Chương 3
Cố Chi Quân
18/09/2022
Edit: MandarinWEB
Cậu mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái.
Trong mộng, cậu biến thành một vật chân ngắn nhỏ, một chú thỏ lông nhung tròn vo, đang ở trong bụi cỏ nhanh nhảy mà chạy trốn, phía sau truyền đến tiếng gió hô hô, một con mãnh thú lớn chạy theo sau, hướng theo cậu mà rượt đuổi. Cậu lúng túng lộc cộc, phi thường sợ hãi, nguyên bản toàn bộ đôi mắt hồng đều trở nên thủy nhuận, nước mắt chảy xuống làm ướt lông tơ bên má, nhìn đáng thương đến cực điểm. Đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở thô nặng, cậu càng sợ tới mức phát run, cả người cứng đờ, cũng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể như đà điểu chôn sa, súc thành một đoàn, chân ngắn nhỏ run lên, buông xuống lỗ tai, khóc đến khụt khịt.
"Đừng ăn ta, cầu ngươi......" Cậu cũng không biết chính mình vì cái gì muốn nói như vậy, chỉ là theo bản năng mà xin tha.
Sau đó trên lưng bị cái gì mềm mại nóng ướt lướt qua, cậu ngẩng đầu lên xem, trước mắt là đầu lưỡi mãnh thú!
Rốt cuộc, nghẹn lâu như vậy, sợ hãi trút xuống, cậu uông một tiếng, khóc thật lớn. Dù sao đều phải chết, không còn gì cần cố kỵ.
Kia đại mãnh thú lông đen tuyền thở dốc càng nặng, thở tới nhiệt khí phun ở bên lỗ tai cậu, làm cậu nhịn không được run lên. Mãnh thú hẳn là bị cậu khóc đến càng thêm bực bội, muốn một ngụm nuốt trọn cậu.
Đào Trạch càng sợ hãi, trực tiếp rúc thành một đoàn mao cầu, nước mắt nghẹn ngào, khóc đến nấc cục, nỗ lực thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhưng mãnh thú kia chính là gắt gao nhìn chằm chằm cậu, đáy mắt hiện lên một mạt màu đỏ tươi, cúi đầu ngậm nổi lên sau cổ cậu.
Xong rồi xong rồi, muốn chết.
Đào Trạch điều động hai chân ngắn nhỏ giãy giụa ở giữa không trung.
Mãnh thú hoàn toàn không đem động tác nhỏ này của cậu để vào mắt, ngậm cổ cậu liền bắt đầu chạy như bay, thẳng đến khi chạy vào một cái sơn động tối đen như mực, mới đem cậu buông xuống.
Đào Trạch một đường sợ đến lợi hại, choáng váng, còn có điểm ngốc ngốc, ngẩng đầu ngơ ngác mà nhìn đại mãnh thú trước mắt, sau đó vừa vặn bị liếm, cả người đều ướt dầm dề, lông tơ đáng thương vô cùng mà gục xuống, một chút cũng không xoã tung.
Cậu minh bạch. Chính mình đây là trở thành lương thực dự trữ, còn bị liếm một chút để nếm thử hương vị.
Đào Trạch vừa kéo lại được ngực đau, bị dọa đến cùng cực. Khả năng không cần chờ mãnh thú ăn cậu, liền tại nơi ổ tràn ngập hơi thở nguy hiểm, trái tim cậu liền chịu không nổi, bị hù chết.
"Cách."
Cậu sợ tới mức lại cắn răng cách cách, tự sa ngã mà cắn môi, dựa vào tường rúc thành một đoàn mao cầu. Còn không bằng bị một ngụm nuốt tươi.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thỏ Kỉ: Ô ô ô, cách, hắn muốn ăn ta, cách......
Mãnh thú liếm một ngụm: Ăn thì ăn, bất quá là một loại phương pháp ăn khác.
PS: Tiểu Thỏ Kỉ quá đáng yêu, xúc động một chút liền khai hố.
☆ Ngoan ngoãn
Buổi sáng thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, Đào Trạch còn hãm trong giấc mộng, cả người mơ mơ màng màng, nửa híp mắt, vô ý thức mà dụi mắt, không nghĩ ra tối hôm qua mơ cái gì, chỉ là cảm thấy giống như có điểm đáng sợ, cũng chưa ngủ ngon, đôi mắt cũng có chút đau, giống như khóc thật lâu.
Nhưng dù như vậy, cậu cũng muốn rời giường, còn phải dự phòng cho mình một ít thời gian để ngừa vạn nhất, xuất phát sớm một chút để đi phỏng vấn thì tốt hơn. Cậu ngáp một cái, chậm rì rì mà bò xuống giường, đi đến ban công, bắt đầu đánh răng.
