Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống
Chương 43: Đồ đệ Ma Tôn hắc tâm liên x túi khóc sư tôn mềm mại xinh đẹp 1
Toàn Cơ Phu Nhân
27/07/2024
Đôi mắt đau nhức, đầu cũng có chút khó chịu.
Khương Lạc Lạc duỗi tay đè đè cái trán, gấm vóc lạnh lẽo cọ qua má cậu, cậu sửng sốt trong giây lát, bỗng nhiên nhận ra được mình đã tiến vào thế giới mới.
"Sư tôn?"
Có người nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng, Khương Lạc Lạc mở to mắt, một đôi tay cầm cái roi đưa đến dưới mắt.
【 ký chủ, nhiệm vụ của thế giới này là phải công lược đồ đệ của cậu, khiến hắn yêu cậu. 】
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu, trước mặt là người đàn ông nhếch nhác bị trói trên giá, khoảng hơn 20 tuổi, cổ áo mở rộng lộ ra bờ ngực trắng nõn, khóe miệng chảy máu tươi, đôi mắt nửa híp, trên người còn có vết máu do bị roi quất.
Đây là đồ đệ của cậu?
Nhận thấy được ánh mắt đánh giá của Khương Lạc Lạc, người trên giá mở to mắt, vừa yếu ớt vừa phẫn hận nhìn chằm chằm Khương Lạc Lạc.
"Sở Tự Bạch! Ngươi dám nhìn sư tôn như vậy!"
Một bóng dáng bay tới, tát một cái "Bộp" vào mặt người nọ, "Còn không mau xin lỗi sư tôn!"
Khương Lạc Lạc ngạc nhiên.
Ánh mắt nhìn về phía người cầm roi, người này cũng khoảng hơn 20 tuổi, mặt mày đoan chính giống Sở Tự Bạch lạnh lùng bị trói đối diện.
【 Người đang mắng chính là đại đồ đệ Hứa Tri Yến, hắn ta là chó săn trung thành nhất của cậu, và đã chiếm được lòng tin của cậu; Người đang bị trói là nhị đồ đệ Sở Tự Bạch của cậu, cậu thu y vào cửa là vì muốn luyện y thành lô đỉnh để tu luyện, tối hôm qua y biết được kế hoạch của cậu, giận dữ tìm cậu lý luận, cậu thẹn quá hóa giận trói y lên, muốn tùy ý lăng nhục y. 】
Khương Lạc Lạc yên lặng nuốt một ngụm nước miếng.
Thân phận lần này cậu xuyên vào, cũng không phải là thứ gì tốt cả!
Đánh người ta một phát rồi lại đi công lược người ta, nhìn ánh mắt oán hận của người này đi, hận không thể lột sống mình.
"Đừng đánh."
Khương Lạc Lạc mới vừa mở miệng ngăn cản, đại đồ đệ chó săn Hứa Tri Yến liền dâng lên một ánh mắt nghi hoặc, "Sư tôn? Chúng ta không thể dễ dàng tha cho hắn như vậy!"
Khương Lạc Lạc nói lắp bắp, ôm nhân thiết sư tôn độc ác, "Để hắn đi ra ngoài quỳ, đừng ở chỗ này làm bẩn mắt ta!"
Hứa Tri Yến hung hăng gật đầu đồng ý, thuận miệng hỏi: "Sư tôn, để hắn quỳ trên ngói đá lưu ly giống tiểu sư đệ sao?"
Đồng tử Khương Lạc Lạc hơi co lại.
Hứa Tri Yến kia như được chắc chắn, tay chân lanh lẹ cắt dây thừng, đồng thời kéo thù hận cho Khương Lạc Lạc: "Vẫn là biện pháp của sư tôn tuyệt diệu! Thời tiết này mà quỳ lên gối đá lưu li, ai mà chịu nổi!"
Trong đầu có hàng ngàn con lạc đà lao nhanh qua, Khương Lạc Lạc run giọng hỏi hệ thống: "Hắn có ý gì?"
【 À, quên nói cho cậu, cậu còn có một tiểu đồ đệ Mặc Vân Kỳ làm lô đỉnh dự phòng, tối hôm qua hắn vì Sở Tự Bạch cầu tình, cậu liền phạt hắn quỳ. 】
Khương Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy không ổn: "Nhưng mà nhiều đồ đệ như vậy, rốt cuộc tôi phải công lược người nào?"
【 Từ từ để tôi xem, lúc này đây cậu phải công lược vai ác là một trong ba đồ đệ của cậu --】
【 Í !!! 】
Tiếng kêu sợ hãi của hệ thống siêu lớn: 【 Sao không có phần sau?! 】
Khương Lạc Lạc: "......"
Cậu đã biết cái hệ thống này không đáng tin cậy!
Yên lặng liếc nhìn hệ thống đang điên cuồng tiêu diệt virus, Khương Lạc Lạc chậm rãi đứng dậy, quyết định đi xem tiểu đồ đệ kia của mình một cái.
"Sư tôn!"
