Chương 135
Đào Giai Nhân
15/01/2019
Đê tiện cũng được, hèn hạ cũng thế, hắn chỉ không muốn mất đi nàng.
Nàng hiểu cũng được, không hiểu cũng không sao. Nàng muốn cũng được, không muốn cũng thế.
Hắn vẫn muốn ích kỉ như vậy một lần.
Một đêm này, ngoại trừ Trần Ngũ, không có ai là ngủ ngon.
Dư Lộ là tức đến không ngủ được.
Trần Chiêu thì vừa tự trách vừa hổ thẹn, nhưng không biết phải khống chế bản thân như thế nào.
Cách một bức tường, Trần Bì bịt tai lại, chảy nước mắt, im lặng ra quyết định.
Xa hơn chút, ở một tửu lâu đối diện với khách sạn, dưới ánh nến mờ tối, cũng có người đang đứng trước cửa sổ nhìn đối diện, trắng đêm khó ngủ.
"Vương gia, hay ngài nghỉ lát đi?" Thôi Tiến Trung nhỏ giọng khuyên nhủ.
Biết sao đây, đương nhiên lão biết lúc này Vương gia vô cùng khó chịu trong lòng, nhưng vì sự an toàn của Dư chủ tử, mặc dù họ có nhiều người nhưng vẫn không dám mạo muội đi lên. Ai biết nếu họ ép sát rồi, liệu Trần Chiêu có chó cùng rứt giậu, lấy Dư chủ tử ra để uy hiếp họ hay không chứ!
Bây giờ chỉ có thể xem Trần Bì rồi.
Tiêu Duệ không quay lại, "Không, ngươi cứ đi xuống nghỉ ngơi trước đi, khi nào mệt thì ta sẽ đi nghỉ sau."
Vương gia đang muốn mình không quấy rầy hắn đây mà. Thôi Tiến Trung nhìn thân hình cao gầy đang đưa lưng về phía lão, hít một hơi, lại nhìn căn phòng sớm đã tắt nến đối diện, đóng cửa phòng lui ra ngoài.
Lão vừa đi, Tiêu Duệ lập tức nắm chặt lấy hai song cửa sổ, hai mắt nhìn chằm chằm phía đối diện, trong lòng thì chém Trần Chiêu hàng ngàn, hàng vạn vết đao.
Trời đã sáng.
Tuy khách sạn nhỏ nhưng vẫn có một ít lai khách. Ở lầu hai còn có một nhà mang theo đứa nhỏ, mới sáng sớm đứa nhỏ đó đã khóc oe oe, kết hợp với tiếng tiểu nhị chạy đôn chạy đáo dưới lầu khiến khách sạn nhỏ này có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Trần Chiêu một đêm không ngủ. Hắn xoa đôi mắt đỏ khô khốc rồi mở cửa. Còn Dư Lộ phía sau hắn thì vẫn duy trì tư thế hai tay ôm đầu gối dựa vào tường, không hề nhúc nhích.
Cho đến khi cửa đóng lại thì cô mới chán nản ngã xuống.
Sẽ không, Tiêu Duệ sẽ không tin, đúng không?
Cô hỏi, hỏi hư không, cũng hỏi lòng của mình. Nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu Tiêu Duệ ở chung với một nữ nhân khác hơn một tháng, nữ nhân đó nói mang thai, chỉ sợ cô cũng không thể kiên định tin tưởng Tiêu Duệ được.
Việc này mình cũng không làm được. Nếu Tiêu Duệ thực sự không tin, vậy cứ giải thích cho hắn biết, cuối cùng hắn sẽ tin thôi. Lại nói, khi đứa nhỏ đã sinh ra rồi thì còn có thể lấy máu nhận thân nữa mà!
Trần Chiêu đóng cửa, vừa mới xoay người lại, Trần Bì đã khập khiễng xuất hiện ở cầu thang. Thấy Trần Chiêu, mặt hắn lộ ra nụ cười thật tươi.
