Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống
Chương 31: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 31
Toàn Cơ Phu Nhân
29/04/2024
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________31
Trước khi nụ cười trên mặt biến mất, thì ý cười trong đáy mắt đã chìm xuống trước: “Chuyện gì?”
“Bạch Đường tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện! Lão gia Bạch gia không liên lạc được với ngài, nên gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi báo cho ngài biết là Bạch Đường tiểu thiếu gia mất tích.”
“Đã biết.”
Phó Đình Xuyên cúp điện thoại, nhìn Khương Lạc Lạc đang đứng ở cửa trông ngóng, thuận tay nhét điện thoại vào trong túi.
Hắn bước một bước về phía trước, thân ảnh cao lớn bao bọc lấy Khương Lạc Lạc.
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, quơ quơ hai bàn tay nhỏ trắng như tuyết, “Việc này không liên quan tới em nha!”
Bạch Đường mất tích, cậu không có bản lĩnh lớn như vậy.
Đồ ngốc bá tổng Phó Đình Xuyên, ngàn vạn lần đừng vì não yêu đương, mà bắt đầu vu khống cậu.
Trong cốt truyện của phim truyền hình máu chó không phải đều là như vậy sao, nếu bạch nguyệt quang xảy ra chuyện gì, thì người chịu thiệt chính là loại tép riu như cậu.
Phó Đình Xuyên khom lưng bế người lên, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật không biết mỗi ngày cái đầu nhỏ của em suy nghĩ cái gì.”
Người trong lòng ngực hắn nhỏ xinh, bế lên nhẹ nhàng.
Phó Đình Xuyên ôm người lên, nhét vào bên trong chăn.
Một tay hắn chống nệm, đè Khương Lạc Lạc ở phía dưới: “Nghe thấy chưa, Bạch Đường mất tích.”
Khương Lạc Lạc chớp đôi mắt nhìn hắn.
“Cho nên bên ngoài rất nguy hiểm, không có việc gì thì không cần ra cửa.”
Phó Đình Xuyên cúi đầu, nụ hôn mùi nước hoa hương gỗ dừng trên cánh môi cậu, nhẹ nhàng in vào.
“Ngoan ngoãn ở trong nhà chờ anh.”
……
Đi đến nhà họ Bạch một chuyến rồi lại xử lý một số việc của công ty, nháy mắt đã đến thời gian hẹn gặp bác sĩ.
Phó Đình Xuyên nhéo nhéo cái trán, hắn cảm thấy hơi mỏi mệt vì có chút giấu bệnh sợ thầy.
Loại người như bọn hắn có nhà lớn việc lớn, sau lưng là vô số công ty sản nghiệp, bất kỳ hướng đi nào của cá nhân đều có khả năng khiến cho cổ phiếu biến động, chứ đừng nói đến là căn bệnh nghiêm trọng như mất trí nhớ tạm thời.
Nhưng gần đây tình trạng của hắn càng ngày càng tệ, luôn không nhớ rõ chuyện gì xảy ra vào ngày hôm trước, tuy rằng công ty và sinh hoạt thường ngày cũng không có vấn đề gì, nhưng không ai dám đảm bảo rằng về sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong một bệnh viện tư nhân cao cấp ở thành phố, Phó Đình Xuyên làm xong kiểm tra ngồi ở trên sô pha, bác sĩ trưởng khoa đeo mắt kính cầm các bảng báo cáo đọc thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Phó tổng, căn cứ vào kết quả kiểm tra, ngài hẳn là bị hội chứng rối loạn nhân dạng phân ly.”
Phó Đình Xuyên nằm dựa vào trên sô pha động tác dừng một chút, hắn ngồi thẳng người lên: “Rối loạn nhân dạng phân ly?”
“Dùng cái tên mà chúng ta đều quen thuộc, chính là đa nhân cách.”
