Chương 56
Đào Giai Nhân
19/07/2018
Dư Lộ và Tôn Vân Hạo vẫn ở lại Tưởng gia, ở trong phòng mà Tưởng Ngọc Mai tạm thời dọn ra.
Vì thời gian không còn sớm, Tưởng đại tẩu đã sớm nấu bữa tối xong, Dư Lộ và Tôn Vân Hạo cũng được mời ăn cùng. Bữa cơm nhà nông rất đơn giản, chỉ có canh và mấy cái bánh bao. Bánh bao cũng không phải là loại bánh bao trắng bình thường mà hơi đen. Dư Lộ không biết người ta thêm cái gì vô, nhưng mùi vị không tốt lắm, hơi cứng.
Chẳng qua, Dư Lộ thấy bánh này còn ngon hơn nhiều so với bánh bao Trần Chiêu cho cô ăn lúc mới rời Thành Vương phủ. Uống chén canh, ăn cái bánh bao, thêm một ít rau ngâm, Dư Lộ cũng thấy no.
Tôn Vân Hạo cũng uống bát canh, bánh bao chỉ ăn một phần ba liền không chịu ăn tiếp. Dư Lộ cũng không ép cậu. Người ông thường xuyên chung sống với cậu vừa mất, giờ cậu nhóc có thể không khóc không nháo là đã vô cùng khó làm được rồi.
Chờ Tôn Vân Hạo ăn xong trở về phòng, Dư Lộ mới nói một ít mọi chuyện cho Tưởng đại tẩu. Tưởng đại tẩu rất thương tiếc cho đứa bé ngoan này, vội kêu Dư Lộ cầm thêm cái bánh bao để ban đêm Tôn Vân Hạo có đói thì còn có đồ để ăn.
Dư Lộ cầm cái bánh Tôn Vân Hạo ăn dở về phòng rồi lập tức quay lại giúp Tưởng Ngọc Mai thu thập chén bát và rửa chén.
Trời lạnh như vậy, Tưởng Ngọc Mai rất muốn có người giúp nàng, nhưng Tưởng đại tẩu lại không đồng ý. Nàng kéo tay Dư Lộ, nói: "Người từ xa tới là khách. Sao có thể để khách nhân đến ở lại còn phải làm việc được. Muội cứ ngồi đây, Ngọc Mai cũng không nhỏ, mấy việc nhà này là nó phải làm."
Năm nay Tưởng Ngọc Mai mười một tuổi, trong mắt Dư Lộ, nàng ấy vẫn chỉ là một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu. Nhưng ở cổ đại, ở nơi một cô nương mười bốn đã có thể hứa hôn xuất giá, dù Tưởng Ngọc Mai chưa hứa hôn được thì cũng phải biết làm việc nhà trước, nếu không sau này xuất giá đến nhà chồng mà không biết làm gì thì sẽ bị nhà chồng ghét.
Tưởng Đại Sơn thương nữ nhi, Tưởng Ngọc Đào cũng thương muội muội, trước đó Tưởng đại tẩu thấy Tưởng Ngọc Mai còn nhỏ nên cũng không nói gì. Nhưng giờ mỗi năm một lớn, thấy trượng phu và trưởng tử vẫn cứ thương nữ nhi, nàng buộc phải đóng vai ác thôi.
Dư Lộ thấy người Tưởng gia khá tốt, cô cũng chuẩn bị định cư ở Đào Hoa Thôn, lại vừa vặn gặp Tôn Vân Hạo, cô nhi quả mẫu, dù Trần Chiêu và Tiêu Duệ có tìm cô thì cũng không nghĩ tới cô sẽ làm thế này.
Cô kéo tay Tưởng đại tẩu, nói: "Tưởng đại tẩu, ta hiểu ý của tẩu mà. Tẩu vì tốt cho đứa nhỏ nhưng trong lòng tẩu cũng không nỡ. Lại nói, ta cũng giống như Ngọc Mai, hồi còn chưa xuất giá, mẹ ta cũng không cho ta làm gì cả, khi gả cũng gả cho người cũng có điều kiện tốt, có người hầu hạ, tất nhiên không cần học làm làm gì. Nhưng mà thiên hữu bất trắc phong vân*, từ lúc nam nhân của ta mất, trong nhà cũng càng ngày càng kém, đến giờ cũng sắp cùng đường mạt lộ rồi. Bây giờ có chút tiền cũng phải để dành lại, dù sau sau này Vân Hạo trưởng thành rồi cũng cần cưới vợ nữa. Cho nên rất nhiều chuyện ta đều phải tự học cả. Hôm nay tẩu cứ coi như Ngọc Mai đang dạy cho ta đi, muội ấy cũng rành việc hơn, ta cũng học thêm được một ít."
