Chương 50
Đào Giai Nhân
18/07/2018
Tiêu Duệ vừa thành thân ngày thứ hai liền bị phong hàn, ngày thứ ba lại
mặt vẫn về cùng Lâm Thục, mặc dù là chân trước chân sau, nhưng trong mắt người ngoài, vẫn là mang bệnh cùng Vương phi về lại mặt.
Cái này cũng cho Lâm Thục đủ thể diện.
Già trẻ lớn bé của Lâm gia đều rất vui vẻ, Định Quốc Công còn cố ý xin nghỉ ở nhà, mang theo hai đệ đệ và nhi tử tiếp đãi Tiêu Duệ trong thư phòng. Mà Lâm Thục cũng bị gọi đến phòng của Lâm lão phu nhân, tỉ mỉ hỏi thăm sinh hoạt sau tân hôn của nàng.
Đương nhiên Lâm Thục cười nói cái gì cũng tốt, rồi còn xấu hổ khen Tiêu Duệ. Mọi người thấy Tiêu Duệ về lại mặt với nàng nên cũng không nghi ngờ giờ, sau khi hỏi mấy câu liền thả nàng để nàng đi gặp mẫu thân Lâm phu nhân.
Bởi vì có hạ nhân của Lâm gia đi theo, tuy Lâm Thục muốn biết hai ngày này Minh Nguyệt và Tiêu Duệ có phát sinh cái gì hay không, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống không hỏi gì.
Đến chỗ Lâm phu nhân, hai mẹ con thân thiết một phen, bà nhìn trái nhìn phải không thấy Lý ma ma, bèn hỏi Lâm Thục: “Con trở về sao không mang theo Lý ma ma?”
Trong lòng Lâm Thục không thích mấy thứ Lý ma ma dạy, lại lo lắng Lý ma ma trở về liền nói hết toàn bộ cho mẫu thân, nhỡ đứa bé trong bụng mẫu thân có chuyện gì, sao nàng có thể chịu nổi được. Nên hôm nay nàng đặc biệt để Lý ma ma ở lại trong phủ.
“Bà ấy lớn tuổi rồi, trời còn lạnh như vậy, đi đi lại lại, thôi thì con kêu bà ấy ở lại luôn.” Lâm Thục cười nói: “Bà ấy là người của mẫu thân đưa cho con, con cần phải quan tâm nhiều mới đúng.”
Lâm phu nhân cười cười, phất tay ra hiệu mấy hạ nhân ra ngoài, chờ mọi người đi hết mới nói: “Cho dù ai đưa thì cũng là hạ nhân, chủ tử phải có bộ dáng của chủ tử. Nếu con đối xử với hạ nhân quá tốt, hạ nhân thường sẽ quên thân quên phận, muốn càng nhiều hơn.”
Đây không phải lần đầu tiên Lâm phu nhân nói những lời này. Trước đây Lâm Thục đều nghe tai trái lọt tai phải, nhưng giờ nghĩ đến Minh Nguyệt, nàng không khỏi quan sát mẫu thân nhiều hơn.
Lâm phu nhân nói thẳng: “Con cũng đừng nhìn ta như vậy, ta là vì tốt cho con. Cho dù ta đưa con Lý ma ma, hay là mấy nha hoàn Minh Nguyệt Minh Hà bên cạnh con, làm chủ tử, con phải biết ân uy tịnh thi* mới được. Huống hồ bây giờ con còn là Vương phi, lại gả cho một phu quân tốt như vậy, người bên ngoài thì thôi, nhưng mấy người bên cạnh con thì phải trông coi cho kĩ.”
*Ân uy tịnh thi: ân – ân huệ, uy – uy nghiêm, tịnh – cùng, thi – thi triển, phát huy. Ý cả câu là Lâm Thục phải vừa thân thiện như vậy nhưng cũng không thể mất uy nghiêm được.
Nếu không phải đã biết Lý ma ma không thể truyền tin tức ra, Lâm Thục đã cho rằng Lâm phu nhân đã biết quyết định của nàng.
“Mẫu thân nói gì vậy. Từ trước tới nay, nha hoàn hồi môn đều tài sắc vẹn toàn không phải là vì để về sau phu quân không đi tầm hoa vén liễu bên ngoài mà chỉ bên người mình sao.” Nàng cười nói: “Bên cạnh con có mấy nha hoàn, trừ Minh Phương có chút dã tâm ra, những người khác con đều có thể nắm trong tay.”