Hôm nay, buổi phỏng vấn là sư huynh đề cử, bởi vì lúc trước sư huynh mang theo cậu đi chụp ảnh vài lần, khách hàng đối kỹ thuật nhiếp ảnh của cậu đều rất hài lòng, cho nên lần này có cơ hội, sư huynh cũng nghĩ đến cậu. Bất quá, Đào Trạch nghe sư huynh nói, lần này là một công ty lớn, có một hạng mục yêu cầu một đoàn đội nhiếp ảnh, giống như cậu là một người mới, không nhất định có thể tự chủ quay chụp, nhưng có thể đi theo đoàn đội học tập cũng rất tốt, là một cơ hội hiếm có, còn có thể nhận thức nhiều tiền bối trong giới.
Đào Trạch ngoan ngoãn đáp ứng, nghiêm túc đem những việc sư huynh nói cần chú ý đều nhớ lại, yên lặng học tập. Tuy rằng Đào Trạch không ra khỏi cửa nhiều, nhưng cậu có một ưu điểm, chính là có thể tiếp thu kiến nghị của người khác, cũng toàn tâm toàn ý mà làm chuyện người khác giao cho cậu, tận lực làm người vừa ý. Sư huynh chính là thích thái độ trong công việc của cậu, mới có thể nhịn không được mà chiếu cố nhiều hơn.
Cho nên, kỳ thật việc Trần Huy đối cậu ghen ghét thật ngu ngốc. Trần Huy chỉ nhìn một mặt của cậu liền cho rằng, cảm thấy Đào Trạch nặng nề không thú vị, chỉ biết làm người tẻ ngắt xấu hổ, cũng không chịu hoan nghênh người khác, cho nên phát hiện cậu được người trong xã đoàn chiếu cố, còn bởi vì vậy mà có rất nhiều lợi ích trong công việc, tâm thái hắn liền có chút sụp đổ, lại căn bản không nghĩ tới nỗ lực trả giá của Đào Trạch.
Đào Trạch dựa theo địa chỉ sư huynh cấp, đi giao thông công cộng, vừa lúc đụng phải thời gian cao điểm khi đi làm, thiếu chút nữa ở trong xe bị đè dẹp thành viên pha lê, trải qua trăm cay ngàn đắng, một đường lui tới địa điểm cần đến, cậu xuống xe, luống cuống tay chân mà sửa sang lại quần áo đầy nếp nhăn, lại chải vuốt đầu tóc có điểm loạn, lúc này mới bắt đầu đi tiếp.
Cao ốc phảng phất thẳng đến trời cao, phong cách mang hơi thở hiện đại, ngắn gọn mà giàu thiết kế đặc sắc, đứng ở mặt đất ngẩng đầu nhìn xem, ánh mặt trời chói mắt dừng trên nhà cao tầng, trong lòng nhịn không được cảm khái tầng nhà công ty thật to lớn, tâm tình có chút thấp thỏm lại lo âu.
Bước vào cửa, đạp lên sàn nhà trơn bóng, trước mắt là một đại sảnh rộng lớn, thỉnh thoảng có người lui tới vội vàng, người mặc tây trang, biểu tình nghiêm túc, nhìn phong thái rất tinh anh, làm Đào Trạch cảm thấy chính mình đi nhầm địa phương, ngây ngô vô thố, có vẻ phi thường không hợp nhau.
Cậu khẩn trương mà nhéo góc áo, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, muốn biểu hiện vẻ thành thục đáng tin cậy.
Có lẽ là đôi mắt nhỏ của cậu mê mang quá mức rõ ràng, tiểu tỷ tỷ tiếp tân không đành lòng nhìn, chủ động mỉm cười mà mở miệng hỏi cậu, "Tiên sinh, xin hỏi là tới phỏng vấn sao?"
Đào Trạch run lên, lập tức quay đầu qua, có điểm bị dọa đến, bộ dáng ngốc ngốc, theo bản năng giơ tay chỉ chỉ chính mình, "Tỷ tỷ...... Là ở cùng em nói chuyện sao?"
Lời nói mới vừa ra khỏi miệng, Đào Trạch liền cảm thấy chính mình xong đời, khẩn trương đến thanh âm đều biến điệu, đều chưa có bắt đầu phỏng vấn đâu, cậu liền lúng túng thành cái bộ dạng này.
Cậu cắn cắn môi, biểu tình có chút ảo não. Nếu hiện tại đỉnh đầu cậu có lỗ tai thỏ, sợ là đã sớm cụp xuống, vô cùng đáng thương.
May mắn, tiểu tỷ tỷ phi thường tốt, không chỉ không cười hắn, ngược lại càng ôn nhu, ngữ khí tựa như dỗ tiểu hài tử, đặc biệt kiên nhẫn, nói: "Em tên là gì? Là tới phỏng vấn chức vị nhiếp ảnh gia đi?"
Đào Trạch vội vàng gật đầu, "Vâng, em tên Đào Trạch."
"Được rồi, tư liệu hẳn đã mang theo đầy đủ? Tỷ dẫn em đến chỗ phỏng vấn." Tiếp tân nói.
