Chương 163: Xuất thành trong đêm 2
Ngạn Thiến
12/04/2017
Vừa hạ triều, Mộ Dung Vũ liền đứng ở ngoài cửa Mạnh phủ, chần chừ. Hắn
không biết mình có nên đi vào hay không? Từ sau khi ngũ hoàng huynh
khuyên hắn, hắn đã cố đè nén ước muốn đến thăm nàng của mình, mấy ngày
rồi đều không hề tới, nhưng trong lòng vẫn bận tâm đến nàng. Ngày hôm
qua, nghe thấy Gia Lỗ Tề đột nhiên nói muốn thành thân với nàng, thật
khiến hắn khiếp sợ không thôi, không biết có phải mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì hay không?
Nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn lấy tay gõ cửa.
Cửa rất nhanh được mở ra, Lý bá đi tới nhìn thấy hắn, liền vội vàng hành lễ: “Nô tài tham kiến thập tứ Vương gia.”
“Đứng lên đi, tiểu thư nhà ngươi đâu?” Mộ Dung Vũ hỏi.
“Hồi bẩm Vương gia, tiểu thư nhà nô tài không ở trong phủ.” Lý bá hồi đáp.
“Không ở trong phủ?” Mộ Dung Vũ sửng sốt, sớm như vậy, nàng đi đâu được chứ? “Nàng đi đâu?”
“Lão nô không biết, sáng sớm hôm nay, lão nô vừa thức dậy liền phát hiện tiểu thư và Tiểu Vân không ở trong phủ, lão nô nghĩ chắc là tiểu thư đã đưa theo Tiểu Vân ra ngoài.” Lý bá đoán.
Mộ Dung Vũ nhíu mày nghi hoặc, trong lòng nhất thời có một dự cảm không tốt, lập tức xông vào, đi về phía gian phòng của nàng.
Đến phòng mới phát hiện, bên trong gọn gàng ngăn nắp, dường như không có gì không ổn, nhưng lúc mở tủ quần áo ra lại không thấy quần áo ở bên trong, lại nhìn lên bàn trang điểm, cũng không thấy gì cả. Rời nhà trốn đi? Đây là ý nghĩ đầu tiên hắn nghĩ đến, nhưng mà vì sao nàng lại đột ngột rời nhà trốn đi? Đang yên đang lành sao lại rời nhà trốn đi?
Ra khỏi phòng, liền hỏi Lý bá: “Hôm qua ai đã từng đến đây?”
“Bẩm thập tứ Vương gia, tối hôm qua tam Vương gia đã tới.” Lý bá thành thật hồi đáp, chuyện này ông không cần giấu diếm.
Hoàng huynh? Mộ Dung Vũ sửng sốt, chẳng lẽ hoàng huynh đã nói gì với nàng nên mới khiến nàng rời nhà trốn đi? Hay là hoàng huynh đã đưa nàng đi? Hắn lập tức xoay người đi ra ngoài phủ.
Trần Vương phủ.
“Trần, mấy ngày nay đi cùng với Gia Lỗ Tề Vương tử có phải rất vất vả hay không?” Liễu Nhu dịu dàng nhìn hắn hỏi, bởi vì nàng thấy sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm.
“Cũng tàm tạm, Nhu Nhi, mấy ngày nay ta không ở cạnh nàng, nàng có buồn hay không?” Mộ Dung Trần nhìn nàng, đột nhiên hơi áy náy.
“Không đâu, chính sự quan trọng mà.” Liễu Nhu cười lắc đầu, đạo lý ấy nàng vẫn hiểu.
“Nhu Nhi, nàng vẫn luôn khéo hiểu lòng người như vậy.” Mộ Dung Trần cảm thấy rất nặng nề. Nếu nàng biết hắn đi thăm Mạnh Tâm Nghi thì sẽ ra sao?
“Hoàng huynh, hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ tiến vào với sắc mặt lo lắng.
“Làm sao vậy thập tứ đệ? Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần sửng sốt, lần đầu tiên hắn thấy thập tứ đệ hoảng hốt lo sợ như vậy.
“Hoàng huynh, Lý bá nói tối hôm qua huynh đã đến Mạnh phủ, có phải huynh đưa Tâm Nghi đi hay không?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần rất lo lắng, trực tiếp hỏi.
Liễu Nhu sửng sốt, hắn nói gì? Hắn nói tối qua Trần đã đến Mạnh phủ, còn đưa Mạnh Tâm Nghi đi? Trái tim lập tức co thắt đau đớn, hóa ra hắn đang lừa gạt nàng, ánh mắt bi ai nhìn về phía hắn.
