Chương 90
Tụ Trặc
14/10/2021
Edit : Michellevn
Bàn tay Quách Trí bị Liêu Viễn siết đến là chặt, cạnh của thẻ ngân hàng cưng cứng làm tay có hơi đau. Nghiêm túc mà nói, Quách Trí chưa bao giờ qua lại với kiểu đàn ông giao nộp thẻ ngân hàng kiểu này. Bạn bè chơi thân với Quách Trí, đa phần đều có năng lực làm việc vững vàng, cũng rất coi trọng tham vọng sự nghiệp. Trong đó có không ít tự mình khởi nghiệp hoặc trước sau gì cũng khởi nghiệp.
Mà kiểu đàn ông giao nộp thẻ ngân hàng, rồi hàng tháng nhận một khoản tiêu vặt cố định từ vợ hay bạn gái thì quả thực là không nằm trong số này. Thử tưởng tượng coi, nếu một người đàn ông mỗi tháng đều có thể tự mình sắp xếp tiền của mình một cách sít sao, vậy thì hành vi chi tiêu hàng ngày của anh ta chắc chắn sẽ có chọn lọc. Chẳng hạn như, lúc bạn bè tụ tập ăn uống, mọi người giành nhau trả tiền thì chỉ có duy nhất người này im lặng .
Loại hành vi này, lần một lần hai thì được, chứ nhiều hơn là khiến người ta chán.
Con người muốn có tiền đồ rộng mở, dựa vào làm công ăn lương sáng chín chiều năm thì rất khó. Ngay cả khi có được dự án tốt, ý tưởng hay, một vài người muốn kết nhóm chung làm gì đó. Mà với kiểu người cả ngày chi tiêu đong đếm thì thử hỏi ai sẽ đưa anh ta vào cùng ? Hội nào sẵn sàng dẫn anh ta kiếm ăn ?
Đàn ông như vậy, trước giờ chưa từng lọt vào mắt của Quách Trí.
Cô luôn tin rằng, hai người ở bên nhau, thì nên độc lập bình đảng về tài chính.
Thế nên cô thực sự không thể ngờ được, có một ngày cô được giao nộp một tấm thẻ ngân hàng.
Mà kỳ quái chính là, nhìn chàng trai này cứng rắn nhét thẻ ngân hàng cho cô, đồng thời tuyên bố bản thân mình một tháng không tiêu bao nhiêu tiền, cô lại không hề cảm thấy coi thường anh chút nào.
Mà ngược lại, đáy lòng của cô, mơ hồ rung động.
Đây là một tấm thẻ ngân hàng, trong thẻ là toàn bộ số tiền tiết kiệm từ trước tới giờ của Liêu Viễn. Đối với một thanh niên trẻ đang phiêu bạt ngoài đời không có nhà không có xe như Liêu Viễn thì tấm thẻ này chính là tất cả tài sản của anh.
Quách Trí nhìn vào mắt Liêu Viễn, nhìn hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo ấy, cảm nhận được rõ ràng sự bất bình đẳng giữa cô và anh trong mối quan hệ này.
Đúng là vừa rồi, khi nói lời chia tay với Liêu Viễn, xác thực là cô vô cùng khổ sở. Nhưng cô có thể vượt qua nỗi khổ sở này. Trong mối quan hệ này, cô luôn có khả năng khiến bản thân mình tiến hoặc lùi.
Nhưng Liêu Viễn thì không ! Đối với mối quan hệ này, Liêu Viễn có kiểu quyết tâm được ăn cả, ngã về không ! Anh để mình yêu mà không có đường lui !
Vừa rồi anh rõ ràng để Quách Trí hiểu rằng, với anh mà nói, Quách Trí là tất cả.
Đối với anh, có Quách Trí mới có ý nghĩa. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có Quách Trí ....?Quách Trí không khỏi nhớ đến hồi mới quen anh, cái cảm giác chán nản ấy cứ quẩn quanh khắp người anh, nó phát ra từ xương tủy.
Quách Trí không thể chấp nhận Liêu Viễn sẽ trở lại như vậy !
Chỉ cần cô vừa nghĩ đến, Liêu Viễn cho rằng cô chính là tất cả của anh, thì cô liền thấy đau lòng.
