Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống
Chương 8: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 8
Toàn Cơ Phu Nhân
09/01/2024
“Brừ brừ brừ—— brừ brừ brừ——”
Phó Đình Xuyên không kiên nhẫn mà tắt điện thoại, đối phương lại không biết điều mà gọi lại, màn hình sáng lên, vẫn không ngừng rung.
Bị gián đoạn hai lần liên tiếp đã phá hỏng hứng thú.
Phó Đình Xuyên ấn xuống phím trò chuyện, giọng nói mạnh mẽ trong miệng:
“Tần Tranh, Diêm Vương dí sau đít cậu à?”
“Gấp cái gì!”
Âm thanh đầu bên kia điện thoại lười nhác: “Sao? Tôi điện thoại không đúng lúc, phá chuyện tốt cậu à?”
Phó Đình Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Bên kia điện thoại “Phụt” bật cười
“Không phải chứ huynh đệ, sao lại nóng nảy như vậy?”
“Không nói nữa, nhắc nhở cậu một chút, tối nay tụ họp đừng quên tới.”
“Tối nay gì?”
Phó Đình Xuyên quay lại, duỗi tay ôm Khương Lạc Lạc vào trong lòng ngực, xoa tay nhỏ mềm mụp của cậu chơi: “Không phải thứ ba sao?”
“Ban ngày tuyên dâm quả nhiên dễ dàng làm con người ta hồ đồ mà.”
Đầu kia điện thoại than thở một tiếng: “Phó tổng, hôm nay là thứ ba.”
Cúp điện thoại, Phó Đình Xuyên nhìn ngày trên lịch, nhíu mày.
Ký ức của hắn vẫn luôn ở buổi tối chủ nhật.
Ở tiệc xã giao uống chút rượu, trở về ôm tình nhân nhỏ của hắn làm chút chuyện say rượu loạn tính.
Sau đó chính là hiện tại, thứ ba.
Ký ức vào thứ hai của hắn đâu?
Phó Đình Xuyên nhéo giữa mày, nhìn về phía Khương Lạc Lạc: “Ngày hôm qua tôi đã làm gì?”
Khương Lạc Lạc ngồi dậy cùng hắn, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: “ Sáng hôm qua anh ở nhà cùng tôi chơi một lát, buổi chiều liền đi đến công ty, anh không nhớ rõ sao?”
Nói xong lời nói, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, nghi ngờ mà nhìn hắn.
Phó Đình Xuyên tránh tầm mắt cậu, “Ừ” một tiếng, “Nhớ.”
Khương Lạc Lạc: À, nói dối không cần chuẩn bị kịch bản, cẩu nam nhân!
Đáy lòng vòng quanh một tầng nghi vấn, Phó Đình Xuyên xốc chăn lên, “Buổi tối có bữa tiệc tụ họp, em tham gia cùng tôi.”.
Khương Lạc Lạc ngoan ngoãn từ trên giường bò dậy, dẫm lên dép lê đi theo sau mông Phó Đình Xuyên đến phòng thay quần áo, giúp hắn cài nút áo sơmi.
Phó Đình Xuyên rũ mắt, ánh mắt từ tóc mềm mại, lông mi hoa đến cánh môi mềm hồng nhuận của cậu.
Dấu vết cỡ móng tay trên xương quai xanh đã phai nhạt, như những cánh hoa hồng sắp khô héo rơi rụng trên da thịt ở cổ cậu.
Lúc eo hơi cong, còn mơ hồ có thể thấy được một màu tuyết trắng sâu sắc tinh tế.
Vừa ngây thơ, vừa dụ hoặc.
Lúc viên cúc áo cuối cùng được cài lại, Phó Đình Xuyên duỗi tay nắm cằm đối phương, cúi đầu xuống hôn cặp môi non mềm quá mức kia.
Giọng nói mang theo chút trầm thấp khàn khàn: “Thật ngoan.”
“Buổi tối sẽ khen thưởng em thật tốt.”
【 độ hảo cảm +5】, hệ thống yên lặng nhắc nhở.
Mỉm cười ngọt ngào nhìn Phó Đình Xuyên đi xuống lầu, Khương Lạc Lạc “Bang” một tiếng đóng cửa, nhịn không được mà mắng: “Hắn là Teddy thành tinh sao?”
“Hệ thống xuyên nhanh này của các người thật không đứng đắn? Các người không phải là hệ thống sắc trong truyền thuyết chứ? Sao tôi cảm thấy vai ác này không đáng tin cậy vậy?”
“Trong đầu ngoại trừ chuyện đó ra, hình như không có chuyện khác.”
Hệ thống trầm mặc một lát: 【 thật có hại cho…… đàn ông……】
Lần đầu tiên Khương Lạc Lạc nghe được cảm giác bất đắc dĩ từ âm thanh máy móc không gợn sóng.