Lâm phu nhân không nghĩ rằng nữ nhi lại nói trực tiếp như vậy, bà ngẩn ra một lát mới nói: “Con đừng ngốc như vậy, lời nói khó nghe, người khác có con cũng có, hắn đi tìm người khác sao có thể giống như tìm con được.”
Trên đời này, người duy nhất mình có thể tin chỉ có mỗi bản thân.
Lâm Thục nói trong lòng: Nói trắng ra là, thà để hắn đạp hư bản thân cũng không cho hắn đi ngủ với người khác. Nam nhân như vậy, Lâm Thục nàng không hiếm gì.
“Nương nói có đạo lý, nữ nhi nhớ kỹ.” Nàng cũng không phản bác, nói: “Sáng nay dậy hơi sớm, giờ con mệt quá. Nương, con về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Lâm phu nhân vội vàng gật đầu, đang định gọi Minh Nguyệt tới hỏi tình hình ở Vương phủ của Lâm Thục mà Lâm Thục đã Minh Nguyệt đi.
Trở lại khuê phòng ngày xưa, nhìn đồ vật vẫn giống lúc trước, Lâm Thục không nhịn được thở dài. Nơi đây, nàng không thể thường xuyên trở về được nữa, và nàng cũng không còn là Lâm gia đại cô nương không buồn không lo như ngày xưa.
“Hai ngày nay, Vương gia đi nơi nào?” Sau khi ngồi xuống, Lâm Thục liền hỏi Minh Nguyệt đang cúi đầu tiến vào.
Minh Nguyệt thấp giọng trả lời: “Lòng vòng ở ngoại thành hai ngày, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Dư di nương.”
Lâm Thục cười lạnh một tiếng, đang định hỏi, lại nghe Minh Nguyệt nói tiếp: “Nô tỳ thấy, hình như Vương gia dự định rời kinh tìm Dư di nương.”
“Cái gì?!” Lâm Thục cả kinh, nhịn không được hét lên.
Tay Lâm Thục nắm chặt lại, nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt, trong lòng vừa hận vừa đau, vành mắt chậm rãi đỏ lên. Đây chính là phu quân, mà theo lời mẫu thân nói, thêm một người thương nàng. Hắn thương nàng như vậy đấy!
Bọn họ còn đang tân hôn, hắn lại rời khỏi kinh thành đi tìm một di nương!
“Hai ngày nay, ngươi đều hầu hạ bên cạnh Vương gia?” Nàng hỏi Minh Nguyệt, cố gắng khống chế giọng mình không run rẩy.
Minh Nguyệt biết Lâm Thục có ý gì, nàng quỳ bịch xuống đất, nhỏ giọng cầu khẩn: “Cô nương, nô tỳ không có ý như vậy, cầu cô nương khai ân, tha cho nô tỳ…”
“Làm sao, ngươi không coi trọng hắn?” Lâm Thục lạnh giọng cắt lời Minh Nguyệt, nói: “Dù thế nào, hắn cũng đường đường là một Vương gia, ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ không cha không mẹ, theo hắn, ngươi có gì không tốt? Trái không muốn, phải không muốn, ngươi cảm thấy vị trí di nương không xứng với ngươi à? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi có thể bắt được trái tim của Vương gia, sinh con trai cho hắn, ta liền làm chủ cho ngươi làm trắc phi!”
Nô tỳ không cha không mẹ…
Minh Nguyệt cúi đầu không nói gì nữa, ý của cô nương là đang nói nàng là một tiện chủng sao? Đúng vậy, một cái tiện chủng, cô nương cho phép nàng đi hầu Vương gia, đã là cho mặt mũi lắm rồi, nàng còn không chịu, đúng là không biết điều.
Nhưng chẳng lẽ tình cảm hầu hạ gần mười năm ngày xưa đều là giả, không có chút thật lòng nào sao?
Cô nương, nhất định bắt buộc nàng làm vậy sao?
Minh Nguyệt nói: “Ý của cô nương là, Vương gia rời kinh thì nô tỳ cũng phải đi theo hầu hạ sao?”
Lâm Thục căm tức nói: “Đi, sao lại không đi! Lần này ngươi đi, nếu làm cho Vương gia không bắt con tiện nhân kia về được, chờ ngươi trở về, ta liền cho ngươi ở Tầm Phương viện.”
