Chương 87
Đào Giai Nhân
14/08/2018
Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Bị hai tay có lực của nam nhân siết chặt, lòng Dư Lộ như nổi trống, không phải vì thẹn thùng mà là vì sợ. Cô cúi đầu, không nhìn Tiêu Duệ, "Không phải, không có nha... Ta, ta cái gì cũng chưa nghĩ!"
Giấu đầu lòi đuôi!
Tiêu Duệ đến Tầm Phương viện vài ngày, vẫn không có đụng Dư Lộ, lúc này ôm người vào ngực, tuy nàng sợ đến run run rẩy rẩy, lẽ ra nên giải thích trước, nhưng mà... hắn lại thích cảm giác này.
Nói thì có chút buồn cười, nhưng hắn thà Dư Lộ sợ hắn, cũng không muốn nàng nhận mệnh, tuyệt vọng, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, bộ dáng động hay không động thì tùy theo hắn. Hắn thích nàng hoạt bát, cho dù là vui vẻ chấp nhận, hay không nhịn được mà chống đối hắn, cũng hoặc là sợ run giống như lúc này.
Phải làm thế nào thì nàng mới có thể sống lại, mới có thể thực sự thích hắn đây?
Điều nàng mong muốn, hẳn là trong cuộc đời của hắn chỉ có mỗi mình nàng đi! Vương phi hắn đã cưới, dù dơ danh tiếng của mình hắn cũng phải đẩy trắc phi về, còn nữa, còn có Tạ thị và Đào thị, hẳn là cũng phải đưa các nàng ấy ra phủ đi?
Còn Vương phi, hắn nên bồi thường thế nào đây?
Chờ đến lúc đó, có phải nàng sẽ tin tưởng hắn thích nàng thật lòng, sau đó cũng đưa trái tim cho hắn không? Giống như lúc đầu nàng từng nói vậy, giữa hai người không hề có những người khác, chỉ có lẫn nhau.
Người này đang làm gì vậy, coi cô là gối ôm hình người sao?
Dư Lộ đánh bạo, ngẩng đầu liếc Tiêu Duệ một cái thật nhanh.
Nhưng không ngờ lại bị Tiêu Duệ thấy. Hắn cong môi mỉm cười, nâng cằm Dư Lộ, nhịn không được thơm nàng một cái, "Không có, tuy Nhiễm Trần Lý hơi thích quyền thế chút, nhưng lại rất yêu thê tử. Có thê tử của hắn ở, Nhiễm Nhị cô nương không có nguy hiểm gì đâu."
Phải vậy không? Cho nên hắn không có bức tử Nhiễm Nhị cô nương?
Dư Lộ cảm thấy nhịp tim chậm hơn một tí, cũng dám nhìn Tiêu Duệ rồi, "Nhiễm đại nhân không sợ sao? Đây chính là... tội khi quân đó. Còn ngươi nữa, trước ngươi nói với Nhiễm đại nhân như vậy, không sợ mất mặt sao?"
Xã hội Hoàng quyền, Thiên tử lớn nhất, khi quân là phải mất đầu.
Mà thân là một nam nhân, nói phương diện kia không được còn mất mặt hơn là bị cắm sừng nữa. Nghĩ đến bị cắm sừng, Dư Lộ lại yên lặng cúi đầu.
Nàng đang quan tâm hắn sao? Hai mắt Tiêu Duệ sáng lên, vòng tay ôm Dư Lộ cũng chặt hơn chút, "Phụ hoàng sẽ không biết, gia không thèm để ý, Nhiễm gia lại lờ đi, việc này đương nhiên cứ qua như vậy. Còn mất mặt..." Tiêu Duệ không nhịn cười được, "Nhiễm Trần Lý không dám nói với bên ngoài. Nếu hắn dám nói, còn phải lo sợ gia trả thù nữa."
Thì ra là vậy. Xem ra quyền cao chức trọng vẫn có rất nhiều chỗ tốt.
