Chương 82: THê thiếp đánh nhau
Ngạn Thiến
12/04/2017
Toàn thân Cung Tuyết Thiến mỏi nhừ vô lực, tựa vào lồng ngực của hắn,
sắc mặt vẫn đỏ bừng, giờ đây nàng mới biết hóa ra chuyện nam nữ hoan ái
lại có thể tốt đẹp như vậy.
Mộ Dung Trần để tay lên mái tóc dài của nàng, không có một người nào, không có bất cứ nữ nhân nào làm hắn hưng phấn như thế, mặc dù nàng ngây ngô lại không có kỹ thuật, nhưng cũng đủ làm hắn mỗi một lần đều không thể kiềm chế bản thân. Trái với những nữ nhân khác, sự ngây ngô của nàng càng làm cho hắn hưng phấn.
Đợi lúc Cung Tuyết Thiến mở to mắt thì ánh nắng sáng rực bên ngoài cửa sổ đã chiếu vào phòng, nàng bỗng chốc tỉnh táo, nhớ tới đêm qua, sắc mặt lại đỏ lên, vội vàng cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, Tiểu Vân cũng sắp vào rồi.
Mới vừa mặc quần áo tử tế, Tiểu Vân liền đi vào, nhìn thấy nàng liền cười một cách ám muội, rồi lại mở miệng nói: “Tiểu thư, người rửa mặt chải đầu đi, nô tỳ đi lấy điểm tâm cho người.”
“Ừ, đi đi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gật đầu, không muốn để Tiểu Vân nhìn thấy được vẻ mặt bối rối của mình.
Nhưng sau khi nàng rửa mặt chải đầu xong, đợi một hồi lâu cũng không thấy Tiểu Vân trở về, nên đành phải đi ra cửa tìm Tiểu Vân.
Ở rất xa chợt nghe có tiếng vọng ra từ trong hoa viên, sau đó lại nhìn thấy Mai Cơ, Lan Cơ vây quanh một chỗ.
“Ngươi với chủ tử của ngươi đều cùng một giuộc như nhau, để xem hôm nay ta đánh chết ngươi.”
Cung Tuyết Thiến nghe ra được đó là giọng nói của Mai Cơ.
“Mai chủ tử, người có thể mắng chửi nô tỳ, nhưng xin người đừng mắng tiểu thư.”
Cung Tuyết Thiến hoảng hốt, là Tiểu Vân, nàng liền bước nhanh hơn, chỉ hai bước đã qua đến.
“Không cho ngươi chút giáo huấn, thì ngươi sẽ không biết ai là chủ tử của ngươi.” Mai Cơ nhấc tay lên liền tát vào mặt Tiểu Vân một cái “bốp”.
“Bốp” theo sau là một cái tát lên mặt của Mai Cơ, nhất thời khiến nàng ta và mọi người sợ ngây người.
Đợi lúc Mai Cơ thấy rõ người trước mắt, liền dùng ngón tay chỉ vào nàng, không thể tin được, giận đến run người: “Ngươi, ngươi dám đánh ta.”
“Ngươi cũng dám đánh tiểu Vân, tại sao ta không dám đánh ngươi chứ.” Ánh mắt của Cung Tuyết Thiến lạnh như băng chiếu vào người nàng ta.
“Ngươi…ngươi…ta muốn để Vương gia làm chủ chuyện này.” Mai Cơ hổn hển nói.
“Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến không thèm quan tâm nói, rồi mới đến kéo tiểu Vân đang quỳ một bên đứng dậy: “Đứng lên, nhớ kỹ, ngươi là nô tỳ của ta, chứ không phải của bọn họ, không được quỳ gối trước họ.”
“Tiểu thư.” Tiểu Vân dùng tay che lại khuôn mặt bị đánh sưng, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Tiểu Vân, chúng ta đi.” Cung Tuyết Thiến kéo nàng, muốn rời đi ngay.
Lan Cơ đứng ở phía sau lớn tiếng gọi nàng lại.
“Ngươi còn có việc gì sao?” Cung Tuyết Thiến xoay người lại, khinh thường nhìn nàng.
“Tiểu Vân là nô tỳ của ngươi, nhưng lại phạm lỗi, bất kể là ai phạm lỗi đều nên bị xử phạt, đây là luật lệ của Vương phủ.” Lan Cơ nói.
“Phải không? Vậy ta đây xin hỏi Tiểu Vân đã phạm lỗi gì?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng ta chằm chằm.