“Phó tổng,” trưởng khoa nhìn đồng hồ một chút, tiếp tục nói: “Sau một tiếng nữa, giáo sư Biện sẽ đến bệnh viện một chuyến, ông ấy là chuyên gia nghiên cứu hàng đầu trong lĩnh vực này, tôi khuyên ngài chờ thêm một lát, sau đó nhờ ông ấy tư vấn.”
Phó Đình Xuyên trầm ngâm một lát, gật gật đầu.
“Không biết xung quanh ngài có ai tiếp xúc với ngài thường xuyên không, dựa trên tình trạng của ngài hiện tại, có một số triệu chứng cụ thể không rõ ràng, nếu có thể, chúng ta cần sự hỗ trợ của người đó.”
Trong đầu xuất hiện khuôn mặt của Khương Lạc Lạc, Phó Đình Xuyên gọi điện thoại cho cậu.
Trong thời gian chờ đợi Khương Lạc Lạc tới bệnh viện, Phó Đình Xuyên luôn dạo bước trong phòng VIP.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
Hắn nghĩ chứng rối loạn nhân dạng phân ly này còn khó giải quyết hơn so với mất trí nhớ tạm thời.
Hắn không biết nhân cách này trong thân thể mình sẽ làm chuyện gì, thậm chí hắn còn không biết nhân cách này tồn tại, không biết nhân cách này xuất hiện khi nào, mỗi lần nó xuất hiện là bao lâu.
Thời gian mà đối phương xuất hiện, có ngụy trang thành thân phận của mình để ở cùng Khương Lạc Lạc hay không.
Khương Lạc Lạc rốt cuộc có nhận ra hay không?
Điện thoại rung lên, Phó Đình Xuyên đẩy cửa phòng ra, bước chân đi ra ngoài đón Khương Lạc Lạc.
Con đường bên ngoài bệnh viện đang thi công, có những đoạn đường không lái xe vào được, chỉ có thể đi bộ.
Bé ngốc kia quá lơ đãng, không biết có thể tìm được đường hay không.
Tiếng ồn từ máy móc vận hành truyền tới, Phó Đình Xuyên nhìn về phía cuối đường, dưới tán cây bạch dương xanh um tươi tốt, xuất hiện một cái bóng dáng nho nhỏ.
Cậu mặc chiếc áo thun đơn giản, phía dưới là một chiếc quần ống rộng màu trắng sữa mềm mại, gió thổi qua làm tôn lên đường cong của đôi chân, nhẹ nhàng thanh thoát.
“Phó Đình Xuyên ~”
Bóng dáng nho nhỏ phía xa nhìn thấy hắn, vui vẻ duỗi cánh tay lên vẫy vẫy, áo khoác chống nắng màu xanh sữa bị gió thổi bay, áo thun bên trong bị nâng lên một chút, lộ ra vòng eo tinh tế mềm mại.
Trong lòng Phó Đình Xuyên thả lỏng một chút, rồi bỗng dưng nhíu mày ——
Liệu nhân cách kia có thể thấy Khương Lạc Lạc như vậy hay không, có thể ôm cái cơ thể xinh đẹp mỏng manh đó vào trong lòng ngực, sau đó làm một số việc chỉ có hắn mới có thể làm hay không?
Phó Đình Xuyên đi nhanh về phía trước, bước ra khỏi bóng cây, đi về phía Khương Lạc Lạc.
Âm thanh ồn ào đứt quãng tiếp tục vang lên, ánh sáng mặt trời nóng đến mức muốn thiêu đốt luôn mắt của con người, khuôn mặt nhỏ tươi đẹp của Khương Lạc Lạc càng thêm rõ ràng, ngay sau đó vẻ mặt cậu đột nhiên kinh hãi, hai mắt trợn lên, hô to: “Cẩn thận — —”
Phó Đình Xuyên quay đầu.
Giữa tiếng ồn của công trình, một chiếc xe tải van mất lái, lao thẳng về phía hắn với tốc độ cực nhanh!
