Chương 131
Đào Giai Nhân
05/01/2019
Dư Lộ hét lên, lập tức lấy ngân châm ra.
Mặc dù không biết ngân châm này còn dùng được lần thứ hai không nhưng lúc này cô không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ là ngân châm của cô còn chưa đâm ra, người bắt cô đã quỳ phịch xuống, "Ngài là Dư chủ tử?"
Dư Lộ vội dừng lại, chỉ là không dám thừa nhận. Cô thở hổn hển, run run hỏi nam nhân người đầy máu tươi đang quỳ trên đất, "Ngươi là ai?"
Nam nhân kia nói: "Tiểu nhân là ám vệ Thành Thất của Vương gia."
Dư Lộ cũng không dám tin hắn ngay. Tuy vừa nãy có hai người muốn mạng của Trần Chiêu nhưng lúc đó cô chỉ vội nhìn vài lần, bọn họ lại luôn thay đổi vị trí, xiêm y của họ lại khá giống nhau, Dư Lộ không phân biệt nổi người này là người muốn giết Trần Chiêu hay là người muốn cứu Trần Chiêu.
Cô buồn bực không lên tiếng.
Thành Thất còn định nói tiếp, nhưng lại nghe thấy tiếng vó ngựa chạy tới, hắn vội vã nói: "Dư chủ tử, lúc này Vương gia đã đang trên đường đến Tây Bắc, chỉ là ngài ấy sợ vượt qua ngài nên phân phó tiểu nhân và các ám vệ khác chờ ở dọc đường, không nghĩ đến thực sự gặp được ngài. Dư chủ tử, bây giờ ngài mau đi cùng tiểu nhân đi thôi, lại chậm trễ nữa thì người phía sau sẽ đuổi tới mất."
Dư Lộ cũng nghe được tiếng vó ngựa.
Cô cắn răng, dứt khoát đánh cuộc, "Được, ta đi với ngươi, chỉ là chúng ta đi đâu, đi tìm Vương gia sao?"
Thành Thất nói: "Bây giờ chắc chắn là không được. Họ có hai người, một mình tiểu nhân không mang ngài xông qua được. Dư chủ tử, chúng ta đi hướng kinh thành, đằng trước sẽ có người tiếp ứng."
"Được!" Dư Lộ đã đánh cuộc thì quyết định nghe hắn hết.
Chỉ là cô vừa mới bước đi thì đằng sau có một thanh đao chém tới với khí thế vô cùng hung hăng, Dư Lộ tuyệt không thể tự tránh đi được. Thành Thất gần như không nghĩ ngợi, lập tức nhào đến chắn thay cô.
Phập một tiếng, tiếng đao chém vào thịt.
Toàn thân Dư Lộ run lên, sau đó thấy Thành Thất xoay người, rút đao ra đưa tới trước mặt Dư Lộ, "Dư chủ tử, ngài cầm đao đi."
Trên đao còn vết máu, Dư Lộ nhất thời cảm thấy buồn nôn, nhưng sống chết ở ngay trước mắt, cô đành phải cắn răng cố nén nhận lấy đao.
Người đến nói: "Để nữ nhân này ở lại, ta thả người đi."
Đương nhiên Thành Thất không đồng ý. Ngay cả lời hắn cũng không thèm nói, lập tức nhảy ra ngoài. Hai người đều bị thương, chỉ là thương thế của Thành Thất nặng hơn ít, lúc đầu vẫn là ngang tay, nhưng dần dần lại rơi xuống hạ phong.
Dư Lộ đã cầm đao chạy, chỉ là cô chạy không được xa.
Chợt nghe thấy phía sau có tiếng hét thảm, cô quay đầu lại, chỉ thấy Thành Thất lại bị chém một đao, sau đó lăn ra ngoài bãi cỏ. Nếu không phải vì bảo vệ cô, Thành Thất đã có thể chạy trốn được rồi. Hắn trốn rồi, Tiêu Duệ cũng biết được tin tức của cô.
