Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc
Chương 9: Tạ Gia thôn
Mai Hoa Tam Lộng
01/10/2016
"Công tử, phía trước chính là Tạ Gia thôn." Lý Dịch chỉ vào một thôn làng phía trước, nói với nam tử mặc áo trắng bên cạnh.
Trước mắt một cảnh tượng thảm bại, tường đổ, xà ngang đen thùi lùi ngổn ngang lộn xộn buông thỏng xuống, dường như tố cáo nơi này đã từng chịu qua lễ rửa tội.
"Vương Gia, nơi này đã không có ai rồi." Mấy tên tùy tùng sịu mặt đi ra từ trong đống hoang tàn.
Nam tử nhẹ phất phất bức màn trên trán, hai mắt thâm thúy dưới mặt nạ màu bạc khẽ nheo lại.
"Lại đi tìm thôn bên cạnh xem, luôn có thể tìm được một chút manh mối." Hắn không thể quên lời trăn trối trước khi phụ thân lâm chung, ít nhất phải hiểu rõ người là chết hay sống, hắn không muốn thiếu hắn.
Vượt qua một khe núi, một ngôi nhà tranh thấp bé trơ trọi giữa vùng hoang vu, một lão già một đầu tóc bạc đang quét sân.
Lý Dịch vội vàng tiến lên hỏi thăm: "Lão nhân gia, người có biết sao Tạ gia thôn kia không còn không?"
Lão già quan sát kỹ người trước mắt, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên: "Thôn kia đã bị đốt, người cũng không còn, sao các ngươi vẫn còn không bỏ qua hả?"
Trong lời nói của hắn có hàm ý khác, nam tử mặc áo trắng tiến lên một bước, giọng nói hiếm khi vội vàng.
"Rốt cuộc Tạ Gia thôn đã xảy ra chuyện gì? Tạ Nguyệt Nương đâu?"
Lão giả bị mặt nạ của hắn dọa sợ, không dám nhìn thẳng vào hắn, cúi đầu môi ngập ngừng nói: "Ta không biết, chỉ biết là hình như nàng chọc vào người không nên dây, sau đó lại bị người tìm được, đốt hết cả thôn."
"Vậy nàng đâu?" Lý Dịch vội vàng truy hỏi.
Lão hán lắc đầu: "Không biết, đêm đó, nhóm người kia phóng hỏa đốt thôn, thật là, ta rõ ràng từng nhìn thấy nàng, không biết là người hay quỷ." Lão giả nhớ lại, hình như còn có chút nghĩ lại mà sợ.
"Biết nàng đi đâu không?"
"Lúc ấy ta sợ hãi không kịp, nào còn dám hỏi nàng? Aiz. . . . . ." Lão nhân thở dài.
"Đứa bé đâu? Ngươi có nhìn thấy nàng mang theo đứa bé không?" Hắn truy hỏi, hắn muốn biết rõ, đứa bé năm đó còn sống hay không.
Lão hán suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: "Cái này không rõ ràng lắm, lúc ấy trời tối, nhưng nàng vẫn ôm thứ gì đó, hình như là đứa bé, nhưng cũng không thấy rõ."
"Công tử, thuộc hạ vô năng!" Lý Dịch áy náy bẩm báo.
"Ta đều nghe được!" Nam tử sớm có chuẩn bị tâm tư, đã cách nhiều năm, nếu hắn liền dễ dàng tìm được, người khác cũng tìm được. Hiện giờ, ít nhất, Tạ Nguyệt Nương và đứa bé có khả năng không chết, cái này là đủ rồi.
******
"Liễu Vũ cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này một mình?" Tạ Hàn Phong tìm đến, thế nhưng một mình nàng lại chạy đến bờ sông.
"Tạ công tử?" Yến Vũ Nhi quay đầu lại kêu lên mừng rỡ, chợt thét lên một tiếng "A".
Tạ Hàn Phong liền vội vàng tiến lên, lo lắng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Nàng khổ sở xoa xoa mắt cá chân nói không ra lời, mới vừa rồi nàng nghe thấy giọng nói rất cao hứng, động tác quá lớn, chỗ mắt cá chân đau như kim châm, làm nàng nhíu lông mày thật chặt.
Yến Vũ Nhi lập tức trừng mắt nhìn hắn: "Ta, trẹo chân rồi. . . . . ." Mấy ngày trước vốn đã bị trật rồi, còn chưa tốt lên và nhanh nhẹn hơn đấy.
"À?" Lần này nên làm cái gì bây giờ? Tạ Hàn Phong đứng thững ở đó, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn vẫn nên đi gọi Liễu Nhứ đến đây thôi.
"Này, sao ngươi cũng không biết giúp đỡ một chút hả?" Người này làm sao mà cũng không đồng tình hả?
Tạ Hàn Phong sửng sốt: "Tại hạ phải giúp ngươi thế nào?" Hắn nhìn xung quanh, không có một người, nơi này cách xe ngựa của bọn họ vẫn còn một đoạn đường, bộ dạng này của nàng nhất định là không thể đi qua.
"Sững sờ gì nữa? Mau tới đây giúp một tay!" Yến Vũ Nhi bị hắn làm tức giận rồi, sao người này lại ngu ngốc hồ đồ như vậy chứ?
Tạ Hàn Phong ồ một tiếng, đến gần nàng một chút. Yến Vũ Nhi thuận tay ném túi nước vào trong ngực hắn, khoác lên vai hắn, nhịn đau gắng gượng đứng dậy.