Đối với Quách Trí, cô có cha mẹ anh em, cô có bạn bè hội nhóm, cô có công việc sự nghiệp. Cho dù cô thích Liêu Viễn từ tận đáy lòng, thì Liêu Viễn cũng không thể trở thành toàn bộ của cô. Bởi vì, ngoài Liêu Viễn ra, cô còn có rất nhiều, rất nhiều.
Nhưng Liêu Viễn không có gì cả.
Không hề có gì cả !
Thế nên cô trở thành tất cả của anh .
Quách Trí nhìn khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt trong veo của Liêu Viễn, trong lòng liền dâng lên một cảm giác vừa quen vừa lạ .
Mấy năm nay, cô từng qua lại với không ít đàn ông. Nhưng đã lâu lắm rồi không có người đàn ông nào có thể khiến cô có cảm giác này.
Đã lâu lắm rồi, không có người đàn ông nào khiến cô không buông bỏ được như này.
Đã lâu lắm rồi, không có người đàn ông nào có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô như này.
Đã lâu lắm rồi, không có người đàn ông nào có thể khiến cô vừa nghĩ đến chia tay với anh ta đã cảm thấy đau lòng.
Tựa như, Lâm Bác năm đó.
Lý trí Quách Trí biết rất rõ, Lâm Bác nói mới là sự thật. Mỗi điểm mà Lâm Bác nêu ra đều đánh trúng chỗ hiểm, đều làm cho người ta không thể bác bỏ.
Lâm Bác không nói với cô là cô nên làm thế nào, anh ấy chỉ bày ra hiện thực cho cô xem. Bởi vì Lâm Bác biết, người lý trí như cô, sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
Đúng như Lâm Bác nghĩ, sau khi trải qua nỗi đau khổ ngắn ngủi, Quách Trí đã đưa ra lựa chọn chín chắn và lý trí nhất, và cũng là tốt nhất cho Liêu Viễn.
Chỉ là cô và Lâm Bác đều không thể ngờ rằng, so với suy nghĩ của họ, thì Liêu Viễn kiên quyết thậm chí dứt khoát hơn.
Quách Trí nhìn Liêu Viễn, biết rõ rằng những gì anh nói và làm lúc này, đều là sự kích động bồng bột vì tuổi trẻ mà thôi. Là không lý trí, không chín chắn, có thể để lại hậu quả khiến tương lai người ta hối hận hoặc tiếc nuối.
Nhưng không biết vì sao, cùng với sự rung động từ đáy lòng còn có một sự chua xót xông lên trong hốc mắt.
Tầm nhìn không biết vì sao mà trở nên mờ ảo.
Trong mờ ảo, thấy khuôn mặt của Liêu Viễn phóng lớn lên, tiến lại gần. Sau đó cảm thấy bờ môi ấm áp, nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên mắt và má cô.
Nghe được giọng nói của anh run rẩy :" Đừng khóc,Quách Trí, ........đừng khóc.........."
Quách Trí hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống.
Từ đầu đến cuối, Liêu Viễn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra. Anh im lặng nhìn cô, chờ cô tuyên án cho cuộc đời anh. Sống, hay chết .
Tính cách của Quách Trí trước giờ luôn quả đoán và kiên quyết, những suy nghĩ lộn xộn, và rối rắm cùng đấu tranh và sự đau khổ của cô, có vẻ phức tạp và kéo dài, nhưng thực ra chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Khi mọi thứ đã rõ ràng, thời gian đưa ra quyết định cũng chỉ là một giây.
Cô ngước lên, nhìn Liêu Viễn chăm chú.
"Liêu Viễn....." Cô nhìn anh và nói," Anh nhớ kỹ, hôm nay, em đã cho anh lời khuyên đúng đắn và cũng đã cho anh lựa chọn."
Liêu Viễn cũng nhìn cô không chớp mắt, chắm chú nhìn cánh môi hồng nhạt của cô mấp máy, nghiêm túc lắng nghe mỗi một chữ cô nói ra.
Ánh mắt Quách Trí vô cùng sắc bém, mang theo cảm giác áp chế mạnh mẽ.
