Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Đầy Bất Ngờ
Julie
10/08/2024
Nghiêm Tử Hàn , được biết đến là một người không sợ trời không sợ đất , nhưng đến một ngày anh bị kẻ địch của nhà đuổi đến mức đường cùng đã tìm chỗ chốn tạm . Khi trời đổ mưa bỗng có cô gái cũng vào nơi đó để trú tạm và bỗng thấy anh nằm thoi thóp bên góc tường, vì là người có tính thân thiện nhưng lại ít nói nên cô đã đỡ anh về nhà riêng của mình để sơ cứu . May cho anh là gặp phải cô , chứ người khác thì giờ đã không ngồi đây rồi . Sáng anh bỗng mở mắt đúng lúc đó cô vô xem như nào thì bắt gặp anh đang ngồi dậy cô liền qua đó
- Hửm, dậy rồi à, để tôi đỡ anh ngồi dậy * đỡ *
- Cô là ai ? Sao lại ở nhà tôi ? * nhăm mặt *
- Đây là nhà tôi , đêm qua tôi thấy anh trong con hẻm nên đã đỡ mang về , tôi là Hoàng Thiên Băng , còn anh?
- Nghiêm Tử Hàn, tên tôi
- Ừm , mà sao anh bị thương vậy?
- Kẻ thù của nhà đuổi
- Ò, thôi ngồi yên đi không nằm thì thôi, ngoan để tôi xuống lấy cháo mang lên cho mà ăn
- Cảm ơn, mà cho tôi mượn điện thoại , tôi gọi quản gia đến đón
- Đây * đưa *
- *Cầm lấy* mật khẩu là gì?
- Tayler , chữ “t” đầu viết hoa còn lại viết thường *đi xuống lầu*
Hửm nghe quen quen nhỉ , giống tên con cún mà hồi trước mình chơi cùng với một cô bé nữa * gõ *
Một lúc sau thì cô cũng lên và bưng bát cháo đưa cho anh , vì thấy anh bị thương gần vai do bị đạn bắn nên cô đã bảo để đút cháo cho anh , cảm thấy khá ngon nên đã ăn xong một cách vui vẻ và nhanh nhẹn. Bỗng có tiếng chuông cửa đoán chắc quản gia của anh đến nên đã xuống mở cửa và bảo đang trên phòng tầng 2 nên cứ lên. 15 phút sau thấy quản gia đang đỡ xuống, anh cũng cảm ơn cô và mời cô bữa ăn lúc nào rảnh thì đi , cô thấy thế liền vào tủ lấy 1 vỉ thuốc tự làm riêng cho anh , bảo cứ yên tâm vì liều này cô cũng hay dùng khi bị thương chắc chắn nên không phải sợ
- *cười* cô hài quá rồi đấy, cũng cảm ơn nhé*
- *trời, thiếu gia cười ư ,hẳn là đã lớn trưởng thành rồi - cúi đầu*
- Không có gì, về cẩn thận nhé *mở cửa*
- *đi ra* Ừm , hẹn gặp lại
Anh đâu biết cái chào tạm biệt ấy lại đúng 3 năm sau mới gặp, hai người họ gặp trong khi Nghiêm Tử Hắc Gia tổ chức, đó lại còn là người mà ba mẹ cô quen biết, trong khi đợi ba mẹ cô đã đến trước và đứng một góc tường trông như đứa trẻ bị lạc vô thức .Một lúc sau thì ba mẹ và anh trai cô đã đến, thấy cô đứng mình thì liền đi qua vỗ vai em, bảo sao không ra kia thì cô bảo trông tẻ chán lắm. Thấy thế liền dắt cô em gái bé nhỏ ra sau ngắm vườn hoa của Nghiêm Phu Nhân , cô thấy khá dễ chịu hơn liền bảo anh qua quay lại , vào nói chuyện cùng bạn bè anh, thấy thế anh bảo cô em gái ra kia ngồi, tí anh sẽ ra sau, cô gật đầu rồi đẩy khẽ anh vào trong . Cô ra xích đu ngồi đung đưa chân không chạm đất do hẳn khá cao nên trông cô giời như chú thỏ tách bầy đàn đang ngồi đợi mọi người vậy.