"A..." Dường như sợ bị người phát hiện, hắn không gọi A Chiêu ra mà vội vàng khép miệng lại xong rồi mới nói, "Đệ đệ, đi ăn thôi, có bánh bao nhân thịt, đồng thời cũng có bún nữa, nhanh lên!"
Mặt Trần Chiêu lộ ra nét không vui, vội bước nhanh tới kéo Trần Chiêu vào gian phòng sát vách. Khi vào cửa, hắn mới vội la lên: "Đại ca, sao huynh lại đi ra như thế, nếu bị người của Thành Vương phát hiện thì làm sao đây!"
Trần Bì hoảng sợ, trên mặt lập tức lộ vẻ bất an, "A, ta, ta không nghĩ được nhiều vậy. A, A Chiêu, vậy làm sao đây? Ta, ta chỉ là quá đói."
Trần Chiêu thấy hơi áy náy. Nếu không phải vì hắn, Thành Vương sẽ không đến đây. Thành Vương không đến, Đại ca sẽ không bị như thế này.
Hắn lắc đầu, giọng ôn hòa nói: "Xin lỗi Đại ca, là ta không suy nghĩ chu toàn. Huynh ở trong phòng chờ lát, đệ đi gọi Trần Ngũ mang điểm tâm lên đây."
Trần Bì vội gật đầu, lúc Trần Chiêu đi đến cửa rồi mới nhớ, lập tức nói: "Đúng rồi, ta đã đưa bạc cho tiểu nhị rồi, ba người chúng ta đều có phần cả, đệ nhớ đừng đưa nhiều tiền quá!"
Chỉ có ba người, vậy là không có của Dư Lộ rồi. Đại ca cũng giống như Trần Ngũ, đều không thích Dư Lộ.
Trần Chiêu gọi Trần Ngũ ra, phân phó hắn: "Ngươi đi gọi hai cái bánh bao thịt, lại lấy thêm chén cháo thịt nạc, lát mang đến phòng của Dư cô nương. Với lại, lúc nãy Đại ca của ta đã kêu điểm tâm cho ba người chúng ta rồi, ngươi gọi tiểu nhị bưng lên đi, đưa đồ ăn cho Dư cô nương rồi mau sang đây ăn."
Trần Ngũ đi xuống, chỉ lát sau, khi tiểu nhị mới dọn điểm tâm lên xong, hắn đã vào cửa.
"Trần gia, Dư cô nương đã ăn."
Bàn tay cầm bánh bao của Trần Chiêu hơi khựng lại, sau đó ăn tiếp. Xem ra là có thai thật rồi, nếu không, sau khi tức hắn cả đêm, nàng ấy sẽ không ăn ngon như vậy.
Trần Bì luôn chú ý đến thái độ của Trần Chiêu. Thấy Trần Chiêu có vẻ lạ, hắn vội hỏi: "Sao thế A Chiêu? Tối qua ta nghe thấy bên đệ có tiếng ồn, đệ... đệ và Dư chủ tử cãi nhau à?"
Trần Chiêu thản nhiên nói: "Không sao."
Trần Bì uống ngụm nước canh, suy nghĩ một lát, lại hỏi: "A Chiêu, hôm nay ta đi rồi, Dư chủ tử sẽ thế nào? Nếu đệ mang Dư chủ tử đi cứu Khúc cô nương, vậy sẽ không an toàn lắm đâu ha? Còn có, sau này đệ tính thế nào, quan... quan hệ giữa đệ và Dư chủ tử đã tốt hơn chưa?"
Trần Chiêu còn chưa lên tiếng, Trần Ngũ đã hàm hồ nói: "Đúng rồi Trần gia, lúc nãy khi ta đi xuống, ta có nhìn thấy mấy người Đại ca, họ cũng đến đây rồi. Họ nói Thành Vương gì kia không có ở quân doanh."
Trần Chiêu đứng bật dậy.