Phó Đình Xuyên phản xạ cực nhanh, lật nhào và vượt qua chiếc xe trong gang tấc, sau khi chiếc xe tải van kia tiếp xúc với mũi giày của hắn với khoảng cách bằng 0, thì đâm vào cái máy xúc đang đậu trước mặt hắn.
Khương Lạc Lạc sợ tới mức tái xanh mặt mày, chạy nhanh tới, “Phó Đình Xuyên! Anh không sao chứ Phó Đình Xuyên!”
Phó Đình Xuyên ôm cánh tay bị kính chiếu hậu quẹt qua, vừa định muốn an ủi đối phương thì lại nghe thấy tiếng người trong xe bẻ lái một cách đột ngột, lao thẳng về phía hai người họ!
Phó Đình Xuyên phản xạ nhanh nhẹn muốn né tránh đương nhiên không khó, nhưng bên cạnh hắn còn có Khương Lạc Lạc, cậu dường như bị dọa đến choáng váng bởi vì cái chiếc xe đang xông thẳng lại đây.
Phó Đình Xuyên vội vàng ôm người ngã xuống, một bàn tay giữ đầu Khương Lạc Lạc ấn vào ngực mình, lăn và né các khe rãnh đã được đào với dây thép giăng trên mặt đất.
Chiếc xe tải van xiêu vẹo lao qua nơi hai người vừa mới tránh thoát, lần này cuối cùng chiếc xe không dừng lại được, đâm thẳng vào cây đại thụ.
“Phó tổng!”
Nghe tin vệ sĩ đã khống chế tên tài xế trên xe lại rồi, một đám người của bệnh viện cùng công nhân xây dựng cũng ào ào chạy đến.
Phó Đình Xuyên suýt chút nữa bị lăn xuống hố,vẻ mặt khẩn trương, nhổm người dậy ôm mặt Khương Lạc Lạc: “Sao vậy? Em có bị thương không? Em không thoải mái chỗ nào bảo bối?”
Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc sợ tới mức tái nhợt, môi cũng trắng bệch.
Vừa rồi cậu cách chiếc xe rất gần, gần đến mức trên cẳng chân cũng có thể cảm nhận được bụi đất và gió nóng do bánh xe cuốn lên, thiếu chút nữa, chiếc xe sẽ tàn nhẫn cán qua chân cậu.
Lần đầu tiên cậu cách nguy hiểm gần như vậy, sắc mặt kinh hoảng nhìn Phó Đình Xuyên, rồi nhào vào trong lòng ngực Phó Đình Xuyên.
Bàn tay to của Phó Đình Xuyên vuốt sau cổ cậu, một cái tay khác từng chút từng chút vỗ lưng cậu, ôm cậu thật chặt như là muốn khảm cậu vào sâu trong xương tủy, lòng còn sợ hãi nhỏ giọng an ủi: “Không sợ, không sợ……”
“Có chồng ở đây…… Không sao……”
Trong phòng VIP bệnh viện, cảnh sát vừa mới rời đi, hai vị viện trưởng và phó viện trưởng cúi đầu, nhìn Phó Đình Xuyên đang được xử lý miệng vết thương.
Phó Đình Xuyên để trần thân trên, áo sơ mi và vest bị hư hỏng ném sang một bên, bác sĩ khoa ngoại đang xử lý miệng vết thương cho hắn.
Ống quần cũng được xắn lên, đường cong cơ bắp mượt mà tựa như tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại, nhưng lúc này lại bị vấy bẩn bởi các màu sắc khác nhau, những chỗ bị bầm tím rướm máu, trông cực kì đáng sợ.
Trong lòng Khương Lạc Lạc đau đớn, lúc bác sĩ cầm cồn i-ốt bôi lên, vẻ mặt Phó Đình Xuyên không thay đổi chút nào, nhưng sự biến đổi của cơ bắp lại không thể lừa được người khác, miệng vết thương giật nảy, nhất định rất đau rất đau.