Tiêu Duệ không có lý do để lừa cô. Hỏi rõ tình huống, Dư Lộ cũng không sợ như vậy nữa, tuy vẫn còn chút di chứng, nhưng bắt đầu ghét bỏ một thân mồ hôi của Tiêu Duệ.
"Gia có nên đi vào tắm sơ qua không?"
"Ngươi không hỏi, tại sao gia phải làm vậy sao?" Tiêu Duệ lưu luyến buông tay ra, lại không lập tức rời đi.
Tim Dư Lộ bỗng đập nhanh hơn, lúc này là vì xấu hổ.
Chỉ là, cảm động không? Không thể phủ nhận là có một chút. Nhưng mà... cô có thể cảm động thật sao? Tiễn được một Nhiễm Y Vân, nhưng Vương phủ còn có Vương phi, còn có Tạ Linh Tuệ Đào Xảo Tiên, mà ngoại trừ các nàng, trọng yếu hơn chính là còn có vị quận chúa lấy chồng xa ở Mông Cổ kia.
Cô không để ý việc người mình thích có Bạch nguyệt quang trong lòng, nhưng cô để ý việc mình chỉ là thế thân của Bạch nguyệt quang.
Tiêu Duệ có biết, người hắn thích là cô, hay là thích người giống Bạch nguyệt quang không đây?
Dư Lộ thấp giọng nói: "Suy nghĩ của Vương gia, ta không dám phỏng đoán." Thật ra lời này nên dùng thiếp thì tốt hơn, tự xưng là ta, luôn có cảm giác như thân phận của mình không có thấp lắm.
Dư Lộ có chút không được tự nhiên, không phải bởi vì cô muốn hạ thấp bản thân trước mặt nam nhân, mà là cô luôn cảm thấy, nam nhân này cho cô quá nhiều đặc thù, chỉ sợ muốn đi thì càng không dễ.
Nhất là bây giờ, Minh Nguyệt không chịu, Vương phi bị dọa chạy, còn có ai đây?
Chẳng lẽ cô phải mỗi ngày mỗi năm đều ở Vương phủ?
Tiêu Duệ rất thất vọng, hắn không biết suy nghĩ của Dư Lộ, chỉ cảm thấy muốn có được lòng của Dư Lộ, thực sự rất khó.
Hắn xoay người đi tịnh phòng.
Dư Lộ đứng đó một lát, về phòng ôm xiêm y sạch sẽ ra đứng trước cửa tịnh phòng. Đến khi tiếng nước bên trong ngừng lại, lại đợi một lát rồi mới bước vào.
Dường như Tiêu Duệ bỗng nhiên học được cách tôn trọng. Tuy vẫn gọi cô hầu hạ nhưng sẽ không không mặc gì ở trước mặt cô, mà đợi cô đưa y phục xong rồi rời khỏi đây thì mới cởi lớp áo cuối cùng.
Đến lúc xuyên ngoại bào, hắn mới hắng giọng gọi Dư Lộ tiến vào.
Lâu như vậy, cô đã quen việc thay y phục cho Tiêu Duệ, nhưng vẫn có chút xấu hổ. Cô thà nhón chân rời xa chút còn hơn là đứng quá gần khiến Tiêu Duệ có phản ứng. Mà Tiêu Duệ cũng phối hợp cô, cố ý cúi người xuống hoặc hơi hơi cong đầu gối, nhưng sau khi mặc xong, hắn lại không cho Dư Lộ cự tuyệt kéo tay Dư Lộ ra ngoài.
Minh Nguyệt và Hương Lê Thạch Lưu mang đồ ăn vào.
Trên bàn cơm hôm nay rất an tĩnh, chỉ là có một hiện tượng quái dị: Tiêu Duệ một mực nhìn Minh Nguyệt. Uống một hớp cháo, liếc một cái; ăn cái nem rán, liếc cái nữa; kẹp một món ăn, lại liếc thêm lần nữa.
