Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống
Chương 45: Đồ đệ Ma Tôn hắc tâm liên x túi khóc sư tôn mềm mại xinh đẹp 3
Toàn Cơ Phu Nhân
27/07/2024
"Cạch" một tiếng, cửa điện mở ra.
Người trên giường nửa tỉnh nửa mơ chợt tỉnh dậy, giật mình vì phần eo đau nhức, lúc này Khương Lạc Lạc mới phản ứng lại, vội kéo chăn ngồi dậy, quấn mình kín mít.
"Ai?"
Cửa xuất hiện một bóng người cao gầy, mặc đồ màu đen, tóc dài buộc cao: "Sư tôn, là ta."
Nghe thấy từ "Sư tôn", mí mắt Khương Lạc Lạc giật giật: "Đừng tới đây!"
Đáng tiếc là cậu nói đã muộn, đối phương đi hai bước qua bên này, cả người xuất hiện dưới tầm mắt cậu.
Vóc dáng của Mặc Vân Kỳ cao lớn tay cầm kiếm dài, khuôn mặt trắng nõn dính hơi lạnh bên ngoài, mắt sáng như sao, lúc giương mắt nhìn qua, có chút lạnh lùng hơn so với tuổi.
Sau hai năm nữa bộc lộ tài năng, không chừng sẽ là ngoại hình tuấn mỹ mà thiếu nữ trong thiên hạ đổ xô theo đuổi.
Nhưng mà lúc này Khương Lạc Lạc hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức, cậu hoảng loạn nắm chăn trên người mình thật chặt, "Ngươi! Xoay người sang chỗ khác!"
Ánh mắt của Mặc Vân Kỳ dường như chỉ tạm dừng trên người cậu một giây, vẻ mặt có chút khiếp sợ, rồi nghe lời cậu quay người đi, giọng điệu cung kính:
"Sư tôn, người không thoải mái sao? Đồ nhi thấy sắc mặt người, hình như không tốt lắm."
Khương Lạc Lạc ôm chăn ngồi trên giường muốn nhanh chóng chạy đi tìm quần áo mặc vào, đáng tiếc cậu mới vừa vươn cánh tay, thì nhìn thấy dấu vết bị người đàn ông đêm qua cào trên cổ tay.
Khớp xương trắng muốt nhô lên, trên đó có vài vết ngón tay đỏ thẫm, mơ hồ mang theo sự mãnh liệt của tối hôm qua, làm Khương Lạc Lạc vừa thẹn vừa bực.
Đồ khốn đại nghịch bất đạo, nếu để cậu biết người nọ là ai, xem cậu có cho hắn một nhát kiếm đoạn tử tuyệt tôn hay không!
Thấy Khương Lạc Lạc không nói chuyện, Mặc Vân Kỳ khom lưng lặp lại một tiếng: "Sư tôn?"
Hai chữ sư tôn vừa nói ra, Khương Lạc Lạc lại giật mình một cái.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng người nọ gọi cậu là sư tôn tối hôm qua.
Thân thể Khương Lạc Lạc cứng đờ, đáy lòng mắng người đó 1800 lần, lúc này mới duỗi tay kéo màn lên.
Giọng nói có chút khàn: "Dư độc của vi sư chưa hết lại bị cảm nhiễm phong hàn, cơ thể không khoẻ."
Người đưa lưng về phía cậu sử dụng giọng điệu quan tâm: "Sư tôn, hay là đồ nhi đi mời vị y tu xem cho người?"
"Không cần!"
Khương Lạc Lạc vội vàng phản bác.
Đánh giá bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, Khương Lạc Lạc nhíu mày, thử nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Trước kia cậu đã từng xem phim giật gân, trong phim giật gân thường xuyên xuất hiện một cảnh tượng, tội phạm giết người thường thường sẽ trở lại hiện trường gây án bằng nhiều cách thức.
Nếu phải suy luận theo cách này.
Cậu có lý do để hoài nghi, tiểu đồ đệ Mặc Vân Kỳ trước mặt này, cũng có thể là tên cẩu tặc ngày hôm qua!