Bát canh trên bàn cũng không uống, cái bánh bao nhân thịt mới ăn được một nửa cũng không ăn nữa, hắn vứt xuống bàn, bước nhanh tới cửa.
"Trần gia, sao thế?" Trần Ngũ vội vàng nói, nuốt cái bánh bao trong tay xuống, cũng đứng lên theo.
Chỉ là, hắn lại cảm thấy đầu óc choáng váng.
Mà Trần Chiêu đang mở cửa cũng bỗng thấy choáng đầu, cánh cửa mới mở được nửa đã bị đập lại.
Hai người đều có phản ứng không đúng, quay đầu nhìn Trần Bì. Trần Bì cũng không ăn nữa, lúc này đang ngồi thẳng lưng nhìn bọn hắn.
"Vương bát đản!" Trần Ngũ mắng, giơ tay đập xuống đầu Trần Bì, "Mày hạ độc tụi tao!"
Trần Bì không nói gì, chỉ khom người tránh ra. Một quyền này của Trần Ngũ rơi vào khoảng không, người ngã xuống bàn, toàn bộ chén dĩa trên bàn đều rơi xuống đất.
"Đại ca!" Trần Chiêu lắc đầu, nhìn Trần Bì với vẻ không dám tin, "Vì sao? Vì sao huynh lại làm vậy với đệ?"
Trần Bì nhìn Trần Chiêu, "A Chiêu, đừng tự làm khổ mình nữa, đệ trốn không thoát đâu. Việc đệ làm đã định trước rằng đệ chỉ có một con đường chết, mà ta là Đại ca của đệ, đệ chết, ta cũng không sống được. Nhưng mà, Khúc cha và Khúc cô nương đều là người vô tội!"
"A Chiêu! Ta là ca của đệ, bị đệ liên lụy, phải chết vì đệ, ta không nói gì hết. Nhưng còn Khúc cô nương, dựa vào cái gì, nàng ấy đang yên đang lành, dựa vào cái gì chứ!" Giọng Trần Bì không tự chủ được mà lớn hơn, nghĩ đến Khúc cô nương, hắn chỉ thấy lòng mình vô cùng đau đớn.
Cứu Khúc cô nương rồi, hắn lại không có cơ hội cưới nàng ấy nữa. Về sau ai sẽ cưới nàng ấy đây, người đó có đối xử tốt với nàng ấy không, có ăn hiếp nàng ấy không?
Hai mắt Trần Bì dần dần đỏ lên, từ từ, hai hàng nước mắt rơi xuống. Hắn nhìn Trần Chiêu đang dựa vào cửa, và Trần Ngũ vì ăn quá nhiều bánh bao, uống quá nhiều canh nên đã hôn mê, từ từ rút thanh dao găm vẫn luôn giấu trong người ra.
Hắn giơ dao găm lên, cầm lấy đầu Trần Ngũ, nhanh chóng chặt xuống, trên mặt bị bắn đầy máu.
Những người này đều là tử sĩ, tuy Trần Chiêu nuôi họ nhưng không có tình cảm gì thật. Hắn có thể không để ý đến sự sống chết của họ, nhưng người giết họ lại là Trần Bì, Đại ca của hắn!
"Đại ca..." Giọng hắn run run, ánh mắt nhìn Trần Bì chuyển từ không thể tin được sang tràn đầy đau lòng, "Huynh giết người của đệ, huynh giết hắn rồi, có phải tiếp theo, huynh sẽ giết đệ không?"
Đúng vậy...
Tiếp theo, đúng là sẽ giết hắn thật.
Nước mắt Trần Bì lại rơi xuống. Bàn tay cầm dao của hắn đang run, nhưng bước chân đi lên phía trước tuy chậm nhưng rất kiên định.
Trần Chiêu nói: "Đại ca, đệ đã nói với huynh rồi, đệ sẽ cứu Khúc cha và Khúc cô nương. Đệ cam đoan, đệ sẽ cứu!"