Chớ trêu thay cô gặp phải anh chàng nay va phải cô mà cứ tương bở thấy mình đẹp trai quá mà nghĩ cô thích mình nên đã theo tới đây , liền đi qua chọc ghẹo cô vài cái, cô không nói gì chỉ giơ đôi mắt lạnh lèo lườm hắn, hắn thấy vậy rén liền dời đi nhưng lại có chàng trai đã nhìn thấy từ xa
- Ra đây đi, đứng mình đấy ma bắt đấy
- *nhếch mép* ha… Tiểu thiên sứ đùa thật đấy, sang thiên sứ lại ngồi đây
- Chán thôi, mà đừng gọi vậy , tôi đâu có xinh như anh nói đâu thiếu gia không quen biết
- Tôi cứ thích vậy đấy, tiểu thiên sứ à *nhếch lông mày*
- Hứ… dai vừa thôi nhé, Hoàng Thiên Băng tên tôi
- Hửm.. là em à cô bé, lâu rồi không gặp đấy tiểu thiên sứ à
- Anh là… hừm… Nghiêm Tử Hàn..
- Yé… tiểu thiên sứ giỏi thật đấy
- Không ngờ đấy , trái đất tròn thật lúc đấy trông anh có khi cao hơn tôi có tẹo mà giờ đã hơn nhiều rồi đấy *ngước nhìn*
- Tôi sẽ coi đó là một lời khen đó tiểu thiên sứ à*đút tay túi quần*
- Ừm.. mà giờ tiểu tiên sứ học trường nào đấy
- Tôi đang học lớp 12 trường Thanh Thiên, năm sau là ra trường rồi, còn anh?
- Vậy hả? Trùng trường rồi, tôi cũng 12 đó tiểu thiên sứ
- ?? Thật , sao chung trường mà không biết gì nhỉ
- Haizz, buồn đó tiểu thiên sứ của tôi ơi, tôi hot trên cfs thế mà em lại không để ý *tủi thân*
- Ai biết gì đâu??*ngơ ngác*
- Được rồi, vào trong chứ ngoài này lạnh lắm *nhìn*
- Cũng được thôi *đứng dậy*
Vậy là hai người họ cùng nhau đi vào trong với biết bao con măt đổ dồ vào họ, thắc mắc sao lại có người xinh và đẹp trai như này cơ chứ, đúng là trai tài gái sắc mà
- Hửm, dậy rồi à, để tôi đỡ anh ngồi dậy * đỡ *
- Cô là ai ? Sao lại ở nhà tôi ? * nhăm mặt *
- Đây là nhà tôi , đêm qua tôi thấy anh trong con hẻm nên đã đỡ mang về , tôi là Hoàng Thiên Băng , còn anh?
- Nghiêm Tử Hàn, tên tôi
- Ừm , mà sao anh bị thương vậy?
- Kẻ thù của nhà đuổi
- Ò, thôi ngồi yên đi không nằm thì thôi, ngoan để tôi xuống lấy cháo mang lên cho mà ăn
- Cảm ơn, mà cho tôi mượn điện thoại , tôi gọi quản gia đến đón
- Đây * đưa *
- *Cầm lấy* mật khẩu là gì?
