Chương 4
Đào Giai Nhân
17/05/2018
Đánh quyền?
Dư Lộ ngạc nhiên, chỉ với cánh tay cánh chân cùng với thân thể bị nuôi như đại tiểu thư của cô có thể đi đánh quyền? Đùa cái khỉ gì vậy!
Hơn nữa, không phải đều đánh quyền vào sáng sớm sao? Đành này ăn cơm chiều xong lại đi đánh, nam chính đại nhân, đầu óc ngươi có thể bình thường chút không?
Dư Lộ cũng không tin Tiêu Duệ thực sự kéo cô đi đánh quyền. Thứ nhất, theo cô biết thì vị công chúa mà cô giống kia là kim chi ngọc diệp thứ thiệt, sao mà nàng ta biết một việc thô lỗ như đánh quyền được? Thứ hai, bây giờ cô đang là tiểu thiếp của hắn, là tiểu thiếp thì cũng cần có cái dáng của tiểu thiếp. Cho dù Chính phi, trắc phi chưa vào cửa thì cô cũng không thể quá mức khác người như vậy được.
Cô tin tưởng, người không thích tuân theo quy củ nhưng lại thích nữ nhân biết phép tắc như Tiêu Duệ sẽ không làm như vậy.
Dư Lộ đã đọc qua truyện, biết trước được như vậy, cô không thèm nghe lời Tiêu Duệ nói. Vì vậy, chờ hạ nhân thu dọn xong, Dư Lộ không đứng lên tiêu thực mà là nhìn Tiêu Duệ ra ngoài đọc sách, rồi lười biếng nằm lên nhuyễn tháp.
Lúc ăn no không nên đi lung tung, càng đi càng thấy khó chịu. Thật ra nằm ngửa như vậy cũng khó chịu lắm. Ăn nhiều quá, thở thôi cũng thấy mệt.
Dư Lộ yên lặng chảy nước mắt trong lòng, quyết định về sau không thể làm như vậy được nữa, phải chia thành nhiều bữa ăn nhân lúc Tiêu Duệ không ở đây. Người ta ăn nhiều vì khỏe mạnh, còn cô có thể ăn nhiều để tăng cân!
Đang âm thầm lên kế hoạch, bên ngoài bình phong truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tiêu Duệ: “Chủ tử các ngươi đâu?”
“Ở bên trong ạ.” Thạch Lưu cúi thấp đầu, đưa tay chỉ về phía bình phong.
Tiêu Duệ nhìn theo, thấy bóng người ở trong đó. Lúc hắn hỏi, người nọ còn đưa tay vỗ vỗ bụng.
Dám làm như vậy trong phòng này cũng chỉ có một người.
Hắn đi vòng qua bình phong. Dư Lộ nghe thấy tiếng hắn, không dám nằm nữa. Lúc Tiêu Duệ đi đến cuối nhuyễn tháp, cô lập tức bật dậy. Nhưng động tác quá mạnh, bụng lại quá no, nhất thời không thể miêu tả nổi cảm giác ấy, chỉ biết là khó chịu đến nỗi cô phải nằm trở lại.
Trong nháy mắt đó ngũ quan xoắn xuýt lại một chỗ, Tiêu Duệ chỉ thoáng liếc qua cũng không muốn nhìn lại nữa.
“Đứng lên!” Hắn đưa tay cho Dư Lộ, lạnh lùng nói.
Dư Lộ rất khó chịu, rất muốn không để ý đến hắn, rất muốn nói hắn cút đi.
Đáng tiếc, mạng nhỏ khó lắm mới có được, cô không dám làm mất.
Vịn tay Tiêu Duệ, Dư Lộ đứng lên, rồi đi từng bước từng bước theo hắn ra ngoài.