Trần Bì cười khổ lắc đầu, "Cứu thế nào? Đệ lợi hại, thủ hạ của Thành Vương lại càng lợi hại hơn! Đệ cứu một người thôi cũng đủ khó khăn rồi, huống chi là hai người? Lẽ nào, đệ định cứu một Khúc cô nương đã chết hay một Khúc cô nương bị cụt tay cụt chân cho ta?"
"Sẽ không chết đâu, đệ cam đoan!" Nhưng có bị thương hay không thì lại không chắc chắn được. Dù sao, đao kiếm không có mắt.
Trần Bì đột nhiên nói: "A Chiêu, đệ thật là ích kỉ!"
Mặt Trần Chiêu bỗng trắng bệch đi. Ích kỉ sao? Đúng thế, đúng là ích kỉ. Kiếp trước hắn hại Đại ca, kiếp này lại hại thêm lần nữa. Chân Đại ca bị thọt, Khúc cô nương của Đại ca bị bắt, đây đều là vì hắn.
Nhưng, nhưng...
Căn bản là Trần Chiêu không nói nên lời thanh minh, "Đại ca, là đệ có lỗi với huynh."
Lòng Trần Bì cũng đầy hổ thẹn, "A Chiêu, Đại ca không trách đệ. Đệ trả lời ta một vấn đề được không?"
"Huynh nói đi."
"Đệ và Dư chủ tử, hai người đến tột cùng, đến tột cùng có..." Trần Bì hỏi.
Trần Chiêu lắc đầu, chỉ nói: "Đúng vậy, đệ và nàng ấy đã ở cùng nhau."
Trần Bì không hiểu được ý của hắn, nhưng nếu Trần Chiêu đã thừa nhận, dù hắn có khó ra tay thì vẫn phải ra tay. Hắn ra tay, ít nhất sẽ cho A Chiêu một cái thống khoái, nhưng nếu rơi vào tay của Thành Vương...
Hẳn Vương gia hận không thể chém A Chiêu thành ngàn mảnh đi?
Trần Bì đi đến trước mặt Trần Chiêu, hai tay hắn nắm vào tay cầm của con dao, giơ lên thật cao.
Trần Chiêu hỏi lại lần nữa: "Đại ca, huynh... thật muốn giết đệ sao?"
Trần Bì khóc nói: "A Chiêu, khi xuống mồ rồi, ta sẽ đích thân thỉnh tội với Nhị thúc Nhị thẩm. Đệ yên tâm, đệ chết rồi, ta sẽ theo xuống ngay."
Dứt lời, hắn nhẫn tâm đâm xuống.
Trần Chiêu nhắm mắt lại, cắn chặt răng, một tay bắt lấy Trần Bì, tay kia chuyển hướng cổ tay hắn, sau đó là tiếng dao cắm vào thịt.
Nhưng người biến sắc lại là Trần Bì.
Trần Chiêu mở mắt, chậm rãi thả tay ra. Trần Bì trợn to mắt cúi đầu, chỉ thấy dao kia đã đâm ngập vào bụng mình. Không đợi hắn nói gì, hắn đã ngã uỵch xuống đất.
Trần Chiêu nhìn hắn, không có đi lên xử lý vết thương dùm hắn, "Đại ca, là đệ có lỗi với huynh."
Hai đời đều có lỗi.
Nhưng hắn, từ lâu đã không phải mình của đời trước. Sống lại một đời, hắn sao lại dám đánh mà không có chỗ dựa chứ.
Ta thà phụ người chứ không muốn người phụ ta.
Hắn mở cửa ra, đi đến trước cửa phòng Dư Lộ. Hắn còn chưa đẩy cửa, dưới lầu đã có tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới. Hắn biết là Tiêu Duệ tới, nhưng lúc này độc trong người hắn vẫn chưa hết, hắn trốn không thoát.