Huống chi, người ra tay với mình tối hôm qua rất hận mình, người bị mình đối đãi tồi như vậy, không phải Sở Tự Bạch, thì chính là Mặc Vân Kỳ.
Người trả lời, giọng điệu vẫn cung kính như cũ.
"Đồ nhi là cùng đại sư huynh và Sở sư huynh đến đây, sau khi luyện công buổi sáng xong ba người chúng ta tới cửa, đại sư huynh nói muốn nấu canh thông họng cho sư tôn nên đã rời đi; Sở sư huynh......"
Giọng điệu của Mặc Vân Kỳ tạm dừng một chút, tựa hồ là muốn giải vây cho Sở Tự Bạch, nhưng lại tìm không thấy lý do, "Sở sư huynh cũng rời đi."
"Vốn dĩ đồ nhi muốn đến đây thỉnh tội với sư tôn, gõ cửa hai lần sư tôn không có lên tiếng, đồ nhi lo lắng về dư độc chưa hết của sư tôn, cho nên đã đẩy cửa vào."
Nghe xong lời Mặc Vân Kỳ nói, Khương Lạc Lạc như đang suy tư gì đó.
Người tối hôm qua kia nhất định là một trong ba bọn họ.
Kết quả buổi sáng hôm nay tới cửa, một người rồi một người tìm cớ né tránh, chỉ còn tên tiểu tử ngốc này tiến vào.
Người đó đang nghĩ cái gì?
Khương Lạc Lạc nâng khuôn mặt nhỏ, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng tiểu đồ đệ của cậu, đột nhiên lại mở miệng hỏi: "Ngày hôm qua phạt ngươi quỳ lâu như vậy, buổi tối có phải không ngủ được không?"
Mặc Vân Kỳ đưa lưng về phía Khương Lạc Lạc câu môi cười lạnh, môi mỏng lại phun ra một câu rất cung kính: "Sau khi dùng thuốc sư tôn để lại đồ nhi đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là lúc cong đầu gối vẫn sẽ hơi đau, chắc là mấy ngày nữa mới có thể lành hoàn toàn."
Khương Lạc Lạc nhìn hắn qua tấm màn bán trong suốt, phát hiện ra tư thế đứng của hắn thật sự có chút kì lạ, dường như đầu gối không thể chịu lực.
Nhưng tối hôm qua lúc người nọ ở trên giường không có khó chịu đầu gối chút nào.
Chẳng lẽ thật sự không phải Mặc Vân Kỳ?
Mặc Vân Kỳ ngừng một lát, giọng nói nhẹ nhàng hơn, còn mang theo chút kinh ngạc vui vẻ:
"Đồ nhi cùng Sở sư huynh còn muốn cảm ơn sư tôn, cho chúng ta thuốc tốt như vậy, sau khi dùng thuốc, qua một đêm ngắn ngủi, vết thương trên người Sở sư huynh lành tám phần rồi! Một chút vết máu cũng không còn!"
Nghe xong những lời này, người trên giường không biết nghĩ tới cái gì, yên lặng xốc chăn lên.
Tìm khắp tấm chăn gấm màu xanh lơ sương mù, cũng không thấy được một chút ít vết máu nào.
Chẳng lẽ thật sự là Sở Tự Bạch?
Khương Lạc Lạc nhấp môi, đáy mắt mang theo sự hoài nghi sâu sắc.
Không cần biết y là thật hay giả, tìm thời gian nhìn ba người bọn họ một cái không phải sẽ biết tất cả sao!
Lúc từ tẩm điện đi ra, Mặc Vân Kỳ thu lại vẻ mặt ngoan ngoãn, ngoái đầu nhìn về phía tấm màn.
Trước mắt lại hiện lên vẻ mặt của sư tôn khi hắn mới vừa vào trong phòng.
Trên gương mặt chạm ngọc khắc băng có chút hoảng loạn, tóc dài đen nhánh rối tung trước ngực, cánh môi cong đầy đặn hé mở, đôi mắt hạnh hơi nhếch trắng đen rõ ràng.
