Chương 67
Tụ Trặc
14/10/2021
Edit : Michellevn
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ lớn, mẹ Quách dậy thật sớm lôi thằng con trai cùng đi chợ sớm mua về cả đống đồ ăn tươi ngon. Về nhà thì bắc nồi canh lên hầm trước, sau đó lại hô hào chồng con, ba người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa hết sức là sạch sẽ.
Thật ra thì không cần phải dọn dẹp gì cả, từ trước khi Quách Trí gọi điện nói kỳ nghỉ sẽ đưa bạn trai về, thì nhà họ Quách đã tổng vệ sinh sạch sẽ cả rồi !
Đặc biệt là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất trong nhà ----- phòng của Quách Hằng, thực sự là thay đổi diện mạo mới, từ ổ chó biến thành phòng khách sạn năm sao. Bởi vì con gái nói rằng, muốn để Tiểu Liêu ở lại nhà mình mấy ngày, cùng trải qua kỳ nghỉ lễ.
Mẹ Quách tán thành hai tay hai chân.
Con gái đột nhiên có bạn trai, đối với người hoàn toàn xa lạ này, bà cứ lo lắng không đủ thời gian tiếp xúc và quan sát. Ở lại thêm vài ngày càng tốt, vừa vặn để bà quan sát thật kỹ càng người này rốt cuộc như thế nào.
Từ sáng sớm, mẹ Quách đã không yên lòng, cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ.
" Sao còn chưa tới vậy ?" Bà lẩm bẩm.
" Đứng dậy, đứng dậy !" Bà đẩy Quách Hằng," Đừng nằm nữa, ghế sofa cũng bị mày làm loạn hết lên rồi ! Này, gọi điện thoại cho chị mày, xem thử nó tới đâu rồi!"
Lão đại Quách Hằng bất đắc dĩ ngồi dậy :" Giục cái gì chứ, mới mấy giờ à. Khó khăn lắm mới được nghỉ, bà chị thối tha kia của con, chắc chắn là ngủ ườn ra rồi. Giờ này làm gì mà đã thức chứ ."
Mẹ Quách tát bốp lên đầu con trai:" Kêu cái gì thối tha đó, nói chị mày thế hả ?Muốn ăn đòn à !"
" Shhh!" Quách Hằng bực bội," Biết rồi biết rồi. Có gì mà phải thúc giục chứ, không phải chị con đã nói là về ăn trưa sao, giờ mới mấy giờ chứ, còn sớm mà. Chị ấy lái xe tốc độ cao, mẹ cứ gọi điện làm chị ấy phân tâm, nguy hiểm lắm đó."
Mẹ Quách nghe thấy có lý, lúc này mới bỏ qua.
" Ông nói coi, tại sao Tiểu Trí đột nhiên có bạn trai vậy ?" Với giọng kỳ quái, bà quay qua hỏi lão bạn già.
Việc này quả thực là quá đột ngột. Lần trước lúc con gái về nhà, tâm trạng không tốt nên bà không nhắc tới. Vốn dĩ bà còn nghĩ rằng để lần này con gái về thì đề cập với nó một chút về thằng bé mà Dì Hoắc giới thiệu. Vậy mà hôm thứ ba, kỳ nghỉ lễ lớn được kéo dài thêm hai ngày, nó đột nhiên gọi điện về và nói rằng, nghỉ lễ sẽ đưa bạn trai về nhà !
Lúc đó đầu óc của mẹ Quách cũng mụ mị luôn !
" Gấp gáp gì chứ," Ba Quách vững như thái sơn," Để nó về thì hỏi một chút không phải sẽ biết ngay hay sao."
Mẹ Quách :" ..........." Sao mà không cảm nhận được nỗi lòng lo lắng của mình nhỉ ! Đúng là không có tiếng nói chung !
Lại quay qua hỏi Quách Hằng :" Mày có biết hay không ? Chị mày không nói gì với mày à ?"
Con cái lớn rồi, có một số chuyện sẽ không muốn nói với cha mẹ. Nhưng hai chị em tình cảm tốt, giữa chúng không có bí mật gì với nhau. Biết đâu Quách Tiểu Hằng biết gì gì đó thì sao.
Có điều, nói gì thì nói, chuyện lớn thế này, nếu Quách tiểu Hằng biết mà còn dám không nói cho bà biết ,..............Ăn tẩn ngay !
Lần này Quách Hằng thực sự oan uổng, chị gái anh quả thực không hề tiết lộ tin tức gì cho anh.
" Con không biết gì thật mà !" Quách Hằng thề với trời đất," Chị con ....chưa từng nói với con gì hết."
Tuy nhiên Quách Hằng cũng là một tên hóng drama hừng hực, mặc dù không biết rõ tình hình, nhưng không có gì trở ngại anh phân tích sự việc sau đó.
" Đã đưa về gặp cha mẹ, thì chắc chắn không phải ngày một ngày hai nữa, ít nhất cũng đã hẹn hò được một thời gian rồi." Phân tích của anh rõ ràng đâu ra đấy.
