Tiểu Thiếu Gia Và Tiểu Thần Tượng
Chương 8
Hùng Miêu Đại Hiệp
07/09/2020
Kịch bản thứ hai Tiểu thần tượng nhận là phim điện ảnh, là tác phẩm thứ 2 của một đạo diễn mới. Năm ngoái đạo diễn này vừa nhận giải Đạo diễn xuất sắc nhất, danh tiếng lên cao.
Bộ phim kể vể viên cảnh sát nằm vùng đại ca xã hội đen, có hai nam chính. Đại ca xã hội do một diễn viên gạo cội đảm nhận, không chỉ gạo cội ở tuổi tác, mà còn ở lai lịch.
Khi Tiểu thần tượng vừa đọc kịch bản, anh hoàn toàn không ngờ Tiểu thiếu gia sẽ cho anh nhân vật nam chính cảnh sát nội ứng. Ngoài việc là nhân vật chính, tính cách của nhân vật này rất rõ ràng dứt khoát, nhưng lại có mâu thuẫn.
Trên cương vị cảnh sát, anh ta phải ẩn nhẫn gánh vác trọng trách, nhưng trong quá trình nằm vùng lại sinh ra tình bạn vào sinh ra tử với đại ca xã hội đen.
Người cảnh sát do dự giữa sứ mệnh và tình cảm, giày vò không dứt, cuối phim anh ta lựa chọn cùng tiến cùng lui với đại ca xã hội đen, hai người nổ súng cùng lúc “hành quyết” lẫn nhau bên vách núi, một cảnh tượng làm người xem thổn thức.
Nhân vật này rất thách thức kĩ năng diễn xuất, rất khó biểu đạt được.
Khi nhận kịch bản, Tiểu thần tượng dành cả đêm đọc nó hai lần, càng đọc anh càng thích nhân vật cảnh sát nằm vùng, thậm chí anh có cảm giác nhân vật này được viết dành riêng cho anh. Khi anh bình tĩnh trở lại mới nhận thức được vấn đề quan trọng nhất: Viên cảnh sát là một trong những nhân vật chính, đối diễn với cảnh sát là diễn viên gạo cội, với lai lịch và thân phận của anh bây giờ thì làm sao được diễn vai này?
Bàn tay anh đặt trên đầu gối khẽ vuốt phẳng chiếc quần, mơ hồ nở nụ cười bất đắc dĩ.
Ai ngờ hai ngày sau anh nhận được thông báo đến buổi thử vai, trong căn phòng chật hẹp tăm tối, Tiểu thần tượng diễn thử đoạn anh cảnh sát bị lộ thân phận.
Tuy mấy năm Tiểu thần tượng nhận những kịch bản không được tốt, toàn là phim thần tượng cực kỳ tầm thường hoặc phim mạng thiếu logic, chẳng ai thèm xem, nhưng anh luôn tự tôi luyện kĩ năng diễn xuất của mình. Ngoài tiền ba mẹ cho anh, anh còn ăn mặc tiết kiệm để dành tiền theo học khóa biểu diễn, nhận diễn một số kịch nói, hết lòng rèn giũa bản thân.
Đây là cơ hội duy nhất của anh, Tiểu thần tượng hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra anh đã biến thành cảnh sát, à không, anh vốn là cảnh sát.
Buổi thử vai rất thuận lời, Tiểu thần tượng chưa thoát khỏi nhân vật thì đạo diễn đã lại chỗ anh, luôn miệng trầm trồ khen ngợi, còn vỗ vai anh cảm khái liên tục: “Tôi còn tưởng là… Nhưng mà biểu hiện của cậu làm tôi rất bất ngờ, diễn cực kì tốt, cậu tiếp tục giữ vững trạng thái này nhé, ba ngày sau khởi quay”.
Tiểu thần tượng nhẹ nhõm cả người, niềm vui sướng âm ỉ hiện lên, sâu trong dòng máu có thứ gì đó đang kích động.
Khoảng thời gian này Tiểu thiếu gia không chủ động liên lạc với Tiểu thần tượng, anh hơi thất vọng nhưng không suy nghĩ nhiều.
