Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc
Chương 37: Bảo vệ
Mai Hoa Tam Lộng
06/10/2017
Editor: Preiya
Trong lúc nói chuyện, một bóng dáng cao ngất mặc trường bào màu trắng liền bước nhanh đến, không cần nhìn, Yến Vũ Nhi cũng biết đó là ai. Thiên hạ không ai có thể khoa trương giống như hắn vậy, ngày ngày đều mặc đúng một màu sắc, biết cũng tốt, không biết, còn tưởng rằng trong vương phủ ngay cả một kiện y phục thay đổi cũng không cho hắn đấy.
"Nhi tử thỉnh an mẫu thân, nguyện mẫu thân thân thể an khang!" Lý Thư đi vào trong, đứng kề bên Yến Vũ Nhi cúi người thi lễ với lão phu nhân.
"Tốt tốt tốt, lão tam, những ngày qua con đang bận rộn cái gì vậy, cũng không sang đây thăm vi nương, vi nương thật sự rất nhớ con!" Lão phu nhân làm ra bộ dáng từ mẫu, Yến Vũ Nhi rất khó có thể liên hệ tới những gì nàng nghe được trước đó.
"Nhi tử bất hiếu, thật sự là vì gần đây quá bận rộn, mới không có thời gian rãnh sang đây thăm mẫu thân." Tay Lý Thư cầm cái quạt giấy, chỗ nào có một chút dáng vẻ bận rộn chứ?
Lão phu nhân cũng không so đo với hắn, chỉ chỉ vị trí bên cạnh, ôn tồn nói: "Mau tới đây ngồi, con đã bận rộn một ngày ở bên ngoài rồi, sao có thể đứng chứ?"
Lý Thư cười đáp vâng, kéo tay Yến Vũ Nhi, vẻ mặt có chút trách móc nói: "Vũ Nhi, ngày đầu tiên nàng ra mắt mẫu thân, nên đi qua đây tận hiếu, đứng xa như vậy làm gì, vương phủ lại không có con cọp, cũng sẽ không ăn nàng đâu? Không hiểu chuyện!"
Yến Vũ Nhi còn không kịp phản ứng lại, Lý Thư đã lôi kéo nàng đi tới chỗ lão phu nhân, chính mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lão phu nhân, còn cứng rắn lôi kéo Yến Vũ Nhi ngồi ở bên người.
Vị trí này vốn là chỗ Liễu Tưởng Dung ngồi trước đó, hôm nay hai người Lý Thư và Yến Vũ Nhi cùng ngồi, mặc dù cái ghế rất rộng, chứa hai người vẫn có chút nhỏ, nhìn hai người ngồi sát nhau lại chung một chỗ, ánh mắt ghen tỵ của mọi người liền bắn về phía Yến Vũ Nhi.
Sớm có người đặt một vị trí cho Liễu Tưởng Dung, giờ phút này nàng ngồi kế bên Yến Vũ Nhi, nhưng trên mặt nàng cũng không lộ ra một chút dị sắc nào, dáng vẻ tươi cười giải thích với Lý Thư: "Vương gia đừng tức giận, Yến muội muội vừa mới tới, lão phu nhân cũng mới hỏi thôi, đang để người làm đi bố trí chỗ ngồi đó!"
Nàng rõ ràng là trợn mắt nói dối, Hà Diệp ở một bên thông minh đi qua bên cạnh mang cái ghế tới đây, cười nói: "Đúng vậy, nghe nói Vương gia qua đây, nên nô tỳ quên mất lời phân phó của lão phu nhân, đều là lỗi của nô tỳ!" Rồi quay về phía Yến Vũ Nhi nói: "Yến phu nhân, mời ngồi bên này!"
Yến Vũ Nhi như muốn đứng dậy, Lý Thư lại một phen đè nàng ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng: "Không có năng lực phân biệt địa vị, người tới, lôi ra đánh hai mươi đại bản!"
