Chương 153: Yêu cho nên mói rời đi
Ngạn Thiến
12/04/2017
“Tâm Nghi, có chuyện gì sao?” Gia Lỗ Tề nhìn nàng hỏi.
Mộ Dung Trần cũng híp nửa mắt lại nhìn nàng chằm chằm, không biết nàng muốn làm gì?
“Vương tử, nếu người đã muốn tỷ thí với Vương gia thì nên công bằng chính trực, đây là sự tôn trọng đối với người, cũng là đối với hắn. Cho nên hãy thả ta xuống, hai người tay chân rảnh rỗi dốc toàn lực mà tỷ thí công bằng đi.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói.
Gia Lỗ Tề nhìn Mộ Dung Trần, hắn cũng không nghĩ rằng nàng sẽ nói những lời như vậy, nhưng mà những lời nàng nói lại rất có lý khiến hắn không có lý do gì để phản bác, công bằng là sự tôn trọng tối thiểu đối với người khác.
Nghĩ vậy liền xoay người nói với Mộ Dung Vũ vừa chạy đến từ phía sau: “Thập tứ Vương gia, Tâm Nghi giao cho ngài trông nom vậy.”
“Vương tử yên tâm.” Mộ Dung Vũ xoay người xuống ngựa.
“Tam Vương gia, chúng ta bắt đầu đi.” Lúc này Gia Lỗ Tề mới nói với hắn.
“Được.” Mộ Dung Trần đáp, hai con ngựa liền vội vàng phi như bay.
“Tâm Nghi, sao nàng lại đi cùng với Gia Lỗ Tề Vương tử vậy?” Lúc này Mộ Dung Vũ mới khó hiểu hỏi.
“Sáng hôm nay hắn nói muốn mời ta đi cưỡi ngựa cùng hắn, ta liền đồng ý, sao ta biết được là hắn đi cùng các người, nếu biết, ta sẽ không tới.” Cung Tuyết Thiến nói với vẻ hơi hối hận, đều trách nàng không hỏi rõ đã đồng ý.
“Vậy sao?” Trong lòng Mộ Dung Vũ hơi lo lắng, hắn không rõ vì sao Vương tử lại đưa nàng đến đây?
“Mạnh tiểu thư, ta có thể nói với nàng mấy câu không?” Mộ Dung Phong đột nhiên đi tới, cười khẽ nói.
“Đương nhiên có thể.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.
“Ngũ hoàng huynh, Tâm Nghi, vậy ta đi tới chỗ mấy hoàng huynh trước đây.” Mộ Dung Vũ rất biết điều tránh đi.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn hắn hỏi: “Ngũ Vương gia, có lời gì thì cứ nói đi.”
“Mạnh tiểu thư, trước tiên ta phải cám ơn nàng đã giải vây giúp Vương phi của ta ở dạ tiệc lần trước.” Mộ Dung Phong cảm ơn trước.
“Không cần đâu, lần đó ta cũng là báo ân thôi.” Cung Tuyết Thiến cười lắc đầu.
“Báo ân?” Mộ Dung Phong sửng sốt.
“Phải, còn nhớ năm năm trước, lần đó ta bị đánh nhưng vẫn luôn nhớ rõ chính người đã bế ta về phòng.” Cung Tuyết Thiến nhắc nhở hắn.
Bây giờ Mộ Dung Phong mới hiểu được nàng nói báo ân là báo ân chuyện gì. Khẽ mỉm cười nói: “Chuyện của năm năm trước mà nàng còn nhớ rõ như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên, chịu ân huệ của người khác phải ghi nhớ ngàn năm, Vương gia trong lúc nguy nan đã đưa tay cứu giúp, sao ta có thể quên được.” Hắn chính là người đầu tiên đối xử tốt với nàng khi nàng mới đến đây.
“Chịu ân huệ của người khác ghi nhớ ngàn năm? Nói rất đúng. Vậy còn người cùng nàng sớm chiều ở chung, đồng sàng cộng chẩm (cùng giường chung gối) thì sao?” Mộ Dung Phong nhìn nàng, chuyển lời đến đề tài chính.
Cung Tuyết Thiến hơi sững sờ, bây giờ mới hiểu được hắn muốn nói gì. Khóe môi liền nhếch lên một nụ cười khổ như có như không, nói: “Việc này lại không giống.”