Thật ra là vì Tiểu thiếu gia không dám làm phiền Tiểu thần tượng, cậu muốn để anh nghiêm túc đóng phim, không phải băn khoăn nhiều thứ, do vậy hôm nay Tiểu thiếu gia dọn dẹp đồ đạc, vác balo tới bệnh viện.
“Chào dì ạ, con là tình nguyên viên của XXX, hai tháng tới bọn con sẽ triển khai mở rộng hoạt động tình nguyện, dì có phiền nếu con ở cùng dì không ạ?”- Tiểu thiếu gia mang balo, vẻ mặt căng thẳng, mẹ của Tiểu thần tượng nằm trên giường bệnh hơi sửng sốt.
Mẹ Tiểu thần tượng nhanh chóng bình tĩnh lại, bà vui vẻ kéo tay Tiểu thiếu gia cho cậu ngồi xuống, Tiểu thiếu gia lặng lẽ nuốt nước miệng bị nghẹn lại, chẳng dám nhúc nhích.
Tiểu thần tượng phải vào tổ quay phim hai tháng, trong thời gian này mẹ anh nằm viện một mình. Buổi tối thì ổn, ba của Tiểu thần tượng tan làm rồi tới ở với bà, nhưng buổi sáng và buổi chiều không có ai nói chuyện với bà, lâu dần bà khó tránh buồn rầu.
“Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại đi làm tình nguyện viên?”- Mẹ Tiểu thần tượng dịu dàng hỏi thăm Tiểu thiếu gia, đôi mắt bà tỏ rỏ sự yêu thích.
Tiểu thiếu gia hơi xấu hổ: “Năm nay con hai mươi tuổi ạ”.
Bà ấy kinh ngạc: “Dì còn tưởng con vừa lên cấp ba đấy”.
Tiểu thiếu gia cười thẹn thùng không đáp. Ánh mắt bà ấy xa dần, dường như đang hồi tưởng chuyện gì đấy: “Dì có đứa con trai, nó lớn hơn con vài tuổi”.
Nói đến đây, đôi mắt của mẹ Tiểu thần tượng bỗng bừng sáng, bà kéo Tiểu thiếu gia lại, hỏi cậu với vẻ mong chờ: “Con của dì tên Tạ Đồ Nam, nó đóng phim đấy, con biết nó không?”.
Tiểu thiếu gia hơi ngừng động tác bóc vỏ quýt, cậu cúi đầu cười khẽ: “Con biết ạ, con là người hâm mộ của anh ấy”.
Bộ phim kể vể viên cảnh sát nằm vùng đại ca xã hội đen, có hai nam chính. Đại ca xã hội do một diễn viên gạo cội đảm nhận, không chỉ gạo cội ở tuổi tác, mà còn ở lai lịch.
Khi Tiểu thần tượng vừa đọc kịch bản, anh hoàn toàn không ngờ Tiểu thiếu gia sẽ cho anh nhân vật nam chính cảnh sát nội ứng. Ngoài việc là nhân vật chính, tính cách của nhân vật này rất rõ ràng dứt khoát, nhưng lại có mâu thuẫn.
Trên cương vị cảnh sát, anh ta phải ẩn nhẫn gánh vác trọng trách, nhưng trong quá trình nằm vùng lại sinh ra tình bạn vào sinh ra tử với đại ca xã hội đen.
Người cảnh sát do dự giữa sứ mệnh và tình cảm, giày vò không dứt, cuối phim anh ta lựa chọn cùng tiến cùng lui với đại ca xã hội đen, hai người nổ súng cùng lúc “hành quyết” lẫn nhau bên vách núi, một cảnh tượng làm người xem thổn thức.
Nhân vật này rất thách thức kĩ năng diễn xuất, rất khó biểu đạt được.
Khi nhận kịch bản, Tiểu thần tượng dành cả đêm đọc nó hai lần, càng đọc anh càng thích nhân vật cảnh sát nằm vùng, thậm chí anh có cảm giác nhân vật này được viết dành riêng cho anh. Khi anh bình tĩnh trở lại mới nhận thức được vấn đề quan trọng nhất: Viên cảnh sát là một trong những nhân vật chính, đối diễn với cảnh sát là diễn viên gạo cội, với lai lịch và thân phận của anh bây giờ thì làm sao được diễn vai này?
Bàn tay anh đặt trên đầu gối khẽ vuốt phẳng chiếc quần, mơ hồ nở nụ cười bất đắc dĩ.
