Chương 1
Cố Chi Quân
18/09/2022
Edit: MandarinWEB
Trên giường một khách sạn xa hoa, một thanh niên thân thể thon dài không mặc gì cả, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế, chăn lung tung chỉ che đậy chưa đến nửa thân thể, trên làn da để lại rõ ràng những dấu vết mờ ám, làm người khác nhìn vào thực dễ dàng đã đoán ra vừa rồi đã xảy ra việc gì.
Thanh niên nhắm hai mắt, lông mi đen dài khẽ rũ, đôi môi hồng nhuận hơi sưng, vô ý thức mà khép mở, trói buộc trên eo làm cậu thật khó mà có thể hô hấp, cau mày, chậm rãi trợn mắt,... Đáy mắt nhìn mênh mang, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ là theo cảm giác nhìn xuống phía dưới, liền phát hiện một cánh tay hữu lực quấn chặt bên hông.
Chính lực đạo này đem cậu tỉnh giấc.
Đào Trạch ngây người vài phút, trong đầu chậm rãi nhớ lại một vài hình ảnh.
Cậu có một giấc mộng phi thường khó có thể miêu tả, kiều diễm lại ái muội, nhưng trọng lượng đè trên người, môi tê dại, hông bủn rủn đều rất chân thật.
Cậu cùng nam thần, người mà cậu yêu thầm, ngủ chung rồi!
Suốt một đêm, hơn nữa cảm giác còn thật sảng khoái!
Đào Trạch cho rằng đây vốn chỉ là mộng, nên liền chủ động đáp lại đến phi thường lớn mật, cơ hồ là muốn gì liền làm, hành động quả thực có thể nói là cực kì phóng đãng, liền muốn tỉnh mộng, chính mình cảm thấy thật thẹn thùng, chỉ muốn chôn mình làm đà điểu, tự mắng bản thân thật là biến thái, cư nhiên dám YY nam thần, thật quá đáng!
Nhưng hiện tại, trước mắt hiện thực lại nói cho cậu biết, tất cả đều là thật. Tối hôm qua cậu thật sự cùng nam thần ngủ cùng nhau một đêm, còn làm không chỉ một lần! Chỉ nghĩ như vậy, cả người cậu đều phát ngốc, đầu như có vô số pháo hoa đang nổ tung, choáng váng, bị kích thích đến không làm gì được.
Cậu vừa động cũng không dám động, hô hấp không tự giác mà ngừng lại, sợ hô hấp mạnh một chút, liền đem người phía sau bừng tỉnh.
Ngây người vài giây, Đào Trạch vừa hoảng vừa túng, cực kỳ cẩn thận đem tay đang gác trên tay dịch đi, vội vàng rối ren mà tìm quần áo mặc vào liền, thời điểm xuyên ống quần, bởi vì mềm chân mà không đứng vững, hướng về sau mà ngã xuống, may mắn tay kịp đỡ tường, mới vừa đứng vững cũng không rảnh lo tiếp tục mặc quần áo, mà là đặc biệt chít chít quay đầu xem người trên giường có bị động tĩnh đánh thức hay không, phát hiện hắn không nhúc nhích, liền trộm thở phào nhẹ nhõm, mặc xong rồi quần áo nhăn gì đó cũng không rãnh lo, nắm lên chiếc áo khoác liền chạy ra bên ngoài, bộ dáng nhanh chân chạy trốn.
Thẳng đến khi xuống đến tầng trệt của khách sạn, Đào Trạch mới cảm giác được phía sau khác thường, quần giống như.....Ướt?
Ngốc hai giây, cậu mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại đây là chuyện như thế nào. Đùng một cái, mặt đỏ như máu, đi nhanh hừng hực chạy về phía toilet gần nhất, nhưng mới bước được hai bước, lại cẩn thận mà thu nhỏ lại bước chân, chỉ là động tác kia nhìn có điểm cổ quái, như là thu bụng đề mông đi đường, tư thế cứng đờ.
Vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, Đào Trạch hít vào một hơi, đỏ mặt, lấy tay đưa vào mặt sau, dùng khăn giấy miễn cưỡng lau khô, nhưng là ngồi ở trên bồn cầu, lau....... Còn có, tối hôm qua tình huống đến tột cùng là có bao nhiêu kịch liệt?
Chính là, cậu cũng không dám dùng ngón tay.