Cô nói :" Thế nên, tương lai có một ngày, nếu anh hối hận, nhớ kỹ, cái nồi này, em không cõng !"( Kiểu như chuyện này em không chịu trách nhiệm )
Liêu Viễn nhìn cô, từ từ, từ từ .... nhoẻn miệng cười.
Quách Trí muốn kìm lại.Cô mím chặt môi, hếch cằm lên, nhưng lại không thể kìm nổi, khóe miệng nhếch lên ....
Liêu Viễn buông tay Quách Trí ra, rồi đột nhiên kéo cô vào lòng.
Anh ôm chặt lấy cô, hận không thể khảm cô vào trong người mình. Anh vùi mặt mình vào trong hõm cổ cô, tham lam hít hà mùi của cô.
" Sau này không được tùy tiện nói chia tay ! Hỏi cũng không chịu hỏi anh !" Anh nói bằng giọng giận dỗi và tủi thân.
" Vậy sau này hỏi anh trước, sau đó mới nói chia tay." Cô cười
" ........Không được !" Xấu chết được !
Quách Trí ôm lấy chàng trai của cô, cười lớn....
Chiều hôm sau, Quách Trí xuất hiện ở văn phòng của Lâm Bác, mang cho anh ấy một câu trả lời bất ngờ và đó cũng không phải là câu trả lời mà anh ấy mong đợi.
Anh ấy nhìn chằm chằm Quách Trí, một lúc lâu sau mới nói :" Em muốn tôi nói gì ?"
Quách Trí cười cười thản nhiên :" Thì cứ nói đi."
Lâm Bác:" Đây là em thấy sắc đẹp liền mờ mắt (*)."
(*)色令智昏 (Sắc lệnh trí hôn): ý là vì sắc mà làm ra những chuyện sai lầm.(meovip1912.wordpress)
Quách Trí cười :" Em còn nhập hồn hôn quân cơ đấy."
Lâm Bác tức đến đau cả gan :" Tôi không đùa với em !"
Quách Trí khẽ cười :" Em cũng không đùa với anh."
"Em không sợ sau này cậu ấy hối hận sao?" Anh ấy nhìn cô chằm chằm :" Em biết chứ, con người thì sẽ thay đổi. Từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, đôi khi có thể giống như biến thành một người khác !"
Quách Trí vắt chân lên, lấy trong giỏ ra một điếu thuốc lá thơm dành cho phụ nữ, châm thuốc, phả ra làn khói trắng.
" Nếu cậu ấy hối hận, oán em, hận em ..... Em chịu hết !" Khóe miệng Quách Trí khẽ nhếch lên.
Ngón tay của cô mảnh mai kẹp điếu thuốc nhỏ dài, tư thế xinh đẹp như trong hồi ức của Lâm Bác. Nhưng Quách Trí như này khiến anh ấy cảm thấy xa lạ.
Như anh ấy vừa nói, con người sẽ thay đổi, từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, đôi khi có thể giống như biến thành một người khác
Quách Trí ngược lại chưa đến mức biến thành một người khác. Nhưng Lâm Bác cảm nhận được, so với Quách Trí hồi đó ở bên anh, thì Quách Trí hiện giờ mạnh mẽ và ngang tàng hơn .
Kiểu ngang tàng này, xuất phát từ sự tự tin mạnh mẽ vào chính mình.
Lâm Bác nghĩ không ra rốt cuộc có chỗ nào sai lệch.
Sự việc lần này chỉ do ngoài ý muốn, nhưng anh ấy tức thì nắm lấy cơ hội, tận dụng tình huống. Kiểu thuận nước đẩy thuyền này, có thể nói là làm rồi thì không có dấu vết tìm kiếm.
Rõ ràng hôm qua anh ấy đã dẫn dắt Quách Trí đưa ra quyết định lý trí, vì sao chỉ sau một đêm, cô đã lật lọng lại hết rồi ?
Nguyên nhân chỉ có thể là Liêu Viễn!
Lần đầu tiên Lâm Bác cảm thấy, tình địch mà anh ấy căn bản không để vào mắt này, khó đối phó hơn anh ấy nghĩ.
Cũng là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy, chuyện mà trước giờ anh ấy vẫn luôn có thể khống chế được, thực ra có một chút out of trol (*).....