Hà Diệp sợ đến mức thay đổi sắc mặt, vội vàng bùm một tiếng quỳ xuống, khóc nức nở nói: "Lão phu nhân, nô tỳ đã làm sai điều gì, Vương gia lại muốn đánh muốn giết thế? Nô tỳ chẳng qua chỉ là an bài một cái ghế cho Yến phu nhân, cầu xin lão phu nhân thương xót cho nô tỳ, tha cho nô tỳ đi!"
Lão phu nhân còn chưa lên tiếng, Lý Thư đã nâng chân lên đá một cước, Hà Diệp liền bị đá ra xa mấy trượng, cũng không dám thốt một tiếng nào.
"Mẫu thân, nha đầu này quá không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, Vũ Nhi là Thánh thượng ban cho nhi tử, há có thể ở sau lưng người khác? Ngài nói xem đây là quy tắc gì?" Vẻ mặt Lý Thư tức giận, nói với lão phu nhân.
Lão phu nhân không ngờ tới hắn sẽ bảo vệ Yến Vũ Nhi như vậy, trên mặt có chút khó coi: "Theo ý tứ của Vương gia, là khăng khăng muốn cho Yến thị này sau khi vào cửa thì làm lớn?"
"Chẳng lẽ không nên sao?" Lý Thư nhíu mày, hỏi ngược lại.
Trên khuôn mặt lão phu nhân thoạt đỏ thoạt trắng, ngực phập phồng dữ dội: "Không được! Lão thân còn chưa có chết đâu, Thư nhi, con không thể làm tổn hại danh tiếng Lý phủ như thế." Bà ta chỉ vào Yến Vũ Nhi nói: "Đứa sao chổi này, vô cùng xấu xí, lão thân nhìn trên thể diện của hoàng thượng, con tự quyết định vị trí phu nhân cho nàng, ta cũng chưa từng nói nửa chữ, hôm nay lại muốn cho nàng làm lớn, há có thể nhẫn nhịn được? Huống chi, Tưởng Dung là thân muội muội của thái tử phi, con muốn đặt Tưởng Dung ở vị trí nào?"
Trong lúc nói chuyện, một bóng dáng cao ngất mặc trường bào màu trắng liền bước nhanh đến, không cần nhìn, Yến Vũ Nhi cũng biết đó là ai. Thiên hạ không ai có thể khoa trương giống như hắn vậy, ngày ngày đều mặc đúng một màu sắc, biết cũng tốt, không biết, còn tưởng rằng trong vương phủ ngay cả một kiện y phục thay đổi cũng không cho hắn đấy.
"Nhi tử thỉnh an mẫu thân, nguyện mẫu thân thân thể an khang!" Lý Thư đi vào trong, đứng kề bên Yến Vũ Nhi cúi người thi lễ với lão phu nhân.
"Tốt tốt tốt, lão tam, những ngày qua con đang bận rộn cái gì vậy, cũng không sang đây thăm vi nương, vi nương thật sự rất nhớ con!" Lão phu nhân làm ra bộ dáng từ mẫu, Yến Vũ Nhi rất khó có thể liên hệ tới những gì nàng nghe được trước đó.
"Nhi tử bất hiếu, thật sự là vì gần đây quá bận rộn, mới không có thời gian rãnh sang đây thăm mẫu thân." Tay Lý Thư cầm cái quạt giấy, chỗ nào có một chút dáng vẻ bận rộn chứ?
Lão phu nhân cũng không so đo với hắn, chỉ chỉ vị trí bên cạnh, ôn tồn nói: "Mau tới đây ngồi, con đã bận rộn một ngày ở bên ngoài rồi, sao có thể đứng chứ?"
Lý Thư cười đáp vâng, kéo tay Yến Vũ Nhi, vẻ mặt có chút trách móc nói: "Vũ Nhi, ngày đầu tiên nàng ra mắt mẫu thân, nên đi qua đây tận hiếu, đứng xa như vậy làm gì, vương phủ lại không có con cọp, cũng sẽ không ăn nàng đâu? Không hiểu chuyện!"
