Tiểu Thiên Thần Của Công Tước Quỷ
Chương 87: THIÊN THẦN DƯỚI TUYẾT
trang nguyễn
26/06/2021
Chiến trường khốc liệt bảo phủ bởi sự chết chóc tầng tầng lớp lớp. Mỗi một giây đều có người hi sinh ngã xuống, máu đã sớm chảy thành sông nhưng tất cả vẫn chưa có một dấu hiện nào là chấm dứt.
Không ngờ Inasen đã sớm liên thủ với các tiểu quốc khác, chuẩn bị quân đội lật đổ đế quốc từ lâu. Nữ hoàng lại mơ hồ không nhận được bất kỳ tin báo nào từ những gián điệp được cử đến các nước, nội bộ quý tộc Creseent chắc hẳn đã có nội gián. Công chúa Rostiute căn bản chỉ là một chiêu khích tướng nhằm dụ đại công tước xuất binh và chịu cảnh bị vây hãm tại chiến trường, còn đám phản quốc kia sẽ nhân cơ hội đó xâu xé hoàng quyền khống chế nữ hoàng trong tay điều khiển như một con rối.
Trận chiến đã kéo dài ba ngày ba đêm, hút cạn đi một nửa tinh lực của quân đội đế quốc trong khi đám tiểu quốc thay nhau xuất binh giữ sức .Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có thể chịu hòa trong khi tổn thất nặng nề nhất lại là Creseent.
Anselm dẫn đầu quân đội, chém giết đến đỏ mắt, giáp vàng trên người sớm bị máu thịt nhuộm đến nỗi chuyến màu.
Ngay lúc đầu của tướng quân phe địch bị hắn chặt xuống, đợt tuyết đầu mùa ở biên giới giữa hai nước cũng bắt đầu rơi...
Đại công tước bất chợt thất thần nhìn, hắn mở bàn tay phủ kính giáp sắt của mình đón lấy một bông tuyết trắng xóa. Nó đẹp như một đóa hoa, vừa chạm xuống liền hóa đỏ đầy diễm lệ trong máu tươi dính trên bàn tay hắn. Anselm vậy mà lại cảm thấy lạnh buốt dù bông tuyết đó không hề chạm đến da thịt của mình. Lần cuối cùng hắn thấy tuyết là bao giờ nhỉ ?
Chắc hẳn là trận chiến ở vương quốc Rosaline, nơi đó băng tuyết luôn phủ kín quanh năm, những loài hoa đẹp đẽ thường không thể mọc nổi. Vậy mà trong một tòa tháp đen nào đó, nhưng đóa hoa hồng leo vẫn sống một cách quật cường và nở ra đầy rực rỡ chỉ với một chút ánh sáng yếu ớt trong màn đêm. Chúng đẹp đẽ y như người con gái đó.
" Anselm ! tuyết rơi rồi này. " Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ bất ngờ văng vẳng bên tai hắn đầy quen thuộc.
Cơn mưa tuyết như hòa quyện với chiến trường âm u. Anslem nhìn những đốm nhỏ li ti trắng xóa đang rơi mỗi ngày một nhiều kia, mơ hồ như thấy được hình bóng của người con gái nào đó.
Hắn bất chợt bước đến.
Mỗi bước chân, hình ảnh trước mắt như hiện ra ngày một rõ ràng tựa như ký ức bị nhốt lại đang tìm cách phá ra trở về với chủ nhân của nó.
Bóng lưng xinh đẹp với mái tóc màu bạch kim độc nhất vô nhị, nàng tự như một tiểu thiên thần trong chiếc váy tay dài tinh sảo màu trắng muốt được lót lông cáo đầy ấm áp. Chỉ cần vừa nhìn thấy liền khiến người khác mê đắm không thể rời, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng phải ngoại lệ. Người con gái đó đã gọi tên hắn !
- Hạt tuyết ! Đóa hoa đẹp nhất của mùa đông...
" Eirlys ..." Anselm bất thốt lên một cái tên duy nhất xuất hiện trong đầu mình lúc này.