Minh Nguyệt cười khổ: “Vâng, nô tỳ sẽ cố gắng.”
Tiêu Duệ không ở lại Định Quốc Công phủ ăn bữa trưa, lấy lý do trong cung có việc liền rời đi.
Hắn chủ động quyên bạc cho Hộ bộ, đương nhiên Thừa Nguyên Đế sẽ đồng ý. Thật ra hắn đã sớm biết nhi tử này của mình có nhiều bạc, nhưng hắn là phụ hoàng, cũng không thể thấy quốc khố trống rỗng liền đào hầu bao của nhi tử được.
Thế nhưng nhi tử chủ động cho, lại không cần tuyên truyền gì, tất nhiên hắn rất hài lòng.
“Ngươi đi thì cũng không có vấn đề gì, chỉ là ngươi vừa mới tân hôn, vợ chồng son đã phải xa nhau, trẫm cũng không đành lòng.” Thừa Nguyên Đế nói: “Không thì, ngươi cũng mang Vương phi theo đi. Cuối năm cũng không cần trở về gấp, phong cảnh mùa xuân ở Giang Nam lại đẹp, cũng có thể đi dạo chơi được.”
Thừa Nguyên Đế vô cùng hiểu rõ mỗi nhi tử của mình. Người nhi tử này ngoại trừ kiếm tiền liền không có ý nào khác. Kêu hắn đi ban sai với lão Tam, lại còn lười biếng hơn cả lão Cửu. Không bằng dứt khoát thả hắn ra ngoài, hắn còn có giác ngộ như vậy, kiếm nhiều bạc về một chút, vậy cũng là một may mắn lớn của Đại Viêm.
Tiêu Duệ nói: “Thân thể Lâm thị yếu đuối, phải lên đường trong sắc trời thế này cũng gây khó cho nàng, mà Vương phủ cũng không thể không có chủ tử. Vẫn là để nàng ấy ở lại kinh thành, đợi năm sau trắc phi vào của, lại mang nàng ra ngoài chơi cũng không muộn.”
Nữ nhân chẳng qua là đồ tiêu khiển, Thừa Nguyên Đế cũng không can thiệp quá nhiều, tùy ý phất tay để Tiêu Duệ ra ngoài.
Tiêu Duệ sắp phải đi, trước đó phải qua thăm Huệ Phi một lát.
Huệ Phi đã biết Vương phủ xảy ra chuyện gì. Biết Dư Lộ dám chạy trốn một mình, Huệ Phi tức vô cùng, giờ Tiêu Duệ qua đây, bà liền trút bực lên người Tiêu Duệ.
“Còn giấu diếm cái gì, trong tay không đủ người thì gọi Cửu đệ của ngươi hỗ trợ, đệ đệ ruột còn cười ngươi được à?” Bà nói: “Cũng đừng có nghĩ tìm về rồi thẩm tra này nọ, trực tiếp kêu người đi giết cho xong!”
Đối với nữ nhân như vậy, chết là còn nhẹ.
Tiêu Duệ biến sắc, suy nghĩ một chút, thấy không thể là Lâm Thục lén tố cáo, liền hiểu Huệ Phi biết tin này thế nào rồi.
Hắn nói: “Mẫu phi đặt người bên cạnh con?”
Huệ Phi ngẩn ra, không chờ giải thích, Tiêu Duệ đã lạnh lùng quay người: “Chuyện trong hậu viện của nhi tử, chính nhi tử sẽ tự giải quyết, xin mẫu phi đừng nhúng tay quá nhiều, càng đừng…” Hắn nói: “Càng đừng thấy việc này có thể nói cho Cửu đệ liền mặc kệ con trai mà trực tiếp nói việc này cho Cửu đệ.”
Dù là huynh đệ ruột, nhưng việc này lại dính đến tôn nghiêm của nam nhân. Trong phủ là không giấu được, trừ trong phủ, Tiêu Duệ không muốn bất kỳ người nào biết được chân tướng.
Tiêu Duệ còn chưa đi ra, Tiêu Dật đã hấp tấp xông vào, vừa thấy Tiêu Duệ liền hỏi: “Thất ca, nghe nói huynh sắp đi Giang Nam lấy bạc, có phải huynh muốn đi bắt cái tiểu thiếp chạy trốn kia của huynh không? Ta ở kinh thành cũng không có việc gì, hồi nãy ta đã thưa với phụ hoàng, xin đi cùng huynh để thể nghiệm một phen.”