Đào Trạch đem mặt chôn ở đầu gối, đỉnh đầu đỏ đến bốc khói, quả thực là chỉ thiếu điều thét lên.
.........
Cuối cùng, Đào Trạch cũng không biết mình như thế nào trở lại ký túc xá trường học, tâm trạng hoảng hốt suốt quãng đường, đi đường hai chân đều run rẩy.
Mới vừa mở cửa phòng ra, một viên cầu vàng nhạt liền nhào đến người cậu, phát ra âm thanh Pi Pi thanh thúy, Đào Trạch theo bản năng vươn đôi tay tiếp được, cục bông nhỏ ở trong lòng bàn tay cậu run rẩy, ngả tới ngả lui, hai đôi mắt màu đen đậu đỏ, chậm rì rì đứng lên.
"Pi Pi."
Đào Trạch bật cười, thấp giọng gọi tiểu phì điểu trong lòng bàn tay, có chút dở khóc dở cười. Mỗi lần trở về đều có thể nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình như vậy. Pi Pi là cậu ngoài ý muốn ở bồn hoa ký túc xá nhặt được, thời điểm vừa nhìn đến, ấu điểu thực gầy yếu, một con chim nho nhỏ, lông tơ ảm đạm mà đạp đạp chân, thanh âm liền mỏng manh đến đáng thương, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Đào Trạch nhìn đến đau lòng, không biết nên làm gì bây giờ, đành phải trước tiên nâng nó lên, mang về ký túc xá chiếu cố, ít nhất cũng không nên để nó ở bên ngoài trời lạnh.
Một phen luống cuống tay chân lên mạng tra tìm, Đào Trạch dùng khăn lông tẩm nước ấm, động tác mềm nhẹ chà lau chú chim nhỏ, sau đó dùng nước sôi để nguội cho nó uống, vốn tưởng rằng sẽ rất khó, nhưng trừ bỏ lúc đầu, chú chim nhỏ liền thực mau chủ động uống, đều không cần Đào Trạch đau đầu không biết làm thế nào đút nó uống, nó liền cúi đầu tự uống, phi thường ngoan ngoãn khiến người khác bớt lo.
Ngược lại là Đào Trạch khẩn trương, chú chim nhỏ này bao lớn, rốt cuộc có thể ăn được hay không. Bất quá may mắn, tiểu hoàng Pi kia khôi phục rất nhanh, lông tơ màu vàng cũng nhanh chóng dài ra, trở thành một mao cầu nhỏ tròn vo, mắt màu đậu đỏ, mỏ màu cam, nhìn đặc biệt đáng yêu. Vốn tưởng rằng, sau khi hồi phục, chú chim nhỏ sẽ bay đi, nhưng nó lại như nhận Đào Trạch là chủ, ở nơi này không đi, dán hắn không rời.
Đào Trạch cười, này có tính là tính tình chú chim non? Nhưng cậu cũng thật sự thích tiểu gia hỏa này, liền tiếp tục nuôi dưỡng. Kỳ diệu là, nó như là có thể nghe hiểu Đào Trạch nói, ngẫu nhiên nghịch ngợm, nhưng cơ bản sẽ không gây họa cho cậu, bằng không bạn cùng phòng cũng sẽ không mặc kệ cậu ở trong ký túc xá nuôi vật nhỏ.
Lúc này, Pi Pi phành phạch cánh nho nhỏ, chống đỡ thân thể tròn vo nho nhỏ, bay đến trên cánh tay Đào Trạch, sau đó nghiêng đầu, mắt đậu đỏ nhìn, tựa hồ rất tò mò.
Đào Trạch phát hiện nó là đang xem cánh tay đang vắt áo khoác của mình, không tự giác thốt lên: " Như thế nào......A? Từ từ, này không phải áo khác của mình!"
Một đường thất thần, trong đầu chỉ nghĩ trở về, cũng không phát hiện bản thân lúc hoảng loạn cầm đi áo khoác của Lục Trạm. Cậu tối hôm qua mặc áo hoodie, căn bản không mang áo khoác!
Đầu tiên là ảo não hai giây, sau đó, cậu liền nhịn không được trộm cười, giống như ngoài ý muốn nhặt được bảo bối, hì hì, hết sức vui mừng, hai mắt sáng lấp lánh, ôm chặt lấy kiện áo khoác.
Pi Pi lại kêu hai tiếng, vụng về chạy lại, bò tới đầu vai Đào Trạch đứng, nhìn bộ dáng chủ nhân kích động, mắt đậu đỏ tràn đầy hoang mang.