Ai ngờ hai ngày sau anh nhận được thông báo đến buổi thử vai, trong căn phòng chật hẹp tăm tối, Tiểu thần tượng diễn thử đoạn anh cảnh sát bị lộ thân phận.
Tuy mấy năm Tiểu thần tượng nhận những kịch bản không được tốt, toàn là phim thần tượng cực kỳ tầm thường hoặc phim mạng thiếu logic, chẳng ai thèm xem, nhưng anh luôn tự tôi luyện kĩ năng diễn xuất của mình. Ngoài tiền ba mẹ cho anh, anh còn ăn mặc tiết kiệm để dành tiền theo học khóa biểu diễn, nhận diễn một số kịch nói, hết lòng rèn giũa bản thân.
Đây là cơ hội duy nhất của anh, Tiểu thần tượng hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra anh đã biến thành cảnh sát, à không, anh vốn là cảnh sát.
Buổi thử vai rất thuận lời, Tiểu thần tượng chưa thoát khỏi nhân vật thì đạo diễn đã lại chỗ anh, luôn miệng trầm trồ khen ngợi, còn vỗ vai anh cảm khái liên tục: “Tôi còn tưởng là… Nhưng mà biểu hiện của cậu làm tôi rất bất ngờ, diễn cực kì tốt, cậu tiếp tục giữ vững trạng thái này nhé, ba ngày sau khởi quay”.
Tiểu thần tượng nhẹ nhõm cả người, niềm vui sướng âm ỉ hiện lên, sâu trong dòng máu có thứ gì đó đang kích động.
Khoảng thời gian này Tiểu thiếu gia không chủ động liên lạc với Tiểu thần tượng, anh hơi thất vọng nhưng không suy nghĩ nhiều.
Thật ra là vì Tiểu thiếu gia không dám làm phiền Tiểu thần tượng, cậu muốn để anh nghiêm túc đóng phim, không phải băn khoăn nhiều thứ, do vậy hôm nay Tiểu thiếu gia dọn dẹp đồ đạc, vác balo tới bệnh viện.
“Chào dì ạ, con là tình nguyên viên của XXX, hai tháng tới bọn con sẽ triển khai mở rộng hoạt động tình nguyện, dì có phiền nếu con ở cùng dì không ạ?”- Tiểu thiếu gia mang balo, vẻ mặt căng thẳng, mẹ của Tiểu thần tượng nằm trên giường bệnh hơi sửng sốt.
Mẹ Tiểu thần tượng nhanh chóng bình tĩnh lại, bà vui vẻ kéo tay Tiểu thiếu gia cho cậu ngồi xuống, Tiểu thiếu gia lặng lẽ nuốt nước miệng bị nghẹn lại, chẳng dám nhúc nhích.
Tiểu thần tượng phải vào tổ quay phim hai tháng, trong thời gian này mẹ anh nằm viện một mình. Buổi tối thì ổn, ba của Tiểu thần tượng tan làm rồi tới ở với bà, nhưng buổi sáng và buổi chiều không có ai nói chuyện với bà, lâu dần bà khó tránh buồn rầu.
“Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại đi làm tình nguyện viên?”- Mẹ Tiểu thần tượng dịu dàng hỏi thăm Tiểu thiếu gia, đôi mắt bà tỏ rỏ sự yêu thích.
Tiểu thiếu gia hơi xấu hổ: “Năm nay con hai mươi tuổi ạ”.
Bà ấy kinh ngạc: “Dì còn tưởng con vừa lên cấp ba đấy”.
Tiểu thiếu gia cười thẹn thùng không đáp. Ánh mắt bà ấy xa dần, dường như đang hồi tưởng chuyện gì đấy: “Dì có đứa con trai, nó lớn hơn con vài tuổi”.
Nói đến đây, đôi mắt của mẹ Tiểu thần tượng bỗng bừng sáng, bà kéo Tiểu thiếu gia lại, hỏi cậu với vẻ mong chờ: “Con của dì tên Tạ Đồ Nam, nó đóng phim đấy, con biết nó không?”.
Tiểu thiếu gia hơi ngừng động tác bóc vỏ quýt, cậu cúi đầu cười khẽ: “Con biết ạ, con là người hâm mộ của anh ấy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.