*Nguyên câu:
Thiên hữu bất trắc phong vân
Nhân hữu đán tịch họa phúc.
天有不测风云
人有旦夕祸福.
Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều. Hoạ phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.
Dư Lộ nói, lòng nhớ về ba mẹ và anh chị ở hiện đại, đúng là mọi người đều rất thương yêu cô, coi cô như bảo bối, lại không ngờ rằng giờ cô gặp phải chuyện thế này.
Lúc trước cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ phải chịu khổ nhiều như vậy, nhưng đến lúc bị buộc đến đường cùng rồi, chuyện gì không biết làm thì cũng phải biết.
Không nói cái khác, chỉ cần nói việc tự cắt tay rồi nhảy sông, có bao giờ cô nghĩ mình có can đảm làm vậy đâu. Nhưng nghĩ lại, nếu cô không dám thì giờ cũng không phải chịu khổ, với điều kiện phải đứng ở Mãn Hương Lâu để đón khách.
Tưởng đại tẩu thấy cô nói vậy thì quan tâm hỏi: "Vậy muội có nghĩ sau này phải làm sao không?"
Dư Lộ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta vốn định nương nhờ nhà cô cô đứa bé, ai ngờ lại tìm không thấy người. Ta nghĩ, ngày mai ta sẽ dẫn Vân Hạo đi xung quanh tìm một lát, nếu không thấy..." Cô nhìn Tưởng đại tẩu, tha thiết nói: "Tưởng đại tẩu, nếu tìm không thấy thật thì có thể bán nhà cũ của nhà tẩu cho ta được không? Ta dắt đứa nhỏ đi xa như vậy, dọc đường...Nếu phải quay về, ta cũng không dám nữa!"
Một nữ nhân mang theo đứa bé hành tẩu một mình bên ngoài đúng là không dễ.
Tưởng đại tẩu nhìn Dư Lộ, nghĩ dù nàng ấy nhìn có chút đen và gầy, nhưng nếu muốn tái giá thì tuyệt đối không khó. Nàng ấy không muốn tái giá vì đứa nhỏ này, đây đúng là đáng quý.
Trong lòng nàng thấy nể phục, gật đầu đồng ý.
"Vậy muội học với Ngọc Mai trước đi, ta phải đi thương lượng với ông nhà cái đã rồi mới trả lời cho muội được." Nàng nói, lại thấy Dư Lộ xắn tay áo lên làm lộ ra mấy vòng băng trên tay trái, "Tay muội sao thế này? Là bị thương sao?"
Dư Lộ sắp quên mất tay mình còn bị thương, nghe vậy cũng chỉ cười cười, tùy ý nói: "Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà."
Tưởng đại tẩu không đồng ý, chỉ nói: "Muội cứ nhìn là được rồi, nhìn nhiều cũng có thể học được. Chờ vết thương trên tay lành lại rồi bắt đầu làm cũng không muộn." Không đợi Dư Lộ trả lời, nàng đã xoay người về phòng lấy ít thuốc đưa cho Dư Lộ, "Đây là thuốc trị thương, lát muội nhớ dùng, nó sẽ nhanh khỏi hơn đó."
Dư Lộ cám ơn nàng rồi đi phòng bếp. Tưởng Ngọc Mai đã nghe thấy lời Tưởng đại tẩu nói, cũng không để Dư Lộ giúp mà tự dọn dẹp, chỉ kêu Dư Lộ giúp chuyển đồ đạc rồi bày cách rửa chén rửa bát, cả việc nấu ăn cũng nói một hai.
Dư Lộ chăm chú lắng nghe, sau này cô phải tự làm mấy việc này hết.
Trở về phòng, Tôn Vân Hạo đang ngồi ngơ ngác ở mép giường, không biết đang suy nghĩ điều gì, hai mắt vô thần nhìn phía trước, Dư Lộ đi vô cũng không thấy phản ứng gì.
Trước kia cậu nhóc này hoạt bát đáng yêu lắm, giờ lại như thay đổi thành người khác vậy. Dư Lộ đau lòng vỗ đầu cậu nhóc, ôm cậu vào lòng.