Đôi mắt sáng thoáng nhìn, ngón tay khẩn trương mà bắt lấy chăn, khác hẳn với vẻ xa cách cao cao tại thượng ngày xưa, làm họng của hắn cực kì ngứa.
Bộ dáng này, thật sự rất thú vị.
Mặc Vân Kỳ rũ mắt, đại sư huynh bị dăm ba câu lừa đi đã vội vàng tới, chân dài bước đến chỗ ở.
Họa thủy đã đông dẫn*.*Chuyển vận rủi về phía đông có nghĩa là dùng những biện pháp nhất định để tránh cho mình khỏi bị thiệt hại và để người khác gánh chịu thiệt hại thay mình.
Nhưng nếu muốn rũ bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ của vị sư tôn xinh đẹp nũng nịu kia với mình, nhiêu đây chỉ sợ còn chưa đủ.
Còn cần một chút, những thứ khác.
-
"Đi tắm suối nước nóng? Được đó!" Hứa Tri Yến không cần nghĩ ngợi, "Hai người các ngươi đợi ta, ta lập tức đi liền!"
Mặc Vân Kỳ đứng trước cửa phòng của đại sư huynh Hứa Tri Yến, vẻ mặt có chút do dự, "Nhưng mà đại sư huynh, sư tôn tin tưởng ngươi như vậy, chốc nữa người có tìm ngươi không?"
Hứa Tri Yến vừa định trả lời sư tôn sẽ không tìm hắn ta vào buổi tối, nhưng đối với sự do dự của Mặc Vân Kỳ, lòng tự trọng chân chó của hắn ta bị quấy phá, cũng không muốn thừa nhận gần đây sư tôn rất lạnh lùng với hắn ta.
"Ta truyền âm cho sư tôn một cái, sau đó chúng ta lập tức đi ngay, vừa lúc ngươi nói cho ta một chút về thuật cơ quan kia, lát nữa ba người chúng ta còn có thể nghiên cứu lại!" Hứa Tri Yến hưng phấn mà trả lời.
Ngoài mặt Mặc Vân Kỳ nói "Được", ý cười nơi đáy mắt càng sâu.
Tẩm điện bên kia ——
Khương Lạc Lạc dựa vào ghế Quý phi, cầm một nắm hạt thông, ngồi gần bếp than, tự bóc từng hạt cho mình ăn.
Một bên ăn một bên suy nghĩ về những gì mình đã trải qua từ khi đến thế giới này.
Bùa truyền âm bay từ không trung đến nói: "Sư tôn, ta cùng hai vị sư đệ đi ngâm suối nước nóng, người có việc thì cứ gọi ta!"
Khương Lạc Lạc lười biếng mà nghe xong, đôi mắt cắt nước mùa thu* bỗng nhiên lóe lên, nháy mắt sáng bừng!*剪水秋瞳: dùng để miêu tả đôi mắt trong trẻo và quyến rũ như một vũng nước mùa thu, với những làn sóng mùa thu trong mắt.
Ngâm suối nước nóng!
Ngâm suối nước nóng không phải sẽ cởi quần áo sao!
Ba người đàn ông cởi quần áo!!
Không phải cậu có thể tùy tiện nhìn ra rốt cuộc trên người ai không có vết thương, rốt cuộc ai mới là tên trộm tối hôm qua sao!
Khương Lạc Lạc đột nhiên đứng dậy, cũng không màng đau nhức trên người, lén lút đuổi theo đến suối nước nóng.
Bên kia.
Sương khói lượn lờ trong suối nước nóng.
Hứa Tri Yến nhìn Sở Tự Bạch mới vừa xoa lưng, trong mắt toát ra chút kinh ngạc: "Sở sư đệ, sao ngươi xoa lưng đỏ như vậy?"
Vừa nói vừa chỉ chỉ cổ mình cho y xem, "Còn có nơi này, nơi này cũng đỏ?"
Sở Tự Bạch không để bụng: "Chắc là xoa đỏ."
Hứa Tri Yến "À" một tiếng, dựa vào vách hồ, lẩm bẩm tự nói: "Cũng không biết sư tôn đang làm cái gì......"