Đào Trạch gật đầu, lập tức đuổi kịp nàng, bộ dáng nghiêm trang, đặc biệt thuận theo.
Tiếp tân quay đầu nhìn đến khi khiến cậu banh mặt, cười nói: "Không cần khẩn trương như vậy, phỏng vấn rất đơn giản, bọn họ chưa bao giờ sẽ vì là người mới mà làm khó."
Đào Trạch lại gật đầu, nhưng vẫn là không áp được trái tim nhỏ bùm bùm nhảy nhót, tuy rằng trước kia cũng đã làm vài lần, nhưng đều là có sư huynh mang theo, hơn nữa chỉ là phụ tá, lần này là chính thức công tác, thật sự rất khó để không khẩn trương.
Tiếp tân nhìn thấy cậu như vậy, khóe miệng cong lên, ánh mắt càng nhu hòa, "Đúng rồi, em năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn còn rất nhỏ a, nhanh như vậy đã đi làm, người nhà em đồng ý?"
Đào Trạch vừa nghe, theo bản năng cảm thấy đối phương là xem mặt cậu phấn nộn, không giống như người có kinh nghiệm, lập tức càng trở nên nghiêm túc, nỗ lực muốn dùng khí thế che lại khuôn mặt non nớt, nhưng cậu lại có bộ dáng trắng nõn đáng yêu, ngay cả khi mắt trừng lớn, miệng nhắm chặt, cũng chỉ là làm tiểu thư trước mắt càng thêm cảm thấy —— đây là tiểu khả ái nhà ai a? Thật là đáng yêu! Lại nói, bản thể của cậu là cái gì? Chẳng lẽ còn chưa hóa hình? Đứa nhỏ này tâm gia trưởng thật lớn, người nhà hẳn là thả ra rèn luyện?
Nhìn ánh mặt quan tâm dung túng của tỷ tỷ tiếp tân, làm Đào Trạch thực ngốc, nhưng vẫn là nhớ rõ chính mình muốn chứng minh năng lực của bản thân. Hắn vỗ vỗ ngực, đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Em đã 22 tuổi."
Tỷ tỷ tiếp tân sửng sốt một chút, cực nhẹ mà phốc một tiếng, nỗ lực nghẹn cười, "Không phải hỏi tuổi em, được rồi, không có việc gì, chúc em phỏng vấn thuận lợi, chính là nơi này, dựa theo thứ tự kêu ra đến em liền đi vào cái phòng kia, đã hiểu chưa?"
Đào Trạch có điểm hoang mang, nhưng vẫn là gật gật đầu, hướng về phía tỷ tỷ tiếp tân nói lời cảm ơn, xem thân ảnh của nàng biến mất ở chỗ rẽ, mới dùng ngón tay chống cằm, suy tư nói thầm: "Không phải tuổi này, chẳng lẽ còn có tuổi khác? Tâm lý kỳ lạ? Mình đây có thể nói ra 40 tuổi a, đủ thành thục đi?"
Vị tỷ tỷ vừa rồi nếu như nghe được lời này của cậu, khẳng định muốn cười, lại không phải nhân loại, 40 tuổi có là cái gì đâu? Mấy trăm tuổi thì vẫn là một tiểu tử.
Đào Trạch đầu đầy suy nghĩ, đều sẽ không đoán trúng vị tỷ tỷ diện mạo xinh đẹp vừa rồi cười khanh khách tuổi rốt cuộc có bao nhiêu lớn.
Phía trước chính là một khu vực chờ, còn có nhiều người phỏng vấn trẻ tuổi đều tập trung ở chỗ này, chờ nhân viên công tác kêu tên đi vào.
Đào Trạch đứng tại chỗ do dự một hồi, nhìn xung quanh một vòng, chậm rì rì hướng tới một vị trí trống đi qua ngồi xuống, toàn bộ phòng đều phi thường an tĩnh, mỗi người đều cúi đầu làm việc của chính mình. Đào Trạch quan sát một chút, phát hiện bọn họ đều là cầm di động hoặc ở trang giấy điên cuồng viết cái gì đó, quả thực như là trước giờ trọng điểm một khảo thí nghiêm túc.
Đào Trạch thực buồn bực, cậu thì sao? Chẳng lẽ phỏng vấn không phải là quan sát tác phẩm nhiếp ảnh cùng thu hoạch giải thưởng, lại trả lời một ít vấn đề cơ bản khi vào nghề sao? Vì cái gì mọi người giống như đều có điều chuẩn bị?
Cậu lập tức đổi phương hướng, trộm qua đó nhìn xem, khẽ muốn liếc mắt nhìn một cái người bên cạnh đang xem cái gì. Thời điểm dối phương vừa mới ngồi xuống, nhìn lướt qua, cũng không có để ý tới, nhưng hiện tại cậu nhìn một bên mặt, đối phương lập tức nhạy bén cảm thấy, nhưng người nọ cũng không có ngăn cản không cho xem tư liệu, mà là nhíu mày nhìn hắn, có điểm khinh bỉ, "Ngươi không mang tài liệu sao?"