(*) nguyên văn CV để như vậy, nhưng mình thấy chính xác phải là out of control mới đúng.
" Em như này, đến tôi cũng không nhận ra nổi nữa." Anh ấy trầm giọng bảo.
" Nói toàn mấy lời vô dụng." Quách Trí lườm trắng mắt," Nếu em đã quyết định mà anh vẫn nói mấy lời như này thì còn có ý nghĩa gì? Nào nào, tới chuyện quan trọng ! Nói chút coi, chuyện này bây giờ nên làm thế nào là tốt ?Em không hiểu showbiz, sẽ nghe theo anh."
" Nhanh lên, nhanh lên nào ! Cho một ý kiến đi." Cô sốt ruộc thúc gịuc anh ấy.
Thật là, Lâm Bác cũng trở nên lề mề như vậy từ khi nào thế nhỉ. Quả thực là con người sẽ thay đổi mà, có lẽ là liên quan đến tuổi tác chăng.
Lâm Bác tức đến nỗi tim gan phèo phổi cũng điên lên luôn!
Vốn dĩ mọi thứ đã ổn cả rồi, thuyết phục Quách Trí chia tay với Liêu Viễn, bất luận về công hay tư, thì anh ấy cũng là người thắng cuộc cuối cùng. Ai mà ngờ vừa thức giấc tình hình đã đảo ngược.
Nhưng như Quách Trí đã nói, đã quyết định rồi thì nói gì cũng vô ích. Đến lúc này rồi, Lâm Bác chỉ có thể gác lại một số suy nghĩ thầm kín mà nhìn nhận vấn đề dưới góc độ lãi lỗ.
Hai người này, một là người phụ nữ mà anh ấy không muốn để cô phải chịu thương tổn, hai là hạt mầm tốt mà anh ấy đã bỏ công vun trồng .... Tim gan Lâm Bác có đau đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn chỉ có thể nghĩ thật tốt cách giải quyết vấn đề trước !
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi, căm hận mà nói :" Nếu hai người chết cũng không chia tay thì chỉ có thể làm ngược lại mà thôi."
"Quách Trí, em ra một màn đi."
Bàn tay Quách Trí bị Liêu Viễn siết đến là chặt, cạnh của thẻ ngân hàng cưng cứng làm tay có hơi đau. Nghiêm túc mà nói, Quách Trí chưa bao giờ qua lại với kiểu đàn ông giao nộp thẻ ngân hàng kiểu này. Bạn bè chơi thân với Quách Trí, đa phần đều có năng lực làm việc vững vàng, cũng rất coi trọng tham vọng sự nghiệp. Trong đó có không ít tự mình khởi nghiệp hoặc trước sau gì cũng khởi nghiệp.
Mà kiểu đàn ông giao nộp thẻ ngân hàng, rồi hàng tháng nhận một khoản tiêu vặt cố định từ vợ hay bạn gái thì quả thực là không nằm trong số này. Thử tưởng tượng coi, nếu một người đàn ông mỗi tháng đều có thể tự mình sắp xếp tiền của mình một cách sít sao, vậy thì hành vi chi tiêu hàng ngày của anh ta chắc chắn sẽ có chọn lọc. Chẳng hạn như, lúc bạn bè tụ tập ăn uống, mọi người giành nhau trả tiền thì chỉ có duy nhất người này im lặng .
Loại hành vi này, lần một lần hai thì được, chứ nhiều hơn là khiến người ta chán.
Con người muốn có tiền đồ rộng mở, dựa vào làm công ăn lương sáng chín chiều năm thì rất khó. Ngay cả khi có được dự án tốt, ý tưởng hay, một vài người muốn kết nhóm chung làm gì đó. Mà với kiểu người cả ngày chi tiêu đong đếm thì thử hỏi ai sẽ đưa anh ta vào cùng ? Hội nào sẵn sàng dẫn anh ta kiếm ăn ?
Đàn ông như vậy, trước giờ chưa từng lọt vào mắt của Quách Trí.
Cô luôn tin rằng, hai người ở bên nhau, thì nên độc lập bình đảng về tài chính.
Thế nên cô thực sự không thể ngờ được, có một ngày cô được giao nộp một tấm thẻ ngân hàng.
