Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Chương 328
Phi Y
19/10/2021
Vân Khương Mịch đặt chén trà xuống, nghiêm túc nhìn ông ta: “Thật ra hôm nay con vào cung là có chính sự.”
“Có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau thả!”
Ở trước mặt nàng, Mặc Quốc Thiên luôn bị dày vò tra tấn, đâu có dáng vẻ của một Đế vương cao cao tại thượng.
“Phụ hoàng, xin người hãy dùng những lời văn minh, xã hội hài hoà văn minh, ngài, con, hắn”
Mặc Quốc Thiên: “…Mời nói”
“Như vậy còn tạm được.”
Vân Khương Mịch nở nụ cười hài lòng: “Không phải là nhi tức bắt bẻ người mà là người vốn dĩ đã có tuổi rồi, sức khoẻ lại không tốt, tức giận cọc cän như thế này thực sự không tốt..”
“Con có nói không? Không nói thì cút đi! Lải nhải bên tai trẫm, ồn ào quá đi!”
Mặc Quốc Thiên bực bội trừng mắt nhìn nàng. Nha đầu này thật sự là không chừa mặt mũi cho ông ta.
“Con nghe nói có một vị kỳ tài ở chỗ của người, cho nên cố ý đến đây mở mang tầm mắt”
Nhìn thấy ông ta thật sự tức giận, Vân Khương Mịch nói liền một hơi: “Phụ hoàng cũng biết con thích nhất là tham gia vào những chuyện náo nhiệt, nghe ngóng tin tức mà. Nói không chừng còn có thể giúp người xem vị kỳ tài này từ đâu đến đây”
Nói cả một đoạn dài như vậy, dường như nàng chưa từng dừng lại. Mặc Quốc Thiên nghe mà thấy khó chịu, suýt chút nữa là không thở được. Kêu nha đầu này nói nhanh, nha đầu này thật sự lại nói nhanh như vậy sao?
“Vị này chính là kỳ tài.”
Mặc Quốc Thiên đưa tay chỉ Tống Tử Ngư, nói: “Đích thực là một vị kỳ tài”
Kỳ thì kỳ ở chỗ, đầu óc không bình thường. Ngay cả chuyện trên mông của ông ta có cái bớt cũng nói ra được…
Thấy sắc mặt của ông ta xám xanh, dường như là có chuyện gì đó khó nói ra. Ánh mắt Vân Khương Mịch nghỉ ngờ nhìn về phía Mặc Phùng Dương và Tống Tử Ngư. Nhưng người phía trước tỏ ra điệu bộ: “Chuyện này không có liên quan đến Bổn vương, là hắn ta tự tìm đường chết”
Người phía sau, mắt nhìn lỗ mũi, vốn dĩ xem như không có chuyện gì xảy ra. Một cảnh nhỏ!
Nàng nở nụ cười: “Đã là kỳ tài, vì sao Phụ hoàng lại không giữ lại mà trọng dụng? Dù sao thì trong triều bây giờ cũng đang rất thiếu kỳ tài!”
“Hậu cung không được tham gia vào chính sự”
Mặc Quốc Thiên xụ mặt xuống. Đến lúc này mới biết nói hậu cung không được tham gia vào chính sự sao? Lúc trước khi đe doạ chặt đầu uy hiếp nàng phải bày mưu tính kế, sao không nói hậu cung không được tham gia vào chính sự đi.
Vân Khương Mịch chớp mắt: “Nhi tức chỉ đưa ra kiến nghị với người.”
“Vậy con nói xem, hắn ta có thể làm được việc gì ở trong triều?”
“Cái tên Lưu Đại Văn giả mạo kia chẳng phải đã bị chém đầu rồi sao? Hiện nay ở trong triều con thấy còn thiếu một vị Khâm Thiên Giám, vị kỳ tài này nếu như đã lọt được vào mắt của Phụ hoàng vậy thì để cho hắn làm Khâm Thiên Giám chẳng phải là vừa thích hợp sao?”
Nghe xong lời của nàng nói, ánh mắt của Mặc Quốc Thiên hiện lên sự phức tạp, nhìn nàng chăm chú. Lưu Đại Văn vừa mới bị chém đầu, Mặc Phùng Dương đã đưa Tống Tử Ngư tiến cung gặp ông ta. Vân Khương Mịch cũng theo sát sau đó, lại đề nghị ông ta phong hắn ta làm Khâm Thiên Giám… Chuyện này có phải là một vở kịch không? Đôi vợ chồng son này thật sự cho rằng ông ta hồ đồ, không nhìn ra được ý đồ của bọn họ sao?
Lời nói của Mặc Quốc Thiên thâm thuý: “Phùng Dương, Khương Mịch thành thật nói cho Trãm biết, đây có phải là vở kịch mà hai con sắp đặt không? Diệt trừ Lưu Đại Văn đưa Tống Tử Ngư lên thay thế”
Ánh mắt Mặc Phùng Dương chợt loé lên.
Chỉ nghe thấy Vân Khương Mịch gật đầu dứt khoát: “Đúng vậy ạ!”