Nghe xong những lời này, Mặc Vân Kỳ hé mí mắt nhìn hắn ta một cái, "Đại sư huynh thích sư tôn?"
Sở Tự Bạch hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa tỏ vẻ bất mãn đối với sư tôn của bọn họ.
"Sư tôn hoàn toàn không giống như các ngươi tưởng tượng đâu!"
Hứa Tri Yến mới vừa phản bác nửa câu, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, "Ta giải thích cho các ngươi nhiều như vậy làm gì."
"Các ngươi không hiểu gì cả!"
Không hợp ý, Hứa Tri Yến ngậm miệng lại, bắt đầu đả tọa.
Một trận gió thổi qua, thổi sương khói trong suối nước nóng tiêu tán đi một chút, trong bụi cỏ cách suối nước nóng không xa truyền đến mấy tiếng sột sột soạt soạt, bên môi Mặc Vân Kỳ mang theo ý cười không dễ phát hiện ——
Đã cắn câu.
Hắn "Ào" một tiếng từ trong nước bước ra, giọng nói nhẹ nhàng: "Chỉ ngâm không thì cũng chán, ta đi lấy quyển sách lại đây."
Giọng nói trong trẻo theo gió truyền đến lỗ tai của Khương Lạc Lạc đang trốn trong bụi cỏ, Khương Lạc Lạc nhìn thoáng qua đống quần áo cách chỗ cậu núp không gần cũng không xa, thầm nghĩ chỗ mình chọn lựa vẫn khá an toàn, nên tiếp tục trốn ở chỗ đó.
Nhưng khi Mặc Vân Kỳ chậm rãi đi tới, trên mặt Khương Lạc Lạc dần dần hiện lên một lớp mây đỏ khả nghi.
Vị đồ đệ nhỏ luôn mặc bộ đồ đen đơn giản kia của cậu bây giờ chỉ mặc một cái quần đùi ướt đẫm nước, đường cong cơ bắp trên người rõ ràng, chân dài eo thon, thực sự giống siêu mẫu hơn cả siêu mẫu!
Mang một thân bọt nước bước ra từ trong sương khói lượn lờ, giống một thanh kiếm lóe ánh sáng lạnh lẽo mơ hồ, khí chất mạnh mẽ, nhuệ khí* ép người.*lòng hăng hái
Tầm mắt dời xuống một chút, Khương Lạc Lạc nhanh chóng lấy tay che mắt lại, rồi lặng lẽ xòe tay ra một chút lỗ lỗng, liếc nhìn xuống dưới.
Chính hai đầu gối đã phá hủy mỹ quan tổng thể, bây giờ trông nó vẫn còn xanh xanh đỏ đỏ, bộ dáng khom lưng lấy đồ cũng kỳ lạ.
Xem ra là rất đau.
Sao có thể là hắn được!
Khương Lạc Lạc chớp mắt hai cái, nhìn Mạc Vân Kỳ trở về, trong lòng nghĩ mình đã hoài nghi sai người rồi, sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Sở Tự Bạch giữa suối nước nóng.
Trong không khí mơ hồ truyền đến giọng nói của Mặc Vân Kỳ, tiếp theo Sở Tự Bạch xoay thân dưới, thân trên liền hiện dưới tầm mắt Khương Lạc Lạc.
Vết thương trước đó trên người hắn thật sự đã tốt hơn, một chút vết máu cũng không thấy.
Khương Lạc Lạc lay một chút cỏ che trước mắt cậu, sau khi nhìn thấy đối phương rõ ràng hơn, giữa mày xinh đẹp nhăn lại:
Vết đỏ trên cổ của Sở Tự Bạch, rõ ràng không phải vết thương bị roi quất, sao trông như là......
Do móng tay cào ra!!!
Tuy là có chuẩn bị tâm lý, Khương Lạc Lạc cũng không tránh được bị sốc trong lòng, sức lực trên tay lớn hơn một chút, trực tiếp nhổ cỏ lên, sau khi thả lỏng, cậu ngồi xuống cỏ, phát ra một tiếng trầm vang.