" Vậy chính là .... lúc tao kêu nó xem mắt, nó đã qua lại với .... Tiểu Liêu này rồi ?" Mẹ Quách không hiểu, " vậy nó còn xem mắt làm gì hả ? Nói thẳng với tao không phải được rồi hay sao ?"
"Vậy chắc chắn là có nguyên nhân . Có thể lúc ấy quan hệ giữa hai người họ còn chưa đâu vào đâu ? Hay là ...... tên đó, có chút vấn đề ? Nói sao cũng phải có lý do." Quách Hằng sốt sắng hỏi," Chị con đã nói gì với mẹ rồi, mẹ nói với con chút chút đi, con sẽ phân tích kỹ càng."
Mẹ Quách nghĩ nghĩ :" Cũng chẳng có gì, nó chỉ nói, thằng nhỏ này là người mẫu, giờ cũng chưa có nhà, chưa có xe. Nghe điều kiện có hơi kém chút.... "
"Nhưng này cũng không sao," Bà vội vàng nói," Mẹ nói qua điện thoại với nó rồi, không lo điều kiện kém, chủ yếu là xem nhân phẩm."
"Gì chứ, lăn lộn bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn chưa có nhà có xe sao ? Này cũng kém quá rồi đấy ?" Quách Hằng không hài lòng. Chị của anh ở Đế Đô nhà xe đều đã có cả rồi, tên này làm ăn cái kiểu gì thế nhỉ, sao mà chán quá vậy, dựa vào đâu mà xứng với chị của anh chứ !
Lúc này mẹ Quách mới nhớ ra mình đã bỏ sót một cái tin quan trọng, vội vàng nói :" Mà không. Chị mày nói với tao, thằng này vẫn còn hơi nhỏ so với chị mày."
"Hả ?" Quách Hằng kéo dài giọng, tỏ ý không hài lòng," Còn nhỏ hơn chị con sao ? Nhỏ hơn bao nhiêu chứ ? bằng con không ? Vậy có được không đây ? Có biết săn sóc người ta không hả ? Vậy không phải khiến chị con suốt ngày lo lắng tức giận sao ?"
Mẹ Quách lại đập anh một cái :" Sao mày không mong chị mày tốt hơn chút hả ?"
" Con nói thật chứ bộ !" Quách Hằng oan ức.
Nhưng mẹ Quách ngược lại không lo lắng lắm về cái này. Đàn ông ấy mà, dù cho tuổi tác có chút lớn thì, chỗ nào nên trưởng thành cũng vẫn mãi chẳng trưởng thành.
Người chồng chính là đứa con đầu tiên của người vợ, đây là chân lý. Một người đàn ông không thể trưởng thành thực sự nếu không trải qua vài năm tôi luyện trong cuộc sống hôn nhân. Dù cho ở bên ngoài biểu hiện của anh ta có là gì đi chăng nữa.
Không phải khoác lác, mẹ Quách đối với con gái nhà mình vẫn có mấy phần rất chi là tin tưởng.
Con gái bà, không phải đứa ngốc nghếch không biết gì về củi gạo mắc rẻ(*). Nó đã nói rõ ràng là đối phương không nhà không xe, có thể thấy được trong lòng nó đều đã nắm chắc những chuyện này. Bà ngẫm nghĩ lời nói của con trai thì thấy cũng hơi có lý. Trước đó con gái không đề cập với bà, có lẽ là vướng mắc ở cái " không nhà không xe" này.
(*) Nằm trong câu :不当家不知柴米贵:không lo liệu việc nhà không biết gạo củi mắc rẻ
Rất có thể không biết phải tính thế nào nến cuối cùng mới đưa về gặp bố mẹ đây mà.
Thực ra, bà cũng không coi trọng chuyện này lắm. Tất nhiên là sẽ tốt hơn nếu thằng bé có điều kiện kinh tế tốt một chút, nhưng mẹ Quách biết, quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm.
Giờ chưa có tiền, có thể từ từ kiếm.
Nhân phẩm không tốt, thì cả đời cũng chẳng cứu vớt được.
Đối với mắt nhìn của con gái, bà vẫn có chút kỳ vọng....... chỉ là không biết dáng vẻ thế nào, có đẹp hay không ?
Quách Hằng đoán mò bà chị gái nhà mình ngủ ườn, quả thực là không có ! Chưa đến bảy giờ Liêu Viễn đã lôi Quách Trí dậy rồi.
Tối hôm qua tuy rằng hoang đường, nhưng anh biết hôm nay Quách Trí phải chạy xe trên đường cao tốc, nên không chơi đùa đến quá muộn, hai người đi ngủ khá sớm. Vì vậy Quách Trí ngáp một cái, đầu óc tinh thần vẫn khá ổn. Rửa mặt xong trang điểm nhẹ một chút là gương mặt rạng rỡ hẳn lên.
Nhìn trái nhìn phải trong gương, vạch cổ áo ra xem, mới hài lòng bỏ ra. Hôm nay phải về nhà gặp cha mẹ đó nha, hôm qua cô đã nhắc nhở anh.Đặc biệt tránh vùng cổ áo ra, chỗ này là nơi lộ ra bên ngoài áo, trồng dâu tây nhỏ cứ trồng ở những nơi quần áo che phủ được.
