Chương 143: Hắn là Vương tử
Ngạn Thiến
12/04/2017
“Cái gì?” Sắc mặt Mộ Dung Vũ lạnh lùng, ánh mắt âm trầm bắn về phía tên kia.
“Hiểu lầm rồi, tiểu nhân nào có lá gan đó, người tiểu nhân muốn đói phó là hắn.” Nam tử trung niên đổ mồ hôi đầy đầu, nghe thấy bọn họ nói chuyện là hắn biết “thôi rồi”, thì ra bọn họ quen biết, nên vội vàng chỉa mũi dùi về phía Gia Lỗ Tề.
Lúc này Mộ Dung Vũ mới chuyển ánh mắt về phía Gia Lỗ Tề, liền nhìn thấy hắn không sợ hãi cũng không hoảng hốt đứng ở đó, rồi lại nhìn đến trang phục của hắn, trong đầu chợt lóe lên ánh sáng, chắp tay hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
“Thập tứ Vương gia, tại hạ là Gia Lỗ Tề.” Gia Lỗ Tề từ tốn hồi đáp.
“Gia Lỗ Tề.” Mộ Dung Vũ sửng sốt, hắn biết lần này tộc Sát Cáp Nhĩ phái Vương tử đến kinh thành để kết thông gia, nhưng hai ngày nữa mới có thể đến. Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Liền chắp tay nói: “Gia Lỗ Tề Vương tử, không phải ngày mốt người mới tiến kinh sao?”
“Ta cùng thị vệ đi trước một bước, muốn xem trước chút ít về nhân tình và văn hóa của Trung nguyên, nhưng thật không nghĩ tới lại gặp thập tứ Vương gia ở đây.” Gia Lỗ Tề giải thích.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới biết, hóa ra hắn là Vương tử.
“Vậy để ta bẩm báo với Phụ hoàng, mở tiệc tẩy trần cho Vương tử.” Mộ Dung Trần vội vàng nói.
“Thập tứ Vương gia đừng vội, vẫn nên chờ đến ngày mốt tùy tùng của ta đến rồi ta mới chính thức tham kiến Hoàng thượng, bày tỏ sự tôn trọng.” Gia Lỗ Tề vội vàng ngăn cản.
“Cũng được.” Mộ Dung Vũ suy nghĩ rồi tôn trọng ý nghĩ của hắn.
Lúc nam tử trung niên ở bên cạnh vừa nghe thấy Thập tứ Vương gia gọi Gia Lỗ Tề là Vương tử thì liền biết mình xong rồi. Hôm nay hắn đúng là đụng phải khắc tinh, vụng trộm xích về phía ngoài cửa, muốn chuồn đi.
“Đứng lại.” Ba Cách chỉa kiếm về phía lồng ngực hắn.
“Thập tứ Vương gia tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, tiểu nhân đáng chết.” Nam tử trung niên nói xong liền lấy tay đánh mạnh lên mặt mình không ngừng.
“Gia Lỗ Tề Vương tử, nếu hắn đã đắc tội với người, vậy mời người nói xem nên xử phạt hắn như thế nào.” Mộ Dung Vũ nói.
“Người hắn đắc tội không phải là ta mà là Mạnh Tâm Nghi, hãy để nàng quyết định đi.” Gia Lỗ Tề nhường quyền quyết định lại cho Cung Tuyết Thiến.
Lúc này nàng mới đi tới, nói với nam tử trung niên: “Ta biết ngươi nhất định có hậu thuẫn ở kinh thành, nếu không cũng không dám vô pháp vô thiên như vậy. Nhưng mà dường như ngươi đã quên một câu “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” (Hàm ý là trong thiên hạ, không có gì là cực hạn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn). Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, hi vọng ngươi tự thu xếp ổn thỏa. Cút.”
“Cám ơn, cám ơn.” Nam tử trung niên giống như được đại xá, chạy nhanh ra ngoài.
“Tâm Nghi, Gia Lỗ Tề Vương tử, sao hai người lại quen nhau?” Lúc này Mộ Dung Vũ mới thấy kỳ lạ hỏi.
“Là do trong lúc nguy nan hắn đã ra tay giúp đỡ ta.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới kể lại qua loa chuyện mình ăn cơm không có tiền trả cho hắn nghe.
“Hóa ra là như vậy, Tâm Nghi, vậy sao nàng lại không cho người đi tìm ta? Hoặc là tìm hoàng huynh?” Mộ Dung Vũ khó hiểu hỏi.
