Chương 151: Ngoại truyện 6
Đào Giai Nhân
10/08/2019
Nhìn trưởng tử đang tao nhã ngồi ăn sáng, Huệ Phi cũng thấy có phải
đứa con này của mình uống nhầm thuốc rồi không, tại sao hai ngày hôm nay nó đều đến ăn sáng với bà thế?
"Duệ Nhi?" Bà nhẹ giọng gọi Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ kẹp một miếng bánh ngân ti*, trong lòng nghĩ Tiểu Lộ Nhi thích ăn món này nhất, nhưng hôm nay hắn ngồi ở đây, Tiểu Lộ Nhi lại chỉ có thể ôm chổi quét rác bên ngoài, thực sự là đáng thương, đáng thương đến mức hắn có chút ăn không vô.
*Bánh ngân ti - 银丝卷: một loại bánh điểm tâm ngọt truyền thống của người Hán, có vỏ màu trắng, bởi vì lớp vỏ được cán thành từng sợi rồi bao lấy nhân ngọt nên mới gọi là ngân ti.
Không ngờ Huệ Phi lại đột nhiên gọi hắn, hắn giật mình làm rơi cái bánh xuống bàn.
Thu hồi ánh mắt đáng tiếc, Tiêu Duệ ngẩng đầu nhìn Huệ Phi, "Mẫu phi, có chuyện gì thế ạ?"
Huệ Phi nhìn con trai, nhìn mấy cung nữ trong cung, hôm nay nữ nhi Tiêu Văn không tới, tiểu nhi tử Tiêu Dật thì đã có cung nữ dạy nhân sự từ sớm, bèn không tránh, trực tiếp hỏi: "Con nhìn trúng người ở chỗ của mẫu phi?"
Tiêu Duệ giật mình trong lòng, vẻ mặt lập tức căng thẳng lên. Thực sự, hắn không căng thẳng không được. Kiếp trước, bởi vì Huệ Phi, Tiểu Lộ Nhi của hắn phải chịu rất nhiều đau khổ, đích trưởng tử của hắn cũng vậy. Dù tha thứ cho Huệ Phi rồi nhưng sống lại một lần, hắn không muốn chuyện xưa lặp lại.
Nhìn phản ứng của con trai, Huệ Phi biết mình đã đoán đúng.
"Con nhìn trúng ai?" Bà dịu dàng nói, "Nhìn trúng ai, con cứ nói cho mẫu phi, cho dù là ai, mẫu phi cũng đều cho con."
Con trai đã đến tuổi lập gia đình nhưng lại ghét bỏ cung nữ dạy nhân sự xấu, không chịu thu dùng, nếu cứ tiếp tục như vậy, không ai dạy nó, nó sẽ vẫn là trai tơ. Nếu sau khi thành hôn gây ra chuyện cười thật, vậy phải làm sao cho tốt?
Cho nên Huệ Phi thực sự cảm thấy, dù cung nữ có hữu dụng thế nào đi chăng nữa thì cũng không quan trọng bằng việc con trai là trai tơ.
Đương nhiên Tiêu Duệ biết hắn nhìn trúng ai Huệ Phi đều sẽ cho hắn. Giống như kiếp trước hắn nhìn trúng Tiểu Lộ Nhi vậy, dù Huệ Phi có thấy nàng giống biểu tỷ Ngu Văn nhưng cuối cùng cũng không nói gì, vẫn đưa người cho hắn.
Nhưng mà, hắn không muốn để Tiểu Lộ Nhi vào phủ bằng cách ấy.
Mặc kệ lúc này Tiểu Lộ Nhi đang giả vờ không nhớ rõ kiếp trước hay là không biết thật, điều này không ảnh hưởng đến việc nàng là Tiểu Lộ Nhi thực sự. Trên đời này chỉ có hắn và người kể cho hắn những câu chuyện ấy thì mới trả lời như vậy khi nghe hắn nói ra miệng.
Nàng ấy là Tiểu Lộ Nhi của hắn.
