Chương 14
Quách Kính Minh
17/11/2014
Shakespeare nói: “Thời gian sẽ đâm nát sự tinh tế hoa mỹ của tuổi thanh xuân, sẽ
khắc đường chân trời lên trán người đẹp; nó sẽ nuốt chửng những thứ cực
kỳ quý giá hiếm có của thế giới, những thứ đẹp tự nhiên. Chẳng gì có thể thoát khỏi lưỡi hái quét ngang của nó.” Tôi nghĩ ông ta nói rất đúng,
nhưng có một thứ, sẽ không bị lưỡi hái của nó thu hoạch, đó chính là
tình bạn của chúng tôi. Sau mười năm, chúng tôi nhất định còn có thể
chụp một tấm ảnh theo cùng một cách. Tôi không mảy may nghi ngờ.
Cố Ly có rất nhiều điểm lợi hại hơn tôi.
Điều này là chuyện đã rõ như ban ngày. Nó giàu hơn tôi, nó gầy hơn tôi, nó đẹp hơn tôi, nó thông minh hơn tôi, nó đanh đá hơn tôi, nó dũng cảm hơn tôi. Những ví dụ kiểu này có liệt kê đến sáng cũng chẳng hết.
Nhưng tôi cũng có những điểm lợi hại hơn nó. Chẳng hạn tôi cảm tính hơn nó, tôi để tóc dài hơn nó (nhưng đồng thời kiến thức cũng ngắn hơn nó), gia đình tôi viên mãn hơn nó. Trước đó, tôi còn có thể sẽ cảm thấy tính nó quá nóng nảy, mà nóng nảy thì có khác gì giấy không gói được lửa, cho nên tôi cảm thấy tôi trầm tính bình tĩnh hơn nó.
Nhưng rõ ràng, tôi đã nhầm.
Sau khi biết được Sùng Quang chưa chết, hơn nữa còn chính là Lục Thiêu đang sống vui vẻ trước mắt, nó không hề tỏ thái độ gì đã hơn một tuần. Ánh mắt nó nhìn tôi trong veo như nước, giống như hồ nước trong mà nước chỉ sâu đến mắt cá chân, và có mấy con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội, trông thấy rõ nét. Nhưng ai biết được, trong sâu thẳm ánh mắt nó đang ẩn chứa một con cá nhà táng.
Ngay sau khi tôi nghe thấy chính miệng nó nói ra hai chữ “Sùng Quang”, tôi gần như ngay tắp lự buột miệng nói lại: “Sao cậu biết?”
Tôi vừa nói xong, Đường Uyển Như đã thở một hơi dài: “Ôi trời, đồ ngốc ạ!” Rõ ràng, nó muốn ngăn cản tôi nhưng không còn kịp nữa.
Cố Ly ngước khuôn mặt bé nhỏ buồn cười đang ẩn dưới chiếc mũ an toàn kia, đôi chân mày vặn thành một biểu tượng của NIKE nhìn Đường Uyển Như: “Nói như vậy, cậu cũng đã biết.”
Đường Uyển Như cũng không trả lời.
Cố Ly lại khẽ khàng quay đầu về phía Vệ Hải, sắc mặt Vệ Hải chẳng tỏ chút ngạc nhiên, chỉ có sự bối rối; chẳng dao động, chỉ có sự hoang mang. Cho nên – “Nhìn điệu bộ, ngay cả Vệ Hải cũng biết rồi?”
Trong sự trầm lặng của cả căn phòng, Cố Ly nhẹ nhàng gỡ chiếc kính râm xuống. Ánh mắt nó quét lần lượt qua gương mặt mấy người chúng tôi, hai bàn tay đeo găng cao su nhẹ nhàng xoa đi xoa lại, chẳng khác nào động tác khi nó thoa một lớp kem dưỡng da dày lên tay hằng đêm trước khi ngủ.
Tôi nghĩ, nó sắp bắt đầu phanh thây rồi đây.
Nhưng tôi lại đoán nhầm.
Tôi phát hiện sự hiểu biết của tôi về Cố Ly mười mấy năm nay, gần đây càng ngày càng không chính xác. Trước đây tôi còn có thể đại khái đoán được hướng hành động tiếp theo của nó, nhưng hơn nửa năm nay, tôi toàn đoán sai hết lần này sang lần khác.
Nó chẳng hề nhe răng nanh ra lao vào cổ họng chúng tôi, cũng chẳng cầm con dao trắng hếu tao nhã chặt chúng tôi ra làm tám khúc. Nó thậm chí hoàn toàn chẳng đề cập đến chuyện này nữa. Bạn nói xem như vậy có khiến người ta chịu được không? Vậy là chiêu bài của trường phái nào đây?
Nhưng xét từ góc độ chuyển nhà, Đường Uyển Như mời Cố Ly, xem như là đúng rồi. Nó không phải là người đang chiến đấu, nó đã đem một đội giữ vệ sinh đến. Khi đội hình được huấn luyện chuyên nghiệp ấy xuất hiện trong căn chung cư cũ bé này, tôi thật sự cảm thấy giống như đang xem biệt đội hổ bay được trang bị vũ khí lazer và đồ bảo vệ nano đang thực thi nhiệm vụ “đưa bà lão và các bạn nhỏ qua đường”. Giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu, Cố Ly không đem dao mổ trâu, mà nó đem Ỷ Thiên Kiếm Đồ Long Đao đến – cho nên, Đường Uyển Như hay là cái chung cư này của Đường Uyển Như, chính là con gà xui xẻo ấy.
Vậy là khi đội ngũ chuyên nghiệp được huấn luyện có bài vở, mặc đồng phục trắng, mặt đeo khẩu trang cùng kính mắt này bắt đầu hành động, mấy người chúng tôi trước đó đều rút khỏi vị trí. Nhiệm vụ còn lại, chính là cùng Cố Ly, ngồi uống trà nhàn nhã ở khu vực ghế sofa vừa mới dọn dẹp xong. Tất nhiên, trà xanh này đã không còn là trà lấy từ tủ của Đường Uyển Như nữa, vì trước đó sau khi pha một bình trà của Đường Uyển Như, Cố Ly chỉ uống một ngụm, “chí ít tớ cũng đã cố sức nếm thử”, nói xong thì cầm bình trà bốc khói nghi ngút trút ngược vào bồn rửa bát. Liền đó, nó đề nghị: “Hay là để họ dọn dẹp đi, chúng ta đến khu sân vườn của khách sạn Phác Lệ uống trà chiều, thấy thế nào? Tớ nói với cậu, cái sân vườn ấy như thế thôi, còn có thể ngắm chim hoang dã nữa đấy, con chim ấy lớn vô cùng, có một dạo tớ còn cho rằng họ nuôi gà trong sân ấy đấy.” – Tất nhiên, đề nghị này đã bị chúng tôi tuyệt tình phủ quyết. Đường Uyển Như nói: “Ai cũng đi hết, họ trộm đồ thì làm thế nào?”
Cố Ly tháo đôi găng tay cao su ra, nhún nhún vai nói: “Cậu cho rằng họ đều ăn chay sao? Thu nhập của họ có thể cao hơn cậu nhiều đấy, những thứ này trong nhà cậu, họ lấy trộm về cũng chẳng dùng được việc gì, chỉ có thể quyên cho các tổ chức từ thiện. Từ tiêu chuẩn thu phí của họ có thể thấy, tớ không cho rằng họ là người biết làm từ thiện. Hóa đơn mà họ viết cho tớ quả thật là không được từ thiện cho lắm.”
Đường Uyển Như im lặng. Nhưng nó vẫn giữ sự tôn nghiêm cuối cùng, sống chết không chịu ra ngoài uống trà.