Nói sao thì cũng không hay khi về nhà gặp bố mẹ với một đống dấu ấn đỏ.
Ăn sáng xong, cả hai liền ra cửa. Siêu thị gần đó mở cửa lúc bảy giờ ba mươi sáng, Liêu Viễn nhất định muốn mua hoa quả. Hôm qua anh mua nhiều đồ quá không thể cầm hết một lần được, thứ hai là quá muộn, trái cây lúc đó cũng không còn tươi ngon nữa, nên cũng không mua. Sáng ra đi siêu thị, có thể mua được trái cây tươi ngon hơn.
Quách Trí cảm thấy đồ đã đủ nhiều rồi, không cần mua thêm nữa, nhưng không lay chuyển được anh, mới buộc lòng phải đi. Cô định mua một giỏ trái cây là được rồi, mà Liêu Viễn nhất định muốn mua hai thùng trái cây nhập khẩu.
Anh đặc biệt nhấn mạnh :" Anh Lý nói với anh, ngoài giá cả, thì thể tích cũng rất quan trọng đối với người phương Bắc khi tặng quà."
Câu nói này, được xem như tinh túy của văn hóa phương Bắc, Quách Trí vậy mà chẳng thể phản bác lại được.
Quả thật, người phương Nam tặng quà, đôi khi thích cái hộp nho nhỏ . Tuy nhỏ nhưng cao quý. Đồ tặng còn thường được chú trọng, theo lệ cũ.
Còn người phương Bắc thì thích túi lớn túi nhỏ. Vừa vào cửa chủ nhà đón lấy rồi đặt sang một chỗ, ù ôi, một đống lớn luôn ! Vô cùng có mặt mũi !
Đành phải để mặc Liêu Viễn chất đầy cốp xe, cuối cùng đến cả va ly hành lý của anh cũng không nhét được nữa, phải đặt ở chỗ ngồi phía sau.
Quách Trí về nhà thì không cần mang theo gì cả, ở nhà đã có đầy đủ quần áo và vật dụng. Mà cân nhắc đến việc muốn ở lại thêm vài ngày thì Liêu Viễn liền mang theo mấy bộ quần áo để thay đổi.
Hai người khởi hành trước tám giờ, chạy xe hơn ba tiếng đồng hồ, chưa đến mười hai giờ đã tới nhà Quách Trí.
Cuối cùng thì tiếng gõ cửa cũng vang lên, người nhà họ Quách đều mừng rỡ .
Quách Hằng hấp tấp lao ra mở cửa. Cha mẹ Quách Trí thì đứng ở trong phòng khách chờ đợi một cách mất tự nhiên.
Giọng nói trong trẻo và lưu loát của con gái vang lên chỗ huyền quan :" Đây là em trai em, Quách Hằng ! Quách Hằng, đây là Liêu Viễn!"
Sau đó là giọng của cậu trai lịch sự chào hỏi Quách Hằng, yo, chất giọng này nghe thật là hay.
Kế tiếp Quách Hằng đón lấy đồ trên tay chị gái anh rồi quay người bước vào trong. Quách Trí theo sau, cậu trai kia đi cuối cùng. Rồi nghe thấy con gái bà nhanh nhẹn chỉ huy :" Để đây, để đây này !"
Nhà họ Quách thì vừa vào cửa là huyền quan, rồi mới ngoặt vào phòng khách. Cậu trai kia đi theo hai người trước mặt rồi nghe theo sự chỉ huy sắp xếp của Quách Trí, khom người đặt hai thùng hoa quả trên tay xuống sàn nhà.
Mẹ Quách nhìn lướt qua thì vẫn chưa quan sát được chính diện. Chỉ thấy mặc tây trang, bờ vai rất rộng, thắt lưng rất nhỏ. Chân....... Chân dài ...... rất dài ! Mặc dù khom lưng, nhưng nhìn từ phía sau, vóc người này cũng khiến người ta mát mắt ! Hơn nữa, khẳng định không thấp. Đã bảo là người mẫu mà !
Đúng lúc này, Quách Hằng cũng đặt đồ trên tay xuống, sau đó nhìn mẹ già nhà mình một cách phức tạp.
Mẹ Quách nhạy bén đón nhận cái nhìn của thằng con trai, nhưng lại chẳng thể hiểu được. Bà chợt thót tim lại....... Chẳng lẽ, dáng vẻ cậu trai này ........ xấu xí lắm sao ?
Trao đổi bằng mắt giữa hai mẹ con chỉ diễn ra trong một hai giây, thì cậu trai chân dài kia đã đứng thẳng người lên, quả nhiên đúng như bà nghĩ, cao ơi là cao.
Thôi không sao, cho dù xấu xí thế nào, thì sống quan trọng nhất là người tốt ! Huống chi vóc dáng cao ráo thế này cũng tốt rồi !
Lúc mẹ Qúach đang tự an ủi trong lòng thì Liêu Viễn quay người lại.