Thiên thần xinh đẹp cuối cùng cũng đã chịu quay lưng lại nhìn hắn, nụ cười của nàng diễm lệ rực rỡ như ánh mặt trời ấm áp duy nhất của mùa đông, cặp mắt đỏ long lanh như đá quý hồng ngọc nheo lại đầy vui vẻ nhìn hắn. Nàng chính là Eirlys của hắn , là tình yêu duy nhất trong cuộc đời hắn.
" Anselm !" Âm thanh ngọt ngào đó lại một lần nữa cất lên, rõ ràng hơn bao giờ hết. Ký ức bị đánh mất cũng ngay lập tức ùa về như bão lũ.
Cuộc đời này chẳng có ai khiến đại công tước có thể quên đi cảm xúc duy nhất của đời mình thêm một lần nào nữa cả. Bởi vì hình bóng của nàng đã không chỉ khắc sâu trong trí nhớ của hắn, mà ngay cả trái tim cũng đã sớm in sâu hình bóng này.
Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ngập tràn hạnh phúc ấy, một hét vang lên như xé gió chất chứa đầy hoảng sợ:
" ĐẠI CÔNG TƯỚC ! CẨN THẬN...."
Anselm còn chưa kịp có phản ứng lại, lưới kiếm sắc nhọn đã kịp lao đến, xuyên qua giam sắt mà ghim sâu vào da thịt ngay trên đầu tim...
" Rầm ! " một tiếng, thân thể nặng nề ngã khuỵu trên đất, đại công tước giữ lại giây phút tỉnh táo cuối cùng nhìn thanh kiếm cắm trên ngực mình cùng dòng máu đỏ đang chảy xuống. Nhưng điều cuối cùng hắn suy nghĩ trước khi bất tỉnh lại không phải là giết chết kẻ đã ám sát mình.
' Anslem chỉ nghĩ đến nàng ! Eirlys đã chấp nhận lấy quá khứ của hắn tai vì sao vẫn rời bỏ hắn. Thậm chí đến gương mặt này, nàng cũng đã không chút ghét bỏ hay cảm thấy ghê sợ mà hôn lên đầy dịu dàng. Vậy nhưng tại sao một chút cơ hội cũng không chịu để lại...Hay thứ tình cảm nàng dành cho Anselm căn bản không phải là tình yêu giống hắn ,mà chỉ là sự thương hại .'
Đại công tước trong lòng chua chát bất giác nở một nụ cười. Thương hại cũng được, chỉ cần nàng chở về bên hắn. Liệu Eirlys nhìn thấy cảnh tượng này, nàng sẽ cảm thấy đau lòng cho hắn mà trở về chứ ?
Anselm từng là một kẻ rất cao ngạo không cần thứ gì, giờ lại trở nên thảm hại hèn mọn mà mưu cầu tính toán từng chút một tình cảm của nàng.
' Có lẽ nàng sẽ đến ....hoặc có lẽ là không ! bởi vì nếu thật sự là như vậy thì cuộc sống vô nghĩa này, Anselm cũng chẳng cần nữa. '
Alex đem viện binh lao tới ngay tức khắc, vây chặt lấy đại công tước bất tỉnh mà bảo hộ, cho dù đã cầm máu trên miệng vết thương nhưng cũng chẳng khấm khá hơn là bao.
" Đại công tước, ngươi có nghe thấy thần nói gì không ạ, đại công tước..đại công tước "
" Choang ! "
Cốc sứ trên bàn bất ngờ bị một bàn tay va tới mà đổ xuống đất.
Trên chiếc giường gỗ nhỏ bé cũ kỹ của một nhà trọ bình dân, Eirlys từ trong con ác mộng mà giật mình tỉnh giấc. Nàng đưa tay lau đi lớp mồ hôi nhễ nhại phủ dày trên trán, môi mỏng tái nhợt vì bị thiếu nước. Eirlys cố gắng nhớ lại giấc mơ hoang đường đầy đáng sợ kia.
' Trên chiến trường khốc liệt bị mưa tuyết bao phủ. Xác người la liệt cùng màu máu đỏ phủ kín mặt đất. Kì lạ là tất cả đều tĩnh lặng như trận chiến vừa kết thúc, không một tiếng bước chân, càng không có tiếng binh khí kim loại va chạm.
Ở nơi đó ,nàng nhìn thấy bóng hình kỵ sĩ cao lớn quỳ trên đất, trên người hắn khoác mũ giáp vàng nhuộm máu cùng áo choàng đỏ, ở phía trên còn được thêu biểu tượng vĩnh cửu của đế quốc.