Mà nam nhân này chắc là người của Trần Chiêu...
Dư Lộ dừng lại, lớn tiếng nói với Thành Thất, "Ngươi đi mau, trước trốn đi, sau đó tìm người tới cứu ta!"
Nếu không, nếu như Thành Thất chết, cô cũng không chạy thoát được.
Thành Thất không do dự nữa, chỉ liếc bên này một cái rồi leo lên ngựa người kia để lại, xông ra ngoài.
Nam nhân kia không đuổi theo, hắn cũng bị thương.
"Đi!" Chỉ là hắn không khách khí xông tới rống lên với DƯ Lộ.
Dư Lộ thấy hắn quả nhiên không giết cô hay có ý gì khác với cô, thở phào nhẹ nhõm, đi theo hắn trở về.
Quanh đi quẩn lại, cuộc chạy trốn này thật tốn công.
Chỉ là tuy đáy lòng vô cùng chán ghét Trần Chiêu nhưng khi thấy hắn người đầy máu nằm trên đất bất tỉnh nhân sự, Dư Lộ vẫn thấy kinh sợ.
Cô cẩn thận nhìn nam nhân vẫn luôn đen mặt kia, không phải bọn họ là người của Trần Chiêu sao, có bọn họ, sao Trần Chiêu vẫn bị thương nặng như vậy?
Xem ra người Tiêu Duệ phái tới thực sự rất lợi hại! Trần Chiêu là tự làm tự chịu, trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi.
Chỉ là, hắn sẽ chết sao?
Dư Lộ nhìn những thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất. Những người này một khắc trước còn giơ đao bổ nhau chém nhau, giờ lại nằm im trên mặt đất, không có sinh mệnh.
Sợ không? Sợ!
Tuy mặt Dư Lộ đầy bụi nhưng không giấu nổi sự tái nhợt. Tay cô không ngừng run rẩy, mặc dù cô đã tự an ủi rằng Thành Thất có thể mang tin tức ra ngoài nhưng lòng cô vẫn không ngừng run sợ, như là chỉ lát sau hắn sẽ bị đuổi kịp vậy.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Nam nhân thấy Dư Lộ cứ đứng bất động ở đấy, tức giận: "Mau lại đây, hoặc xé váy của mình, hoặc xé áo của mấy người chết kia đến băng bó cho Trần gia!"
Dư Lộ trở về cầm tấm vải thô Trần Chiêu mua trước kia, cắn răng xé ra mấy miếng, chỉ là trước khi băng bó, cô hỏi nam nhân kia: "Ngươi thực sự muốn cho ta làm sao? Ta... ta mà làm, thương thế của hắn có thể sẽ nặng hơn."
Thứ nhất là cô không giỏi việc này, thứ hai là mặc dù cô không dám giết Trần Chiêu nhưng khi băng bó cho hắn, cô khó tránh khỏi sẽ mang theo tâm trạng của mình, tất nhiên sẽ khiến Trần Chiêu nếm chút khổ. Cô sợ cô không khống chế được mà làm vậy, nam nhân này biết rồi sẽ giết cô.
Nam nhân lạnh lùng trừng Dư Lộ, nghĩ đến thân phận của cô và sự để ý của Trần Chiêu đối với cô, cuối cùng không kiên trì nữa, cướp lấy miếng vải Dư Lộ đã xé.
Hắn băng bó kỹ cho Trần Chiêu, lại vội vàng băng bó cho bản thân. Sau đó hắn điểm huyệt của Dư Lộ, rời đi tầm một khắc, sau đó trở về cùng một con ngựa.
Buộc chặt dây ngựa xong, hắn rống lên với Dư Lộ: "Còn không mau qua giúp đỡ Trần gia dậy!"