Mắt thấy Khương Lạc Lạc muốn đi lên, Hứa Tri Yến vội vàng buông Sở Tự Bạch ra, hai ba bước đi tới, cầm cái áo choàng lông hồ ly tuyết trắng khoác lên trên người cậu, trong miệng còn lẩm nhẩm mấy câu:
"Sư tôn, giao việc trừng phạt hai tiểu tử này cho ta là được, ta làm việc người còn không yên tâm sao? Nếu hai người bọn họ không mất nửa cái mạng, ta không xứng làm đại đồ đệ của người!"
Sở Tự Bạch đang loạng choạng bước đi thì nghe câu nói đó, trừng mắt qua bên này một cái.
Khương Lạc Lạc không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần có cây kiếm trong tay, không chừng sẽ xiên mình tên sư tôn cặn bã cùng tên đại đồ đệ chó săn của mình thành kẹo hồ lô!
Khóe miệng Khương Lạc Lạc run run, ngăn Hứa Tri Yến tiếp tục kéo thù hận cho cậu lại, "Đi, đi ra ngoài nhìn xem."
Ai ngờ mới đứng dậy khỏi ghế, chân đã mềm nhũn.
Khương Lạc Lạc vội vàng chống lên bàn, thoáng nhìn sườn mặt trên gương đồng đối diện, trong mắt hiện lên tia kinh diễm.
Thế giới trước dùng mặt của chính cậu, thế giới này không chừng là vì để phù hợp với bối cảnh tiên hiệp, nên hơi sửa lại một chút, nhưng vẫn giống mặt ban đầu của cậu tới tám phần.
Mày dài mà xa, đôi mắt hạnh ban đầu cũng trở nên dài hơn vì hếch lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn quyến rũ.
Sắc mặt sáng trong, cánh môi đỏ thắm đầy đặn, mang theo chút cấm dục thanh lãnh của tiên nhân, còn có chút mềm mại ma mị khó tả.
Xét về ngoại hình, thì không phải là một sư tôn nghiêm túc, trách không được không phải người tốt.
Hứa Tri Yến đỡ cậu, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, dư độc của người chưa hết, vẫn nên để đồ nhi đỡ người."
Khương Lạc Lạc gật đầu, mới ra cửa phòng, liền nhìn đến người đang quỳ bên vách núi.
Bên ngoài đang là giữa mùa đông, gió Tây Bắc kêu khóc mà thổi tới, rồi hòa vào tuyết bay lả tả, rơi xuống đầy người nọ.
Quần áo hắn đơn sơ mỏng manh, màu môi đã bị đông lạnh đến tái nhợt, giữa mày và lông mi phủ đầy tuyết, giống như người tuyết, bộ dáng không rên tiếng nào trông cực kì đáng thương.
Nghe được động tĩnh, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có thần sáng ngời như sói con, nhìn chằm chằm vào Khương Lạc Lạc trong giây lát, rồi nhanh chóng giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, ngoan ngoãn nói: "Sư tôn."
Khương Lạc Lạc có chút không đành lòng.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, thì bên tai đã truyền đến một tiếng quát chói tai: "Không ăn cơm à! Sao nhỏ giọng vậy!!"
Khương Lạc Lạc yên lặng rút tay ra khỏi người đại đồ đệ chó săn của mình.
Hình tượng nhân vật giống như yêu quái vậy, không chừng sẽ là bia đỡ đạn chết thảm nhất trong thế giới này.
Sở Tự Bạch một tay che ngực đi đến bên vách núi, quỳ gối bên người Mặc Vân Kỳ, hai người một người thương tích đầy mình, một người quần áo mỏng manh.
Một người rồi lại một người đáng thương.
Khương Lạc Lạc có chút đau đầu.
Trong lòng hai người này không hẳn là hận mình, nhiệm vụ công lược lần này, có vẻ phức tạp hơn thế giới lần trước ......
Trong đầu nhất thời trống rỗng, Khương Lạc Lạc đột nhiên không nghĩ ra được nửa câu sau là gì.
Hứa Tri Yến gọi "Sư tôn", gọi luôn suy nghĩ của Khương Lạc Lạc trở về, cậu nhìn hai đồ đệ đang quỳ gối cùng nhau, nhanh chóng sắp xếp lại nửa phần thông tin hệ thống cung cấp.
Trong thông tin được cung cấp, thật ra Sở Tự Bạch cùng Mạc Vân Kỳ cũng không chắc chắn liệu bọn họ có thật sự bị bắt làm công cụ luyện công hay không, họ cũng chỉ căn cứ vào thái độ và tình huống ngày xưa của bản thân để suy đoán mà thôi.
Trong lòng Khương Lạc Lạc hiểu rõ, đứng ở tại chỗ, nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất: "Có biết vì sao vi sư phạt các ngươi không?"
Sở Tự Bạch nắm chặt hai tay, lộ ra hận ý không thèm che giấu, rồi im lặng không lên tiếng.
Mặc Vân Kỳ dường như bị đông lạnh đến mơ hồ, phẩy phẩy hàng mi dài bị phủ đầy tuyết, lắc lắc đầu.
