Chương 188: Hoài nghi
Ngạn Thiến
12/04/2017
“A….” Cung Tuyết Thiến cực kỳ hoảng sợ, trơ mắt nhìn Tuyết Lang sắp rơi xuống đất.
Nhưng Gia Lỗ Tề lại nhanh tay nhanh mắt thoáng cái đã tiếp được nó: “Vật nhỏ, may mắn là mày không sao, bằng không chủ nhân của mày sẽ thương tâm.”
“Không rớt xuống là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến cũng thở phào: “Tiểu Vân, ngươi quá căng thẳng rồi, cho dù nó là sói nhưng ngươi xem nó mới bao nhiêu tuổi, sẽ ăn thịt người sao?”
“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói là sói nên bị dọa sợ, thật xin lỗi.” Tiểu Vân ngượng ngùng xin lỗi.
“Không sao, dù sao sau này Tuyết Lang cũng sẽ sống cùng ta, sau này ngươi sẽ không sợ nữa.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Cái gì? Tiểu thư, người muốn nuôi nó?” Tiểu Vân không thể tin được, dùng ngón tay chỉ vào con sói nhỏ trắng như tuyết, nuốt nuốt nước miếng. Nghĩ đến việc phải sống cùng một chỗ với sói, da đầu nàng liền run lên.
“Phải nha, ta muốn nuôi nó.” Cung Tuyết Thiến nhìn thấy bộ dáng dè dặt sợ hãi của Tiểu Vân liền cảm thấy buồn cười.
“Tiểu thư, có thể không nuôi được không?” Tiểu Vân cầu xin nói. Sói? Vừa nghe đến chữ này nàng liền sợ hãi.
“Không thể.” Cung Tuyết Thiến lập tức cự tuyệt, nhưng thấy bộ dạng thất vọng của Tiểu Vân liền nói thêm: “Yên tâm, đợi chúng ta nuôi nó lớn rồi ngươi sẽ thích nó thôi.”
Tiểu Vân không nói tiếp nữa, nhưng nhìn thấy Tuyết Lang trong tay Gia Lỗ Tề Vương tử, trong lòng liền run rẩy sợ hãi.
Gia Lỗ Tề Vương tử nhìn ra sự sợ hãi của nàng liền cố ý trêu đùa, đưa Tuyết Lang đến trước mặt nàng nói: “Không bằng bây giờ ngươi ôm nó, bồi dưỡng chút cảm tình.”
Tiểu Vân lập tức nhảy ra thật xa, rời đi như trốn, nói: “Nô tỳ chợt nhớ ra phòng bếp còn đang sắc thuốc, nô tỳ đi xem đã xong chưa?”
“Ha ha ha….” Phía sau truyền đến tiếng cười lớn của Gia Lỗ Tề cùng Cung Tuyết Thiến. Nàng dùng tay đùa nghịch Tuyết Lang.
Nhưng Mộ Dung Trần lại mang theo sắc mặt âm trầm xuất hiện ở cửa.
“Vương gia, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Gia Lỗ Tề hỏi trước.
“Gia Lỗ Tề Vương tử, có thể mời ngài rời đi một lát không? Ta có lời muốn nói riêng với nàng.” Mộ Dung Trần dùng sắc mặt nghiêm túc nói.
Gia Lỗ Tề thấy hắn nghiêm túc như vậy, lúc này mới nói: “Được rồi, vậy Tâm Nghi, ta đi trước, hôm khác lại đến thăm nàng.”
“Ừ, được, nhưng mà người đừng quên để Tuyết Lang lại, giao cho Lý bá.” Cung Tuyết Thiến cố ý dặn dò.
“Được.” Gia Lỗ Tề gật đầu, lúc này mới rời đi.
“Vương gia, có việc gì cứ nói đi.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, không biết tại sao sắc mặt của hắn lại nặng trĩu như vậy.
Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ nhìn nàng chằm chằm, không biết làm thế nào để mở miệng hỏi nàng, lại trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: “Nàng ở am ni cô bị ám sát hai lần, là Cơ Tinh Hồn cứu nàng?”
Ơ….Cung Tuyết Thiến sửng sốt: “Sao ngươi lại biết?” Chẳng lẽ là Cơ Tinh Hồn nói? Không thể nào.
Sắc mặt của Mộ Dung Trần càng thêm âm trầm vài phần, nghe giọng điệu của nàng thì rõ ràng đúng là có việc này. Chẳng lẽ thật sự là Nhu Nhi? Hắn lảo đảo lui về phía sau từng bước một.
Không…không đâu.