Tạ Hàn Phong lần đầu tiên gần sát một nữ tử trẻ tuổi như vậy, một mùi hương ngầm như có như không đánh úp về phía hắn, hắn theo bản năng di động bước chân đi về phía trước.
Trước mắt một cảnh tượng thảm bại, tường đổ, xà ngang đen thùi lùi ngổn ngang lộn xộn buông thỏng xuống, dường như tố cáo nơi này đã từng chịu qua lễ rửa tội.
"Vương Gia, nơi này đã không có ai rồi." Mấy tên tùy tùng sịu mặt đi ra từ trong đống hoang tàn.
Nam tử nhẹ phất phất bức màn trên trán, hai mắt thâm thúy dưới mặt nạ màu bạc khẽ nheo lại.
"Lại đi tìm thôn bên cạnh xem, luôn có thể tìm được một chút manh mối." Hắn không thể quên lời trăn trối trước khi phụ thân lâm chung, ít nhất phải hiểu rõ người là chết hay sống, hắn không muốn thiếu hắn.
Vượt qua một khe núi, một ngôi nhà tranh thấp bé trơ trọi giữa vùng hoang vu, một lão già một đầu tóc bạc đang quét sân.
Lý Dịch vội vàng tiến lên hỏi thăm: "Lão nhân gia, người có biết sao Tạ gia thôn kia không còn không?"
Lão già quan sát kỹ người trước mắt, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên: "Thôn kia đã bị đốt, người cũng không còn, sao các ngươi vẫn còn không bỏ qua hả?"
Trong lời nói của hắn có hàm ý khác, nam tử mặc áo trắng tiến lên một bước, giọng nói hiếm khi vội vàng.
"Rốt cuộc Tạ Gia thôn đã xảy ra chuyện gì? Tạ Nguyệt Nương đâu?"
Lão giả bị mặt nạ của hắn dọa sợ, không dám nhìn thẳng vào hắn, cúi đầu môi ngập ngừng nói: "Ta không biết, chỉ biết là hình như nàng chọc vào người không nên dây, sau đó lại bị người tìm được, đốt hết cả thôn."
"Vậy nàng đâu?" Lý Dịch vội vàng truy hỏi.
Lão hán lắc đầu: "Không biết, đêm đó, nhóm người kia phóng hỏa đốt thôn, thật là, ta rõ ràng từng nhìn thấy nàng, không biết là người hay quỷ." Lão giả nhớ lại, hình như còn có chút nghĩ lại mà sợ.
"Biết nàng đi đâu không?"
"Lúc ấy ta sợ hãi không kịp, nào còn dám hỏi nàng? Aiz. . . . . ." Lão nhân thở dài.
"Đứa bé đâu? Ngươi có nhìn thấy nàng mang theo đứa bé không?" Hắn truy hỏi, hắn muốn biết rõ, đứa bé năm đó còn sống hay không.
Lão hán suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: "Cái này không rõ ràng lắm, lúc ấy trời tối, nhưng nàng vẫn ôm thứ gì đó, hình như là đứa bé, nhưng cũng không thấy rõ."
"Công tử, thuộc hạ vô năng!" Lý Dịch áy náy bẩm báo.
"Ta đều nghe được!" Nam tử sớm có chuẩn bị tâm tư, đã cách nhiều năm, nếu hắn liền dễ dàng tìm được, người khác cũng tìm được. Hiện giờ, ít nhất, Tạ Nguyệt Nương và đứa bé có khả năng không chết, cái này là đủ rồi.
******
"Liễu Vũ cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này một mình?" Tạ Hàn Phong tìm đến, thế nhưng một mình nàng lại chạy đến bờ sông.
"Tạ công tử?" Yến Vũ Nhi quay đầu lại kêu lên mừng rỡ, chợt thét lên một tiếng "A".
Tạ Hàn Phong liền vội vàng tiến lên, lo lắng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Nàng khổ sở xoa xoa mắt cá chân nói không ra lời, mới vừa rồi nàng nghe thấy giọng nói rất cao hứng, động tác quá lớn, chỗ mắt cá chân đau như kim châm, làm nàng nhíu lông mày thật chặt.
Yến Vũ Nhi lập tức trừng mắt nhìn hắn: "Ta, trẹo chân rồi. . . . . ." Mấy ngày trước vốn đã bị trật rồi, còn chưa tốt lên và nhanh nhẹn hơn đấy.
"À?" Lần này nên làm cái gì bây giờ? Tạ Hàn Phong đứng thững ở đó, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn vẫn nên đi gọi Liễu Nhứ đến đây thôi.
"Này, sao ngươi cũng không biết giúp đỡ một chút hả?" Người này làm sao mà cũng không đồng tình hả?
Tạ Hàn Phong sửng sốt: "Tại hạ phải giúp ngươi thế nào?" Hắn nhìn xung quanh, không có một người, nơi này cách xe ngựa của bọn họ vẫn còn một đoạn đường, bộ dạng này của nàng nhất định là không thể đi qua.
"Sững sờ gì nữa? Mau tới đây giúp một tay!" Yến Vũ Nhi bị hắn làm tức giận rồi, sao người này lại ngu ngốc hồ đồ như vậy chứ?
Tạ Hàn Phong ồ một tiếng, đến gần nàng một chút. Yến Vũ Nhi thuận tay ném túi nước vào trong ngực hắn, khoác lên vai hắn, nhịn đau gắng gượng đứng dậy.
Tạ Hàn Phong lần đầu tiên gần sát một nữ tử trẻ tuổi như vậy, một mùi hương ngầm như có như không đánh úp về phía hắn, hắn theo bản năng di động bước chân đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.