Hai người hợp lực đỡ Trần Chiêu lên xe ngựa. Đương nhiên Dư Lộ cũng bị đuổi lên xe. Nam nhân điều khiển ngựa, họ thừa dịp bóng đêm chạy đi.
Xóc nảy một đêm, bình minh tới, cuối cùng họ cũng tới được một trấn nhỏ. Nam nhân đánh xe ngựa vào trấn, đổi một chiếc xe ngựa khác, không vội chạy đi tiếp mà đến một khách sạn thuê hai gian phòng.
Nam nhân này rất hung dữ với Dư Lộ. Hắn không giống Trần Chiêu. Hắn thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cô, giống như lập tức có thể nhào lên cắn chết cô vậy. Vậy nên Dư Lộ không dám đưa ra yêu cầu gì, đành phải thành thật ở chung với Trần Chiêu trong một gian phòng.
Trưa hôm sau Trần Chiêu mới tỉnh lại.
Hắn tỉnh, nam nhân vẫn luôn canh giữ trong phòng mới chịu ra cửa tìm bữa trưa.
Sáng sớm hắn ăn rồi, nhưng vì tức Dư Lộ nên hắn chưa cho Dư Lộ ăn. Lúc này Trần Chiêu đã tỉnh, hắn không cố ý làm khó Dư Lộ nữa, gọi phần cơm cho hai người, lại gọi cho Trần Chiêu tô mì gà.
"Ngươi, đi đút Trần gia!" Hắn vẫn rống Dư Lộ, "Trần gia ăn ngươi mới được ăn!"
Dư Lộ đã đói đến mức da bụng dán da lưng, nhưng lúc này cô không còn cách nào, đành phải bưng bát mì lên đi đến cạnh giường.
Sắc mặt Trần Chiêu tái nhợt, môi cũng có chút khô nứt. Thật ra hắn rất khát nhưng Dư Lộ không quan tâm hắn, nam nhân kia lại không cẩn thận như vậy, cho nên không ai cho hắn uống nước.
Hắn nhìn mặt Dư Lộ không muốn, đến cùng vẫn không muốn cô phải đói bụng, lắc đầu nói: "Ngươi ăn trước đi, ngươi ăn xong rồi ta ăn."
Nếu hôm qua Trần Chiêu gặp phải người xấu, vì cứu cô nên mới bị thương như vậy thật thì lúc này Dư Lộ chắc chắn sẽ mềm lòng. Đáng tiếc, cô có hai mắt, một đường này nam nhân kia còn hộ tống Trần Chiêu nữa, kẻ ngu cũng biết là vì sao.
Cô không đồng ý ngay mà quay đầu nhìn nam nhân kia trước.
Quả nhiên nam nhân kia lập tức đứng lên, giọng không đồng ý: "Trần gia, ngài đang bị thương đấy, không ăn gì sao được?"
"Không sao, tối nay ta ăn, giờ ta cũng không đói. Ngươi rót cho ta cốc nước đi." Giọng Trần Chiêu rất yếu.
Nam nhân bất mãn trừng Dư Lộ một cái, rót ly nước ấm qua, đoạt chén đũa trong tay Dư Lộ, kín đáo đưa ly nước cho cô.
Dư Lộ thầm nghĩ, nam nhân này đang muốn làm ông mối à?
Thực sự là đủ rồi!
Cô cầm ly nước, ngẩng đầu nhìn Trần Chiêu.
Dư Lộ không che giấu, Trần Chiêu thấy trong mắt cô tràn đầy sự chán ghét. Hắn chỉ cảm thấy lòng mình bỗng giật giật, sau đó vô ý thức duỗi tay nhận lấy.
"Để ta tự uống." Hắn nhẹ giọng nói.
Uống nước xong, hắn lại thúc giục Dư Lộ, "Ngươi ăn cơm trước đi, ta nghỉ ngơi lát đã, lát nữa ta ăn."