Cái này cũng cho Lâm Thục đủ thể diện.
Già trẻ lớn bé của Lâm gia đều rất vui vẻ, Định Quốc Công còn cố ý xin nghỉ ở nhà, mang theo hai đệ đệ và nhi tử tiếp đãi Tiêu Duệ trong thư phòng. Mà Lâm Thục cũng bị gọi đến phòng của Lâm lão phu nhân, tỉ mỉ hỏi thăm sinh hoạt sau tân hôn của nàng.
Đương nhiên Lâm Thục cười nói cái gì cũng tốt, rồi còn xấu hổ khen Tiêu Duệ. Mọi người thấy Tiêu Duệ về lại mặt với nàng nên cũng không nghi ngờ giờ, sau khi hỏi mấy câu liền thả nàng để nàng đi gặp mẫu thân Lâm phu nhân.
Bởi vì có hạ nhân của Lâm gia đi theo, tuy Lâm Thục muốn biết hai ngày này Minh Nguyệt và Tiêu Duệ có phát sinh cái gì hay không, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống không hỏi gì.
Đến chỗ Lâm phu nhân, hai mẹ con thân thiết một phen, bà nhìn trái nhìn phải không thấy Lý ma ma, bèn hỏi Lâm Thục: “Con trở về sao không mang theo Lý ma ma?”
Trong lòng Lâm Thục không thích mấy thứ Lý ma ma dạy, lại lo lắng Lý ma ma trở về liền nói hết toàn bộ cho mẫu thân, nhỡ đứa bé trong bụng mẫu thân có chuyện gì, sao nàng có thể chịu nổi được. Nên hôm nay nàng đặc biệt để Lý ma ma ở lại trong phủ.
“Bà ấy lớn tuổi rồi, trời còn lạnh như vậy, đi đi lại lại, thôi thì con kêu bà ấy ở lại luôn.” Lâm Thục cười nói: “Bà ấy là người của mẫu thân đưa cho con, con cần phải quan tâm nhiều mới đúng.”
Lâm phu nhân cười cười, phất tay ra hiệu mấy hạ nhân ra ngoài, chờ mọi người đi hết mới nói: “Cho dù ai đưa thì cũng là hạ nhân, chủ tử phải có bộ dáng của chủ tử. Nếu con đối xử với hạ nhân quá tốt, hạ nhân thường sẽ quên thân quên phận, muốn càng nhiều hơn.”
Đây không phải lần đầu tiên Lâm phu nhân nói những lời này. Trước đây Lâm Thục đều nghe tai trái lọt tai phải, nhưng giờ nghĩ đến Minh Nguyệt, nàng không khỏi quan sát mẫu thân nhiều hơn.
Lâm phu nhân nói thẳng: “Con cũng đừng nhìn ta như vậy, ta là vì tốt cho con. Cho dù ta đưa con Lý ma ma, hay là mấy nha hoàn Minh Nguyệt Minh Hà bên cạnh con, làm chủ tử, con phải biết ân uy tịnh thi* mới được. Huống hồ bây giờ con còn là Vương phi, lại gả cho một phu quân tốt như vậy, người bên ngoài thì thôi, nhưng mấy người bên cạnh con thì phải trông coi cho kĩ.”
*Ân uy tịnh thi: ân – ân huệ, uy – uy nghiêm, tịnh – cùng, thi – thi triển, phát huy. Ý cả câu là Lâm Thục phải vừa thân thiện như vậy nhưng cũng không thể mất uy nghiêm được.
Nếu không phải đã biết Lý ma ma không thể truyền tin tức ra, Lâm Thục đã cho rằng Lâm phu nhân đã biết quyết định của nàng.
“Mẫu thân nói gì vậy. Từ trước tới nay, nha hoàn hồi môn đều tài sắc vẹn toàn không phải là vì để về sau phu quân không đi tầm hoa vén liễu bên ngoài mà chỉ bên người mình sao.” Nàng cười nói: “Bên cạnh con có mấy nha hoàn, trừ Minh Phương có chút dã tâm ra, những người khác con đều có thể nắm trong tay.”