Đào Trạch: "......???"
Tài liệu? Thật là khảo thí sao?!
Trong nháy mắt, Đào Trạch lâm vào một loại khủng hoảng thật lớn, trừng lớn mắt, không dám tin tưởng, sợ tới mức đều nói lắp, "Cái, cái gì, tài liệu gì?"
"Chính là về một ít những việc về lão bản cần chú ý a, bằng không vừa đi vào đã bị đá ra, này cũng không biết, ngươi xác định ngươi là tới phỏng vấn?" Đối phương bĩu môi, càng thêm không đem cậu để vào mắt, vừa nhìn liền biết không phải đối thủ cạnh tranh đáng giá cần phải cảnh giác, ngốc ngốc, đi ngang qua sân khấu xem diễn mà thôi.
Còn chưa có bắt đầu phỏng vấn, Đào Trạch liền tuyệt vọng, quả thực muốn khóc, "Chúng ta không phải tới làm nhiếp ảnh sao? Vì cái gì còn muốn tìm hiểu về sếp? Hơn nữa, không ai cùng ta nói a."
Người nọ thấy cậu có điểm đáng thương, cư nhiên cái gì cũng không biết liền ngây ngốc mà chạy tới, "Lần này làm nhiếp ảnh cho sếp, như thế nào có thể không hiểu biết kiêng kị của ngài. Người nhà ngươi cái gì cũng chưa cùng ngươi nói qua a, quá không trách nhiệm đi? Chức vị này vốn dĩ chính là vì người mới dành ra một cơ hội tới rèn luyện, mọi người đều muốn cướp. Chậc chậc, ta xem ngươi là không có hy vọng rồi."
Đào Trạch càng ngốc. Chụp ảnh tư nhân? Không phải hạng mục nhiếp ảnh đoàn đội sao? Mình chỉ là tiểu ma mới tới học tập a, có phải hay không đi nhầm nơi rồi?
Trong nháy mắt, cậu nhìn đến trên tường chiếu ra một đám bóng dáng kỳ quái, như là hình dạng động vật, mỗi một người phỏng vấn đều là một con vật khác nhau. Cậu không dám tin, dùng sức xoa xoa đôi mắt, lại nghiêm túc nhìn, thực bình thường. Quả nhiên, là ảo giác đi? Đại khái là thần kinh căng thẳng nên xuất hiện ảo giác.
Cậu không hiểu ra sao, đầu óc thì lung tung rối loạn, hai chân khép lại, tay đặt ở đầu gối ngồi ngoan ngoãn, quả thực thành một tượng đá ngốc.
Thẳng đến khi có người hô tên của cậu, nói: "Tiếp theo, Đào Trạch, đến ngươi phỏng vấn."
Đào Trạch run lên, khẩn trương nháy mắt lên tới đỉnh điểm, trực tiếp bạo, thời điểm đi qua, đều cùng tay cùng chân, giống người máy rỉ sắt, rắc rắc.
Tác giả có lời muốn nói: Nhiếp ảnh gia tư nhân hắc hắc hắc ~
☆, phỏng vấn
Đào Trạch cứng đờ đi vào, vừa mới bước chân vào cửa, liền cảm giác được một loại áp lực vô hình, thế nhưng giống như hô hấp khó khăn, đỉnh đầu như bị đè nặng, không thể thoải mái mà đứng thẳng người, thái dương chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Phía trước cách đó không xa ngồi ngay ngắn một loạt người phỏng vấn, mỗi người trên mặt biểu tình đều không tính là tốt, đại khái đều có loại ý tứ hận sắt không thành thép, nắm bút gõ trên bàn tư liệu hồ sơ lý lịch, mày nhăn đến quả thực có thể kẹp chết ruồi bọ. Thẳng đến khi nghe thấy động tĩnh ở cửa, mới ngẩng đầu xem một cái, sau đó kinh ngạc, nhỏ giọng nói thầm: "Con nít còn chưa có hóa hình? Nhà ai thả ra rèn luyện sao lại không nói trước một tiếng......"
Vừa nhìn đến Đào Trạch run run rẩy rẩy, bị yêu lực uy áp kinh sợ đến không dám động, vài vị đại yêu ở đây lập tức thu liễm, lộ ra biểu tình ôn hòa nhất hôm nay, khẽ mỉm cười hỏi: "Ngươi là Đào Trạch đi?"
Chợt trên người nhẹ đi, Đào Trạch phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng thở ra, hướng bốn phía nhìn thoáng qua, cho rằng vừa rồi chỉ là thân thể nhất thời không biết làm sao vậy, như bị rút gân, đảo mắt liền vứt ra sau đầu, chuyên tâm phỏng vấn.
