Chương 36
Tụ Trặc
14/10/2021
Edit : Michellevn
HIện giờ Quách Trí đã hình thành thói quen mới, về đến nhà sau khi rửa tay thay quần áo, sẽ rảo bước đến cửa phòng bếp xem giai đẹp mang tạp dề xào rau nấu cơm.
Và nhanh chóng phát hiện ra đồ dùng mới trong phòng bếp.
" Ể ? Gì zợ?" Cô hỏi. Đối với thiết bị phòng bếp, Quách gia không quen thuộc lắm.
" Nồi nấu bằng điện. Để hầm canh." Alex trả lời.
Quách gia không hiểu :" Mua này làm gì á?"
" Thời gian sau này khả năng là em sẽ bận rộn," Alex nói,
" Em không thể ở nhà canh bếp được. Hầm canh mà thời gian ngắn thì không được, không ra vị. Dùng nồi điện hầm thì không việc gì, sáng ra cài đặt thời gian, tối về là có canh uống liền rồi ."
" Không ai coi có ổn không?" Quách Trí chưa từng đụng đến thứ này, có hơi lo lắng.
" Không sao, an toàn lắm ạ. Thương hiệu này tốt lắm, yên tâm." Alex cười đến vành mắt cong cong.
Cậu hiếm khi trông thấy nét mặt Quách Trí tỏ ra bối rối lo lắng như này, Quách Trí hiểu mọi thứ và làm được mọi chuyện. Cô cũng có thể tự mình thay bóng đèn, thông cống thoát nước, chuyện duy nhất không làm ra hồn chính là trong phòng bếp, cũng lạ thật đấy.
Alex vô cùng vui mừng cái cành này đã không phát sáng trong cây kỹ năng của Quách Trí, mới để cho cậu có được chút lợi thế mỏng manh này.
Cậu giải thích với cô rất chi là nghiêm túc :" Chỗ em ở ngày trước, em đã tự làm một cái nồi điện nhỏ, cắm điện hầm canh cả ngày, tối thì uống. Nhà em ở đó quen uống canh. Ngày nào mà không uống thì khó chịu lắm. Mà Đế Đô thì quá khô hanh, không uống canh thì căn bản là không chịu nổi."
Khí hậu Đế Đô quả thực như vậy. Hơn nữa thời gian này Quách Trí uống canh mỗi ngày, không chỉ đa dạng thay đổi hàng ngày mà còn rất ngon nữa. Không có chút nào thua kém canh của nhà hàng món Quảng mà cô và Thanh Hạ hay đến . Cô uống đã thành nghiện luôn rồi, vừa nghĩ đến vì Alex bận rộn mà không được uống nữa, thật sự là có chút ..... Luyến tiếc.
May là Alex lanh trí, còn biết mua nồi hầm điện.
Chị Quách không hề keo kiệt ngôn từ mà khen ngợi cậu trai hết lời.
Lúc ăn cơm, hỏi :" Liên hệ hết rồi chứ ? "
" Ừm, liên hệ hết rồi. Cũng hẹn thời gian cả rồi." Alex nói," Gấp thật đấy, lịch kín mít hết rồi. May là vẫn chung một studio ."
" Lúc đó cậu sẽ biết, thời gian này, toàn là mẫu ảnh. Trong studio đầy người quen. Biết đâu lúc đó hai chúng ta còn gặp nhau ấy chứ."
Quách Trí nói đến đây, đột nhiên hơi dừng lại rồi bảo :" Alex, nếu gặp nhau ở studio..... Tự nhiên một chút , đừng để người ta nhận ra tụi mình không đúng. Biết không ?"
Alex rủ mắt, muốn che giấu mất mát trong mắt mình. "Vâng" một tiếng, khẽ đáp lại :" Em hiểu, chị Quách, chị đừng lo."
Cậu trả lời rất ngoan ngoãn rất vâng lời, nhưng Quách Trí sao có thể không nhận ra cảm giác sa sút của cậu. Thằng nhóc này, căn bản vẫn chưa biết hai chữ " sắc sảo" viết như thế nào. Cảm xúc trong lòng đều ở hết trên mặt.
Quách Trí liền giải thích có chút ngượng ngùng :" Là thế này...... Tôi nói với cậu nè, chuyện riêng tư đấy mà, tốt nhất, tốt nhất là không nên kéo vào trong công việc."
Cô không nói, nếu là chỗ bạn bè đứng đắn thì cũng không sao. Giống như của cậu và cô thế này, thuần túy là quan hệ thể xác, chỉ kéo theo liên lụy thôi. Tốt nhất là bên ngoài thì nước sông không phạm nước giếng (*). Phân rõ trắng đen.