"Nếu các ngươi đã vào tông môn của ta, thì phải biết tôn sư trọng đạo......"
Khương Lạc Lạc rũ mắt nhìn người trên mặt đất, "Không nắm chắc sự tình, chỉ bằng suy đoán, đã ngang ngược chỉ trích sư tôn, chẳng lẽ đây là tôn sự trọng đạo mà vi sư dạy cho các ngươi?"
Sở Tự Bạch nắm chặt tay rồi lại buông ra, tiểu đồ đệ bỗng nhiên ngẩng đầu.
Sư tôn mặc áo khoác lông hồ ly đứng trong gió lạnh thấu xương, trên gương mặt xinh đẹp có chút thất vọng, thả nhẹ giọng: "Đồng môn khinh nhau, thầy trò phản bội. Cho dù như vậy, các ngươi vẫn không biết sai sao?"
Giọng nói thanh nhã theo gió lạnh rót vào trong lỗ tai ba người, sắc mặt của ba người khác nhau.
Khương Lạc Lạc muốn kết thúc, không quan tâm đến phản ứng của bọn họ xoay người trở về, mới vừa đi hai bước thì bỗng nhiên ngừng lại.
"Nếu ta đã thu các ngươi làm đồ đệ, tự nhiên sẽ dạy dỗ các ngươi thật tốt, dạy các ngươi bản lĩnh."
"Loại chuyện này, về sau đừng nhắc lại."
"Bản tôn không thích nam nhân, các ngươi có thể yên tâm."
"Tri Yến, đưa bọn họ trở về suy ngẫm lỗi lầm đi."
Nói xong lập tức rời đi.
-
Trở lại phòng Khương Lạc Lạc đóng cửa lại, chặn ba người cùng gió lạnh ngoài cửa.
Cậu cởi áo lông hồ ly xuống, chà xát tay mình, bay nhanh về phía bếp lò.
Đứng nói chuyện ở bên ngoài thời tiết quỷ quái này, ngốc mới làm.
Nghĩ đến đây, Khương Lạc Lạc lại đứng dậy, lục lọi hộc tủ dựa theo ký ức hệ thống cung cấp, bắt đầu tìm thuốc trị thương.
Nếu không biết người phải công lược đến tột cùng là ai, thì đơn giản là cậu đưa cho mỗi người mấy bình, cẩn thận xoát một chút hảo cảm trước rồi nói.
Dù sao mình cũng mới vừa nói là không thích nam nhân, nếu sau này cậu chú ý hơn hành vi của mình, thì không bao lâu, bọn họ sẽ không hoài nghi mình có ý xấu với bọn họ nữa.
Nhét thuốc vào trong tay áo, Khương Lạc Lạc đẩy cửa đi ra ngoài, đi về phía chỗ ở của hai đồ đệ.
Trong mấy đệ tử, đại đồ đệ tương đương với chó săn chuyên thay cậu làm chuyện xấu, rất được nguyên chủ tin tưởng, cho nên có chỗ ở riêng.
Mà hai cái đồ đệ khác của cậu, bởi vì nguyên chủ không thích bọn họ, chỉ muốn dùng đối phương để nâng cao công pháp của mình, sau khi thu bọn họ vào sư môn thì chỉ tùy tiện chọn một căn nhà để ở, địa phương vừa hẻo lánh vừa đơn sơ, cùng điện Thanh Sương lộng lẫy tinh xảo không hợp nhau.
Khương Lạc Lạc đi tới cửa, nhìn cái vết thủng trên cửa, đang phân vân xem có nên tìm người đến sửa không, thì nghe được giọng nói bên trong truyền ra, hình như là đang nghị luận về mình.
Cậu nhìn qua vết thủng--
Nhị đồ đệ Sở Tự Bạch cửa cậu cởi bộ đồ thấm máu ra, lộ ra vai lưng có hai vết roi xanh tím.
Khương Lạc Lạc thở dài.
Cậu nhanh chóng thay đổi tầm mắt, liền thấy Mặc Vân Kỳ đang cởi quần......
Sợ nhìn thấy thứ gì không thích hợp, Khương Lạc Lạc nhanh chóng rời mắt, rồi sững sờ trong giây lát khi nhìn đến đầu gối đầm đìa máu tươi của đối phương.
Đúng lúc này, giọng nói từ trong phòng lại truyền đến.
Sở Tự Bạch: "Ngói lưu ly lạnh lẽo sắc bén, nếu tiểu sư đệ tiếp tục quỳ xuống, sợ là một thân căn cốt này sẽ phải phế đi."
Mặc Vân Kỳ cúi đầu: "Làm đồ đệ có sai, sư tôn phạt ta cũng là đương nhiên."
Sở Tự Bạch nhìn vào gương xử lý miệng vết thương cho bản thân, "Người nọ mơ ước đệ tử của mình, còn muốn dùng đồ đệ mình luyện công, thật là không biết xấu hổ! Chúng ta còn đều là nam nhân......"