Vậy là Cố Ly phải nhượng bộ, từ trong chiếc “vali hành lý” kia, nó lôi ra một hộp trà xanh vỏ hộp làm bằng chất liệu sơn mài phản quang của Nhật Bản, sau khi mở nắp, nó lại móc ra một cái kẹp, rồi cẩn trọng gắp từng cánh từng cánh lá trà nhỏ xíu ra, vì nó đang mặc áo choàng khử khuẩn, đeo găng tay, mang khẩu trang (còn có chiếc mũ an toàn buồn cười trên đầu nữa), cho nên, trông nó như một bác sĩ pháp y đang tiến hành kiểm tra tử thi: “Vậy uống trà của tớ đi.”
Tôi uống trà trong chiếc bình nó mới pha lại, nhiều cảm xúc xuất hiện cùng lúc. Đây là lần đầu tiên trong những ngày qua tôi và Cố Ly ở cùng nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy. Cho dù trước mắt là cảnh tượng thường ngày mà chúng tôi hiểu rất rõ, cũng rất thân thiết: một nhóm người tụ tập cùng nhau, nghe Cố Ly kể những trích đoạn chanh chua cay nghiệt trong cuộc đời.
Nếu đổi lại là trước đây, tôi chắc chắn đã nằm nghiêng trên ghế sofa, tựa vào bạn trai mình, hoặc tựa vào Nam Tương, sau đó cười ngặt nghẽo, đồng thời không quên tận hưởng thức uống xa xỉ mà Cố Ly cung cấp. Tôi sẽ cảm thấy ngày tháng như trong mộng, nhân thế bình yên, tôi sẽ cảm thấy Cố Ly giống như một nữ thần Die Walküre trên chiến trường, mấy tên lính bé nhỏ chúng tôi chỉ cần đi theo sau lưng, cầm những thanh đao bé nhỏ bằng nhựa giả vờ hò reo la hét để trợ hứng, thì nó có thể đánh trăm trận trăm thắng, mãi mãi khải hoàn. Chúng tôi sống dưới sự che chở của nó, giống như những con sóc ngủ đông trong gốc cây ấm áp, gió tuyết rất gần, nhưng lạnh giá lại cách xa nghìn trùng.
Nhưng giờ đây, cảm giác này chẳng còn nữa.
Tôi nhìn Cố Ly, cảm thấy nó vô cùng xa lạ.
Tôi nhìn nó mắt mũi dáo dác, đầu óc đảo điên, cầm một chiếc khăn tơ tằm nhỏ hiệu Hermes huơ qua huơ lại, giống như viên cảnh sát giao thông, lại giống như tên hải tặc đang chỉ huy hàng hải. Tôi nghe những con “quái vật hỗn hợp của hài hước và cay độc” đang bắn ra những hòn bi sắt nhỏ từ trong miệng nó, trong lòng lại không thể vui được.
Tôi cảm thấy tôi không còn an toàn nữa.
Tôi muốn vẫn nằm yên trong hốc cây, nhưng rừng rậm bên ngoài, đã bắt đầu bốc cháy.
“Chậu hoa kia đã bẩn thế thì không cần nữa. Vừa rồi nếu tớ không nhìn nhầm, bên trong có phải có một con giun không?”
... Cô Cố, đây là một cái bát.
“Không được đặt dung dịch vệ sinh phụ nữ trên bồn rửa tay, chẳng ra thể thống gì cả! Thứ này tất nhiên phải đặt trong tủ lạnh!”
... Cô Cố, đây là nước súc miệng.
“Anh nói cái này là gì? Khăn chăn lông á? Đừng đùa chứ, đây rõ ràng là một tấm thảm sàn, nào, lót nó lên lối đi giúp tôi.”
... Cô Cố, có thể mặt sau của thứ này có nhãn, ghi ba chữ “khăn chăn lông.”
“Phòng ngủ thì cần gì phải đặt chiếc máy rửa bát bên cạnh chứ? Cho dù chủ nhân quen nằm trên giường ăn khuya, nhưng cũng đâu có nghĩa nó chắc chắn sẽ chấp nhận rửa bát trên giường như vậy! Nào, nghe tôi, đặt trong phòng vệ sinh.”
... Cô Cố, đây không phải là máy rửa bát, mà là máy điều hòa độ ẩm không khí.
“Máy điều hòa độ ẩm không khí? Máy điều hòa độ ẩm không khí cái gì? Trên thế giới này hoàn toàn chẳng có thứ này, các anh không được đặt tên đồ vật tùy ý như vậy, anh cho rằng anh là ai, Edison à? Tôi nói cho anh biết, máy điều hòa trên thế giới này đều có tính năng điều hòa độ ẩm tự động cả đấy.”
...
Cho nên, những người còn lại, chỉ có hai việc có thể làm: một, ngồi trên ghế sofa uống trà; hai, vừa uống trà, vừa xem Cố Ly độc diễn tướng thanh.
Biệt đội phi hổ được huấn luyện tốc độ cao này bay ngang chạy dọc trong căn chung cư bé tẹo, chưa đến một tiếng đồng hồ, cả căn nhà trông đã sáng sủa hơn chút.
Một giờ nữa lại trôi qua, mọi thứ đều được sắp xếp xong, chỉ còn lại một thùng giấy cuối cùng có thể tích to khủng khiếp, nhưng nét mặt của các thành viên trong biệt đội phi hổ rõ ràng có chút do dự, vì trên thùng này viết sáu chữ to: “Thời khắc đẹp nhất trong đời”.
Biệt đội phi hổ không dám động vào, vì trước đó họ đã liên tục bị mấy thùng như “Năm tháng thanh xuân”, “Đau thương chảy ngược thành sông”, “Đây là tất cả tình yêu của anh trao em”, “nữ nhân hoa”... làm cho hoảng hốt.
“Các anh cứ đặt ở đó đi. Thùng này tôi tự thu xếp được rồi.” Đường Uyển Như nói với những người đang mặc áo choàng khử trùng.
Những người của đội vệ sinh chuyên nghiệp ấy trong chốc lát đã đi hết. Căn phòng chợt trống vắng, không gian dường như trở nên rộng hơn, thậm chí ngay cả nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà giảm xuống. Tôi tiện tay lôi một chiếc chăn lông đang vắt trên lưng tựa của ghế sofa quấn lên người. Sùng Quang nhìn tôi, mặt không hề biến sắc bước thẳng qua phía tôi, rồi nhẹ nhàng đưa cánh tay khoác lên vai tôi, sau đó kéo tôi tựa lên lồng ngực rắn chắc của anh.
“Nói xem, trong thùng này rốt cuộc là gì?” Cố Ly vừa gỡ bao tay và mũ an toàn xuống, vừa hỏi Đường Uyển Như, “Là thi thể hay là ma túy?” Nó vẫn khoác chiếc áo choàng khử khuẩn ấy, nhưng vì lúc này nó vừa bỏ mũ xuống, đầu tóc rối tung, nét mặt trắng bệch, trông như một phụ nữ mang thai sắp sinh đến nơi.
“Ma túy? Cậu cho tớ là Nam Tương sao.” Đường Uyển Như oang oang trả lời, nó nói thoải mái tự nhiên, không chút giữ kẽ, nhưng những người khác có mặt ở đó khi nghe thấy đều sởn gai ốc.
“Ơ đúng rồi, sao Nam Tương không đến nhỉ? Lại tăng ca rồi à?” Cố Ly nhớ lại, hất hất cằm với tôi.
“Chắc là vậy.” Da đầu săn lại, tôi nhìn nét mặt của Vệ Hải, anh ấy cố tình im lặng, trông không có vẻ gì sẽ nói cho Cố Ly biết. Rõ ràng người trong cuộc còn không muốn nhắc đến, thì tôi càng chẳng có lý do gì để đứng ra bố cáo thiên hạ, cho nên, “cậu cũng biết đấy, trợ lý vừa vào “M.E”, bận có khác gì nữ công nhân phường dệt Đông Quản đâu.”