Bộ tây trang thoải mái cắt may vừa người, giống như được thiết kế riêng biệt cho vóc người có thân hình chữ V ngược vai rộng eo hẹp này, chỗ nào cũng vừa khin khít, chỗ nào cũng vừa vặn. Áo sơ mi trắng phau, cũng không đeo cà vạt, mở hai nút áo, để lộ xương quai xanh rất đẹp.
Dáng người đã không chê vào đâu được .
Nhưng quan trọng nhất là khuôn mặt kia !
Khuôn mặt đó !
Trong nháy mắt, mẹ Quách cảm thấy như có vô số pháo hoa đang nở rộ trước mắt mình ! Lại giống như mây lành ngũ sắc cuồn cuộn chiếm cứ !
Như thể gió xuân đang phả vào mặt ! Lại giống như lớp lớp ánh hào quang của Đức Phật !
Dường như bà đã nghe thấy tiếng nhạc may mắn bay bổng trên tầng mây !Tiên nữ bay nhảy trong những bộ váy rực rỡ sắc màu !
Nháy mắt đó, mẹ Quách hồi tưởng lại cuộc đời của mình .
Bà nhớ lúc nhỏ, trong họ hàng có người bà thích nhất là một người cậu họ xa. Hồi nhỏ bà không hiểu, tại sao mình lại thấy mặt mày của cậu họ thoải mái hơn người khác.
Cấp hai, cha mẹ răn đe bà không được nói chuyện với thằng nhóc hư hút thuốc trong ngõ nhỏ, đó là một thằng nhóc xấu xa, sớm muộn gì cũng phải đi cải tạo lao động. Bà nghe theo lời dạy của cha mẹ, không bao giờ nói chuyện với thằng nhóc hư đó. Quả đúng như dự liệu của cha mẹ, thằng bé đó về sau thực sự bị đưa đi lao động cải tạo. Nhưng trong lòng bà vô cùng xót xa. Người có khuôn mặt như vậy, tại sao phải làm điều phi pháp .
Lên cấp ba, bà vốn không có chí hướng lớn gì cả, chỉ nghĩ tốt nghiệp xong thì có thể vào nhà máy làm việc kiếm tiền, sẽ là một chuyện hết sức vui vẻ. Nhưng năm đó, khôi phục kỳ thi đại học, chàng trai đẹp trai nhất lớp nói rằng cậu ấy không muốn đi làm, muốn tiếp tục đi học. Bà cũng không nói gì, chỉ chăm chỉ học cả năm trời, cuối cùng cũng trở thành sinh viên đại học.
Nhưng đáng tiếc, bà đã nhầm trường mà chàng trai kia theo học, từ đó về sau bà và cậu ấy mỗi người một nơi.
May may thay, ở trường học, bà đã trông thấy một người đàn ông lớn hơn bà mấy tuổi. Bởi vì kỳ thi đại học bị ngừng lại rất nhiều năm mới khôi phục lại, mà mấy năm đó, chuyện cha con cùng thi, rồi anh em cùng thi đâu đâu cũng có. Hai cha con cùng học một lớp, cũng không có gì ngạc nhiên .
May là, tuổi của người nọ cũng không quá lớn, mà chủ yếu là, rất ưa nhìn, còn đẹp hơn cả chàng trai mà bà đã chăm chỉ học tập để thi vào đại học !
Khi đó không thịnh hành nữ theo đuổi nam, không, khi đó, phải có người giới thiệu thì mới nói chuyện với đối tượng được.
Nhưng bà đã bỏ lỡ trai hư đầu ngõ, bỏ lỡ trai đẹp cấp ba, tới tuổi này rồi, bà quyết tâm không thể bỏ qua người đàn ông đẹp nhất mà bà từng gặp trong cuộc đời.
Bà liền hùng hùng hổ hổ xông lên luôn .
Về sau, bà sinh được một người con gái. Sau đó nữa, bà lại sinh một cậu con trai. Các con của bà đều trông rất đẹp, đây ít nhiều cũng là bà đã tìm cho chúng nó một người cha đẹp !
Tuy nhiên, vào giây phút này, mẹ Quách nhanh chóng điểm lại những người đàn ông đẹp trai đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đời bà, nhưng chung quy lại, giá trị nhan sắc của họ vẫn không bằng chàng trai trước mặt này !
Ánh mắt đầu tiên mẹ Quách nhìn Liêu Viễn, trong sự ngẩn ngơ thì chỉ có một ý niệm trong đầu ..... Thằng bé này, thật là đẹp !
"Ba, mẹ !"
Giọng nói trong trẻo của con gái nhà mình vang lên, pháo hoa tan, mây lành rút, gió xuân không còn, hào quang Đức Phật biến mất. Sau phút giây xuất thần, mẹ Quách đã bị kéo trở lại thế giới hiện thực.
Bà không khỏi cảm thấy mất mát.
Quách Trí giới thiệu với họ :" Đây là Liêu Viễn!"
Lúc này mẹ Quách mới chính thức đánh giá chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt, sau đó, đưa mắt nhìn con gái nhà mình một cách đầy ẩn ý.
Vào lúc này Quách Trí không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa từ cái nhìn của mẹ mình.
Rất lâu, rất lâu về sau cô mới hiểu ra, thì ra sự háo sắc của cô không phải tự dưng mà có.