Hắn đẩy cửa ra, nhìn Dư Lộ đang ngồi húp cháo cạnh bàn.
Nàng hiểu cũng được, không hiểu cũng không sao. Nàng muốn cũng được, không muốn cũng thế.
Hắn vẫn muốn ích kỉ như vậy một lần.
Một đêm này, ngoại trừ Trần Ngũ, không có ai là ngủ ngon.
Dư Lộ là tức đến không ngủ được.
Trần Chiêu thì vừa tự trách vừa hổ thẹn, nhưng không biết phải khống chế bản thân như thế nào.
Cách một bức tường, Trần Bì bịt tai lại, chảy nước mắt, im lặng ra quyết định.
Xa hơn chút, ở một tửu lâu đối diện với khách sạn, dưới ánh nến mờ tối, cũng có người đang đứng trước cửa sổ nhìn đối diện, trắng đêm khó ngủ.
"Vương gia, hay ngài nghỉ lát đi?" Thôi Tiến Trung nhỏ giọng khuyên nhủ.
Biết sao đây, đương nhiên lão biết lúc này Vương gia vô cùng khó chịu trong lòng, nhưng vì sự an toàn của Dư chủ tử, mặc dù họ có nhiều người nhưng vẫn không dám mạo muội đi lên. Ai biết nếu họ ép sát rồi, liệu Trần Chiêu có chó cùng rứt giậu, lấy Dư chủ tử ra để uy hiếp họ hay không chứ!
Bây giờ chỉ có thể xem Trần Bì rồi.
Tiêu Duệ không quay lại, "Không, ngươi cứ đi xuống nghỉ ngơi trước đi, khi nào mệt thì ta sẽ đi nghỉ sau."
Vương gia đang muốn mình không quấy rầy hắn đây mà. Thôi Tiến Trung nhìn thân hình cao gầy đang đưa lưng về phía lão, hít một hơi, lại nhìn căn phòng sớm đã tắt nến đối diện, đóng cửa phòng lui ra ngoài.
Lão vừa đi, Tiêu Duệ lập tức nắm chặt lấy hai song cửa sổ, hai mắt nhìn chằm chằm phía đối diện, trong lòng thì chém Trần Chiêu hàng ngàn, hàng vạn vết đao.
Trời đã sáng.
Tuy khách sạn nhỏ nhưng vẫn có một ít lai khách. Ở lầu hai còn có một nhà mang theo đứa nhỏ, mới sáng sớm đứa nhỏ đó đã khóc oe oe, kết hợp với tiếng tiểu nhị chạy đôn chạy đáo dưới lầu khiến khách sạn nhỏ này có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Trần Chiêu một đêm không ngủ. Hắn xoa đôi mắt đỏ khô khốc rồi mở cửa. Còn Dư Lộ phía sau hắn thì vẫn duy trì tư thế hai tay ôm đầu gối dựa vào tường, không hề nhúc nhích.
Cho đến khi cửa đóng lại thì cô mới chán nản ngã xuống.
Sẽ không, Tiêu Duệ sẽ không tin, đúng không?
Cô hỏi, hỏi hư không, cũng hỏi lòng của mình. Nhưng suy bụng ta ra bụng người, nếu Tiêu Duệ ở chung với một nữ nhân khác hơn một tháng, nữ nhân đó nói mang thai, chỉ sợ cô cũng không thể kiên định tin tưởng Tiêu Duệ được.
Việc này mình cũng không làm được. Nếu Tiêu Duệ thực sự không tin, vậy cứ giải thích cho hắn biết, cuối cùng hắn sẽ tin thôi. Lại nói, khi đứa nhỏ đã sinh ra rồi thì còn có thể lấy máu nhận thân nữa mà!
Trần Chiêu đóng cửa, vừa mới xoay người lại, Trần Bì đã khập khiễng xuất hiện ở cầu thang. Thấy Trần Chiêu, mặt hắn lộ ra nụ cười thật tươi.