Sở Tự Bạch dừng một chút, "Ngươi thật sự tin lời nói của hắn?"
Nhìn từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy góc mặt của tiểu đồ đệ, mặt mày tuấn lãng, đôi mắt nhắm hờ có vẻ cực kì cung kính ngoan ngoãn: "Lời sư tôn nói, tất nhiên ta tin."
Sở Tự Bạch hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ là cảm thấy hắn hết thuốc chữa, quay mặt không thèm nói chuyện với hắn.
Khương Lạc Lạc ngoài cửa thấy ấm áp trong lòng, độ hảo cảm đối với tiểu đồ đệ này của cậu lại nhiều thêm vài phần.
Cậu lặng lẽ đặt thuốc ở cửa, quay người rời đi.
Áo lông chồn màu trắng lọt vào cửa, lông xù xù, giống đuôi hồ ly bị lộ.
Mà Mặc Vân Kỳ vốn đang rũ mắt, không chút để ý mà nhìn thoáng về phía cửa, nụ cười kính cẩn bên môi biến mất, đôi đồng tử đen nhánh hiện lên ánh sáng lạnh lẽo hung ác.
Nhìn chằm chằm vào cửa, giống như sói con đang rình mồi.
Cười khẽ, ý vị thâm trường.
-
Tặng lễ vật không gia tăng chút độ hảo cảm nào, hệ thống cũng không lên tiếng, dù sao lúc này nhiêm vụ công lược cũng không vội, bên ngoài gió lốc gào thét, rất thích hợp để ngủ một giấc thật ngon.
Khương Lạc Lạc đá rơi giày xuống, chui vào trong ổ chăn ấm áp.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài tối đen, ngay cả ánh trăng cũng mất đi ánh sáng.
Cửa phòng cọt kẹt một tiếng, Khương Lạc Lạc vừa tỉnh thò đầu ra ngoài, đoán là gió thổi tới cửa, gom chăn lại, đang chuẩn bị ngủ tiếp, chóp mũi bỗng nhiên ngửi được một mùi hương kỳ lạ.
Cậu theo bản năng hít một hơi thật sâu để nhận biết, nhưng cơ thể lại chợt mềm nhũn, ngón tay mềm như bông đặt trên gối đầu, như đột nhiên mất đi sức lực, đừng nói là đi tìm kiếm, bây giờ cậu còn nghi ngờ mình có thể bò dậy được hay không.
Cùng lúc đó, một cảm giác kì lạ lan dọc xương sống lưng.
Một bóng dáng cao lớn đứng ở mép giường, Khương Lạc Lạc vừa định mở miệng giận mắng đối phương, nhưng trong miệng lại chỉ phát ra tiếng hừ nhẹ.
Xong rồi xong rồi xong rồi!!
Không laẽ cậu bị cướp sắc chứ!!!
Khương Lạc Lạc rụt vào bên trong giường.
Không phải đâu!
Cậu vừa mới vào thế giới này!!
Đối tượng công lược còn chưa xác định mà!!!
Người nọ không kiêng nể gì mà ngồi ở mép giường cậu, duỗi tay kéo chăn của Khương Lạc Lạc ra, bên môi nở nụ cười, như đang nghiền ngẫm hưởng thức phản ứng của cậu.
Vị sư tôn thường ngày cao cao tại thượng kia, gương mặt trắng nõn như ngọc phủ một lớp hồng mỏng, tóc xõa một nữa, xõa xuống vai áo trung y màu tuyết.
Nhu nhược đáng thương mà nhìn hắn.
Khương Lạc Lạc cố gắng túm chăn của mình, cậu cắn môi dưới, muốn dùng đau đớn gọi lý trí về, "Ngươi, muốn làm gì......"
"Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam......"
Người nọ cố ý hạ giọng, như là đang trêu đùa hồ ly nhỏ bị ép đến góc tường, "Người nói đi? Sư, tôn?"
Hai chữ "Sư tôn" nói ra, Khương Lạc Lạc trong lòng lộp bộp một chút: Không phải đâu không phải đâu không phải đâu!
Cậu biết làm sư tôn rất nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức gặp kích thích liền như vậy chứ!
Người nọ buông chăn ra, toàn bộ sức lực trong tay Khương Lạc Lạc không còn, nửa người nghiêng nghiêng, sợi tóc trượt từ bả vai xuống.
"Có, có chuyện gì từ từ nói!"
Khương Lạc Lạc dịch cơ thể ra sau, "Ngươi tránh xa ta ra--"
Lời còn chưa dứt, Khương Lạc Lạc bỗng nhiên mất tiếng, bả vai run lên hai lần.
Cái tay kia nắm lấy mắt cá chân cậu.
Một màn này có chút quen thuộc giống như đã từng xảy ra.
Khương Lạc Lạc không kịp nghĩ nhiều, đáy mắt tràn ra sương mù, cơ hồ muốn khóc tới nơi: "Biến thái!"