Vẻ mặt Phó Đình Xuyên âm trầm nhìn hai vị viện trưởng và phó viện trưởng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao lại trùng hợp như vậy? Bệnh tâm thần? Có thể lái xe? Trốn ra ngoài đúng ngay lúc đó.”
“Bệnh viện chúng tôi luôn quản lý khoa thần kinh rất chặt chẽ, từ phòng bệnh đi ra ngoài, bác sĩ và y tá trực ban có ba lớp phòng tuyến, cửa phải cần có chìa khóa, người bệnh căn bản không có cách nào ra ngoài……”
Vị viện trưởng vẫn luôn không nói chuyện ho khan một tiếng, đánh gãy lời nói của phó viện trưởng, “Chúng tôi nhất định sẽ cho Phó tổng một lời giải thích.”
“Cho tôi lời giải thích? Ông cho tôi lời giải thích thế nào!” Phó Đình Xuyên đập lên bàn một cái, vẻ mặt âm trầm áp bức, đáng sợ tới mức bác sĩ đang xử lý cánh tay của hắn cũng run run.
“May mà em ấy không có thương tổn gì! Nếu em ấy bị thương, các người dựa vào cái gì giải thích cho tôi! Các người lấy cái gì giải thích cho tôi!”
Ngón tay chỉ về phía Khương Lạc Lạc, ngọn lửa giận của Phó Đình Xuyên dường như muốn từ trong ngực trào ra.
Đến bây giờ hắn vẫn không khỏi sợ hãi, nếu lúc nãy hắn không bảo vệ được Khương Lạc Lạc, liệu chiếc xe tải van kia có thể trực tiếp cán qua người Khương Lạc Lạc hay không?
Một bàn tay nhỏ mềm mại cầm ngón tay hắn, khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc tái nhợt, đôi mắt đỏ ngập nước nhìn hắn, “Anh đừng cử động.”
Lửa giận trong lòng tiêu tán đôi chút, Phó Đình Xuyên phất tay đuổi hai cái người chướng mắt kia đi ra ngoài, chỉ còn lại bác sĩ khoa ngoại đang tiếp tục xử lý miệng vết thương của hắn.
Hắn sờ sờ mặt Khương Lạc Lạc, mày nhăn lại, trông cực kì hối hận: “Hôm nay không nên để em ra ngoài.”
Khương Lạc Lạc đỏ mắt nhìn vết thương của hắn, muốn duỗi tay sờ nhưng lại không dám, hành động này rơi vào trong Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên nhịn không được muốn ôm người vào trong ngực dỗ dành, sau đó hôn lên mặt cậu, nhưng tên bác sĩ chướng mắt kia vẫn còn ở đây, hắn chỉ có thể sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc, “Không sao, anh không đau.”
Hắn cúi đầu nhìn miệng vết thương trên người mình, cười nhẹ một tiếng, “Không quan trọng, chỉ là vết thương nhỏ, trước đây anh đã quen rồi.”
“Không đau chút nào.”
Hắn không an ủi còn tốt, lời an ủi vừa nói ra, bạn nhỏ trước mắt trực tiếp đỏ chóp mũi, nước mắt giống như ngọc trai tuôn trào ra bên ngoài.
Phó Đình Xuyên đau lòng vô cùng, “Được rồi, không khóc, ngoan……”
Bác sĩ cuối cùng cũng xử lý xong miệng vết thương, một bên sắp xếp đồ vật một bên dặn dò Phó Đình Xuyên, còn nhịn không được nhiều chuyện mà lén nhìn người đẹp nhỏ khóc như mưa kia.
Sau khi nhận được ánh mắt như dao của Phó Đình Xuyên, anh ta mang theo đồ vật nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Khương Lạc Lạc khóc lóc ngồi bên cạnh hắn, muốn chạm vào hắn, nhưng lại sợ đụng phải miệng vết thương của hắn.