Người hắn thích cả đời, người sinh cho hắn hai đứa con trai xuất sắc, một đứa con gái khiến hắn kiêu ngạo. Sao nàng có thể làm thiếp thất của hắn tiếp được. Không chỉ là thiếp thất, trắc phi cũng không được. Hắn muốn nàng ấy, chỉ muốn nàng làm Chính phi của hắn.
Trong ánh mắt mong đợi của Huệ Phi, Tiêu Duệ lắc đầu.
Không thể đánh rắn động cỏ. Tuy lời này có chút đại nghịch bất đạo, nhưng hắn có trí nhớ của kiếp trước, hắn thực sự sợ, hắn không muốn Tiểu Lộ Nhi phải chịu bất kì tổn thương nào.
Huệ Phi còn định nói tiếp, Tiêu Duệ đã mở miệng trước, "Mẫu phi, đừng nói nữa, con không muốn nói chuyện này. Con đã quyết thì không ai có thể sửa được."
Rõ ràng là một chuyện nhỏ nhưng con trai lại dùng ngữ khí trịnh trọng để nói ra. Huệ Phi nhìn con trai, bỗng thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó thôi mà con trai đã lớn như vậy rồi. Vì nó không thân với bà nên nó trực tiếp nói, dù là ai cũng không thể làm nó thay đổi quyết định được.
Huệ Phi chua xót trong lòng, nhưng nhìn con trai nói xong liền cúi đầu tiếp tục ăn như không có gì xảy ra, bà biết rõ, mình có chua xót thì cũng không làm gì được.
Con trai không thèm để ý tâm tình của người là mẹ là bà.
Đến cùng, mình vẫn thiếu nó rất nhiều.
Bởi vì sáng vừa bị hỏi, lại có cả Tiêu Dật ở đây nên sau khi ăn xong, Tiêu Duệ không dám đi tìm Dư Lộ. Nghĩ tới thân phận tương lai của Dư Lộ, cuối cùng hắn cũng ra cung với Tiêu Dật, hắn muốn đi gặp Vu Quốc Đống một lần.
Chỉ là sớm hơn hai năm, nhưng việc phu nhân của Vu Quốc Đống sinh năm đứa con trai không thay đổi, mà năm con dâu người nào cũng sinh con trai, đây cũng không thay đổi, nên hẳn Vu Quốc Đống vẫn rất thiếu tiền.
Tiêu Duệ không khỏi may mắn vì hắn trọng sinh tới hiện tại, lại còn trọng sinh trên người hắn, nếu không, lấy bạc để lung lay Vu Quốc Đống cũng không phải chuyện đơn giản. Khẩu vị của tên kia cũng không nhỏ đâu.
Tiêu Dật cố tình muốn ngồi chung xe ngựa với ca ca. Tiêu Duệ không đuổi gã đi được, cũng không muốn cho gã biết chuyện với Vu Quốc Đồng, đành phải đi cùng gã tới biệt viện, lại gặp Tạ thị một lần nữa.
Tạ Linh Tuệ vẫn xinh đẹp như kiếp trước, tuy trẻ tuổi nhưng đẹp theo cách ngây ngô. Lúc cười có lúm đồng tiền hiện lên, cặp mắt đưa tình đó mà nhìn ai, người đó mà có định lực kém chút thì xương cốt sẽ mềm ra ngay.
Bị Tạ Linh Tuệ nhìn, đúng là có người mềm chân thật, chẳng qua người đó không phải Tiêu Duệ mà là Tiêu Dật.
Gã mang mỹ nhân này về, theo bản tính phong lưu thường ngày của gã, đương nhiên phải thu cho mình dùng. Nhưng để lấy được bạc từ chỗ của Thất ca, để lấy bạc không dứt, dù gã có tiếc thì cũng chỉ có thể tiếc mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới định lực của Thất ca lại tốt như vậy. Còn gã, nhìn tiểu mỹ nhân đau lòng nhíu mày vì Thất ca thờ ơ, gã có chút không bỏ được.
Tạ Linh Tuệ biết hôm nay nàng phải quyến rũ ai, nhưng người ta không hề quan tâm, nàng không còn cách nào, nhưng nhìn Tiêu Dật đã có chút ý loạn tình mê, nghĩ thế nào cũng phải leo lên một cái mới được, bèn xoay người nhào vào lòng Tiêu Dật.