Ánh mắt này khiến Minh Nguyệt nôn nao trong lòng, cũng khiến Dư Lộ thấy buồn bực. Cô không khỏi cũng nhìn Minh Nguyệt, không có gì đặc biệt. Minh Nguyệt mặc đồ giống như Hương Lê và Thạch Lưu, đều là áo màu xanh lục quần màu trắng. Nếu nói có điểm đặc biệt, thì đó là khuôn mặt tròn của Minh Nguyệt khiến người khác thấy gần gũi hơn chút, còn có chính là... ngực Minh Nguyệt nhô lên, không biết do đồ nhỏ hay sao, chỗ ngực cũng căng hơn.
Nhưng mà... bây giờ mình cũng không nhỏ nha, Tiêu Duệ ở Tầm Phương viện, hình như chưa từng nghĩ tới phương diện kia. Chẳng lẽ là nhịn lâu lắm, không chịu được?
Thế nhưng... hình như ánh mắt hắn không có nhìn ngực của Minh Nguyệt.
Dư Lộ tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không quá để chuyện này trong lòng. Ai ngờ đang yên, Tiêu Duệ đột nhiên nhìn Minh Nguyệt nói, "Minh Nguyệt, bảo các nàng thu dọn, ngươi ở lại."
Trong lòng Dư Lộ và Minh Nguyệt đều lộp bộp. Thân Dư Lộ còn nguyên vẹn, thấy Minh Nguyệt là thật không muốn, thật ra đã có chút không nỡ Minh Nguyệt đến nhảy vào rồi. Minh Nguyệt thì sợ đến có chút choáng váng, nàng tưởng Dư Lộ nói gì đó trước mặt Tiêu Duệ, nhưng khi nhìn đến Dư Lộ lập tức nhìn mình, nàng hơi yên lòng lại.
Nàng tin tưởng Dư chủ tử, Dư chủ tử sẽ không làm như vậy.
Hương Lê và Thạch Lưu nhìn nhau, sau đó người trước rũ mắt không biết suy nghĩ gì, còn mặt người sau hiện lên chữ không vui, nhưng là tùy thời đều muốn xông lên giúp Dư Lộ đánh Minh Nguyệt một trận vậy.
Dư Lộ rất do dự. Lý trí bảo cô thừa dịp này nên rời đi, mặc kệ Tiêu Duệ coi trọng Minh Nguyệt thật, hay vì khiến cô thấy ghen tị, lấy Minh Nguyệt kích thích cô, lúc này cô rời đi là tốt nhất.
Nhưng nhìn bộ dáng kinh hoảng của Minh Nguyệt, cô vẫn không rời đi được.
Vì vậy, cô nhìn Tiêu Duệ, "Gia, cần ta ra ngoài sao?"
Ngón tay Tiêu Duệ gõ vào mặt bàn, do dự một lát rồi gật đầu, "Ừ, ngươi đi xuống đi."
Dư Lộ đi ra với tâm trạng có chút phức tạp, quyết không để ý sự cầu xin trên mặt Minh Nguyệt. Cô cũng không có cách nào, cô chỉ là một tiểu thiếp, bản thân mình còn lo chưa xong, huống chi là người khác. Còn nữa, cô luôn là người ích kỉ, nếu Tiêu Duệ coi trọng Minh Nguyệt thật, cô sẽ có cơ hội rời đi. Cô chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, sẽ không đi phản kháng Tiêu Duệ, cứu người ta thoát khỏi tay hắn.
Điều cô có thể làm, cùng lắm là không hại người khác, mà cứu người, vậy cũng phải trong tình huống bảo đảm được sự an toàn của bản thân cái đã.
Dư Lộ vừa ra, không biết Thạch Lưu xông ra từ đâu, cắn răng nghiến lợi mắng Minh Nguyệt với Dư Lộ: "Nữ nhân này, nô tỳ thấy ả ta không phải người tốt, ả đó lại dám nghĩ muốn Vương gia! Dư chủ tử, ngài nhất định không thể cứ như vậy được, lát nữa Vương gia thả người ra, ngài nhất định phải trừng trị ả đó mới được!"