Nam nhân lắc đầu nhìn Trần Chiêu đã nhắm mắt, khi tầm mắt chuyển sang Dư Lộ, hắn đưa tay xẹt ngang cổ hai cái, uy hiếp Dư Lộ.
Người này nghe lời Trần Chiêu, nhưng giờ Trần Chiêu đang bị thương rất nặng, nếu mình quá đáng, còn thật không biết hắn sẽ giấu Trần Chiêu làm gì với mình nữa.
Dư Lộ nhanh chóng ăn cơm, sau đó bưng bát đi tới cạnh giường, "Trần Chiêu, ăn."
Trần Chiêu mở mắt, đôi mắt nhìn Dư Lộ có chút ý cười, chỉ là đối diện với khuôn mặt lạnh của cô, nụ cười kia không thể mở rộng ra nữa.
Dư Lộ cầm bát, không thể đỡ hắn lên được, hắn lại bị thương rất nặng, không tự ngồi dậy được. Vì vậy nam nhân kia qua đỡ Trần Chiêu dậy, sau đó hai mắt ám chỉ Dư Lộ đút cho Trần Chiêu ăn.
Dư Lộ dùng đũa gắp mì lên, đưa đến miệng Trần Chiêu.
Lòng Trần Chiêu có chút khổ sở, mở miệng ăn mì.
Nam nhân kia ngồi bên cạnh cười ha hả: "Trần gia, nhìn thế này, hai vị đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi mà."
Mặt Trần Chiêu hơi đỏ lên, chỉ là không chờ hắn ngẩng đầu thì đã nghe thấy tiếng cười lạnh không nhịn được của Dư Lộ.
Mười ngày sau Tiêu Duệ mới lấy được tin tức.
Lúc đó hắn đã chạy đến Tây Bắc, đang nghĩ xem có nên gặp Tiêu Viêm hay không. Nếu người bắt Dư Lộ đi là Trần Chiêu, hắn ta là người đã chết một lần, chưa chắc hắn ta sẽ quan tâm Trần Bì hay quan tâm đến quy định đào binh khi bị bắt sẽ bị chém đầu.
Nếu như vậy, nếu hắn đi qua gặp Tiêu Viêm thì nghĩa là đưa thóp của mình qua. Tuy trước đó hắn hợp tác với Vu Quốc Đống cũng vì có ý này nhưng không phải cứ muốn là quyết định được.
Hơn nữa, nếu hắn không tính quay lại thật thì dù huynh đệ nào lên đài thì đều không liên quan đến hắn.
Chiếm được tin Thành Thất truyền đến, hắn lập tức quyết định mang một nhóm người chạy về, "Đi chuẩn bị chiếc xe tù, bỏ đói Trần Bì một ngày rồi bắt lại mang đi!"
Thôi Tiến Trung cũng theo chân tới, lão vội hỏi: "Vương gia, ngài đối xử với Trần Bì như vậy, có khi nào Trần Chiêu sẽ giận lây sang Dư chủ tử không?"
Tiêu Duệ nhìn Thôi Tiến Trung, không phải nam nhân quả nhiên không hiểu được tâm tư của nhau. Lâu như vậy, Trần Chiêu không hề tìm đến hắn để đưa ra điều kiện gì mà Dư Lộ vẫn còn rất tốt, có thể thấy hiển nhiên là trong lòng Trần Chiêu có Dư Lộ.
Dư Lộ không bị nguy hiểm về tính mạng, nói không chừng Trần Chiêu còn có thể đối xử với nàng ấy rất tốt, tuy vậy nhưng hắn một khắc cũng không chờ nổi!
Nghĩ đến đây, Tiêu Duệ không nhịn được lại phân phó Thôi Tiến Trung, "Ngươi đi mang Trần Bì đến đây!"
Trần Chiêu mắc phải tội đáng chết, vậy để đường huynh của hắn ta chịu thay một ít đi. Nếu không, lại nghẹn tiếp, chỉ sợ hắn sắp điên luôn.