“Sao lại không giống.” Mộ Dung Phong truy hỏi.
“Vương gia, rốt cuộc ngài muốn nói gì? Cứ nói thẳng ra đi.” Cung Tuyết Thiến không muốn vòng vo với hắn, trực tiếp hỏi.
“Nàng đã thẳng thắn như vậy thì ta cũng sẽ nói thẳng. Ta muốn hỏi nàng, trong lòng nàng có yêu hoàng huynh không?” Sắc mặt Mộ Dung Phong rất nghiêm túc.
“Yêu.” Cung Tuyết Thiến rất thản nhiên thừa nhận, nàng không cần phải giấu diếm.
Mộ Dung Phong rất bất ngờ vì nàng lại có thể thừa nhận một cách sảng khoái như vậy, khó hiểu hỏi: “Nếu yêu thì vì sao lại phải rời đi?”
“Cũng là bởi vì yêu cho nên mới phải rời đi.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến chứa vẻ ảm đạm, những chuyện khác nàng đều có thể làm nhưng duy nhất không thể chính là cùng nữ nhân khác chia sẻ người mình yêu.
“Cái gì?” Mộ Dung Phong giật mình nhìn nàng, rõ ràng là hắn không thể hiểu được những lời của nàng.
“Ngũ Vương gia, ta có thể hỏi người một chuyện không?” Cung Tuyết Thiến không trả lời hắn mà lại nhìn hắn hỏi.
“Nàng cứ hỏi.” Mộ Dung Phong gật đầu.
“Người có nữ nhân mình yêu không? Người có yêu Vương phi của người không? Yêu tiểu thiếp không?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, hỏi một chuỗi.
“Yêu, không yêu các nàng thì sao lại lấy các nàng.” Mộ Dung Phong cũng rất thẳng thắn nói.
“Không, đó không phải là yêu, đó chẳng qua chỉ là thích mà thôi. Hoặc cũng có thể nói chẳng qua là người đang thỏa mãn dục vọng của mình. Nếu người thật sự yêu thì ngươi sẽ không đành lòng để các nàng chịu ủy khuất.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu phủ định.
“Ta cũng không có để các nàng chịu ủy khuất. Sao nàng lại có thể nói ta không yêu họ?” Trong mắt Mộ Dung Phong có vẻ hơi không vui.
“Vậy thì xin hỏi Vương gia, người có thể khoan dung cho nữ nhân của người yêu nam nhân khác không?” Cung Tuyết Thiến hỏi rất sắc bén.
“Đương nhiên không thể.” Mộ Dung Phong không hề nghĩ ngợi liền nói. Đừng nói hắn là Vương gia, cho dù là dân chúng bình thường cũng sẽ không khoan dung cho thê tử của mình thích người khác.
“Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân (Những việc mình không muốn thì cũng đừng ép người khác muốn), người đừng quên, nữ nhân cũng là người, những chuyện mà nam nhân không thể khoan dung thì nữ nhân cũng không thể khoan dung. Người cùng lúc yêu nhiều người như vậy, chẳng lẽ không đúng là ủy khuất các nàng? Nếu đã ủy khuất thì chứng tỏ rằng người không yêu.” Giọng điệu của Cung Tuyết Thiến sắc bén nói, nàng chán ghét triều đại tam thê tứ thiếp này.
“Nữ nhân không thể chịu được? Nàng sai rồi, các nàng rất tốt, chung sống bình an vô sự. Nhưng nam nhân lại không thể yêu một nữ nhân như vậy được, ta không phủ nhận, háo sắc là bản tính của nam nhân.” Mộ Dung Phong phản bác, những lý lẽ của nàng là lần đầu tiên hắn nghe được.
“Không phải các nàng bình an vô sự, mà là các nàng không thể không làm như vậy. Bởi vì các nàng không thể ngăn cản người, nếu không ngăn cản được thì chỉ có thể mặc kệ người. Nhưng mà người nói đúng một điều, háo sắc là bản tính của nam nhân.” Cung Tuyết Thiến hơi tức giận bất bình, bởi bọn họ xem sự khoan dung của nữ nhân là điều đương nhiên mà không hề cảm kích.
