Chương 40
Đào Giai Nhân
13/07/2018
Tầm Phương viện nằm gần thư phòng của Tiêu Duệ, ở gần ngoại viện nhất.
Thế nên dù ở trong phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt ở ngoại
viện.
Trong sự náo nhiệt này, Dư Lộ vừa khẩn trương vừa hưng phấn đổi y phục của tiểu tư*.
*Tiểu tư: tên sai vặt.
Cô cũng không mang gì nhiều, trừ một ít bạc vụn, còn lại đều là mấy đồ mà Tiêu Duệ ban thưởng. Trân châu lần trước cô cũng cầm, ngoài ra còn có mấy vòng vàng để thưởng cho hạ nhân. Mấy đồ tinh xảo quá cô không dám mang, sợ lộ ở bên ngoài rồi người ta sẽ đoán được thân phận mình.
Không muốn kéo dài lâu lắm, trời vừa tối là Trần Chiêu đã đến. Hắn mặc y phục của thị vệ màu đen, có một lớp, trong thời lúc gió rét thế này khiến người khác cảm thấy lạnh lạnh.
Dư Lộ vội vàng leo qua cửa sổ, đi ra ngoài sớm chút thì có thể khiến Trần Chiêu bớt lạnh thêm, đừng để lạnh quá rồi cảm thì hỏng chuyện.
Trần Chiêu không vào phòng, đứng bên ngoài nắm lấy hai vai Dư Lộ, hơi nâng cô lên rồi thấp giọng hỏi: “Nàng nghĩ rõ chưa? Giờ đi theo ta là không về được nữa đâu.”
Tiêu Duệ chỉ coi cô là thế thân, cô cũng chỉ rời đi thôi mà, theo mắt người ngoài là trong sạch đã mất. Tiêu Duệ là người tâm cao khí ngạo, sao chịu được lời đồn ấy chứ. Trừ phi muốn chết, nếu không cũng không thể quay trở về làm Dư chủ tử được nữa.
Dư Lộ cũng hiểu điều đó. Cô vẫy vẫy hai tay, vội vàng nói: “Ta biết ta biết. Ta không muốn trở về, mau kéo ta ra ngoài!”
Có thể thoát ra khỏi hố lửa là chuyện vui, cô muốn trở về làm gì.
Trần Chiêu trượt hai tay xuống nách Dư Lộ, ôm Dư Lộ ra ngoài.
Hai chân rơi xuống, Dư Lộ vội vàng cong người xuống.
Trần Chiêu nhìn cử động của cô, không hỏi thêm câu gì nữa, thấp giọng nói “Đi thôi!” rồi dẫn đầu đi vào nơi nhiều cây.
Dư Lộ đi theo hắn, đi đến một con đường mòn. Chắc do vì mọi người đều đi xem chuyện vui nên ở đây rất im lặng, một bóng người cũng không có. Dư Lộ cúi đầu cong lưng, giống như một tiểu tư phạm sai lầm theo Trần Chiêu đi nhận phạt, một đường thuận lợi ra cổng.
Mắt thấy Trần Chiêu dẫn cô đi tới cửa lớn, sắc mặt Dư Lộ trắng nhợt, vội vàng chạy lên hỏi: “Trần Chiêu, chúng ta sắp đến cửa lớn à?”
Nhiều người lui tới như vậy, rất dễ bị phát hiện đó!
Trần Chiêu mắt nhìn phía trước, thấp giọng trả lời: “Không có việc gì, nàng cứ cúi đầu đi theo ta, không có người nào dám kiểm tra đâu. Cứ đi ra ngoài đã, có chuyện gì thì nói sau.”
Đây là chỗ nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Dư Lộ ngửi thấy mùi âm mưu trong hành động của Trần Chiêu. Sau lại nghĩ lại, giờ cô đi với Trần Chiêu, nếu cô bị bắt, Trần Chiêu cũng không tốt hơn được, mới không nghĩ rằng Trần Chiêu có âm mưu nữa.
Một đường an toàn đến cửa chính. Lúc Dư Lộ sắp bước ra khỏi cửa, bỗng có người gọi Trần Chiêu lại.
“A Chiêu!” Là Trần Bì.