(*)Kiều quy kiều, lộ quy lộ : 桥归桥, 路归路 : diễn tả chuyện 2 người không thể đi chung 1 đường làm chung 1 chuyện mà phải nghiêm ngặt phân chia ra.(https://hanguyet2012.wordpress.com).
Nhưng đây là một thằng nhóc đang lớn rất dễ có cảm xúc, cậu ấy không thể giống cô mà bình tĩnh xử lý loại quan hệ nam nữ này được. Sự thân mật trên cơ thể tự nhiên ảnh hưởng đến tình cảm của cậu. Cảm xúc mang theo vẻ mất mát mà cậu trai này vừa mới bộc lộ, thậm chí còn có chút tủi thân, khiến Quách Trí cảm thấy khá đau đầu.
Vào lúc này, cô liền nhớ nhung về sự trưởng thành chững chạc của Lâm Bác. Giữa cô và anh ta, một ánh mắt, một câu ám chỉ liền ngầm hiểu lẫn nhau.
Thi thoảng, có chút dao động trong lòng, ở tình huống khách quan trước mặt, cũng có thể tém tém lại được.
Cho nên ......Vẫn là tuổi tác chên lệch quá nhiều mà .....Aizzz !
Cảm xúc của Alex có phần sa sút. Buổi đêm tắt đèn rồi, không đòi làm như mọi khi.
Quách Trí cũng không cảm thấy gì. Tuy nhu cầu sinh lý của cô có thể nói là dạt dào, nhưng không đến nỗii ngày nào cũng phải làm. Thành thật mà nói, thời gian này đã quá dày đặc, cô còn hơi lo lắng liệu Alex có X tẫn nhân vong(*) không đây.
(*)Tinh tẫn nhân vong - 精尽人亡: thuật ngữ Trung Quốc, thường dùng cho phái nam bởi vì hoạt động tình dục quá nhiều mà dẫn đến tử vong.
Cô vẫn lặng lẽ quan sát, phát hiện sắc mặt cậu ngày nào cũng hồng hào khỏe mạnh, mới yên lòng. Chỉ có thể tán thưởng, tuổi trẻ .... tốt thật!
Nằm trên giường, nghe Alex bên cạnh xoay tới xoay lui, Quách Trí làm như không biết. Cô giả bộ ngủ .
Cô không muốn dỗ cậu. Cô nghĩ rằng loại chuyện này, cậu phải trưởng thành. Nếu làm không được, nói không chừng cậu sẽ trở thành rắc rối của cô.
Alex trở mình mấy lần như chiên cá, cuối cùng vẫn lăn đến dán lên người Quách Trí, ôm cô vào trong lòng.
Cậu ôm có hơi chặt, trong lòng Quách Trí không biết sao lại mềm nhũn, không giả bộ được nữa. Cô liền thở dài. Lập tức Alex biết cô chưa ngủ, liền rúc vào trong gáy cô cọ cọ mấy cái rồi nằm yên.
Y như một chú chó hình người to lớn.
Quách Trí thấy vừa giận, vừa buồn cười.
Thằng ku này đôi khi vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người ta thấy được cậu trải qua thời thơ ấu không hạnh phúc lắm, do vậy về mặt nào đó trưởng thành đặc biệt sớm. Nhưng mấy mặt khác vẫn còn giống như một đứa bé. Đặc biệt là về mặt tình cảm.
Đây rất có thể là vì không có mẹ bên cạnh, người cha lại không quan tâm đầy đủ, không ai dạy dỗ. Quách Trí đoán vậy, cô không biết rằng mình đã đoán được tám chín phần mười.
Quách Trí rất thích Alex, hồi đầu cậu vào ở nhờ, cô còn tưởng rằng cậu sẽ phiền phức, kết quả không phải.Thời gian cậu ở đây, cuộc sống của cô vừa dễ chịu vừa vui vẻ. Nhưng cậu sẽ không ở lâu quá, có lẽ sắp tới cậu sẽ kéo hành lý của cậu rời đi. Quách Trí nghĩ thế, vậy mà có phần buồn bã .
Bỏ đi, đừng ghim lấy cậu nữa, cứ xem cậu như một đứa bé đi. Cô không nên đối đãi với cậu như vậy, cậu ở chỗ cô cũng không lâu, không bằng cô túm lấy thời gian này mà dạy bảo cậu thật tốt.
Nghĩ thông suốt điểm này, Quách Trí khẽ thở ra.