Với bộ dạng này đừng nói là đánh quyền, tản bộ thôi cũng là cả một vấn đề rồi. Theo hai người ra sân là ánh mắt kinh ngạc của mấy hạ nhân trong viện. Dư Lộ cảm thấy rất xấu hổ, Tiêu Duệ cũng thấy mất mặt.
Hắn có khắt khe hay khe khắt cô đến nỗi ăn cơm thôi cũng phải ăn no đến thế sao? Hay kiếp trước là quỷ đói, mấy đời chưa được ăn?
Dư Lộ xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Cô cũng biết mất mặt nha. Giờ cô là chủ tử, còn là một chủ tử được sủng ái, tới lúc nữ chính vào phủ còn nửa năm nữa, đến khi nữ chính thu phục nam chính còn khoảng một năm rưỡi đến hai năm. Bộ dạng này của cô mà bị truyền đi thì không bị coi thường mới là lạ.
Cố tình bây giờ không rời phủ này được!
Nếu giờ có thể đi thì mất mặt cũng không sao. Vừa không đi được vừa mất mặt, không phải là lợi bất cập hại sao!
Thấy Tiêu Duệ sắp dẫn mình ra Tầm Phương viện, Dư Lộ lắc lắc tay hắn. Khổ nỗi không thể nói chuyện, lúc hắn nhìn sang, cô vội lắc đầu.
Tiêu Duệ ha ha cười nhạt: “Không muốn đi ra?”
Dư Lộ do dự một chút, gật đầu.
“Thấy mất mặt?” Tiêu Duệ liếc bụng cô, lại hỏi.
Dư Lộ căm giận trong lòng, gật đầu lần nữa.
Bỗng dưng tay Tiêu Duệ xiết lại, lại gần cô, gần như dán lỗ tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Nếu thấy mất mặt, vừa rồi ăn thục mạng như vậy để làm gì? Sợ buổi tối gia lưu lại, cố ý khiến gia khó chịu chứ gì?”
Dư Lộ cả kinh trong lòng, sau đó thật sự muốn khóc.
Trời đất ơi, cô có cố làm như vậy đâu chứ!
Không đúng không đúng, cái tai họa này muốn ở lại đêm nay?
Nghĩ như vậy, Dư Lộ thấy mất mặt cũng là một chuyện tốt. Mất mặt thì mất mặt thôi, dù sao vẫn đỡ hơn mất thân.
Từ lúc ăn dưa hấu Tiêu Duệ đã có ý định này rồi. Người này có khuôn mặt mà hắn thích, vừa thành thật ngoan ngoãn, vừa im lặng, chưa từng có yêu cầu hay ý đồ gì hết. Nếu hắn đã giữ cô lại, đương nhiên sẽ thu dùng. Với tính cách này của cô, hắn cũng dự định sau này cho cô một đứa bé.
Ngay từ đầu không có tâm tư đó vì khi nhìn cô, hắn luôn nghĩ đến một người khác. Nếu như thu dùng, hắn thấy như mình đang làm một chuyện đại nghịch bất đạo vậy.
Nhưng mấy ngày nay cô như biến thành một người khác vậy.
Mặc dù cô càng yên tĩnh, càng ngoan ngoãn hơn, thậm chí đến mức hắn ở đây vài ngày cô cũng không nói câu nào, nhưng mấy động tác nhỏ, hay là ánh mắt, đều cho thấy cô linh động hơn, càng thêm không giống người kia hơn.
Hôm nay dáng vẻ muốn ăn dưa hấu của cô rất đáng yêu. Còn có cái lưỡi thơm tho, cùng với đôi môi mềm ngọt ngào mềm nhũn, nếu không phải hắn không thích ban ngày tuyên dâm, chắc chắn lúc đó đã ăn cô luôn, đợi đến tối làm gì nữa.
Nhưng cô thì hay lắm, lúc ăn cơm liền làm hắn chán ghét.