Tiêu Dật ôm hông nàng, thấy tiểu mỹ nhân uống rượu muốn đưa qua, vội vàng mở miệng muốn tiếp.
Tiêu Duệ đã đi tới cửa, nhưng lại nghĩ tới cảnh hắn nhìn thấy khi trở lại kinh thành. Lúc đó hắn đã có ba trai một cái, Tiêu Dật thì có ba gái một trai. Hắn mang theo Tiểu Lộ Nhi và các con về kinh thành, Tiểu Lộ Nhi muốn đi thăm Minh Nguyệt, nhưng ai ngờ Minh Nguyệt lại chạy tới đón họ trước, còn đi cùng họ vào biệt viện do Cảnh Thành an bài.
Cũng không vì gì khác, mà là vì Tiêu Dật đã thành hôn nhiều năm với nàng lại trộm nhìn lén cô nương nhà nào đó trong kinh, người ta trực tiếp đưa cô nương đó tới Vương phủ của gã.
Việc này chọc giận Minh Nguyệt. Nàng mang theo bốn đứa bé bỏ nhà ra đi. Sợ nếu về nhà mẹ đẻ thì Tiêu Dật sẽ uy hiếp Lâm Nhị lão gia và Lâm Nhị thái thái, vừa lúc hắn và Tiểu Lộ Nhi trở về, nàng liền trực tiếp dọn qua đây ở.
Có hắn làm chỗ dựa, tất nhiên Tiểu Lộ Nhi không sợ Tiêu Dật chút nào, cho Minh Nguyệt và bốn đứa bé ở lại trong phủ. Về sau, Tiêu Dật thực sự gấp đến độ đầu tường cũng lật, chuồng chó cũng chui, cuối cùng không còn cách nào, chỉ còn kém quỳ xuống mới dỗ Minh Nguyệt về được.
Kiếp này hắn sẽ không cưới Lâm Thục, Tiểu Lộ Nhi cũng sẽ không chạy đi, vậy Tiêu Dật và Minh Nguyệt còn có thể gặp nhau và yêu nhau sao?
Mặc kệ có hay không, nhìn kiếp trước họ ân ái như vậy, Tiêu Duệ muốn giúp một tay. Nên khi hắn quay đầu nhìn cảnh này, hắn nhất thời hừ lạnh hai tiếng, khiến Tiêu Dật giật mình.
Nhưng chờ gã đẩy Tạ Linh Tuệ ra thì đã không thấy bóng dáng của Tiêu Duệ đâu.
Như suy nghĩ của Tiêu Duệ, hắn với Vu Quốc Đống trò chuyện với nhau rất vui. Thậm chí bởi vì hắn hiểu rất nhiều chuyện của Vu gia, Vu Quốc Đống và phu nhân của lão đều rất thích hắn, nghĩ sắp được không một khuê nữ và một con rể là Vương gia, Vu Quốc Đống còn đòi ít hơn một cửa hàng nữa.
Đúng là đáng mừng.
Tiêu Duệ hài lòng hồi cung, vừa đi đến cung của Huệ Phi vừa lầm bầm vài câu hát trong miệng. Nhưng khi đi được nửa đường, hắn thấy một bóng hình quen thuộc đang cong lưng xê dịch từng bước chân. Hắn lập tức đuổi theo.
Đi đến trước mặt, quả nhiên Tiểu Lộ Nhi. Chỉ là nàng phải cong lưng vì phải xách trong tay một thùng nước đầy.
Người nào dám ai bài Vương phi của hắn làm việc này!
Tiêu Duệ lại tức điên, đoạt thùng gỗ trong tay Dư Lộ ném sang một bên.
"Ối! Nước của ta!" Dư Lộ sợ hãi kêu lên.
Nhưng Tiêu Duệ lại bắt lại tay cô, thấy tay cô có vệt đỏ vì phải ghìm chặt, ánh mắt phừng phừng lửa giận, "Ai cho nàng đi xách nước!"