Ba người đồ đệ trong suối nước nóng cùng nhau nhìn qua:
"Ai?"
Người trên giường nửa tỉnh nửa mơ chợt tỉnh dậy, giật mình vì phần eo đau nhức, lúc này Khương Lạc Lạc mới phản ứng lại, vội kéo chăn ngồi dậy, quấn mình kín mít.
"Ai?"
Cửa xuất hiện một bóng người cao gầy, mặc đồ màu đen, tóc dài buộc cao: "Sư tôn, là ta."
Nghe thấy từ "Sư tôn", mí mắt Khương Lạc Lạc giật giật: "Đừng tới đây!"
Đáng tiếc là cậu nói đã muộn, đối phương đi hai bước qua bên này, cả người xuất hiện dưới tầm mắt cậu.
Vóc dáng của Mặc Vân Kỳ cao lớn tay cầm kiếm dài, khuôn mặt trắng nõn dính hơi lạnh bên ngoài, mắt sáng như sao, lúc giương mắt nhìn qua, có chút lạnh lùng hơn so với tuổi.
Sau hai năm nữa bộc lộ tài năng, không chừng sẽ là ngoại hình tuấn mỹ mà thiếu nữ trong thiên hạ đổ xô theo đuổi.
Nhưng mà lúc này Khương Lạc Lạc hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức, cậu hoảng loạn nắm chăn trên người mình thật chặt, "Ngươi! Xoay người sang chỗ khác!"
Ánh mắt của Mặc Vân Kỳ dường như chỉ tạm dừng trên người cậu một giây, vẻ mặt có chút khiếp sợ, rồi nghe lời cậu quay người đi, giọng điệu cung kính:
"Sư tôn, người không thoải mái sao? Đồ nhi thấy sắc mặt người, hình như không tốt lắm."
Khương Lạc Lạc ôm chăn ngồi trên giường muốn nhanh chóng chạy đi tìm quần áo mặc vào, đáng tiếc cậu mới vừa vươn cánh tay, thì nhìn thấy dấu vết bị người đàn ông đêm qua cào trên cổ tay.
Khớp xương trắng muốt nhô lên, trên đó có vài vết ngón tay đỏ thẫm, mơ hồ mang theo sự mãnh liệt của tối hôm qua, làm Khương Lạc Lạc vừa thẹn vừa bực.
Đồ khốn đại nghịch bất đạo, nếu để cậu biết người nọ là ai, xem cậu có cho hắn một nhát kiếm đoạn tử tuyệt tôn hay không!
Thấy Khương Lạc Lạc không nói chuyện, Mặc Vân Kỳ khom lưng lặp lại một tiếng: "Sư tôn?"
Hai chữ sư tôn vừa nói ra, Khương Lạc Lạc lại giật mình một cái.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng người nọ gọi cậu là sư tôn tối hôm qua.
Thân thể Khương Lạc Lạc cứng đờ, đáy lòng mắng người đó 1800 lần, lúc này mới duỗi tay kéo màn lên.
Giọng nói có chút khàn: "Dư độc của vi sư chưa hết lại bị cảm nhiễm phong hàn, cơ thể không khoẻ."
Người đưa lưng về phía cậu sử dụng giọng điệu quan tâm: "Sư tôn, hay là đồ nhi đi mời vị y tu xem cho người?"
"Không cần!"
Khương Lạc Lạc vội vàng phản bác.
Đánh giá bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, Khương Lạc Lạc nhíu mày, thử nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Trước kia cậu đã từng xem phim giật gân, trong phim giật gân thường xuyên xuất hiện một cảnh tượng, tội phạm giết người thường thường sẽ trở lại hiện trường gây án bằng nhiều cách thức.
Nếu phải suy luận theo cách này.
Cậu có lý do để hoài nghi, tiểu đồ đệ Mặc Vân Kỳ trước mặt này, cũng có thể là tên cẩu tặc ngày hôm qua!
Huống chi, người ra tay với mình tối hôm qua rất hận mình, người bị mình đối đãi tồi như vậy, không phải Sở Tự Bạch, thì chính là Mặc Vân Kỳ.