Hình ảnh quen thuộc này khiến tim Eirlys có chút run rẩy mà bước tới. Thánh kiếm nhuộm máu cắm trên mặt đất vẫn luôn được nam nhân giữ chặt đầy vững vàng, nhưng điều khiến nàng chết sững chính là thanh kiếm nhỏ găm trên ngực trái của ngài ấy vẫn luôn nhỏ máu. Eirlys hoảng sợ đến nỗi lao đến mạnh mẽ giật tung lấy mặt nạ sắt luôn che kín gương mặt của kỵ sĩ, ngay sau đó..."
Không còn sau đó nữa, nàng vì hoảng sợ mà đã tỉnh dậy khỏi giấc mộng . Eirlys vậy mà lại mơ thấy đại công tước tử trận, tuy xác suất ngài ấy có thể tử trận gần như là không thể với khả năng tài ba của mình, thêm vào đó trước lúc nàng rời đi Anselm đã từng nói sẽ nghỉ ngơi một thời gian dài vì vậy khả năng xảy ra rất là ít .
Nhưng Eirlys lại không cảm thấy may mắn khi mơ thấy giấc mơ kiểu này, nó vẫn khiến tâm trạng của nàng rơi vào bất an. Có thể là do nàng đã quá nhớ đến Anselm suốt một thời gian dài, cộng thêm không biết một chút tin tức gì của ngài ấy mới khiến nàng sinh ra lo lắng như vậy. Nếu cứ đà này thì nàng sao có thể nhẫn nhịn nhìn thấy đại công tước nổi mấy năm đây.
" Sư phụ, người đã dậy rồi sao, mưa lớn vẫn còn chưa rứt không thể tiếp tục hành trình được đâu ạ !"
Giọng nói phiền toái của thiếu niên lại tiếp tục vang lên khiến nàng chau mày tiếp tục nằm xuống, không hề có ý định mở cửa cho kẻ đến làm phiền kia bước vào không gian nhỏ của mình.
Rốt cục là hắn bao giờ mới chịu từ bỏ việc đeo bám nàng đây ? Đã hơn hai tháng kể từ ngày sự việc ấy xảy ra rồi đấy, sao không có một tí ý thức bỏ cuộc nào vậy...
Không ngờ Inasen đã sớm liên thủ với các tiểu quốc khác, chuẩn bị quân đội lật đổ đế quốc từ lâu. Nữ hoàng lại mơ hồ không nhận được bất kỳ tin báo nào từ những gián điệp được cử đến các nước, nội bộ quý tộc Creseent chắc hẳn đã có nội gián. Công chúa Rostiute căn bản chỉ là một chiêu khích tướng nhằm dụ đại công tước xuất binh và chịu cảnh bị vây hãm tại chiến trường, còn đám phản quốc kia sẽ nhân cơ hội đó xâu xé hoàng quyền khống chế nữ hoàng trong tay điều khiển như một con rối.
Trận chiến đã kéo dài ba ngày ba đêm, hút cạn đi một nửa tinh lực của quân đội đế quốc trong khi đám tiểu quốc thay nhau xuất binh giữ sức .Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có thể chịu hòa trong khi tổn thất nặng nề nhất lại là Creseent.
Anselm dẫn đầu quân đội, chém giết đến đỏ mắt, giáp vàng trên người sớm bị máu thịt nhuộm đến nỗi chuyến màu.
Ngay lúc đầu của tướng quân phe địch bị hắn chặt xuống, đợt tuyết đầu mùa ở biên giới giữa hai nước cũng bắt đầu rơi...
Đại công tước bất chợt thất thần nhìn, hắn mở bàn tay phủ kính giáp sắt của mình đón lấy một bông tuyết trắng xóa. Nó đẹp như một đóa hoa, vừa chạm xuống liền hóa đỏ đầy diễm lệ trong máu tươi dính trên bàn tay hắn. Anselm vậy mà lại cảm thấy lạnh buốt dù bông tuyết đó không hề chạm đến da thịt của mình. Lần cuối cùng hắn thấy tuyết là bao giờ nhỉ ?
