Chương 113: Chuyện của Nhu Nhi
Ngạn Thiến
12/04/2017
“Ta không đi, chàng thật bỉ ổi, dám gạt ta.” Cung Tuyết Thiến tức giận khó nhịn, một mực cự tuyệt.
“Nếu không gạt nàng thì sao có thể biết được nàng yêu ta như vậy.” Trên mặt Mộ Dung Trần mang theo nụ cười, có muốn giấu cũng không giấu được, bởi vì phát hiện này khiến tâm tình của hắn tốt đến nỗi không thể đè nén.
“Ai nói ta yêu chàng? Khi đó ta là vì lừa chàng thả Cơ Tinh Hồn mà thôi.” Cung Tuyết Thiến thở hổn hển thẳng thừng phản bác lại, nàng cũng thật ngốc, cứ như vậy mà bị gạt.
“Mạnh Tâm Nghi, không cần tiếp tục nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu không, bổn Vương trực tiếp ôm nàng lên giường.” Mộ Dung Trần nhìn nàng uy hiếp.
“Chàng….” Cung Tuyết Thiến giận dữ trừng mắt nhìn hắn, “Vương gia, thả ta xuống dưới, ta tự đi.”
“Không thả, bổn Vương thích bế nàng.” Mộ Dung Trần vẫn ôm chặt nàng như cũ, cứ như ôm bảo bối đã mất mà lại tìm được.
Một màn này khiến nha hoàn hạ nhân trong Vương phủ xem đến trợn mắt há hốc mồm, sao lại như vậy? Mới đây Vương gia còn tức giận nhốt nàng trong địa lao mà bây giờ lại có thể thân thiết như vậy bế nàng ra khỏi địa lao.
Tin tức này liền nhanh chóng truyền khắp trong Vương phủ.
“Cái gì? Vương gia bế nàng ta ra khỏi địa lao?” Mai Cơ lập tức đứng dậy, sắc mặt trở nên âm trầm.
Lan Cơ, Tình Cơ cũng giống vậy. Bọn họ cũng đều khiếp sợ cùng tức giận.
*******************************
Mộ Dung Trần một mực bế nàng đến một nơi vừa u tĩnh lại vừa sạch sẽ mới đặt nàng xuống.
“Đây là nơi nào? Chàng đưa ta đến đây làm gì?” Sự tức giận trong lòng Cung Tuyết Thiến vẫn khó tiêu như trước.
“Tâm Nghi, bổn Vương đưa nàng đến gặp một người.” Sắc mặt Mộ Dung Trần lập tức trở nên nặng trĩu.
Trái tim Cung Tuyết Thiến khẽ động, chẳng lẽ hắn đưa nàng đến gặp nàng ta sao?
“Đi thôi, chúng ta vào đi.” Mộ Dung Trần kéo tay nàng, đẩy cửa gian phòng rồi đi vào.
Vừa mở cửa ra, Cung Tuyết Thiến liền ngửi thấy mùi hương khói, nàng liền nhìn kỹ hơn. Quả nhiên nàng đã đoán đúng, trên bàn bày bài vị “Ái phi Mộ Dung Liễu Nhu chi mộ”, phía trên có treo bức họa của một nữ tử.Tóc đen như nước sơn, làn da như ngọc, ánh mắt lay động, nhăn mày hay cười đều toát ra một bộ dáng thướt tha nói không nên lời. Nàng uyển chuyển như một nụ hoa mẫu đơn đang hé nở, xinh đẹp mà không lẳng lơ, diễm lệ mà không dung tục, dung nhan kiều mị không gì sánh kịp.
Chỉ thấy nàng mặc y phục màu lục nhạt, trên cổ đeo một chuỗi trân châu, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, đôi mắt lưu động, đôi mi thanh tú nhỏ dài, bộ dáng kiều mị, thêm mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn, thật là một mỹ nhân xinh đẹp.
Đừng nói nam nhân mà ngay cả nàng cũng nhịn không được nhìn đến vài lần. Nhưng mà nàng không rõ, hắn vẫn luôn không cho phép người khác nhắc tới nữ tử này, vì sao hôm nay lại đưa nàng đến đây?
Nàng xoay người nhìn Mộ Dung Trần, liền thấy hắn đang nhìn bức họa, trong mắt toát ra một mỗi đau đớn, cả người lộ ra sự bi ai, lòng của nàng đột nhiên đau xót, tay nắm chặt bàn tay lạnh như băng của hắn, truyền cho hắn sự an ủi và ấm áp.