Người trả lời, giọng điệu vẫn cung kính như cũ.
"Đồ nhi là cùng đại sư huynh và Sở sư huynh đến đây, sau khi luyện công buổi sáng xong ba người chúng ta tới cửa, đại sư huynh nói muốn nấu canh thông họng cho sư tôn nên đã rời đi; Sở sư huynh......"
Giọng điệu của Mặc Vân Kỳ tạm dừng một chút, tựa hồ là muốn giải vây cho Sở Tự Bạch, nhưng lại tìm không thấy lý do, "Sở sư huynh cũng rời đi."
"Vốn dĩ đồ nhi muốn đến đây thỉnh tội với sư tôn, gõ cửa hai lần sư tôn không có lên tiếng, đồ nhi lo lắng về dư độc chưa hết của sư tôn, cho nên đã đẩy cửa vào."
Nghe xong lời Mặc Vân Kỳ nói, Khương Lạc Lạc như đang suy tư gì đó.
Người tối hôm qua kia nhất định là một trong ba bọn họ.
Kết quả buổi sáng hôm nay tới cửa, một người rồi một người tìm cớ né tránh, chỉ còn tên tiểu tử ngốc này tiến vào.
Người đó đang nghĩ cái gì?
Khương Lạc Lạc nâng khuôn mặt nhỏ, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng tiểu đồ đệ của cậu, đột nhiên lại mở miệng hỏi: "Ngày hôm qua phạt ngươi quỳ lâu như vậy, buổi tối có phải không ngủ được không?"
Mặc Vân Kỳ đưa lưng về phía Khương Lạc Lạc câu môi cười lạnh, môi mỏng lại phun ra một câu rất cung kính: "Sau khi dùng thuốc sư tôn để lại đồ nhi đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là lúc cong đầu gối vẫn sẽ hơi đau, chắc là mấy ngày nữa mới có thể lành hoàn toàn."
Khương Lạc Lạc nhìn hắn qua tấm màn bán trong suốt, phát hiện ra tư thế đứng của hắn thật sự có chút kì lạ, dường như đầu gối không thể chịu lực.
Nhưng tối hôm qua lúc người nọ ở trên giường không có khó chịu đầu gối chút nào.
Chẳng lẽ thật sự không phải Mặc Vân Kỳ?
Mặc Vân Kỳ ngừng một lát, giọng nói nhẹ nhàng hơn, còn mang theo chút kinh ngạc vui vẻ:
"Đồ nhi cùng Sở sư huynh còn muốn cảm ơn sư tôn, cho chúng ta thuốc tốt như vậy, sau khi dùng thuốc, qua một đêm ngắn ngủi, vết thương trên người Sở sư huynh lành tám phần rồi! Một chút vết máu cũng không còn!"
Nghe xong những lời này, người trên giường không biết nghĩ tới cái gì, yên lặng xốc chăn lên.
Tìm khắp tấm chăn gấm màu xanh lơ sương mù, cũng không thấy được một chút ít vết máu nào.
Chẳng lẽ thật sự là Sở Tự Bạch?
Khương Lạc Lạc nhấp môi, đáy mắt mang theo sự hoài nghi sâu sắc.
Không cần biết y là thật hay giả, tìm thời gian nhìn ba người bọn họ một cái không phải sẽ biết tất cả sao!
Lúc từ tẩm điện đi ra, Mặc Vân Kỳ thu lại vẻ mặt ngoan ngoãn, ngoái đầu nhìn về phía tấm màn.
Trước mắt lại hiện lên vẻ mặt của sư tôn khi hắn mới vừa vào trong phòng.
Trên gương mặt chạm ngọc khắc băng có chút hoảng loạn, tóc dài đen nhánh rối tung trước ngực, cánh môi cong đầy đặn hé mở, đôi mắt hạnh hơi nhếch trắng đen rõ ràng.
Đôi mắt sáng thoáng nhìn, ngón tay khẩn trương mà bắt lấy chăn, khác hẳn với vẻ xa cách cao cao tại thượng ngày xưa, làm họng của hắn cực kì ngứa.
