Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc
Chương 347
Phi Y
22/10/2021
Vân Khương Mịch giương mắt nhìn qua…
Đối điện với ánh mắt đùa cợt của nàng, thân thể Tôn đáp ứng cứng đờ, vội vàng cúi đầu.
“Tôn đáp ứng.”
Chỉ nghe thấy tiếng cười khế của Vân Khương Mịch: “Ta cảm thấy gọi ngươi là Tôn đáp ứng không được thuận miệng”
“Hôm nay, ngươi ba lần ngã ba lần được đỡ. Hay là sau này bổn vương phi gọi ngươi là Tôn tam đỡ?”
Tôn tam đỡ: Dám đặt biệt hiệu cho nữ nhân của Hoàng đế, vị Minh Vương phi này, đúng là quá kiêu ngạo!
Thấy Tôn tam đỡ không lên tiếng, Vân Khương Mịch nhíu mày: “Thế nào, ngươi không thích cái tên này? Còn muốn để bổn vương phi gọi ngươi một tiếng Tôn nương nương?”
Tôn tam đỡ miễn cưỡng cười: “Cái tên này, ta…ta rất thích, cảm tạ Minh Vương phi ban tên cho”
Vừa rồi Tôn đáp ứng còn rất kiêu ngạo, chỉ dùng mũi đối đãi với Vân Khương Mịch, lúc này đã không còn dám ngang ngược nữa!
Lương tiểu công công cười một tiếng.
Vị Tôn đáp ứng này cũng là tự chuốc lấy.
Người nào mà không biết, Hoàng thượng không bao giờ làm khó dễ Minh Vương phi, nàng ta còn dám trêu chọc vị này!
“Ngươi cười cái gì?”
Vân Khương Mịch thờ ơ nói một câu khiến Lương tiểu công công sợ hãi vội thu lại ý cười: “Minh Vương phi, nô tài cầu xin người, người hãy đi qua Ngự thư phòng một chuyến!”
Vân Khương Mịch chắp tay sau lưng đi ra ngoài: “Không đi!”
Đi được vài bước nàng đột nhiên quay đầu lại: “Trừ khi…”
“Để cho ca ca của vị Tôn đáp ứng này tiến cung, bổn vương phi gặp mặt một chút.”
Vân Khương Mịch nhìn Tôn đáp ứng như cười mà lại không phải cười.
Nghe xong lời này, Tôn đáp ứng sững sờ.
Đang yên đang lành, tại sao Vân Khương Mịch lại muốn gặp ca ca của nàng ta?
Ý nghĩ trong đầu Tôn đáp ứng xoay chuyển thật nhanh.
Nghĩ thầm, từ trước tới nay nàng ta chưa bao giờ đắc tội với Minh Vương phi, chỉ vì hôm nay va phải nàng cũng không đến nỗi bị nàng đối xử ác độc như thế mới phải.
Nhưng hôm nay, nàng lại gây khó dễ đủ đường với nàng ta.
Minh Vương phi là tẩu tẩu của Cửu công chúa, nàng ta thường thổi gió bên tai* Hoàng thượng để người đem Cửu công chúa gả cho ca ca…
(*Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự vi Chẳng lẽ, Minh Vương phi đang trút giận cho Cửu công chúa?
“Tôn Tam Đỡ, sao đây?”
Vân Khương Mịch nhíu mày.
Nghe cái biệt hiệu này, Tôn đáp ứng cảm thấy đầu gối mình nhói đau.
Lúc nãy bị ngã ba lần, đầu gối nàng ta sớm đã rách da rồi!
“Minh Vương phi…”
Nàng ta vốn định bảo Minh Vương phi đổi cách xưng hô, nàng ta không muốn bị gọi là “Tôn Tam Đố” nhưng bắt gặp đôi mày nhướng lên của nàng thì đã biết điều này là không thể nào.
Vị Minh Vương phi này, rõ ràng là muốn bêu xấu nàng ta.
Nàng ta hít vào một hơi thật sâu: “Minh Vương phi, không biết ta đã đắc tội gì với ngươi?”
Tôn đáp ứng dè dặt hỏi.
“Ngươi không đắc tội với ta”
Vân Khương Mịch dứt khoát đáp.
“Vậy tại sao ngươi lại gây khó dễ đủ đường với ta?”
Tôn đáp ứng nghiến răng: “Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tốt hơn hết là quên hết chuyện không vui vừa rồi, chúng ta…”
“Nhưng người đắc tội đến người ta quan tâm”
Không cho nàng ta cơ hội nói hết câu, Vân Khương Mịch không nhịn được đã ngắt lời nàng ta.