Mộ Dung Trần xoay người lại, ảm đạm cười với nàng, nhưng nụ cười đó lại cất dấu biết bao thê lương bất đắc dĩ.
Thấy hắn như vậy khiến nàng hết sức đau lòng, sự tức giận lúc nãy cùng biến mất không thấy tăm hơi, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nàng ấy là Nhu Nhi phải không? Thật sự rất đẹp.” Nàng khen thật lòng.
“Người nào nhìn thấy nàng cũng đều nói như vậy, nàng thật hoạt bát, thật đáng yêu, cũng rất thiện lương. Tất cả mọi người đều thích nàng, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, chính là lúc nàng đang tắm rửa trong ôn tuyền, chỉ là một cái liếc mắt nhưng sau cái liếc mắt thoáng qua đó thì bổn Vương đã thích nàng rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần sâu xa, trong đầu hiện lên toàn là khuôn mặt của nàng.
“Trần, có phải thiếp rất đẹp không?” Nàng đi vòng quanh, lấy tay nhấc vạt váy lên cười rộ.
“Trần, thiếp rất nhớ chàng.” Thoáng chốc nàng đã bổ nhào vào trong ngực hắn.
“Trần, chàng thật tuấn tú.” Nàng lén hôn hắn một cái, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của hắn liền cười trộm
Cung Tuyết Thiến nhìn thấy ánh mắt hắn sâu xa liền biết hắn đang nhớ lại những chuyện trước kia, trong lòng hơi ghen tỵ xót xa…thật là…nàng thầm mắng mình một tiếng, so bì với một người chết làm gì chứ? Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được khó chịu.
“Tâm Nghi, có muốn nghe chuyện của ta và Nhu Nhi không?” Mộ Dung Trần lại kéo nàng ngồi xuống trên đệm quỳ ở linh đường, đột nhiên mở miệng hỏi.
Ơ…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, hắn muốn nói với nàng chuyện của hắn và Nhu Nhi sao? Nàng nhìn hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu chàng bằng lòng nói cho ta biết thì ta đương nhiên sẵn lòng nghe.”
Lúc này Mộ Dung Trần mới chậm rãi mở miệng nói: “Lần đầu tiên gặp nàng ở ôn tuyền ta đã thích nàng, có lẽ chính là ý trời, nàng cũng thích ta, chúng ta tâm đầu ý hợp, đã thề hẹn lời thề cả đời, không phải là nàng ta sẽ không lấy, không phải là ta nàng sẽ không gả. Vì thế ta thật tự nhiên đưa nàng đi gặp mẫu phi, nàng rất biết nói chuyện, giống như Tâm Nghi nàng vậy, lần đầu tiên gặp mặt cũng khiến mẫu phi rất vui vẻ. Ta vốn tưởng rằng mọi chuyện có thể tiếp tục tiến triển như vậy, lấy nàng làm Vương phi. Nhưng mà ta trăm triệu lần không nghĩ tới, mẫu phi lại có thể phái người đi điều tra nàng, mới biết được…nàng là một quả phụ.”
“Quả phụ?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, quả phụ mà cũng có thể nói chuyện yêu đương lộ liễu như vậy sao?
“Ừ, nhưng mà nàng cũng chưa gả cho người kia, chỉ là đính ước từ nhỏ, chưa đợi đến lúc nàng trưởng thành thì nhà trai đã mắc bệnh qua đời, nàng đương nhiên trở thành quả phụ. Sau khi mẫu phi biết liền kiên quyết không cho phép ta lui tới với nàng, nói nàng là người mang điềm xấu, sẽ khắc phu, huống chi, ta là Vương gia sao có thể lấy một quả phụ làm Vương phi được? Sau khi Nhu Nhi biết vẫn luôn khóc không ngừng, cũng bảo ta buông tay, để nàng rời đi, nàng không muốn liên lụy ta. Nhưng mà ta thật sự vô cùng yêu Nhu Nhi, không thể mà cũng không muốn mất đi nàng. Cứ như vậy, dưới sự ngăn cản của mẫu phi, ta cùng Nhu Nhi đều phải chịu sự dày vò. Lần đó Nhu Nhi khóc lóc cầu xin ta quên nàng đi. Thấy sự tuyệt vọng trong mắt nàng, ta liền bị chọc giận, không thèm quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, khăng khăng cố chấp muốn lấy nàng, không để ý đến bất luận kẻ nào ngăn cản. Ta bố trí hỉ đường ở trong Vương phủ. Hôm đó Nhu Nhi rất đẹp, mặc một thân giá y (y phục tân nương) đỏ thẫm gả cho ta, nhưng ngay sau khi bái đường xong, nàng lại đột nhiên ngã xuống trong ngực ta.”