Đào Trạch chính là vui sướng nhưng lại cẩn thận đem áo khoác ôm chặt chẽ, bổ nhào vào trên giường, lăn qua lăn lại như điên, Pi Pi vòng quanh cậu bay tới bay lui, nhìn có vẻ gấp, đại khái cho rằng chủ nhân nhà mình bị bệnh không nhẹ cần được cứu trợ.
Nhưng nó đâu biết rằng, Đào Trạch kì thật là kích động không nói nên lời, lòng tràn đầy phấn khích, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài vẻ hưng phấn, trong lòng thì luôn kêu a a a a a a, đem mặt chôn vào gối đầu, thiếu chút nữa không thở nổi mới ngẩng đầu lên, đem tóc thẳng đen lăn lộn đến loạn khắp nơi, lại làm cho khuôn mặt trắng nõn thanh tú càng có vẻ nhỏ nhắn.
Đào Trạch tương đối trạch, không phơi nắng, tự nhiên so với mọi nam sinh khác trắng hơn, hơn nữa trời sinh nhan sắc cao, bên má còn có điểm trẻ con, ai nhìn vào cũng cảm thấy cậu là một thiếu niên đáng yêu vô hại, trong lòng thầm nói dễ thương.
Nhưng trên thực tế, cậu lại yêu thầm học trưởng ba năm, còn đặc biệt thích cất giấu các loại đồ vật của học trưởng, thậm chí còn dám theo dõi chụp lén anh.
Cậu biết loại hành vi của chính mình thực không đúng, nếu anh ấy biết, khẳng định sẽ phản cảm, thậm chí là ghê tởm. Nhưng cậu chính là không khống chế được, tự mắng mình biến thái, không được không thể làm như vậy, nhưng rất nhanh liền chứng nào tật nấy, cơ hồ mỗi ngày đều lén chụp ảnh, còn cao hứng đến nhảy nhót, xoay tròn nhảy lên.
Đào Trạch rốt cuộc thanh tỉnh một ít, đột nhiên xoay người ngồi dậy, banh mặt, muốn làm bộ dáng đứng đắn, phảng phất đem hành động ôm áo khoác cười hắc hắc không phải cậu.
Cậu đem áo khoác nghiêm túc đối đãi như cống phẩm, thật cẩn thận mà bỏ vào trong ngăn tủ, cùng những vật âu yếm khác đặt cùng nhau.
Không nghĩ tới cậu cư nhiên có thể đạt được áo khoác của Lục Trạm! Còn ngủ cùng Lục Trạm! Thật là nhân sinh đủ trọn vẹn!
Đào Trạch nhìn ngăn tủ, vẻ mặt an tường: Hiện tại dù có qua đời, cậu chết cũng không hối tiếc.......
- ----
Hưng phấn qua đi Đào Trạch liền đói đến kêu thầm thì, theo bản năng sờ sờ bụng, tiểu hoàng Pi trên vai cậu cũng theo hắn mà nghiêng đầu nhìn, động tác cực kì nhất trí, đỉnh đầu đều còn mấy cọng ngốc mao, đặc biệt xuẩn manh.
Đào Trạch lấy ra di động, thuần thục quyết đoán đặt đơn đồ ăn, còn bởi vì cảm giác quá đói, nhìn cái gì cũng muốn ăn, lại không cẩn thận liền nhấn chọn rất nhiều, cơ hồ là phần ăn hai người, cậu mới ngượng ngùng mà ngừng tay, do dự hai giây, vẫn là không hủy bỏ, trực tiếp chốt đơn. Nửa giờ sau, cơm hộp mới có thể tới, vừa lúc đó có thể đi tắm rửa trước.
Pi Pi biết thức ăn của nó ở đâu, Đào Trạch cũng không cần lo lắng, trực tiếp liền cầm quần áo đi tắm rửa, tâm tình tốt vô cùng. Nghĩ tới nghĩ lui, mọi việc dường như một giấc mơ, thế nhưng thật sự có việc tốt như vậy sự rơi xuống trên đầu cậu. Chỉ là đáng tiếc, tối hôm qua uống say, rất nhiều việc đều đã quên, cậu cũng không nhớ làm thế nào mà gặp được Lục Trạm, lại như thế nào mà cùng hắn ngủ ở khách sạn một đêm.