Dư Lộ nghệt ra nhìn đồng hương, "Sao, sao thế?"
Đương nhiên cô không muốn xách nước, nhưng Ngọc Oánh an bài vậy, cô cũng không thể không làm nha. Đây là thùng nước cuối cùng rồi, đưa xong, Ngọc Oánh có thể tắm rửa, giờ Tiêu Duệ làm vậy, chỉ sợ lát về cô lại bị mắng.
"Nàng không cần phải xách nước!" Tiêu Duệ ý thức được mình quá kích động, nhưng nhìn vết đỏ trên tay Dư Lộ, hắn làm sao cũng không bình tĩnh lại được, "Nàng chỉ cần nói với ta, ai sai nàng đi xách nước?"
Lại có người dám bảo người hắn thương đến hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay đi làm mấy việc nặng này, quả là chán sống mà, giờ phút này Tiêu Duệ kích động đến muốn giết người.
Dư Lộ nhìn Tiêu Duệ, hai mắt lấp lánh ánh sao.
Còn tưởng đồng hương tức giận với cô, thì ra là không có, thì ra không chỉ không có, đồng hương hỏi điều này là muốn ra mặt thay cô sao?
Đương nhiên cô cần có người ra mặt thay mình rồi, có thể không làm việc đương nhiên là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Dư Lộ rất thành thật, không khách khí tố cáo Ngọc Oánh một phen.
Tiêu Duệ gật đầu, tỏ vẻ mình nhớ kĩ. Nhìn Dư Lộ đang cười đần, hắn có chút đau đầu. Đây không phải Tiểu Lộ Nhi sống cùng hắn cả đời thật sao?
"Được rồi, để ta xử lý. Đúng rồi, hôm nay ta xuất cung, ta đã nói với một Hầu gia để lấy cho nàng thân phận con gái của lão. Nàng cứ yên tâm chờ đi, ta sẽ sớm an bài nàng đi nhà Hầu gia, đến lúc đó ta sẽ xin phụ hoàng tứ hôn." Tiêu Duệ căn bản không đặt lời cự tuyệt của Dư Lộ ở trong lòng. Dù sao dù nàng cự tuyệt thế nào, hắn vẫn muốn cưới nàng.
"A!" Dư Lộ hóa đá, đây đây đây... sắp xếp xong xuôi thân phận của cô luôn rồi?
Lại còn là tứ hôn nữa, thực sự phải làm Vương phi đó!
Dư Lộ rút tay về, sờ sờ mặt, nghẹo đầu đánh giá Tiêu Duệ, "Ta đẹp vậy hả? Có đẹp hơn Phạm Băng Băng Lâm Tâm Như Dương Mịch Đường Yên Lưu Thi Thi Triệu Lệ Dĩnh không? Ngươi ngươi ngươi... ngươi lại nhất kiến chung tình với ta, lại còn chung tình sâu như thế..." Dư Lộ đỏ mặt, ngại nói tiếp.
Kiếp trước Tiểu Lộ Nhi cũng thích nói lời kỳ quái.
Tiêu Duệ nghe vậy, cũng không để trong lòng, "Nàng yên tâm đi, về sau nàng không cần lo lắng về người khác. Ta chỉ cưới một mình nàng là được rồi, chẳng qua..." Dừng một lát, Tiêu Duệ ghé sát vào tai Dư Lộ, nói với giọng đùa giỡn, "Chẳng qua, sau khi thành hôn nàng không thể kêu mệt. Bởi vì ta là Vương gia, con nối dòng vô cùng quan trọng, nàng... ít nhất phải sinh ba đứa mới được."
Này này này... thật đáng ghét... xấu hổ quá đi!
Dư Lộ muốn che mặt, nhưng đảo mắt qua, thấy người buông lời đùa giỡn kia từ đỏ tai đến đỏ mặt, sau đó đến cổ.
Trong lòng cô vui vẻ, dù sao cũng là đồng hương, có chút vui đùa là có thể giỡn, cô chợt não rút, nói: "Không có ruộng cày hư, chỉ có trâu mệt chết, hừ!"