“Để nó tự nói.” Lan Cơ nói như quẳng vào mặt nàng.
Tiểu Vân vội vàng nói: “Nô tỳ đi lấy điểm tâm cho tiểu thư, không để ý đụng phải Mai chủ tử.”
“Nghe rõ chưa?” Lan Cơ cười lạnh, hỏi.
“Như vậy sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Cung Tuyết Thiến không cười nói.
“Chuyện này mà nhỏ sao, nô tỳ mạo phạm chủ tử là chuyện nhỏ sao?” Lan Cơ bị khẩu khí của nàng chọc giận.
“Ngươi nói đúng, là chuyện nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Chẳng qua chỉ là đụng vào mà thôi, hơn nữa nói không chừng là Mai Cơ đụng vào Tiểu Vân trước thì sao?” Cung Tuyết Thiến cau mày, trong lòng hiểu rõ các nàng chẳng qua là mượn chuyện này để gây sự mà thôi. Nhìn thấy hắn ngủ lại ở chỗ của nàng nên trong lòng bọn họ ghen tỵ, đem oán khí trút hết lên người Tiểu Vân.
“Ngươi…Mạnh Tâm Nghi, ngươi quả thực cố tình gây sự mà.” Lan Cơ nổi giận chỉ tay về phía nàng.
“Ai vô lễ làm loạn thì trong lòng tự hiểu.” Cung Tuyết Thiến cũng không yếu thế chút nào.
“Xảy ra chuyện gì? Các nàng đang làm gì đấy?” Giọng nói của Mộ Dung Trần đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Thiếp thân tham kiến Vương gia, nô tỳ tham kiến Vương Gia.” Mọi người vội vàng hành lễ.
“Tất cả đứng lên.” Mộ Dung Trần ra lệnh.
“Dạ, Vương gia.” Mọi người vừa đứng dậy liền nghe được tiếng khóc thút thít.
Mộ Dung Trần nhìn sang, khẽ nhíu mày hỏi: “Mai Cơ, tại sao nàng khóc?”
Bỗng chốc Mai Cơ lập tức quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: “Vương gia, thiếp thân biết người bây giờ thích muội muôi, nhưng nói gì đi nữa thiếp thân cũng đã hầu hạ Vương gia vài năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, ngay cả Vương gia cũng chưa từng đánh thiếp thân, nhưng muội muội lại ỷ được người sủng ái, đã động thủ với thiếp, về sau thiếp thân còn mặt mũi nào ở lại Vương phủ này chứ.” Nói xong liền không ngừng khóc.
“Ngươi động thủ đánh nàng?” Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần bắn về phía Cung Tuyết Thiến.
“Vương gia.” “Ập” một tiếng, Cung Tuyết Thiến cũng quỳ xuống đất, nàng ta có thể giả bộ, nàng không thể sao? “Thiếp thân khẩn cầu người, sau này đừng tiếp tục tới phòng của thiếp thân nữa, hoặc cứ dứt khoát hưu thiếp đi, để tránh cho thiếp biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các tỷ tỷ. Các nàng ấy không dám công khai nhắm vào thiếp nên liền quay qua đối phó Tiểu Vân, Vương gia cũng biết Tiểu Vân và thiếp thân lớn lên cùng nhau, những năm gần đây Tiểu Vân luôn chăm sóc thiếp, tuy rằng danh là chủ tớ, nhưng thật ra còn hơn cả tỷ muội, cho nên bọn họ có thể ức hiếp thiếp nhưng tuyệt đối không được bắt nạt Tiểu Vân.”
Nói xong, nàng âm thầm véo mạnh mình một cái, nhất thời nước mắt dâng trào, dáng vẻ đáng thương làm rung động lòng người, những lời nói ra đều rất chân thành.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân khóc, quỳ xuống cạnh nàng, “Nghe được những lời này của tiểu thư, nô tỳ có chết cũng thấy mãn nguyện.”
“Tiểu Vân, không được nói chết, các nàng đều hy vọng chúng ta chết, cho nên chúng ta càng phải sống, sống thật tốt mới được.” Cung Tuyết Thiến lau đi giọt lệ trong mắt nàng.
Một màn chủ tớ tình thâm này đều khiến cho mắt của tất cả mọi người ươn ướt, dĩ nhiên bọn họ cũng rất hâm mộ Tiểu Vân có được chủ tử tốt như vậy.