Chắc hẳn là trận chiến ở vương quốc Rosaline, nơi đó băng tuyết luôn phủ kín quanh năm, những loài hoa đẹp đẽ thường không thể mọc nổi. Vậy mà trong một tòa tháp đen nào đó, nhưng đóa hoa hồng leo vẫn sống một cách quật cường và nở ra đầy rực rỡ chỉ với một chút ánh sáng yếu ớt trong màn đêm. Chúng đẹp đẽ y như người con gái đó.
" Anselm ! tuyết rơi rồi này. " Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ bất ngờ văng vẳng bên tai hắn đầy quen thuộc.
Cơn mưa tuyết như hòa quyện với chiến trường âm u. Anslem nhìn những đốm nhỏ li ti trắng xóa đang rơi mỗi ngày một nhiều kia, mơ hồ như thấy được hình bóng của người con gái nào đó.
Hắn bất chợt bước đến.
Mỗi bước chân, hình ảnh trước mắt như hiện ra ngày một rõ ràng tựa như ký ức bị nhốt lại đang tìm cách phá ra trở về với chủ nhân của nó.
Bóng lưng xinh đẹp với mái tóc màu bạch kim độc nhất vô nhị, nàng tự như một tiểu thiên thần trong chiếc váy tay dài tinh sảo màu trắng muốt được lót lông cáo đầy ấm áp. Chỉ cần vừa nhìn thấy liền khiến người khác mê đắm không thể rời, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng phải ngoại lệ. Người con gái đó đã gọi tên hắn !
- Hạt tuyết ! Đóa hoa đẹp nhất của mùa đông...
" Eirlys ..." Anselm bất thốt lên một cái tên duy nhất xuất hiện trong đầu mình lúc này.
Thiên thần xinh đẹp cuối cùng cũng đã chịu quay lưng lại nhìn hắn, nụ cười của nàng diễm lệ rực rỡ như ánh mặt trời ấm áp duy nhất của mùa đông, cặp mắt đỏ long lanh như đá quý hồng ngọc nheo lại đầy vui vẻ nhìn hắn. Nàng chính là Eirlys của hắn , là tình yêu duy nhất trong cuộc đời hắn.
" Anselm !" Âm thanh ngọt ngào đó lại một lần nữa cất lên, rõ ràng hơn bao giờ hết. Ký ức bị đánh mất cũng ngay lập tức ùa về như bão lũ.
Cuộc đời này chẳng có ai khiến đại công tước có thể quên đi cảm xúc duy nhất của đời mình thêm một lần nào nữa cả. Bởi vì hình bóng của nàng đã không chỉ khắc sâu trong trí nhớ của hắn, mà ngay cả trái tim cũng đã sớm in sâu hình bóng này.
Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ngập tràn hạnh phúc ấy, một hét vang lên như xé gió chất chứa đầy hoảng sợ:
" ĐẠI CÔNG TƯỚC ! CẨN THẬN...."
Anselm còn chưa kịp có phản ứng lại, lưới kiếm sắc nhọn đã kịp lao đến, xuyên qua giam sắt mà ghim sâu vào da thịt ngay trên đầu tim...
" Rầm ! " một tiếng, thân thể nặng nề ngã khuỵu trên đất, đại công tước giữ lại giây phút tỉnh táo cuối cùng nhìn thanh kiếm cắm trên ngực mình cùng dòng máu đỏ đang chảy xuống. Nhưng điều cuối cùng hắn suy nghĩ trước khi bất tỉnh lại không phải là giết chết kẻ đã ám sát mình.
' Anslem chỉ nghĩ đến nàng ! Eirlys đã chấp nhận lấy quá khứ của hắn tai vì sao vẫn rời bỏ hắn. Thậm chí đến gương mặt này, nàng cũng đã không chút ghét bỏ hay cảm thấy ghê sợ mà hôn lên đầy dịu dàng. Vậy nhưng tại sao một chút cơ hội cũng không chịu để lại...Hay thứ tình cảm nàng dành cho Anselm căn bản không phải là tình yêu giống hắn ,mà chỉ là sự thương hại .'
Đại công tước trong lòng chua chát bất giác nở một nụ cười. Thương hại cũng được, chỉ cần nàng chở về bên hắn. Liệu Eirlys nhìn thấy cảnh tượng này, nàng sẽ cảm thấy đau lòng cho hắn mà trở về chứ ?