Sau đó cô vênh váo rời đi.
Đương nhiên không cầm theo thùng gỗ, nước cũng không lấy, dù sao đồng hương đã nói sẽ giải quyết thay cô!
"Duệ Nhi?" Bà nhẹ giọng gọi Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ kẹp một miếng bánh ngân ti*, trong lòng nghĩ Tiểu Lộ Nhi thích ăn món này nhất, nhưng hôm nay hắn ngồi ở đây, Tiểu Lộ Nhi lại chỉ có thể ôm chổi quét rác bên ngoài, thực sự là đáng thương, đáng thương đến mức hắn có chút ăn không vô.
*Bánh ngân ti - 银丝卷: một loại bánh điểm tâm ngọt truyền thống của người Hán, có vỏ màu trắng, bởi vì lớp vỏ được cán thành từng sợi rồi bao lấy nhân ngọt nên mới gọi là ngân ti.
Không ngờ Huệ Phi lại đột nhiên gọi hắn, hắn giật mình làm rơi cái bánh xuống bàn.
Thu hồi ánh mắt đáng tiếc, Tiêu Duệ ngẩng đầu nhìn Huệ Phi, "Mẫu phi, có chuyện gì thế ạ?"
Huệ Phi nhìn con trai, nhìn mấy cung nữ trong cung, hôm nay nữ nhi Tiêu Văn không tới, tiểu nhi tử Tiêu Dật thì đã có cung nữ dạy nhân sự từ sớm, bèn không tránh, trực tiếp hỏi: "Con nhìn trúng người ở chỗ của mẫu phi?"
Tiêu Duệ giật mình trong lòng, vẻ mặt lập tức căng thẳng lên. Thực sự, hắn không căng thẳng không được. Kiếp trước, bởi vì Huệ Phi, Tiểu Lộ Nhi của hắn phải chịu rất nhiều đau khổ, đích trưởng tử của hắn cũng vậy. Dù tha thứ cho Huệ Phi rồi nhưng sống lại một lần, hắn không muốn chuyện xưa lặp lại.
Nhìn phản ứng của con trai, Huệ Phi biết mình đã đoán đúng.
"Con nhìn trúng ai?" Bà dịu dàng nói, "Nhìn trúng ai, con cứ nói cho mẫu phi, cho dù là ai, mẫu phi cũng đều cho con."
Con trai đã đến tuổi lập gia đình nhưng lại ghét bỏ cung nữ dạy nhân sự xấu, không chịu thu dùng, nếu cứ tiếp tục như vậy, không ai dạy nó, nó sẽ vẫn là trai tơ. Nếu sau khi thành hôn gây ra chuyện cười thật, vậy phải làm sao cho tốt?
Cho nên Huệ Phi thực sự cảm thấy, dù cung nữ có hữu dụng thế nào đi chăng nữa thì cũng không quan trọng bằng việc con trai là trai tơ.
Đương nhiên Tiêu Duệ biết hắn nhìn trúng ai Huệ Phi đều sẽ cho hắn. Giống như kiếp trước hắn nhìn trúng Tiểu Lộ Nhi vậy, dù Huệ Phi có thấy nàng giống biểu tỷ Ngu Văn nhưng cuối cùng cũng không nói gì, vẫn đưa người cho hắn.
Nhưng mà, hắn không muốn để Tiểu Lộ Nhi vào phủ bằng cách ấy.
Mặc kệ lúc này Tiểu Lộ Nhi đang giả vờ không nhớ rõ kiếp trước hay là không biết thật, điều này không ảnh hưởng đến việc nàng là Tiểu Lộ Nhi thực sự. Trên đời này chỉ có hắn và người kể cho hắn những câu chuyện ấy thì mới trả lời như vậy khi nghe hắn nói ra miệng.
Nàng ấy là Tiểu Lộ Nhi của hắn.
Người hắn thích cả đời, người sinh cho hắn hai đứa con trai xuất sắc, một đứa con gái khiến hắn kiêu ngạo. Sao nàng có thể làm thiếp thất của hắn tiếp được. Không chỉ là thiếp thất, trắc phi cũng không được. Hắn muốn nàng ấy, chỉ muốn nàng làm Chính phi của hắn.