“Vương gia, oan cho thiếp, thiếp không nghĩ sẽ đối phó muội muội. Tuy rằng đúng là thiếp thân có ghen tị và hâm mộ thật, nhưng thiếp tuyệt đối không có gan muốn đi đối phó với nàng.” Mai Cơ vội vàng kêu oan.
Mộ Dung Trần để tay lên mái tóc dài của nàng, không có một người nào, không có bất cứ nữ nhân nào làm hắn hưng phấn như thế, mặc dù nàng ngây ngô lại không có kỹ thuật, nhưng cũng đủ làm hắn mỗi một lần đều không thể kiềm chế bản thân. Trái với những nữ nhân khác, sự ngây ngô của nàng càng làm cho hắn hưng phấn.
Đợi lúc Cung Tuyết Thiến mở to mắt thì ánh nắng sáng rực bên ngoài cửa sổ đã chiếu vào phòng, nàng bỗng chốc tỉnh táo, nhớ tới đêm qua, sắc mặt lại đỏ lên, vội vàng cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, Tiểu Vân cũng sắp vào rồi.
Mới vừa mặc quần áo tử tế, Tiểu Vân liền đi vào, nhìn thấy nàng liền cười một cách ám muội, rồi lại mở miệng nói: “Tiểu thư, người rửa mặt chải đầu đi, nô tỳ đi lấy điểm tâm cho người.”
“Ừ, đi đi.” Cung Tuyết Thiến vội vàng gật đầu, không muốn để Tiểu Vân nhìn thấy được vẻ mặt bối rối của mình.
Nhưng sau khi nàng rửa mặt chải đầu xong, đợi một hồi lâu cũng không thấy Tiểu Vân trở về, nên đành phải đi ra cửa tìm Tiểu Vân.
Ở rất xa chợt nghe có tiếng vọng ra từ trong hoa viên, sau đó lại nhìn thấy Mai Cơ, Lan Cơ vây quanh một chỗ.
“Ngươi với chủ tử của ngươi đều cùng một giuộc như nhau, để xem hôm nay ta đánh chết ngươi.”
Cung Tuyết Thiến nghe ra được đó là giọng nói của Mai Cơ.
“Mai chủ tử, người có thể mắng chửi nô tỳ, nhưng xin người đừng mắng tiểu thư.”
Cung Tuyết Thiến hoảng hốt, là Tiểu Vân, nàng liền bước nhanh hơn, chỉ hai bước đã qua đến.
“Không cho ngươi chút giáo huấn, thì ngươi sẽ không biết ai là chủ tử của ngươi.” Mai Cơ nhấc tay lên liền tát vào mặt Tiểu Vân một cái “bốp”.
“Bốp” theo sau là một cái tát lên mặt của Mai Cơ, nhất thời khiến nàng ta và mọi người sợ ngây người.
Đợi lúc Mai Cơ thấy rõ người trước mắt, liền dùng ngón tay chỉ vào nàng, không thể tin được, giận đến run người: “Ngươi, ngươi dám đánh ta.”
“Ngươi cũng dám đánh tiểu Vân, tại sao ta không dám đánh ngươi chứ.” Ánh mắt của Cung Tuyết Thiến lạnh như băng chiếu vào người nàng ta.
“Ngươi…ngươi…ta muốn để Vương gia làm chủ chuyện này.” Mai Cơ hổn hển nói.
“Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến không thèm quan tâm nói, rồi mới đến kéo tiểu Vân đang quỳ một bên đứng dậy: “Đứng lên, nhớ kỹ, ngươi là nô tỳ của ta, chứ không phải của bọn họ, không được quỳ gối trước họ.”
“Tiểu thư.” Tiểu Vân dùng tay che lại khuôn mặt bị đánh sưng, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Tiểu Vân, chúng ta đi.” Cung Tuyết Thiến kéo nàng, muốn rời đi ngay.
Lan Cơ đứng ở phía sau lớn tiếng gọi nàng lại.
“Ngươi còn có việc gì sao?” Cung Tuyết Thiến xoay người lại, khinh thường nhìn nàng.
“Tiểu Vân là nô tỳ của ngươi, nhưng lại phạm lỗi, bất kể là ai phạm lỗi đều nên bị xử phạt, đây là luật lệ của Vương phủ.” Lan Cơ nói.
“Phải không? Vậy ta đây xin hỏi Tiểu Vân đã phạm lỗi gì?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng ta chằm chằm.
“Để nó tự nói.” Lan Cơ nói như quẳng vào mặt nàng.
Tiểu Vân vội vàng nói: “Nô tỳ đi lấy điểm tâm cho tiểu thư, không để ý đụng phải Mai chủ tử.”