“Đó là bởi vì ta và người nhà Mộ Dung các người đã không còn quan hệ gì nữa. Sau này phải dựa vào chính bản thân mình để sống, không muốn làm phiền các người.” Cung Tuyết Thiến giả vờ nói một cách tự nhiên.
“Không có quan hệ? Có ý gì?” Mộ Dung Vũ sửng sốt hỏi ngược lại.“Ta bị hưu, nhưng mà, cuối cùng ta cũng được tự do rồi.” Ánh mắt Cung Tuyết Thiến ảm đạm rồi sau đó lại ra vẻ không quan tâm nói.
“Nàng bị hưu? Nàng muốn nói là hoang huynh đã hưu nàng?” Mộ Dung Vũ chấn kinh (chấn động + kinh ngạc), không thể tin nổi nhìn nàng.
Gia Lỗ Tề cũng kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ rằng nàng lại là một nữ tử bị hưu. Nhưng mà hắn rất tò mò, vì nguyên nhân gì mà nàng lại bị hưu?
“Không cần kinh ngạc như vậy, Nhu Nhi của hắn đã trở về, hưu ta chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Được rồi, ta phải về nhà.” Cung Tuyết Thiến không muốn nói tiếp nữa, như vậy sẽ chỉ khiến nàng càng đau lòng.
“Được, ta đưa nàng về.” Mộ Dung Vũ biết lúc này không nên truy hỏi.
“Không cần, ngươi vẫn nên theo giúp Gia Lỗ Tề Vương tử đi, hắn hẳn là khách quý.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu cự tuyệt.
Mộ Dung Vũ liếc mắt nhìn Gia Lỗ Tề một cái, không phản bác lại, nàng nói không sai, quả thật hắn không thể thất lễ với khách được.
“Thập tứ Vương gia, chi bằng chúng ta cùng nhau đưa nàng về.” Gia Lỗ Tề lại đột nhiên đề nghị.
“Đừng khiến ta sợ chết, ta cũng không dám nhận đãi ngộ cao như vậy đâu, sao có thể để Vương gia cùng Vương tử đưa ta hồi phủ. Hôm khác gặp lại, tam biệt.” Cung Tuyết Thiến cười từ chối, xoay người rời đi.
Mộ Dung Vũ nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, tuy rằng nàng ép buộc mình giả vờ tươi cười, nhưng hắn lại nhìn thấy được nỗi bi thương lơ đãng hiện ra trong mắt nàng. Hắn thật muốn đuổi theo an ủi nàng nhưng lại bởi vì Gia Lỗ Tề đang ở đây nên không bước theo.
“Thập tứ Vương gia, ta cáo từ trước, đợi ngày mốt gặp lại.” Gia Lỗ Tề chắp tay nói.
“Được, đến lúc đó ta xin đợi Vương tử.” Mộ Dung Vũ cũng nói.
Đợi Gia Lỗ Tề rời khỏi, hắn mới nhanh chóng đuổi theo nàng.
“Tâm Nghi, đợi một lát.” Nhìn thấy bóng lưng của nàng, hắn mới lên tiếng gọi nàng.
Cung Tuyết Thiến nghe thấy tiếng kêu của hắn liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy hắn, nàng hơi giật mình hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Lo lắng cho nàng thôi, ta đưa nàng trở về, đi thôi.” Mộ Dung Vũ chỉ thản nhiên nói.
“Cám ơn ngươi, Vũ.” Khóe môi Cung Tuyết Thiến nở nụ cười, hắn vẫn luôn âm thầm quan tâm nàng như vậy, khiến nàng không cảm động cũng khó.
“Tâm Nghi, nàng cầm lấy mấy tờ ngân phiếu này đi, sau này nếu cần gì thì cứ việc tới tìm ta.” Mộ Dung Vũ không khỏi nói, lấy toàn bộ ngân phiếu trên người ra nhét vào trong tay nàng.
“Vũ, không cần đâu, sau này ta sẽ tự nuôi sống bản thân, cũng không thể cứ phiền ngươi mãi được.” Cung Tuyết Thiến từ chối, nhét ngân phiếu vào trong tay hắn. Nàng chỉ là không muốn nợ hắn quá nhiều.
“Tâm Nghi, đương nhiên ta biết nàng có thể tự nuôi sống mình, nhưng mà suy cho cùng việc này cũng cần phải có một quá trình, cầm đi, đừng quên ta là Vương gia, chừng này ngân phiếu đối với ta chả là gì cả.” Mộ Dung Vũ không để cho nàng từ chối, lại nhét ngân phiếu vào trong tay nàng.