Mặc dù không biết ngân châm này còn dùng được lần thứ hai không nhưng lúc này cô không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ là ngân châm của cô còn chưa đâm ra, người bắt cô đã quỳ phịch xuống, "Ngài là Dư chủ tử?"
Dư Lộ vội dừng lại, chỉ là không dám thừa nhận. Cô thở hổn hển, run run hỏi nam nhân người đầy máu tươi đang quỳ trên đất, "Ngươi là ai?"
Nam nhân kia nói: "Tiểu nhân là ám vệ Thành Thất của Vương gia."
Dư Lộ cũng không dám tin hắn ngay. Tuy vừa nãy có hai người muốn mạng của Trần Chiêu nhưng lúc đó cô chỉ vội nhìn vài lần, bọn họ lại luôn thay đổi vị trí, xiêm y của họ lại khá giống nhau, Dư Lộ không phân biệt nổi người này là người muốn giết Trần Chiêu hay là người muốn cứu Trần Chiêu.
Cô buồn bực không lên tiếng.
Thành Thất còn định nói tiếp, nhưng lại nghe thấy tiếng vó ngựa chạy tới, hắn vội vã nói: "Dư chủ tử, lúc này Vương gia đã đang trên đường đến Tây Bắc, chỉ là ngài ấy sợ vượt qua ngài nên phân phó tiểu nhân và các ám vệ khác chờ ở dọc đường, không nghĩ đến thực sự gặp được ngài. Dư chủ tử, bây giờ ngài mau đi cùng tiểu nhân đi thôi, lại chậm trễ nữa thì người phía sau sẽ đuổi tới mất."
Dư Lộ cũng nghe được tiếng vó ngựa.
Cô cắn răng, dứt khoát đánh cuộc, "Được, ta đi với ngươi, chỉ là chúng ta đi đâu, đi tìm Vương gia sao?"
Thành Thất nói: "Bây giờ chắc chắn là không được. Họ có hai người, một mình tiểu nhân không mang ngài xông qua được. Dư chủ tử, chúng ta đi hướng kinh thành, đằng trước sẽ có người tiếp ứng."
"Được!" Dư Lộ đã đánh cuộc thì quyết định nghe hắn hết.
Chỉ là cô vừa mới bước đi thì đằng sau có một thanh đao chém tới với khí thế vô cùng hung hăng, Dư Lộ tuyệt không thể tự tránh đi được. Thành Thất gần như không nghĩ ngợi, lập tức nhào đến chắn thay cô.
Phập một tiếng, tiếng đao chém vào thịt.
Toàn thân Dư Lộ run lên, sau đó thấy Thành Thất xoay người, rút đao ra đưa tới trước mặt Dư Lộ, "Dư chủ tử, ngài cầm đao đi."
Trên đao còn vết máu, Dư Lộ nhất thời cảm thấy buồn nôn, nhưng sống chết ở ngay trước mắt, cô đành phải cắn răng cố nén nhận lấy đao.
Người đến nói: "Để nữ nhân này ở lại, ta thả người đi."
Đương nhiên Thành Thất không đồng ý. Ngay cả lời hắn cũng không thèm nói, lập tức nhảy ra ngoài. Hai người đều bị thương, chỉ là thương thế của Thành Thất nặng hơn ít, lúc đầu vẫn là ngang tay, nhưng dần dần lại rơi xuống hạ phong.
Dư Lộ đã cầm đao chạy, chỉ là cô chạy không được xa.
Chợt nghe thấy phía sau có tiếng hét thảm, cô quay đầu lại, chỉ thấy Thành Thất lại bị chém một đao, sau đó lăn ra ngoài bãi cỏ. Nếu không phải vì bảo vệ cô, Thành Thất đã có thể chạy trốn được rồi. Hắn trốn rồi, Tiêu Duệ cũng biết được tin tức của cô.