Người nọ nhẹ "chậc" một tiếng, giọng nói lạnh băng mang theo trào phúng, nhìn chằm chằm người sắp khóc trên giường, "Cái bộ dáng này, còn nói mình không thích nam nhân......"
Khương Lạc Lạc duỗi tay đè đè cái trán, gấm vóc lạnh lẽo cọ qua má cậu, cậu sửng sốt trong giây lát, bỗng nhiên nhận ra được mình đã tiến vào thế giới mới.
"Sư tôn?"
Có người nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng, Khương Lạc Lạc mở to mắt, một đôi tay cầm cái roi đưa đến dưới mắt.
【 ký chủ, nhiệm vụ của thế giới này là phải công lược đồ đệ của cậu, khiến hắn yêu cậu. 】
Khương Lạc Lạc ngẩng đầu, trước mặt là người đàn ông nhếch nhác bị trói trên giá, khoảng hơn 20 tuổi, cổ áo mở rộng lộ ra bờ ngực trắng nõn, khóe miệng chảy máu tươi, đôi mắt nửa híp, trên người còn có vết máu do bị roi quất.
Đây là đồ đệ của cậu?
Nhận thấy được ánh mắt đánh giá của Khương Lạc Lạc, người trên giá mở to mắt, vừa yếu ớt vừa phẫn hận nhìn chằm chằm Khương Lạc Lạc.
"Sở Tự Bạch! Ngươi dám nhìn sư tôn như vậy!"
Một bóng dáng bay tới, tát một cái "Bộp" vào mặt người nọ, "Còn không mau xin lỗi sư tôn!"
Khương Lạc Lạc ngạc nhiên.
Ánh mắt nhìn về phía người cầm roi, người này cũng khoảng hơn 20 tuổi, mặt mày đoan chính giống Sở Tự Bạch lạnh lùng bị trói đối diện.
【 Người đang mắng chính là đại đồ đệ Hứa Tri Yến, hắn ta là chó săn trung thành nhất của cậu, và đã chiếm được lòng tin của cậu; Người đang bị trói là nhị đồ đệ Sở Tự Bạch của cậu, cậu thu y vào cửa là vì muốn luyện y thành lô đỉnh để tu luyện, tối hôm qua y biết được kế hoạch của cậu, giận dữ tìm cậu lý luận, cậu thẹn quá hóa giận trói y lên, muốn tùy ý lăng nhục y. 】
Khương Lạc Lạc yên lặng nuốt một ngụm nước miếng.
Thân phận lần này cậu xuyên vào, cũng không phải là thứ gì tốt cả!
Đánh người ta một phát rồi lại đi công lược người ta, nhìn ánh mắt oán hận của người này đi, hận không thể lột sống mình.
"Đừng đánh."
Khương Lạc Lạc mới vừa mở miệng ngăn cản, đại đồ đệ chó săn Hứa Tri Yến liền dâng lên một ánh mắt nghi hoặc, "Sư tôn? Chúng ta không thể dễ dàng tha cho hắn như vậy!"
Khương Lạc Lạc nói lắp bắp, ôm nhân thiết sư tôn độc ác, "Để hắn đi ra ngoài quỳ, đừng ở chỗ này làm bẩn mắt ta!"
Hứa Tri Yến hung hăng gật đầu đồng ý, thuận miệng hỏi: "Sư tôn, để hắn quỳ trên ngói đá lưu ly giống tiểu sư đệ sao?"
Đồng tử Khương Lạc Lạc hơi co lại.
Hứa Tri Yến kia như được chắc chắn, tay chân lanh lẹ cắt dây thừng, đồng thời kéo thù hận cho Khương Lạc Lạc: "Vẫn là biện pháp của sư tôn tuyệt diệu! Thời tiết này mà quỳ lên gối đá lưu li, ai mà chịu nổi!"
Trong đầu có hàng ngàn con lạc đà lao nhanh qua, Khương Lạc Lạc run giọng hỏi hệ thống: "Hắn có ý gì?"
【 À, quên nói cho cậu, cậu còn có một tiểu đồ đệ Mặc Vân Kỳ làm lô đỉnh dự phòng, tối hôm qua hắn vì Sở Tự Bạch cầu tình, cậu liền phạt hắn quỳ. 】
Khương Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy không ổn: "Nhưng mà nhiều đồ đệ như vậy, rốt cuộc tôi phải công lược người nào?"
【 Từ từ để tôi xem, lúc này đây cậu phải công lược vai ác là một trong ba đồ đệ của cậu --】
【 Í !!! 】
Tiếng kêu sợ hãi của hệ thống siêu lớn: 【 Sao không có phần sau?! 】
Khương Lạc Lạc: "......"
Cậu đã biết cái hệ thống này không đáng tin cậy!
Yên lặng liếc nhìn hệ thống đang điên cuồng tiêu diệt virus, Khương Lạc Lạc chậm rãi đứng dậy, quyết định đi xem tiểu đồ đệ kia của mình một cái.
"Sư tôn!"