Trần Chiêu quay đầu, Dư Lộ vội vàng đi đến sau lưng hắn. Mắt nhìn nam nhân kia ngày càng gần, Dư Lộ hận không thể vùi mặt xuống đất.
“A Chiêu, đệ đang muốn đi đâu vậy?” Trần Bì nói: “Hôm nay trong phủ nhiều người, cần có người trông coi. Lúc nãy đã không thấy đệ rồi, bây giờ còn muốn lười nữa hả?”
Trần Chiêu nói: “Vương gia phân phó đệ đi làm việc. Đệ làm xong thì lập tức trở về ngay.”
“Chuyện gì?” Trần Bì thuận miệng hỏi một câu, lúc đảo mắt qua lại thấy được Dư Lộ.
Một tên tiểu tư cúi đầu giống kiểu nhận sai, nhưng cần cổ lộ ra bên ngoài lại trắng kì cục!
Tim Trần Bì lập tức đập liên hồi, vội vàng nắm tay cổ tay Trần Chiêu, “A Chiêu!”
Hôm nay có nhiều người trong phủ, rất dễ gây loạn, trong tình huống đấy hắn còn đi tìm Trần Chiêu, đương nhiên không phải vì sợ đệ ấy lườ i biếng. Hắn sợ, sợ Trần Chiêu lại làm chuyện không nên làm gì đó, tuy hắn cảm thấy Trần Chiêu không hồ đồ như vậy, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất…Mà bây giờ, Trần Chiêu thực sự làm chuyện hồ đồ!
Tuy không thấy mặt, nhưng Trần Bì khẳng định, người này là cái vị trong Tầm Phương viện kia.Hắn nắm cổ tay Trần Chiêu thật chặt, mu bàn tay và trán đều nổi cả gân xanh, tức giận đến muốn đánh một quyền, “A Chiêu, ngươi đừng có hồ đồ như vậy!”
Trần Chiêu không giãy giụa, hắn nhìn qua cửa chính, hai tên gia đinh giữ cửa đã hiếu kì nhìn lại. Hắn thấp giọng nói: “Đại ca, nếu huynh không muốn hại đệ thì thả đệ ra. Nếu không, rất nhanh, đệ sẽ bị bắt vì bại lộ, đến lúc đó chết là hai chúng ta đấy. Đại ca, huynh là đại ca ruột của đệ, đừng nói với đệ là, bây giờ huynh giữ đệ thế này là muốn cho đệ chết nhé.”
Rõ ràng là Trần Bì muốn cứu hắn.
Nhưng bị chỉ trích như vậy, hắn quay đầu nhìn lướt qua, đành phải thả tay ra.
“A Chiêu…” Hắn vẫn không cam lòng.
Trần Chiêu cười thản nhiên với hắn, cao giọng nói: “Đại ca, huynh cứ trở về đi. Không có nguy hiểm gì đâu, Vương gia kêu đi làm việc, ta rất nhanh sẽ quay trở lại thôi.”
Tựa hồ nghe hắn nói vậy, gia đinh giữ cửa dời ánh mắt đi, Trần Bì chỉ có thể đưa kín đáo cái hà bao cho Trần Chiêu, sau đó không quay đầu vào Vương phủ.
Trần Chiêu giữ hà bao thật chặt, quay đầu rời đi.
Người đến dự hôn lễ của Tiêu Duệ rất nhiều. Từ cửa chính đến ngõ hẻm gần đấy xếp đầy xe ngựa. Xe ngựa được đặt ở hai bên đường, các chủ tử đều vào phủ chúc mừng, phu xe hay mấy nha hoàn bà tử đều không vào được nên chỉ ngồi không cạnh xe ngựa, hoặc tìm mấy hạ nhân gần đấy để trò chuyện giết thời gian.
Nhiều người như vậy, một tiểu tư như Dư Lộ cũng không làm ai chú ý. Ngay cả Trần Chiêu là thị vệ của Vương phủ, càng không ai chú ý.
Mãi cho đến đầu ngõ, Dư Lộ mới theo Trần Chiêu lên một chiếc xe ngựa tầm thường. Lúc lên ngựa cô không thấy phu xe, chỉ là khi Trần Chiêu lên liền nghe thấy tiếng phu xe bên ngoài.
Dĩ nhiên là ra được rồi, cứ thuận thuận lợi lợi như vậy.