Cậu mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái.
Trong mộng, cậu biến thành một vật chân ngắn nhỏ, một chú thỏ lông nhung tròn vo, đang ở trong bụi cỏ nhanh nhảy mà chạy trốn, phía sau truyền đến tiếng gió hô hô, một con mãnh thú lớn chạy theo sau, hướng theo cậu mà rượt đuổi. Cậu lúng túng lộc cộc, phi thường sợ hãi, nguyên bản toàn bộ đôi mắt hồng đều trở nên thủy nhuận, nước mắt chảy xuống làm ướt lông tơ bên má, nhìn đáng thương đến cực điểm. Đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở thô nặng, cậu càng sợ tới mức phát run, cả người cứng đờ, cũng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể như đà điểu chôn sa, súc thành một đoàn, chân ngắn nhỏ run lên, buông xuống lỗ tai, khóc đến khụt khịt.
"Đừng ăn ta, cầu ngươi......" Cậu cũng không biết chính mình vì cái gì muốn nói như vậy, chỉ là theo bản năng mà xin tha.
Sau đó trên lưng bị cái gì mềm mại nóng ướt lướt qua, cậu ngẩng đầu lên xem, trước mắt là đầu lưỡi mãnh thú!
Rốt cuộc, nghẹn lâu như vậy, sợ hãi trút xuống, cậu uông một tiếng, khóc thật lớn. Dù sao đều phải chết, không còn gì cần cố kỵ.
Kia đại mãnh thú lông đen tuyền thở dốc càng nặng, thở tới nhiệt khí phun ở bên lỗ tai cậu, làm cậu nhịn không được run lên. Mãnh thú hẳn là bị cậu khóc đến càng thêm bực bội, muốn một ngụm nuốt trọn cậu.
Đào Trạch càng sợ hãi, trực tiếp rúc thành một đoàn mao cầu, nước mắt nghẹn ngào, khóc đến nấc cục, nỗ lực thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhưng mãnh thú kia chính là gắt gao nhìn chằm chằm cậu, đáy mắt hiện lên một mạt màu đỏ tươi, cúi đầu ngậm nổi lên sau cổ cậu.
Xong rồi xong rồi, muốn chết.
Đào Trạch điều động hai chân ngắn nhỏ giãy giụa ở giữa không trung.
Mãnh thú hoàn toàn không đem động tác nhỏ này của cậu để vào mắt, ngậm cổ cậu liền bắt đầu chạy như bay, thẳng đến khi chạy vào một cái sơn động tối đen như mực, mới đem cậu buông xuống.
Đào Trạch một đường sợ đến lợi hại, choáng váng, còn có điểm ngốc ngốc, ngẩng đầu ngơ ngác mà nhìn đại mãnh thú trước mắt, sau đó vừa vặn bị liếm, cả người đều ướt dầm dề, lông tơ đáng thương vô cùng mà gục xuống, một chút cũng không xoã tung.
Cậu minh bạch. Chính mình đây là trở thành lương thực dự trữ, còn bị liếm một chút để nếm thử hương vị.
Đào Trạch vừa kéo lại được ngực đau, bị dọa đến cùng cực. Khả năng không cần chờ mãnh thú ăn cậu, liền tại nơi ổ tràn ngập hơi thở nguy hiểm, trái tim cậu liền chịu không nổi, bị hù chết.
"Cách."
Cậu sợ tới mức lại cắn răng cách cách, tự sa ngã mà cắn môi, dựa vào tường rúc thành một đoàn mao cầu. Còn không bằng bị một ngụm nuốt tươi.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thỏ Kỉ: Ô ô ô, cách, hắn muốn ăn ta, cách......
Mãnh thú liếm một ngụm: Ăn thì ăn, bất quá là một loại phương pháp ăn khác.
PS: Tiểu Thỏ Kỉ quá đáng yêu, xúc động một chút liền khai hố.
☆ Ngoan ngoãn
Buổi sáng thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, Đào Trạch còn hãm trong giấc mộng, cả người mơ mơ màng màng, nửa híp mắt, vô ý thức mà dụi mắt, không nghĩ ra tối hôm qua mơ cái gì, chỉ là cảm thấy giống như có điểm đáng sợ, cũng chưa ngủ ngon, đôi mắt cũng có chút đau, giống như khóc thật lâu.
Nhưng dù như vậy, cậu cũng muốn rời giường, còn phải dự phòng cho mình một ít thời gian để ngừa vạn nhất, xuất phát sớm một chút để đi phỏng vấn thì tốt hơn. Cậu ngáp một cái, chậm rì rì mà bò xuống giường, đi đến ban công, bắt đầu đánh răng.