“Dường như chúng ta đã nói quá xa rồi, chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện nàng rời khỏi hoàng huynh?” Mộ Dung Phong trầm mặc rồi lại chuyển về đề tài cũ.
Mộ Dung Trần cũng híp nửa mắt lại nhìn nàng chằm chằm, không biết nàng muốn làm gì?
“Vương tử, nếu người đã muốn tỷ thí với Vương gia thì nên công bằng chính trực, đây là sự tôn trọng đối với người, cũng là đối với hắn. Cho nên hãy thả ta xuống, hai người tay chân rảnh rỗi dốc toàn lực mà tỷ thí công bằng đi.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói.
Gia Lỗ Tề nhìn Mộ Dung Trần, hắn cũng không nghĩ rằng nàng sẽ nói những lời như vậy, nhưng mà những lời nàng nói lại rất có lý khiến hắn không có lý do gì để phản bác, công bằng là sự tôn trọng tối thiểu đối với người khác.
Nghĩ vậy liền xoay người nói với Mộ Dung Vũ vừa chạy đến từ phía sau: “Thập tứ Vương gia, Tâm Nghi giao cho ngài trông nom vậy.”
“Vương tử yên tâm.” Mộ Dung Vũ xoay người xuống ngựa.
“Tam Vương gia, chúng ta bắt đầu đi.” Lúc này Gia Lỗ Tề mới nói với hắn.
“Được.” Mộ Dung Trần đáp, hai con ngựa liền vội vàng phi như bay.
“Tâm Nghi, sao nàng lại đi cùng với Gia Lỗ Tề Vương tử vậy?” Lúc này Mộ Dung Vũ mới khó hiểu hỏi.
“Sáng hôm nay hắn nói muốn mời ta đi cưỡi ngựa cùng hắn, ta liền đồng ý, sao ta biết được là hắn đi cùng các người, nếu biết, ta sẽ không tới.” Cung Tuyết Thiến nói với vẻ hơi hối hận, đều trách nàng không hỏi rõ đã đồng ý.
“Vậy sao?” Trong lòng Mộ Dung Vũ hơi lo lắng, hắn không rõ vì sao Vương tử lại đưa nàng đến đây?
“Mạnh tiểu thư, ta có thể nói với nàng mấy câu không?” Mộ Dung Phong đột nhiên đi tới, cười khẽ nói.
“Đương nhiên có thể.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.
“Ngũ hoàng huynh, Tâm Nghi, vậy ta đi tới chỗ mấy hoàng huynh trước đây.” Mộ Dung Vũ rất biết điều tránh đi.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn hắn hỏi: “Ngũ Vương gia, có lời gì thì cứ nói đi.”
“Mạnh tiểu thư, trước tiên ta phải cám ơn nàng đã giải vây giúp Vương phi của ta ở dạ tiệc lần trước.” Mộ Dung Phong cảm ơn trước.
“Không cần đâu, lần đó ta cũng là báo ân thôi.” Cung Tuyết Thiến cười lắc đầu.
“Báo ân?” Mộ Dung Phong sửng sốt.
“Phải, còn nhớ năm năm trước, lần đó ta bị đánh nhưng vẫn luôn nhớ rõ chính người đã bế ta về phòng.” Cung Tuyết Thiến nhắc nhở hắn.
Bây giờ Mộ Dung Phong mới hiểu được nàng nói báo ân là báo ân chuyện gì. Khẽ mỉm cười nói: “Chuyện của năm năm trước mà nàng còn nhớ rõ như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên, chịu ân huệ của người khác phải ghi nhớ ngàn năm, Vương gia trong lúc nguy nan đã đưa tay cứu giúp, sao ta có thể quên được.” Hắn chính là người đầu tiên đối xử tốt với nàng khi nàng mới đến đây.
“Chịu ân huệ của người khác ghi nhớ ngàn năm? Nói rất đúng. Vậy còn người cùng nàng sớm chiều ở chung, đồng sàng cộng chẩm (cùng giường chung gối) thì sao?” Mộ Dung Phong nhìn nàng, chuyển lời đến đề tài chính.
Cung Tuyết Thiến hơi sững sờ, bây giờ mới hiểu được hắn muốn nói gì. Khóe môi liền nhếch lên một nụ cười khổ như có như không, nói: “Việc này lại không giống.”
“Sao lại không giống.” Mộ Dung Phong truy hỏi.