Trong ánh mắt mong đợi của Huệ Phi, Tiêu Duệ lắc đầu.
Không thể đánh rắn động cỏ. Tuy lời này có chút đại nghịch bất đạo, nhưng hắn có trí nhớ của kiếp trước, hắn thực sự sợ, hắn không muốn Tiểu Lộ Nhi phải chịu bất kì tổn thương nào.
Huệ Phi còn định nói tiếp, Tiêu Duệ đã mở miệng trước, "Mẫu phi, đừng nói nữa, con không muốn nói chuyện này. Con đã quyết thì không ai có thể sửa được."
Rõ ràng là một chuyện nhỏ nhưng con trai lại dùng ngữ khí trịnh trọng để nói ra. Huệ Phi nhìn con trai, bỗng thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó thôi mà con trai đã lớn như vậy rồi. Vì nó không thân với bà nên nó trực tiếp nói, dù là ai cũng không thể làm nó thay đổi quyết định được.
Huệ Phi chua xót trong lòng, nhưng nhìn con trai nói xong liền cúi đầu tiếp tục ăn như không có gì xảy ra, bà biết rõ, mình có chua xót thì cũng không làm gì được.
Con trai không thèm để ý tâm tình của người là mẹ là bà.
Đến cùng, mình vẫn thiếu nó rất nhiều.
Bởi vì sáng vừa bị hỏi, lại có cả Tiêu Dật ở đây nên sau khi ăn xong, Tiêu Duệ không dám đi tìm Dư Lộ. Nghĩ tới thân phận tương lai của Dư Lộ, cuối cùng hắn cũng ra cung với Tiêu Dật, hắn muốn đi gặp Vu Quốc Đống một lần.
Chỉ là sớm hơn hai năm, nhưng việc phu nhân của Vu Quốc Đống sinh năm đứa con trai không thay đổi, mà năm con dâu người nào cũng sinh con trai, đây cũng không thay đổi, nên hẳn Vu Quốc Đống vẫn rất thiếu tiền.
Tiêu Duệ không khỏi may mắn vì hắn trọng sinh tới hiện tại, lại còn trọng sinh trên người hắn, nếu không, lấy bạc để lung lay Vu Quốc Đống cũng không phải chuyện đơn giản. Khẩu vị của tên kia cũng không nhỏ đâu.
Tiêu Dật cố tình muốn ngồi chung xe ngựa với ca ca. Tiêu Duệ không đuổi gã đi được, cũng không muốn cho gã biết chuyện với Vu Quốc Đồng, đành phải đi cùng gã tới biệt viện, lại gặp Tạ thị một lần nữa.
Tạ Linh Tuệ vẫn xinh đẹp như kiếp trước, tuy trẻ tuổi nhưng đẹp theo cách ngây ngô. Lúc cười có lúm đồng tiền hiện lên, cặp mắt đưa tình đó mà nhìn ai, người đó mà có định lực kém chút thì xương cốt sẽ mềm ra ngay.
Bị Tạ Linh Tuệ nhìn, đúng là có người mềm chân thật, chẳng qua người đó không phải Tiêu Duệ mà là Tiêu Dật.
Gã mang mỹ nhân này về, theo bản tính phong lưu thường ngày của gã, đương nhiên phải thu cho mình dùng. Nhưng để lấy được bạc từ chỗ của Thất ca, để lấy bạc không dứt, dù gã có tiếc thì cũng chỉ có thể tiếc mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới định lực của Thất ca lại tốt như vậy. Còn gã, nhìn tiểu mỹ nhân đau lòng nhíu mày vì Thất ca thờ ơ, gã có chút không bỏ được.
Tạ Linh Tuệ biết hôm nay nàng phải quyến rũ ai, nhưng người ta không hề quan tâm, nàng không còn cách nào, nhưng nhìn Tiêu Dật đã có chút ý loạn tình mê, nghĩ thế nào cũng phải leo lên một cái mới được, bèn xoay người nhào vào lòng Tiêu Dật.