“Không có, sao đệ lại hỏi vậy?” Sắc mặt Mộ Dung Trần cứng đờ, hắn đưa mắt nhìn Liễu Nhu bên cạnh, phát hiện sắc mặt của nàng đã trở nên cứng ngắc khó coi, vừa định tìm lý do giải thích với nàng thì….
Chợt nghe thấy Mộ Dung Vũ nói thêm: “Nhưng mà Lý bá nói, sáng sớm hôm nay đã không thấy nàng cùng Tiểu Vân, hơn nữa đệ đã kiểm tra rồi, quần áo cùng trang sức ngân phiếu cũng không còn, nàng có thể đi đâu?”
“Cái gì?” Mộ Dung Trần cả kinh, nghe thấy nàng mất tích, trong lòng liền nhất thời căng thẳng: “Sao lại như vậy? Đệ nói rõ ràng lại xem.”
“Hoàng huynh, đệ cũng không biết, vốn là sáng sớm hôm nay, đệ đến thăm nàng, muốn hỏi về chuyện của Gia Lỗ Tề Vương tử, kết quả lại phát hiện nàng biến mất.” Mộ Dung Vũ nói.
“Biến mất? Sao lại biến mất được? Có thể là do Gia Lỗ Tề làm hay không?” Mộ Dung Trần nheo mắt lại nói, nhưng hình như việc này rất ít khả năng xảy ra, quang minh chính đại nàng không muốn, sao lại có thể lén lén lút lút đi được?
“Hoàng huynh, đừng đoán nữa, đệ đi xem xem, nếu như không có thì đệ nghĩ chắc là nàng cố ý rời đi.” Mộ Dung Vũ nói với giọng điệu khẳng định.
Một câu đã nhắc nhở Mộ Dung Trần, hắn không nói một câu, liền đứng dậy đi ra phía ngoài cửa.
“Hoàng huynh, huynh đi đâu vậy?” Mộ Dung Vũ ở phía sau hỏi.
“Cổng thành.” Mộ Dung Trần trả lời.
Cổng thành? Đúng rồi, nếu các nàng rời đi trong đêm thì những tướng sĩ thủ thành dù sao cũng sẽ có chút ấn tượng. Hắn liền vội vàng đuổi theo nói: “Hoàng huynh, đợi đệ một lát, đệ cũng đi.”
Sắc mặt Liễu Nhu trắng bệch, nhìn thấy hắn lo lắng bất an ra khỏi phòng, thậm chí cũng không nói một tiếng với mình, khóe môi nàng liền nhếch lên một nụ cười chua xót. Thật ra, mấy ngày nay, nàng đã cảm giác được sự thay đổi của hắn. Nữ nhân vốn rất mẫn cảm, trong lòng hắn có mình hay không, chỉ cần một ánh mắt, một động tác liền biết.
Nhưng mà những tình cảm nàng chờ đợi suốt năm năm cứ bỏ đi như vậy sao? Nàng không cam tâm.
Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Vũ rảo bước một mạch đến cổng thành.
“Thuộc hạ tham kiến tam Vương gia, tham kiến thập tứ Vương gia.” Thị vệ giữ cổng thành vội vàng hành lễ.
“Đứng lên hết đi, bốn Vương hỏi các ngươi, sáng sớm hôm nay có nhìn thấy hai cô nương xinh đẹp ra khỏi thành hay không?” Mộ Dung Trần nói, còn miêu tả thêm đặc trưng hình dáng của các nàng.
“Hồi bẩm Vương gia, có.” Thủ lĩnh thị vệ chắp tay hồi đáp.
“Ra khỏi thành khi nào?” Mộ Dung Vũ ở bên cạnh vội vàng hỏi.
“Sáng sớm hôm nay, lúc cổng thành vừa mở thì các nàng đã tới. Bởi vì bình thường vào thời gian này có rất ít cô nương ra khỏi thành, huống chi là những cô nương xinh đẹp như vậy, cho nên ty chức mới hỏi một câu, sớm như vậy ra thành làm gì? Các nàng liền nói, các nàng là nha hoàn của phủ thập tứ Vương gia, bởi vì hôm qua trong nhà có người đến nói người nhà bị bệnh, nên Vương gia đặc biệt cho phép các nàng về nhà thăm người thân, bởi vì muốn được về nhà sớm một chút nên mới tới sớm. Ty chức vừa nghe là người của phủ thập tứ Vương gia liền lập tức cho các nàng đi qua.” Thủ lĩnh thị vệ hồi đáp, trong lòng cũng thấy hơi kỳ lạ, nha hoàn của phủ thập tứ Vương gia thì tam Vương gia đến làm gì?