Cung Tuyết Thiến vừa muốn tiếp tục từ chối thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh như băng mang theo cả trào phùng: “Thập tứ đệ, có phải đệ có quá nhiều ngân phiếu, không có chỗ tiêu hay không?”
“Hiểu lầm rồi, tiểu nhân nào có lá gan đó, người tiểu nhân muốn đói phó là hắn.” Nam tử trung niên đổ mồ hôi đầy đầu, nghe thấy bọn họ nói chuyện là hắn biết “thôi rồi”, thì ra bọn họ quen biết, nên vội vàng chỉa mũi dùi về phía Gia Lỗ Tề.
Lúc này Mộ Dung Vũ mới chuyển ánh mắt về phía Gia Lỗ Tề, liền nhìn thấy hắn không sợ hãi cũng không hoảng hốt đứng ở đó, rồi lại nhìn đến trang phục của hắn, trong đầu chợt lóe lên ánh sáng, chắp tay hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
“Thập tứ Vương gia, tại hạ là Gia Lỗ Tề.” Gia Lỗ Tề từ tốn hồi đáp.
“Gia Lỗ Tề.” Mộ Dung Vũ sửng sốt, hắn biết lần này tộc Sát Cáp Nhĩ phái Vương tử đến kinh thành để kết thông gia, nhưng hai ngày nữa mới có thể đến. Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Liền chắp tay nói: “Gia Lỗ Tề Vương tử, không phải ngày mốt người mới tiến kinh sao?”
“Ta cùng thị vệ đi trước một bước, muốn xem trước chút ít về nhân tình và văn hóa của Trung nguyên, nhưng thật không nghĩ tới lại gặp thập tứ Vương gia ở đây.” Gia Lỗ Tề giải thích.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới biết, hóa ra hắn là Vương tử.
“Vậy để ta bẩm báo với Phụ hoàng, mở tiệc tẩy trần cho Vương tử.” Mộ Dung Trần vội vàng nói.
“Thập tứ Vương gia đừng vội, vẫn nên chờ đến ngày mốt tùy tùng của ta đến rồi ta mới chính thức tham kiến Hoàng thượng, bày tỏ sự tôn trọng.” Gia Lỗ Tề vội vàng ngăn cản.
“Cũng được.” Mộ Dung Vũ suy nghĩ rồi tôn trọng ý nghĩ của hắn.
Lúc nam tử trung niên ở bên cạnh vừa nghe thấy Thập tứ Vương gia gọi Gia Lỗ Tề là Vương tử thì liền biết mình xong rồi. Hôm nay hắn đúng là đụng phải khắc tinh, vụng trộm xích về phía ngoài cửa, muốn chuồn đi.
“Đứng lại.” Ba Cách chỉa kiếm về phía lồng ngực hắn.
“Thập tứ Vương gia tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, tiểu nhân đáng chết.” Nam tử trung niên nói xong liền lấy tay đánh mạnh lên mặt mình không ngừng.
“Gia Lỗ Tề Vương tử, nếu hắn đã đắc tội với người, vậy mời người nói xem nên xử phạt hắn như thế nào.” Mộ Dung Vũ nói.
“Người hắn đắc tội không phải là ta mà là Mạnh Tâm Nghi, hãy để nàng quyết định đi.” Gia Lỗ Tề nhường quyền quyết định lại cho Cung Tuyết Thiến.
Lúc này nàng mới đi tới, nói với nam tử trung niên: “Ta biết ngươi nhất định có hậu thuẫn ở kinh thành, nếu không cũng không dám vô pháp vô thiên như vậy. Nhưng mà dường như ngươi đã quên một câu “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” (Hàm ý là trong thiên hạ, không có gì là cực hạn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn). Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, hi vọng ngươi tự thu xếp ổn thỏa. Cút.”
“Cám ơn, cám ơn.” Nam tử trung niên giống như được đại xá, chạy nhanh ra ngoài.
“Tâm Nghi, Gia Lỗ Tề Vương tử, sao hai người lại quen nhau?” Lúc này Mộ Dung Vũ mới thấy kỳ lạ hỏi.
“Là do trong lúc nguy nan hắn đã ra tay giúp đỡ ta.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới kể lại qua loa chuyện mình ăn cơm không có tiền trả cho hắn nghe.
“Hóa ra là như vậy, Tâm Nghi, vậy sao nàng lại không cho người đi tìm ta? Hoặc là tìm hoàng huynh?” Mộ Dung Vũ khó hiểu hỏi.
“Đó là bởi vì ta và người nhà Mộ Dung các người đã không còn quan hệ gì nữa. Sau này phải dựa vào chính bản thân mình để sống, không muốn làm phiền các người.” Cung Tuyết Thiến giả vờ nói một cách tự nhiên.