Tiêu Dật ôm hông nàng, thấy tiểu mỹ nhân uống rượu muốn đưa qua, vội vàng mở miệng muốn tiếp.
Tiêu Duệ đã đi tới cửa, nhưng lại nghĩ tới cảnh hắn nhìn thấy khi trở lại kinh thành. Lúc đó hắn đã có ba trai một cái, Tiêu Dật thì có ba gái một trai. Hắn mang theo Tiểu Lộ Nhi và các con về kinh thành, Tiểu Lộ Nhi muốn đi thăm Minh Nguyệt, nhưng ai ngờ Minh Nguyệt lại chạy tới đón họ trước, còn đi cùng họ vào biệt viện do Cảnh Thành an bài.
Cũng không vì gì khác, mà là vì Tiêu Dật đã thành hôn nhiều năm với nàng lại trộm nhìn lén cô nương nhà nào đó trong kinh, người ta trực tiếp đưa cô nương đó tới Vương phủ của gã.
Việc này chọc giận Minh Nguyệt. Nàng mang theo bốn đứa bé bỏ nhà ra đi. Sợ nếu về nhà mẹ đẻ thì Tiêu Dật sẽ uy hiếp Lâm Nhị lão gia và Lâm Nhị thái thái, vừa lúc hắn và Tiểu Lộ Nhi trở về, nàng liền trực tiếp dọn qua đây ở.
Có hắn làm chỗ dựa, tất nhiên Tiểu Lộ Nhi không sợ Tiêu Dật chút nào, cho Minh Nguyệt và bốn đứa bé ở lại trong phủ. Về sau, Tiêu Dật thực sự gấp đến độ đầu tường cũng lật, chuồng chó cũng chui, cuối cùng không còn cách nào, chỉ còn kém quỳ xuống mới dỗ Minh Nguyệt về được.
Kiếp này hắn sẽ không cưới Lâm Thục, Tiểu Lộ Nhi cũng sẽ không chạy đi, vậy Tiêu Dật và Minh Nguyệt còn có thể gặp nhau và yêu nhau sao?
Mặc kệ có hay không, nhìn kiếp trước họ ân ái như vậy, Tiêu Duệ muốn giúp một tay. Nên khi hắn quay đầu nhìn cảnh này, hắn nhất thời hừ lạnh hai tiếng, khiến Tiêu Dật giật mình.
Nhưng chờ gã đẩy Tạ Linh Tuệ ra thì đã không thấy bóng dáng của Tiêu Duệ đâu.
Như suy nghĩ của Tiêu Duệ, hắn với Vu Quốc Đống trò chuyện với nhau rất vui. Thậm chí bởi vì hắn hiểu rất nhiều chuyện của Vu gia, Vu Quốc Đống và phu nhân của lão đều rất thích hắn, nghĩ sắp được không một khuê nữ và một con rể là Vương gia, Vu Quốc Đống còn đòi ít hơn một cửa hàng nữa.
Đúng là đáng mừng.
Tiêu Duệ hài lòng hồi cung, vừa đi đến cung của Huệ Phi vừa lầm bầm vài câu hát trong miệng. Nhưng khi đi được nửa đường, hắn thấy một bóng hình quen thuộc đang cong lưng xê dịch từng bước chân. Hắn lập tức đuổi theo.
Đi đến trước mặt, quả nhiên Tiểu Lộ Nhi. Chỉ là nàng phải cong lưng vì phải xách trong tay một thùng nước đầy.
Người nào dám ai bài Vương phi của hắn làm việc này!
Tiêu Duệ lại tức điên, đoạt thùng gỗ trong tay Dư Lộ ném sang một bên.
"Ối! Nước của ta!" Dư Lộ sợ hãi kêu lên.
Nhưng Tiêu Duệ lại bắt lại tay cô, thấy tay cô có vệt đỏ vì phải ghìm chặt, ánh mắt phừng phừng lửa giận, "Ai cho nàng đi xách nước!"
Dư Lộ nghệt ra nhìn đồng hương, "Sao, sao thế?"