"Alex," Cô gọi cậu.
Alex "hửm" một tiếng rầu rĩ, rúc trong cổ cô không chịu ngẩng lên.
Quách Trí buồn cười, đưa tay lên ôm cậu, xoa xoa mái tóc dày rậm của cậu:" Alex, tôi nói cậu nè...... Cậu đó, sẽ gặp rất nhiều người. Nhưng chắc chắn đa số đối với cậu chỉ là khách qua đường mà thôi. Với những người sớm muộn gì cũng phải xa cách, nếu không nhất thiết phải vạch mặt, thì cố gắng kết thúc một cách thân thiện, để lại con đường sống sau này còn gặp mặt."
Nằm nói chuyện, giọng cô trầm thấp, mềm mại. Alex nghe vào tai, như tiếng vĩ cầm. Trong bóng tối, cậu mở to đôi mắt lặng lẽ nghe cô nói.
" Chỉ cần là con người, đều sẽ có cảm xúc, nhưng đôi khi những cảm xúc này không thể thay đổi sự phát triển của mọi thứ. Cậu không nên bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ngoài việc khiến người khác cảm thấy khó xử thì không có tác dụng gì cả."
" Điển hình nhất chính là chuyện nam nữ chia tay. Ngay cả lúc tốt, cãi nhau cũng sẽ làm mối quan hệ xấu đi, huống chi là lúc muốn chia tay ? Có ý nghĩa sao? Có thể khiến đối phương thay đổi thái độ sao? Không thể nào, chỉ có thể làm đối phương càng muốn chia tay hơn thì có.......Đúng không ..... Bộc lộ cảm xúc kiểu này thực sự vô dụng. Để tôi nói á, là biểu hiện của sự không trưởng thành."
" Thế nào mới là một người trưởng thành chín chắn? Tôi nghĩ ha..........Điều quan trọng nhất là xem cách cậu xử lý mối quan hệ thế nào. Cậu chia tay người yêu ra sao, cậu làm sao hòa hợp với đồng nghiệp, cậu để khách hàng đối đãi với cậu thế nào, cậu phối hợp với nhóm hợp tác ra sao ..... Tất cả những cái đó, người và người, cậu và người khác, tất cả những hòa hợp đó, xử lý những mối quan hệ này, thì có thể nhìn ra cuối cùng cậu có phải trưởng thành hay chưa."
" Cãi nhau nè, oánh lộn nè, dù cho thắng, thực ra cũng là thua thôi. Từ giây phút cậu bắt đầu tranh cãi kia, cậu đã thua rồi. Bởi vì lúc đó cậu đã mất bình tĩnh. Cho dù là người yêu chia tay thì thế nào chứ ? Nếu nhất định phải tách ra, cớ sao lại không thể ôn hòa, có chuyện còn có thể quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, chi mà phải ồn ào khó coi ? Không cần thiết."
" Alex,cậu nói tôi nghe coi, hiện giờ cậu .... Tâm tình này là sao đây ?" Quách Trí xoa xoa gáy Alex . Cảm thấy trong lòng tựa như là một chú chó cưng cỡ lớn hình người.
" Không có...." Alex rầu rĩ, vẫn không chịu thừa nhận.
Quách Trí buồn cười. Vạch trần cậu luôn :" Là bởi vì tôi không để cậu lộ chân tướng ở bên ngoài, đúng không ?"
Alex không có cách nào chống chế, đành phải rầu rĩ " Ừm " một tiếng.
"Cậu đó....." Alex bó tay," Cậu thấy mối quan hệ của hai chúng ta, thích hợp để nói rõ với thiên hạ không ?"
Đương nhiên là không thích hợp, trong lòng Alex dĩ nhiên hiểu rõ. Giống như Quách Trí vừa nói, cậu tỏ ra như vậy căn bản là chẳng thay đổi được phát triển của sự việc, hoàn toàn là cảm xúc vô dụng. Cô đã nói, đây là biểu hiện của sự chưa trưởng thành.
Hơn nữa, cảm xúc cậu như này, hoàn toàn là muốn thêm phiền phức cho cô. Cô không chê cậu phiền, còn nói với cậu nhiều nhiều như thế......
Cuối cùng Alex cũng ngẩng đầu lên, nằm nghiêng lại, mặt đối mặt với Quách Trí.
"Chị Quách..... Xin lỗi....." Cậu có phần hổ thẹn.
Dáng vẻ làm sai rồi nhận sai này của cậu, đáng yêu hết sức. Quách Trí sao nỡ nói nặng cậu nữa, cô chỉ bảo :" Không sao ........."
