Chương 37
Hồng Cần Tô Tửu
22/03/2023
Thấy mọi người đã đi hết, Mai Tố Tố nhờ Hoa Nùng đóng gói một ít đồ ăn nhẹ mà nàng muốn mang theo, Hoa Nùng không khách sáo mà cạo sạch đồ điểm tâm còn lại, chuẩn bị quay lại chia cho các tỷ muội mới.
Những hạ nhân cách đó không xa không biết nên nói gì …
Tấn Vương trở lại Tử thị, trở về trong phủ yên tĩnh, hắn đã uống rất nhiều rượu, xe ngựa dừng ở cửa phủ, hắn xuống xe đi dạo một hồi, đầu óc có chút mơ hồ.
Thôi Tổ An như hình với bóng theo sau, thấy hắn xoa xoa trán, không khỏi nhỏ giọng nói: "Sư phụ, người đi sân nào?" Hắn ta lo lắng đêm nay vương gia đã uống nhiều.
Cơ Trường Uyên lắc đầu. Lúc này hẳn là mọi người đều đã ngủ, trải qua một ngày bận rộn, hắn cũng không muốn làm ầm ĩ lên, liền không dừng bước đi thẳng đến thư phòng.
Thôi Tổ An cúi đầu và ngừng nói.
Hai người đi về phía trước một hồi, dần dần nghe được phía hậu viện truyền đến động tĩnh, âm thanh không lớn, nhưng là trong không gian yên tĩnh có thể nghe rất rõ ràng.
Tấn Vương dừng lại, quay đầu và cau mày.
Thôi Tổ An cũng tìm kiếm giọng nói, do dự một lúc, cuối cùng nói với giọng không chắc chắn: "Hình như là ... từ viện của Mai thị."
Sắc mặt Cơ Trường Uyên tối sầm, ngữ khí không tốt nói: "Nàng nửa đêm không ngủ thì liên quan gì tới ta?"
Dù vậy, bước chân của hắn vẫn rẽ sang một hướng khác.
Quả nhiên, khi Tấn Vương đến nơi, liền nhìn thấy trong tiểu viện đèn đuốc sáng trưng, bên trong truyền đến tiếng cười nói rôm rả.
"...Bốn, năm, sáu..." Đó là giọng nói của Mai Tố Tố, Tấn Vương nhận ra giọng họ có chút hổn hển.
"Chủ nhân, cố gắng lên, chỉ cần đá thêm hai lần nữa, chúng ta sẽ thắng..." Đây là giọng tiểu nha hoàn bên cạnh nói.
Tấn Vương cau mày đi tới, trong tiểu viện ít người, bọn họ đến cũng không có người thông báo, hắn đã đi tới cửa, mấy người còn chưa kịp phản ứng. Liếc nhìn vào bên trong, hắn thấy vài người đang vây quanh Mai Tố Tố, tất cả đều lo lắng nhìn nàng, nàng cũng có vẻ mặt căng thẳng, ngẩng cao đầu, mắt lấp lánh đuổi theo quả cầu.
Mai Tố Tố mặc một chiếc váy màu vàng lông ngỗng, dường như quá dài để đá cầu nên nàng dùng hai tay kéo nó lên, Cơ Trường Uyên nhìn kỹ thì phát hiện bên dưới không mặc gì cả, hai chân thon thả và nuột nà, trần truồng, họ thậm chí còn không đi tất. Hai chân trắng nõn như tuyết, dưới ánh nến sáng ngời bao quanh, trên nền váy màu vàng ngỗng, giống như ngọc bội mịn màng, phủ một tầng óng ánh, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến lòng người khẽ rung động.
Cơ Trường Uyên nhìn thấy, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại.
Thôi Tổ An - người đang theo sau hắn, nhanh chóng cúi đầu, không dám nói gì, sợ làm mất lòng chủ nhân.
Nhưng đám Mai Tố Tố lại không có cảm giác gì, lần này vận may của nàng bùng nổ, một lượt đá hai mươi phát, tất cả đều quay lưng ra cửa, thấy nàng đá xong, Hoa Nùng vỗ tay hoan hô. Miên Nguyệt hào hứng chạy đến nhặt quả cầu trong góc, háo hức muốn thử.
Hoa Nùng hưng phấn nói: "Ván này chúng ta thắng, các ngươi đánh ba hiệp."
Mai Tố Tố la ó: "Tăng thêm chút nữa đi."
Cuối cùng, Tuyết Nha phát hiện Tấn Vương đang đứng ở cửa, nam tử sắc mặt âm trầm, cũng không biết đã ở chỗ này bao lâu, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ. Hôm nay hắn mặc một thân trường bào màu đen, sau lưng là một mảnh đen kịt, bao trùm màn đêm, gần như hòa làm một thể, suýt nữa mọi người còn lầm tưởng hắn là Diêm Vương tới đòi mạng.