Thấy bộ dạng Dư Lộ ngơ ngác giống như bị vạch trần tâm tư, Tiêu Duệ nổi giận, bỗng nhiên đè thấp âm thanh, làm nó lạnh thêm mấy phần, “Sao thế, gia đoán đúng rồi?”
Dư Lộ kinh hãi, bật thốt lên, “Không có, không có, ta đang ước ngươi lưu lại đây!”
Hồi hộp sợ hãi đến sắc mặt đều đổi mà miệng lại lấy lòng hắn. Tiêu Duệ sửng sốt, sau đó là thấy buồn cười. Có suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt, còn muốn nói láo, coi hắn là người mù à?
“Thật à?” Hắn trêu tức nói: “Nếu là thật, thì ngươi cầu gia đi. Cầu đến khi nào gia vui vẻ thì buổi tối gia đồng ý ở lại.”
Buổi tối ngươi cút được chừng nào xa được chừng ấy mới tốt!
Xã hội cũ vạn ác, cô mới 16 tuổi, còn là vị thành niên đó!
Được rồi, nhìn bộ dáng này của Tiêu Duệ, cũng tầm mười sáu mười bảy tuổi. Hình như trong truyện cũng có đề cập, lúc mười tám tuổi Tiêu Duệ mới cùng nữ chính hòa thuận, là chuyện của cuối năm sau hay đầu năm sau nữa cơ, bây giờ hắn không mười sáu chính là mười bảy, cũng tầm tầm cô.
Suy nghĩ trong lòng chỉ là một lát, Dư Lộ đã bắt lấy tay Tiêu Duệ, cúi đầu.
Tiêu Duệ đang chờ cô cầu đây, sao giờ không lên tiếng rồi.
“Sao vậy, không muốn cầu gia?” Hắn hừ lạnh nói: “Có nghĩa là, lời lúc nãy chỉ là giả?”
Dư Lộ ngẩng đầu, sau đó vô tội lắc đầu với hắn.
Tiêu Duệ hung dữ trừng cô một cái.
“Gia không cho ta nói chuyện mà?” Dư Lộ sợ, không dám giả câm tiếp.
Vậy lúc nãy ngươi làm cái gì?
Đánh rắm à?
Tiêu Duệ hất tay Dư Lộ ra, chỉ vào mặt cô, tức giận đến xanh cả mặt. Nhưng hắn chưa từng mắng nữ nhân, lúc này tức đến gần chết cũng không biết phải mắng thế nào.
Dư Lộ thầm nghĩ, hình như làm hắn tức giận rồi?
Có phải bây giờ hắn muốn giết mình không?
Mình chỉ là một tiểu thiếp, lại còn là một cái tiểu thiếp không có hậu thuẫn không có gia tộc, mình không muốn chết! Cô lặng lẽ vòng tay ra phía sau, dùng sức bấm phần thịt ở hông một cái, sau đó nghẹn ra nước mắt, tiếp tục nhìn hắn, vừa vô tội vừa đáng thương, còn mang theo ít ý khẩn cầu.
Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ như vậy, một bụng tức lập tức biến mất. Trước đây, lúc biểu tỷ biết muốn lấy chồng ở tận Mông Cổ cũng khóc như vậy. Vừa không có cách nào, vừa thấy mình số khổ.
Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, lấy tay che mắt Dư Lộ.
Dư Lộ không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ thuận theo nhắm mắt lại.
Cảm thấy lông mi nhẹ nhàng quét qua tay hắn, lòng Tiêu Duệ bỗng dưng mềm đi. Biểu tỷ là một nữ nhân đáng thương, nha đầu này cũng giống vậy thôi. Chắc cô vẫn chờ đến hai mươi lăm để xuất cung cùng người nhà sum vầy đi?
Nhưng bị mẫu phi đưa đến phủ hắn, thì cả đời là người của hắn. Cho dù có một ngày bị hắn chán ghét hay bỏ quên, cũng chỉ có hai con đường cho cô, một là chết già ở hậu trạch, hai là chết già ở thôn trang. Một cái tiểu thiếp không danh không phận, vĩnh viễn không có tư cách cùng người nhà gặp mặt.