Mắt thấy Khương Lạc Lạc muốn đi lên, Hứa Tri Yến vội vàng buông Sở Tự Bạch ra, hai ba bước đi tới, cầm cái áo choàng lông hồ ly tuyết trắng khoác lên trên người cậu, trong miệng còn lẩm nhẩm mấy câu:
"Sư tôn, giao việc trừng phạt hai tiểu tử này cho ta là được, ta làm việc người còn không yên tâm sao? Nếu hai người bọn họ không mất nửa cái mạng, ta không xứng làm đại đồ đệ của người!"
Sở Tự Bạch đang loạng choạng bước đi thì nghe câu nói đó, trừng mắt qua bên này một cái.
Khương Lạc Lạc không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần có cây kiếm trong tay, không chừng sẽ xiên mình tên sư tôn cặn bã cùng tên đại đồ đệ chó săn của mình thành kẹo hồ lô!
Khóe miệng Khương Lạc Lạc run run, ngăn Hứa Tri Yến tiếp tục kéo thù hận cho cậu lại, "Đi, đi ra ngoài nhìn xem."
Ai ngờ mới đứng dậy khỏi ghế, chân đã mềm nhũn.
Khương Lạc Lạc vội vàng chống lên bàn, thoáng nhìn sườn mặt trên gương đồng đối diện, trong mắt hiện lên tia kinh diễm.
Thế giới trước dùng mặt của chính cậu, thế giới này không chừng là vì để phù hợp với bối cảnh tiên hiệp, nên hơi sửa lại một chút, nhưng vẫn giống mặt ban đầu của cậu tới tám phần.
Mày dài mà xa, đôi mắt hạnh ban đầu cũng trở nên dài hơn vì hếch lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn quyến rũ.
Sắc mặt sáng trong, cánh môi đỏ thắm đầy đặn, mang theo chút cấm dục thanh lãnh của tiên nhân, còn có chút mềm mại ma mị khó tả.
Xét về ngoại hình, thì không phải là một sư tôn nghiêm túc, trách không được không phải người tốt.
Hứa Tri Yến đỡ cậu, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, dư độc của người chưa hết, vẫn nên để đồ nhi đỡ người."
Khương Lạc Lạc gật đầu, mới ra cửa phòng, liền nhìn đến người đang quỳ bên vách núi.
Bên ngoài đang là giữa mùa đông, gió Tây Bắc kêu khóc mà thổi tới, rồi hòa vào tuyết bay lả tả, rơi xuống đầy người nọ.
Quần áo hắn đơn sơ mỏng manh, màu môi đã bị đông lạnh đến tái nhợt, giữa mày và lông mi phủ đầy tuyết, giống như người tuyết, bộ dáng không rên tiếng nào trông cực kì đáng thương.
Nghe được động tĩnh, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có thần sáng ngời như sói con, nhìn chằm chằm vào Khương Lạc Lạc trong giây lát, rồi nhanh chóng giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, ngoan ngoãn nói: "Sư tôn."
Khương Lạc Lạc có chút không đành lòng.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, thì bên tai đã truyền đến một tiếng quát chói tai: "Không ăn cơm à! Sao nhỏ giọng vậy!!"
Khương Lạc Lạc yên lặng rút tay ra khỏi người đại đồ đệ chó săn của mình.
Hình tượng nhân vật giống như yêu quái vậy, không chừng sẽ là bia đỡ đạn chết thảm nhất trong thế giới này.
Sở Tự Bạch một tay che ngực đi đến bên vách núi, quỳ gối bên người Mặc Vân Kỳ, hai người một người thương tích đầy mình, một người quần áo mỏng manh.
Một người rồi lại một người đáng thương.
Khương Lạc Lạc có chút đau đầu.
Trong lòng hai người này không hẳn là hận mình, nhiệm vụ công lược lần này, có vẻ phức tạp hơn thế giới lần trước ......
Trong đầu nhất thời trống rỗng, Khương Lạc Lạc đột nhiên không nghĩ ra được nửa câu sau là gì.
Hứa Tri Yến gọi "Sư tôn", gọi luôn suy nghĩ của Khương Lạc Lạc trở về, cậu nhìn hai đồ đệ đang quỳ gối cùng nhau, nhanh chóng sắp xếp lại nửa phần thông tin hệ thống cung cấp.
Trong thông tin được cung cấp, thật ra Sở Tự Bạch cùng Mạc Vân Kỳ cũng không chắc chắn liệu bọn họ có thật sự bị bắt làm công cụ luyện công hay không, họ cũng chỉ căn cứ vào thái độ và tình huống ngày xưa của bản thân để suy đoán mà thôi.
Trong lòng Khương Lạc Lạc hiểu rõ, đứng ở tại chỗ, nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất: "Có biết vì sao vi sư phạt các ngươi không?"
Sở Tự Bạch nắm chặt hai tay, lộ ra hận ý không thèm che giấu, rồi im lặng không lên tiếng.
Mặc Vân Kỳ dường như bị đông lạnh đến mơ hồ, phẩy phẩy hàng mi dài bị phủ đầy tuyết, lắc lắc đầu.
"Nếu các ngươi đã vào tông môn của ta, thì phải biết tôn sư trọng đạo......"