Sau khi Dư Lộ trở về, Anh Đào tránh xa, Hương Lê cũng nói ít đi nhiều, duy chỉ có Thạch Lưu vẫn đối xử với cô như trước.
Dư Lộ đưa tay vỗ vai Thạch Lưu, để nàng ấy đừng tức giận như vậy, "Đều là nữ nhân đáng thương, hà tất phải làm như vậy. Ngươi không biết chứ, thật ra Minh Nguyệt nàng ấy cũng không muốn. Chỉ là, nàng không làm chủ được."
Thạch Lưu vẫn đang tức giận, "Dư chủ tử!"
Dư Lộ lắc đầu, quay đầu nhìn thoáng qua, chợt có khẳng định kỳ quái, "Với cả, biết đâu là ngươi suy nghĩ nhiều rồi, có thể Vương gia có chuyện gì muốn lén nói với Minh Nguyệt thì sao."
Thạch Lưu bình tĩnh một chút, nói: "Sao có chuyện gì được, sao có thể không cho ngài biết cơ chứ?"
Dư Lộ nói: "Có thể là chuyện rất quan trọng. Đừng tức giận nữa, cũng đừng nghĩ nhiều, ngươi ăn chưa, nếu chưa thì mau đi ăn đi."
Thạch Lưu vẫn không quá yên tâm, nàng nhìn cửa phòng chính, lại nhìn Hương Lê bên cạnh, đi tới nói: "Hương Lê, ngươi ở đây nhìn một lát, ta đi ăn cơm. Nếu có chuyện gì... nếu như có chuyện gì thì ngươi nhớ kỹ trước, sau này chúng ta tìm ả kia tính sổ sau!"
Hương Lê quay đầu nhìn cửa phòng chính, lại nhìn Dư Lộ có vẻ mặt không đồng ý, đẩy Thạch Lưu một cái, "Được rồi, ngươi mau đi ăn cơm đi, lát nữa còn phải qua đây hầu hạ nữa."
Lúc nữa Thạch Lưu mới bịch bịch bịch dậm chân đi.
Bị hai tay có lực của nam nhân siết chặt, lòng Dư Lộ như nổi trống, không phải vì thẹn thùng mà là vì sợ. Cô cúi đầu, không nhìn Tiêu Duệ, "Không phải, không có nha... Ta, ta cái gì cũng chưa nghĩ!"
Giấu đầu lòi đuôi!
Tiêu Duệ đến Tầm Phương viện vài ngày, vẫn không có đụng Dư Lộ, lúc này ôm người vào ngực, tuy nàng sợ đến run run rẩy rẩy, lẽ ra nên giải thích trước, nhưng mà... hắn lại thích cảm giác này.
Nói thì có chút buồn cười, nhưng hắn thà Dư Lộ sợ hắn, cũng không muốn nàng nhận mệnh, tuyệt vọng, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, bộ dáng động hay không động thì tùy theo hắn. Hắn thích nàng hoạt bát, cho dù là vui vẻ chấp nhận, hay không nhịn được mà chống đối hắn, cũng hoặc là sợ run giống như lúc này.
Phải làm thế nào thì nàng mới có thể sống lại, mới có thể thực sự thích hắn đây?
Điều nàng mong muốn, hẳn là trong cuộc đời của hắn chỉ có mỗi mình nàng đi! Vương phi hắn đã cưới, dù dơ danh tiếng của mình hắn cũng phải đẩy trắc phi về, còn nữa, còn có Tạ thị và Đào thị, hẳn là cũng phải đưa các nàng ấy ra phủ đi?
Còn Vương phi, hắn nên bồi thường thế nào đây?
Chờ đến lúc đó, có phải nàng sẽ tin tưởng hắn thích nàng thật lòng, sau đó cũng đưa trái tim cho hắn không? Giống như lúc đầu nàng từng nói vậy, giữa hai người không hề có những người khác, chỉ có lẫn nhau.
Người này đang làm gì vậy, coi cô là gối ôm hình người sao?