Hôm nay, buổi phỏng vấn là sư huynh đề cử, bởi vì lúc trước sư huynh mang theo cậu đi chụp ảnh vài lần, khách hàng đối kỹ thuật nhiếp ảnh của cậu đều rất hài lòng, cho nên lần này có cơ hội, sư huynh cũng nghĩ đến cậu. Bất quá, Đào Trạch nghe sư huynh nói, lần này là một công ty lớn, có một hạng mục yêu cầu một đoàn đội nhiếp ảnh, giống như cậu là một người mới, không nhất định có thể tự chủ quay chụp, nhưng có thể đi theo đoàn đội học tập cũng rất tốt, là một cơ hội hiếm có, còn có thể nhận thức nhiều tiền bối trong giới.
Đào Trạch ngoan ngoãn đáp ứng, nghiêm túc đem những việc sư huynh nói cần chú ý đều nhớ lại, yên lặng học tập. Tuy rằng Đào Trạch không ra khỏi cửa nhiều, nhưng cậu có một ưu điểm, chính là có thể tiếp thu kiến nghị của người khác, cũng toàn tâm toàn ý mà làm chuyện người khác giao cho cậu, tận lực làm người vừa ý. Sư huynh chính là thích thái độ trong công việc của cậu, mới có thể nhịn không được mà chiếu cố nhiều hơn.
Cho nên, kỳ thật việc Trần Huy đối cậu ghen ghét thật ngu ngốc. Trần Huy chỉ nhìn một mặt của cậu liền cho rằng, cảm thấy Đào Trạch nặng nề không thú vị, chỉ biết làm người tẻ ngắt xấu hổ, cũng không chịu hoan nghênh người khác, cho nên phát hiện cậu được người trong xã đoàn chiếu cố, còn bởi vì vậy mà có rất nhiều lợi ích trong công việc, tâm thái hắn liền có chút sụp đổ, lại căn bản không nghĩ tới nỗ lực trả giá của Đào Trạch.
Đào Trạch dựa theo địa chỉ sư huynh cấp, đi giao thông công cộng, vừa lúc đụng phải thời gian cao điểm khi đi làm, thiếu chút nữa ở trong xe bị đè dẹp thành viên pha lê, trải qua trăm cay ngàn đắng, một đường lui tới địa điểm cần đến, cậu xuống xe, luống cuống tay chân mà sửa sang lại quần áo đầy nếp nhăn, lại chải vuốt đầu tóc có điểm loạn, lúc này mới bắt đầu đi tiếp.
Cao ốc phảng phất thẳng đến trời cao, phong cách mang hơi thở hiện đại, ngắn gọn mà giàu thiết kế đặc sắc, đứng ở mặt đất ngẩng đầu nhìn xem, ánh mặt trời chói mắt dừng trên nhà cao tầng, trong lòng nhịn không được cảm khái tầng nhà công ty thật to lớn, tâm tình có chút thấp thỏm lại lo âu.
Bước vào cửa, đạp lên sàn nhà trơn bóng, trước mắt là một đại sảnh rộng lớn, thỉnh thoảng có người lui tới vội vàng, người mặc tây trang, biểu tình nghiêm túc, nhìn phong thái rất tinh anh, làm Đào Trạch cảm thấy chính mình đi nhầm địa phương, ngây ngô vô thố, có vẻ phi thường không hợp nhau.
Cậu khẩn trương mà nhéo góc áo, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, muốn biểu hiện vẻ thành thục đáng tin cậy.
Có lẽ là đôi mắt nhỏ của cậu mê mang quá mức rõ ràng, tiểu tỷ tỷ tiếp tân không đành lòng nhìn, chủ động mỉm cười mà mở miệng hỏi cậu, "Tiên sinh, xin hỏi là tới phỏng vấn sao?"
Đào Trạch run lên, lập tức quay đầu qua, có điểm bị dọa đến, bộ dáng ngốc ngốc, theo bản năng giơ tay chỉ chỉ chính mình, "Tỷ tỷ...... Là ở cùng em nói chuyện sao?"
Lời nói mới vừa ra khỏi miệng, Đào Trạch liền cảm thấy chính mình xong đời, khẩn trương đến thanh âm đều biến điệu, đều chưa có bắt đầu phỏng vấn đâu, cậu liền lúng túng thành cái bộ dạng này.
Cậu cắn cắn môi, biểu tình có chút ảo não. Nếu hiện tại đỉnh đầu cậu có lỗ tai thỏ, sợ là đã sớm cụp xuống, vô cùng đáng thương.
May mắn, tiểu tỷ tỷ phi thường tốt, không chỉ không cười hắn, ngược lại càng ôn nhu, ngữ khí tựa như dỗ tiểu hài tử, đặc biệt kiên nhẫn, nói: "Em tên là gì? Là tới phỏng vấn chức vị nhiếp ảnh gia đi?"
Đào Trạch vội vàng gật đầu, "Vâng, em tên Đào Trạch."
"Được rồi, tư liệu hẳn đã mang theo đầy đủ? Tỷ dẫn em đến chỗ phỏng vấn." Tiếp tân nói.