Cố Ly gật gật đầu, có vẻ nó hoàn toàn không muốn truy cứu đến cùng. Rõ ràng nó đã bị cái thùng “thời khắc đẹp nhất trong đời” kia cuốn hút. Nó nghiêng nghiêng cằm, hai con mắt phát ra hào quang của chuột Jerry: “Đường Uyển Như, tớ nhớ trong phim có một đoạn lời thoại là ‘cậu biết các cậu nhất định sẽ lên giường, nhưng cậu không biết khi nào sẽ lên giường. Đây là thời khắc đẹp nhất trong đời’, nói xem, đồ trong thùng này, rốt cuộc là gì vậy? Nếu nó có liên quan đến đêm đầu tiên của cậu, thì chớ mở ra cho chúng tớ xem, nếu không tớ sẽ trực tiếp nộp chúng cho cục cảnh sát làm chứng cứ phạm tội.”
Đường Uyển Như nguýt Cố Ly một cái, rồi dùng giọng điệu của hồ ly tinh Tô Đát Kỷ kia trả lời: “Bên trong, có cậu...”
Cố Ly lén liếc sang phía tôi, rồi kéo nửa tấm chăn đắp lên người. Nó lặng lẽ ngậm miệng lại.
Ánh mắt của Đường Uyển Như xê dịch trên mặt tôi: “Lâm Tiêu, bên trong, cũng có cậu...”
Tôi rõ ràng cảm thấy cánh tay của Sùng Quang đang ôm tôi chợt run lên.
... Tôi không ngờ rằng, cái thùng ấy chẳng biến thành khối nguyên tử nổ tan lý trí của chúng tôi, mà ngược lại, nó đã trở thành thuốc kích thích để tôi và Cố Ly hòa giải với nhau – nói là hòa giải, nhưng thực ra cũng hơi quá, vì chúng tôi chưa đến mức trở mặt thành thù, binh đao giáp chiến. Nên nói thế này thì đúng hơn, nó đã trở thành chất xúc tác để tôi và Cố Ly trở nên thân thiết trở lại. Sau này, rất lâu rất lâu về sau, thậm chí đến cuối câu chuyện này của nhóm, mỗi lần tôi nhớ lại buổi chiều hôm đó, khi Đường Uyển Như mở cái thùng đó ra, tôi luôn cảm giác thấy một thứ mùi vị, thứ mùi vị này giống như có sinh mạng. Nó không đậm đặc, rất mỏng manh, yếu ớt đến mức khiến người ta thương cảm. Nó như một loài không thể thích ứng với môi trường khắc nghiệt, đôi mắt trừng lên kinh hoàng và hoảng loạn, mang theo oán hận và bối rối mà ngoan cường sinh tồn trên thế giới này.
Nó thuộc về chúng tôi, quá khứ.
Nó đánh thức sự tín nhiệm và sự yêu mến, sự ỷ lại và sự dung túng vốn có trong tôi đối với Cố Ly, hồi ức đã chinh phục tôi, quá khứ đã tóm chặt tôi. Kể từ lúc đó, tôi cũng chẳng còn hoài nghi và hờn ghét Cố Ly nữa. Nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày như vậy, khi cả thế giới đều lạnh lùng quay lưng lại với Cố Ly, bên cạnh nó, người còn lại, chỉ có mình tôi.
Trong thùng có vô số quá khứ.
Trong thùng có ảnh chụp của chúng tôi, nhật ký của chúng tôi, lưu bút bạn bè của chúng tôi, đồ trang trí mà chúng tôi đã từng trang trí trong ký túc xá, thẻ sinh viên của chúng tôi, thẻ cơm của chúng tôi, giáo trình của chúng tôi, thảm tập Yoga của chúng tôi.
Trong thùng còn có áo ngủ chúng tôi cùng mua. Đó là vào tháng 1 năm 2007, hàng mẫu của MUJI lần đầu được nhập vào Thượng Hải, giờ nhìn lại chúng đã rất cũ kỹ quê mùa, nhưng hồi đó có thể mặc được MUJI là mơ ước của đám thanh niên uống cà phê vỉa hè mà say đắm An Ni Bảo Bối nên lúc nào cũng muốn đi Lệ Giang để được tình một vậy, Cố Ly giống như một Parvenu[1] quăng một xấp tiền mặt mua cho chúng tôi mỗi người một bộ, nó đã quật nát trái tim của đám thanh niên bằng diện mạo trần trụi của mình.
[1] Parvenu, còn gọi là người giàu mới nổi, từ này được dùng chỉ những người giàu lên nhanh chóng trong một khoảng thời gian rất ngắn. Thường trước khi được chụp mũ là một Parvenu, những người này đa phần sống dưới đáy xã hội, họ đem những khoản tiền mà họ có được ném vào những món hàng xa xỉ hoặc cuộc sống hoang đường mà trước đây họ không dám mơ đến. Từ này cũng được dùng để chỉ những tên trọc phú, giàu nhưng kém hiểu biết và kiến thức.
Trong thùng còn cả một khúc thạch cao được gỡ khỏi tay Nam Tương hồi đó. Khi vừa vào đại học, Nam Tương chưa mua xe đạp, vậy nên tôi luôn chở nó đến lớp. Một ngày xuân nọ, bông liễu xù xì bay khắp vườn trường, mắt tôi bị kích ứng với thứ có lông bay trong gió này nên nước mắt cứ chảy mãi không thôi, thế là vào một buổi sáng, đầu óc còn lơ mơ, đang chạy xe mà tôi đã buông cả hai tay ra, để dụi dụi mắt, cho nên tôi và Nam Tương cả người lẫn xe, ngã xuống thảm cỏ xanh, cánh tay trái của Nam Tương bị gãy, còn tôi chỉ bị xây xước nhẹ. Nó đã nằm viện một tháng, khi ra viện, Cố Ly đã âm thầm thanh toán mọi hóa đơn viện phí.
Bốn chiếc cốc màu trắng mà chúng tôi đã cùng nặn thời đại học cũng ở đây, đó là món mà chúng tôi mua được trong cửa hàng đồ lưu niệm bình thường khi bốn chúng tôi cùng đi du ngoạn ở Chu Trang. Hồi đó chúng tôi cảm thấy, ngoài việc lên lớp học hành ra, có thể kéo Cố Ly ra đường vành đai, quả là một chuyện đáng ghi vào sử sách, cho nên chúng tôi suy nghĩ dù thế nào cũng phải lưu lại chút kỷ niệm. Thế là chúng tôi làm bốn chiếc cốc này: chỉ cần cho nước nóng vào, hình ảnh của chúng tôi sẽ hiện lên thành cốc. Bức ảnh đó là do tôi dùng di động của Cố Ly chụp ngay tại hiện trường sau đó lưu vào máy tính. Năm đó, chỉ có cái của Cố Ly là di động thông minh, còn bây giờ, mấy người chúng tôi đều đang dùng quả táo.
Trong thùng còn có “Bản ghi nhớ quy tắc ở cùng phòng” do Cố Ly soạn thảo, tổng cộng 11 trang, gồm 7 mục lớn, 119 mục nhỏ. Từ những điều khoản như “Nghiêm cấm đưa bạn cùng giới về phòng qua đêm, bạn khác giới phải gửi đơn xin phép trước chờ phê duyệt”, đến “khi một điều khoản nào đó không thể đạt được thỏa thuận, lấy ý kiến đa số làm chuẩn, nếu xuất hiện tình huống hai chọi hai, lấy ý kiến Cố Ly làm chuẩn.” Trang cuối cùng của bản ghi nhớ, có dấu chỉ điểm của tôi, Nam Tương, Đường Uyển Như, trông chẳng khác nào khế ước bán thân, còn Cố Ly, lại ngang nhiên đóng một cái dấu mộc riêng lên trên.
Còn có rất nhiều rất nhiều hình ảnh khác.
Tấm ảnh sinh nhật tuổi 16 của tôi, đứng trước chiếc bánh kem hai tầng, tôi như một kẻ tị nạn đến từ Ethiopia, trông chẳng giống đang chuẩn bị thổi nến gì cả, mà hệt một thôn phụ đã đứt bữa ba ngày. Cố Ly đứng bên cạnh, tỏ vẻ thỏa mãn và tự hào: vì bánh kem là do nó mua về tặng tôi. Đây là chiếc bánh sinh nhật to nhất đắt nhất mà tôi từng thấy trong cuộc đời mười sáu năm của mình. Trong những buổi tiệc sinh nhật của rất nhiều năm về trước, tôi đều ở nhà ăn một bát mì trường thọ cho xong.