Dư Lộ có chút không dám tin, trong lòng rất kích động, cẩn thận vén một góc rèm lên để xem. Nhìn đường phố không ngừng đi ngược, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, lòng cô càng vui hơn.
Là thật, đúng là trốn ra được rồi!
“Trốn ra rồi!” Cô buông rèm, kích động nói với Trần Chiêu.
Không biết Trần Chiêu đang suy nghĩ gì, có chút thất thần, nghe xong lời này mới phản ứng kịp, gật đầu với Dư Lộ, “Đúng vậy, đúng là trốn ra rồi. Nhưng trễ như vậy, cửa thành đã đóng, ta dẫn nàng đến chỗ qua đêm đã, sáng sớm mai rồi chúng ta lại đi.”
Dư Lộ nghe được ý trong lời hắn, có chút bất an, “Huynh, tối nay huynh không ở với ta sao?”
Tựa hồ Trần Chiêu cảm giác được cô sợ, đưa tay kéo cô lại gần chỗ ngồi của hắn, cầm tay cô thật chặt, “Tối ta còn phải về Vương phủ một chuyến, có một số việc vẫn chưa xử lý tốt, bây giờ đi thì Vương gia sẽ hoài nghi. Đợi ta về giao phó xong, sáng sớm mai sẽ tới tìm nàng. Đến lúc đó, nếu Vương gia phát hiện nàng đã biến mất thì cũng không nghĩ đến là do ta. Chắc nàng không biết, người ở cửa gọi ta lại lúc nãy là đại ca của ta. Nếu Vương gia biết chuyện ta chạy trốn với nàng, ta lo sẽ liên lụy đến huynh ấy.”
Nghe xong những lời này, Dư Lộ càng bất an hơn.
“Không phải huynh đã nói Vương gia sẽ không coi mạng người như cỏ rác sao? Nếu hắn có thể tha cho mấy người Hương Lê với Thạch Lưu thì cũng có thể tha cho đại ca ngươi chứ?” Cô nói: “Huynh đừng trở về, vạn nhất có gì xảy ra, huynh không ra được, ta biết phải làm sao đây…”
Trần Chiêu giải thích: “Nó không giống nhau. Mấy người Hương Lê Thạch Lưu chỉ làm việc ở hậu trạch, nhưng đại ca ta là thị vệ. Nếu chuyện của ta ảnh hưởng đến hắn, hắn không thể làm thị vệ được nữa, cũng không còn cơ hội đi liền, tiền đồ của hắn sẽ bị hủy hoàn toàn.”
Dư Lộ thừa nhận, lời Trần Chiêu đúng là có vài phần đạo lí, cũng không thể khiến người ngoài chịu tội vì hành vi của hai người được. Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà sợ hãi, chắc là giống như lần trước, lại lấy lòng của tiểu nhân đo lòng quân tử. Cô luôn cảm thấy, lời của Trần Chiêu như là đang lo lắng cho đại ca, nhưng thực ra là cũng là xóa hết mọi hiềm nghi của hắn.
Dư Lộ cũng không phải muốn Trần Chiêu cũng xui xẻo, chỉ là nếu hắn đồng ý dẫn mình đi, nếu hắn không có thực sự ngồi cùng một thuyền với mình, cô không thể hoàn toàn yên tâm.
Dù sao, sự tín nhiệm với Trần Chiêu hoàn toàn là từ cảm tình của hắn đối với nguyên chủ ở trong truyện.
Mặc dù trong sách không nói đầy đủ, hơn nữa Trần Chiêu vẫn luôn có lễ với cô, trước cô còn có thể cho rằng Trần Chiêu là nội liễm, nhưng nếu nhìn điều này theo một khía cạnh khác, thì là Trần Chiêu căn bản không thích cô thật lòng. Dù chán ghét Tiêu Duệ, nhưng thái độ Tiêu Duệ với cô, quá khác so với Trần Chiêu.
Vừa nghĩ đến khả năng này, lòng Dư Lộ liền lạnh.
Nếu Trần Chiêu không thích cô thật lòng, vậy thì tại sao phải mang cô ra ngoài? Mục đích là gì?
Là bị người giật dây, hay hắn nhìn mình không hợp mắt, muốn hại mình?