Khương Lạc Lạc rũ mắt nhìn người trên mặt đất, "Không nắm chắc sự tình, chỉ bằng suy đoán, đã ngang ngược chỉ trích sư tôn, chẳng lẽ đây là tôn sự trọng đạo mà vi sư dạy cho các ngươi?"
Sở Tự Bạch nắm chặt tay rồi lại buông ra, tiểu đồ đệ bỗng nhiên ngẩng đầu.
Sư tôn mặc áo khoác lông hồ ly đứng trong gió lạnh thấu xương, trên gương mặt xinh đẹp có chút thất vọng, thả nhẹ giọng: "Đồng môn khinh nhau, thầy trò phản bội. Cho dù như vậy, các ngươi vẫn không biết sai sao?"
Giọng nói thanh nhã theo gió lạnh rót vào trong lỗ tai ba người, sắc mặt của ba người khác nhau.
Khương Lạc Lạc muốn kết thúc, không quan tâm đến phản ứng của bọn họ xoay người trở về, mới vừa đi hai bước thì bỗng nhiên ngừng lại.
"Nếu ta đã thu các ngươi làm đồ đệ, tự nhiên sẽ dạy dỗ các ngươi thật tốt, dạy các ngươi bản lĩnh."
"Loại chuyện này, về sau đừng nhắc lại."
"Bản tôn không thích nam nhân, các ngươi có thể yên tâm."
"Tri Yến, đưa bọn họ trở về suy ngẫm lỗi lầm đi."
Nói xong lập tức rời đi.
-
Trở lại phòng Khương Lạc Lạc đóng cửa lại, chặn ba người cùng gió lạnh ngoài cửa.
Cậu cởi áo lông hồ ly xuống, chà xát tay mình, bay nhanh về phía bếp lò.
Đứng nói chuyện ở bên ngoài thời tiết quỷ quái này, ngốc mới làm.
Nghĩ đến đây, Khương Lạc Lạc lại đứng dậy, lục lọi hộc tủ dựa theo ký ức hệ thống cung cấp, bắt đầu tìm thuốc trị thương.
Nếu không biết người phải công lược đến tột cùng là ai, thì đơn giản là cậu đưa cho mỗi người mấy bình, cẩn thận xoát một chút hảo cảm trước rồi nói.
Dù sao mình cũng mới vừa nói là không thích nam nhân, nếu sau này cậu chú ý hơn hành vi của mình, thì không bao lâu, bọn họ sẽ không hoài nghi mình có ý xấu với bọn họ nữa.
Nhét thuốc vào trong tay áo, Khương Lạc Lạc đẩy cửa đi ra ngoài, đi về phía chỗ ở của hai đồ đệ.
Trong mấy đệ tử, đại đồ đệ tương đương với chó săn chuyên thay cậu làm chuyện xấu, rất được nguyên chủ tin tưởng, cho nên có chỗ ở riêng.
Mà hai cái đồ đệ khác của cậu, bởi vì nguyên chủ không thích bọn họ, chỉ muốn dùng đối phương để nâng cao công pháp của mình, sau khi thu bọn họ vào sư môn thì chỉ tùy tiện chọn một căn nhà để ở, địa phương vừa hẻo lánh vừa đơn sơ, cùng điện Thanh Sương lộng lẫy tinh xảo không hợp nhau.
Khương Lạc Lạc đi tới cửa, nhìn cái vết thủng trên cửa, đang phân vân xem có nên tìm người đến sửa không, thì nghe được giọng nói bên trong truyền ra, hình như là đang nghị luận về mình.
Cậu nhìn qua vết thủng--
Nhị đồ đệ Sở Tự Bạch cửa cậu cởi bộ đồ thấm máu ra, lộ ra vai lưng có hai vết roi xanh tím.
Khương Lạc Lạc thở dài.
Cậu nhanh chóng thay đổi tầm mắt, liền thấy Mặc Vân Kỳ đang cởi quần......
Sợ nhìn thấy thứ gì không thích hợp, Khương Lạc Lạc nhanh chóng rời mắt, rồi sững sờ trong giây lát khi nhìn đến đầu gối đầm đìa máu tươi của đối phương.
Đúng lúc này, giọng nói từ trong phòng lại truyền đến.
Sở Tự Bạch: "Ngói lưu ly lạnh lẽo sắc bén, nếu tiểu sư đệ tiếp tục quỳ xuống, sợ là một thân căn cốt này sẽ phải phế đi."
Mặc Vân Kỳ cúi đầu: "Làm đồ đệ có sai, sư tôn phạt ta cũng là đương nhiên."
Sở Tự Bạch nhìn vào gương xử lý miệng vết thương cho bản thân, "Người nọ mơ ước đệ tử của mình, còn muốn dùng đồ đệ mình luyện công, thật là không biết xấu hổ! Chúng ta còn đều là nam nhân......"
Sở Tự Bạch dừng một chút, "Ngươi thật sự tin lời nói của hắn?"