Mà là di truyền.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ lớn, mẹ Quách dậy thật sớm lôi thằng con trai cùng đi chợ sớm mua về cả đống đồ ăn tươi ngon. Về nhà thì bắc nồi canh lên hầm trước, sau đó lại hô hào chồng con, ba người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa hết sức là sạch sẽ.
Thật ra thì không cần phải dọn dẹp gì cả, từ trước khi Quách Trí gọi điện nói kỳ nghỉ sẽ đưa bạn trai về, thì nhà họ Quách đã tổng vệ sinh sạch sẽ cả rồi !
Đặc biệt là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất trong nhà ----- phòng của Quách Hằng, thực sự là thay đổi diện mạo mới, từ ổ chó biến thành phòng khách sạn năm sao. Bởi vì con gái nói rằng, muốn để Tiểu Liêu ở lại nhà mình mấy ngày, cùng trải qua kỳ nghỉ lễ.
Mẹ Quách tán thành hai tay hai chân.
Con gái đột nhiên có bạn trai, đối với người hoàn toàn xa lạ này, bà cứ lo lắng không đủ thời gian tiếp xúc và quan sát. Ở lại thêm vài ngày càng tốt, vừa vặn để bà quan sát thật kỹ càng người này rốt cuộc như thế nào.
Từ sáng sớm, mẹ Quách đã không yên lòng, cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ.
" Sao còn chưa tới vậy ?" Bà lẩm bẩm.
" Đứng dậy, đứng dậy !" Bà đẩy Quách Hằng," Đừng nằm nữa, ghế sofa cũng bị mày làm loạn hết lên rồi ! Này, gọi điện thoại cho chị mày, xem thử nó tới đâu rồi!"
Lão đại Quách Hằng bất đắc dĩ ngồi dậy :" Giục cái gì chứ, mới mấy giờ à. Khó khăn lắm mới được nghỉ, bà chị thối tha kia của con, chắc chắn là ngủ ườn ra rồi. Giờ này làm gì mà đã thức chứ ."
Mẹ Quách tát bốp lên đầu con trai:" Kêu cái gì thối tha đó, nói chị mày thế hả ?Muốn ăn đòn à !"
" Shhh!" Quách Hằng bực bội," Biết rồi biết rồi. Có gì mà phải thúc giục chứ, không phải chị con đã nói là về ăn trưa sao, giờ mới mấy giờ chứ, còn sớm mà. Chị ấy lái xe tốc độ cao, mẹ cứ gọi điện làm chị ấy phân tâm, nguy hiểm lắm đó."
Mẹ Quách nghe thấy có lý, lúc này mới bỏ qua.
" Ông nói coi, tại sao Tiểu Trí đột nhiên có bạn trai vậy ?" Với giọng kỳ quái, bà quay qua hỏi lão bạn già.
Việc này quả thực là quá đột ngột. Lần trước lúc con gái về nhà, tâm trạng không tốt nên bà không nhắc tới. Vốn dĩ bà còn nghĩ rằng để lần này con gái về thì đề cập với nó một chút về thằng bé mà Dì Hoắc giới thiệu. Vậy mà hôm thứ ba, kỳ nghỉ lễ lớn được kéo dài thêm hai ngày, nó đột nhiên gọi điện về và nói rằng, nghỉ lễ sẽ đưa bạn trai về nhà !
Lúc đó đầu óc của mẹ Quách cũng mụ mị luôn !
" Gấp gáp gì chứ," Ba Quách vững như thái sơn," Để nó về thì hỏi một chút không phải sẽ biết ngay hay sao."
Mẹ Quách :" ..........." Sao mà không cảm nhận được nỗi lòng lo lắng của mình nhỉ ! Đúng là không có tiếng nói chung !
Lại quay qua hỏi Quách Hằng :" Mày có biết hay không ? Chị mày không nói gì với mày à ?"
Con cái lớn rồi, có một số chuyện sẽ không muốn nói với cha mẹ. Nhưng hai chị em tình cảm tốt, giữa chúng không có bí mật gì với nhau. Biết đâu Quách Tiểu Hằng biết gì gì đó thì sao.
Có điều, nói gì thì nói, chuyện lớn thế này, nếu Quách tiểu Hằng biết mà còn dám không nói cho bà biết ,..............Ăn tẩn ngay !
Lần này Quách Hằng thực sự oan uổng, chị gái anh quả thực không hề tiết lộ tin tức gì cho anh.
" Con không biết gì thật mà !" Quách Hằng thề với trời đất," Chị con ....chưa từng nói với con gì hết."
Tuy nhiên Quách Hằng cũng là một tên hóng drama hừng hực, mặc dù không biết rõ tình hình, nhưng không có gì trở ngại anh phân tích sự việc sau đó.
" Đã đưa về gặp cha mẹ, thì chắc chắn không phải ngày một ngày hai nữa, ít nhất cũng đã hẹn hò được một thời gian rồi." Phân tích của anh rõ ràng đâu ra đấy.