Có bức ảnh chụp tôi qua đêm ở nhà Cố Ly, khi lần đầu tiên tôi và Giản Khê cãi nhau long trời lở đất. Tôi mặc chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, cuộn mình trong chăn của nó. Đôi mắt tôi ửng đỏ, giống như hai quả đào ngâm nước. Tôi nhớ khi đó Cố Ly đã bâng quơ nói với tôi rằng: “Thế thì sao? Phải quậy chết anh ấy mới hả à? Cậu đúng là!” Nói xong, nó móc di động ra, giơ lên trước mặt tôi, chụp tấm ảnh này, “Lâm Tiêu, chụp lại để lưu niệm, kỷ niệm lần đầu tiên cậu đến qua đêm ở nhà tớ.” Khi đó, ngực của hai chúng tôi đều rất nhỏ, bên dưới chiếc áo ngủ tơ tằm, chỉ có thể nhìn thấy như búp sen nhu nhú. Mặt tôi áp sát vào mặt nó, nhìn tôi quá xấu, còn nó trông thật đẹp.
Còn tấm ảnh chụp ngày đầu nhập học đại học, hai chúng tôi ngồi trên xe riêng nhà Cố Ly, xuống xe ở cửa chính, tôi lết hai túi vải to tướng và một cái vali cồng kềnh thêm một chiếc ba lô leo núi, còn Cố Ly nhẹ nhàng khoan thai với giỏ xách tay Chanel 2.55 đeo kính râm trông như đi dạo phố, cùng chụp chung trước cổng trường. Sau khi chụp chung xong, nó ra lệnh hai người ngồi sau xe bước xuống, chuyển bốn chiếc vali hợp kim nhôm hiệu RIMOWA của nó vào ký túc xá. Sau đó, nó đưa tay ra, xách giúp tôi một chiếc túi vải.
Còn có tấm ảnh tôi dùng di động chụp lại, Đường Uyển Như là người đi rửa. Trong ảnh, Nam Tương và Cố Ly ngồi cùng nhau, nhưng quay mặt lại với nhau, rõ ràng đang giận dỗi. Nam Tương trong ảnh đang rưng rưng nước mắt, giống như một đóa uất kim hương bị mưa xối ướt sũng, còn khóe miệng Cố Ly có một vết bầm đen, nhưng ánh mắt nó vẫn lạnh lùng, nét mặt mãi giống như sương phủ ánh trăng, tuyết phủ đỉnh núi. Hai người họ vừa đánh nhau với Tịch Thành, quá trình vụ việc có thể nói ngắn gọn, là Tịch Thành cho Nam Tương một bạt tai, Cố Ly trông thấy không cam, bèn cầm lon nước coca hắt vào Tịch Thành, Nam Tương thấy không nỡ, bèn đứng ra can ngăn, kết quả Tịch Thành nhân cơ hội Cố Ly và Nam Tương tranh cãi, đã tóm lấy tóc Cố Ly, rồi bạt thẳng vào mặt nó một tát. Tiếp đó, Nam Tương không chút do dự, chộp ngay chai bia bên cạnh, đập thẳng vào đầu Tịch Thành: “Khốn khiếp, anh cho rằng Cố Ly là tôi hả, muốn là đánh sao!”
Còn có một tấm ảnh, là tôi và Cố Ly, hai đứa mặc váy liền áo màu đen, cài một bông sơn trà màu trắng bên tai. Bối cảnh là non xanh trập trùng bất tận, và từng tấm bia mộ màu trắng. Đó là khi an táng cha nó, ảnh chúng tôi chụp chung.
Còn có một tấm ảnh Nam Tương và Cố Ly ra sức đè Đường Uyển Như trên sofa rồi đánh nó. Người chụp ảnh là tôi, tôi đã ghi lại thời khắc ngoạn mục này. Hôm đó sau khi Nam Tương tự học về muộn, nó đã mua suất ăn khuya ở cửa hàng sau trường, kết quả là trên đường trở về, ngay chỗ góc cua, đã gặp phải một tên khoe thân biến thái đang đạp xe đạp. Hắn ta tài nghệ siêu phàm, thân thủ lanh lẹ, vừa cười cợt dâm đãng vừa một tay lái xe chạy qua – tất nhiên, tay còn lại của hắn đang bận móc của quý. Nam Tương về đến ký túc xá mà hồn vía vẫn chưa kịp định thần, cuộn mình trên sofa, tôi lấy cho nó một cái chăn, Cố Ly rót cho nó một ly nước nóng, rồi an ủi: “Cậu nên nghĩ theo hướng, nhìn một cách biện chứng, việc này xét theo một khía cạnh nào đó đã chứng minh sức hấp dẫn hoóc môn nữ tính nồng nàn trong cậu, nếu không thì sao hắn ta không đi móc của quý với mấy bác gái bán hàng rong ở Thiểm Tây kia.” Lúc này, Đường Uyển Như lao đến hỏi han, soạt một cái đã móc từ trong lòng ra một vật: “Nào, Nam Tương, ăn quả chuối tiêu áp chế nỗi sợ nào.” Vậy là, sau khi Nam Tương thét lên một tiếng, liền cùng Cố Ly nhảy bổ qua, đánh nó.
Tấm ảnh cuối cùng rất lớn, được đặt trong một khung ảnh gỗ cao su màu cà phê. Trên ảnh, bốn chúng tôi mặc áo thụng đội mũ vuông, dưới ánh nắng gay gắt chói lóa của mùa hè, đứng trên bậc tam cấp cực lớn phía trước thư viện trường – khi “Gossip Girl”[2] bắt đầu thịnh hành trên cả nước, vô số nữ sinh cấp ba, nữ sinh đại học đều ào ạt bắt chước tư thế của Blair ngồi trên thang máy uống sữa chua, còn mấy chúng tôi đều chỉ niêm hoa vi tiếu, vì từ khi bắt đầu bước vào đại học, hằng ngày ngồi trên tam cấp cực lớn này tán gẫu, ngơ ngẩn, đọc sách, ngắm các chàng trai, chỉ khác là chúng tôi không uống sữa chua, mà là sữa đậu nành. Trong ảnh, hình như Đường Uyển Như vừa cười đến mức mặt mày nhăn nhúm, lỗ mũi hếch ngược, chẳng may mà trời đổ mưa chắc nó có nguy cơ chết ngạt. Đôi giày màu lam sẫm tôi mua tặng kia, đã bị nó giặt thành màu đỏ tím, lúc này đang lấp ló dưới tà áo thụng; vóc người của Nam Tương dù được cuộn trong chiếc áo thụng cũng vẫn tiền hô hậu ủng, thon thả vòng eo, lúm đồng tiền khi cười vẫn cứ căng đầy vẻ đẹp nồng nàn, mái tóc, chân mày, hàng mi, đồng tử mắt nó vẫn mờ ảo tựa như bức tranh thủy mặc, đen đến tận cùng, đen đến quyến rũ. Còn tôi thì trông có vẻ ngờ nghệch, mái tóc bị gió thổi tung, mũ đội trên đầu mà trong như đang rung rinh muốn rớt, trong tay đang cầm một ly kem Starbucks. Còn Cố Ly, nét mặt của nó luôn mang về sốt sắng thường thấy, đôi môi hơi vểnh lên, toát lên thứ cảm giác cách ly người lạ pha trộn giữa sự kiêu ngạo và xinh đẹp, trong đôi mắt nó hàm chứa mấy vì sao lạnh lùng, giống như vừa được người ta gọi ra từ trong tủ lạnh. Bên dưới tấm ảnh này, Đường Uyển Như đã viết một dòng chữ:
... Shakespeare nói: “Thời gian sẽ đâm nát sự tinh tế hoa mỹ của tuổi thanh xuân, sẽ khắc đường chân trời lên trán người đẹp; nó sẽ nuốt chửng những thứ cực kỳ quý giá hiếm có của thế giới, những thứ đẹp tự nhiên. Chẳng gì có thể thoát khỏi lưỡi hái quét ngang của nó.” Tôi nghĩ ông ta nói rất đúng, nhưng có một thứ, sẽ không bị lưỡi hái của nó thu hoạch, đó chính là tình bạn của chúng tôi. Sau mười năm, chúng tôi nhất định còn có thể chụp một tấm ảnh theo cùng một cách. Tôi không mảy may nghi ngờ.