Nhìn từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy góc mặt của tiểu đồ đệ, mặt mày tuấn lãng, đôi mắt nhắm hờ có vẻ cực kì cung kính ngoan ngoãn: "Lời sư tôn nói, tất nhiên ta tin."
Sở Tự Bạch hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ là cảm thấy hắn hết thuốc chữa, quay mặt không thèm nói chuyện với hắn.
Khương Lạc Lạc ngoài cửa thấy ấm áp trong lòng, độ hảo cảm đối với tiểu đồ đệ này của cậu lại nhiều thêm vài phần.
Cậu lặng lẽ đặt thuốc ở cửa, quay người rời đi.
Áo lông chồn màu trắng lọt vào cửa, lông xù xù, giống đuôi hồ ly bị lộ.
Mà Mặc Vân Kỳ vốn đang rũ mắt, không chút để ý mà nhìn thoáng về phía cửa, nụ cười kính cẩn bên môi biến mất, đôi đồng tử đen nhánh hiện lên ánh sáng lạnh lẽo hung ác.
Nhìn chằm chằm vào cửa, giống như sói con đang rình mồi.
Cười khẽ, ý vị thâm trường.
-
Tặng lễ vật không gia tăng chút độ hảo cảm nào, hệ thống cũng không lên tiếng, dù sao lúc này nhiêm vụ công lược cũng không vội, bên ngoài gió lốc gào thét, rất thích hợp để ngủ một giấc thật ngon.
Khương Lạc Lạc đá rơi giày xuống, chui vào trong ổ chăn ấm áp.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài tối đen, ngay cả ánh trăng cũng mất đi ánh sáng.
Cửa phòng cọt kẹt một tiếng, Khương Lạc Lạc vừa tỉnh thò đầu ra ngoài, đoán là gió thổi tới cửa, gom chăn lại, đang chuẩn bị ngủ tiếp, chóp mũi bỗng nhiên ngửi được một mùi hương kỳ lạ.
Cậu theo bản năng hít một hơi thật sâu để nhận biết, nhưng cơ thể lại chợt mềm nhũn, ngón tay mềm như bông đặt trên gối đầu, như đột nhiên mất đi sức lực, đừng nói là đi tìm kiếm, bây giờ cậu còn nghi ngờ mình có thể bò dậy được hay không.
Cùng lúc đó, một cảm giác kì lạ lan dọc xương sống lưng.
Một bóng dáng cao lớn đứng ở mép giường, Khương Lạc Lạc vừa định mở miệng giận mắng đối phương, nhưng trong miệng lại chỉ phát ra tiếng hừ nhẹ.
Xong rồi xong rồi xong rồi!!
Không laẽ cậu bị cướp sắc chứ!!!
Khương Lạc Lạc rụt vào bên trong giường.
Không phải đâu!
Cậu vừa mới vào thế giới này!!
Đối tượng công lược còn chưa xác định mà!!!
Người nọ không kiêng nể gì mà ngồi ở mép giường cậu, duỗi tay kéo chăn của Khương Lạc Lạc ra, bên môi nở nụ cười, như đang nghiền ngẫm hưởng thức phản ứng của cậu.
Vị sư tôn thường ngày cao cao tại thượng kia, gương mặt trắng nõn như ngọc phủ một lớp hồng mỏng, tóc xõa một nữa, xõa xuống vai áo trung y màu tuyết.
Nhu nhược đáng thương mà nhìn hắn.
Khương Lạc Lạc cố gắng túm chăn của mình, cậu cắn môi dưới, muốn dùng đau đớn gọi lý trí về, "Ngươi, muốn làm gì......"
"Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam......"
Người nọ cố ý hạ giọng, như là đang trêu đùa hồ ly nhỏ bị ép đến góc tường, "Người nói đi? Sư, tôn?"
Hai chữ "Sư tôn" nói ra, Khương Lạc Lạc trong lòng lộp bộp một chút: Không phải đâu không phải đâu không phải đâu!
Cậu biết làm sư tôn rất nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức gặp kích thích liền như vậy chứ!
Người nọ buông chăn ra, toàn bộ sức lực trong tay Khương Lạc Lạc không còn, nửa người nghiêng nghiêng, sợi tóc trượt từ bả vai xuống.
"Có, có chuyện gì từ từ nói!"
Khương Lạc Lạc dịch cơ thể ra sau, "Ngươi tránh xa ta ra--"
Lời còn chưa dứt, Khương Lạc Lạc bỗng nhiên mất tiếng, bả vai run lên hai lần.
Cái tay kia nắm lấy mắt cá chân cậu.
Một màn này có chút quen thuộc giống như đã từng xảy ra.
Khương Lạc Lạc không kịp nghĩ nhiều, đáy mắt tràn ra sương mù, cơ hồ muốn khóc tới nơi: "Biến thái!"
Người nọ nhẹ "chậc" một tiếng, giọng nói lạnh băng mang theo trào phúng, nhìn chằm chằm người sắp khóc trên giường, "Cái bộ dáng này, còn nói mình không thích nam nhân......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.