- Tayler , chữ “t” đầu viết hoa còn lại viết thường *đi xuống lầu*
Hửm nghe quen quen nhỉ , giống tên con cún mà hồi trước mình chơi cùng với một cô bé nữa * gõ *
Một lúc sau thì cô cũng lên và bưng bát cháo đưa cho anh , vì thấy anh bị thương gần vai do bị đạn bắn nên cô đã bảo để đút cháo cho anh , cảm thấy khá ngon nên đã ăn xong một cách vui vẻ và nhanh nhẹn. Bỗng có tiếng chuông cửa đoán chắc quản gia của anh đến nên đã xuống mở cửa và bảo đang trên phòng tầng 2 nên cứ lên. 15 phút sau thấy quản gia đang đỡ xuống, anh cũng cảm ơn cô và mời cô bữa ăn lúc nào rảnh thì đi , cô thấy thế liền vào tủ lấy 1 vỉ thuốc tự làm riêng cho anh , bảo cứ yên tâm vì liều này cô cũng hay dùng khi bị thương chắc chắn nên không phải sợ
- *cười* cô hài quá rồi đấy, cũng cảm ơn nhé*
- *trời, thiếu gia cười ư ,hẳn là đã lớn trưởng thành rồi - cúi đầu*
- Không có gì, về cẩn thận nhé *mở cửa*
- *đi ra* Ừm , hẹn gặp lại
Anh đâu biết cái chào tạm biệt ấy lại đúng 3 năm sau mới gặp, hai người họ gặp trong khi Nghiêm Tử Hắc Gia tổ chức, đó lại còn là người mà ba mẹ cô quen biết, trong khi đợi ba mẹ cô đã đến trước và đứng một góc tường trông như đứa trẻ bị lạc vô thức .Một lúc sau thì ba mẹ và anh trai cô đã đến, thấy cô đứng mình thì liền đi qua vỗ vai em, bảo sao không ra kia thì cô bảo trông tẻ chán lắm. Thấy thế liền dắt cô em gái bé nhỏ ra sau ngắm vườn hoa của Nghiêm Phu Nhân , cô thấy khá dễ chịu hơn liền bảo anh qua quay lại , vào nói chuyện cùng bạn bè anh, thấy thế anh bảo cô em gái ra kia ngồi, tí anh sẽ ra sau, cô gật đầu rồi đẩy khẽ anh vào trong . Cô ra xích đu ngồi đung đưa chân không chạm đất do hẳn khá cao nên trông cô giời như chú thỏ tách bầy đàn đang ngồi đợi mọi người vậy.
Chớ trêu thay cô gặp phải anh chàng nay va phải cô mà cứ tương bở thấy mình đẹp trai quá mà nghĩ cô thích mình nên đã theo tới đây , liền đi qua chọc ghẹo cô vài cái, cô không nói gì chỉ giơ đôi mắt lạnh lèo lườm hắn, hắn thấy vậy rén liền dời đi nhưng lại có chàng trai đã nhìn thấy từ xa
- Ra đây đi, đứng mình đấy ma bắt đấy
- *nhếch mép* ha… Tiểu thiên sứ đùa thật đấy, sang thiên sứ lại ngồi đây
- Chán thôi, mà đừng gọi vậy , tôi đâu có xinh như anh nói đâu thiếu gia không quen biết
- Tôi cứ thích vậy đấy, tiểu thiên sứ à *nhếch lông mày*
- Hứ… dai vừa thôi nhé, Hoàng Thiên Băng tên tôi
- Hửm.. là em à cô bé, lâu rồi không gặp đấy tiểu thiên sứ à
- Anh là… hừm… Nghiêm Tử Hàn..
- Yé… tiểu thiên sứ giỏi thật đấy
- Không ngờ đấy , trái đất tròn thật lúc đấy trông anh có khi cao hơn tôi có tẹo mà giờ đã hơn nhiều rồi đấy *ngước nhìn*
- Tôi sẽ coi đó là một lời khen đó tiểu thiên sứ à*đút tay túi quần*
- Ừm.. mà giờ tiểu tiên sứ học trường nào đấy
- Tôi đang học lớp 12 trường Thanh Thiên, năm sau là ra trường rồi, còn anh?
- Vậy hả? Trùng trường rồi, tôi cũng 12 đó tiểu thiên sứ
- ?? Thật , sao chung trường mà không biết gì nhỉ
- Haizz, buồn đó tiểu thiên sứ của tôi ơi, tôi hot trên cfs thế mà em lại không để ý *tủi thân*
- Ai biết gì đâu??*ngơ ngác*
- Được rồi, vào trong chứ ngoài này lạnh lắm *nhìn*
- Cũng được thôi *đứng dậy*
Vậy là hai người họ cùng nhau đi vào trong với biết bao con măt đổ dồ vào họ, thắc mắc sao lại có người xinh và đẹp trai như này cơ chứ, đúng là trai tài gái sắc mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.