Hắn thả tay ra, lau lệ ở khóe mắt Dư Lộ, thấp giọng nói: “Không cho khóc nữa.”
Dư Lộ gật đầu, ở hông cũng hết đau rồi, cô muốn khóc cũng khóc không ra.
Tiêu Duệ kéo tay Dư Lộ, mang cô đi ra cửa nhỏ của Tầm Phương viện.
Dư Lộ cũng không làm cái gì nữa, mất mặt thì mất mặt thôi. Sau khi rời Vương phủ liền làm mỹ nữ tiếp, không sợ.
Tiêu Duệ là vì chuyện vừa rồi nên mềm lòng, với lại Dư Lộ cũng ăn nhiều thật, đi đánh quyền chắc chắn là không được. Vì vậy suy nghĩ một chút, rồi mang cô đến hoa viên, định lòng vòng tản bộ một lát.
Dù sao nhìn dáng người thôi cũng biết là mình, có đem mặt chôn xuống đất cũng vô dụng. Suy nghĩ rõ điểm ấy, Dư Lộ dứt khoát ngẩng đầu lên.
Tuy đầu năm nay Thành Vương phủ mới xây xong nhưng phong cảnh trong phủ cũng không tệ, núi giả đá dị, cầu nhỏ vắt ngang, hoa sen đầy ao, vài bông đang chớm nở, còn mấy cây và hoa mà cô không biết tên, dưới ánh nắng chiều, phong cảnh quả thực rất đẹp.
Nếu không có cái nam nhân đang kéo tay cô không buông thì tốt hơn.
Đối với nam nhân này, Dư Lộ không muốn, nhưng người khác lại muốn. Tiêu Duệ chân trước mang theo Dư Lộ mới bước ra Tầm Phương viện, chân sau đã thấy hai cái thiếp thất là Đào di nương và Tạ di nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi đến.
Dư Lộ ngạc nhiên, chỉ với cánh tay cánh chân cùng với thân thể bị nuôi như đại tiểu thư của cô có thể đi đánh quyền? Đùa cái khỉ gì vậy!
Hơn nữa, không phải đều đánh quyền vào sáng sớm sao? Đành này ăn cơm chiều xong lại đi đánh, nam chính đại nhân, đầu óc ngươi có thể bình thường chút không?
Dư Lộ cũng không tin Tiêu Duệ thực sự kéo cô đi đánh quyền. Thứ nhất, theo cô biết thì vị công chúa mà cô giống kia là kim chi ngọc diệp thứ thiệt, sao mà nàng ta biết một việc thô lỗ như đánh quyền được? Thứ hai, bây giờ cô đang là tiểu thiếp của hắn, là tiểu thiếp thì cũng cần có cái dáng của tiểu thiếp. Cho dù Chính phi, trắc phi chưa vào cửa thì cô cũng không thể quá mức khác người như vậy được.
Cô tin tưởng, người không thích tuân theo quy củ nhưng lại thích nữ nhân biết phép tắc như Tiêu Duệ sẽ không làm như vậy.
Dư Lộ đã đọc qua truyện, biết trước được như vậy, cô không thèm nghe lời Tiêu Duệ nói. Vì vậy, chờ hạ nhân thu dọn xong, Dư Lộ không đứng lên tiêu thực mà là nhìn Tiêu Duệ ra ngoài đọc sách, rồi lười biếng nằm lên nhuyễn tháp.
Lúc ăn no không nên đi lung tung, càng đi càng thấy khó chịu. Thật ra nằm ngửa như vậy cũng khó chịu lắm. Ăn nhiều quá, thở thôi cũng thấy mệt.