" Vậy chính là .... lúc tao kêu nó xem mắt, nó đã qua lại với .... Tiểu Liêu này rồi ?" Mẹ Quách không hiểu, " vậy nó còn xem mắt làm gì hả ? Nói thẳng với tao không phải được rồi hay sao ?"
"Vậy chắc chắn là có nguyên nhân . Có thể lúc ấy quan hệ giữa hai người họ còn chưa đâu vào đâu ? Hay là ...... tên đó, có chút vấn đề ? Nói sao cũng phải có lý do." Quách Hằng sốt sắng hỏi," Chị con đã nói gì với mẹ rồi, mẹ nói với con chút chút đi, con sẽ phân tích kỹ càng."
Mẹ Quách nghĩ nghĩ :" Cũng chẳng có gì, nó chỉ nói, thằng nhỏ này là người mẫu, giờ cũng chưa có nhà, chưa có xe. Nghe điều kiện có hơi kém chút.... "
"Nhưng này cũng không sao," Bà vội vàng nói," Mẹ nói qua điện thoại với nó rồi, không lo điều kiện kém, chủ yếu là xem nhân phẩm."
"Gì chứ, lăn lộn bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn chưa có nhà có xe sao ? Này cũng kém quá rồi đấy ?" Quách Hằng không hài lòng. Chị của anh ở Đế Đô nhà xe đều đã có cả rồi, tên này làm ăn cái kiểu gì thế nhỉ, sao mà chán quá vậy, dựa vào đâu mà xứng với chị của anh chứ !
Lúc này mẹ Quách mới nhớ ra mình đã bỏ sót một cái tin quan trọng, vội vàng nói :" Mà không. Chị mày nói với tao, thằng này vẫn còn hơi nhỏ so với chị mày."
"Hả ?" Quách Hằng kéo dài giọng, tỏ ý không hài lòng," Còn nhỏ hơn chị con sao ? Nhỏ hơn bao nhiêu chứ ? bằng con không ? Vậy có được không đây ? Có biết săn sóc người ta không hả ? Vậy không phải khiến chị con suốt ngày lo lắng tức giận sao ?"
Mẹ Quách lại đập anh một cái :" Sao mày không mong chị mày tốt hơn chút hả ?"
" Con nói thật chứ bộ !" Quách Hằng oan ức.
Nhưng mẹ Quách ngược lại không lo lắng lắm về cái này. Đàn ông ấy mà, dù cho tuổi tác có chút lớn thì, chỗ nào nên trưởng thành cũng vẫn mãi chẳng trưởng thành.
Người chồng chính là đứa con đầu tiên của người vợ, đây là chân lý. Một người đàn ông không thể trưởng thành thực sự nếu không trải qua vài năm tôi luyện trong cuộc sống hôn nhân. Dù cho ở bên ngoài biểu hiện của anh ta có là gì đi chăng nữa.
Không phải khoác lác, mẹ Quách đối với con gái nhà mình vẫn có mấy phần rất chi là tin tưởng.
Con gái bà, không phải đứa ngốc nghếch không biết gì về củi gạo mắc rẻ(*). Nó đã nói rõ ràng là đối phương không nhà không xe, có thể thấy được trong lòng nó đều đã nắm chắc những chuyện này. Bà ngẫm nghĩ lời nói của con trai thì thấy cũng hơi có lý. Trước đó con gái không đề cập với bà, có lẽ là vướng mắc ở cái " không nhà không xe" này.
(*) Nằm trong câu :不当家不知柴米贵:không lo liệu việc nhà không biết gạo củi mắc rẻ
Rất có thể không biết phải tính thế nào nến cuối cùng mới đưa về gặp bố mẹ đây mà.
Thực ra, bà cũng không coi trọng chuyện này lắm. Tất nhiên là sẽ tốt hơn nếu thằng bé có điều kiện kinh tế tốt một chút, nhưng mẹ Quách biết, quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm.
Giờ chưa có tiền, có thể từ từ kiếm.
Nhân phẩm không tốt, thì cả đời cũng chẳng cứu vớt được.
Đối với mắt nhìn của con gái, bà vẫn có chút kỳ vọng....... chỉ là không biết dáng vẻ thế nào, có đẹp hay không ?
Quách Hằng đoán mò bà chị gái nhà mình ngủ ườn, quả thực là không có ! Chưa đến bảy giờ Liêu Viễn đã lôi Quách Trí dậy rồi.
Tối hôm qua tuy rằng hoang đường, nhưng anh biết hôm nay Quách Trí phải chạy xe trên đường cao tốc, nên không chơi đùa đến quá muộn, hai người đi ngủ khá sớm. Vì vậy Quách Trí ngáp một cái, đầu óc tinh thần vẫn khá ổn. Rửa mặt xong trang điểm nhẹ một chút là gương mặt rạng rỡ hẳn lên.
Nhìn trái nhìn phải trong gương, vạch cổ áo ra xem, mới hài lòng bỏ ra. Hôm nay phải về nhà gặp cha mẹ đó nha, hôm qua cô đã nhắc nhở anh.Đặc biệt tránh vùng cổ áo ra, chỗ này là nơi lộ ra bên ngoài áo, trồng dâu tây nhỏ cứ trồng ở những nơi quần áo che phủ được.