“Vương gia, rốt cuộc ngài muốn nói gì? Cứ nói thẳng ra đi.” Cung Tuyết Thiến không muốn vòng vo với hắn, trực tiếp hỏi.
“Nàng đã thẳng thắn như vậy thì ta cũng sẽ nói thẳng. Ta muốn hỏi nàng, trong lòng nàng có yêu hoàng huynh không?” Sắc mặt Mộ Dung Phong rất nghiêm túc.
“Yêu.” Cung Tuyết Thiến rất thản nhiên thừa nhận, nàng không cần phải giấu diếm.
Mộ Dung Phong rất bất ngờ vì nàng lại có thể thừa nhận một cách sảng khoái như vậy, khó hiểu hỏi: “Nếu yêu thì vì sao lại phải rời đi?”
“Cũng là bởi vì yêu cho nên mới phải rời đi.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến chứa vẻ ảm đạm, những chuyện khác nàng đều có thể làm nhưng duy nhất không thể chính là cùng nữ nhân khác chia sẻ người mình yêu.
“Cái gì?” Mộ Dung Phong giật mình nhìn nàng, rõ ràng là hắn không thể hiểu được những lời của nàng.
“Ngũ Vương gia, ta có thể hỏi người một chuyện không?” Cung Tuyết Thiến không trả lời hắn mà lại nhìn hắn hỏi.
“Nàng cứ hỏi.” Mộ Dung Phong gật đầu.
“Người có nữ nhân mình yêu không? Người có yêu Vương phi của người không? Yêu tiểu thiếp không?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, hỏi một chuỗi.
“Yêu, không yêu các nàng thì sao lại lấy các nàng.” Mộ Dung Phong cũng rất thẳng thắn nói.
“Không, đó không phải là yêu, đó chẳng qua chỉ là thích mà thôi. Hoặc cũng có thể nói chẳng qua là người đang thỏa mãn dục vọng của mình. Nếu người thật sự yêu thì ngươi sẽ không đành lòng để các nàng chịu ủy khuất.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu phủ định.
“Ta cũng không có để các nàng chịu ủy khuất. Sao nàng lại có thể nói ta không yêu họ?” Trong mắt Mộ Dung Phong có vẻ hơi không vui.
“Vậy thì xin hỏi Vương gia, người có thể khoan dung cho nữ nhân của người yêu nam nhân khác không?” Cung Tuyết Thiến hỏi rất sắc bén.
“Đương nhiên không thể.” Mộ Dung Phong không hề nghĩ ngợi liền nói. Đừng nói hắn là Vương gia, cho dù là dân chúng bình thường cũng sẽ không khoan dung cho thê tử của mình thích người khác.
“Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân (Những việc mình không muốn thì cũng đừng ép người khác muốn), người đừng quên, nữ nhân cũng là người, những chuyện mà nam nhân không thể khoan dung thì nữ nhân cũng không thể khoan dung. Người cùng lúc yêu nhiều người như vậy, chẳng lẽ không đúng là ủy khuất các nàng? Nếu đã ủy khuất thì chứng tỏ rằng người không yêu.” Giọng điệu của Cung Tuyết Thiến sắc bén nói, nàng chán ghét triều đại tam thê tứ thiếp này.
“Nữ nhân không thể chịu được? Nàng sai rồi, các nàng rất tốt, chung sống bình an vô sự. Nhưng nam nhân lại không thể yêu một nữ nhân như vậy được, ta không phủ nhận, háo sắc là bản tính của nam nhân.” Mộ Dung Phong phản bác, những lý lẽ của nàng là lần đầu tiên hắn nghe được.
“Không phải các nàng bình an vô sự, mà là các nàng không thể không làm như vậy. Bởi vì các nàng không thể ngăn cản người, nếu không ngăn cản được thì chỉ có thể mặc kệ người. Nhưng mà người nói đúng một điều, háo sắc là bản tính của nam nhân.” Cung Tuyết Thiến hơi tức giận bất bình, bởi bọn họ xem sự khoan dung của nữ nhân là điều đương nhiên mà không hề cảm kích.
“Dường như chúng ta đã nói quá xa rồi, chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện nàng rời khỏi hoàng huynh?” Mộ Dung Phong trầm mặc rồi lại chuyển về đề tài cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.