Dư Lộ yên lặng chảy nước mắt trong lòng, quyết định về sau không thể làm như vậy được nữa, phải chia thành nhiều bữa ăn nhân lúc Tiêu Duệ không ở đây. Người ta ăn nhiều vì khỏe mạnh, còn cô có thể ăn nhiều để tăng cân!
Đang âm thầm lên kế hoạch, bên ngoài bình phong truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tiêu Duệ: “Chủ tử các ngươi đâu?”
“Ở bên trong ạ.” Thạch Lưu cúi thấp đầu, đưa tay chỉ về phía bình phong.
Tiêu Duệ nhìn theo, thấy bóng người ở trong đó. Lúc hắn hỏi, người nọ còn đưa tay vỗ vỗ bụng.
Dám làm như vậy trong phòng này cũng chỉ có một người.
Hắn đi vòng qua bình phong. Dư Lộ nghe thấy tiếng hắn, không dám nằm nữa. Lúc Tiêu Duệ đi đến cuối nhuyễn tháp, cô lập tức bật dậy. Nhưng động tác quá mạnh, bụng lại quá no, nhất thời không thể miêu tả nổi cảm giác ấy, chỉ biết là khó chịu đến nỗi cô phải nằm trở lại.
Trong nháy mắt đó ngũ quan xoắn xuýt lại một chỗ, Tiêu Duệ chỉ thoáng liếc qua cũng không muốn nhìn lại nữa.
“Đứng lên!” Hắn đưa tay cho Dư Lộ, lạnh lùng nói.
Dư Lộ rất khó chịu, rất muốn không để ý đến hắn, rất muốn nói hắn cút đi.
Đáng tiếc, mạng nhỏ khó lắm mới có được, cô không dám làm mất.
Vịn tay Tiêu Duệ, Dư Lộ đứng lên, rồi đi từng bước từng bước theo hắn ra ngoài.
Với bộ dạng này đừng nói là đánh quyền, tản bộ thôi cũng là cả một vấn đề rồi. Theo hai người ra sân là ánh mắt kinh ngạc của mấy hạ nhân trong viện. Dư Lộ cảm thấy rất xấu hổ, Tiêu Duệ cũng thấy mất mặt.
Hắn có khắt khe hay khe khắt cô đến nỗi ăn cơm thôi cũng phải ăn no đến thế sao? Hay kiếp trước là quỷ đói, mấy đời chưa được ăn?
Dư Lộ xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Cô cũng biết mất mặt nha. Giờ cô là chủ tử, còn là một chủ tử được sủng ái, tới lúc nữ chính vào phủ còn nửa năm nữa, đến khi nữ chính thu phục nam chính còn khoảng một năm rưỡi đến hai năm. Bộ dạng này của cô mà bị truyền đi thì không bị coi thường mới là lạ.
Cố tình bây giờ không rời phủ này được!
Nếu giờ có thể đi thì mất mặt cũng không sao. Vừa không đi được vừa mất mặt, không phải là lợi bất cập hại sao!
Thấy Tiêu Duệ sắp dẫn mình ra Tầm Phương viện, Dư Lộ lắc lắc tay hắn. Khổ nỗi không thể nói chuyện, lúc hắn nhìn sang, cô vội lắc đầu.
Tiêu Duệ ha ha cười nhạt: “Không muốn đi ra?”
Dư Lộ do dự một chút, gật đầu.
“Thấy mất mặt?” Tiêu Duệ liếc bụng cô, lại hỏi.
Dư Lộ căm giận trong lòng, gật đầu lần nữa.
Bỗng dưng tay Tiêu Duệ xiết lại, lại gần cô, gần như dán lỗ tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Nếu thấy mất mặt, vừa rồi ăn thục mạng như vậy để làm gì? Sợ buổi tối gia lưu lại, cố ý khiến gia khó chịu chứ gì?”
Dư Lộ cả kinh trong lòng, sau đó thật sự muốn khóc.
Trời đất ơi, cô có cố làm như vậy đâu chứ!