“Ngươi làm sao vậy?” Cung Tuyết Thiến hỏi, đây là lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng khổ sở như vậy của hắn.
“Tâm Nghi, nói với bổn Vương, nàng có biết ai muốn ám sát nàng không?” Mộ Dung Trần kích động lấy tay nắm lấy bả vai nàng, nhưng lại đụng vào vết thương của nàng.
“Đau.” Cung Tuyết Thiến khẽ kêu lên.
“Thật xin lỗi, nói cho ta biết, nàng có biết hay không?” Mộ Dung Trần lập tức buông nàng ra. Hắn chỉ muốn biết có phải Nhu Nhi hay không?
“Ta không biết, nhưng mà mỗi lần ám sát ta, trên người hắc y nhân đều mang theo một túi hương. Cơ Tinh Hồn nói đó là thảo dược đặc biệt của Minh Nguyệt quốc, là một tập tục, người trong nhà sẽ làm một túi hương cho người đi xa, chúc bọn họ bình an.” Nếu hắn đã biết mà hoài nghi rồi thì Cung Tuyết Thiến cũng không muốn lừa dối hắn, thành thật nói.
Người của Minh Nguyệt quốc? Thân mình Mộ Dung Trần chấn động. Không, hắn vẫn không tin, lập tức phủ nhận: “Không, không phải là Nhu Nhi.”
Cung Tuyết Thiến thấy hắn bảo vệ Liễu Nhu như vậy, khóe môi liền mang theo một nụ cười ảm đạm, nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không nói là quận chúa làm, ta cũng tin rằng không phải là nàng ta.”
“Vậy sao? Tâm Nghi, nàng cũng cảm giác không phải là nàng ấy, đúng hay không?” Mộ Dung Trần tán thành nói, hắn cũng không có cách nào thuyết phục bản thân mình đó là Nhu Nhi.
“Phải, ta tin.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật dầu, thật ra là nàng đang bán tín bán nghi, nhưng nàng vẫn quyết định tin tưởng cảm giác của mình.
“Tâm Nghi, nàng yên tâm, bổn Vương sẽ điều tra rõ ràng, sẽ đòi lại công bằng cho nàng, tìm lại trong sạch cho Nhu Nhi.” Mộ Dung Trần khẳng định nói.
“Được.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng đương nhiên cũng hi vọng biết là ai làm? Đột nhiên nàng nhìn hắn hỏi: “Nếu thật sự là Nhu Nhi thì ngươi sẽ làm thế nào?”
“Cái gì?” Mộ Dung Trần ngẩn ra.
“Không có gì. Ta hơi mệt rồi, muốn ngủ.” Cung Tuyết Thiến che giấu, nói.
“Được, vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, bổn Vương sẽ không quấy rầy nàng nữa.” Mộ Dung Trần vươn tay đỡ nàng nằm lên giường.
“Đúng rồi, Vương gia, chuyện lúc nãy là ai nói với ngươi?” Cung Tuyết Thiến lại nghĩ tới hỏi.
“Nàng hãy ngủ thật ngon, bổn Vương đi đây.” Mộ Dung Trần không trả lời nàng, giúp nàng đắp kín chăn rồi xoay người rời đi. Chuyện này hắn sẽ làm rõ ràng.
Mới ra khỏi Mạnh phủ liền nhìn thấy Liễu Nhu đang cầm mấy thứ đồ trong tay đi đến.
“Nhu Nhi, nàng đang đi đâu vậy?” Mộ Dung Trần nhìn nàng hỏi, nhưng mà trong ánh mắt đó có thêm vài phần dò xét. Hắn không muốn hoài nghi, nhưng lại không nhịn được hoài nghi.
“Trần, thiếp muốn đến thăm Tâm Nghi.” Liễu Nhu dịu dàng nói, nhưng trong lòng lại hận muốn chết. Hẳn là hắn vừa mới đi ra từ Mạnh phủ.
“Thôi đi, nàng ấy ngủ rồi, vẫn là đừng nên quấy rầy nàng ấy, quay về Vương phủ cùng ta.” Mộ Dung Trần cũng không muốn giấu diếm nàng, nắm chặt tay nàng nói.
“Vâng, được.” Liễu Nhu rất hiền thục đáp, cùng hắn chậm rãi đi về phía Vương phủ. Không biết vì sao nhưng nàng cứ có cảm giác hôm nay hắn hơi là lạ, nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào.
“Nhu Nhi, nói với bổn Vương, năm năm này nàng đã sống ra sao?” Mộ Dung Trần nhìn nàng, đột nhiên hỏi. Nàng đã từng kể qua vào lần gặp đầu tiên nhưng sau này nàng cũng không nói nữa, mà hắn cũng chưa từng hỏi.