"Tôi đã nói với cậu, có gì không hiểu, không rõ, cậu đều có thể hỏi tôi.Alex........." Quách Trí nhìn cậu," Rất nhiều chuyện, có phải trước đây không có ai chỉ cho cậu đúng không?"
Alex dùng sự trầm lặng tỏ vẻ cam chịu. Quách Trí liền hiểu ngay, không kìm được mà trong lòng có chút thương xót.
" KHông sao đâu." Cô vỗ vỗ cậu, an ủi." Có nhiều việc, vốn dĩ phải tự cậu trải nghiệm và suy xét, mới có thể hiểu thực sự."
Cô nằm thẳng, nhìn lên trần nhà trong bóng tối. Lặng yên một hồi, rồi nói bằng giọng chậm rãi:"Trước kia, tôi có một người bạn trai...."
Lỗ tai của Alex lập tức dựng thẳng lên.
Quách Trí kể cho cậu nghe chuyện giữa cô và Lâm Bác, rằng họ đã chia tay trong hòa bình thế nào, sau đó chung sống hòa thuận ra sao.
"Cứ như vậy không phải rất tốt hay sao. Nếu chắc chắn phải chia tay, thì cãi nhau có thể thay đổi được gì ? Chỉ có thể khiến mọi người sau này không có cách nào gặp nhau nữa thôi, vậy có ý nghĩa gì chứ ?" Cô nói.
Alex ngập ngừng giây lát rồi hỏi :" Vậy, chị Quách..... Khi đó ......chị có khó chịu không ?"
Quách Trí lặng yên một lúc mới đáp :" Sao có thể không khó chịu. Lúc ấy thật sự thích anh ấy, nghĩ rằng hai người vô cùng phù hợp, tưởng chừng như đã nhất định. Chỉ là không nghĩ tới lại không thể ở bên nhau....
" Có điều hiện giờ như này cũng rất tốt, chúng tôi vẫn còn liên lạc, xem nhau như bạn bè. Vẫn giúp đỡ nhau không ít." Cô nói, " Anh ấy cũng có liên quan trong ngành, biết đâu sau này hai người còn có thể gặp nhau đấy."
Cô nghiêng người qua, gối lên cánh tay mình, nhìn Alex và nói :" Alex, tôi nói với cậu nhiều như vậy, thực ra chỉ muốn nói cho cậu biết .... Chỉ cần là con người, khẳng định có đủ loại cảm xúc, bất luận là chuyện công hay tư. Điều này la bình thường. Đặc biệt là chuyện riêng tư, bởi vì nói một cách tương đối thì chuyện riêng tư có phần nhiều cảm xúc hơn chuyện công việc. "
"Nhưng nhìn một người trưởng thành hay chưa, không phải là xem họ có cảm xúc hay không, mà là liệu họ có thể khống chế những cảm xúc đó được không. Hiện giờ cậu chưa làm được, nhưng cậu cần phải học hỏi." Cô ân cần chỉ dạy.
Ý tốt của cô, Alex cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
" Vâng !" Cậu gật đầu, "Em sẽ cố gắng ."
Quách Trí thích nhất lá dáng vẻ cậu ngoan ngoãn vâng lời như thế này. Huống chi hai người đang nằm trên giường, chóp mũi cũng sắp chạm chóp mũi.
Quách Trí liền mỉm cười, sờ sờ gương mặt cậu, dán sát lại hôn cậu.
Trong lòng Alex khẽ rung động. Cậu cũng dán tới, hôn lại cô.
Hôn trước một cái, rồi lại một cái.
Sau đó, cậu nhìn cô. Trong bóng tối con mắt cô sâu thăm thẳm như hồ nước.
Cậu hôn cô.
Không dữ dội, nhưng vô cùng dịu dàng. Tỉ mỉ, triền miên, dường như thời gian trong phòng cũng giảm chậm lại .
Quách Trí nhắm nghiền đôi mặt sâu thẳm như hồ nước, tận hưởng nụ hôn mềm mại này.
Cậu trai hôn rất nghiêm túc.
Đến khi nụ hôn kết thúc, cậu cũng không làm gì cô cả. Chỉ ôm lấy cô, tay nắm tay, chân quấn chân.
Quách Trí cũng không muốn làm gì.
Ánh trăng sáng lọt qua rèm cửa sổ chưa được kéo kín, không khí trong phòng thật êm dịu và tĩnh lặng lạ thường.
Thích hợp chầm chậm đi vào giấc ngủ, sau đó mơ giấc mộng đẹp.