Đào Trạch nhấp môi, vô thức liếm liếm, muốn hồi tưởng lại, nhưng chỉ hiện lên một ít hình ảnh vụn vặt. Đầu vòi hoa sen rơi xuống những giọt nước, ấm áp, thập phần thoải mái, cậu xoay người lại lấy sữa tắm, khi dòng nước theo người cậu thật sâu hướng xương sống chảy xuống, chảy vào khe hở giữa hai mảnh trắng tuyết, hơi hơi phát ngứa.
Đột nhiên, trong đầu Đào Trạch hiện lên một chút hình ảnh.
Vành mắt cậu đỏ hồng, tựa hồ là bị tra tấn đến tàn nhẫn, bộ dáng đầy ủy khuất, nước mắt lộc cộc mà rơi xuống từng giọt, cả người bủn rủn, hai chân tưởng bò đến hướng mép giường, tránh thoát cái gì đó. Nhưng mới bò được hai bước, cổ chân đã bị bắt được, bị người phía sau kéo trở về, ngã vào một vòng ôm nóng bỏng, cánh tay thon dài vắt ngang ở trước ngực cậu, làm cậu vô pháp nhúc nhích. Cậu thấp giọng nức nở, thở dốc dồn dập, như thống khổ lại như vui thích.
Đào Trạch ngây người chớp mắt một cái, theo bản năng lắc đầu, trong lòng nghĩ, làm sao có thể? Nam thần Lục Trạm làm loại chuyện này khẳng định cũng là siêu cấp ôn nhu, làm sao có khả năng hung tàn như vậy, không để đến ý muốn của người khác! Ngược lại là mình, sao lại có thể yy nam thần như vậy, nhất định là đầu óc phế liệu, thật không nên mà!
Lỗ tai cậu đỏ hồng, đang nghĩ chuyện như vậy, hiển nhiên đã hoàn toàn quên mất buổi sáng chính mình dấu vết đầy người, hai chân bủn rủn đến trở về run rẩy.
Mặc kệ như thế nào, ở trong lòng cậu, nam thần là người hoàn mỹ nhất không tì vết, là người tốt đẹp nhất, ngàn sai vạn sai đều chỉ có thể là người khác sai, dù như thế nào cũng là nam thần không sai. Đúng! Chính là như vậy!
Trên giường một khách sạn xa hoa, một thanh niên thân thể thon dài không mặc gì cả, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế, chăn lung tung chỉ che đậy chưa đến nửa thân thể, trên làn da để lại rõ ràng những dấu vết mờ ám, làm người khác nhìn vào thực dễ dàng đã đoán ra vừa rồi đã xảy ra việc gì.
Thanh niên nhắm hai mắt, lông mi đen dài khẽ rũ, đôi môi hồng nhuận hơi sưng, vô ý thức mà khép mở, trói buộc trên eo làm cậu thật khó mà có thể hô hấp, cau mày, chậm rãi trợn mắt,... Đáy mắt nhìn mênh mang, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ là theo cảm giác nhìn xuống phía dưới, liền phát hiện một cánh tay hữu lực quấn chặt bên hông.
Chính lực đạo này đem cậu tỉnh giấc.
Đào Trạch ngây người vài phút, trong đầu chậm rãi nhớ lại một vài hình ảnh.
Cậu có một giấc mộng phi thường khó có thể miêu tả, kiều diễm lại ái muội, nhưng trọng lượng đè trên người, môi tê dại, hông bủn rủn đều rất chân thật.
Cậu cùng nam thần, người mà cậu yêu thầm, ngủ chung rồi!
Suốt một đêm, hơn nữa cảm giác còn thật sảng khoái!
Đào Trạch cho rằng đây vốn chỉ là mộng, nên liền chủ động đáp lại đến phi thường lớn mật, cơ hồ là muốn gì liền làm, hành động quả thực có thể nói là cực kì phóng đãng, liền muốn tỉnh mộng, chính mình cảm thấy thật thẹn thùng, chỉ muốn chôn mình làm đà điểu, tự mắng bản thân thật là biến thái, cư nhiên dám YY nam thần, thật quá đáng!
Nhưng hiện tại, trước mắt hiện thực lại nói cho cậu biết, tất cả đều là thật. Tối hôm qua cậu thật sự cùng nam thần ngủ cùng nhau một đêm, còn làm không chỉ một lần! Chỉ nghĩ như vậy, cả người cậu đều phát ngốc, đầu như có vô số pháo hoa đang nổ tung, choáng váng, bị kích thích đến không làm gì được.