Nhưng Gia Lỗ Tề lại nhanh tay nhanh mắt thoáng cái đã tiếp được nó: “Vật nhỏ, may mắn là mày không sao, bằng không chủ nhân của mày sẽ thương tâm.”
“Không rớt xuống là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến cũng thở phào: “Tiểu Vân, ngươi quá căng thẳng rồi, cho dù nó là sói nhưng ngươi xem nó mới bao nhiêu tuổi, sẽ ăn thịt người sao?”
“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói là sói nên bị dọa sợ, thật xin lỗi.” Tiểu Vân ngượng ngùng xin lỗi.
“Không sao, dù sao sau này Tuyết Lang cũng sẽ sống cùng ta, sau này ngươi sẽ không sợ nữa.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Cái gì? Tiểu thư, người muốn nuôi nó?” Tiểu Vân không thể tin được, dùng ngón tay chỉ vào con sói nhỏ trắng như tuyết, nuốt nuốt nước miếng. Nghĩ đến việc phải sống cùng một chỗ với sói, da đầu nàng liền run lên.
“Phải nha, ta muốn nuôi nó.” Cung Tuyết Thiến nhìn thấy bộ dáng dè dặt sợ hãi của Tiểu Vân liền cảm thấy buồn cười.
“Tiểu thư, có thể không nuôi được không?” Tiểu Vân cầu xin nói. Sói? Vừa nghe đến chữ này nàng liền sợ hãi.
“Không thể.” Cung Tuyết Thiến lập tức cự tuyệt, nhưng thấy bộ dạng thất vọng của Tiểu Vân liền nói thêm: “Yên tâm, đợi chúng ta nuôi nó lớn rồi ngươi sẽ thích nó thôi.”
Tiểu Vân không nói tiếp nữa, nhưng nhìn thấy Tuyết Lang trong tay Gia Lỗ Tề Vương tử, trong lòng liền run rẩy sợ hãi.
Gia Lỗ Tề Vương tử nhìn ra sự sợ hãi của nàng liền cố ý trêu đùa, đưa Tuyết Lang đến trước mặt nàng nói: “Không bằng bây giờ ngươi ôm nó, bồi dưỡng chút cảm tình.”
Tiểu Vân lập tức nhảy ra thật xa, rời đi như trốn, nói: “Nô tỳ chợt nhớ ra phòng bếp còn đang sắc thuốc, nô tỳ đi xem đã xong chưa?”
“Ha ha ha….” Phía sau truyền đến tiếng cười lớn của Gia Lỗ Tề cùng Cung Tuyết Thiến. Nàng dùng tay đùa nghịch Tuyết Lang.
Nhưng Mộ Dung Trần lại mang theo sắc mặt âm trầm xuất hiện ở cửa.
“Vương gia, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Gia Lỗ Tề hỏi trước.
“Gia Lỗ Tề Vương tử, có thể mời ngài rời đi một lát không? Ta có lời muốn nói riêng với nàng.” Mộ Dung Trần dùng sắc mặt nghiêm túc nói.
Gia Lỗ Tề thấy hắn nghiêm túc như vậy, lúc này mới nói: “Được rồi, vậy Tâm Nghi, ta đi trước, hôm khác lại đến thăm nàng.”
“Ừ, được, nhưng mà người đừng quên để Tuyết Lang lại, giao cho Lý bá.” Cung Tuyết Thiến cố ý dặn dò.
“Được.” Gia Lỗ Tề gật đầu, lúc này mới rời đi.
“Vương gia, có việc gì cứ nói đi.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, không biết tại sao sắc mặt của hắn lại nặng trĩu như vậy.
Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ nhìn nàng chằm chằm, không biết làm thế nào để mở miệng hỏi nàng, lại trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: “Nàng ở am ni cô bị ám sát hai lần, là Cơ Tinh Hồn cứu nàng?”
Ơ….Cung Tuyết Thiến sửng sốt: “Sao ngươi lại biết?” Chẳng lẽ là Cơ Tinh Hồn nói? Không thể nào.
Sắc mặt của Mộ Dung Trần càng thêm âm trầm vài phần, nghe giọng điệu của nàng thì rõ ràng đúng là có việc này. Chẳng lẽ thật sự là Nhu Nhi? Hắn lảo đảo lui về phía sau từng bước một.
Không…không đâu.
“Ngươi làm sao vậy?” Cung Tuyết Thiến hỏi, đây là lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng khổ sở như vậy của hắn.