HIện giờ Quách Trí đã hình thành thói quen mới, về đến nhà sau khi rửa tay thay quần áo, sẽ rảo bước đến cửa phòng bếp xem giai đẹp mang tạp dề xào rau nấu cơm.
Và nhanh chóng phát hiện ra đồ dùng mới trong phòng bếp.
" Ể ? Gì zợ?" Cô hỏi. Đối với thiết bị phòng bếp, Quách gia không quen thuộc lắm.
" Nồi nấu bằng điện. Để hầm canh." Alex trả lời.
Quách gia không hiểu :" Mua này làm gì á?"
" Thời gian sau này khả năng là em sẽ bận rộn," Alex nói,
" Em không thể ở nhà canh bếp được. Hầm canh mà thời gian ngắn thì không được, không ra vị. Dùng nồi điện hầm thì không việc gì, sáng ra cài đặt thời gian, tối về là có canh uống liền rồi ."
" Không ai coi có ổn không?" Quách Trí chưa từng đụng đến thứ này, có hơi lo lắng.
" Không sao, an toàn lắm ạ. Thương hiệu này tốt lắm, yên tâm." Alex cười đến vành mắt cong cong.
Cậu hiếm khi trông thấy nét mặt Quách Trí tỏ ra bối rối lo lắng như này, Quách Trí hiểu mọi thứ và làm được mọi chuyện. Cô cũng có thể tự mình thay bóng đèn, thông cống thoát nước, chuyện duy nhất không làm ra hồn chính là trong phòng bếp, cũng lạ thật đấy.
Alex vô cùng vui mừng cái cành này đã không phát sáng trong cây kỹ năng của Quách Trí, mới để cho cậu có được chút lợi thế mỏng manh này.
Cậu giải thích với cô rất chi là nghiêm túc :" Chỗ em ở ngày trước, em đã tự làm một cái nồi điện nhỏ, cắm điện hầm canh cả ngày, tối thì uống. Nhà em ở đó quen uống canh. Ngày nào mà không uống thì khó chịu lắm. Mà Đế Đô thì quá khô hanh, không uống canh thì căn bản là không chịu nổi."
Khí hậu Đế Đô quả thực như vậy. Hơn nữa thời gian này Quách Trí uống canh mỗi ngày, không chỉ đa dạng thay đổi hàng ngày mà còn rất ngon nữa. Không có chút nào thua kém canh của nhà hàng món Quảng mà cô và Thanh Hạ hay đến . Cô uống đã thành nghiện luôn rồi, vừa nghĩ đến vì Alex bận rộn mà không được uống nữa, thật sự là có chút ..... Luyến tiếc.
May là Alex lanh trí, còn biết mua nồi hầm điện.
Chị Quách không hề keo kiệt ngôn từ mà khen ngợi cậu trai hết lời.
Lúc ăn cơm, hỏi :" Liên hệ hết rồi chứ ? "
" Ừm, liên hệ hết rồi. Cũng hẹn thời gian cả rồi." Alex nói," Gấp thật đấy, lịch kín mít hết rồi. May là vẫn chung một studio ."
" Lúc đó cậu sẽ biết, thời gian này, toàn là mẫu ảnh. Trong studio đầy người quen. Biết đâu lúc đó hai chúng ta còn gặp nhau ấy chứ."
Quách Trí nói đến đây, đột nhiên hơi dừng lại rồi bảo :" Alex, nếu gặp nhau ở studio..... Tự nhiên một chút , đừng để người ta nhận ra tụi mình không đúng. Biết không ?"
Alex rủ mắt, muốn che giấu mất mát trong mắt mình. "Vâng" một tiếng, khẽ đáp lại :" Em hiểu, chị Quách, chị đừng lo."
Cậu trả lời rất ngoan ngoãn rất vâng lời, nhưng Quách Trí sao có thể không nhận ra cảm giác sa sút của cậu. Thằng nhóc này, căn bản vẫn chưa biết hai chữ " sắc sảo" viết như thế nào. Cảm xúc trong lòng đều ở hết trên mặt.
Quách Trí liền giải thích có chút ngượng ngùng :" Là thế này...... Tôi nói với cậu nè, chuyện riêng tư đấy mà, tốt nhất, tốt nhất là không nên kéo vào trong công việc."
Cô không nói, nếu là chỗ bạn bè đứng đắn thì cũng không sao. Giống như của cậu và cô thế này, thuần túy là quan hệ thể xác, chỉ kéo theo liên lụy thôi. Tốt nhất là bên ngoài thì nước sông không phạm nước giếng (*). Phân rõ trắng đen.
