Chương 44
Hồng Cần Tô Tửu
23/03/2023
Thôi Tổ An hơi cúi đầu và nhanh chóng đáp lại. Chỉ là hắn ta nhớ tới trước kia, vương gia cũng không để ý mọi người đã đi ngủ hay chưa.
Vào ngày thứ ba, khi Mai Tố Tố đến thăm, nàng phát hiện ra rằng Lâm Ấu Vi đã ra ngoài.
Liễu thị không biết mình nghe được từ đâu, sáng sớm liền chua ngoa nói: “Chủ tử thật sự rất yêu người, trước khi ra ngoài đừng nói là ôm người ta, còn phái mấy thị vệ theo sau, là sợ người đi lạc sao?"
Mai Tố Tố sửng sốt, Lâm thị đi ra ngoài là điều hiếm thấy đối với những người khác, nhưng theo quan điểm của nàng, điều đó không hề dễ dàng. Tuy nhiên, điều này cũng khiến nàng nhận thức rõ hơn về sự khác biệt giữa mình và Lâm Ấu Vi.
Tuy rằng Tấn Vương đã trở về thư phòng, nhưng ngày hôm sau hắn vẫn không nhịn được mà đi đến tiểu viện. Phụ Hoàng bây giờ đang căng thẳng cùng với mấy lão thần, các huynh đệ ở bên lại liên tục thêm dầu vào lửa, Hình Bộ may mắn tránh được một kiếp nạn nên hắn có thể nhàn rỗi ở một bên xem kịch.
Việc Thái Phó chết bất ngờ như vậy dọa Hình Bộ sợ đổ mồ hôi hột, cả một đám lén đổ mồ hôi lạnh, hiện giờ ai cũng cảm thấy nhờ có Cơ Trường Uyên ở đây nên Thánh Thượng mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho Hình Bộ. Vì thế tất cả đám người ở đây chỉ hận không thể cung phụng hắn, đội hắn lên đầu, nào dám để hắn động vào việc gì. Thế là Cơ Trường Uyên lại được nhàn rỗi.
Sau khi hắn trở lại vương phủ liền trực tiếp đi đến thư phòng, nhưng ngồi ở thư phòng một lúc lại thấy nhàm chán. Tại sao hắn lại muốn quan tâm nữ nhân kia nghĩ như nào? Tại sao hắn lại muốn nhìn thấy sắc mặt nàng chứ?
Vừa nghĩ như vậy, hắn không chịu được mà quăng quyển sách lên bàn rồi đứng dậy bước đi: “Đi tiểu viện.”
Thôi Tổ An vừa mang ấm trà vào phòng liền nghe thấy lời này, hắn ta vội vã đưa ấm trả cho tiểu thái giám đằng sau đồng thời điều chỉnh lại ánh mắt rồi mới bước đi theo Tấn Vương. Trên khuôn mặt hắn ta tỏ ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng rối loạn, hắn ta nhận ra mỗi khi có việc gì liên quan đến Mai chủ tử thì Vương Gia sẽ không bình tĩnh được.
Thực ra Cơ Trường Uyên không nghĩ nhiều về vấn đề này, hắn chỉ cảm thấy trong số nữ nhân trong phủ thì chỉ có Mai Tố Tố là người hắn cảm thấy thú vị nhất. Hắn không phải người tự ủy khuất mình nên tự nhiên cũng không để ý đến tâm tình của người khác.
Một đường thẳng tới tiểu viện của Mai Tố Tố.
Cơ Trường Uyên vừa đến, Mai Tố Tố cũng đã nhận được tin. Mai Tố Tố vừa ăn cơm xong đang chuẩn bị cùng Tuyết Nha học thêu thùa. Nàng đã nghĩ kĩ rồi, nếu sau này thực sự trốn được ra ngoài thì biết làm nhiều nghề là một điều tốt. Hiện tại nàng đang học được hai ngày, Tuyết Nha khen nàng xâu chỉ không tồi.
Tuy rằng nàng cảm thấy Tuyết Nha có phần nịnh nọt nhưng trong lòng vẫn khá hưởng thụ, từ đó cũng nhiệt tình học tập, nào biết vừa định học tiếp thì nhận được tin Tấn Vương tới.
Mai Tố Tố trợn tròn mắt, Vương Gia tới thì cứ tới thôi, có gì to tát chứ?
Cũng may Mai Tố Tố khống chế được lí trí, nàng cúi đầu điều chỉnh lại biểu cảm, khi nàng ngẩng đầu lên một lần nữa, trên khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra nụ cười tươi rói.