Đào Trạch gật đầu, lập tức đuổi kịp nàng, bộ dáng nghiêm trang, đặc biệt thuận theo.
Tiếp tân quay đầu nhìn đến khi khiến cậu banh mặt, cười nói: "Không cần khẩn trương như vậy, phỏng vấn rất đơn giản, bọn họ chưa bao giờ sẽ vì là người mới mà làm khó."
Đào Trạch lại gật đầu, nhưng vẫn là không áp được trái tim nhỏ bùm bùm nhảy nhót, tuy rằng trước kia cũng đã làm vài lần, nhưng đều là có sư huynh mang theo, hơn nữa chỉ là phụ tá, lần này là chính thức công tác, thật sự rất khó để không khẩn trương.
Tiếp tân nhìn thấy cậu như vậy, khóe miệng cong lên, ánh mắt càng nhu hòa, "Đúng rồi, em năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn còn rất nhỏ a, nhanh như vậy đã đi làm, người nhà em đồng ý?"
Đào Trạch vừa nghe, theo bản năng cảm thấy đối phương là xem mặt cậu phấn nộn, không giống như người có kinh nghiệm, lập tức càng trở nên nghiêm túc, nỗ lực muốn dùng khí thế che lại khuôn mặt non nớt, nhưng cậu lại có bộ dáng trắng nõn đáng yêu, ngay cả khi mắt trừng lớn, miệng nhắm chặt, cũng chỉ là làm tiểu thư trước mắt càng thêm cảm thấy —— đây là tiểu khả ái nhà ai a? Thật là đáng yêu! Lại nói, bản thể của cậu là cái gì? Chẳng lẽ còn chưa hóa hình? Đứa nhỏ này tâm gia trưởng thật lớn, người nhà hẳn là thả ra rèn luyện?
Nhìn ánh mặt quan tâm dung túng của tỷ tỷ tiếp tân, làm Đào Trạch thực ngốc, nhưng vẫn là nhớ rõ chính mình muốn chứng minh năng lực của bản thân. Hắn vỗ vỗ ngực, đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Em đã 22 tuổi."
Tỷ tỷ tiếp tân sửng sốt một chút, cực nhẹ mà phốc một tiếng, nỗ lực nghẹn cười, "Không phải hỏi tuổi em, được rồi, không có việc gì, chúc em phỏng vấn thuận lợi, chính là nơi này, dựa theo thứ tự kêu ra đến em liền đi vào cái phòng kia, đã hiểu chưa?"
Đào Trạch có điểm hoang mang, nhưng vẫn là gật gật đầu, hướng về phía tỷ tỷ tiếp tân nói lời cảm ơn, xem thân ảnh của nàng biến mất ở chỗ rẽ, mới dùng ngón tay chống cằm, suy tư nói thầm: "Không phải tuổi này, chẳng lẽ còn có tuổi khác? Tâm lý kỳ lạ? Mình đây có thể nói ra 40 tuổi a, đủ thành thục đi?"
Vị tỷ tỷ vừa rồi nếu như nghe được lời này của cậu, khẳng định muốn cười, lại không phải nhân loại, 40 tuổi có là cái gì đâu? Mấy trăm tuổi thì vẫn là một tiểu tử.
Đào Trạch đầu đầy suy nghĩ, đều sẽ không đoán trúng vị tỷ tỷ diện mạo xinh đẹp vừa rồi cười khanh khách tuổi rốt cuộc có bao nhiêu lớn.
Phía trước chính là một khu vực chờ, còn có nhiều người phỏng vấn trẻ tuổi đều tập trung ở chỗ này, chờ nhân viên công tác kêu tên đi vào.
Đào Trạch đứng tại chỗ do dự một hồi, nhìn xung quanh một vòng, chậm rì rì hướng tới một vị trí trống đi qua ngồi xuống, toàn bộ phòng đều phi thường an tĩnh, mỗi người đều cúi đầu làm việc của chính mình. Đào Trạch quan sát một chút, phát hiện bọn họ đều là cầm di động hoặc ở trang giấy điên cuồng viết cái gì đó, quả thực như là trước giờ trọng điểm một khảo thí nghiêm túc.
Đào Trạch thực buồn bực, cậu thì sao? Chẳng lẽ phỏng vấn không phải là quan sát tác phẩm nhiếp ảnh cùng thu hoạch giải thưởng, lại trả lời một ít vấn đề cơ bản khi vào nghề sao? Vì cái gì mọi người giống như đều có điều chuẩn bị?
Cậu lập tức đổi phương hướng, trộm qua đó nhìn xem, khẽ muốn liếc mắt nhìn một cái người bên cạnh đang xem cái gì. Thời điểm dối phương vừa mới ngồi xuống, nhìn lướt qua, cũng không có để ý tới, nhưng hiện tại cậu nhìn một bên mặt, đối phương lập tức nhạy bén cảm thấy, nhưng người nọ cũng không có ngăn cản không cho xem tư liệu, mà là nhíu mày nhìn hắn, có điểm khinh bỉ, "Ngươi không mang tài liệu sao?"