Nói sao thì cũng không hay khi về nhà gặp bố mẹ với một đống dấu ấn đỏ.
Ăn sáng xong, cả hai liền ra cửa. Siêu thị gần đó mở cửa lúc bảy giờ ba mươi sáng, Liêu Viễn nhất định muốn mua hoa quả. Hôm qua anh mua nhiều đồ quá không thể cầm hết một lần được, thứ hai là quá muộn, trái cây lúc đó cũng không còn tươi ngon nữa, nên cũng không mua. Sáng ra đi siêu thị, có thể mua được trái cây tươi ngon hơn.
Quách Trí cảm thấy đồ đã đủ nhiều rồi, không cần mua thêm nữa, nhưng không lay chuyển được anh, mới buộc lòng phải đi. Cô định mua một giỏ trái cây là được rồi, mà Liêu Viễn nhất định muốn mua hai thùng trái cây nhập khẩu.
Anh đặc biệt nhấn mạnh :" Anh Lý nói với anh, ngoài giá cả, thì thể tích cũng rất quan trọng đối với người phương Bắc khi tặng quà."
Câu nói này, được xem như tinh túy của văn hóa phương Bắc, Quách Trí vậy mà chẳng thể phản bác lại được.
Quả thật, người phương Nam tặng quà, đôi khi thích cái hộp nho nhỏ . Tuy nhỏ nhưng cao quý. Đồ tặng còn thường được chú trọng, theo lệ cũ.
Còn người phương Bắc thì thích túi lớn túi nhỏ. Vừa vào cửa chủ nhà đón lấy rồi đặt sang một chỗ, ù ôi, một đống lớn luôn ! Vô cùng có mặt mũi !
Đành phải để mặc Liêu Viễn chất đầy cốp xe, cuối cùng đến cả va ly hành lý của anh cũng không nhét được nữa, phải đặt ở chỗ ngồi phía sau.
Quách Trí về nhà thì không cần mang theo gì cả, ở nhà đã có đầy đủ quần áo và vật dụng. Mà cân nhắc đến việc muốn ở lại thêm vài ngày thì Liêu Viễn liền mang theo mấy bộ quần áo để thay đổi.
Hai người khởi hành trước tám giờ, chạy xe hơn ba tiếng đồng hồ, chưa đến mười hai giờ đã tới nhà Quách Trí.
Cuối cùng thì tiếng gõ cửa cũng vang lên, người nhà họ Quách đều mừng rỡ .
Quách Hằng hấp tấp lao ra mở cửa. Cha mẹ Quách Trí thì đứng ở trong phòng khách chờ đợi một cách mất tự nhiên.
Giọng nói trong trẻo và lưu loát của con gái vang lên chỗ huyền quan :" Đây là em trai em, Quách Hằng ! Quách Hằng, đây là Liêu Viễn!"
Sau đó là giọng của cậu trai lịch sự chào hỏi Quách Hằng, yo, chất giọng này nghe thật là hay.
Kế tiếp Quách Hằng đón lấy đồ trên tay chị gái anh rồi quay người bước vào trong. Quách Trí theo sau, cậu trai kia đi cuối cùng. Rồi nghe thấy con gái bà nhanh nhẹn chỉ huy :" Để đây, để đây này !"
Nhà họ Quách thì vừa vào cửa là huyền quan, rồi mới ngoặt vào phòng khách. Cậu trai kia đi theo hai người trước mặt rồi nghe theo sự chỉ huy sắp xếp của Quách Trí, khom người đặt hai thùng hoa quả trên tay xuống sàn nhà.
Mẹ Quách nhìn lướt qua thì vẫn chưa quan sát được chính diện. Chỉ thấy mặc tây trang, bờ vai rất rộng, thắt lưng rất nhỏ. Chân....... Chân dài ...... rất dài ! Mặc dù khom lưng, nhưng nhìn từ phía sau, vóc người này cũng khiến người ta mát mắt ! Hơn nữa, khẳng định không thấp. Đã bảo là người mẫu mà !
Đúng lúc này, Quách Hằng cũng đặt đồ trên tay xuống, sau đó nhìn mẹ già nhà mình một cách phức tạp.
Mẹ Quách nhạy bén đón nhận cái nhìn của thằng con trai, nhưng lại chẳng thể hiểu được. Bà chợt thót tim lại....... Chẳng lẽ, dáng vẻ cậu trai này ........ xấu xí lắm sao ?
Trao đổi bằng mắt giữa hai mẹ con chỉ diễn ra trong một hai giây, thì cậu trai chân dài kia đã đứng thẳng người lên, quả nhiên đúng như bà nghĩ, cao ơi là cao.
Thôi không sao, cho dù xấu xí thế nào, thì sống quan trọng nhất là người tốt ! Huống chi vóc dáng cao ráo thế này cũng tốt rồi !
Lúc mẹ Qúach đang tự an ủi trong lòng thì Liêu Viễn quay người lại.
Bộ tây trang thoải mái cắt may vừa người, giống như được thiết kế riêng biệt cho vóc người có thân hình chữ V ngược vai rộng eo hẹp này, chỗ nào cũng vừa khin khít, chỗ nào cũng vừa vặn. Áo sơ mi trắng phau, cũng không đeo cà vạt, mở hai nút áo, để lộ xương quai xanh rất đẹp.