Yến Vũ Nhi còn không kịp phản ứng lại, Lý Thư đã lôi kéo nàng đi tới chỗ lão phu nhân, chính mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lão phu nhân, còn cứng rắn lôi kéo Yến Vũ Nhi ngồi ở bên người.
Vị trí này vốn là chỗ Liễu Tưởng Dung ngồi trước đó, hôm nay hai người Lý Thư và Yến Vũ Nhi cùng ngồi, mặc dù cái ghế rất rộng, chứa hai người vẫn có chút nhỏ, nhìn hai người ngồi sát nhau lại chung một chỗ, ánh mắt ghen tỵ của mọi người liền bắn về phía Yến Vũ Nhi.
Sớm có người đặt một vị trí cho Liễu Tưởng Dung, giờ phút này nàng ngồi kế bên Yến Vũ Nhi, nhưng trên mặt nàng cũng không lộ ra một chút dị sắc nào, dáng vẻ tươi cười giải thích với Lý Thư: "Vương gia đừng tức giận, Yến muội muội vừa mới tới, lão phu nhân cũng mới hỏi thôi, đang để người làm đi bố trí chỗ ngồi đó!"
Nàng rõ ràng là trợn mắt nói dối, Hà Diệp ở một bên thông minh đi qua bên cạnh mang cái ghế tới đây, cười nói: "Đúng vậy, nghe nói Vương gia qua đây, nên nô tỳ quên mất lời phân phó của lão phu nhân, đều là lỗi của nô tỳ!" Rồi quay về phía Yến Vũ Nhi nói: "Yến phu nhân, mời ngồi bên này!"
Yến Vũ Nhi như muốn đứng dậy, Lý Thư lại một phen đè nàng ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng: "Không có năng lực phân biệt địa vị, người tới, lôi ra đánh hai mươi đại bản!"
Hà Diệp sợ đến mức thay đổi sắc mặt, vội vàng bùm một tiếng quỳ xuống, khóc nức nở nói: "Lão phu nhân, nô tỳ đã làm sai điều gì, Vương gia lại muốn đánh muốn giết thế? Nô tỳ chẳng qua chỉ là an bài một cái ghế cho Yến phu nhân, cầu xin lão phu nhân thương xót cho nô tỳ, tha cho nô tỳ đi!"
Lão phu nhân còn chưa lên tiếng, Lý Thư đã nâng chân lên đá một cước, Hà Diệp liền bị đá ra xa mấy trượng, cũng không dám thốt một tiếng nào.
"Mẫu thân, nha đầu này quá không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, Vũ Nhi là Thánh thượng ban cho nhi tử, há có thể ở sau lưng người khác? Ngài nói xem đây là quy tắc gì?" Vẻ mặt Lý Thư tức giận, nói với lão phu nhân.
Lão phu nhân không ngờ tới hắn sẽ bảo vệ Yến Vũ Nhi như vậy, trên mặt có chút khó coi: "Theo ý tứ của Vương gia, là khăng khăng muốn cho Yến thị này sau khi vào cửa thì làm lớn?"
"Chẳng lẽ không nên sao?" Lý Thư nhíu mày, hỏi ngược lại.
Trên khuôn mặt lão phu nhân thoạt đỏ thoạt trắng, ngực phập phồng dữ dội: "Không được! Lão thân còn chưa có chết đâu, Thư nhi, con không thể làm tổn hại danh tiếng Lý phủ như thế." Bà ta chỉ vào Yến Vũ Nhi nói: "Đứa sao chổi này, vô cùng xấu xí, lão thân nhìn trên thể diện của hoàng thượng, con tự quyết định vị trí phu nhân cho nàng, ta cũng chưa từng nói nửa chữ, hôm nay lại muốn cho nàng làm lớn, há có thể nhẫn nhịn được? Huống chi, Tưởng Dung là thân muội muội của thái tử phi, con muốn đặt Tưởng Dung ở vị trí nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.