Đào Trạch: "......???"
Tài liệu? Thật là khảo thí sao?!
Trong nháy mắt, Đào Trạch lâm vào một loại khủng hoảng thật lớn, trừng lớn mắt, không dám tin tưởng, sợ tới mức đều nói lắp, "Cái, cái gì, tài liệu gì?"
"Chính là về một ít những việc về lão bản cần chú ý a, bằng không vừa đi vào đã bị đá ra, này cũng không biết, ngươi xác định ngươi là tới phỏng vấn?" Đối phương bĩu môi, càng thêm không đem cậu để vào mắt, vừa nhìn liền biết không phải đối thủ cạnh tranh đáng giá cần phải cảnh giác, ngốc ngốc, đi ngang qua sân khấu xem diễn mà thôi.
Còn chưa có bắt đầu phỏng vấn, Đào Trạch liền tuyệt vọng, quả thực muốn khóc, "Chúng ta không phải tới làm nhiếp ảnh sao? Vì cái gì còn muốn tìm hiểu về sếp? Hơn nữa, không ai cùng ta nói a."
Người nọ thấy cậu có điểm đáng thương, cư nhiên cái gì cũng không biết liền ngây ngốc mà chạy tới, "Lần này làm nhiếp ảnh cho sếp, như thế nào có thể không hiểu biết kiêng kị của ngài. Người nhà ngươi cái gì cũng chưa cùng ngươi nói qua a, quá không trách nhiệm đi? Chức vị này vốn dĩ chính là vì người mới dành ra một cơ hội tới rèn luyện, mọi người đều muốn cướp. Chậc chậc, ta xem ngươi là không có hy vọng rồi."
Đào Trạch càng ngốc. Chụp ảnh tư nhân? Không phải hạng mục nhiếp ảnh đoàn đội sao? Mình chỉ là tiểu ma mới tới học tập a, có phải hay không đi nhầm nơi rồi?
Trong nháy mắt, cậu nhìn đến trên tường chiếu ra một đám bóng dáng kỳ quái, như là hình dạng động vật, mỗi một người phỏng vấn đều là một con vật khác nhau. Cậu không dám tin, dùng sức xoa xoa đôi mắt, lại nghiêm túc nhìn, thực bình thường. Quả nhiên, là ảo giác đi? Đại khái là thần kinh căng thẳng nên xuất hiện ảo giác.
Cậu không hiểu ra sao, đầu óc thì lung tung rối loạn, hai chân khép lại, tay đặt ở đầu gối ngồi ngoan ngoãn, quả thực thành một tượng đá ngốc.
Thẳng đến khi có người hô tên của cậu, nói: "Tiếp theo, Đào Trạch, đến ngươi phỏng vấn."
Đào Trạch run lên, khẩn trương nháy mắt lên tới đỉnh điểm, trực tiếp bạo, thời điểm đi qua, đều cùng tay cùng chân, giống người máy rỉ sắt, rắc rắc.
Tác giả có lời muốn nói: Nhiếp ảnh gia tư nhân hắc hắc hắc ~
☆, phỏng vấn
Đào Trạch cứng đờ đi vào, vừa mới bước chân vào cửa, liền cảm giác được một loại áp lực vô hình, thế nhưng giống như hô hấp khó khăn, đỉnh đầu như bị đè nặng, không thể thoải mái mà đứng thẳng người, thái dương chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Phía trước cách đó không xa ngồi ngay ngắn một loạt người phỏng vấn, mỗi người trên mặt biểu tình đều không tính là tốt, đại khái đều có loại ý tứ hận sắt không thành thép, nắm bút gõ trên bàn tư liệu hồ sơ lý lịch, mày nhăn đến quả thực có thể kẹp chết ruồi bọ. Thẳng đến khi nghe thấy động tĩnh ở cửa, mới ngẩng đầu xem một cái, sau đó kinh ngạc, nhỏ giọng nói thầm: "Con nít còn chưa có hóa hình? Nhà ai thả ra rèn luyện sao lại không nói trước một tiếng......"
Vừa nhìn đến Đào Trạch run run rẩy rẩy, bị yêu lực uy áp kinh sợ đến không dám động, vài vị đại yêu ở đây lập tức thu liễm, lộ ra biểu tình ôn hòa nhất hôm nay, khẽ mỉm cười hỏi: "Ngươi là Đào Trạch đi?"
Chợt trên người nhẹ đi, Đào Trạch phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng thở ra, hướng bốn phía nhìn thoáng qua, cho rằng vừa rồi chỉ là thân thể nhất thời không biết làm sao vậy, như bị rút gân, đảo mắt liền vứt ra sau đầu, chuyên tâm phỏng vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.