Bộ dáng này, thật sự rất thú vị.
Mặc Vân Kỳ rũ mắt, đại sư huynh bị dăm ba câu lừa đi đã vội vàng tới, chân dài bước đến chỗ ở.
Họa thủy đã đông dẫn*.*Chuyển vận rủi về phía đông có nghĩa là dùng những biện pháp nhất định để tránh cho mình khỏi bị thiệt hại và để người khác gánh chịu thiệt hại thay mình.
Nhưng nếu muốn rũ bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ của vị sư tôn xinh đẹp nũng nịu kia với mình, nhiêu đây chỉ sợ còn chưa đủ.
Còn cần một chút, những thứ khác.
-
"Đi tắm suối nước nóng? Được đó!" Hứa Tri Yến không cần nghĩ ngợi, "Hai người các ngươi đợi ta, ta lập tức đi liền!"
Mặc Vân Kỳ đứng trước cửa phòng của đại sư huynh Hứa Tri Yến, vẻ mặt có chút do dự, "Nhưng mà đại sư huynh, sư tôn tin tưởng ngươi như vậy, chốc nữa người có tìm ngươi không?"
Hứa Tri Yến vừa định trả lời sư tôn sẽ không tìm hắn ta vào buổi tối, nhưng đối với sự do dự của Mặc Vân Kỳ, lòng tự trọng chân chó của hắn ta bị quấy phá, cũng không muốn thừa nhận gần đây sư tôn rất lạnh lùng với hắn ta.
"Ta truyền âm cho sư tôn một cái, sau đó chúng ta lập tức đi ngay, vừa lúc ngươi nói cho ta một chút về thuật cơ quan kia, lát nữa ba người chúng ta còn có thể nghiên cứu lại!" Hứa Tri Yến hưng phấn mà trả lời.
Ngoài mặt Mặc Vân Kỳ nói "Được", ý cười nơi đáy mắt càng sâu.
Tẩm điện bên kia ——
Khương Lạc Lạc dựa vào ghế Quý phi, cầm một nắm hạt thông, ngồi gần bếp than, tự bóc từng hạt cho mình ăn.
Một bên ăn một bên suy nghĩ về những gì mình đã trải qua từ khi đến thế giới này.
Bùa truyền âm bay từ không trung đến nói: "Sư tôn, ta cùng hai vị sư đệ đi ngâm suối nước nóng, người có việc thì cứ gọi ta!"
Khương Lạc Lạc lười biếng mà nghe xong, đôi mắt cắt nước mùa thu* bỗng nhiên lóe lên, nháy mắt sáng bừng!*剪水秋瞳: dùng để miêu tả đôi mắt trong trẻo và quyến rũ như một vũng nước mùa thu, với những làn sóng mùa thu trong mắt.
Ngâm suối nước nóng!
Ngâm suối nước nóng không phải sẽ cởi quần áo sao!
Ba người đàn ông cởi quần áo!!
Không phải cậu có thể tùy tiện nhìn ra rốt cuộc trên người ai không có vết thương, rốt cuộc ai mới là tên trộm tối hôm qua sao!
Khương Lạc Lạc đột nhiên đứng dậy, cũng không màng đau nhức trên người, lén lút đuổi theo đến suối nước nóng.
Bên kia.
Sương khói lượn lờ trong suối nước nóng.
Hứa Tri Yến nhìn Sở Tự Bạch mới vừa xoa lưng, trong mắt toát ra chút kinh ngạc: "Sở sư đệ, sao ngươi xoa lưng đỏ như vậy?"
Vừa nói vừa chỉ chỉ cổ mình cho y xem, "Còn có nơi này, nơi này cũng đỏ?"
Sở Tự Bạch không để bụng: "Chắc là xoa đỏ."
Hứa Tri Yến "À" một tiếng, dựa vào vách hồ, lẩm bẩm tự nói: "Cũng không biết sư tôn đang làm cái gì......"
Nghe xong những lời này, Mặc Vân Kỳ hé mí mắt nhìn hắn ta một cái, "Đại sư huynh thích sư tôn?"
