Chương 13: Bị phạt trong phòng tối
Ngạn Thiến
04/03/2014
Một lão nương dáng người mập mạp, vẻ mặt không có chút hảo ý, bước vào cười âm hiểm, ánh mặt trời từ trên nóc nhà chiếu xuống nếp nhăn trên mặt bà ta, khiến Cung Tuyết Thiến hình dung đến Dung ma ma ác độc.
“Chào Lý mama.” Tiểu Vân ở một bên vội vàng hành lễ, trong lòng thầm than không tốt rồi, tại sao lại là bà ta? Xem ra tiểu thư chạy trời không khỏi nắng rồi, làm sao bây giờ? Lòng nàng đầy lo lắng.
Suýt ngất, đúng là ma ma, Cung Tuyết Thiến bồn chồn, xong rồi, bà ta có thể biến thái giống như Dung ma ma hay không? Nàng cũng không ngây ngốc chờ bị phạt, vội vàng hành lễ, ngọt ngào nói:“Chào mama.” Tuy rằng thân phận tiểu thiếp của nàng hẳn là cao hơn so với ma ma, nhưng là ‘lễ nhiều người không trách’, huống chi nàng vẫn còn là một đứa nhỏ, nịnh nọt một chút đồng tình của bà ta đi.
Nàng chào một tiếng, khiến cho Lý mama ngẩn cả người, nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng cả buổi, xác định nàng không có làm động tác gì nữa, mới cười lạnh nói: “Tuyết chủ tử, câu chào này, lão nô nhận không nổi.”
Cung Tuyết Thiến ngẩn người, giọng điệu này rõ ràng chứa đầy mười phần thuốc súng.Chẳng lẽ cô bé họ Mạnh này đã đắc tội với tất cả người trong Vương phủ sao? Sự thực này quả thật không thể không làm cho nàng bội phục, có điều hôm nay là trốn không được, những người này xem chừng đều chờ bỏ đá xuống giếng (thừa dịp người khác gặp nạn) với nàng.
“Người đâu?” Lý ma ma không thèm nhìn nàng, trực tiếp hướng ra ngoài cửa phân phó.
“Ma ma.” Từ ngoài cửa hai nô tỳ cao lớn thô kệch đi vào, vừa nhìn đã biết là người mạnh mẽ có võ, giống như huấn luyện viên môn đấm bốc vậy.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân sợ hãi gắt gao bám chặt lấy nàng.
Da đầu Cung Tuyết Thiến run lên, dán mắt nhìn theo tay các nàng, rồi trên người, may quá, không có cầm theo dụng cụ tra tấn nào, không có ngân châm, hẳn là không ra tay quá nặng. Nhưng nàng nhầm rồi.
“Bắt lấy nàng, không để cho nàng động đậy.” Lý mama phân phó.
“Dạ, mama.” Hai nô tỳ lập tức mỗi người một bên giữ chặt cánh tay Cung Tuyết Thiến, đẩy Tiểu Vân ra.
Lý mama lúc này mới âm trầm, khuôn mặt lộ vẻ cười cười, từng bước tiến lại gần nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Cung Tuyết Thiến hiện tại mới cảm thấy sợ, nụ cười của bà ta khiến nàng nghĩ đến ma quỷ.
“Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết.” Lý ma ma cười quỷ dị, chậm rãi vươn tay tới hạ thân của nàng.
Cung Tuyết Thiến trợn mắt hoảng sợ nhìn bà ta, bà ta muốn làm gì? Không đợi nàng kịp phản ứng lại, bên hông đùi nàng truyền đến một trận đau buốt.
“A…” nàng nhịn không được hét lên một tiếng thảm thiết.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân lập tức chạy qua, che trước mặt nàng, quỳ xuống dập đầu: “Mama, van cầu người tha cho tiểu thư.”
“Cút ngay, bằng không ngay cả ngươi cũng phải chịu phạt.” Lý mama không kiên nhẫn đẩy nàng.
“Mama, van cầu người, đừng.” Tiểu Vân lại nhào tới, ôm lấy chân của bà ta.
Lý mama bực mình hướng về nha hoàn ra hiệu, nha hoàn gật gật đầu, hung hăng đánh một chưởng vào phía sau Tiểu Vân, thân mình nàng mềm nhũn, liền hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiên hô, cắn môi giận dữ trừng mắt với bà ta, bà ta so với Dung mama còn biến thái hơn.
“Nhìn cái gì? Lão nô hiện tại cũng không sợ ngươi nhìn, Tuyết chủ tử, ngươi không nghĩ tới có một ngày lại rơi vào tay lão nô đi.” Lý mama hung tợn cười âm hiểm, nói xong lại hung hăng dùng tay bấu lên bên hông đùi của nàng, trên mặt mang theo khoái cảm sau khi trả thù.
“Biến thái.” Cung Tuyết Thiến thống khổ nhắm mắt lại hét lên, loại đau nhức này thật giống như da thịt bị người ta xẻo đi vậy.
“Có phải rất đau hay không? Có điều đau là được rồi, vừa rồi hai phát đó là lão nô trả nợ cho ngươi, bây giờ mới chính thức bắt đầu giáo huấn.” Lý ma ma biến thái, đắc ý cười.
Mà Cung Tuyết Thiến lại hoàn toàn không biết bà ta đang nói cái gì? Cũng không đợi nàng hỏi, Lý mama liền lúc hai tay bấu lấy hai bên hông đùi nàng, hung hăng dùng hết toàn lực mà nhéo.