Dư Lộ đánh bạo, ngẩng đầu liếc Tiêu Duệ một cái thật nhanh.
Nhưng không ngờ lại bị Tiêu Duệ thấy. Hắn cong môi mỉm cười, nâng cằm Dư Lộ, nhịn không được thơm nàng một cái, "Không có, tuy Nhiễm Trần Lý hơi thích quyền thế chút, nhưng lại rất yêu thê tử. Có thê tử của hắn ở, Nhiễm Nhị cô nương không có nguy hiểm gì đâu."
Phải vậy không? Cho nên hắn không có bức tử Nhiễm Nhị cô nương?
Dư Lộ cảm thấy nhịp tim chậm hơn một tí, cũng dám nhìn Tiêu Duệ rồi, "Nhiễm đại nhân không sợ sao? Đây chính là... tội khi quân đó. Còn ngươi nữa, trước ngươi nói với Nhiễm đại nhân như vậy, không sợ mất mặt sao?"
Xã hội Hoàng quyền, Thiên tử lớn nhất, khi quân là phải mất đầu.
Mà thân là một nam nhân, nói phương diện kia không được còn mất mặt hơn là bị cắm sừng nữa. Nghĩ đến bị cắm sừng, Dư Lộ lại yên lặng cúi đầu.
Nàng đang quan tâm hắn sao? Hai mắt Tiêu Duệ sáng lên, vòng tay ôm Dư Lộ cũng chặt hơn chút, "Phụ hoàng sẽ không biết, gia không thèm để ý, Nhiễm gia lại lờ đi, việc này đương nhiên cứ qua như vậy. Còn mất mặt..." Tiêu Duệ không nhịn cười được, "Nhiễm Trần Lý không dám nói với bên ngoài. Nếu hắn dám nói, còn phải lo sợ gia trả thù nữa."
Thì ra là vậy. Xem ra quyền cao chức trọng vẫn có rất nhiều chỗ tốt.
Tiêu Duệ không có lý do để lừa cô. Hỏi rõ tình huống, Dư Lộ cũng không sợ như vậy nữa, tuy vẫn còn chút di chứng, nhưng bắt đầu ghét bỏ một thân mồ hôi của Tiêu Duệ.
"Gia có nên đi vào tắm sơ qua không?"
"Ngươi không hỏi, tại sao gia phải làm vậy sao?" Tiêu Duệ lưu luyến buông tay ra, lại không lập tức rời đi.
Tim Dư Lộ bỗng đập nhanh hơn, lúc này là vì xấu hổ.
Chỉ là, cảm động không? Không thể phủ nhận là có một chút. Nhưng mà... cô có thể cảm động thật sao? Tiễn được một Nhiễm Y Vân, nhưng Vương phủ còn có Vương phi, còn có Tạ Linh Tuệ Đào Xảo Tiên, mà ngoại trừ các nàng, trọng yếu hơn chính là còn có vị quận chúa lấy chồng xa ở Mông Cổ kia.
Cô không để ý việc người mình thích có Bạch nguyệt quang trong lòng, nhưng cô để ý việc mình chỉ là thế thân của Bạch nguyệt quang.
Tiêu Duệ có biết, người hắn thích là cô, hay là thích người giống Bạch nguyệt quang không đây?
Dư Lộ thấp giọng nói: "Suy nghĩ của Vương gia, ta không dám phỏng đoán." Thật ra lời này nên dùng thiếp thì tốt hơn, tự xưng là ta, luôn có cảm giác như thân phận của mình không có thấp lắm.
Dư Lộ có chút không được tự nhiên, không phải bởi vì cô muốn hạ thấp bản thân trước mặt nam nhân, mà là cô luôn cảm thấy, nam nhân này cho cô quá nhiều đặc thù, chỉ sợ muốn đi thì càng không dễ.
Nhất là bây giờ, Minh Nguyệt không chịu, Vương phi bị dọa chạy, còn có ai đây?
Chẳng lẽ cô phải mỗi ngày mỗi năm đều ở Vương phủ?