Sở Tự Bạch hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa tỏ vẻ bất mãn đối với sư tôn của bọn họ.
"Sư tôn hoàn toàn không giống như các ngươi tưởng tượng đâu!"
Hứa Tri Yến mới vừa phản bác nửa câu, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, "Ta giải thích cho các ngươi nhiều như vậy làm gì."
"Các ngươi không hiểu gì cả!"
Không hợp ý, Hứa Tri Yến ngậm miệng lại, bắt đầu đả tọa.
Một trận gió thổi qua, thổi sương khói trong suối nước nóng tiêu tán đi một chút, trong bụi cỏ cách suối nước nóng không xa truyền đến mấy tiếng sột sột soạt soạt, bên môi Mặc Vân Kỳ mang theo ý cười không dễ phát hiện ——
Đã cắn câu.
Hắn "Ào" một tiếng từ trong nước bước ra, giọng nói nhẹ nhàng: "Chỉ ngâm không thì cũng chán, ta đi lấy quyển sách lại đây."
Giọng nói trong trẻo theo gió truyền đến lỗ tai của Khương Lạc Lạc đang trốn trong bụi cỏ, Khương Lạc Lạc nhìn thoáng qua đống quần áo cách chỗ cậu núp không gần cũng không xa, thầm nghĩ chỗ mình chọn lựa vẫn khá an toàn, nên tiếp tục trốn ở chỗ đó.
Nhưng khi Mặc Vân Kỳ chậm rãi đi tới, trên mặt Khương Lạc Lạc dần dần hiện lên một lớp mây đỏ khả nghi.
Vị đồ đệ nhỏ luôn mặc bộ đồ đen đơn giản kia của cậu bây giờ chỉ mặc một cái quần đùi ướt đẫm nước, đường cong cơ bắp trên người rõ ràng, chân dài eo thon, thực sự giống siêu mẫu hơn cả siêu mẫu!
Mang một thân bọt nước bước ra từ trong sương khói lượn lờ, giống một thanh kiếm lóe ánh sáng lạnh lẽo mơ hồ, khí chất mạnh mẽ, nhuệ khí* ép người.*lòng hăng hái
Tầm mắt dời xuống một chút, Khương Lạc Lạc nhanh chóng lấy tay che mắt lại, rồi lặng lẽ xòe tay ra một chút lỗ lỗng, liếc nhìn xuống dưới.
Chính hai đầu gối đã phá hủy mỹ quan tổng thể, bây giờ trông nó vẫn còn xanh xanh đỏ đỏ, bộ dáng khom lưng lấy đồ cũng kỳ lạ.
Xem ra là rất đau.
Sao có thể là hắn được!
Khương Lạc Lạc chớp mắt hai cái, nhìn Mạc Vân Kỳ trở về, trong lòng nghĩ mình đã hoài nghi sai người rồi, sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Sở Tự Bạch giữa suối nước nóng.
Trong không khí mơ hồ truyền đến giọng nói của Mặc Vân Kỳ, tiếp theo Sở Tự Bạch xoay thân dưới, thân trên liền hiện dưới tầm mắt Khương Lạc Lạc.
Vết thương trước đó trên người hắn thật sự đã tốt hơn, một chút vết máu cũng không thấy.
Khương Lạc Lạc lay một chút cỏ che trước mắt cậu, sau khi nhìn thấy đối phương rõ ràng hơn, giữa mày xinh đẹp nhăn lại:
Vết đỏ trên cổ của Sở Tự Bạch, rõ ràng không phải vết thương bị roi quất, sao trông như là......
Do móng tay cào ra!!!
Tuy là có chuẩn bị tâm lý, Khương Lạc Lạc cũng không tránh được bị sốc trong lòng, sức lực trên tay lớn hơn một chút, trực tiếp nhổ cỏ lên, sau khi thả lỏng, cậu ngồi xuống cỏ, phát ra một tiếng trầm vang.
Ba người đồ đệ trong suối nước nóng cùng nhau nhìn qua:
"Ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.