Không đúng không đúng, cái tai họa này muốn ở lại đêm nay?
Nghĩ như vậy, Dư Lộ thấy mất mặt cũng là một chuyện tốt. Mất mặt thì mất mặt thôi, dù sao vẫn đỡ hơn mất thân.
Từ lúc ăn dưa hấu Tiêu Duệ đã có ý định này rồi. Người này có khuôn mặt mà hắn thích, vừa thành thật ngoan ngoãn, vừa im lặng, chưa từng có yêu cầu hay ý đồ gì hết. Nếu hắn đã giữ cô lại, đương nhiên sẽ thu dùng. Với tính cách này của cô, hắn cũng dự định sau này cho cô một đứa bé.
Ngay từ đầu không có tâm tư đó vì khi nhìn cô, hắn luôn nghĩ đến một người khác. Nếu như thu dùng, hắn thấy như mình đang làm một chuyện đại nghịch bất đạo vậy.
Nhưng mấy ngày nay cô như biến thành một người khác vậy.
Mặc dù cô càng yên tĩnh, càng ngoan ngoãn hơn, thậm chí đến mức hắn ở đây vài ngày cô cũng không nói câu nào, nhưng mấy động tác nhỏ, hay là ánh mắt, đều cho thấy cô linh động hơn, càng thêm không giống người kia hơn.
Hôm nay dáng vẻ muốn ăn dưa hấu của cô rất đáng yêu. Còn có cái lưỡi thơm tho, cùng với đôi môi mềm ngọt ngào mềm nhũn, nếu không phải hắn không thích ban ngày tuyên dâm, chắc chắn lúc đó đã ăn cô luôn, đợi đến tối làm gì nữa.
Nhưng cô thì hay lắm, lúc ăn cơm liền làm hắn chán ghét.
Thấy bộ dạng Dư Lộ ngơ ngác giống như bị vạch trần tâm tư, Tiêu Duệ nổi giận, bỗng nhiên đè thấp âm thanh, làm nó lạnh thêm mấy phần, “Sao thế, gia đoán đúng rồi?”
Dư Lộ kinh hãi, bật thốt lên, “Không có, không có, ta đang ước ngươi lưu lại đây!”
Hồi hộp sợ hãi đến sắc mặt đều đổi mà miệng lại lấy lòng hắn. Tiêu Duệ sửng sốt, sau đó là thấy buồn cười. Có suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt, còn muốn nói láo, coi hắn là người mù à?
“Thật à?” Hắn trêu tức nói: “Nếu là thật, thì ngươi cầu gia đi. Cầu đến khi nào gia vui vẻ thì buổi tối gia đồng ý ở lại.”
Buổi tối ngươi cút được chừng nào xa được chừng ấy mới tốt!
Xã hội cũ vạn ác, cô mới 16 tuổi, còn là vị thành niên đó!
Được rồi, nhìn bộ dáng này của Tiêu Duệ, cũng tầm mười sáu mười bảy tuổi. Hình như trong truyện cũng có đề cập, lúc mười tám tuổi Tiêu Duệ mới cùng nữ chính hòa thuận, là chuyện của cuối năm sau hay đầu năm sau nữa cơ, bây giờ hắn không mười sáu chính là mười bảy, cũng tầm tầm cô.
Suy nghĩ trong lòng chỉ là một lát, Dư Lộ đã bắt lấy tay Tiêu Duệ, cúi đầu.
Tiêu Duệ đang chờ cô cầu đây, sao giờ không lên tiếng rồi.
“Sao vậy, không muốn cầu gia?” Hắn hừ lạnh nói: “Có nghĩa là, lời lúc nãy chỉ là giả?”
Dư Lộ ngẩng đầu, sau đó vô tội lắc đầu với hắn.
Tiêu Duệ hung dữ trừng cô một cái.
“Gia không cho ta nói chuyện mà?” Dư Lộ sợ, không dám giả câm tiếp.