Mà kỳ quái chính là, nhìn chàng trai này cứng rắn nhét thẻ ngân hàng cho cô, đồng thời tuyên bố bản thân mình một tháng không tiêu bao nhiêu tiền, cô lại không hề cảm thấy coi thường anh chút nào.
Mà ngược lại, đáy lòng của cô, mơ hồ rung động.
Đây là một tấm thẻ ngân hàng, trong thẻ là toàn bộ số tiền tiết kiệm từ trước tới giờ của Liêu Viễn. Đối với một thanh niên trẻ đang phiêu bạt ngoài đời không có nhà không có xe như Liêu Viễn thì tấm thẻ này chính là tất cả tài sản của anh.
Quách Trí nhìn vào mắt Liêu Viễn, nhìn hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo ấy, cảm nhận được rõ ràng sự bất bình đẳng giữa cô và anh trong mối quan hệ này.
Đúng là vừa rồi, khi nói lời chia tay với Liêu Viễn, xác thực là cô vô cùng khổ sở. Nhưng cô có thể vượt qua nỗi khổ sở này. Trong mối quan hệ này, cô luôn có khả năng khiến bản thân mình tiến hoặc lùi.
Nhưng Liêu Viễn thì không ! Đối với mối quan hệ này, Liêu Viễn có kiểu quyết tâm được ăn cả, ngã về không ! Anh để mình yêu mà không có đường lui !
Vừa rồi anh rõ ràng để Quách Trí hiểu rằng, với anh mà nói, Quách Trí là tất cả.
Đối với anh, có Quách Trí mới có ý nghĩa. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có Quách Trí ....?Quách Trí không khỏi nhớ đến hồi mới quen anh, cái cảm giác chán nản ấy cứ quẩn quanh khắp người anh, nó phát ra từ xương tủy.
Quách Trí không thể chấp nhận Liêu Viễn sẽ trở lại như vậy !
Chỉ cần cô vừa nghĩ đến, Liêu Viễn cho rằng cô chính là tất cả của anh, thì cô liền thấy đau lòng.
Đối với Quách Trí, cô có cha mẹ anh em, cô có bạn bè hội nhóm, cô có công việc sự nghiệp. Cho dù cô thích Liêu Viễn từ tận đáy lòng, thì Liêu Viễn cũng không thể trở thành toàn bộ của cô. Bởi vì, ngoài Liêu Viễn ra, cô còn có rất nhiều, rất nhiều.
Nhưng Liêu Viễn không có gì cả.
Không hề có gì cả !
Thế nên cô trở thành tất cả của anh .
Quách Trí nhìn khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt trong veo của Liêu Viễn, trong lòng liền dâng lên một cảm giác vừa quen vừa lạ .
Mấy năm nay, cô từng qua lại với không ít đàn ông. Nhưng đã lâu lắm rồi không có người đàn ông nào có thể khiến cô có cảm giác này.
Đã lâu lắm rồi, không có người đàn ông nào khiến cô không buông bỏ được như này.
Đã lâu lắm rồi, không có người đàn ông nào có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô như này.
Đã lâu lắm rồi, không có người đàn ông nào có thể khiến cô vừa nghĩ đến chia tay với anh ta đã cảm thấy đau lòng.
Tựa như, Lâm Bác năm đó.
Lý trí Quách Trí biết rất rõ, Lâm Bác nói mới là sự thật. Mỗi điểm mà Lâm Bác nêu ra đều đánh trúng chỗ hiểm, đều làm cho người ta không thể bác bỏ.
Lâm Bác không nói với cô là cô nên làm thế nào, anh ấy chỉ bày ra hiện thực cho cô xem. Bởi vì Lâm Bác biết, người lý trí như cô, sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
Đúng như Lâm Bác nghĩ, sau khi trải qua nỗi đau khổ ngắn ngủi, Quách Trí đã đưa ra lựa chọn chín chắn và lý trí nhất, và cũng là tốt nhất cho Liêu Viễn.
Chỉ là cô và Lâm Bác đều không thể ngờ rằng, so với suy nghĩ của họ, thì Liêu Viễn kiên quyết thậm chí dứt khoát hơn.