Mặc Quốc Thiên: “Các con thật to gan!”
“Có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau thả!”
Ở trước mặt nàng, Mặc Quốc Thiên luôn bị dày vò tra tấn, đâu có dáng vẻ của một Đế vương cao cao tại thượng.
“Phụ hoàng, xin người hãy dùng những lời văn minh, xã hội hài hoà văn minh, ngài, con, hắn”
Mặc Quốc Thiên: “…Mời nói”
“Như vậy còn tạm được.”
Vân Khương Mịch nở nụ cười hài lòng: “Không phải là nhi tức bắt bẻ người mà là người vốn dĩ đã có tuổi rồi, sức khoẻ lại không tốt, tức giận cọc cän như thế này thực sự không tốt..”
“Con có nói không? Không nói thì cút đi! Lải nhải bên tai trẫm, ồn ào quá đi!”
Mặc Quốc Thiên bực bội trừng mắt nhìn nàng. Nha đầu này thật sự là không chừa mặt mũi cho ông ta.
“Con nghe nói có một vị kỳ tài ở chỗ của người, cho nên cố ý đến đây mở mang tầm mắt”
Nhìn thấy ông ta thật sự tức giận, Vân Khương Mịch nói liền một hơi: “Phụ hoàng cũng biết con thích nhất là tham gia vào những chuyện náo nhiệt, nghe ngóng tin tức mà. Nói không chừng còn có thể giúp người xem vị kỳ tài này từ đâu đến đây”
Nói cả một đoạn dài như vậy, dường như nàng chưa từng dừng lại. Mặc Quốc Thiên nghe mà thấy khó chịu, suýt chút nữa là không thở được. Kêu nha đầu này nói nhanh, nha đầu này thật sự lại nói nhanh như vậy sao?
“Vị này chính là kỳ tài.”
Mặc Quốc Thiên đưa tay chỉ Tống Tử Ngư, nói: “Đích thực là một vị kỳ tài”
Kỳ thì kỳ ở chỗ, đầu óc không bình thường. Ngay cả chuyện trên mông của ông ta có cái bớt cũng nói ra được…
Thấy sắc mặt của ông ta xám xanh, dường như là có chuyện gì đó khó nói ra. Ánh mắt Vân Khương Mịch nghỉ ngờ nhìn về phía Mặc Phùng Dương và Tống Tử Ngư. Nhưng người phía trước tỏ ra điệu bộ: “Chuyện này không có liên quan đến Bổn vương, là hắn ta tự tìm đường chết”
Người phía sau, mắt nhìn lỗ mũi, vốn dĩ xem như không có chuyện gì xảy ra. Một cảnh nhỏ!
Nàng nở nụ cười: “Đã là kỳ tài, vì sao Phụ hoàng lại không giữ lại mà trọng dụng? Dù sao thì trong triều bây giờ cũng đang rất thiếu kỳ tài!”
“Hậu cung không được tham gia vào chính sự”
Mặc Quốc Thiên xụ mặt xuống. Đến lúc này mới biết nói hậu cung không được tham gia vào chính sự sao? Lúc trước khi đe doạ chặt đầu uy hiếp nàng phải bày mưu tính kế, sao không nói hậu cung không được tham gia vào chính sự đi.
Vân Khương Mịch chớp mắt: “Nhi tức chỉ đưa ra kiến nghị với người.”
“Vậy con nói xem, hắn ta có thể làm được việc gì ở trong triều?”
“Cái tên Lưu Đại Văn giả mạo kia chẳng phải đã bị chém đầu rồi sao? Hiện nay ở trong triều con thấy còn thiếu một vị Khâm Thiên Giám, vị kỳ tài này nếu như đã lọt được vào mắt của Phụ hoàng vậy thì để cho hắn làm Khâm Thiên Giám chẳng phải là vừa thích hợp sao?”
Nghe xong lời của nàng nói, ánh mắt của Mặc Quốc Thiên hiện lên sự phức tạp, nhìn nàng chăm chú. Lưu Đại Văn vừa mới bị chém đầu, Mặc Phùng Dương đã đưa Tống Tử Ngư tiến cung gặp ông ta. Vân Khương Mịch cũng theo sát sau đó, lại đề nghị ông ta phong hắn ta làm Khâm Thiên Giám… Chuyện này có phải là một vở kịch không? Đôi vợ chồng son này thật sự cho rằng ông ta hồ đồ, không nhìn ra được ý đồ của bọn họ sao?
Lời nói của Mặc Quốc Thiên thâm thuý: “Phùng Dương, Khương Mịch thành thật nói cho Trãm biết, đây có phải là vở kịch mà hai con sắp đặt không? Diệt trừ Lưu Đại Văn đưa Tống Tử Ngư lên thay thế”
Ánh mắt Mặc Phùng Dương chợt loé lên.
Chỉ nghe thấy Vân Khương Mịch gật đầu dứt khoát: “Đúng vậy ạ!”
Mặc Quốc Thiên: “Các con thật to gan!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.