Tôn Vân Hạo dựa vào ngực cô, không lâu sau liền nghe thấy tiếng khóc, "Trần tỷ tỷ..." Cậu nhỏ giọng nói: "Ông, ông đệ mất, đệ sẽ không bao giờ gặp được ông nữa, đúng không?"
Dư Lộ ôm cậu chặt hơn, an ủi: "Đừng lo, còn có tỷ ở đây, tỷ vẫn luôn bên cạnh đệ. Ông đệ đi đoàn tụ với cha mẹ đệ, bọn họ sẽ vẫn luôn dõi theo đệ, vậy nên Tiểu Vân Hạo nhất định phải kiên cường, phải sống thật tốt mới được."
Tôn Vân Hạo khóc gật đầu, đưa tay ôm Dư Lộ thật chặt.
Đứa nhỏ hôm nay bị đả kích quá lớn, Dư Lộ cũng không nói gì nữa, dỗ cậu nhóc ngủ xong, cô cởi băng ra để bôi thuốc rồi để nguyên quần áo đi ngủ.
Trong hai, ba ngày kế tiếp cô luôn dẫn Tôn Vân Hạo xuất môn từ sớm, cũng không đi xa mà chỉ tìm sơn động hay sườn đất gần đấy để đợi. Dù không có thật thì cô cũng phải có vẻ muốn đi tìm người mới được.
Tìm hai ba ngày đều không thấy, Tưởng Đại Sơn và Tưởng đại tẩu đồng ý cho cô và Tôn Văn Hạo ở căn nhà cũ đằng sau, là cho chứ không phải bán. Người ta thấy hai người cô nhi quả mẫu đáng thương, không chịu nhận bạc.
Dư Lộ không biết giá nhà phù hợp là từng nào, nhưng nhìn căn nhà kia cũng không quá cũ, nơi đây mua đồ lại không tiện cho lắm, sau này cô muốn đi trấn trên mua đồ cũng phải dựa vào Tưởng gia, cô vẫn cứng rắn nhét cho họ một lượng bạc.
Theo lý thì giá nhà không chỉ có từng này, Tưởng gia lại không khước từ được, mà cũng đang cần tiền nữa, nên nhận lấy. Chẳng qua Tưởng Ngọc Mai bị cha mẹ kêu chạy qua mấy lần để đưa hai cái chăn, lại tặng hai cái chậu, một cái nồi nhỏ, vài cái bát, mấy cái bánh bao đen thùi và một ít bột ngô.
Dư Lộ dẫn Tôn Vân Hạo thu dọn phòng ở, tạm thời ở lại nơi này.
Hai ngày sau Tưởng Đại Sơn sắp đi trấn trên để mua thuốc dưỡng thai cho Tưởng đại tẩu. Dư Lộ lại mang hơn mười đồng tiền qua, ngoại trừ đặt mua ít đồ cần thiết thì còn cố ý kêu hắn mua ít rau cải trắng và thịt heo, cô và Tôn Vân Hạo cũng cần phải bồi bổ nữa.
Giờ đều là Tưởng Ngọc Mai dạy cô nhóm lửa làm cơm. Học mấy ngày, Dư Lộ cuối cùng cũng làm được. Không dám nói là ngon, nhưng chỉ cần có thể nấu chín cơm là được, Tôn Vân Hạo cũng không ngại. Một đứa bé như cậu còn chấp nhận được, Dư Lộ cũng không tiện lại không chịu nữa, đồng ý ăn theo.
Người trong thôn đều từ nhà Tưởng Ngọc Mai biết được cảnh ngộ của Dư Lộ. Đều là người chất phác nên không ai khinh thường hai người, ngược lại, còn có nhà có điều kiện khá hơn chút không tặng ít đồ ăn thì cũng là tặng ít quần áo cũ.
Hôm Tưởng Đại Sơn mang con trai Tưởng Ngọc Đào lên trấn trên, Dư Lộ đến tìm Tưởng Ngọc Mai, dẫn theo Tôn Vân Hạo luôn kề cận cô, ba người cùng đi đến ngọn núi phía sau thôn.
Để nhóm lửa nấu cơm thì cần có củi. Mặc dù Tưởng gia không cần Tưởng Ngọc Mai đi làm việc này nhưng nam nhân thì lại không tiện đi cùng với Dư Lộ, nên Tưởng Ngọc Mai liền xung phong đi cùng.