Quách Trí nhìn Liêu Viễn, biết rõ rằng những gì anh nói và làm lúc này, đều là sự kích động bồng bột vì tuổi trẻ mà thôi. Là không lý trí, không chín chắn, có thể để lại hậu quả khiến tương lai người ta hối hận hoặc tiếc nuối.
Nhưng không biết vì sao, cùng với sự rung động từ đáy lòng còn có một sự chua xót xông lên trong hốc mắt.
Tầm nhìn không biết vì sao mà trở nên mờ ảo.
Trong mờ ảo, thấy khuôn mặt của Liêu Viễn phóng lớn lên, tiến lại gần. Sau đó cảm thấy bờ môi ấm áp, nhẹ nhàng cẩn thận hôn lên mắt và má cô.
Nghe được giọng nói của anh run rẩy :" Đừng khóc,Quách Trí, ........đừng khóc.........."
Quách Trí hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống.
Từ đầu đến cuối, Liêu Viễn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra. Anh im lặng nhìn cô, chờ cô tuyên án cho cuộc đời anh. Sống, hay chết .
Tính cách của Quách Trí trước giờ luôn quả đoán và kiên quyết, những suy nghĩ lộn xộn, và rối rắm cùng đấu tranh và sự đau khổ của cô, có vẻ phức tạp và kéo dài, nhưng thực ra chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Khi mọi thứ đã rõ ràng, thời gian đưa ra quyết định cũng chỉ là một giây.
Cô ngước lên, nhìn Liêu Viễn chăm chú.
"Liêu Viễn....." Cô nhìn anh và nói," Anh nhớ kỹ, hôm nay, em đã cho anh lời khuyên đúng đắn và cũng đã cho anh lựa chọn."
Liêu Viễn cũng nhìn cô không chớp mắt, chắm chú nhìn cánh môi hồng nhạt của cô mấp máy, nghiêm túc lắng nghe mỗi một chữ cô nói ra.
Ánh mắt Quách Trí vô cùng sắc bém, mang theo cảm giác áp chế mạnh mẽ.
Cô nói :" Thế nên, tương lai có một ngày, nếu anh hối hận, nhớ kỹ, cái nồi này, em không cõng !"( Kiểu như chuyện này em không chịu trách nhiệm )
Liêu Viễn nhìn cô, từ từ, từ từ .... nhoẻn miệng cười.
Quách Trí muốn kìm lại.Cô mím chặt môi, hếch cằm lên, nhưng lại không thể kìm nổi, khóe miệng nhếch lên ....
Liêu Viễn buông tay Quách Trí ra, rồi đột nhiên kéo cô vào lòng.
Anh ôm chặt lấy cô, hận không thể khảm cô vào trong người mình. Anh vùi mặt mình vào trong hõm cổ cô, tham lam hít hà mùi của cô.
" Sau này không được tùy tiện nói chia tay ! Hỏi cũng không chịu hỏi anh !" Anh nói bằng giọng giận dỗi và tủi thân.
" Vậy sau này hỏi anh trước, sau đó mới nói chia tay." Cô cười
" ........Không được !" Xấu chết được !
Quách Trí ôm lấy chàng trai của cô, cười lớn....
Chiều hôm sau, Quách Trí xuất hiện ở văn phòng của Lâm Bác, mang cho anh ấy một câu trả lời bất ngờ và đó cũng không phải là câu trả lời mà anh ấy mong đợi.
Anh ấy nhìn chằm chằm Quách Trí, một lúc lâu sau mới nói :" Em muốn tôi nói gì ?"
Quách Trí cười cười thản nhiên :" Thì cứ nói đi."
Lâm Bác:" Đây là em thấy sắc đẹp liền mờ mắt (*)."
(*)色令智昏 (Sắc lệnh trí hôn): ý là vì sắc mà làm ra những chuyện sai lầm.(meovip1912.wordpress)
Quách Trí cười :" Em còn nhập hồn hôn quân cơ đấy."
Lâm Bác tức đến đau cả gan :" Tôi không đùa với em !"
Quách Trí khẽ cười :" Em cũng không đùa với anh."
"Em không sợ sau này cậu ấy hối hận sao?" Anh ấy nhìn cô chằm chằm :" Em biết chứ, con người thì sẽ thay đổi. Từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, đôi khi có thể giống như biến thành một người khác !"