"A..." Dường như sợ bị người phát hiện, hắn không gọi A Chiêu ra mà vội vàng khép miệng lại xong rồi mới nói, "Đệ đệ, đi ăn thôi, có bánh bao nhân thịt, đồng thời cũng có bún nữa, nhanh lên!"
Mặt Trần Chiêu lộ ra nét không vui, vội bước nhanh tới kéo Trần Chiêu vào gian phòng sát vách. Khi vào cửa, hắn mới vội la lên: "Đại ca, sao huynh lại đi ra như thế, nếu bị người của Thành Vương phát hiện thì làm sao đây!"
Trần Bì hoảng sợ, trên mặt lập tức lộ vẻ bất an, "A, ta, ta không nghĩ được nhiều vậy. A, A Chiêu, vậy làm sao đây? Ta, ta chỉ là quá đói."
Trần Chiêu thấy hơi áy náy. Nếu không phải vì hắn, Thành Vương sẽ không đến đây. Thành Vương không đến, Đại ca sẽ không bị như thế này.
Hắn lắc đầu, giọng ôn hòa nói: "Xin lỗi Đại ca, là ta không suy nghĩ chu toàn. Huynh ở trong phòng chờ lát, đệ đi gọi Trần Ngũ mang điểm tâm lên đây."
Trần Bì vội gật đầu, lúc Trần Chiêu đi đến cửa rồi mới nhớ, lập tức nói: "Đúng rồi, ta đã đưa bạc cho tiểu nhị rồi, ba người chúng ta đều có phần cả, đệ nhớ đừng đưa nhiều tiền quá!"
Chỉ có ba người, vậy là không có của Dư Lộ rồi. Đại ca cũng giống như Trần Ngũ, đều không thích Dư Lộ.
Trần Chiêu gọi Trần Ngũ ra, phân phó hắn: "Ngươi đi gọi hai cái bánh bao thịt, lại lấy thêm chén cháo thịt nạc, lát mang đến phòng của Dư cô nương. Với lại, lúc nãy Đại ca của ta đã kêu điểm tâm cho ba người chúng ta rồi, ngươi gọi tiểu nhị bưng lên đi, đưa đồ ăn cho Dư cô nương rồi mau sang đây ăn."
Trần Ngũ đi xuống, chỉ lát sau, khi tiểu nhị mới dọn điểm tâm lên xong, hắn đã vào cửa.
"Trần gia, Dư cô nương đã ăn."
Bàn tay cầm bánh bao của Trần Chiêu hơi khựng lại, sau đó ăn tiếp. Xem ra là có thai thật rồi, nếu không, sau khi tức hắn cả đêm, nàng ấy sẽ không ăn ngon như vậy.
Trần Bì luôn chú ý đến thái độ của Trần Chiêu. Thấy Trần Chiêu có vẻ lạ, hắn vội hỏi: "Sao thế A Chiêu? Tối qua ta nghe thấy bên đệ có tiếng ồn, đệ... đệ và Dư chủ tử cãi nhau à?"
Trần Chiêu thản nhiên nói: "Không sao."
Trần Bì uống ngụm nước canh, suy nghĩ một lát, lại hỏi: "A Chiêu, hôm nay ta đi rồi, Dư chủ tử sẽ thế nào? Nếu đệ mang Dư chủ tử đi cứu Khúc cô nương, vậy sẽ không an toàn lắm đâu ha? Còn có, sau này đệ tính thế nào, quan... quan hệ giữa đệ và Dư chủ tử đã tốt hơn chưa?"
Trần Chiêu còn chưa lên tiếng, Trần Ngũ đã hàm hồ nói: "Đúng rồi Trần gia, lúc nãy khi ta đi xuống, ta có nhìn thấy mấy người Đại ca, họ cũng đến đây rồi. Họ nói Thành Vương gì kia không có ở quân doanh."
Trần Chiêu đứng bật dậy.