“Không có quan hệ? Có ý gì?” Mộ Dung Vũ sửng sốt hỏi ngược lại.“Ta bị hưu, nhưng mà, cuối cùng ta cũng được tự do rồi.” Ánh mắt Cung Tuyết Thiến ảm đạm rồi sau đó lại ra vẻ không quan tâm nói.
“Nàng bị hưu? Nàng muốn nói là hoang huynh đã hưu nàng?” Mộ Dung Vũ chấn kinh (chấn động + kinh ngạc), không thể tin nổi nhìn nàng.
Gia Lỗ Tề cũng kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ rằng nàng lại là một nữ tử bị hưu. Nhưng mà hắn rất tò mò, vì nguyên nhân gì mà nàng lại bị hưu?
“Không cần kinh ngạc như vậy, Nhu Nhi của hắn đã trở về, hưu ta chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Được rồi, ta phải về nhà.” Cung Tuyết Thiến không muốn nói tiếp nữa, như vậy sẽ chỉ khiến nàng càng đau lòng.
“Được, ta đưa nàng về.” Mộ Dung Vũ biết lúc này không nên truy hỏi.
“Không cần, ngươi vẫn nên theo giúp Gia Lỗ Tề Vương tử đi, hắn hẳn là khách quý.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu cự tuyệt.
Mộ Dung Vũ liếc mắt nhìn Gia Lỗ Tề một cái, không phản bác lại, nàng nói không sai, quả thật hắn không thể thất lễ với khách được.
“Thập tứ Vương gia, chi bằng chúng ta cùng nhau đưa nàng về.” Gia Lỗ Tề lại đột nhiên đề nghị.
“Đừng khiến ta sợ chết, ta cũng không dám nhận đãi ngộ cao như vậy đâu, sao có thể để Vương gia cùng Vương tử đưa ta hồi phủ. Hôm khác gặp lại, tam biệt.” Cung Tuyết Thiến cười từ chối, xoay người rời đi.
Mộ Dung Vũ nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, tuy rằng nàng ép buộc mình giả vờ tươi cười, nhưng hắn lại nhìn thấy được nỗi bi thương lơ đãng hiện ra trong mắt nàng. Hắn thật muốn đuổi theo an ủi nàng nhưng lại bởi vì Gia Lỗ Tề đang ở đây nên không bước theo.
“Thập tứ Vương gia, ta cáo từ trước, đợi ngày mốt gặp lại.” Gia Lỗ Tề chắp tay nói.
“Được, đến lúc đó ta xin đợi Vương tử.” Mộ Dung Vũ cũng nói.
Đợi Gia Lỗ Tề rời khỏi, hắn mới nhanh chóng đuổi theo nàng.
“Tâm Nghi, đợi một lát.” Nhìn thấy bóng lưng của nàng, hắn mới lên tiếng gọi nàng.
Cung Tuyết Thiến nghe thấy tiếng kêu của hắn liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy hắn, nàng hơi giật mình hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Lo lắng cho nàng thôi, ta đưa nàng trở về, đi thôi.” Mộ Dung Vũ chỉ thản nhiên nói.
“Cám ơn ngươi, Vũ.” Khóe môi Cung Tuyết Thiến nở nụ cười, hắn vẫn luôn âm thầm quan tâm nàng như vậy, khiến nàng không cảm động cũng khó.
“Tâm Nghi, nàng cầm lấy mấy tờ ngân phiếu này đi, sau này nếu cần gì thì cứ việc tới tìm ta.” Mộ Dung Vũ không khỏi nói, lấy toàn bộ ngân phiếu trên người ra nhét vào trong tay nàng.
“Vũ, không cần đâu, sau này ta sẽ tự nuôi sống bản thân, cũng không thể cứ phiền ngươi mãi được.” Cung Tuyết Thiến từ chối, nhét ngân phiếu vào trong tay hắn. Nàng chỉ là không muốn nợ hắn quá nhiều.
“Tâm Nghi, đương nhiên ta biết nàng có thể tự nuôi sống mình, nhưng mà suy cho cùng việc này cũng cần phải có một quá trình, cầm đi, đừng quên ta là Vương gia, chừng này ngân phiếu đối với ta chả là gì cả.” Mộ Dung Vũ không để cho nàng từ chối, lại nhét ngân phiếu vào trong tay nàng.
Cung Tuyết Thiến vừa muốn tiếp tục từ chối thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh như băng mang theo cả trào phùng: “Thập tứ đệ, có phải đệ có quá nhiều ngân phiếu, không có chỗ tiêu hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.