“Nếu không gạt nàng thì sao có thể biết được nàng yêu ta như vậy.” Trên mặt Mộ Dung Trần mang theo nụ cười, có muốn giấu cũng không giấu được, bởi vì phát hiện này khiến tâm tình của hắn tốt đến nỗi không thể đè nén.
“Ai nói ta yêu chàng? Khi đó ta là vì lừa chàng thả Cơ Tinh Hồn mà thôi.” Cung Tuyết Thiến thở hổn hển thẳng thừng phản bác lại, nàng cũng thật ngốc, cứ như vậy mà bị gạt.
“Mạnh Tâm Nghi, không cần tiếp tục nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu không, bổn Vương trực tiếp ôm nàng lên giường.” Mộ Dung Trần nhìn nàng uy hiếp.
“Chàng….” Cung Tuyết Thiến giận dữ trừng mắt nhìn hắn, “Vương gia, thả ta xuống dưới, ta tự đi.”
“Không thả, bổn Vương thích bế nàng.” Mộ Dung Trần vẫn ôm chặt nàng như cũ, cứ như ôm bảo bối đã mất mà lại tìm được.
Một màn này khiến nha hoàn hạ nhân trong Vương phủ xem đến trợn mắt há hốc mồm, sao lại như vậy? Mới đây Vương gia còn tức giận nhốt nàng trong địa lao mà bây giờ lại có thể thân thiết như vậy bế nàng ra khỏi địa lao.
Tin tức này liền nhanh chóng truyền khắp trong Vương phủ.
“Cái gì? Vương gia bế nàng ta ra khỏi địa lao?” Mai Cơ lập tức đứng dậy, sắc mặt trở nên âm trầm.
Lan Cơ, Tình Cơ cũng giống vậy. Bọn họ cũng đều khiếp sợ cùng tức giận.
*******************************
Mộ Dung Trần một mực bế nàng đến một nơi vừa u tĩnh lại vừa sạch sẽ mới đặt nàng xuống.
“Đây là nơi nào? Chàng đưa ta đến đây làm gì?” Sự tức giận trong lòng Cung Tuyết Thiến vẫn khó tiêu như trước.
“Tâm Nghi, bổn Vương đưa nàng đến gặp một người.” Sắc mặt Mộ Dung Trần lập tức trở nên nặng trĩu.
Trái tim Cung Tuyết Thiến khẽ động, chẳng lẽ hắn đưa nàng đến gặp nàng ta sao?
“Đi thôi, chúng ta vào đi.” Mộ Dung Trần kéo tay nàng, đẩy cửa gian phòng rồi đi vào.
Vừa mở cửa ra, Cung Tuyết Thiến liền ngửi thấy mùi hương khói, nàng liền nhìn kỹ hơn. Quả nhiên nàng đã đoán đúng, trên bàn bày bài vị “Ái phi Mộ Dung Liễu Nhu chi mộ”, phía trên có treo bức họa của một nữ tử.Tóc đen như nước sơn, làn da như ngọc, ánh mắt lay động, nhăn mày hay cười đều toát ra một bộ dáng thướt tha nói không nên lời. Nàng uyển chuyển như một nụ hoa mẫu đơn đang hé nở, xinh đẹp mà không lẳng lơ, diễm lệ mà không dung tục, dung nhan kiều mị không gì sánh kịp.
Chỉ thấy nàng mặc y phục màu lục nhạt, trên cổ đeo một chuỗi trân châu, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, đôi mắt lưu động, đôi mi thanh tú nhỏ dài, bộ dáng kiều mị, thêm mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn, thật là một mỹ nhân xinh đẹp.
Đừng nói nam nhân mà ngay cả nàng cũng nhịn không được nhìn đến vài lần. Nhưng mà nàng không rõ, hắn vẫn luôn không cho phép người khác nhắc tới nữ tử này, vì sao hôm nay lại đưa nàng đến đây?
Nàng xoay người nhìn Mộ Dung Trần, liền thấy hắn đang nhìn bức họa, trong mắt toát ra một mỗi đau đớn, cả người lộ ra sự bi ai, lòng của nàng đột nhiên đau xót, tay nắm chặt bàn tay lạnh như băng của hắn, truyền cho hắn sự an ủi và ấm áp.
Mộ Dung Trần xoay người lại, ảm đạm cười với nàng, nhưng nụ cười đó lại cất dấu biết bao thê lương bất đắc dĩ.