(*)Kiều quy kiều, lộ quy lộ : 桥归桥, 路归路 : diễn tả chuyện 2 người không thể đi chung 1 đường làm chung 1 chuyện mà phải nghiêm ngặt phân chia ra.(https://hanguyet2012.wordpress.com).
Nhưng đây là một thằng nhóc đang lớn rất dễ có cảm xúc, cậu ấy không thể giống cô mà bình tĩnh xử lý loại quan hệ nam nữ này được. Sự thân mật trên cơ thể tự nhiên ảnh hưởng đến tình cảm của cậu. Cảm xúc mang theo vẻ mất mát mà cậu trai này vừa mới bộc lộ, thậm chí còn có chút tủi thân, khiến Quách Trí cảm thấy khá đau đầu.
Vào lúc này, cô liền nhớ nhung về sự trưởng thành chững chạc của Lâm Bác. Giữa cô và anh ta, một ánh mắt, một câu ám chỉ liền ngầm hiểu lẫn nhau.
Thi thoảng, có chút dao động trong lòng, ở tình huống khách quan trước mặt, cũng có thể tém tém lại được.
Cho nên ......Vẫn là tuổi tác chên lệch quá nhiều mà .....Aizzz !
Cảm xúc của Alex có phần sa sút. Buổi đêm tắt đèn rồi, không đòi làm như mọi khi.
Quách Trí cũng không cảm thấy gì. Tuy nhu cầu sinh lý của cô có thể nói là dạt dào, nhưng không đến nỗii ngày nào cũng phải làm. Thành thật mà nói, thời gian này đã quá dày đặc, cô còn hơi lo lắng liệu Alex có X tẫn nhân vong(*) không đây.
(*)Tinh tẫn nhân vong - 精尽人亡: thuật ngữ Trung Quốc, thường dùng cho phái nam bởi vì hoạt động tình dục quá nhiều mà dẫn đến tử vong.
Cô vẫn lặng lẽ quan sát, phát hiện sắc mặt cậu ngày nào cũng hồng hào khỏe mạnh, mới yên lòng. Chỉ có thể tán thưởng, tuổi trẻ .... tốt thật!
Nằm trên giường, nghe Alex bên cạnh xoay tới xoay lui, Quách Trí làm như không biết. Cô giả bộ ngủ .
Cô không muốn dỗ cậu. Cô nghĩ rằng loại chuyện này, cậu phải trưởng thành. Nếu làm không được, nói không chừng cậu sẽ trở thành rắc rối của cô.
Alex trở mình mấy lần như chiên cá, cuối cùng vẫn lăn đến dán lên người Quách Trí, ôm cô vào trong lòng.
Cậu ôm có hơi chặt, trong lòng Quách Trí không biết sao lại mềm nhũn, không giả bộ được nữa. Cô liền thở dài. Lập tức Alex biết cô chưa ngủ, liền rúc vào trong gáy cô cọ cọ mấy cái rồi nằm yên.
Y như một chú chó hình người to lớn.
Quách Trí thấy vừa giận, vừa buồn cười.
Thằng ku này đôi khi vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người ta thấy được cậu trải qua thời thơ ấu không hạnh phúc lắm, do vậy về mặt nào đó trưởng thành đặc biệt sớm. Nhưng mấy mặt khác vẫn còn giống như một đứa bé. Đặc biệt là về mặt tình cảm.
Đây rất có thể là vì không có mẹ bên cạnh, người cha lại không quan tâm đầy đủ, không ai dạy dỗ. Quách Trí đoán vậy, cô không biết rằng mình đã đoán được tám chín phần mười.
Quách Trí rất thích Alex, hồi đầu cậu vào ở nhờ, cô còn tưởng rằng cậu sẽ phiền phức, kết quả không phải.Thời gian cậu ở đây, cuộc sống của cô vừa dễ chịu vừa vui vẻ. Nhưng cậu sẽ không ở lâu quá, có lẽ sắp tới cậu sẽ kéo hành lý của cậu rời đi. Quách Trí nghĩ thế, vậy mà có phần buồn bã .
Bỏ đi, đừng ghim lấy cậu nữa, cứ xem cậu như một đứa bé đi. Cô không nên đối đãi với cậu như vậy, cậu ở chỗ cô cũng không lâu, không bằng cô túm lấy thời gian này mà dạy bảo cậu thật tốt.
Nghĩ thông suốt điểm này, Quách Trí khẽ thở ra.