Tiêu Duệ rất thất vọng, hắn không biết suy nghĩ của Dư Lộ, chỉ cảm thấy muốn có được lòng của Dư Lộ, thực sự rất khó.
Hắn xoay người đi tịnh phòng.
Dư Lộ đứng đó một lát, về phòng ôm xiêm y sạch sẽ ra đứng trước cửa tịnh phòng. Đến khi tiếng nước bên trong ngừng lại, lại đợi một lát rồi mới bước vào.
Dường như Tiêu Duệ bỗng nhiên học được cách tôn trọng. Tuy vẫn gọi cô hầu hạ nhưng sẽ không không mặc gì ở trước mặt cô, mà đợi cô đưa y phục xong rồi rời khỏi đây thì mới cởi lớp áo cuối cùng.
Đến lúc xuyên ngoại bào, hắn mới hắng giọng gọi Dư Lộ tiến vào.
Lâu như vậy, cô đã quen việc thay y phục cho Tiêu Duệ, nhưng vẫn có chút xấu hổ. Cô thà nhón chân rời xa chút còn hơn là đứng quá gần khiến Tiêu Duệ có phản ứng. Mà Tiêu Duệ cũng phối hợp cô, cố ý cúi người xuống hoặc hơi hơi cong đầu gối, nhưng sau khi mặc xong, hắn lại không cho Dư Lộ cự tuyệt kéo tay Dư Lộ ra ngoài.
Minh Nguyệt và Hương Lê Thạch Lưu mang đồ ăn vào.
Trên bàn cơm hôm nay rất an tĩnh, chỉ là có một hiện tượng quái dị: Tiêu Duệ một mực nhìn Minh Nguyệt. Uống một hớp cháo, liếc một cái; ăn cái nem rán, liếc cái nữa; kẹp một món ăn, lại liếc thêm lần nữa.
Ánh mắt này khiến Minh Nguyệt nôn nao trong lòng, cũng khiến Dư Lộ thấy buồn bực. Cô không khỏi cũng nhìn Minh Nguyệt, không có gì đặc biệt. Minh Nguyệt mặc đồ giống như Hương Lê và Thạch Lưu, đều là áo màu xanh lục quần màu trắng. Nếu nói có điểm đặc biệt, thì đó là khuôn mặt tròn của Minh Nguyệt khiến người khác thấy gần gũi hơn chút, còn có chính là... ngực Minh Nguyệt nhô lên, không biết do đồ nhỏ hay sao, chỗ ngực cũng căng hơn.
Nhưng mà... bây giờ mình cũng không nhỏ nha, Tiêu Duệ ở Tầm Phương viện, hình như chưa từng nghĩ tới phương diện kia. Chẳng lẽ là nhịn lâu lắm, không chịu được?
Thế nhưng... hình như ánh mắt hắn không có nhìn ngực của Minh Nguyệt.
Dư Lộ tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không quá để chuyện này trong lòng. Ai ngờ đang yên, Tiêu Duệ đột nhiên nhìn Minh Nguyệt nói, "Minh Nguyệt, bảo các nàng thu dọn, ngươi ở lại."
Trong lòng Dư Lộ và Minh Nguyệt đều lộp bộp. Thân Dư Lộ còn nguyên vẹn, thấy Minh Nguyệt là thật không muốn, thật ra đã có chút không nỡ Minh Nguyệt đến nhảy vào rồi. Minh Nguyệt thì sợ đến có chút choáng váng, nàng tưởng Dư Lộ nói gì đó trước mặt Tiêu Duệ, nhưng khi nhìn đến Dư Lộ lập tức nhìn mình, nàng hơi yên lòng lại.
Nàng tin tưởng Dư chủ tử, Dư chủ tử sẽ không làm như vậy.
Hương Lê và Thạch Lưu nhìn nhau, sau đó người trước rũ mắt không biết suy nghĩ gì, còn mặt người sau hiện lên chữ không vui, nhưng là tùy thời đều muốn xông lên giúp Dư Lộ đánh Minh Nguyệt một trận vậy.