Trong lòng Dư Lộ rối bời, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài mặt. Cô vòng tay ôm hông Trần Chiêu, dán mặt mình lên tay hắn thật chặt.
Trong sự náo nhiệt này, Dư Lộ vừa khẩn trương vừa hưng phấn đổi y phục của tiểu tư*.
*Tiểu tư: tên sai vặt.
Cô cũng không mang gì nhiều, trừ một ít bạc vụn, còn lại đều là mấy đồ mà Tiêu Duệ ban thưởng. Trân châu lần trước cô cũng cầm, ngoài ra còn có mấy vòng vàng để thưởng cho hạ nhân. Mấy đồ tinh xảo quá cô không dám mang, sợ lộ ở bên ngoài rồi người ta sẽ đoán được thân phận mình.
Không muốn kéo dài lâu lắm, trời vừa tối là Trần Chiêu đã đến. Hắn mặc y phục của thị vệ màu đen, có một lớp, trong thời lúc gió rét thế này khiến người khác cảm thấy lạnh lạnh.
Dư Lộ vội vàng leo qua cửa sổ, đi ra ngoài sớm chút thì có thể khiến Trần Chiêu bớt lạnh thêm, đừng để lạnh quá rồi cảm thì hỏng chuyện.
Trần Chiêu không vào phòng, đứng bên ngoài nắm lấy hai vai Dư Lộ, hơi nâng cô lên rồi thấp giọng hỏi: “Nàng nghĩ rõ chưa? Giờ đi theo ta là không về được nữa đâu.”
Tiêu Duệ chỉ coi cô là thế thân, cô cũng chỉ rời đi thôi mà, theo mắt người ngoài là trong sạch đã mất. Tiêu Duệ là người tâm cao khí ngạo, sao chịu được lời đồn ấy chứ. Trừ phi muốn chết, nếu không cũng không thể quay trở về làm Dư chủ tử được nữa.
Dư Lộ cũng hiểu điều đó. Cô vẫy vẫy hai tay, vội vàng nói: “Ta biết ta biết. Ta không muốn trở về, mau kéo ta ra ngoài!”
Có thể thoát ra khỏi hố lửa là chuyện vui, cô muốn trở về làm gì.
Trần Chiêu trượt hai tay xuống nách Dư Lộ, ôm Dư Lộ ra ngoài.
Hai chân rơi xuống, Dư Lộ vội vàng cong người xuống.
Trần Chiêu nhìn cử động của cô, không hỏi thêm câu gì nữa, thấp giọng nói “Đi thôi!” rồi dẫn đầu đi vào nơi nhiều cây.
Dư Lộ đi theo hắn, đi đến một con đường mòn. Chắc do vì mọi người đều đi xem chuyện vui nên ở đây rất im lặng, một bóng người cũng không có. Dư Lộ cúi đầu cong lưng, giống như một tiểu tư phạm sai lầm theo Trần Chiêu đi nhận phạt, một đường thuận lợi ra cổng.
Mắt thấy Trần Chiêu dẫn cô đi tới cửa lớn, sắc mặt Dư Lộ trắng nhợt, vội vàng chạy lên hỏi: “Trần Chiêu, chúng ta sắp đến cửa lớn à?”
Nhiều người lui tới như vậy, rất dễ bị phát hiện đó!
Trần Chiêu mắt nhìn phía trước, thấp giọng trả lời: “Không có việc gì, nàng cứ cúi đầu đi theo ta, không có người nào dám kiểm tra đâu. Cứ đi ra ngoài đã, có chuyện gì thì nói sau.”
Đây là chỗ nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Dư Lộ ngửi thấy mùi âm mưu trong hành động của Trần Chiêu. Sau lại nghĩ lại, giờ cô đi với Trần Chiêu, nếu cô bị bắt, Trần Chiêu cũng không tốt hơn được, mới không nghĩ rằng Trần Chiêu có âm mưu nữa.
Một đường an toàn đến cửa chính. Lúc Dư Lộ sắp bước ra khỏi cửa, bỗng có người gọi Trần Chiêu lại.
“A Chiêu!” Là Trần Bì.
Trần Chiêu quay đầu, Dư Lộ vội vàng đi đến sau lưng hắn. Mắt nhìn nam nhân kia ngày càng gần, Dư Lộ hận không thể vùi mặt xuống đất.