[2] Bộ phim truyền hình ăn khách của Mỹ, ở Việt Nam phim này có tựa đề là “Thế giới của nàng”.
Tôi thừa nhận, bị những tấm ảnh này, những vật cũ kỹ này, những khoảnh khắc xưa cũ được cất giữ trong lớp hổ phách này, kéo vào một mặt biển chua chát. Tôi ngửa mặt nhìn trời, bồng bềnh trên mặt nước tràn ngập những hạt muối trắng phau, cảm giác mình đang nằm trên một vùng bao la toàn nước mắt.
Chúng tôi chẳng ai nói với ai, chỉ khẽ khàng vuốt ve những tấm ảnh, những vật xưa cũ ấy. Thỉnh thoảng có người chen vào, nói một vài câu chuyện bất chợt nhớ ra, buồn cười, khó chịu, bối rối, hạnh phúc.
Thời gian ngưng đọng lại bắt đầu tan chảy thành nước, giống như khi mùa xuân về, băng tuyết trên đỉnh núi cao ngạo suốt mùa đông cuối cùng đã lộ ra nụ cười dịu dàng tươi đẹp, chúng hóa thân thành tơ lụa trơn bóng, trượt thẳng xuống hang núi, vuốt ve từng tấc từng tấc da của rừng thẳm. Sự oán giận của tôi với Cố Ly, chính trong làn nước của thời khắc tan chảy này, đã được cọ rửa sạch sẽ. Chỉ còn lại một số phiền muộn nhạt nhòa, những phiền muộn này bắt nguồn từ suy tư của tôi với chính mình: trong những tháng ngày sau khi tốt nghiệp này, chúng tôi đã ra sao.
Đợi đến khi thu dọn xong thùng “thời khắc đẹp nhất trong đời” ấy, trời đã tối mịt.
Cố Ly cởi áo choàng sát khuẩn, để lộ ra chiếc váy liền áo lông cừu màu nâu trên người, tôi nhớ rồi, đây là mẫu áo thu đông mới nhất của Valentino, là áo “M.E” mượn về để chụp ảnh, trước đó tôi còn ký vào giấy mượn. Thế mà nó lại đường hoàng ngang nhiên đem tang vật mặc lên người. Nó cởi bao tay và mũ an toàn, tự nhiên khoát khoát tay: “Đi thôi, tớ mời mọi người ăn cơm, để chúc mừng Đường Uyển Như chuyển nhà thành công, cũng là chúc mừng thời khắc đẹp nhất của chúng ta. Đường Uyển Như, cậu muốn ăn gì?”
Vừa nghe thấy Cố Ly nói ra câu này, tôi liền phát hoảng.
Phải biết rằng, trước đây mỗi khi bọn tôi cùng ra ngoài ăn cơm, đều là Cố Ly chọn, nó xứng đáng là Alpha Dog trong quần thể của chúng tôi, thứ đến, chính là Nam Tương, nó là quản gia số hai. Chỉ có mấy lần Đường Uyển Như đưa ra quyết định, thì điều khiến chúng tôi hận không thể nhét mình vào trong bụng mẹ để được sinh ra lần thứ hai.
Chẳng hạn lễ hội HALLOWEEN năm ngoái, Đường Uyển Như nằng nặc muốn dẫn chúng tôi đến một nhà hàng vừa tây, vừa thời thượng, vừa ăn ngon, lại phải chăng. Kết quả, nó dẫn chúng tôi đến một quán ăn vỉa hè phía cửa sau tiểu khu nhà nó. Quán ăn ấy nhỏ đến mức chỉ có thể đặt vừa hai cái bàn, mấy chúng tôi cộng thêm bạn trai của mình, vừa bước vào, chớp mắt đã khiến quán này chật ních, trên tường dán đầy áp phích quảng cáo của các hãng di động Bird và Gionee, trong máy cát–sét đang vang vang giọng hát như thể bệnh tâm thần của Mộ Dung Hiểu Hiểu “ngày đó em muốn chia tay, chia tay thì chia tay”, trên tivi đang phát chương trình của đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam, lại thêm mấy người mặc trang phục cao cấp đen trắng đủ màu trông như vừa bước xuống khỏi sàn catwalk Milan như Cố Ly, Cố Nguyên, Neil, Lam Quyết... liền đến đây. Thật đấy, toàn bộ cảnh tượng trông giống trong một bộ tiểu thuyết viễn tưởng. Hơn nữa tôi nói quán ăn ấy nhỏ, thật sự không hề nói quá. Sau khi ngồi xuống, tôi phát hiện cái bếp to tổ chảng của bác đầu bếp đã gần như dính sát sau lưng, mỗi lần ông ấy hất đồ ăn trong chảo lên, tôi cảm giác như phía sau đang có từng cơn mưa dầu ăn dày đặc táp vào lưng, nhiều lần tôi thậm chí còn cảm thấy mình đã ngửi thấy mùi tóc cháy khét lẹt của chính mình. Sau khi ông ấy xào xong đồ ăn, chẳng cần phải vẽ vời gì, trực tiếp quay người, đổ thức ăn trong nồi vào đĩa ăn trên bàn của chúng tôi. Đến nay tôi vẫn không thể nào quên được tác phẩm viễn tưởng hoành tráng hôm ấy, sau đó một tuần, đứng cách tôi cả chục mét mà Cung Minh đã phải dùng tay bịt mũi, cái mùi dầu chiên trên người từ hôm ấy đã khiến tôi trở thành tâm điểm suốt thời gian dài trong công ty. Chỉ riêng Kitty còn có chút lương tâm, cô ấy nói: “Cái mùi nước hoa này của cô tuy tôi không thích, nhưng... tôi ca ngợi gan của cô thật to!”
Khi tôi định mở miệng ngăn cản, thì đã trễ.
“Bảo tớ chọn á? Trời ạ, tớ được ưu tiên vậy sao, trước đây mỗi khi ăn uống tiểu tiện hay đại tiện cùng các cậu, tớ chẳng có quyền phát ngôn gì, không ngờ vừa chuyển nhà tớ đã biến thành chủ nhân rồi, xem ra phụ nữ vẫn là phải độc lập, mới nhận được sự tôn trọng nhỉ!” Đường Uyển Như đang chuẩn bị tiếp tục phát huy, đã bị Cố Ly cắt ngang: “Như Như, trước đây cậu chỉ ăn uống cùng chúng tớ thôi, còn như chuyện ‘tiểu tiện đại tiện’ của cậu, xin lỗi chúng tớ không can dự. Với lại hỏi cậu muốn ăn gì, cũng không có nghĩa cậu đã trở thành chủ nhân, cậu nên biết rằng, tớ cũng hay hỏi con vẹt Bangladesh tớ nuôi trên sân thượng muốn ăn gì, nhưng sau khi nó hót một hồi cọc kẹc, tớ vẫn như bao ngày khác quẳng cho nó một củ sâm.”
Đường Uyển Như lập tức ỉu xìu, nó ngồi xuống, ngẩng đầu suy nghĩ, rồi nói: “Hay là ăn ở gần nhà thôi, bình dân thân thiện chút, gà trống ninh, hoặc bánh rán Tiểu Dương?”