Quách Trí vắt chân lên, lấy trong giỏ ra một điếu thuốc lá thơm dành cho phụ nữ, châm thuốc, phả ra làn khói trắng.
" Nếu cậu ấy hối hận, oán em, hận em ..... Em chịu hết !" Khóe miệng Quách Trí khẽ nhếch lên.
Ngón tay của cô mảnh mai kẹp điếu thuốc nhỏ dài, tư thế xinh đẹp như trong hồi ức của Lâm Bác. Nhưng Quách Trí như này khiến anh ấy cảm thấy xa lạ.
Như anh ấy vừa nói, con người sẽ thay đổi, từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, đôi khi có thể giống như biến thành một người khác
Quách Trí ngược lại chưa đến mức biến thành một người khác. Nhưng Lâm Bác cảm nhận được, so với Quách Trí hồi đó ở bên anh, thì Quách Trí hiện giờ mạnh mẽ và ngang tàng hơn .
Kiểu ngang tàng này, xuất phát từ sự tự tin mạnh mẽ vào chính mình.
Lâm Bác nghĩ không ra rốt cuộc có chỗ nào sai lệch.
Sự việc lần này chỉ do ngoài ý muốn, nhưng anh ấy tức thì nắm lấy cơ hội, tận dụng tình huống. Kiểu thuận nước đẩy thuyền này, có thể nói là làm rồi thì không có dấu vết tìm kiếm.
Rõ ràng hôm qua anh ấy đã dẫn dắt Quách Trí đưa ra quyết định lý trí, vì sao chỉ sau một đêm, cô đã lật lọng lại hết rồi ?
Nguyên nhân chỉ có thể là Liêu Viễn!
Lần đầu tiên Lâm Bác cảm thấy, tình địch mà anh ấy căn bản không để vào mắt này, khó đối phó hơn anh ấy nghĩ.
Cũng là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy, chuyện mà trước giờ anh ấy vẫn luôn có thể khống chế được, thực ra có một chút out of trol (*).....
(*) nguyên văn CV để như vậy, nhưng mình thấy chính xác phải là out of control mới đúng.
" Em như này, đến tôi cũng không nhận ra nổi nữa." Anh ấy trầm giọng bảo.
" Nói toàn mấy lời vô dụng." Quách Trí lườm trắng mắt," Nếu em đã quyết định mà anh vẫn nói mấy lời như này thì còn có ý nghĩa gì? Nào nào, tới chuyện quan trọng ! Nói chút coi, chuyện này bây giờ nên làm thế nào là tốt ?Em không hiểu showbiz, sẽ nghe theo anh."
" Nhanh lên, nhanh lên nào ! Cho một ý kiến đi." Cô sốt ruộc thúc gịuc anh ấy.
Thật là, Lâm Bác cũng trở nên lề mề như vậy từ khi nào thế nhỉ. Quả thực là con người sẽ thay đổi mà, có lẽ là liên quan đến tuổi tác chăng.
Lâm Bác tức đến nỗi tim gan phèo phổi cũng điên lên luôn!
Vốn dĩ mọi thứ đã ổn cả rồi, thuyết phục Quách Trí chia tay với Liêu Viễn, bất luận về công hay tư, thì anh ấy cũng là người thắng cuộc cuối cùng. Ai mà ngờ vừa thức giấc tình hình đã đảo ngược.
Nhưng như Quách Trí đã nói, đã quyết định rồi thì nói gì cũng vô ích. Đến lúc này rồi, Lâm Bác chỉ có thể gác lại một số suy nghĩ thầm kín mà nhìn nhận vấn đề dưới góc độ lãi lỗ.
Hai người này, một là người phụ nữ mà anh ấy không muốn để cô phải chịu thương tổn, hai là hạt mầm tốt mà anh ấy đã bỏ công vun trồng .... Tim gan Lâm Bác có đau đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn chỉ có thể nghĩ thật tốt cách giải quyết vấn đề trước !
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi, căm hận mà nói :" Nếu hai người chết cũng không chia tay thì chỉ có thể làm ngược lại mà thôi."
"Quách Trí, em ra một màn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.