Dư Lộ rất do dự. Lý trí bảo cô thừa dịp này nên rời đi, mặc kệ Tiêu Duệ coi trọng Minh Nguyệt thật, hay vì khiến cô thấy ghen tị, lấy Minh Nguyệt kích thích cô, lúc này cô rời đi là tốt nhất.
Nhưng nhìn bộ dáng kinh hoảng của Minh Nguyệt, cô vẫn không rời đi được.
Vì vậy, cô nhìn Tiêu Duệ, "Gia, cần ta ra ngoài sao?"
Ngón tay Tiêu Duệ gõ vào mặt bàn, do dự một lát rồi gật đầu, "Ừ, ngươi đi xuống đi."
Dư Lộ đi ra với tâm trạng có chút phức tạp, quyết không để ý sự cầu xin trên mặt Minh Nguyệt. Cô cũng không có cách nào, cô chỉ là một tiểu thiếp, bản thân mình còn lo chưa xong, huống chi là người khác. Còn nữa, cô luôn là người ích kỉ, nếu Tiêu Duệ coi trọng Minh Nguyệt thật, cô sẽ có cơ hội rời đi. Cô chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, sẽ không đi phản kháng Tiêu Duệ, cứu người ta thoát khỏi tay hắn.
Điều cô có thể làm, cùng lắm là không hại người khác, mà cứu người, vậy cũng phải trong tình huống bảo đảm được sự an toàn của bản thân cái đã.
Dư Lộ vừa ra, không biết Thạch Lưu xông ra từ đâu, cắn răng nghiến lợi mắng Minh Nguyệt với Dư Lộ: "Nữ nhân này, nô tỳ thấy ả ta không phải người tốt, ả đó lại dám nghĩ muốn Vương gia! Dư chủ tử, ngài nhất định không thể cứ như vậy được, lát nữa Vương gia thả người ra, ngài nhất định phải trừng trị ả đó mới được!"
Sau khi Dư Lộ trở về, Anh Đào tránh xa, Hương Lê cũng nói ít đi nhiều, duy chỉ có Thạch Lưu vẫn đối xử với cô như trước.
Dư Lộ đưa tay vỗ vai Thạch Lưu, để nàng ấy đừng tức giận như vậy, "Đều là nữ nhân đáng thương, hà tất phải làm như vậy. Ngươi không biết chứ, thật ra Minh Nguyệt nàng ấy cũng không muốn. Chỉ là, nàng không làm chủ được."
Thạch Lưu vẫn đang tức giận, "Dư chủ tử!"
Dư Lộ lắc đầu, quay đầu nhìn thoáng qua, chợt có khẳng định kỳ quái, "Với cả, biết đâu là ngươi suy nghĩ nhiều rồi, có thể Vương gia có chuyện gì muốn lén nói với Minh Nguyệt thì sao."
Thạch Lưu bình tĩnh một chút, nói: "Sao có chuyện gì được, sao có thể không cho ngài biết cơ chứ?"
Dư Lộ nói: "Có thể là chuyện rất quan trọng. Đừng tức giận nữa, cũng đừng nghĩ nhiều, ngươi ăn chưa, nếu chưa thì mau đi ăn đi."
Thạch Lưu vẫn không quá yên tâm, nàng nhìn cửa phòng chính, lại nhìn Hương Lê bên cạnh, đi tới nói: "Hương Lê, ngươi ở đây nhìn một lát, ta đi ăn cơm. Nếu có chuyện gì... nếu như có chuyện gì thì ngươi nhớ kỹ trước, sau này chúng ta tìm ả kia tính sổ sau!"
Hương Lê quay đầu nhìn cửa phòng chính, lại nhìn Dư Lộ có vẻ mặt không đồng ý, đẩy Thạch Lưu một cái, "Được rồi, ngươi mau đi ăn cơm đi, lát nữa còn phải qua đây hầu hạ nữa."
Lúc nữa Thạch Lưu mới bịch bịch bịch dậm chân đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.