Mộ Dung Trần cũng Mộ Dung Vũ nhìn thoáng qua nhau, mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, nàng bỏ trốn trong đêm.
Nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn lấy tay gõ cửa.
Cửa rất nhanh được mở ra, Lý bá đi tới nhìn thấy hắn, liền vội vàng hành lễ: “Nô tài tham kiến thập tứ Vương gia.”
“Đứng lên đi, tiểu thư nhà ngươi đâu?” Mộ Dung Vũ hỏi.
“Hồi bẩm Vương gia, tiểu thư nhà nô tài không ở trong phủ.” Lý bá hồi đáp.
“Không ở trong phủ?” Mộ Dung Vũ sửng sốt, sớm như vậy, nàng đi đâu được chứ? “Nàng đi đâu?”
“Lão nô không biết, sáng sớm hôm nay, lão nô vừa thức dậy liền phát hiện tiểu thư và Tiểu Vân không ở trong phủ, lão nô nghĩ chắc là tiểu thư đã đưa theo Tiểu Vân ra ngoài.” Lý bá đoán.
Mộ Dung Vũ nhíu mày nghi hoặc, trong lòng nhất thời có một dự cảm không tốt, lập tức xông vào, đi về phía gian phòng của nàng.
Đến phòng mới phát hiện, bên trong gọn gàng ngăn nắp, dường như không có gì không ổn, nhưng lúc mở tủ quần áo ra lại không thấy quần áo ở bên trong, lại nhìn lên bàn trang điểm, cũng không thấy gì cả. Rời nhà trốn đi? Đây là ý nghĩ đầu tiên hắn nghĩ đến, nhưng mà vì sao nàng lại đột ngột rời nhà trốn đi? Đang yên đang lành sao lại rời nhà trốn đi?
Ra khỏi phòng, liền hỏi Lý bá: “Hôm qua ai đã từng đến đây?”
“Bẩm thập tứ Vương gia, tối hôm qua tam Vương gia đã tới.” Lý bá thành thật hồi đáp, chuyện này ông không cần giấu diếm.
Hoàng huynh? Mộ Dung Vũ sửng sốt, chẳng lẽ hoàng huynh đã nói gì với nàng nên mới khiến nàng rời nhà trốn đi? Hay là hoàng huynh đã đưa nàng đi? Hắn lập tức xoay người đi ra ngoài phủ.
Trần Vương phủ.
“Trần, mấy ngày nay đi cùng với Gia Lỗ Tề Vương tử có phải rất vất vả hay không?” Liễu Nhu dịu dàng nhìn hắn hỏi, bởi vì nàng thấy sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm.
“Cũng tàm tạm, Nhu Nhi, mấy ngày nay ta không ở cạnh nàng, nàng có buồn hay không?” Mộ Dung Trần nhìn nàng, đột nhiên hơi áy náy.
“Không đâu, chính sự quan trọng mà.” Liễu Nhu cười lắc đầu, đạo lý ấy nàng vẫn hiểu.
“Nhu Nhi, nàng vẫn luôn khéo hiểu lòng người như vậy.” Mộ Dung Trần cảm thấy rất nặng nề. Nếu nàng biết hắn đi thăm Mạnh Tâm Nghi thì sẽ ra sao?
“Hoàng huynh, hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ tiến vào với sắc mặt lo lắng.
“Làm sao vậy thập tứ đệ? Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần sửng sốt, lần đầu tiên hắn thấy thập tứ đệ hoảng hốt lo sợ như vậy.
“Hoàng huynh, Lý bá nói tối hôm qua huynh đã đến Mạnh phủ, có phải huynh đưa Tâm Nghi đi hay không?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần rất lo lắng, trực tiếp hỏi.
Liễu Nhu sửng sốt, hắn nói gì? Hắn nói tối qua Trần đã đến Mạnh phủ, còn đưa Mạnh Tâm Nghi đi? Trái tim lập tức co thắt đau đớn, hóa ra hắn đang lừa gạt nàng, ánh mắt bi ai nhìn về phía hắn.
“Không có, sao đệ lại hỏi vậy?” Sắc mặt Mộ Dung Trần cứng đờ, hắn đưa mắt nhìn Liễu Nhu bên cạnh, phát hiện sắc mặt của nàng đã trở nên cứng ngắc khó coi, vừa định tìm lý do giải thích với nàng thì….