Đương nhiên cô không muốn xách nước, nhưng Ngọc Oánh an bài vậy, cô cũng không thể không làm nha. Đây là thùng nước cuối cùng rồi, đưa xong, Ngọc Oánh có thể tắm rửa, giờ Tiêu Duệ làm vậy, chỉ sợ lát về cô lại bị mắng.
"Nàng không cần phải xách nước!" Tiêu Duệ ý thức được mình quá kích động, nhưng nhìn vết đỏ trên tay Dư Lộ, hắn làm sao cũng không bình tĩnh lại được, "Nàng chỉ cần nói với ta, ai sai nàng đi xách nước?"
Lại có người dám bảo người hắn thương đến hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay đi làm mấy việc nặng này, quả là chán sống mà, giờ phút này Tiêu Duệ kích động đến muốn giết người.
Dư Lộ nhìn Tiêu Duệ, hai mắt lấp lánh ánh sao.
Còn tưởng đồng hương tức giận với cô, thì ra là không có, thì ra không chỉ không có, đồng hương hỏi điều này là muốn ra mặt thay cô sao?
Đương nhiên cô cần có người ra mặt thay mình rồi, có thể không làm việc đương nhiên là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Dư Lộ rất thành thật, không khách khí tố cáo Ngọc Oánh một phen.
Tiêu Duệ gật đầu, tỏ vẻ mình nhớ kĩ. Nhìn Dư Lộ đang cười đần, hắn có chút đau đầu. Đây không phải Tiểu Lộ Nhi sống cùng hắn cả đời thật sao?
"Được rồi, để ta xử lý. Đúng rồi, hôm nay ta xuất cung, ta đã nói với một Hầu gia để lấy cho nàng thân phận con gái của lão. Nàng cứ yên tâm chờ đi, ta sẽ sớm an bài nàng đi nhà Hầu gia, đến lúc đó ta sẽ xin phụ hoàng tứ hôn." Tiêu Duệ căn bản không đặt lời cự tuyệt của Dư Lộ ở trong lòng. Dù sao dù nàng cự tuyệt thế nào, hắn vẫn muốn cưới nàng.
"A!" Dư Lộ hóa đá, đây đây đây... sắp xếp xong xuôi thân phận của cô luôn rồi?
Lại còn là tứ hôn nữa, thực sự phải làm Vương phi đó!
Dư Lộ rút tay về, sờ sờ mặt, nghẹo đầu đánh giá Tiêu Duệ, "Ta đẹp vậy hả? Có đẹp hơn Phạm Băng Băng Lâm Tâm Như Dương Mịch Đường Yên Lưu Thi Thi Triệu Lệ Dĩnh không? Ngươi ngươi ngươi... ngươi lại nhất kiến chung tình với ta, lại còn chung tình sâu như thế..." Dư Lộ đỏ mặt, ngại nói tiếp.
Kiếp trước Tiểu Lộ Nhi cũng thích nói lời kỳ quái.
Tiêu Duệ nghe vậy, cũng không để trong lòng, "Nàng yên tâm đi, về sau nàng không cần lo lắng về người khác. Ta chỉ cưới một mình nàng là được rồi, chẳng qua..." Dừng một lát, Tiêu Duệ ghé sát vào tai Dư Lộ, nói với giọng đùa giỡn, "Chẳng qua, sau khi thành hôn nàng không thể kêu mệt. Bởi vì ta là Vương gia, con nối dòng vô cùng quan trọng, nàng... ít nhất phải sinh ba đứa mới được."
Này này này... thật đáng ghét... xấu hổ quá đi!
Dư Lộ muốn che mặt, nhưng đảo mắt qua, thấy người buông lời đùa giỡn kia từ đỏ tai đến đỏ mặt, sau đó đến cổ.
Trong lòng cô vui vẻ, dù sao cũng là đồng hương, có chút vui đùa là có thể giỡn, cô chợt não rút, nói: "Không có ruộng cày hư, chỉ có trâu mệt chết, hừ!"
Sau đó cô vênh váo rời đi.
Đương nhiên không cầm theo thùng gỗ, nước cũng không lấy, dù sao đồng hương đã nói sẽ giải quyết thay cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.