Phó Đình Xuyên duỗi tay lau nước mắt cho cậu, “Bảo bối, nếu em tiếp tục khóc, thì trái tim của chồng sẽ tan nát mất……”
Edit: Gấu Trắng
___________________31
Trước khi nụ cười trên mặt biến mất, thì ý cười trong đáy mắt đã chìm xuống trước: “Chuyện gì?”
“Bạch Đường tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện! Lão gia Bạch gia không liên lạc được với ngài, nên gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi báo cho ngài biết là Bạch Đường tiểu thiếu gia mất tích.”
“Đã biết.”
Phó Đình Xuyên cúp điện thoại, nhìn Khương Lạc Lạc đang đứng ở cửa trông ngóng, thuận tay nhét điện thoại vào trong túi.
Hắn bước một bước về phía trước, thân ảnh cao lớn bao bọc lấy Khương Lạc Lạc.
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, quơ quơ hai bàn tay nhỏ trắng như tuyết, “Việc này không liên quan tới em nha!”
Bạch Đường mất tích, cậu không có bản lĩnh lớn như vậy.
Đồ ngốc bá tổng Phó Đình Xuyên, ngàn vạn lần đừng vì não yêu đương, mà bắt đầu vu khống cậu.
Trong cốt truyện của phim truyền hình máu chó không phải đều là như vậy sao, nếu bạch nguyệt quang xảy ra chuyện gì, thì người chịu thiệt chính là loại tép riu như cậu.
Phó Đình Xuyên khom lưng bế người lên, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật không biết mỗi ngày cái đầu nhỏ của em suy nghĩ cái gì.”
Người trong lòng ngực hắn nhỏ xinh, bế lên nhẹ nhàng.
Phó Đình Xuyên ôm người lên, nhét vào bên trong chăn.
Một tay hắn chống nệm, đè Khương Lạc Lạc ở phía dưới: “Nghe thấy chưa, Bạch Đường mất tích.”
Khương Lạc Lạc chớp đôi mắt nhìn hắn.
“Cho nên bên ngoài rất nguy hiểm, không có việc gì thì không cần ra cửa.”
Phó Đình Xuyên cúi đầu, nụ hôn mùi nước hoa hương gỗ dừng trên cánh môi cậu, nhẹ nhàng in vào.
“Ngoan ngoãn ở trong nhà chờ anh.”
……
Đi đến nhà họ Bạch một chuyến rồi lại xử lý một số việc của công ty, nháy mắt đã đến thời gian hẹn gặp bác sĩ.
Phó Đình Xuyên nhéo nhéo cái trán, hắn cảm thấy hơi mỏi mệt vì có chút giấu bệnh sợ thầy.
Loại người như bọn hắn có nhà lớn việc lớn, sau lưng là vô số công ty sản nghiệp, bất kỳ hướng đi nào của cá nhân đều có khả năng khiến cho cổ phiếu biến động, chứ đừng nói đến là căn bệnh nghiêm trọng như mất trí nhớ tạm thời.
Nhưng gần đây tình trạng của hắn càng ngày càng tệ, luôn không nhớ rõ chuyện gì xảy ra vào ngày hôm trước, tuy rằng công ty và sinh hoạt thường ngày cũng không có vấn đề gì, nhưng không ai dám đảm bảo rằng về sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong một bệnh viện tư nhân cao cấp ở thành phố, Phó Đình Xuyên làm xong kiểm tra ngồi ở trên sô pha, bác sĩ trưởng khoa đeo mắt kính cầm các bảng báo cáo đọc thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Phó tổng, căn cứ vào kết quả kiểm tra, ngài hẳn là bị hội chứng rối loạn nhân dạng phân ly.”
Phó Đình Xuyên nằm dựa vào trên sô pha động tác dừng một chút, hắn ngồi thẳng người lên: “Rối loạn nhân dạng phân ly?”
“Dùng cái tên mà chúng ta đều quen thuộc, chính là đa nhân cách.”