“A Chiêu, đệ đang muốn đi đâu vậy?” Trần Bì nói: “Hôm nay trong phủ nhiều người, cần có người trông coi. Lúc nãy đã không thấy đệ rồi, bây giờ còn muốn lười nữa hả?”
Trần Chiêu nói: “Vương gia phân phó đệ đi làm việc. Đệ làm xong thì lập tức trở về ngay.”
“Chuyện gì?” Trần Bì thuận miệng hỏi một câu, lúc đảo mắt qua lại thấy được Dư Lộ.
Một tên tiểu tư cúi đầu giống kiểu nhận sai, nhưng cần cổ lộ ra bên ngoài lại trắng kì cục!
Tim Trần Bì lập tức đập liên hồi, vội vàng nắm tay cổ tay Trần Chiêu, “A Chiêu!”
Hôm nay có nhiều người trong phủ, rất dễ gây loạn, trong tình huống đấy hắn còn đi tìm Trần Chiêu, đương nhiên không phải vì sợ đệ ấy lườ i biếng. Hắn sợ, sợ Trần Chiêu lại làm chuyện không nên làm gì đó, tuy hắn cảm thấy Trần Chiêu không hồ đồ như vậy, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất…Mà bây giờ, Trần Chiêu thực sự làm chuyện hồ đồ!
Tuy không thấy mặt, nhưng Trần Bì khẳng định, người này là cái vị trong Tầm Phương viện kia.Hắn nắm cổ tay Trần Chiêu thật chặt, mu bàn tay và trán đều nổi cả gân xanh, tức giận đến muốn đánh một quyền, “A Chiêu, ngươi đừng có hồ đồ như vậy!”
Trần Chiêu không giãy giụa, hắn nhìn qua cửa chính, hai tên gia đinh giữ cửa đã hiếu kì nhìn lại. Hắn thấp giọng nói: “Đại ca, nếu huynh không muốn hại đệ thì thả đệ ra. Nếu không, rất nhanh, đệ sẽ bị bắt vì bại lộ, đến lúc đó chết là hai chúng ta đấy. Đại ca, huynh là đại ca ruột của đệ, đừng nói với đệ là, bây giờ huynh giữ đệ thế này là muốn cho đệ chết nhé.”
Rõ ràng là Trần Bì muốn cứu hắn.
Nhưng bị chỉ trích như vậy, hắn quay đầu nhìn lướt qua, đành phải thả tay ra.
“A Chiêu…” Hắn vẫn không cam lòng.
Trần Chiêu cười thản nhiên với hắn, cao giọng nói: “Đại ca, huynh cứ trở về đi. Không có nguy hiểm gì đâu, Vương gia kêu đi làm việc, ta rất nhanh sẽ quay trở lại thôi.”
Tựa hồ nghe hắn nói vậy, gia đinh giữ cửa dời ánh mắt đi, Trần Bì chỉ có thể đưa kín đáo cái hà bao cho Trần Chiêu, sau đó không quay đầu vào Vương phủ.
Trần Chiêu giữ hà bao thật chặt, quay đầu rời đi.
Người đến dự hôn lễ của Tiêu Duệ rất nhiều. Từ cửa chính đến ngõ hẻm gần đấy xếp đầy xe ngựa. Xe ngựa được đặt ở hai bên đường, các chủ tử đều vào phủ chúc mừng, phu xe hay mấy nha hoàn bà tử đều không vào được nên chỉ ngồi không cạnh xe ngựa, hoặc tìm mấy hạ nhân gần đấy để trò chuyện giết thời gian.
Nhiều người như vậy, một tiểu tư như Dư Lộ cũng không làm ai chú ý. Ngay cả Trần Chiêu là thị vệ của Vương phủ, càng không ai chú ý.
Mãi cho đến đầu ngõ, Dư Lộ mới theo Trần Chiêu lên một chiếc xe ngựa tầm thường. Lúc lên ngựa cô không thấy phu xe, chỉ là khi Trần Chiêu lên liền nghe thấy tiếng phu xe bên ngoài.
Dĩ nhiên là ra được rồi, cứ thuận thuận lợi lợi như vậy.
Dư Lộ có chút không dám tin, trong lòng rất kích động, cẩn thận vén một góc rèm lên để xem. Nhìn đường phố không ngừng đi ngược, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, lòng cô càng vui hơn.