“Cậu nghĩ cả ngày mà chỉ ra được hai đề nghị ấy hả?” Đôi mắt trợn tròn của Cố Ly như sắp lặn vào tít trong tận xương trán. “Cậu có biết ăn xong hai thứ ấy thì cả tuần liền trên người sẽ có mùi không? Khi cậu từ phía sau bước qua người ta, nếu không quay đầu lại, chắc chắn người ấy sẽ cho rằng sau lưng có một người đang bưng một nồi lẩu ra ngoài bán. Cậu nên biết rằng, lúc này thứ mà bà chủ quán đó đang mặc là... Valentino đấy!” Nó cố ý ngắt quãng giữa chừng, tôi hiểu, thực ra vừa rồi thứ nó muốn nói không phải là “Valentino”, mà là “tang vật”.
“Cố Ly, cậu đừng có bắt bẻ, cậu cứ nghĩ như vậy, nếu lúc này có ai cầm một con dao kề sát cổ cậu, và có hai khả năng cho cậu lựa chọn, cậu sẽ chọn gà trống ninh, hay là bánh rán Tiểu Dương?”
“Có lựa chọn ‘ra tay mau, chém chết tớ đi’ không?” Cố Ly xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.
“Được rồi được rồi, Như Như, cậu đừng làm ồn nữa, chọn chỗ nào gần gần chút.” Tôi lo xảy ra án mạng, nên mở miệng can ngăn, “Cậu phải giở ngón đòn mà năm đó khi ở trường, cậu đã liều mạng ôm chặt chân của Cố Ly để nó đưa cậu đi ăn bữa sáng đắt đỏ do nhà trường cung cấp, năm đó hai đầu gối của cậu bị kéo lê lết gần nửa sân vận động, không phải là vì tế Cố Ly một bữa sao, bây giờ sao cứ phải là gà trống ninh? Hãy lấy hết dũng khí của cậu ra, nói đại một nơi nào đó, chỉ cần không phải là nhà bếp của thị trưởng, Cố Ly nhất định có thể giúp cậu toại nguyện. Cố Ly đã lâu rồi chưa mời chúng mình cùng ăn một bữa ra trò, cậu phải mau nắm chắc cơ hội này.”
“Rất chính xác!” Đường Uyển Như chợt như tỉnh ngộ, “Đã thế thì phải tính kế lâu dài. Lâm Tiêu, cậu có ý nào không, đừng ngại nói thẳng.”
“Tớ buồn nôn.” Tôi nói thẳng.
Sùng Quang ở bên cạnh tôi mỉm cười dịu dàng, tôi nghiêng đầu qua, đôi môi của anh ấy thật gợi cảm.
“Tớ nghe nói Ngoại Than đã khai trương một nhà hàng Anh, điểm độc đáo nhất của họ chính là mọi waiter đều treo trên lò xo, chuyển món ăn bay qua bay lại trên đầu bạn, giống như người nhện, vù, một đĩa sườn cừu từ trên trời hạ xuống, soạt, một chai champagne từ trên không xuất hiện, tớ xem blog của bạn bè, ôi tuyệt lắm! Đáng tiếc họ không tuyển nhân viên phục vụ nữ, nếu không nhất định tớ sẽ đi ứng tuyển, cậu nghĩ xem, ngày nào cũng bay tới bay lui như Chu Chỉ Nhược, thật thích thú biết bao, tớ tin, với sắc vóc và độ dẻo dai của mình... toàn bộ cảnh này tớ làm ngon!!” Đường Uyển Như khoát tay một cái đánh soạt.
“Có mà ngậm cứng.” Cố Ly uống một ngụm trà, rồi nói bâng quơ.
“Hơn nữa, đây không phải là điểm mấu chốt nhất, điểm độc đáo nhất là những anh chàng đẹp trai mắt xanh tóc vàng, tất cả đều ăn mặc theo phong cách truyền thống của Scotland, con trai mặc váy, ngoại trừ thấy Neil mặc khi còn nhỏ, cậu còn có thể thấy ở đâu nữa không? Cái cảnh lạ ở chốn nhân gian này, lẽ nào bọn mình lại bỏ qua?”
“Bạn thân mến, nói thế nào nhỉ... nếu cậu đi gần nhóm thời trang của bọn tớ hơn, thì cậu phải hiểu, nói thế nào nhỉ... từ xưa đến nay, trong nước ngoài nước, từ Mark Jacobs đến Lý Đông Điền, từ Tiểu Thẩm Dương đến Thái Khang Vĩnh, đàn ông mặc váy chỉ cần đưa tay vơ một cái là có cả nắm.” Cố Ly đặt tách trà xuống, cầm chiếc khăn tơ tằm lên lau miệng, rồi nói ra chiều buồn rầu, “Hơn nữa, Như Như à, cậu biết váy Scotland nếu mặc theo phong cách truyền thống, thì bên trong họ sẽ không mặc nội y.”
“Thế thì sao? Ý cậu là gì?” Đường Uyển Như vặn trái người trên ghế tựa, nói: “Cảnh tượng như vậy thì càng phải đi!”
Cố Ly gật gật đầu, tỏ vẻ thản nhiên: “Đẹp mắt thì đẹp mắt, cảnh tượng một đám những anh chàng bảnh trai mắt xanh tóc vàng mặc váy bên trong không mặc nội y, nghe thì vô cùng hấp dẫn, nhưng bạn thân mến, nói sao nhỉ, cậu muốn để những bộ mông trống hoác của họ bay trên đĩa thức ăn của cậu sao?”
Sùng Quang và Vệ Hải bên cạnh tôi, cùng phát ra hai tiếng ọe.
Trong mười mấy phút sau đó, Đường Uyển Như và Cố Ly vẫn tiếp tục trao đổi. Từ cuộc đối thoại của họ có thể thấy thực ra thần kinh của hai người họ đang cùng trên một tần số. Cuộc trao đổi vô cùng trôi chảy, người ngồi bên như chúng tôi hoàn toàn không chen vào được. Chẳng hạn khi Đường Uyển Như nói “Món rau muống của nhà hàng đó, dùng thứ tương đặc biệt, cảm giác giống như được xào từ Nam nhũ trấp[3] vậy”, thì Cố Ly đã nối tiếp một câu “Sữa tươi nam á? Loại này rất hiếm, chắc là bán đắt lắm nhỉ?”
[3] Một loại nước sốt gia vị dùng để ướp, làm tăng vị đậm đà của món ăn, đặc biệt là các món thịt, thành phần cơ bản gồm chất điều vị, muối, bột ngọt và một số nguyên liệu khác.
Cuộc đối thoại liên tục không dừng, khó bề tưởng tượng ấy khiến Sùng Quang không chịu đựng nổi. Tôi nhìn đôi mắt anh ấy như sắp không mở nổi nữa, đầu tóc cũng đã như một đống cỏ bị gió thổi rối tung đội trên đầu, rõ ràng da đầu đã săn chắc lại. Anh ấy đứng dậy, cùng lúc ra hiệu ngậm miệng (khi đó tôi thầm nói một câu “manly handsomes[4]”) với Cố Ly và Đường Uyển Như, sau đó nói: “Theo anh, anh sẽ đưa các em tới một nhà hàng.”
[4] Đẹp trai nam tính, ra dáng đàn ông, bảnh trai.
Tôi không ngờ Sùng Quang đưa chúng tôi đến khu dinh thự Tư Nam.
Tôi biết chỗ này, nhưng chưa từng đến. Không phải vì tôi không tìm ra, mà tôi tìm được, thậm chí nhắm mắt cũng có thể tìm ra. Vì trong danh sách những điểm đến yêu thích của Cung Minh gần đây mà tháng trước Kitty đã cập nhật cho tôi, có mấy nhà hàng đều nằm trong quần thể dinh thự Tư Nam này. Tôi cũng đã lên mạng và tạp chí, tìm hiểu thông tin liên quan đến khu dinh thự Tư Nam, để phòng khi Cung Minh bất ngờ hỏi đến.