Nếu hệ thống có hình dáng con người thì nó nhất định có hình tượng ngậm điếu thuốc nhìn trời……
Phó Đình Xuyên không kiên nhẫn mà tắt điện thoại, đối phương lại không biết điều mà gọi lại, màn hình sáng lên, vẫn không ngừng rung.
Bị gián đoạn hai lần liên tiếp đã phá hỏng hứng thú.
Phó Đình Xuyên ấn xuống phím trò chuyện, giọng nói mạnh mẽ trong miệng:
“Tần Tranh, Diêm Vương dí sau đít cậu à?”
“Gấp cái gì!”
Âm thanh đầu bên kia điện thoại lười nhác: “Sao? Tôi điện thoại không đúng lúc, phá chuyện tốt cậu à?”
Phó Đình Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Bên kia điện thoại “Phụt” bật cười
“Không phải chứ huynh đệ, sao lại nóng nảy như vậy?”
“Không nói nữa, nhắc nhở cậu một chút, tối nay tụ họp đừng quên tới.”
“Tối nay gì?”
Phó Đình Xuyên quay lại, duỗi tay ôm Khương Lạc Lạc vào trong lòng ngực, xoa tay nhỏ mềm mụp của cậu chơi: “Không phải thứ ba sao?”
“Ban ngày tuyên dâm quả nhiên dễ dàng làm con người ta hồ đồ mà.”
Đầu kia điện thoại than thở một tiếng: “Phó tổng, hôm nay là thứ ba.”
Cúp điện thoại, Phó Đình Xuyên nhìn ngày trên lịch, nhíu mày.
Ký ức của hắn vẫn luôn ở buổi tối chủ nhật.
Ở tiệc xã giao uống chút rượu, trở về ôm tình nhân nhỏ của hắn làm chút chuyện say rượu loạn tính.
Sau đó chính là hiện tại, thứ ba.
Ký ức vào thứ hai của hắn đâu?
Phó Đình Xuyên nhéo giữa mày, nhìn về phía Khương Lạc Lạc: “Ngày hôm qua tôi đã làm gì?”
Khương Lạc Lạc ngồi dậy cùng hắn, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: “ Sáng hôm qua anh ở nhà cùng tôi chơi một lát, buổi chiều liền đi đến công ty, anh không nhớ rõ sao?”
Nói xong lời nói, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, nghi ngờ mà nhìn hắn.
Phó Đình Xuyên tránh tầm mắt cậu, “Ừ” một tiếng, “Nhớ.”
Khương Lạc Lạc: À, nói dối không cần chuẩn bị kịch bản, cẩu nam nhân!
Đáy lòng vòng quanh một tầng nghi vấn, Phó Đình Xuyên xốc chăn lên, “Buổi tối có bữa tiệc tụ họp, em tham gia cùng tôi.”.
Khương Lạc Lạc ngoan ngoãn từ trên giường bò dậy, dẫm lên dép lê đi theo sau mông Phó Đình Xuyên đến phòng thay quần áo, giúp hắn cài nút áo sơmi.
Phó Đình Xuyên rũ mắt, ánh mắt từ tóc mềm mại, lông mi hoa đến cánh môi mềm hồng nhuận của cậu.
Dấu vết cỡ móng tay trên xương quai xanh đã phai nhạt, như những cánh hoa hồng sắp khô héo rơi rụng trên da thịt ở cổ cậu.
Lúc eo hơi cong, còn mơ hồ có thể thấy được một màu tuyết trắng sâu sắc tinh tế.
Vừa ngây thơ, vừa dụ hoặc.
Lúc viên cúc áo cuối cùng được cài lại, Phó Đình Xuyên duỗi tay nắm cằm đối phương, cúi đầu xuống hôn cặp môi non mềm quá mức kia.
Giọng nói mang theo chút trầm thấp khàn khàn: “Thật ngoan.”
“Buổi tối sẽ khen thưởng em thật tốt.”
【 độ hảo cảm +5】, hệ thống yên lặng nhắc nhở.
Mỉm cười ngọt ngào nhìn Phó Đình Xuyên đi xuống lầu, Khương Lạc Lạc “Bang” một tiếng đóng cửa, nhịn không được mà mắng: “Hắn là Teddy thành tinh sao?”
“Hệ thống xuyên nhanh này của các người thật không đứng đắn? Các người không phải là hệ thống sắc trong truyền thuyết chứ? Sao tôi cảm thấy vai ác này không đáng tin cậy vậy?”
“Trong đầu ngoại trừ chuyện đó ra, hình như không có chuyện khác.”
Hệ thống trầm mặc một lát: 【 thật có hại cho…… đàn ông……】
Lần đầu tiên Khương Lạc Lạc nghe được cảm giác bất đắc dĩ từ âm thanh máy móc không gợn sóng.
Nếu hệ thống có hình dáng con người thì nó nhất định có hình tượng ngậm điếu thuốc nhìn trời……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.