Dáng người đã không chê vào đâu được .
Nhưng quan trọng nhất là khuôn mặt kia !
Khuôn mặt đó !
Trong nháy mắt, mẹ Quách cảm thấy như có vô số pháo hoa đang nở rộ trước mắt mình ! Lại giống như mây lành ngũ sắc cuồn cuộn chiếm cứ !
Như thể gió xuân đang phả vào mặt ! Lại giống như lớp lớp ánh hào quang của Đức Phật !
Dường như bà đã nghe thấy tiếng nhạc may mắn bay bổng trên tầng mây !Tiên nữ bay nhảy trong những bộ váy rực rỡ sắc màu !
Nháy mắt đó, mẹ Quách hồi tưởng lại cuộc đời của mình .
Bà nhớ lúc nhỏ, trong họ hàng có người bà thích nhất là một người cậu họ xa. Hồi nhỏ bà không hiểu, tại sao mình lại thấy mặt mày của cậu họ thoải mái hơn người khác.
Cấp hai, cha mẹ răn đe bà không được nói chuyện với thằng nhóc hư hút thuốc trong ngõ nhỏ, đó là một thằng nhóc xấu xa, sớm muộn gì cũng phải đi cải tạo lao động. Bà nghe theo lời dạy của cha mẹ, không bao giờ nói chuyện với thằng nhóc hư đó. Quả đúng như dự liệu của cha mẹ, thằng bé đó về sau thực sự bị đưa đi lao động cải tạo. Nhưng trong lòng bà vô cùng xót xa. Người có khuôn mặt như vậy, tại sao phải làm điều phi pháp .
Lên cấp ba, bà vốn không có chí hướng lớn gì cả, chỉ nghĩ tốt nghiệp xong thì có thể vào nhà máy làm việc kiếm tiền, sẽ là một chuyện hết sức vui vẻ. Nhưng năm đó, khôi phục kỳ thi đại học, chàng trai đẹp trai nhất lớp nói rằng cậu ấy không muốn đi làm, muốn tiếp tục đi học. Bà cũng không nói gì, chỉ chăm chỉ học cả năm trời, cuối cùng cũng trở thành sinh viên đại học.
Nhưng đáng tiếc, bà đã nhầm trường mà chàng trai kia theo học, từ đó về sau bà và cậu ấy mỗi người một nơi.
May may thay, ở trường học, bà đã trông thấy một người đàn ông lớn hơn bà mấy tuổi. Bởi vì kỳ thi đại học bị ngừng lại rất nhiều năm mới khôi phục lại, mà mấy năm đó, chuyện cha con cùng thi, rồi anh em cùng thi đâu đâu cũng có. Hai cha con cùng học một lớp, cũng không có gì ngạc nhiên .
May là, tuổi của người nọ cũng không quá lớn, mà chủ yếu là, rất ưa nhìn, còn đẹp hơn cả chàng trai mà bà đã chăm chỉ học tập để thi vào đại học !
Khi đó không thịnh hành nữ theo đuổi nam, không, khi đó, phải có người giới thiệu thì mới nói chuyện với đối tượng được.
Nhưng bà đã bỏ lỡ trai hư đầu ngõ, bỏ lỡ trai đẹp cấp ba, tới tuổi này rồi, bà quyết tâm không thể bỏ qua người đàn ông đẹp nhất mà bà từng gặp trong cuộc đời.
Bà liền hùng hùng hổ hổ xông lên luôn .
Về sau, bà sinh được một người con gái. Sau đó nữa, bà lại sinh một cậu con trai. Các con của bà đều trông rất đẹp, đây ít nhiều cũng là bà đã tìm cho chúng nó một người cha đẹp !
Tuy nhiên, vào giây phút này, mẹ Quách nhanh chóng điểm lại những người đàn ông đẹp trai đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đời bà, nhưng chung quy lại, giá trị nhan sắc của họ vẫn không bằng chàng trai trước mặt này !
Ánh mắt đầu tiên mẹ Quách nhìn Liêu Viễn, trong sự ngẩn ngơ thì chỉ có một ý niệm trong đầu ..... Thằng bé này, thật là đẹp !
"Ba, mẹ !"
Giọng nói trong trẻo của con gái nhà mình vang lên, pháo hoa tan, mây lành rút, gió xuân không còn, hào quang Đức Phật biến mất. Sau phút giây xuất thần, mẹ Quách đã bị kéo trở lại thế giới hiện thực.
Bà không khỏi cảm thấy mất mát.
Quách Trí giới thiệu với họ :" Đây là Liêu Viễn!"
Lúc này mẹ Quách mới chính thức đánh giá chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt, sau đó, đưa mắt nhìn con gái nhà mình một cách đầy ẩn ý.
Vào lúc này Quách Trí không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa từ cái nhìn của mẹ mình.
Rất lâu, rất lâu về sau cô mới hiểu ra, thì ra sự háo sắc của cô không phải tự dưng mà có.
Mà là di truyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.