Vì thời gian không còn sớm, Tưởng đại tẩu đã sớm nấu bữa tối xong, Dư Lộ và Tôn Vân Hạo cũng được mời ăn cùng. Bữa cơm nhà nông rất đơn giản, chỉ có canh và mấy cái bánh bao. Bánh bao cũng không phải là loại bánh bao trắng bình thường mà hơi đen. Dư Lộ không biết người ta thêm cái gì vô, nhưng mùi vị không tốt lắm, hơi cứng.
Chẳng qua, Dư Lộ thấy bánh này còn ngon hơn nhiều so với bánh bao Trần Chiêu cho cô ăn lúc mới rời Thành Vương phủ. Uống chén canh, ăn cái bánh bao, thêm một ít rau ngâm, Dư Lộ cũng thấy no.
Tôn Vân Hạo cũng uống bát canh, bánh bao chỉ ăn một phần ba liền không chịu ăn tiếp. Dư Lộ cũng không ép cậu. Người ông thường xuyên chung sống với cậu vừa mất, giờ cậu nhóc có thể không khóc không nháo là đã vô cùng khó làm được rồi.
Chờ Tôn Vân Hạo ăn xong trở về phòng, Dư Lộ mới nói một ít mọi chuyện cho Tưởng đại tẩu. Tưởng đại tẩu rất thương tiếc cho đứa bé ngoan này, vội kêu Dư Lộ cầm thêm cái bánh bao để ban đêm Tôn Vân Hạo có đói thì còn có đồ để ăn.
Dư Lộ cầm cái bánh Tôn Vân Hạo ăn dở về phòng rồi lập tức quay lại giúp Tưởng Ngọc Mai thu thập chén bát và rửa chén.
Trời lạnh như vậy, Tưởng Ngọc Mai rất muốn có người giúp nàng, nhưng Tưởng đại tẩu lại không đồng ý. Nàng kéo tay Dư Lộ, nói: "Người từ xa tới là khách. Sao có thể để khách nhân đến ở lại còn phải làm việc được. Muội cứ ngồi đây, Ngọc Mai cũng không nhỏ, mấy việc nhà này là nó phải làm."
Năm nay Tưởng Ngọc Mai mười một tuổi, trong mắt Dư Lộ, nàng ấy vẫn chỉ là một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu. Nhưng ở cổ đại, ở nơi một cô nương mười bốn đã có thể hứa hôn xuất giá, dù Tưởng Ngọc Mai chưa hứa hôn được thì cũng phải biết làm việc nhà trước, nếu không sau này xuất giá đến nhà chồng mà không biết làm gì thì sẽ bị nhà chồng ghét.
Tưởng Đại Sơn thương nữ nhi, Tưởng Ngọc Đào cũng thương muội muội, trước đó Tưởng đại tẩu thấy Tưởng Ngọc Mai còn nhỏ nên cũng không nói gì. Nhưng giờ mỗi năm một lớn, thấy trượng phu và trưởng tử vẫn cứ thương nữ nhi, nàng buộc phải đóng vai ác thôi.
Dư Lộ thấy người Tưởng gia khá tốt, cô cũng chuẩn bị định cư ở Đào Hoa Thôn, lại vừa vặn gặp Tôn Vân Hạo, cô nhi quả mẫu, dù Trần Chiêu và Tiêu Duệ có tìm cô thì cũng không nghĩ tới cô sẽ làm thế này.
Cô kéo tay Tưởng đại tẩu, nói: "Tưởng đại tẩu, ta hiểu ý của tẩu mà. Tẩu vì tốt cho đứa nhỏ nhưng trong lòng tẩu cũng không nỡ. Lại nói, ta cũng giống như Ngọc Mai, hồi còn chưa xuất giá, mẹ ta cũng không cho ta làm gì cả, khi gả cũng gả cho người cũng có điều kiện tốt, có người hầu hạ, tất nhiên không cần học làm làm gì. Nhưng mà thiên hữu bất trắc phong vân*, từ lúc nam nhân của ta mất, trong nhà cũng càng ngày càng kém, đến giờ cũng sắp cùng đường mạt lộ rồi. Bây giờ có chút tiền cũng phải để dành lại, dù sau sau này Vân Hạo trưởng thành rồi cũng cần cưới vợ nữa. Cho nên rất nhiều chuyện ta đều phải tự học cả. Hôm nay tẩu cứ coi như Ngọc Mai đang dạy cho ta đi, muội ấy cũng rành việc hơn, ta cũng học thêm được một ít."