“Tâm Nghi, nói với bổn Vương, nàng có biết ai muốn ám sát nàng không?” Mộ Dung Trần kích động lấy tay nắm lấy bả vai nàng, nhưng lại đụng vào vết thương của nàng.
“Đau.” Cung Tuyết Thiến khẽ kêu lên.
“Thật xin lỗi, nói cho ta biết, nàng có biết hay không?” Mộ Dung Trần lập tức buông nàng ra. Hắn chỉ muốn biết có phải Nhu Nhi hay không?
“Ta không biết, nhưng mà mỗi lần ám sát ta, trên người hắc y nhân đều mang theo một túi hương. Cơ Tinh Hồn nói đó là thảo dược đặc biệt của Minh Nguyệt quốc, là một tập tục, người trong nhà sẽ làm một túi hương cho người đi xa, chúc bọn họ bình an.” Nếu hắn đã biết mà hoài nghi rồi thì Cung Tuyết Thiến cũng không muốn lừa dối hắn, thành thật nói.
Người của Minh Nguyệt quốc? Thân mình Mộ Dung Trần chấn động. Không, hắn vẫn không tin, lập tức phủ nhận: “Không, không phải là Nhu Nhi.”
Cung Tuyết Thiến thấy hắn bảo vệ Liễu Nhu như vậy, khóe môi liền mang theo một nụ cười ảm đạm, nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không nói là quận chúa làm, ta cũng tin rằng không phải là nàng ta.”
“Vậy sao? Tâm Nghi, nàng cũng cảm giác không phải là nàng ấy, đúng hay không?” Mộ Dung Trần tán thành nói, hắn cũng không có cách nào thuyết phục bản thân mình đó là Nhu Nhi.
“Phải, ta tin.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật dầu, thật ra là nàng đang bán tín bán nghi, nhưng nàng vẫn quyết định tin tưởng cảm giác của mình.
“Tâm Nghi, nàng yên tâm, bổn Vương sẽ điều tra rõ ràng, sẽ đòi lại công bằng cho nàng, tìm lại trong sạch cho Nhu Nhi.” Mộ Dung Trần khẳng định nói.
“Được.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng đương nhiên cũng hi vọng biết là ai làm? Đột nhiên nàng nhìn hắn hỏi: “Nếu thật sự là Nhu Nhi thì ngươi sẽ làm thế nào?”
“Cái gì?” Mộ Dung Trần ngẩn ra.
“Không có gì. Ta hơi mệt rồi, muốn ngủ.” Cung Tuyết Thiến che giấu, nói.
“Được, vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, bổn Vương sẽ không quấy rầy nàng nữa.” Mộ Dung Trần vươn tay đỡ nàng nằm lên giường.
“Đúng rồi, Vương gia, chuyện lúc nãy là ai nói với ngươi?” Cung Tuyết Thiến lại nghĩ tới hỏi.
“Nàng hãy ngủ thật ngon, bổn Vương đi đây.” Mộ Dung Trần không trả lời nàng, giúp nàng đắp kín chăn rồi xoay người rời đi. Chuyện này hắn sẽ làm rõ ràng.
Mới ra khỏi Mạnh phủ liền nhìn thấy Liễu Nhu đang cầm mấy thứ đồ trong tay đi đến.
“Nhu Nhi, nàng đang đi đâu vậy?” Mộ Dung Trần nhìn nàng hỏi, nhưng mà trong ánh mắt đó có thêm vài phần dò xét. Hắn không muốn hoài nghi, nhưng lại không nhịn được hoài nghi.
“Trần, thiếp muốn đến thăm Tâm Nghi.” Liễu Nhu dịu dàng nói, nhưng trong lòng lại hận muốn chết. Hẳn là hắn vừa mới đi ra từ Mạnh phủ.
“Thôi đi, nàng ấy ngủ rồi, vẫn là đừng nên quấy rầy nàng ấy, quay về Vương phủ cùng ta.” Mộ Dung Trần cũng không muốn giấu diếm nàng, nắm chặt tay nàng nói.
“Vâng, được.” Liễu Nhu rất hiền thục đáp, cùng hắn chậm rãi đi về phía Vương phủ. Không biết vì sao nhưng nàng cứ có cảm giác hôm nay hắn hơi là lạ, nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào.
“Nhu Nhi, nói với bổn Vương, năm năm này nàng đã sống ra sao?” Mộ Dung Trần nhìn nàng, đột nhiên hỏi. Nàng đã từng kể qua vào lần gặp đầu tiên nhưng sau này nàng cũng không nói nữa, mà hắn cũng chưa từng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.