Bát canh trên bàn cũng không uống, cái bánh bao nhân thịt mới ăn được một nửa cũng không ăn nữa, hắn vứt xuống bàn, bước nhanh tới cửa.
"Trần gia, sao thế?" Trần Ngũ vội vàng nói, nuốt cái bánh bao trong tay xuống, cũng đứng lên theo.
Chỉ là, hắn lại cảm thấy đầu óc choáng váng.
Mà Trần Chiêu đang mở cửa cũng bỗng thấy choáng đầu, cánh cửa mới mở được nửa đã bị đập lại.
Hai người đều có phản ứng không đúng, quay đầu nhìn Trần Bì. Trần Bì cũng không ăn nữa, lúc này đang ngồi thẳng lưng nhìn bọn hắn.
"Vương bát đản!" Trần Ngũ mắng, giơ tay đập xuống đầu Trần Bì, "Mày hạ độc tụi tao!"
Trần Bì không nói gì, chỉ khom người tránh ra. Một quyền này của Trần Ngũ rơi vào khoảng không, người ngã xuống bàn, toàn bộ chén dĩa trên bàn đều rơi xuống đất.
"Đại ca!" Trần Chiêu lắc đầu, nhìn Trần Bì với vẻ không dám tin, "Vì sao? Vì sao huynh lại làm vậy với đệ?"
Trần Bì nhìn Trần Chiêu, "A Chiêu, đừng tự làm khổ mình nữa, đệ trốn không thoát đâu. Việc đệ làm đã định trước rằng đệ chỉ có một con đường chết, mà ta là Đại ca của đệ, đệ chết, ta cũng không sống được. Nhưng mà, Khúc cha và Khúc cô nương đều là người vô tội!"
"A Chiêu! Ta là ca của đệ, bị đệ liên lụy, phải chết vì đệ, ta không nói gì hết. Nhưng còn Khúc cô nương, dựa vào cái gì, nàng ấy đang yên đang lành, dựa vào cái gì chứ!" Giọng Trần Bì không tự chủ được mà lớn hơn, nghĩ đến Khúc cô nương, hắn chỉ thấy lòng mình vô cùng đau đớn.
Cứu Khúc cô nương rồi, hắn lại không có cơ hội cưới nàng ấy nữa. Về sau ai sẽ cưới nàng ấy đây, người đó có đối xử tốt với nàng ấy không, có ăn hiếp nàng ấy không?
Hai mắt Trần Bì dần dần đỏ lên, từ từ, hai hàng nước mắt rơi xuống. Hắn nhìn Trần Chiêu đang dựa vào cửa, và Trần Ngũ vì ăn quá nhiều bánh bao, uống quá nhiều canh nên đã hôn mê, từ từ rút thanh dao găm vẫn luôn giấu trong người ra.
Hắn giơ dao găm lên, cầm lấy đầu Trần Ngũ, nhanh chóng chặt xuống, trên mặt bị bắn đầy máu.
Những người này đều là tử sĩ, tuy Trần Chiêu nuôi họ nhưng không có tình cảm gì thật. Hắn có thể không để ý đến sự sống chết của họ, nhưng người giết họ lại là Trần Bì, Đại ca của hắn!
"Đại ca..." Giọng hắn run run, ánh mắt nhìn Trần Bì chuyển từ không thể tin được sang tràn đầy đau lòng, "Huynh giết người của đệ, huynh giết hắn rồi, có phải tiếp theo, huynh sẽ giết đệ không?"
Đúng vậy...
Tiếp theo, đúng là sẽ giết hắn thật.
Nước mắt Trần Bì lại rơi xuống. Bàn tay cầm dao của hắn đang run, nhưng bước chân đi lên phía trước tuy chậm nhưng rất kiên định.
Trần Chiêu nói: "Đại ca, đệ đã nói với huynh rồi, đệ sẽ cứu Khúc cha và Khúc cô nương. Đệ cam đoan, đệ sẽ cứu!"