Thấy hắn như vậy khiến nàng hết sức đau lòng, sự tức giận lúc nãy cùng biến mất không thấy tăm hơi, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nàng ấy là Nhu Nhi phải không? Thật sự rất đẹp.” Nàng khen thật lòng.
“Người nào nhìn thấy nàng cũng đều nói như vậy, nàng thật hoạt bát, thật đáng yêu, cũng rất thiện lương. Tất cả mọi người đều thích nàng, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, chính là lúc nàng đang tắm rửa trong ôn tuyền, chỉ là một cái liếc mắt nhưng sau cái liếc mắt thoáng qua đó thì bổn Vương đã thích nàng rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Trần sâu xa, trong đầu hiện lên toàn là khuôn mặt của nàng.
“Trần, có phải thiếp rất đẹp không?” Nàng đi vòng quanh, lấy tay nhấc vạt váy lên cười rộ.
“Trần, thiếp rất nhớ chàng.” Thoáng chốc nàng đã bổ nhào vào trong ngực hắn.
“Trần, chàng thật tuấn tú.” Nàng lén hôn hắn một cái, nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của hắn liền cười trộm
Cung Tuyết Thiến nhìn thấy ánh mắt hắn sâu xa liền biết hắn đang nhớ lại những chuyện trước kia, trong lòng hơi ghen tỵ xót xa…thật là…nàng thầm mắng mình một tiếng, so bì với một người chết làm gì chứ? Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được khó chịu.
“Tâm Nghi, có muốn nghe chuyện của ta và Nhu Nhi không?” Mộ Dung Trần lại kéo nàng ngồi xuống trên đệm quỳ ở linh đường, đột nhiên mở miệng hỏi.
Ơ…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, hắn muốn nói với nàng chuyện của hắn và Nhu Nhi sao? Nàng nhìn hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu chàng bằng lòng nói cho ta biết thì ta đương nhiên sẵn lòng nghe.”
Lúc này Mộ Dung Trần mới chậm rãi mở miệng nói: “Lần đầu tiên gặp nàng ở ôn tuyền ta đã thích nàng, có lẽ chính là ý trời, nàng cũng thích ta, chúng ta tâm đầu ý hợp, đã thề hẹn lời thề cả đời, không phải là nàng ta sẽ không lấy, không phải là ta nàng sẽ không gả. Vì thế ta thật tự nhiên đưa nàng đi gặp mẫu phi, nàng rất biết nói chuyện, giống như Tâm Nghi nàng vậy, lần đầu tiên gặp mặt cũng khiến mẫu phi rất vui vẻ. Ta vốn tưởng rằng mọi chuyện có thể tiếp tục tiến triển như vậy, lấy nàng làm Vương phi. Nhưng mà ta trăm triệu lần không nghĩ tới, mẫu phi lại có thể phái người đi điều tra nàng, mới biết được…nàng là một quả phụ.”
“Quả phụ?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, quả phụ mà cũng có thể nói chuyện yêu đương lộ liễu như vậy sao?
“Ừ, nhưng mà nàng cũng chưa gả cho người kia, chỉ là đính ước từ nhỏ, chưa đợi đến lúc nàng trưởng thành thì nhà trai đã mắc bệnh qua đời, nàng đương nhiên trở thành quả phụ. Sau khi mẫu phi biết liền kiên quyết không cho phép ta lui tới với nàng, nói nàng là người mang điềm xấu, sẽ khắc phu, huống chi, ta là Vương gia sao có thể lấy một quả phụ làm Vương phi được? Sau khi Nhu Nhi biết vẫn luôn khóc không ngừng, cũng bảo ta buông tay, để nàng rời đi, nàng không muốn liên lụy ta. Nhưng mà ta thật sự vô cùng yêu Nhu Nhi, không thể mà cũng không muốn mất đi nàng. Cứ như vậy, dưới sự ngăn cản của mẫu phi, ta cùng Nhu Nhi đều phải chịu sự dày vò. Lần đó Nhu Nhi khóc lóc cầu xin ta quên nàng đi. Thấy sự tuyệt vọng trong mắt nàng, ta liền bị chọc giận, không thèm quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, khăng khăng cố chấp muốn lấy nàng, không để ý đến bất luận kẻ nào ngăn cản. Ta bố trí hỉ đường ở trong Vương phủ. Hôm đó Nhu Nhi rất đẹp, mặc một thân giá y (y phục tân nương) đỏ thẫm gả cho ta, nhưng ngay sau khi bái đường xong, nàng lại đột nhiên ngã xuống trong ngực ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.