“Phó tổng,” trưởng khoa nhìn đồng hồ một chút, tiếp tục nói: “Sau một tiếng nữa, giáo sư Biện sẽ đến bệnh viện một chuyến, ông ấy là chuyên gia nghiên cứu hàng đầu trong lĩnh vực này, tôi khuyên ngài chờ thêm một lát, sau đó nhờ ông ấy tư vấn.”
Phó Đình Xuyên trầm ngâm một lát, gật gật đầu.
“Không biết xung quanh ngài có ai tiếp xúc với ngài thường xuyên không, dựa trên tình trạng của ngài hiện tại, có một số triệu chứng cụ thể không rõ ràng, nếu có thể, chúng ta cần sự hỗ trợ của người đó.”
Trong đầu xuất hiện khuôn mặt của Khương Lạc Lạc, Phó Đình Xuyên gọi điện thoại cho cậu.
Trong thời gian chờ đợi Khương Lạc Lạc tới bệnh viện, Phó Đình Xuyên luôn dạo bước trong phòng VIP.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
Hắn nghĩ chứng rối loạn nhân dạng phân ly này còn khó giải quyết hơn so với mất trí nhớ tạm thời.
Hắn không biết nhân cách này trong thân thể mình sẽ làm chuyện gì, thậm chí hắn còn không biết nhân cách này tồn tại, không biết nhân cách này xuất hiện khi nào, mỗi lần nó xuất hiện là bao lâu.
Thời gian mà đối phương xuất hiện, có ngụy trang thành thân phận của mình để ở cùng Khương Lạc Lạc hay không.
Khương Lạc Lạc rốt cuộc có nhận ra hay không?
Điện thoại rung lên, Phó Đình Xuyên đẩy cửa phòng ra, bước chân đi ra ngoài đón Khương Lạc Lạc.
Con đường bên ngoài bệnh viện đang thi công, có những đoạn đường không lái xe vào được, chỉ có thể đi bộ.
Bé ngốc kia quá lơ đãng, không biết có thể tìm được đường hay không.
Tiếng ồn từ máy móc vận hành truyền tới, Phó Đình Xuyên nhìn về phía cuối đường, dưới tán cây bạch dương xanh um tươi tốt, xuất hiện một cái bóng dáng nho nhỏ.
Cậu mặc chiếc áo thun đơn giản, phía dưới là một chiếc quần ống rộng màu trắng sữa mềm mại, gió thổi qua làm tôn lên đường cong của đôi chân, nhẹ nhàng thanh thoát.
“Phó Đình Xuyên ~”
Bóng dáng nho nhỏ phía xa nhìn thấy hắn, vui vẻ duỗi cánh tay lên vẫy vẫy, áo khoác chống nắng màu xanh sữa bị gió thổi bay, áo thun bên trong bị nâng lên một chút, lộ ra vòng eo tinh tế mềm mại.
Trong lòng Phó Đình Xuyên thả lỏng một chút, rồi bỗng dưng nhíu mày ——
Liệu nhân cách kia có thể thấy Khương Lạc Lạc như vậy hay không, có thể ôm cái cơ thể xinh đẹp mỏng manh đó vào trong lòng ngực, sau đó làm một số việc chỉ có hắn mới có thể làm hay không?
Phó Đình Xuyên đi nhanh về phía trước, bước ra khỏi bóng cây, đi về phía Khương Lạc Lạc.
Âm thanh ồn ào đứt quãng tiếp tục vang lên, ánh sáng mặt trời nóng đến mức muốn thiêu đốt luôn mắt của con người, khuôn mặt nhỏ tươi đẹp của Khương Lạc Lạc càng thêm rõ ràng, ngay sau đó vẻ mặt cậu đột nhiên kinh hãi, hai mắt trợn lên, hô to: “Cẩn thận — —”
Phó Đình Xuyên quay đầu.
Giữa tiếng ồn của công trình, một chiếc xe tải van mất lái, lao thẳng về phía hắn với tốc độ cực nhanh!