Chợt nghe thấy Mộ Dung Vũ nói thêm: “Nhưng mà Lý bá nói, sáng sớm hôm nay đã không thấy nàng cùng Tiểu Vân, hơn nữa đệ đã kiểm tra rồi, quần áo cùng trang sức ngân phiếu cũng không còn, nàng có thể đi đâu?”
“Cái gì?” Mộ Dung Trần cả kinh, nghe thấy nàng mất tích, trong lòng liền nhất thời căng thẳng: “Sao lại như vậy? Đệ nói rõ ràng lại xem.”
“Hoàng huynh, đệ cũng không biết, vốn là sáng sớm hôm nay, đệ đến thăm nàng, muốn hỏi về chuyện của Gia Lỗ Tề Vương tử, kết quả lại phát hiện nàng biến mất.” Mộ Dung Vũ nói.
“Biến mất? Sao lại biến mất được? Có thể là do Gia Lỗ Tề làm hay không?” Mộ Dung Trần nheo mắt lại nói, nhưng hình như việc này rất ít khả năng xảy ra, quang minh chính đại nàng không muốn, sao lại có thể lén lén lút lút đi được?
“Hoàng huynh, đừng đoán nữa, đệ đi xem xem, nếu như không có thì đệ nghĩ chắc là nàng cố ý rời đi.” Mộ Dung Vũ nói với giọng điệu khẳng định.
Một câu đã nhắc nhở Mộ Dung Trần, hắn không nói một câu, liền đứng dậy đi ra phía ngoài cửa.
“Hoàng huynh, huynh đi đâu vậy?” Mộ Dung Vũ ở phía sau hỏi.
“Cổng thành.” Mộ Dung Trần trả lời.
Cổng thành? Đúng rồi, nếu các nàng rời đi trong đêm thì những tướng sĩ thủ thành dù sao cũng sẽ có chút ấn tượng. Hắn liền vội vàng đuổi theo nói: “Hoàng huynh, đợi đệ một lát, đệ cũng đi.”
Sắc mặt Liễu Nhu trắng bệch, nhìn thấy hắn lo lắng bất an ra khỏi phòng, thậm chí cũng không nói một tiếng với mình, khóe môi nàng liền nhếch lên một nụ cười chua xót. Thật ra, mấy ngày nay, nàng đã cảm giác được sự thay đổi của hắn. Nữ nhân vốn rất mẫn cảm, trong lòng hắn có mình hay không, chỉ cần một ánh mắt, một động tác liền biết.
Nhưng mà những tình cảm nàng chờ đợi suốt năm năm cứ bỏ đi như vậy sao? Nàng không cam tâm.
Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Vũ rảo bước một mạch đến cổng thành.
“Thuộc hạ tham kiến tam Vương gia, tham kiến thập tứ Vương gia.” Thị vệ giữ cổng thành vội vàng hành lễ.
“Đứng lên hết đi, bốn Vương hỏi các ngươi, sáng sớm hôm nay có nhìn thấy hai cô nương xinh đẹp ra khỏi thành hay không?” Mộ Dung Trần nói, còn miêu tả thêm đặc trưng hình dáng của các nàng.
“Hồi bẩm Vương gia, có.” Thủ lĩnh thị vệ chắp tay hồi đáp.
“Ra khỏi thành khi nào?” Mộ Dung Vũ ở bên cạnh vội vàng hỏi.
“Sáng sớm hôm nay, lúc cổng thành vừa mở thì các nàng đã tới. Bởi vì bình thường vào thời gian này có rất ít cô nương ra khỏi thành, huống chi là những cô nương xinh đẹp như vậy, cho nên ty chức mới hỏi một câu, sớm như vậy ra thành làm gì? Các nàng liền nói, các nàng là nha hoàn của phủ thập tứ Vương gia, bởi vì hôm qua trong nhà có người đến nói người nhà bị bệnh, nên Vương gia đặc biệt cho phép các nàng về nhà thăm người thân, bởi vì muốn được về nhà sớm một chút nên mới tới sớm. Ty chức vừa nghe là người của phủ thập tứ Vương gia liền lập tức cho các nàng đi qua.” Thủ lĩnh thị vệ hồi đáp, trong lòng cũng thấy hơi kỳ lạ, nha hoàn của phủ thập tứ Vương gia thì tam Vương gia đến làm gì?
Mộ Dung Trần cũng Mộ Dung Vũ nhìn thoáng qua nhau, mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, nàng bỏ trốn trong đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.