Mà nam nhân này chắc là người của Trần Chiêu...
Dư Lộ dừng lại, lớn tiếng nói với Thành Thất, "Ngươi đi mau, trước trốn đi, sau đó tìm người tới cứu ta!"
Nếu không, nếu như Thành Thất chết, cô cũng không chạy thoát được.
Thành Thất không do dự nữa, chỉ liếc bên này một cái rồi leo lên ngựa người kia để lại, xông ra ngoài.
Nam nhân kia không đuổi theo, hắn cũng bị thương.
"Đi!" Chỉ là hắn không khách khí xông tới rống lên với DƯ Lộ.
Dư Lộ thấy hắn quả nhiên không giết cô hay có ý gì khác với cô, thở phào nhẹ nhõm, đi theo hắn trở về.
Quanh đi quẩn lại, cuộc chạy trốn này thật tốn công.
Chỉ là tuy đáy lòng vô cùng chán ghét Trần Chiêu nhưng khi thấy hắn người đầy máu nằm trên đất bất tỉnh nhân sự, Dư Lộ vẫn thấy kinh sợ.
Cô cẩn thận nhìn nam nhân vẫn luôn đen mặt kia, không phải bọn họ là người của Trần Chiêu sao, có bọn họ, sao Trần Chiêu vẫn bị thương nặng như vậy?
Xem ra người Tiêu Duệ phái tới thực sự rất lợi hại! Trần Chiêu là tự làm tự chịu, trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi.
Chỉ là, hắn sẽ chết sao?
Dư Lộ nhìn những thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất. Những người này một khắc trước còn giơ đao bổ nhau chém nhau, giờ lại nằm im trên mặt đất, không có sinh mệnh.
Sợ không? Sợ!
Tuy mặt Dư Lộ đầy bụi nhưng không giấu nổi sự tái nhợt. Tay cô không ngừng run rẩy, mặc dù cô đã tự an ủi rằng Thành Thất có thể mang tin tức ra ngoài nhưng lòng cô vẫn không ngừng run sợ, như là chỉ lát sau hắn sẽ bị đuổi kịp vậy.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Nam nhân thấy Dư Lộ cứ đứng bất động ở đấy, tức giận: "Mau lại đây, hoặc xé váy của mình, hoặc xé áo của mấy người chết kia đến băng bó cho Trần gia!"
Dư Lộ trở về cầm tấm vải thô Trần Chiêu mua trước kia, cắn răng xé ra mấy miếng, chỉ là trước khi băng bó, cô hỏi nam nhân kia: "Ngươi thực sự muốn cho ta làm sao? Ta... ta mà làm, thương thế của hắn có thể sẽ nặng hơn."
Thứ nhất là cô không giỏi việc này, thứ hai là mặc dù cô không dám giết Trần Chiêu nhưng khi băng bó cho hắn, cô khó tránh khỏi sẽ mang theo tâm trạng của mình, tất nhiên sẽ khiến Trần Chiêu nếm chút khổ. Cô sợ cô không khống chế được mà làm vậy, nam nhân này biết rồi sẽ giết cô.
Nam nhân lạnh lùng trừng Dư Lộ, nghĩ đến thân phận của cô và sự để ý của Trần Chiêu đối với cô, cuối cùng không kiên trì nữa, cướp lấy miếng vải Dư Lộ đã xé.
Hắn băng bó kỹ cho Trần Chiêu, lại vội vàng băng bó cho bản thân. Sau đó hắn điểm huyệt của Dư Lộ, rời đi tầm một khắc, sau đó trở về cùng một con ngựa.
Buộc chặt dây ngựa xong, hắn rống lên với Dư Lộ: "Còn không mau qua giúp đỡ Trần gia dậy!"
Hai người hợp lực đỡ Trần Chiêu lên xe ngựa. Đương nhiên Dư Lộ cũng bị đuổi lên xe. Nam nhân điều khiển ngựa, họ thừa dịp bóng đêm chạy đi.