"Alex," Cô gọi cậu.
Alex "hửm" một tiếng rầu rĩ, rúc trong cổ cô không chịu ngẩng lên.
Quách Trí buồn cười, đưa tay lên ôm cậu, xoa xoa mái tóc dày rậm của cậu:" Alex, tôi nói cậu nè...... Cậu đó, sẽ gặp rất nhiều người. Nhưng chắc chắn đa số đối với cậu chỉ là khách qua đường mà thôi. Với những người sớm muộn gì cũng phải xa cách, nếu không nhất thiết phải vạch mặt, thì cố gắng kết thúc một cách thân thiện, để lại con đường sống sau này còn gặp mặt."
Nằm nói chuyện, giọng cô trầm thấp, mềm mại. Alex nghe vào tai, như tiếng vĩ cầm. Trong bóng tối, cậu mở to đôi mắt lặng lẽ nghe cô nói.
" Chỉ cần là con người, đều sẽ có cảm xúc, nhưng đôi khi những cảm xúc này không thể thay đổi sự phát triển của mọi thứ. Cậu không nên bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ngoài việc khiến người khác cảm thấy khó xử thì không có tác dụng gì cả."
" Điển hình nhất chính là chuyện nam nữ chia tay. Ngay cả lúc tốt, cãi nhau cũng sẽ làm mối quan hệ xấu đi, huống chi là lúc muốn chia tay ? Có ý nghĩa sao? Có thể khiến đối phương thay đổi thái độ sao? Không thể nào, chỉ có thể làm đối phương càng muốn chia tay hơn thì có.......Đúng không ..... Bộc lộ cảm xúc kiểu này thực sự vô dụng. Để tôi nói á, là biểu hiện của sự không trưởng thành."
" Thế nào mới là một người trưởng thành chín chắn? Tôi nghĩ ha..........Điều quan trọng nhất là xem cách cậu xử lý mối quan hệ thế nào. Cậu chia tay người yêu ra sao, cậu làm sao hòa hợp với đồng nghiệp, cậu để khách hàng đối đãi với cậu thế nào, cậu phối hợp với nhóm hợp tác ra sao ..... Tất cả những cái đó, người và người, cậu và người khác, tất cả những hòa hợp đó, xử lý những mối quan hệ này, thì có thể nhìn ra cuối cùng cậu có phải trưởng thành hay chưa."
" Cãi nhau nè, oánh lộn nè, dù cho thắng, thực ra cũng là thua thôi. Từ giây phút cậu bắt đầu tranh cãi kia, cậu đã thua rồi. Bởi vì lúc đó cậu đã mất bình tĩnh. Cho dù là người yêu chia tay thì thế nào chứ ? Nếu nhất định phải tách ra, cớ sao lại không thể ôn hòa, có chuyện còn có thể quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, chi mà phải ồn ào khó coi ? Không cần thiết."
" Alex,cậu nói tôi nghe coi, hiện giờ cậu .... Tâm tình này là sao đây ?" Quách Trí xoa xoa gáy Alex . Cảm thấy trong lòng tựa như là một chú chó cưng cỡ lớn hình người.
" Không có...." Alex rầu rĩ, vẫn không chịu thừa nhận.
Quách Trí buồn cười. Vạch trần cậu luôn :" Là bởi vì tôi không để cậu lộ chân tướng ở bên ngoài, đúng không ?"
Alex không có cách nào chống chế, đành phải rầu rĩ " Ừm " một tiếng.
"Cậu đó....." Alex bó tay," Cậu thấy mối quan hệ của hai chúng ta, thích hợp để nói rõ với thiên hạ không ?"
Đương nhiên là không thích hợp, trong lòng Alex dĩ nhiên hiểu rõ. Giống như Quách Trí vừa nói, cậu tỏ ra như vậy căn bản là chẳng thay đổi được phát triển của sự việc, hoàn toàn là cảm xúc vô dụng. Cô đã nói, đây là biểu hiện của sự chưa trưởng thành.
Hơn nữa, cảm xúc cậu như này, hoàn toàn là muốn thêm phiền phức cho cô. Cô không chê cậu phiền, còn nói với cậu nhiều nhiều như thế......
Cuối cùng Alex cũng ngẩng đầu lên, nằm nghiêng lại, mặt đối mặt với Quách Trí.
"Chị Quách..... Xin lỗi....." Cậu có phần hổ thẹn.
Dáng vẻ làm sai rồi nhận sai này của cậu, đáng yêu hết sức. Quách Trí sao nỡ nói nặng cậu nữa, cô chỉ bảo :" Không sao ........."