“A… Mụ phù thủy già, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu.” Nhìn sắc mặt ghê tởm của bà ta, Cung Tuyết Thiến kêu la thảm thiết, tiếng chửi bậy không ngừng từ phòng tối truyền ra.
“Chào Lý mama.” Tiểu Vân ở một bên vội vàng hành lễ, trong lòng thầm than không tốt rồi, tại sao lại là bà ta? Xem ra tiểu thư chạy trời không khỏi nắng rồi, làm sao bây giờ? Lòng nàng đầy lo lắng.
Suýt ngất, đúng là ma ma, Cung Tuyết Thiến bồn chồn, xong rồi, bà ta có thể biến thái giống như Dung ma ma hay không? Nàng cũng không ngây ngốc chờ bị phạt, vội vàng hành lễ, ngọt ngào nói:“Chào mama.” Tuy rằng thân phận tiểu thiếp của nàng hẳn là cao hơn so với ma ma, nhưng là ‘lễ nhiều người không trách’, huống chi nàng vẫn còn là một đứa nhỏ, nịnh nọt một chút đồng tình của bà ta đi.
Nàng chào một tiếng, khiến cho Lý mama ngẩn cả người, nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng cả buổi, xác định nàng không có làm động tác gì nữa, mới cười lạnh nói: “Tuyết chủ tử, câu chào này, lão nô nhận không nổi.”
Cung Tuyết Thiến ngẩn người, giọng điệu này rõ ràng chứa đầy mười phần thuốc súng.Chẳng lẽ cô bé họ Mạnh này đã đắc tội với tất cả người trong Vương phủ sao? Sự thực này quả thật không thể không làm cho nàng bội phục, có điều hôm nay là trốn không được, những người này xem chừng đều chờ bỏ đá xuống giếng (thừa dịp người khác gặp nạn) với nàng.
“Người đâu?” Lý ma ma không thèm nhìn nàng, trực tiếp hướng ra ngoài cửa phân phó.
“Ma ma.” Từ ngoài cửa hai nô tỳ cao lớn thô kệch đi vào, vừa nhìn đã biết là người mạnh mẽ có võ, giống như huấn luyện viên môn đấm bốc vậy.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân sợ hãi gắt gao bám chặt lấy nàng.
Da đầu Cung Tuyết Thiến run lên, dán mắt nhìn theo tay các nàng, rồi trên người, may quá, không có cầm theo dụng cụ tra tấn nào, không có ngân châm, hẳn là không ra tay quá nặng. Nhưng nàng nhầm rồi.
“Bắt lấy nàng, không để cho nàng động đậy.” Lý mama phân phó.
“Dạ, mama.” Hai nô tỳ lập tức mỗi người một bên giữ chặt cánh tay Cung Tuyết Thiến, đẩy Tiểu Vân ra.
Lý mama lúc này mới âm trầm, khuôn mặt lộ vẻ cười cười, từng bước tiến lại gần nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Cung Tuyết Thiến hiện tại mới cảm thấy sợ, nụ cười của bà ta khiến nàng nghĩ đến ma quỷ.
“Rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết.” Lý ma ma cười quỷ dị, chậm rãi vươn tay tới hạ thân của nàng.
Cung Tuyết Thiến trợn mắt hoảng sợ nhìn bà ta, bà ta muốn làm gì? Không đợi nàng kịp phản ứng lại, bên hông đùi nàng truyền đến một trận đau buốt.
“A…” nàng nhịn không được hét lên một tiếng thảm thiết.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân lập tức chạy qua, che trước mặt nàng, quỳ xuống dập đầu: “Mama, van cầu người tha cho tiểu thư.”
“Cút ngay, bằng không ngay cả ngươi cũng phải chịu phạt.” Lý mama không kiên nhẫn đẩy nàng.
“Mama, van cầu người, đừng.” Tiểu Vân lại nhào tới, ôm lấy chân của bà ta.
Lý mama bực mình hướng về nha hoàn ra hiệu, nha hoàn gật gật đầu, hung hăng đánh một chưởng vào phía sau Tiểu Vân, thân mình nàng mềm nhũn, liền hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiên hô, cắn môi giận dữ trừng mắt với bà ta, bà ta so với Dung mama còn biến thái hơn.
“Nhìn cái gì? Lão nô hiện tại cũng không sợ ngươi nhìn, Tuyết chủ tử, ngươi không nghĩ tới có một ngày lại rơi vào tay lão nô đi.” Lý mama hung tợn cười âm hiểm, nói xong lại hung hăng dùng tay bấu lên bên hông đùi của nàng, trên mặt mang theo khoái cảm sau khi trả thù.
“Biến thái.” Cung Tuyết Thiến thống khổ nhắm mắt lại hét lên, loại đau nhức này thật giống như da thịt bị người ta xẻo đi vậy.
“Có phải rất đau hay không? Có điều đau là được rồi, vừa rồi hai phát đó là lão nô trả nợ cho ngươi, bây giờ mới chính thức bắt đầu giáo huấn.” Lý ma ma biến thái, đắc ý cười.
Mà Cung Tuyết Thiến lại hoàn toàn không biết bà ta đang nói cái gì? Cũng không đợi nàng hỏi, Lý mama liền lúc hai tay bấu lấy hai bên hông đùi nàng, hung hăng dùng hết toàn lực mà nhéo.
“A… Mụ phù thủy già, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu.” Nhìn sắc mặt ghê tởm của bà ta, Cung Tuyết Thiến kêu la thảm thiết, tiếng chửi bậy không ngừng từ phòng tối truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.