Vậy lúc nãy ngươi làm cái gì?
Đánh rắm à?
Tiêu Duệ hất tay Dư Lộ ra, chỉ vào mặt cô, tức giận đến xanh cả mặt. Nhưng hắn chưa từng mắng nữ nhân, lúc này tức đến gần chết cũng không biết phải mắng thế nào.
Dư Lộ thầm nghĩ, hình như làm hắn tức giận rồi?
Có phải bây giờ hắn muốn giết mình không?
Mình chỉ là một tiểu thiếp, lại còn là một cái tiểu thiếp không có hậu thuẫn không có gia tộc, mình không muốn chết! Cô lặng lẽ vòng tay ra phía sau, dùng sức bấm phần thịt ở hông một cái, sau đó nghẹn ra nước mắt, tiếp tục nhìn hắn, vừa vô tội vừa đáng thương, còn mang theo ít ý khẩn cầu.
Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ như vậy, một bụng tức lập tức biến mất. Trước đây, lúc biểu tỷ biết muốn lấy chồng ở tận Mông Cổ cũng khóc như vậy. Vừa không có cách nào, vừa thấy mình số khổ.
Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, lấy tay che mắt Dư Lộ.
Dư Lộ không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ thuận theo nhắm mắt lại.
Cảm thấy lông mi nhẹ nhàng quét qua tay hắn, lòng Tiêu Duệ bỗng dưng mềm đi. Biểu tỷ là một nữ nhân đáng thương, nha đầu này cũng giống vậy thôi. Chắc cô vẫn chờ đến hai mươi lăm để xuất cung cùng người nhà sum vầy đi?
Nhưng bị mẫu phi đưa đến phủ hắn, thì cả đời là người của hắn. Cho dù có một ngày bị hắn chán ghét hay bỏ quên, cũng chỉ có hai con đường cho cô, một là chết già ở hậu trạch, hai là chết già ở thôn trang. Một cái tiểu thiếp không danh không phận, vĩnh viễn không có tư cách cùng người nhà gặp mặt.
Hắn thả tay ra, lau lệ ở khóe mắt Dư Lộ, thấp giọng nói: “Không cho khóc nữa.”
Dư Lộ gật đầu, ở hông cũng hết đau rồi, cô muốn khóc cũng khóc không ra.
Tiêu Duệ kéo tay Dư Lộ, mang cô đi ra cửa nhỏ của Tầm Phương viện.
Dư Lộ cũng không làm cái gì nữa, mất mặt thì mất mặt thôi. Sau khi rời Vương phủ liền làm mỹ nữ tiếp, không sợ.
Tiêu Duệ là vì chuyện vừa rồi nên mềm lòng, với lại Dư Lộ cũng ăn nhiều thật, đi đánh quyền chắc chắn là không được. Vì vậy suy nghĩ một chút, rồi mang cô đến hoa viên, định lòng vòng tản bộ một lát.
Dù sao nhìn dáng người thôi cũng biết là mình, có đem mặt chôn xuống đất cũng vô dụng. Suy nghĩ rõ điểm ấy, Dư Lộ dứt khoát ngẩng đầu lên.
Tuy đầu năm nay Thành Vương phủ mới xây xong nhưng phong cảnh trong phủ cũng không tệ, núi giả đá dị, cầu nhỏ vắt ngang, hoa sen đầy ao, vài bông đang chớm nở, còn mấy cây và hoa mà cô không biết tên, dưới ánh nắng chiều, phong cảnh quả thực rất đẹp.
Nếu không có cái nam nhân đang kéo tay cô không buông thì tốt hơn.
Đối với nam nhân này, Dư Lộ không muốn, nhưng người khác lại muốn. Tiêu Duệ chân trước mang theo Dư Lộ mới bước ra Tầm Phương viện, chân sau đã thấy hai cái thiếp thất là Đào di nương và Tạ di nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.