“Nghe rõ chưa?” Lan Cơ cười lạnh, hỏi.
“Như vậy sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Cung Tuyết Thiến không cười nói.
“Chuyện này mà nhỏ sao, nô tỳ mạo phạm chủ tử là chuyện nhỏ sao?” Lan Cơ bị khẩu khí của nàng chọc giận.
“Ngươi nói đúng, là chuyện nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Chẳng qua chỉ là đụng vào mà thôi, hơn nữa nói không chừng là Mai Cơ đụng vào Tiểu Vân trước thì sao?” Cung Tuyết Thiến cau mày, trong lòng hiểu rõ các nàng chẳng qua là mượn chuyện này để gây sự mà thôi. Nhìn thấy hắn ngủ lại ở chỗ của nàng nên trong lòng bọn họ ghen tỵ, đem oán khí trút hết lên người Tiểu Vân.
“Ngươi…Mạnh Tâm Nghi, ngươi quả thực cố tình gây sự mà.” Lan Cơ nổi giận chỉ tay về phía nàng.
“Ai vô lễ làm loạn thì trong lòng tự hiểu.” Cung Tuyết Thiến cũng không yếu thế chút nào.
“Xảy ra chuyện gì? Các nàng đang làm gì đấy?” Giọng nói của Mộ Dung Trần đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Thiếp thân tham kiến Vương gia, nô tỳ tham kiến Vương Gia.” Mọi người vội vàng hành lễ.
“Tất cả đứng lên.” Mộ Dung Trần ra lệnh.
“Dạ, Vương gia.” Mọi người vừa đứng dậy liền nghe được tiếng khóc thút thít.
Mộ Dung Trần nhìn sang, khẽ nhíu mày hỏi: “Mai Cơ, tại sao nàng khóc?”
Bỗng chốc Mai Cơ lập tức quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: “Vương gia, thiếp thân biết người bây giờ thích muội muôi, nhưng nói gì đi nữa thiếp thân cũng đã hầu hạ Vương gia vài năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, ngay cả Vương gia cũng chưa từng đánh thiếp thân, nhưng muội muội lại ỷ được người sủng ái, đã động thủ với thiếp, về sau thiếp thân còn mặt mũi nào ở lại Vương phủ này chứ.” Nói xong liền không ngừng khóc.
“Ngươi động thủ đánh nàng?” Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần bắn về phía Cung Tuyết Thiến.
“Vương gia.” “Ập” một tiếng, Cung Tuyết Thiến cũng quỳ xuống đất, nàng ta có thể giả bộ, nàng không thể sao? “Thiếp thân khẩn cầu người, sau này đừng tiếp tục tới phòng của thiếp thân nữa, hoặc cứ dứt khoát hưu thiếp đi, để tránh cho thiếp biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các tỷ tỷ. Các nàng ấy không dám công khai nhắm vào thiếp nên liền quay qua đối phó Tiểu Vân, Vương gia cũng biết Tiểu Vân và thiếp thân lớn lên cùng nhau, những năm gần đây Tiểu Vân luôn chăm sóc thiếp, tuy rằng danh là chủ tớ, nhưng thật ra còn hơn cả tỷ muội, cho nên bọn họ có thể ức hiếp thiếp nhưng tuyệt đối không được bắt nạt Tiểu Vân.”
Nói xong, nàng âm thầm véo mạnh mình một cái, nhất thời nước mắt dâng trào, dáng vẻ đáng thương làm rung động lòng người, những lời nói ra đều rất chân thành.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân khóc, quỳ xuống cạnh nàng, “Nghe được những lời này của tiểu thư, nô tỳ có chết cũng thấy mãn nguyện.”
“Tiểu Vân, không được nói chết, các nàng đều hy vọng chúng ta chết, cho nên chúng ta càng phải sống, sống thật tốt mới được.” Cung Tuyết Thiến lau đi giọt lệ trong mắt nàng.
Một màn chủ tớ tình thâm này đều khiến cho mắt của tất cả mọi người ươn ướt, dĩ nhiên bọn họ cũng rất hâm mộ Tiểu Vân có được chủ tử tốt như vậy.
“Vương gia, oan cho thiếp, thiếp không nghĩ sẽ đối phó muội muội. Tuy rằng đúng là thiếp thân có ghen tị và hâm mộ thật, nhưng thiếp tuyệt đối không có gan muốn đi đối phó với nàng.” Mai Cơ vội vàng kêu oan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.