Anselm từng là một kẻ rất cao ngạo không cần thứ gì, giờ lại trở nên thảm hại hèn mọn mà mưu cầu tính toán từng chút một tình cảm của nàng.
' Có lẽ nàng sẽ đến ....hoặc có lẽ là không ! bởi vì nếu thật sự là như vậy thì cuộc sống vô nghĩa này, Anselm cũng chẳng cần nữa. '
Alex đem viện binh lao tới ngay tức khắc, vây chặt lấy đại công tước bất tỉnh mà bảo hộ, cho dù đã cầm máu trên miệng vết thương nhưng cũng chẳng khấm khá hơn là bao.
" Đại công tước, ngươi có nghe thấy thần nói gì không ạ, đại công tước..đại công tước "
" Choang ! "
Cốc sứ trên bàn bất ngờ bị một bàn tay va tới mà đổ xuống đất.
Trên chiếc giường gỗ nhỏ bé cũ kỹ của một nhà trọ bình dân, Eirlys từ trong con ác mộng mà giật mình tỉnh giấc. Nàng đưa tay lau đi lớp mồ hôi nhễ nhại phủ dày trên trán, môi mỏng tái nhợt vì bị thiếu nước. Eirlys cố gắng nhớ lại giấc mơ hoang đường đầy đáng sợ kia.
' Trên chiến trường khốc liệt bị mưa tuyết bao phủ. Xác người la liệt cùng màu máu đỏ phủ kín mặt đất. Kì lạ là tất cả đều tĩnh lặng như trận chiến vừa kết thúc, không một tiếng bước chân, càng không có tiếng binh khí kim loại va chạm.
Ở nơi đó ,nàng nhìn thấy bóng hình kỵ sĩ cao lớn quỳ trên đất, trên người hắn khoác mũ giáp vàng nhuộm máu cùng áo choàng đỏ, ở phía trên còn được thêu biểu tượng vĩnh cửu của đế quốc.
Hình ảnh quen thuộc này khiến tim Eirlys có chút run rẩy mà bước tới. Thánh kiếm nhuộm máu cắm trên mặt đất vẫn luôn được nam nhân giữ chặt đầy vững vàng, nhưng điều khiến nàng chết sững chính là thanh kiếm nhỏ găm trên ngực trái của ngài ấy vẫn luôn nhỏ máu. Eirlys hoảng sợ đến nỗi lao đến mạnh mẽ giật tung lấy mặt nạ sắt luôn che kín gương mặt của kỵ sĩ, ngay sau đó..."
Không còn sau đó nữa, nàng vì hoảng sợ mà đã tỉnh dậy khỏi giấc mộng . Eirlys vậy mà lại mơ thấy đại công tước tử trận, tuy xác suất ngài ấy có thể tử trận gần như là không thể với khả năng tài ba của mình, thêm vào đó trước lúc nàng rời đi Anselm đã từng nói sẽ nghỉ ngơi một thời gian dài vì vậy khả năng xảy ra rất là ít .
Nhưng Eirlys lại không cảm thấy may mắn khi mơ thấy giấc mơ kiểu này, nó vẫn khiến tâm trạng của nàng rơi vào bất an. Có thể là do nàng đã quá nhớ đến Anselm suốt một thời gian dài, cộng thêm không biết một chút tin tức gì của ngài ấy mới khiến nàng sinh ra lo lắng như vậy. Nếu cứ đà này thì nàng sao có thể nhẫn nhịn nhìn thấy đại công tước nổi mấy năm đây.
" Sư phụ, người đã dậy rồi sao, mưa lớn vẫn còn chưa rứt không thể tiếp tục hành trình được đâu ạ !"
Giọng nói phiền toái của thiếu niên lại tiếp tục vang lên khiến nàng chau mày tiếp tục nằm xuống, không hề có ý định mở cửa cho kẻ đến làm phiền kia bước vào không gian nhỏ của mình.
Rốt cục là hắn bao giờ mới chịu từ bỏ việc đeo bám nàng đây ? Đã hơn hai tháng kể từ ngày sự việc ấy xảy ra rồi đấy, sao không có một tí ý thức bỏ cuộc nào vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.