Cậu vừa động cũng không dám động, hô hấp không tự giác mà ngừng lại, sợ hô hấp mạnh một chút, liền đem người phía sau bừng tỉnh.
Ngây người vài giây, Đào Trạch vừa hoảng vừa túng, cực kỳ cẩn thận đem tay đang gác trên tay dịch đi, vội vàng rối ren mà tìm quần áo mặc vào liền, thời điểm xuyên ống quần, bởi vì mềm chân mà không đứng vững, hướng về sau mà ngã xuống, may mắn tay kịp đỡ tường, mới vừa đứng vững cũng không rảnh lo tiếp tục mặc quần áo, mà là đặc biệt chít chít quay đầu xem người trên giường có bị động tĩnh đánh thức hay không, phát hiện hắn không nhúc nhích, liền trộm thở phào nhẹ nhõm, mặc xong rồi quần áo nhăn gì đó cũng không rãnh lo, nắm lên chiếc áo khoác liền chạy ra bên ngoài, bộ dáng nhanh chân chạy trốn.
Thẳng đến khi xuống đến tầng trệt của khách sạn, Đào Trạch mới cảm giác được phía sau khác thường, quần giống như.....Ướt?
Ngốc hai giây, cậu mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại đây là chuyện như thế nào. Đùng một cái, mặt đỏ như máu, đi nhanh hừng hực chạy về phía toilet gần nhất, nhưng mới bước được hai bước, lại cẩn thận mà thu nhỏ lại bước chân, chỉ là động tác kia nhìn có điểm cổ quái, như là thu bụng đề mông đi đường, tư thế cứng đờ.
Vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, Đào Trạch hít vào một hơi, đỏ mặt, lấy tay đưa vào mặt sau, dùng khăn giấy miễn cưỡng lau khô, nhưng là ngồi ở trên bồn cầu, lau....... Còn có, tối hôm qua tình huống đến tột cùng là có bao nhiêu kịch liệt?
Chính là, cậu cũng không dám dùng ngón tay.
Đào Trạch đem mặt chôn ở đầu gối, đỉnh đầu đỏ đến bốc khói, quả thực là chỉ thiếu điều thét lên.
.........
Cuối cùng, Đào Trạch cũng không biết mình như thế nào trở lại ký túc xá trường học, tâm trạng hoảng hốt suốt quãng đường, đi đường hai chân đều run rẩy.
Mới vừa mở cửa phòng ra, một viên cầu vàng nhạt liền nhào đến người cậu, phát ra âm thanh Pi Pi thanh thúy, Đào Trạch theo bản năng vươn đôi tay tiếp được, cục bông nhỏ ở trong lòng bàn tay cậu run rẩy, ngả tới ngả lui, hai đôi mắt màu đen đậu đỏ, chậm rì rì đứng lên.
"Pi Pi."
Đào Trạch bật cười, thấp giọng gọi tiểu phì điểu trong lòng bàn tay, có chút dở khóc dở cười. Mỗi lần trở về đều có thể nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình như vậy. Pi Pi là cậu ngoài ý muốn ở bồn hoa ký túc xá nhặt được, thời điểm vừa nhìn đến, ấu điểu thực gầy yếu, một con chim nho nhỏ, lông tơ ảm đạm mà đạp đạp chân, thanh âm liền mỏng manh đến đáng thương, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Đào Trạch nhìn đến đau lòng, không biết nên làm gì bây giờ, đành phải trước tiên nâng nó lên, mang về ký túc xá chiếu cố, ít nhất cũng không nên để nó ở bên ngoài trời lạnh.
Một phen luống cuống tay chân lên mạng tra tìm, Đào Trạch dùng khăn lông tẩm nước ấm, động tác mềm nhẹ chà lau chú chim nhỏ, sau đó dùng nước sôi để nguội cho nó uống, vốn tưởng rằng sẽ rất khó, nhưng trừ bỏ lúc đầu, chú chim nhỏ liền thực mau chủ động uống, đều không cần Đào Trạch đau đầu không biết làm thế nào đút nó uống, nó liền cúi đầu tự uống, phi thường ngoan ngoãn khiến người khác bớt lo.