Nàng kéo kéo y phục, chuẩn bị từ trên giường đi xuống, buổi trưa hôm nay nàng ngủ dậy muộn nên không có thời gian chải chuốt .
Vào ngày thứ ba, khi Mai Tố Tố đến thăm, nàng phát hiện ra rằng Lâm Ấu Vi đã ra ngoài.
Liễu thị không biết mình nghe được từ đâu, sáng sớm liền chua ngoa nói: “Chủ tử thật sự rất yêu người, trước khi ra ngoài đừng nói là ôm người ta, còn phái mấy thị vệ theo sau, là sợ người đi lạc sao?"
Mai Tố Tố sửng sốt, Lâm thị đi ra ngoài là điều hiếm thấy đối với những người khác, nhưng theo quan điểm của nàng, điều đó không hề dễ dàng. Tuy nhiên, điều này cũng khiến nàng nhận thức rõ hơn về sự khác biệt giữa mình và Lâm Ấu Vi.
Tuy rằng Tấn Vương đã trở về thư phòng, nhưng ngày hôm sau hắn vẫn không nhịn được mà đi đến tiểu viện. Phụ Hoàng bây giờ đang căng thẳng cùng với mấy lão thần, các huynh đệ ở bên lại liên tục thêm dầu vào lửa, Hình Bộ may mắn tránh được một kiếp nạn nên hắn có thể nhàn rỗi ở một bên xem kịch.
Việc Thái Phó chết bất ngờ như vậy dọa Hình Bộ sợ đổ mồ hôi hột, cả một đám lén đổ mồ hôi lạnh, hiện giờ ai cũng cảm thấy nhờ có Cơ Trường Uyên ở đây nên Thánh Thượng mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho Hình Bộ. Vì thế tất cả đám người ở đây chỉ hận không thể cung phụng hắn, đội hắn lên đầu, nào dám để hắn động vào việc gì. Thế là Cơ Trường Uyên lại được nhàn rỗi.
Sau khi hắn trở lại vương phủ liền trực tiếp đi đến thư phòng, nhưng ngồi ở thư phòng một lúc lại thấy nhàm chán. Tại sao hắn lại muốn quan tâm nữ nhân kia nghĩ như nào? Tại sao hắn lại muốn nhìn thấy sắc mặt nàng chứ?
Vừa nghĩ như vậy, hắn không chịu được mà quăng quyển sách lên bàn rồi đứng dậy bước đi: “Đi tiểu viện.”
Thôi Tổ An vừa mang ấm trà vào phòng liền nghe thấy lời này, hắn ta vội vã đưa ấm trả cho tiểu thái giám đằng sau đồng thời điều chỉnh lại ánh mắt rồi mới bước đi theo Tấn Vương. Trên khuôn mặt hắn ta tỏ ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng rối loạn, hắn ta nhận ra mỗi khi có việc gì liên quan đến Mai chủ tử thì Vương Gia sẽ không bình tĩnh được.
Thực ra Cơ Trường Uyên không nghĩ nhiều về vấn đề này, hắn chỉ cảm thấy trong số nữ nhân trong phủ thì chỉ có Mai Tố Tố là người hắn cảm thấy thú vị nhất. Hắn không phải người tự ủy khuất mình nên tự nhiên cũng không để ý đến tâm tình của người khác.
Một đường thẳng tới tiểu viện của Mai Tố Tố.
Cơ Trường Uyên vừa đến, Mai Tố Tố cũng đã nhận được tin. Mai Tố Tố vừa ăn cơm xong đang chuẩn bị cùng Tuyết Nha học thêu thùa. Nàng đã nghĩ kĩ rồi, nếu sau này thực sự trốn được ra ngoài thì biết làm nhiều nghề là một điều tốt. Hiện tại nàng đang học được hai ngày, Tuyết Nha khen nàng xâu chỉ không tồi.
Tuy rằng nàng cảm thấy Tuyết Nha có phần nịnh nọt nhưng trong lòng vẫn khá hưởng thụ, từ đó cũng nhiệt tình học tập, nào biết vừa định học tiếp thì nhận được tin Tấn Vương tới.
Mai Tố Tố trợn tròn mắt, Vương Gia tới thì cứ tới thôi, có gì to tát chứ?
Cũng may Mai Tố Tố khống chế được lí trí, nàng cúi đầu điều chỉnh lại biểu cảm, khi nàng ngẩng đầu lên một lần nữa, trên khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra nụ cười tươi rói.
Nàng kéo kéo y phục, chuẩn bị từ trên giường đi xuống, buổi trưa hôm nay nàng ngủ dậy muộn nên không có thời gian chải chuốt .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.