Phó Đình Xuyên phản xạ cực nhanh, lật nhào và vượt qua chiếc xe trong gang tấc, sau khi chiếc xe tải van kia tiếp xúc với mũi giày của hắn với khoảng cách bằng 0, thì đâm vào cái máy xúc đang đậu trước mặt hắn.
Khương Lạc Lạc sợ tới mức tái xanh mặt mày, chạy nhanh tới, “Phó Đình Xuyên! Anh không sao chứ Phó Đình Xuyên!”
Phó Đình Xuyên ôm cánh tay bị kính chiếu hậu quẹt qua, vừa định muốn an ủi đối phương thì lại nghe thấy tiếng người trong xe bẻ lái một cách đột ngột, lao thẳng về phía hai người họ!
Phó Đình Xuyên phản xạ nhanh nhẹn muốn né tránh đương nhiên không khó, nhưng bên cạnh hắn còn có Khương Lạc Lạc, cậu dường như bị dọa đến choáng váng bởi vì cái chiếc xe đang xông thẳng lại đây.
Phó Đình Xuyên vội vàng ôm người ngã xuống, một bàn tay giữ đầu Khương Lạc Lạc ấn vào ngực mình, lăn và né các khe rãnh đã được đào với dây thép giăng trên mặt đất.
Chiếc xe tải van xiêu vẹo lao qua nơi hai người vừa mới tránh thoát, lần này cuối cùng chiếc xe không dừng lại được, đâm thẳng vào cây đại thụ.
“Phó tổng!”
Nghe tin vệ sĩ đã khống chế tên tài xế trên xe lại rồi, một đám người của bệnh viện cùng công nhân xây dựng cũng ào ào chạy đến.
Phó Đình Xuyên suýt chút nữa bị lăn xuống hố,vẻ mặt khẩn trương, nhổm người dậy ôm mặt Khương Lạc Lạc: “Sao vậy? Em có bị thương không? Em không thoải mái chỗ nào bảo bối?”
Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc sợ tới mức tái nhợt, môi cũng trắng bệch.
Vừa rồi cậu cách chiếc xe rất gần, gần đến mức trên cẳng chân cũng có thể cảm nhận được bụi đất và gió nóng do bánh xe cuốn lên, thiếu chút nữa, chiếc xe sẽ tàn nhẫn cán qua chân cậu.
Lần đầu tiên cậu cách nguy hiểm gần như vậy, sắc mặt kinh hoảng nhìn Phó Đình Xuyên, rồi nhào vào trong lòng ngực Phó Đình Xuyên.
Bàn tay to của Phó Đình Xuyên vuốt sau cổ cậu, một cái tay khác từng chút từng chút vỗ lưng cậu, ôm cậu thật chặt như là muốn khảm cậu vào sâu trong xương tủy, lòng còn sợ hãi nhỏ giọng an ủi: “Không sợ, không sợ……”
“Có chồng ở đây…… Không sao……”
Trong phòng VIP bệnh viện, cảnh sát vừa mới rời đi, hai vị viện trưởng và phó viện trưởng cúi đầu, nhìn Phó Đình Xuyên đang được xử lý miệng vết thương.
Phó Đình Xuyên để trần thân trên, áo sơ mi và vest bị hư hỏng ném sang một bên, bác sĩ khoa ngoại đang xử lý miệng vết thương cho hắn.
Ống quần cũng được xắn lên, đường cong cơ bắp mượt mà tựa như tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại, nhưng lúc này lại bị vấy bẩn bởi các màu sắc khác nhau, những chỗ bị bầm tím rướm máu, trông cực kì đáng sợ.
Trong lòng Khương Lạc Lạc đau đớn, lúc bác sĩ cầm cồn i-ốt bôi lên, vẻ mặt Phó Đình Xuyên không thay đổi chút nào, nhưng sự biến đổi của cơ bắp lại không thể lừa được người khác, miệng vết thương giật nảy, nhất định rất đau rất đau.