"Tôi đã nói với cậu, có gì không hiểu, không rõ, cậu đều có thể hỏi tôi.Alex........." Quách Trí nhìn cậu," Rất nhiều chuyện, có phải trước đây không có ai chỉ cho cậu đúng không?"
Alex dùng sự trầm lặng tỏ vẻ cam chịu. Quách Trí liền hiểu ngay, không kìm được mà trong lòng có chút thương xót.
" KHông sao đâu." Cô vỗ vỗ cậu, an ủi." Có nhiều việc, vốn dĩ phải tự cậu trải nghiệm và suy xét, mới có thể hiểu thực sự."
Cô nằm thẳng, nhìn lên trần nhà trong bóng tối. Lặng yên một hồi, rồi nói bằng giọng chậm rãi:"Trước kia, tôi có một người bạn trai...."
Lỗ tai của Alex lập tức dựng thẳng lên.
Quách Trí kể cho cậu nghe chuyện giữa cô và Lâm Bác, rằng họ đã chia tay trong hòa bình thế nào, sau đó chung sống hòa thuận ra sao.
"Cứ như vậy không phải rất tốt hay sao. Nếu chắc chắn phải chia tay, thì cãi nhau có thể thay đổi được gì ? Chỉ có thể khiến mọi người sau này không có cách nào gặp nhau nữa thôi, vậy có ý nghĩa gì chứ ?" Cô nói.
Alex ngập ngừng giây lát rồi hỏi :" Vậy, chị Quách..... Khi đó ......chị có khó chịu không ?"
Quách Trí lặng yên một lúc mới đáp :" Sao có thể không khó chịu. Lúc ấy thật sự thích anh ấy, nghĩ rằng hai người vô cùng phù hợp, tưởng chừng như đã nhất định. Chỉ là không nghĩ tới lại không thể ở bên nhau....
" Có điều hiện giờ như này cũng rất tốt, chúng tôi vẫn còn liên lạc, xem nhau như bạn bè. Vẫn giúp đỡ nhau không ít." Cô nói, " Anh ấy cũng có liên quan trong ngành, biết đâu sau này hai người còn có thể gặp nhau đấy."
Cô nghiêng người qua, gối lên cánh tay mình, nhìn Alex và nói :" Alex, tôi nói với cậu nhiều như vậy, thực ra chỉ muốn nói cho cậu biết .... Chỉ cần là con người, khẳng định có đủ loại cảm xúc, bất luận là chuyện công hay tư. Điều này la bình thường. Đặc biệt là chuyện riêng tư, bởi vì nói một cách tương đối thì chuyện riêng tư có phần nhiều cảm xúc hơn chuyện công việc. "
"Nhưng nhìn một người trưởng thành hay chưa, không phải là xem họ có cảm xúc hay không, mà là liệu họ có thể khống chế những cảm xúc đó được không. Hiện giờ cậu chưa làm được, nhưng cậu cần phải học hỏi." Cô ân cần chỉ dạy.
Ý tốt của cô, Alex cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
" Vâng !" Cậu gật đầu, "Em sẽ cố gắng ."
Quách Trí thích nhất lá dáng vẻ cậu ngoan ngoãn vâng lời như thế này. Huống chi hai người đang nằm trên giường, chóp mũi cũng sắp chạm chóp mũi.
Quách Trí liền mỉm cười, sờ sờ gương mặt cậu, dán sát lại hôn cậu.
Trong lòng Alex khẽ rung động. Cậu cũng dán tới, hôn lại cô.
Hôn trước một cái, rồi lại một cái.
Sau đó, cậu nhìn cô. Trong bóng tối con mắt cô sâu thăm thẳm như hồ nước.
Cậu hôn cô.
Không dữ dội, nhưng vô cùng dịu dàng. Tỉ mỉ, triền miên, dường như thời gian trong phòng cũng giảm chậm lại .
Quách Trí nhắm nghiền đôi mặt sâu thẳm như hồ nước, tận hưởng nụ hôn mềm mại này.
Cậu trai hôn rất nghiêm túc.
Đến khi nụ hôn kết thúc, cậu cũng không làm gì cô cả. Chỉ ôm lấy cô, tay nắm tay, chân quấn chân.
Quách Trí cũng không muốn làm gì.
Ánh trăng sáng lọt qua rèm cửa sổ chưa được kéo kín, không khí trong phòng thật êm dịu và tĩnh lặng lạ thường.
Thích hợp chầm chậm đi vào giấc ngủ, sau đó mơ giấc mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.