*Nguyên câu:
Thiên hữu bất trắc phong vân
Nhân hữu đán tịch họa phúc.
天有不测风云
人有旦夕祸福.
Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều. Hoạ phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.
Dư Lộ nói, lòng nhớ về ba mẹ và anh chị ở hiện đại, đúng là mọi người đều rất thương yêu cô, coi cô như bảo bối, lại không ngờ rằng giờ cô gặp phải chuyện thế này.
Lúc trước cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ phải chịu khổ nhiều như vậy, nhưng đến lúc bị buộc đến đường cùng rồi, chuyện gì không biết làm thì cũng phải biết.
Không nói cái khác, chỉ cần nói việc tự cắt tay rồi nhảy sông, có bao giờ cô nghĩ mình có can đảm làm vậy đâu. Nhưng nghĩ lại, nếu cô không dám thì giờ cũng không phải chịu khổ, với điều kiện phải đứng ở Mãn Hương Lâu để đón khách.
Tưởng đại tẩu thấy cô nói vậy thì quan tâm hỏi: "Vậy muội có nghĩ sau này phải làm sao không?"
Dư Lộ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta vốn định nương nhờ nhà cô cô đứa bé, ai ngờ lại tìm không thấy người. Ta nghĩ, ngày mai ta sẽ dẫn Vân Hạo đi xung quanh tìm một lát, nếu không thấy..." Cô nhìn Tưởng đại tẩu, tha thiết nói: "Tưởng đại tẩu, nếu tìm không thấy thật thì có thể bán nhà cũ của nhà tẩu cho ta được không? Ta dắt đứa nhỏ đi xa như vậy, dọc đường...Nếu phải quay về, ta cũng không dám nữa!"
Một nữ nhân mang theo đứa bé hành tẩu một mình bên ngoài đúng là không dễ.
Tưởng đại tẩu nhìn Dư Lộ, nghĩ dù nàng ấy nhìn có chút đen và gầy, nhưng nếu muốn tái giá thì tuyệt đối không khó. Nàng ấy không muốn tái giá vì đứa nhỏ này, đây đúng là đáng quý.
Trong lòng nàng thấy nể phục, gật đầu đồng ý.
"Vậy muội học với Ngọc Mai trước đi, ta phải đi thương lượng với ông nhà cái đã rồi mới trả lời cho muội được." Nàng nói, lại thấy Dư Lộ xắn tay áo lên làm lộ ra mấy vòng băng trên tay trái, "Tay muội sao thế này? Là bị thương sao?"
Dư Lộ sắp quên mất tay mình còn bị thương, nghe vậy cũng chỉ cười cười, tùy ý nói: "Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà."
Tưởng đại tẩu không đồng ý, chỉ nói: "Muội cứ nhìn là được rồi, nhìn nhiều cũng có thể học được. Chờ vết thương trên tay lành lại rồi bắt đầu làm cũng không muộn." Không đợi Dư Lộ trả lời, nàng đã xoay người về phòng lấy ít thuốc đưa cho Dư Lộ, "Đây là thuốc trị thương, lát muội nhớ dùng, nó sẽ nhanh khỏi hơn đó."
Dư Lộ cám ơn nàng rồi đi phòng bếp. Tưởng Ngọc Mai đã nghe thấy lời Tưởng đại tẩu nói, cũng không để Dư Lộ giúp mà tự dọn dẹp, chỉ kêu Dư Lộ giúp chuyển đồ đạc rồi bày cách rửa chén rửa bát, cả việc nấu ăn cũng nói một hai.
Dư Lộ chăm chú lắng nghe, sau này cô phải tự làm mấy việc này hết.
Trở về phòng, Tôn Vân Hạo đang ngồi ngơ ngác ở mép giường, không biết đang suy nghĩ điều gì, hai mắt vô thần nhìn phía trước, Dư Lộ đi vô cũng không thấy phản ứng gì.
Trước kia cậu nhóc này hoạt bát đáng yêu lắm, giờ lại như thay đổi thành người khác vậy. Dư Lộ đau lòng vỗ đầu cậu nhóc, ôm cậu vào lòng.