Ngược lại là Đào Trạch khẩn trương, chú chim nhỏ này bao lớn, rốt cuộc có thể ăn được hay không. Bất quá may mắn, tiểu hoàng Pi kia khôi phục rất nhanh, lông tơ màu vàng cũng nhanh chóng dài ra, trở thành một mao cầu nhỏ tròn vo, mắt màu đậu đỏ, mỏ màu cam, nhìn đặc biệt đáng yêu. Vốn tưởng rằng, sau khi hồi phục, chú chim nhỏ sẽ bay đi, nhưng nó lại như nhận Đào Trạch là chủ, ở nơi này không đi, dán hắn không rời.
Đào Trạch cười, này có tính là tính tình chú chim non? Nhưng cậu cũng thật sự thích tiểu gia hỏa này, liền tiếp tục nuôi dưỡng. Kỳ diệu là, nó như là có thể nghe hiểu Đào Trạch nói, ngẫu nhiên nghịch ngợm, nhưng cơ bản sẽ không gây họa cho cậu, bằng không bạn cùng phòng cũng sẽ không mặc kệ cậu ở trong ký túc xá nuôi vật nhỏ.
Lúc này, Pi Pi phành phạch cánh nho nhỏ, chống đỡ thân thể tròn vo nho nhỏ, bay đến trên cánh tay Đào Trạch, sau đó nghiêng đầu, mắt đậu đỏ nhìn, tựa hồ rất tò mò.
Đào Trạch phát hiện nó là đang xem cánh tay đang vắt áo khoác của mình, không tự giác thốt lên: " Như thế nào......A? Từ từ, này không phải áo khác của mình!"
Một đường thất thần, trong đầu chỉ nghĩ trở về, cũng không phát hiện bản thân lúc hoảng loạn cầm đi áo khoác của Lục Trạm. Cậu tối hôm qua mặc áo hoodie, căn bản không mang áo khoác!
Đầu tiên là ảo não hai giây, sau đó, cậu liền nhịn không được trộm cười, giống như ngoài ý muốn nhặt được bảo bối, hì hì, hết sức vui mừng, hai mắt sáng lấp lánh, ôm chặt lấy kiện áo khoác.
Pi Pi lại kêu hai tiếng, vụng về chạy lại, bò tới đầu vai Đào Trạch đứng, nhìn bộ dáng chủ nhân kích động, mắt đậu đỏ tràn đầy hoang mang.
Đào Trạch chính là vui sướng nhưng lại cẩn thận đem áo khoác ôm chặt chẽ, bổ nhào vào trên giường, lăn qua lăn lại như điên, Pi Pi vòng quanh cậu bay tới bay lui, nhìn có vẻ gấp, đại khái cho rằng chủ nhân nhà mình bị bệnh không nhẹ cần được cứu trợ.
Nhưng nó đâu biết rằng, Đào Trạch kì thật là kích động không nói nên lời, lòng tràn đầy phấn khích, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài vẻ hưng phấn, trong lòng thì luôn kêu a a a a a a, đem mặt chôn vào gối đầu, thiếu chút nữa không thở nổi mới ngẩng đầu lên, đem tóc thẳng đen lăn lộn đến loạn khắp nơi, lại làm cho khuôn mặt trắng nõn thanh tú càng có vẻ nhỏ nhắn.
Đào Trạch tương đối trạch, không phơi nắng, tự nhiên so với mọi nam sinh khác trắng hơn, hơn nữa trời sinh nhan sắc cao, bên má còn có điểm trẻ con, ai nhìn vào cũng cảm thấy cậu là một thiếu niên đáng yêu vô hại, trong lòng thầm nói dễ thương.
Nhưng trên thực tế, cậu lại yêu thầm học trưởng ba năm, còn đặc biệt thích cất giấu các loại đồ vật của học trưởng, thậm chí còn dám theo dõi chụp lén anh.
Cậu biết loại hành vi của chính mình thực không đúng, nếu anh ấy biết, khẳng định sẽ phản cảm, thậm chí là ghê tởm. Nhưng cậu chính là không khống chế được, tự mắng mình biến thái, không được không thể làm như vậy, nhưng rất nhanh liền chứng nào tật nấy, cơ hồ mỗi ngày đều lén chụp ảnh, còn cao hứng đến nhảy nhót, xoay tròn nhảy lên.
Đào Trạch rốt cuộc thanh tỉnh một ít, đột nhiên xoay người ngồi dậy, banh mặt, muốn làm bộ dáng đứng đắn, phảng phất đem hành động ôm áo khoác cười hắc hắc không phải cậu.