Lâm phu nhân không nghĩ rằng nữ nhi lại nói trực tiếp như vậy, bà ngẩn ra một lát mới nói: “Con đừng ngốc như vậy, lời nói khó nghe, người khác có con cũng có, hắn đi tìm người khác sao có thể giống như tìm con được.”
Trên đời này, người duy nhất mình có thể tin chỉ có mỗi bản thân.
Lâm Thục nói trong lòng: Nói trắng ra là, thà để hắn đạp hư bản thân cũng không cho hắn đi ngủ với người khác. Nam nhân như vậy, Lâm Thục nàng không hiếm gì.
“Nương nói có đạo lý, nữ nhi nhớ kỹ.” Nàng cũng không phản bác, nói: “Sáng nay dậy hơi sớm, giờ con mệt quá. Nương, con về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Lâm phu nhân vội vàng gật đầu, đang định gọi Minh Nguyệt tới hỏi tình hình ở Vương phủ của Lâm Thục mà Lâm Thục đã Minh Nguyệt đi.
Trở lại khuê phòng ngày xưa, nhìn đồ vật vẫn giống lúc trước, Lâm Thục không nhịn được thở dài. Nơi đây, nàng không thể thường xuyên trở về được nữa, và nàng cũng không còn là Lâm gia đại cô nương không buồn không lo như ngày xưa.
“Hai ngày nay, Vương gia đi nơi nào?” Sau khi ngồi xuống, Lâm Thục liền hỏi Minh Nguyệt đang cúi đầu tiến vào.
Minh Nguyệt thấp giọng trả lời: “Lòng vòng ở ngoại thành hai ngày, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Dư di nương.”
Lâm Thục cười lạnh một tiếng, đang định hỏi, lại nghe Minh Nguyệt nói tiếp: “Nô tỳ thấy, hình như Vương gia dự định rời kinh tìm Dư di nương.”
“Cái gì?!” Lâm Thục cả kinh, nhịn không được hét lên.
Tay Lâm Thục nắm chặt lại, nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt, trong lòng vừa hận vừa đau, vành mắt chậm rãi đỏ lên. Đây chính là phu quân, mà theo lời mẫu thân nói, thêm một người thương nàng. Hắn thương nàng như vậy đấy!
Bọn họ còn đang tân hôn, hắn lại rời khỏi kinh thành đi tìm một di nương!
“Hai ngày nay, ngươi đều hầu hạ bên cạnh Vương gia?” Nàng hỏi Minh Nguyệt, cố gắng khống chế giọng mình không run rẩy.
Minh Nguyệt biết Lâm Thục có ý gì, nàng quỳ bịch xuống đất, nhỏ giọng cầu khẩn: “Cô nương, nô tỳ không có ý như vậy, cầu cô nương khai ân, tha cho nô tỳ…”
“Làm sao, ngươi không coi trọng hắn?” Lâm Thục lạnh giọng cắt lời Minh Nguyệt, nói: “Dù thế nào, hắn cũng đường đường là một Vương gia, ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ không cha không mẹ, theo hắn, ngươi có gì không tốt? Trái không muốn, phải không muốn, ngươi cảm thấy vị trí di nương không xứng với ngươi à? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi có thể bắt được trái tim của Vương gia, sinh con trai cho hắn, ta liền làm chủ cho ngươi làm trắc phi!”
Nô tỳ không cha không mẹ…
Minh Nguyệt cúi đầu không nói gì nữa, ý của cô nương là đang nói nàng là một tiện chủng sao? Đúng vậy, một cái tiện chủng, cô nương cho phép nàng đi hầu Vương gia, đã là cho mặt mũi lắm rồi, nàng còn không chịu, đúng là không biết điều.
Nhưng chẳng lẽ tình cảm hầu hạ gần mười năm ngày xưa đều là giả, không có chút thật lòng nào sao?
Cô nương, nhất định bắt buộc nàng làm vậy sao?
Minh Nguyệt nói: “Ý của cô nương là, Vương gia rời kinh thì nô tỳ cũng phải đi theo hầu hạ sao?”
Lâm Thục căm tức nói: “Đi, sao lại không đi! Lần này ngươi đi, nếu làm cho Vương gia không bắt con tiện nhân kia về được, chờ ngươi trở về, ta liền cho ngươi ở Tầm Phương viện.”
Minh Nguyệt cười khổ: “Vâng, nô tỳ sẽ cố gắng.”