Tôn Vân Hạo dựa vào ngực cô, không lâu sau liền nghe thấy tiếng khóc, "Trần tỷ tỷ..." Cậu nhỏ giọng nói: "Ông, ông đệ mất, đệ sẽ không bao giờ gặp được ông nữa, đúng không?"
Dư Lộ ôm cậu chặt hơn, an ủi: "Đừng lo, còn có tỷ ở đây, tỷ vẫn luôn bên cạnh đệ. Ông đệ đi đoàn tụ với cha mẹ đệ, bọn họ sẽ vẫn luôn dõi theo đệ, vậy nên Tiểu Vân Hạo nhất định phải kiên cường, phải sống thật tốt mới được."
Tôn Vân Hạo khóc gật đầu, đưa tay ôm Dư Lộ thật chặt.
Đứa nhỏ hôm nay bị đả kích quá lớn, Dư Lộ cũng không nói gì nữa, dỗ cậu nhóc ngủ xong, cô cởi băng ra để bôi thuốc rồi để nguyên quần áo đi ngủ.
Trong hai, ba ngày kế tiếp cô luôn dẫn Tôn Vân Hạo xuất môn từ sớm, cũng không đi xa mà chỉ tìm sơn động hay sườn đất gần đấy để đợi. Dù không có thật thì cô cũng phải có vẻ muốn đi tìm người mới được.
Tìm hai ba ngày đều không thấy, Tưởng Đại Sơn và Tưởng đại tẩu đồng ý cho cô và Tôn Văn Hạo ở căn nhà cũ đằng sau, là cho chứ không phải bán. Người ta thấy hai người cô nhi quả mẫu đáng thương, không chịu nhận bạc.
Dư Lộ không biết giá nhà phù hợp là từng nào, nhưng nhìn căn nhà kia cũng không quá cũ, nơi đây mua đồ lại không tiện cho lắm, sau này cô muốn đi trấn trên mua đồ cũng phải dựa vào Tưởng gia, cô vẫn cứng rắn nhét cho họ một lượng bạc.
Theo lý thì giá nhà không chỉ có từng này, Tưởng gia lại không khước từ được, mà cũng đang cần tiền nữa, nên nhận lấy. Chẳng qua Tưởng Ngọc Mai bị cha mẹ kêu chạy qua mấy lần để đưa hai cái chăn, lại tặng hai cái chậu, một cái nồi nhỏ, vài cái bát, mấy cái bánh bao đen thùi và một ít bột ngô.
Dư Lộ dẫn Tôn Vân Hạo thu dọn phòng ở, tạm thời ở lại nơi này.
Hai ngày sau Tưởng Đại Sơn sắp đi trấn trên để mua thuốc dưỡng thai cho Tưởng đại tẩu. Dư Lộ lại mang hơn mười đồng tiền qua, ngoại trừ đặt mua ít đồ cần thiết thì còn cố ý kêu hắn mua ít rau cải trắng và thịt heo, cô và Tôn Vân Hạo cũng cần phải bồi bổ nữa.
Giờ đều là Tưởng Ngọc Mai dạy cô nhóm lửa làm cơm. Học mấy ngày, Dư Lộ cuối cùng cũng làm được. Không dám nói là ngon, nhưng chỉ cần có thể nấu chín cơm là được, Tôn Vân Hạo cũng không ngại. Một đứa bé như cậu còn chấp nhận được, Dư Lộ cũng không tiện lại không chịu nữa, đồng ý ăn theo.
Người trong thôn đều từ nhà Tưởng Ngọc Mai biết được cảnh ngộ của Dư Lộ. Đều là người chất phác nên không ai khinh thường hai người, ngược lại, còn có nhà có điều kiện khá hơn chút không tặng ít đồ ăn thì cũng là tặng ít quần áo cũ.
Hôm Tưởng Đại Sơn mang con trai Tưởng Ngọc Đào lên trấn trên, Dư Lộ đến tìm Tưởng Ngọc Mai, dẫn theo Tôn Vân Hạo luôn kề cận cô, ba người cùng đi đến ngọn núi phía sau thôn.
Để nhóm lửa nấu cơm thì cần có củi. Mặc dù Tưởng gia không cần Tưởng Ngọc Mai đi làm việc này nhưng nam nhân thì lại không tiện đi cùng với Dư Lộ, nên Tưởng Ngọc Mai liền xung phong đi cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.