
Bà ngoại nhắc nhở: “Định vị, không phải có định vị hay sao?”
“Không có định vị, vừa rồi còn chưa kịp kết nối với di động.” Lương Thừa An hít một hơi thật sâu, nhằm làm cho mình bình tĩnh lại, nói với người phục vụ lại một lần nữa bưng thức ăn đi vào: “Người nhà tôi đi lạc rồi, tôi muốn xem camera giám sát của nhà hàng các anh một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.