Tiêu Duệ không ở lại Định Quốc Công phủ ăn bữa trưa, lấy lý do trong cung có việc liền rời đi.
Hắn chủ động quyên bạc cho Hộ bộ, đương nhiên Thừa Nguyên Đế sẽ đồng ý. Thật ra hắn đã sớm biết nhi tử này của mình có nhiều bạc, nhưng hắn là phụ hoàng, cũng không thể thấy quốc khố trống rỗng liền đào hầu bao của nhi tử được.
Thế nhưng nhi tử chủ động cho, lại không cần tuyên truyền gì, tất nhiên hắn rất hài lòng.
“Ngươi đi thì cũng không có vấn đề gì, chỉ là ngươi vừa mới tân hôn, vợ chồng son đã phải xa nhau, trẫm cũng không đành lòng.” Thừa Nguyên Đế nói: “Không thì, ngươi cũng mang Vương phi theo đi. Cuối năm cũng không cần trở về gấp, phong cảnh mùa xuân ở Giang Nam lại đẹp, cũng có thể đi dạo chơi được.”
Thừa Nguyên Đế vô cùng hiểu rõ mỗi nhi tử của mình. Người nhi tử này ngoại trừ kiếm tiền liền không có ý nào khác. Kêu hắn đi ban sai với lão Tam, lại còn lười biếng hơn cả lão Cửu. Không bằng dứt khoát thả hắn ra ngoài, hắn còn có giác ngộ như vậy, kiếm nhiều bạc về một chút, vậy cũng là một may mắn lớn của Đại Viêm.
Tiêu Duệ nói: “Thân thể Lâm thị yếu đuối, phải lên đường trong sắc trời thế này cũng gây khó cho nàng, mà Vương phủ cũng không thể không có chủ tử. Vẫn là để nàng ấy ở lại kinh thành, đợi năm sau trắc phi vào của, lại mang nàng ra ngoài chơi cũng không muộn.”
Nữ nhân chẳng qua là đồ tiêu khiển, Thừa Nguyên Đế cũng không can thiệp quá nhiều, tùy ý phất tay để Tiêu Duệ ra ngoài.
Tiêu Duệ sắp phải đi, trước đó phải qua thăm Huệ Phi một lát.
Huệ Phi đã biết Vương phủ xảy ra chuyện gì. Biết Dư Lộ dám chạy trốn một mình, Huệ Phi tức vô cùng, giờ Tiêu Duệ qua đây, bà liền trút bực lên người Tiêu Duệ.
“Còn giấu diếm cái gì, trong tay không đủ người thì gọi Cửu đệ của ngươi hỗ trợ, đệ đệ ruột còn cười ngươi được à?” Bà nói: “Cũng đừng có nghĩ tìm về rồi thẩm tra này nọ, trực tiếp kêu người đi giết cho xong!”
Đối với nữ nhân như vậy, chết là còn nhẹ.
Tiêu Duệ biến sắc, suy nghĩ một chút, thấy không thể là Lâm Thục lén tố cáo, liền hiểu Huệ Phi biết tin này thế nào rồi.
Hắn nói: “Mẫu phi đặt người bên cạnh con?”
Huệ Phi ngẩn ra, không chờ giải thích, Tiêu Duệ đã lạnh lùng quay người: “Chuyện trong hậu viện của nhi tử, chính nhi tử sẽ tự giải quyết, xin mẫu phi đừng nhúng tay quá nhiều, càng đừng…” Hắn nói: “Càng đừng thấy việc này có thể nói cho Cửu đệ liền mặc kệ con trai mà trực tiếp nói việc này cho Cửu đệ.”
Dù là huynh đệ ruột, nhưng việc này lại dính đến tôn nghiêm của nam nhân. Trong phủ là không giấu được, trừ trong phủ, Tiêu Duệ không muốn bất kỳ người nào biết được chân tướng.
Tiêu Duệ còn chưa đi ra, Tiêu Dật đã hấp tấp xông vào, vừa thấy Tiêu Duệ liền hỏi: “Thất ca, nghe nói huynh sắp đi Giang Nam lấy bạc, có phải huynh muốn đi bắt cái tiểu thiếp chạy trốn kia của huynh không? Ta ở kinh thành cũng không có việc gì, hồi nãy ta đã thưa với phụ hoàng, xin đi cùng huynh để thể nghiệm một phen.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.