Vẻ mặt Phó Đình Xuyên âm trầm nhìn hai vị viện trưởng và phó viện trưởng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao lại trùng hợp như vậy? Bệnh tâm thần? Có thể lái xe? Trốn ra ngoài đúng ngay lúc đó.”
“Bệnh viện chúng tôi luôn quản lý khoa thần kinh rất chặt chẽ, từ phòng bệnh đi ra ngoài, bác sĩ và y tá trực ban có ba lớp phòng tuyến, cửa phải cần có chìa khóa, người bệnh căn bản không có cách nào ra ngoài……”
Vị viện trưởng vẫn luôn không nói chuyện ho khan một tiếng, đánh gãy lời nói của phó viện trưởng, “Chúng tôi nhất định sẽ cho Phó tổng một lời giải thích.”
“Cho tôi lời giải thích? Ông cho tôi lời giải thích thế nào!” Phó Đình Xuyên đập lên bàn một cái, vẻ mặt âm trầm áp bức, đáng sợ tới mức bác sĩ đang xử lý cánh tay của hắn cũng run run.
“May mà em ấy không có thương tổn gì! Nếu em ấy bị thương, các người dựa vào cái gì giải thích cho tôi! Các người lấy cái gì giải thích cho tôi!”
Ngón tay chỉ về phía Khương Lạc Lạc, ngọn lửa giận của Phó Đình Xuyên dường như muốn từ trong ngực trào ra.
Đến bây giờ hắn vẫn không khỏi sợ hãi, nếu lúc nãy hắn không bảo vệ được Khương Lạc Lạc, liệu chiếc xe tải van kia có thể trực tiếp cán qua người Khương Lạc Lạc hay không?
Một bàn tay nhỏ mềm mại cầm ngón tay hắn, khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc tái nhợt, đôi mắt đỏ ngập nước nhìn hắn, “Anh đừng cử động.”
Lửa giận trong lòng tiêu tán đôi chút, Phó Đình Xuyên phất tay đuổi hai cái người chướng mắt kia đi ra ngoài, chỉ còn lại bác sĩ khoa ngoại đang tiếp tục xử lý miệng vết thương của hắn.
Hắn sờ sờ mặt Khương Lạc Lạc, mày nhăn lại, trông cực kì hối hận: “Hôm nay không nên để em ra ngoài.”
Khương Lạc Lạc đỏ mắt nhìn vết thương của hắn, muốn duỗi tay sờ nhưng lại không dám, hành động này rơi vào trong Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên nhịn không được muốn ôm người vào trong ngực dỗ dành, sau đó hôn lên mặt cậu, nhưng tên bác sĩ chướng mắt kia vẫn còn ở đây, hắn chỉ có thể sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Lạc, “Không sao, anh không đau.”
Hắn cúi đầu nhìn miệng vết thương trên người mình, cười nhẹ một tiếng, “Không quan trọng, chỉ là vết thương nhỏ, trước đây anh đã quen rồi.”
“Không đau chút nào.”
Hắn không an ủi còn tốt, lời an ủi vừa nói ra, bạn nhỏ trước mắt trực tiếp đỏ chóp mũi, nước mắt giống như ngọc trai tuôn trào ra bên ngoài.
Phó Đình Xuyên đau lòng vô cùng, “Được rồi, không khóc, ngoan……”
Bác sĩ cuối cùng cũng xử lý xong miệng vết thương, một bên sắp xếp đồ vật một bên dặn dò Phó Đình Xuyên, còn nhịn không được nhiều chuyện mà lén nhìn người đẹp nhỏ khóc như mưa kia.
Sau khi nhận được ánh mắt như dao của Phó Đình Xuyên, anh ta mang theo đồ vật nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Khương Lạc Lạc khóc lóc ngồi bên cạnh hắn, muốn chạm vào hắn, nhưng lại sợ đụng phải miệng vết thương của hắn.
Phó Đình Xuyên duỗi tay lau nước mắt cho cậu, “Bảo bối, nếu em tiếp tục khóc, thì trái tim của chồng sẽ tan nát mất……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.