Trần Bì cười khổ lắc đầu, "Cứu thế nào? Đệ lợi hại, thủ hạ của Thành Vương lại càng lợi hại hơn! Đệ cứu một người thôi cũng đủ khó khăn rồi, huống chi là hai người? Lẽ nào, đệ định cứu một Khúc cô nương đã chết hay một Khúc cô nương bị cụt tay cụt chân cho ta?"
"Sẽ không chết đâu, đệ cam đoan!" Nhưng có bị thương hay không thì lại không chắc chắn được. Dù sao, đao kiếm không có mắt.
Trần Bì đột nhiên nói: "A Chiêu, đệ thật là ích kỉ!"
Mặt Trần Chiêu bỗng trắng bệch đi. Ích kỉ sao? Đúng thế, đúng là ích kỉ. Kiếp trước hắn hại Đại ca, kiếp này lại hại thêm lần nữa. Chân Đại ca bị thọt, Khúc cô nương của Đại ca bị bắt, đây đều là vì hắn.
Nhưng, nhưng...
Căn bản là Trần Chiêu không nói nên lời thanh minh, "Đại ca, là đệ có lỗi với huynh."
Lòng Trần Bì cũng đầy hổ thẹn, "A Chiêu, Đại ca không trách đệ. Đệ trả lời ta một vấn đề được không?"
"Huynh nói đi."
"Đệ và Dư chủ tử, hai người đến tột cùng, đến tột cùng có..." Trần Bì hỏi.
Trần Chiêu lắc đầu, chỉ nói: "Đúng vậy, đệ và nàng ấy đã ở cùng nhau."
Trần Bì không hiểu được ý của hắn, nhưng nếu Trần Chiêu đã thừa nhận, dù hắn có khó ra tay thì vẫn phải ra tay. Hắn ra tay, ít nhất sẽ cho A Chiêu một cái thống khoái, nhưng nếu rơi vào tay của Thành Vương...
Hẳn Vương gia hận không thể chém A Chiêu thành ngàn mảnh đi?
Trần Bì đi đến trước mặt Trần Chiêu, hai tay hắn nắm vào tay cầm của con dao, giơ lên thật cao.
Trần Chiêu hỏi lại lần nữa: "Đại ca, huynh... thật muốn giết đệ sao?"
Trần Bì khóc nói: "A Chiêu, khi xuống mồ rồi, ta sẽ đích thân thỉnh tội với Nhị thúc Nhị thẩm. Đệ yên tâm, đệ chết rồi, ta sẽ theo xuống ngay."
Dứt lời, hắn nhẫn tâm đâm xuống.
Trần Chiêu nhắm mắt lại, cắn chặt răng, một tay bắt lấy Trần Bì, tay kia chuyển hướng cổ tay hắn, sau đó là tiếng dao cắm vào thịt.
Nhưng người biến sắc lại là Trần Bì.
Trần Chiêu mở mắt, chậm rãi thả tay ra. Trần Bì trợn to mắt cúi đầu, chỉ thấy dao kia đã đâm ngập vào bụng mình. Không đợi hắn nói gì, hắn đã ngã uỵch xuống đất.
Trần Chiêu nhìn hắn, không có đi lên xử lý vết thương dùm hắn, "Đại ca, là đệ có lỗi với huynh."
Hai đời đều có lỗi.
Nhưng hắn, từ lâu đã không phải mình của đời trước. Sống lại một đời, hắn sao lại dám đánh mà không có chỗ dựa chứ.
Ta thà phụ người chứ không muốn người phụ ta.
Hắn mở cửa ra, đi đến trước cửa phòng Dư Lộ. Hắn còn chưa đẩy cửa, dưới lầu đã có tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới. Hắn biết là Tiêu Duệ tới, nhưng lúc này độc trong người hắn vẫn chưa hết, hắn trốn không thoát.
Hắn đẩy cửa ra, nhìn Dư Lộ đang ngồi húp cháo cạnh bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.