Xóc nảy một đêm, bình minh tới, cuối cùng họ cũng tới được một trấn nhỏ. Nam nhân đánh xe ngựa vào trấn, đổi một chiếc xe ngựa khác, không vội chạy đi tiếp mà đến một khách sạn thuê hai gian phòng.
Nam nhân này rất hung dữ với Dư Lộ. Hắn không giống Trần Chiêu. Hắn thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cô, giống như lập tức có thể nhào lên cắn chết cô vậy. Vậy nên Dư Lộ không dám đưa ra yêu cầu gì, đành phải thành thật ở chung với Trần Chiêu trong một gian phòng.
Trưa hôm sau Trần Chiêu mới tỉnh lại.
Hắn tỉnh, nam nhân vẫn luôn canh giữ trong phòng mới chịu ra cửa tìm bữa trưa.
Sáng sớm hắn ăn rồi, nhưng vì tức Dư Lộ nên hắn chưa cho Dư Lộ ăn. Lúc này Trần Chiêu đã tỉnh, hắn không cố ý làm khó Dư Lộ nữa, gọi phần cơm cho hai người, lại gọi cho Trần Chiêu tô mì gà.
"Ngươi, đi đút Trần gia!" Hắn vẫn rống Dư Lộ, "Trần gia ăn ngươi mới được ăn!"
Dư Lộ đã đói đến mức da bụng dán da lưng, nhưng lúc này cô không còn cách nào, đành phải bưng bát mì lên đi đến cạnh giường.
Sắc mặt Trần Chiêu tái nhợt, môi cũng có chút khô nứt. Thật ra hắn rất khát nhưng Dư Lộ không quan tâm hắn, nam nhân kia lại không cẩn thận như vậy, cho nên không ai cho hắn uống nước.
Hắn nhìn mặt Dư Lộ không muốn, đến cùng vẫn không muốn cô phải đói bụng, lắc đầu nói: "Ngươi ăn trước đi, ngươi ăn xong rồi ta ăn."
Nếu hôm qua Trần Chiêu gặp phải người xấu, vì cứu cô nên mới bị thương như vậy thật thì lúc này Dư Lộ chắc chắn sẽ mềm lòng. Đáng tiếc, cô có hai mắt, một đường này nam nhân kia còn hộ tống Trần Chiêu nữa, kẻ ngu cũng biết là vì sao.
Cô không đồng ý ngay mà quay đầu nhìn nam nhân kia trước.
Quả nhiên nam nhân kia lập tức đứng lên, giọng không đồng ý: "Trần gia, ngài đang bị thương đấy, không ăn gì sao được?"
"Không sao, tối nay ta ăn, giờ ta cũng không đói. Ngươi rót cho ta cốc nước đi." Giọng Trần Chiêu rất yếu.
Nam nhân bất mãn trừng Dư Lộ một cái, rót ly nước ấm qua, đoạt chén đũa trong tay Dư Lộ, kín đáo đưa ly nước cho cô.
Dư Lộ thầm nghĩ, nam nhân này đang muốn làm ông mối à?
Thực sự là đủ rồi!
Cô cầm ly nước, ngẩng đầu nhìn Trần Chiêu.
Dư Lộ không che giấu, Trần Chiêu thấy trong mắt cô tràn đầy sự chán ghét. Hắn chỉ cảm thấy lòng mình bỗng giật giật, sau đó vô ý thức duỗi tay nhận lấy.
"Để ta tự uống." Hắn nhẹ giọng nói.
Uống nước xong, hắn lại thúc giục Dư Lộ, "Ngươi ăn cơm trước đi, ta nghỉ ngơi lát đã, lát nữa ta ăn."