Những hạ nhân cách đó không xa không biết nên nói gì …
Tấn Vương trở lại Tử thị, trở về trong phủ yên tĩnh, hắn đã uống rất nhiều rượu, xe ngựa dừng ở cửa phủ, hắn xuống xe đi dạo một hồi, đầu óc có chút mơ hồ.
Thôi Tổ An như hình với bóng theo sau, thấy hắn xoa xoa trán, không khỏi nhỏ giọng nói: "Sư phụ, người đi sân nào?" Hắn ta lo lắng đêm nay vương gia đã uống nhiều.
Cơ Trường Uyên lắc đầu. Lúc này hẳn là mọi người đều đã ngủ, trải qua một ngày bận rộn, hắn cũng không muốn làm ầm ĩ lên, liền không dừng bước đi thẳng đến thư phòng.
Thôi Tổ An cúi đầu và ngừng nói.
Hai người đi về phía trước một hồi, dần dần nghe được phía hậu viện truyền đến động tĩnh, âm thanh không lớn, nhưng là trong không gian yên tĩnh có thể nghe rất rõ ràng.
Tấn Vương dừng lại, quay đầu và cau mày.
Thôi Tổ An cũng tìm kiếm giọng nói, do dự một lúc, cuối cùng nói với giọng không chắc chắn: "Hình như là ... từ viện của Mai thị."
Sắc mặt Cơ Trường Uyên tối sầm, ngữ khí không tốt nói: "Nàng nửa đêm không ngủ thì liên quan gì tới ta?"
Dù vậy, bước chân của hắn vẫn rẽ sang một hướng khác.
Quả nhiên, khi Tấn Vương đến nơi, liền nhìn thấy trong tiểu viện đèn đuốc sáng trưng, bên trong truyền đến tiếng cười nói rôm rả.
"...Bốn, năm, sáu..." Đó là giọng nói của Mai Tố Tố, Tấn Vương nhận ra giọng họ có chút hổn hển.
"Chủ nhân, cố gắng lên, chỉ cần đá thêm hai lần nữa, chúng ta sẽ thắng..." Đây là giọng tiểu nha hoàn bên cạnh nói.
Tấn Vương cau mày đi tới, trong tiểu viện ít người, bọn họ đến cũng không có người thông báo, hắn đã đi tới cửa, mấy người còn chưa kịp phản ứng. Liếc nhìn vào bên trong, hắn thấy vài người đang vây quanh Mai Tố Tố, tất cả đều lo lắng nhìn nàng, nàng cũng có vẻ mặt căng thẳng, ngẩng cao đầu, mắt lấp lánh đuổi theo quả cầu.
Mai Tố Tố mặc một chiếc váy màu vàng lông ngỗng, dường như quá dài để đá cầu nên nàng dùng hai tay kéo nó lên, Cơ Trường Uyên nhìn kỹ thì phát hiện bên dưới không mặc gì cả, hai chân thon thả và nuột nà, trần truồng, họ thậm chí còn không đi tất. Hai chân trắng nõn như tuyết, dưới ánh nến sáng ngời bao quanh, trên nền váy màu vàng ngỗng, giống như ngọc bội mịn màng, phủ một tầng óng ánh, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến lòng người khẽ rung động.
Cơ Trường Uyên nhìn thấy, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại.
Thôi Tổ An - người đang theo sau hắn, nhanh chóng cúi đầu, không dám nói gì, sợ làm mất lòng chủ nhân.
Nhưng đám Mai Tố Tố lại không có cảm giác gì, lần này vận may của nàng bùng nổ, một lượt đá hai mươi phát, tất cả đều quay lưng ra cửa, thấy nàng đá xong, Hoa Nùng vỗ tay hoan hô. Miên Nguyệt hào hứng chạy đến nhặt quả cầu trong góc, háo hức muốn thử.
Hoa Nùng hưng phấn nói: "Ván này chúng ta thắng, các ngươi đánh ba hiệp."
Mai Tố Tố la ó: "Tăng thêm chút nữa đi."
Cuối cùng, Tuyết Nha phát hiện Tấn Vương đang đứng ở cửa, nam tử sắc mặt âm trầm, cũng không biết đã ở chỗ này bao lâu, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ. Hôm nay hắn mặc một thân trường bào màu đen, sau lưng là một mảnh đen kịt, bao trùm màn đêm, gần như hòa làm một thể, suýt nữa mọi người còn lầm tưởng hắn là Diêm Vương tới đòi mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.