Đối điện với ánh mắt đùa cợt của nàng, thân thể Tôn đáp ứng cứng đờ, vội vàng cúi đầu.
“Tôn đáp ứng.”
Chỉ nghe thấy tiếng cười khế của Vân Khương Mịch: “Ta cảm thấy gọi ngươi là Tôn đáp ứng không được thuận miệng”
“Hôm nay, ngươi ba lần ngã ba lần được đỡ. Hay là sau này bổn vương phi gọi ngươi là Tôn tam đỡ?”
Tôn tam đỡ: Dám đặt biệt hiệu cho nữ nhân của Hoàng đế, vị Minh Vương phi này, đúng là quá kiêu ngạo!
Thấy Tôn tam đỡ không lên tiếng, Vân Khương Mịch nhíu mày: “Thế nào, ngươi không thích cái tên này? Còn muốn để bổn vương phi gọi ngươi một tiếng Tôn nương nương?”
Tôn tam đỡ miễn cưỡng cười: “Cái tên này, ta…ta rất thích, cảm tạ Minh Vương phi ban tên cho”
Vừa rồi Tôn đáp ứng còn rất kiêu ngạo, chỉ dùng mũi đối đãi với Vân Khương Mịch, lúc này đã không còn dám ngang ngược nữa!
Lương tiểu công công cười một tiếng.
Vị Tôn đáp ứng này cũng là tự chuốc lấy.
Người nào mà không biết, Hoàng thượng không bao giờ làm khó dễ Minh Vương phi, nàng ta còn dám trêu chọc vị này!
“Ngươi cười cái gì?”
Vân Khương Mịch thờ ơ nói một câu khiến Lương tiểu công công sợ hãi vội thu lại ý cười: “Minh Vương phi, nô tài cầu xin người, người hãy đi qua Ngự thư phòng một chuyến!”
Vân Khương Mịch chắp tay sau lưng đi ra ngoài: “Không đi!”
Đi được vài bước nàng đột nhiên quay đầu lại: “Trừ khi…”
“Để cho ca ca của vị Tôn đáp ứng này tiến cung, bổn vương phi gặp mặt một chút.”
Vân Khương Mịch nhìn Tôn đáp ứng như cười mà lại không phải cười.
Nghe xong lời này, Tôn đáp ứng sững sờ.
Đang yên đang lành, tại sao Vân Khương Mịch lại muốn gặp ca ca của nàng ta?
Ý nghĩ trong đầu Tôn đáp ứng xoay chuyển thật nhanh.
Nghĩ thầm, từ trước tới nay nàng ta chưa bao giờ đắc tội với Minh Vương phi, chỉ vì hôm nay va phải nàng cũng không đến nỗi bị nàng đối xử ác độc như thế mới phải.
Nhưng hôm nay, nàng lại gây khó dễ đủ đường với nàng ta.
Minh Vương phi là tẩu tẩu của Cửu công chúa, nàng ta thường thổi gió bên tai* Hoàng thượng để người đem Cửu công chúa gả cho ca ca…
(*Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự vi Chẳng lẽ, Minh Vương phi đang trút giận cho Cửu công chúa?
“Tôn Tam Đỡ, sao đây?”
Vân Khương Mịch nhíu mày.
Nghe cái biệt hiệu này, Tôn đáp ứng cảm thấy đầu gối mình nhói đau.
Lúc nãy bị ngã ba lần, đầu gối nàng ta sớm đã rách da rồi!
“Minh Vương phi…”
Nàng ta vốn định bảo Minh Vương phi đổi cách xưng hô, nàng ta không muốn bị gọi là “Tôn Tam Đố” nhưng bắt gặp đôi mày nhướng lên của nàng thì đã biết điều này là không thể nào.
Vị Minh Vương phi này, rõ ràng là muốn bêu xấu nàng ta.
Nàng ta hít vào một hơi thật sâu: “Minh Vương phi, không biết ta đã đắc tội gì với ngươi?”
Tôn đáp ứng dè dặt hỏi.
“Ngươi không đắc tội với ta”
Vân Khương Mịch dứt khoát đáp.
“Vậy tại sao ngươi lại gây khó dễ đủ đường với ta?”
Tôn đáp ứng nghiến răng: “Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tốt hơn hết là quên hết chuyện không vui vừa rồi, chúng ta…”
“Nhưng người đắc tội đến người ta quan tâm”
Không cho nàng ta cơ hội nói hết câu, Vân Khương Mịch không nhịn được đã ngắt lời nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.