Nam nhân lắc đầu nhìn Trần Chiêu đã nhắm mắt, khi tầm mắt chuyển sang Dư Lộ, hắn đưa tay xẹt ngang cổ hai cái, uy hiếp Dư Lộ.
Người này nghe lời Trần Chiêu, nhưng giờ Trần Chiêu đang bị thương rất nặng, nếu mình quá đáng, còn thật không biết hắn sẽ giấu Trần Chiêu làm gì với mình nữa.
Dư Lộ nhanh chóng ăn cơm, sau đó bưng bát đi tới cạnh giường, "Trần Chiêu, ăn."
Trần Chiêu mở mắt, đôi mắt nhìn Dư Lộ có chút ý cười, chỉ là đối diện với khuôn mặt lạnh của cô, nụ cười kia không thể mở rộng ra nữa.
Dư Lộ cầm bát, không thể đỡ hắn lên được, hắn lại bị thương rất nặng, không tự ngồi dậy được. Vì vậy nam nhân kia qua đỡ Trần Chiêu dậy, sau đó hai mắt ám chỉ Dư Lộ đút cho Trần Chiêu ăn.
Dư Lộ dùng đũa gắp mì lên, đưa đến miệng Trần Chiêu.
Lòng Trần Chiêu có chút khổ sở, mở miệng ăn mì.
Nam nhân kia ngồi bên cạnh cười ha hả: "Trần gia, nhìn thế này, hai vị đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi mà."
Mặt Trần Chiêu hơi đỏ lên, chỉ là không chờ hắn ngẩng đầu thì đã nghe thấy tiếng cười lạnh không nhịn được của Dư Lộ.
Mười ngày sau Tiêu Duệ mới lấy được tin tức.
Lúc đó hắn đã chạy đến Tây Bắc, đang nghĩ xem có nên gặp Tiêu Viêm hay không. Nếu người bắt Dư Lộ đi là Trần Chiêu, hắn ta là người đã chết một lần, chưa chắc hắn ta sẽ quan tâm Trần Bì hay quan tâm đến quy định đào binh khi bị bắt sẽ bị chém đầu.
Nếu như vậy, nếu hắn đi qua gặp Tiêu Viêm thì nghĩa là đưa thóp của mình qua. Tuy trước đó hắn hợp tác với Vu Quốc Đống cũng vì có ý này nhưng không phải cứ muốn là quyết định được.
Hơn nữa, nếu hắn không tính quay lại thật thì dù huynh đệ nào lên đài thì đều không liên quan đến hắn.
Chiếm được tin Thành Thất truyền đến, hắn lập tức quyết định mang một nhóm người chạy về, "Đi chuẩn bị chiếc xe tù, bỏ đói Trần Bì một ngày rồi bắt lại mang đi!"
Thôi Tiến Trung cũng theo chân tới, lão vội hỏi: "Vương gia, ngài đối xử với Trần Bì như vậy, có khi nào Trần Chiêu sẽ giận lây sang Dư chủ tử không?"
Tiêu Duệ nhìn Thôi Tiến Trung, không phải nam nhân quả nhiên không hiểu được tâm tư của nhau. Lâu như vậy, Trần Chiêu không hề tìm đến hắn để đưa ra điều kiện gì mà Dư Lộ vẫn còn rất tốt, có thể thấy hiển nhiên là trong lòng Trần Chiêu có Dư Lộ.
Dư Lộ không bị nguy hiểm về tính mạng, nói không chừng Trần Chiêu còn có thể đối xử với nàng ấy rất tốt, tuy vậy nhưng hắn một khắc cũng không chờ nổi!
Nghĩ đến đây, Tiêu Duệ không nhịn được lại phân phó Thôi Tiến Trung, "Ngươi đi mang Trần Bì đến đây!"
Trần Chiêu mắc phải tội đáng chết, vậy để đường huynh của hắn ta chịu thay một ít đi. Nếu không, lại nghẹn tiếp, chỉ sợ hắn sắp điên luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.