Là thật, đúng là trốn ra được rồi!
“Trốn ra rồi!” Cô buông rèm, kích động nói với Trần Chiêu.
Không biết Trần Chiêu đang suy nghĩ gì, có chút thất thần, nghe xong lời này mới phản ứng kịp, gật đầu với Dư Lộ, “Đúng vậy, đúng là trốn ra rồi. Nhưng trễ như vậy, cửa thành đã đóng, ta dẫn nàng đến chỗ qua đêm đã, sáng sớm mai rồi chúng ta lại đi.”
Dư Lộ nghe được ý trong lời hắn, có chút bất an, “Huynh, tối nay huynh không ở với ta sao?”
Tựa hồ Trần Chiêu cảm giác được cô sợ, đưa tay kéo cô lại gần chỗ ngồi của hắn, cầm tay cô thật chặt, “Tối ta còn phải về Vương phủ một chuyến, có một số việc vẫn chưa xử lý tốt, bây giờ đi thì Vương gia sẽ hoài nghi. Đợi ta về giao phó xong, sáng sớm mai sẽ tới tìm nàng. Đến lúc đó, nếu Vương gia phát hiện nàng đã biến mất thì cũng không nghĩ đến là do ta. Chắc nàng không biết, người ở cửa gọi ta lại lúc nãy là đại ca của ta. Nếu Vương gia biết chuyện ta chạy trốn với nàng, ta lo sẽ liên lụy đến huynh ấy.”
Nghe xong những lời này, Dư Lộ càng bất an hơn.
“Không phải huynh đã nói Vương gia sẽ không coi mạng người như cỏ rác sao? Nếu hắn có thể tha cho mấy người Hương Lê với Thạch Lưu thì cũng có thể tha cho đại ca ngươi chứ?” Cô nói: “Huynh đừng trở về, vạn nhất có gì xảy ra, huynh không ra được, ta biết phải làm sao đây…”
Trần Chiêu giải thích: “Nó không giống nhau. Mấy người Hương Lê Thạch Lưu chỉ làm việc ở hậu trạch, nhưng đại ca ta là thị vệ. Nếu chuyện của ta ảnh hưởng đến hắn, hắn không thể làm thị vệ được nữa, cũng không còn cơ hội đi liền, tiền đồ của hắn sẽ bị hủy hoàn toàn.”
Dư Lộ thừa nhận, lời Trần Chiêu đúng là có vài phần đạo lí, cũng không thể khiến người ngoài chịu tội vì hành vi của hai người được. Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà sợ hãi, chắc là giống như lần trước, lại lấy lòng của tiểu nhân đo lòng quân tử. Cô luôn cảm thấy, lời của Trần Chiêu như là đang lo lắng cho đại ca, nhưng thực ra là cũng là xóa hết mọi hiềm nghi của hắn.
Dư Lộ cũng không phải muốn Trần Chiêu cũng xui xẻo, chỉ là nếu hắn đồng ý dẫn mình đi, nếu hắn không có thực sự ngồi cùng một thuyền với mình, cô không thể hoàn toàn yên tâm.
Dù sao, sự tín nhiệm với Trần Chiêu hoàn toàn là từ cảm tình của hắn đối với nguyên chủ ở trong truyện.
Mặc dù trong sách không nói đầy đủ, hơn nữa Trần Chiêu vẫn luôn có lễ với cô, trước cô còn có thể cho rằng Trần Chiêu là nội liễm, nhưng nếu nhìn điều này theo một khía cạnh khác, thì là Trần Chiêu căn bản không thích cô thật lòng. Dù chán ghét Tiêu Duệ, nhưng thái độ Tiêu Duệ với cô, quá khác so với Trần Chiêu.
Vừa nghĩ đến khả năng này, lòng Dư Lộ liền lạnh.
Nếu Trần Chiêu không thích cô thật lòng, vậy thì tại sao phải mang cô ra ngoài? Mục đích là gì?
Là bị người giật dây, hay hắn nhìn mình không hợp mắt, muốn hại mình?
Trong lòng Dư Lộ rối bời, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài mặt. Cô vòng tay ôm hông Trần Chiêu, dán mặt mình lên tay hắn thật chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.