Cậu đem áo khoác nghiêm túc đối đãi như cống phẩm, thật cẩn thận mà bỏ vào trong ngăn tủ, cùng những vật âu yếm khác đặt cùng nhau.
Không nghĩ tới cậu cư nhiên có thể đạt được áo khoác của Lục Trạm! Còn ngủ cùng Lục Trạm! Thật là nhân sinh đủ trọn vẹn!
Đào Trạch nhìn ngăn tủ, vẻ mặt an tường: Hiện tại dù có qua đời, cậu chết cũng không hối tiếc.......
- ----
Hưng phấn qua đi Đào Trạch liền đói đến kêu thầm thì, theo bản năng sờ sờ bụng, tiểu hoàng Pi trên vai cậu cũng theo hắn mà nghiêng đầu nhìn, động tác cực kì nhất trí, đỉnh đầu đều còn mấy cọng ngốc mao, đặc biệt xuẩn manh.
Đào Trạch lấy ra di động, thuần thục quyết đoán đặt đơn đồ ăn, còn bởi vì cảm giác quá đói, nhìn cái gì cũng muốn ăn, lại không cẩn thận liền nhấn chọn rất nhiều, cơ hồ là phần ăn hai người, cậu mới ngượng ngùng mà ngừng tay, do dự hai giây, vẫn là không hủy bỏ, trực tiếp chốt đơn. Nửa giờ sau, cơm hộp mới có thể tới, vừa lúc đó có thể đi tắm rửa trước.
Pi Pi biết thức ăn của nó ở đâu, Đào Trạch cũng không cần lo lắng, trực tiếp liền cầm quần áo đi tắm rửa, tâm tình tốt vô cùng. Nghĩ tới nghĩ lui, mọi việc dường như một giấc mơ, thế nhưng thật sự có việc tốt như vậy sự rơi xuống trên đầu cậu. Chỉ là đáng tiếc, tối hôm qua uống say, rất nhiều việc đều đã quên, cậu cũng không nhớ làm thế nào mà gặp được Lục Trạm, lại như thế nào mà cùng hắn ngủ ở khách sạn một đêm.
Đào Trạch nhấp môi, vô thức liếm liếm, muốn hồi tưởng lại, nhưng chỉ hiện lên một ít hình ảnh vụn vặt. Đầu vòi hoa sen rơi xuống những giọt nước, ấm áp, thập phần thoải mái, cậu xoay người lại lấy sữa tắm, khi dòng nước theo người cậu thật sâu hướng xương sống chảy xuống, chảy vào khe hở giữa hai mảnh trắng tuyết, hơi hơi phát ngứa.
Đột nhiên, trong đầu Đào Trạch hiện lên một chút hình ảnh.
Vành mắt cậu đỏ hồng, tựa hồ là bị tra tấn đến tàn nhẫn, bộ dáng đầy ủy khuất, nước mắt lộc cộc mà rơi xuống từng giọt, cả người bủn rủn, hai chân tưởng bò đến hướng mép giường, tránh thoát cái gì đó. Nhưng mới bò được hai bước, cổ chân đã bị bắt được, bị người phía sau kéo trở về, ngã vào một vòng ôm nóng bỏng, cánh tay thon dài vắt ngang ở trước ngực cậu, làm cậu vô pháp nhúc nhích. Cậu thấp giọng nức nở, thở dốc dồn dập, như thống khổ lại như vui thích.
Đào Trạch ngây người chớp mắt một cái, theo bản năng lắc đầu, trong lòng nghĩ, làm sao có thể? Nam thần Lục Trạm làm loại chuyện này khẳng định cũng là siêu cấp ôn nhu, làm sao có khả năng hung tàn như vậy, không để đến ý muốn của người khác! Ngược lại là mình, sao lại có thể yy nam thần như vậy, nhất định là đầu óc phế liệu, thật không nên mà!
Lỗ tai cậu đỏ hồng, đang nghĩ chuyện như vậy, hiển nhiên đã hoàn toàn quên mất buổi sáng chính mình dấu vết đầy người, hai chân bủn rủn đến trở về run rẩy.
Mặc kệ như thế nào, ở trong lòng cậu, nam thần là người hoàn mỹ nhất không tì vết, là người tốt đẹp nhất, ngàn sai vạn sai đều chỉ có thể là người khác sai, dù như thế nào cũng là nam thần không sai. Đúng! Chính là như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.