Xe chạy vào một khu vực bóng cây ngô đồng Pháp rậm rạp. Gió thu chạng vạng thổi qua, từng chiếc từng chiếc lá vàng bay qua ngoài cửa sổ, trông có gì đó sầu muộn như trong một bộ phim cũ.
Cố Ly ngồi cạnh tôi, nói với Sùng Quang đang lái xe ở ghế trước: “Tôi chỉ mời mấy người đi ăn cơm thôi, tôi không nói muốn lấy máu đâu.”
“Yên tâm đi, nếu đắt quá, thì đem cho anh tôi thanh toán.” Sùng Quang cười, “Cô còn chưa từng làm chuyện này sao?”
“Nói cũng phải.” Cố Ly gật gật đầu, cảm thấy rất hợp lý.
“Khu phố này biến thành như vậy từ khi nào thế? Tớ nhớ trước đây đều là nhà cũ rách mà.” Đường Uyển Như chồm người lên cửa sổ xe, gió thổi vào bím tóc, nó phấn khích há hốc miệng, nét mặt vui vẻ trông như một chú chó Dachshund được người chủ dắt ra ngoài đi dạo.
“Trong vòng mười năm qua, nơi đây là vùng đất công trường được rào quanh bằng một giàn giáo màu xanh. Mười năm trước, nó là khu dân cư chật chội với 72 khách thuê nhà rất điển hình của Thượng Hải, kỷ lục cao nhất trong mỗi tòa nhà có khi đến 17 hộ gia đình cùng sinh sống. Cậu có thể tưởng tượng được không? Kiểu mật độ này cũng chỉ có ong hoặc kiến mới ở được nhỉ.” Tôi nhớ đến những thông tin đã tra cứu trên mạng khi trước.
“17 hộ gia đình ở trong một biệt thự? Thế thì quay đầu đã ngửi thấy mùi hôi miệng của hàng xóm rồi nhỉ. Hơn nữa, áo ngực giặt xong cũng chẳng cách nào treo bên ngoài được? Thế thì có biết bao người nhìn thấy áo ngực của cậu đây?” Đường Uyển Như nhoài hết nửa người ra ngoài cửa sổ xe, trông như muốn tự sát.
Không nói chuyện với Đường Uyển Như, tôi cũng chẳng kìm lòng được liền quay đầu nhìn quần thể biệt thự ánh đèn rực rỡ sáng ngoài cửa xe. Mười năm trước, chính quyền tuyên bố sẽ cải tạo quy hoạch lại khu này, và thời gian trôi qua trong nháy mắt, sau khi những hàng rào giàn giáo màu xanh thần bí kia được gỡ bỏ, một quần thể khách sạn cao cấp đã ra đời. Vô số cảnh quan đã tạo nên diện mạo kiến trúc ẩn giấu trong vô số bóng cây cực lớn. Từ nhà hàng với tên gọi Aux Jardins Massenet (trong tiếng Pháp có nghĩa là “Hoa viên”), đến phòng tranh với các tác phẩm nghệ thuật đương đại mà giá bán của chúng lên đến con số không tưởng, từ cửa hàng nổi tiếng bán hàng xa xỉ phẩm, đến chung cư cao cấp, ở đây đều có đủ. Nó thậm chí không tiếc chỉ vì mục đích để có cảnh quan đẹp hơn, mà đã xoay nguyên cả căn biệt thự ba tầng quay 90° để sắp đặt lại, trông chẳng khác gì Thượng đế chơi trò xếp gỗ. Khu dinh thự Tư Nam đã mọc lên ở Thượng Hải sau một đêm thần bí, nó có vẻ ngoài cổ xưa thâm trầm, nó khiến thời gian kết đọng lại thành hoàng bào của buổi đăng cơ, nó như được bàn tay của Thượng đế ban tặng cho một lớp thếp vàng cao quý, nó khiến đại đa số những khách sạn cao cấp năm sao ngạo nghễ của Thượng Hải trong khoảnh khắc biến thành viện dưỡng lão của đại gia dầu khí Thiểm Tây xây dựng ở sân sau nhà riêng. Ở khu tô giới trung tâm thành phố, một quần thể biệt thự như vậy, cảm giác chẳng khác gì đống kim cương xếp chồng ở đó, chỉ có điều trên đống kim cương ấy đã được phủ một chiếc khăn màu xám. Cảm giác như nó trần trùng trục rồi kêu gào bạn: “Tôi rất đắt, nhưng người khác không biết. Cho nên bạn mau đến đi.”
Thời gian mười năm có thể khiến một đống hoang tàn, biến thành một tòa dinh thự.
Tôi bất giác nhớ đến những lời Đường Uyển Như đã viết bên dưới tấm ảnh khi tốt nghiệp, chúng tôi sau mười năm, sẽ như thế nào? Chúng tôi giống như bị giàn giáo bao vây trong một mạng lưới an toàn màu xanh, khi bàn tay của thời gian xé rách cái bọc của chúng tôi, vậy thì, chúng tôi sẽ thấy được thế giới thế nào?
Một đống hoang tàn có thể biến thành dinh thự, tiến trình ngược lại cũng có thể xảy ra.
Người trong nhà hàng không nhiều. Khi lật thực đơn, tôi đã biết họ dùng giá cả độc ác đến mức nào để cách ly 99,9% khách hàng trên toàn Thượng Hải. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi trông thấy một hình bóng quen thuộc đang cuộn mình trong lễ phục ngắn màu đen.
Tôi không ngờ, sẽ gặp Nam Tương ở đây.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là, người đi cùng Nam Tương.
Anh ta mặc chiếc áo khoác bằng lông cừu Tây Sơn màu xám sẫm, trông như muốn hút hết mọi ánh sáng xung quanh vào mình. Nét mặt của anh ta trắng bệch, giống như tuyết dưới thềm nhà. Giọng nói trầm thấp mà từ tốn, âm lượng rất nhỏ, nhưng mang một thứ ma lực khiến người ta muốn áp sát để lắng nghe. Anh ta cúi xuống nói bên tai Nam Tương, ngón tay thon dài thỉnh thoảng còn chỉ chỉ thứ gì đó trên cuốn sổ ghi chép bìa da màu xám trước mặt, nét mặt của Nam Tương trông vừa chuyên nghiệp lại dễ thương. Nó mặc bộ váy ngắn bằng lụa bóng màu đen không thấy rõ thương hiệu, nhưng cảm giác vô cùng cao cấp, dưới ánh đèn êm dịu bờ vai nó trở nên quyến rũ kinh ngạc, chỗ lõm xuống của xương quai xanh có thể chứa đầy ánh mắt của mọi đàn ông, vòng ngực của nó, cặp đùi của nó, đôi môi căng mọng tựa cánh hoa của nó. Ánh mắt của mấy gã đàn ông nước ngoài xung quanh, giống như đôi bàn tay của người chết đuối, cứ luôn bấu vít bám chặt lấy bóng nó. Mắt nó nhìn anh ta, hàm chứa một thứ giống như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ dưới ánh trăng.
Anh ta là Cung Minh.
Cung Minh cởi áo khoác ngoài ra, trao cho Nam Tương, Nam Tương xoay người cầm đưa cho hầu bàn đem đi cất. Khi nó xoay người, Cung Minh đã ở bên, lẳng lặng kéo ghế ra cho nó. Đây là thói quen của gia tộc nhà họ, Sùng Quang cũng sẽ như vậy. Bất kể đối phương là người lớn hơn, hay là cấp dưới của họ, chỉ cần là phụ nữ ngồi cùng bàn ăn, họ đều sẽ kéo ghế ra, trong quá trình dùng bữa nếu có phụ nữ rời bàn đi vệ sinh hoặc gọi điện thoại, họ cũng nhất định sẽ cùng đứng lên, sau đó lại ngồi xuống. Nếu ở cùng xe, thì họ nhất định sẽ mở cửa xe giúp cho phụ nữ. Những lễ nghi cổ lỗ trông chẳng chút ý nghĩa này, đối với họ mà nói, giống như huân chương trên ngực kỵ sĩ, vết thương trên lưng chiến sĩ, là một thứ vinh hiển tối thượng.
Nam Tương ý tứ khép hai chân lại, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế ở trước Cung Minh, nó trải khăn ăn ra, đặt lên trên đùi mình, sau đó ngẩng đầu lên.
Lúc này, nó đã thấy chúng tôi đang ngồi trước mặt.
Chúng tôi ở đây là: Tôi, Đường Uyển Như, Cố Ly.
Nó không thấy Vệ Hải.
Tôi tẩy đi tẩy lại não mình, nó không hề nhìn thấy Vệ Hải. Nếu không nó sẽ không điềm nhiên như vậy. Nó không thể điềm nhiên như vậy. Nó không nên điềm nhiên như vậy. Tim tôi như đang có một bàn tay đầy móng vuốt, bắt đầu cào cào vào tim tôi.
Sau khi Nam Tương thấy chúng tôi, nó tao nhã gật gật đầu, dưới ánh đèn, nét mặt nó giống như viên ngọc đang phát tán ra thứ ánh sáng tao nhã và êm dịu.
Sau đó, nó khẽ khàng quay mặt đi, không nhìn về phía chúng tôi nữa.
Cố Ly có rất nhiều điểm lợi hại hơn tôi.
Điều này là chuyện đã rõ như ban ngày. Nó giàu hơn tôi, nó gầy hơn tôi, nó đẹp hơn tôi, nó thông minh hơn tôi, nó đanh đá hơn tôi, nó dũng cảm hơn tôi. Những ví dụ kiểu này có liệt kê đến sáng cũng chẳng hết.
Nhưng tôi cũng có những điểm lợi hại hơn nó. Chẳng hạn tôi cảm tính hơn nó, tôi để tóc dài hơn nó (nhưng đồng thời kiến thức cũng ngắn hơn nó), gia đình tôi viên mãn hơn nó. Trước đó, tôi còn có thể sẽ cảm thấy tính nó quá nóng nảy, mà nóng nảy thì có khác gì giấy không gói được lửa, cho nên tôi cảm thấy tôi trầm tính bình tĩnh hơn nó.
Nhưng rõ ràng, tôi đã nhầm.
Sau khi biết được Sùng Quang chưa chết, hơn nữa còn chính là Lục Thiêu đang sống vui vẻ trước mắt, nó không hề tỏ thái độ gì đã hơn một tuần. Ánh mắt nó nhìn tôi trong veo như nước, giống như hồ nước trong mà nước chỉ sâu đến mắt cá chân, và có mấy con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội, trông thấy rõ nét. Nhưng ai biết được, trong sâu thẳm ánh mắt nó đang ẩn chứa một con cá nhà táng.
Ngay sau khi tôi nghe thấy chính miệng nó nói ra hai chữ “Sùng Quang”, tôi gần như ngay tắp lự buột miệng nói lại: “Sao cậu biết?”
Tôi vừa nói xong, Đường Uyển Như đã thở một hơi dài: “Ôi trời, đồ ngốc ạ!” Rõ ràng, nó muốn ngăn cản tôi nhưng không còn kịp nữa.
Cố Ly ngước khuôn mặt bé nhỏ buồn cười đang ẩn dưới chiếc mũ an toàn kia, đôi chân mày vặn thành một biểu tượng của NIKE nhìn Đường Uyển Như: “Nói như vậy, cậu cũng đã biết.”
Đường Uyển Như cũng không trả lời.
Cố Ly lại khẽ khàng quay đầu về phía Vệ Hải, sắc mặt Vệ Hải chẳng tỏ chút ngạc nhiên, chỉ có sự bối rối; chẳng dao động, chỉ có sự hoang mang. Cho nên – “Nhìn điệu bộ, ngay cả Vệ Hải cũng biết rồi?”
Trong sự trầm lặng của cả căn phòng, Cố Ly nhẹ nhàng gỡ chiếc kính râm xuống. Ánh mắt nó quét lần lượt qua gương mặt mấy người chúng tôi, hai bàn tay đeo găng cao su nhẹ nhàng xoa đi xoa lại, chẳng khác nào động tác khi nó thoa một lớp kem dưỡng da dày lên tay hằng đêm trước khi ngủ.
Tôi nghĩ, nó sắp bắt đầu phanh thây rồi đây.
Nhưng tôi lại đoán nhầm.
Tôi phát hiện sự hiểu biết của tôi về Cố Ly mười mấy năm nay, gần đây càng ngày càng không chính xác. Trước đây tôi còn có thể đại khái đoán được hướng hành động tiếp theo của nó, nhưng hơn nửa năm nay, tôi toàn đoán sai hết lần này sang lần khác.
Nó chẳng hề nhe răng nanh ra lao vào cổ họng chúng tôi, cũng chẳng cầm con dao trắng hếu tao nhã chặt chúng tôi ra làm tám khúc. Nó thậm chí hoàn toàn chẳng đề cập đến chuyện này nữa. Bạn nói xem như vậy có khiến người ta chịu được không? Vậy là chiêu bài của trường phái nào đây?
Nhưng xét từ góc độ chuyển nhà, Đường Uyển Như mời Cố Ly, xem như là đúng rồi. Nó không phải là người đang chiến đấu, nó đã đem một đội giữ vệ sinh đến. Khi đội hình được huấn luyện chuyên nghiệp ấy xuất hiện trong căn chung cư cũ bé này, tôi thật sự cảm thấy giống như đang xem biệt đội hổ bay được trang bị vũ khí lazer và đồ bảo vệ nano đang thực thi nhiệm vụ “đưa bà lão và các bạn nhỏ qua đường”. Giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu, Cố Ly không đem dao mổ trâu, mà nó đem Ỷ Thiên Kiếm Đồ Long Đao đến – cho nên, Đường Uyển Như hay là cái chung cư này của Đường Uyển Như, chính là con gà xui xẻo ấy.
Vậy là khi đội ngũ chuyên nghiệp được huấn luyện có bài vở, mặc đồng phục trắng, mặt đeo khẩu trang cùng kính mắt này bắt đầu hành động, mấy người chúng tôi trước đó đều rút khỏi vị trí. Nhiệm vụ còn lại, chính là cùng Cố Ly, ngồi uống trà nhàn nhã ở khu vực ghế sofa vừa mới dọn dẹp xong. Tất nhiên, trà xanh này đã không còn là trà lấy từ tủ của Đường Uyển Như nữa, vì trước đó sau khi pha một bình trà của Đường Uyển Như, Cố Ly chỉ uống một ngụm, “chí ít tớ cũng đã cố sức nếm thử”, nói xong thì cầm bình trà bốc khói nghi ngút trút ngược vào bồn rửa bát. Liền đó, nó đề nghị: “Hay là để họ dọn dẹp đi, chúng ta đến khu sân vườn của khách sạn Phác Lệ uống trà chiều, thấy thế nào? Tớ nói với cậu, cái sân vườn ấy như thế thôi, còn có thể ngắm chim hoang dã nữa đấy, con chim ấy lớn vô cùng, có một dạo tớ còn cho rằng họ nuôi gà trong sân ấy đấy.” – Tất nhiên, đề nghị này đã bị chúng tôi tuyệt tình phủ quyết. Đường Uyển Như nói: “Ai cũng đi hết, họ trộm đồ thì làm thế nào?”
Cố Ly tháo đôi găng tay cao su ra, nhún nhún vai nói: “Cậu cho rằng họ đều ăn chay sao? Thu nhập của họ có thể cao hơn cậu nhiều đấy, những thứ này trong nhà cậu, họ lấy trộm về cũng chẳng dùng được việc gì, chỉ có thể quyên cho các tổ chức từ thiện. Từ tiêu chuẩn thu phí của họ có thể thấy, tớ không cho rằng họ là người biết làm từ thiện. Hóa đơn mà họ viết cho tớ quả thật là không được từ thiện cho lắm.”
Đường Uyển Như im lặng. Nhưng nó vẫn giữ sự tôn nghiêm cuối cùng, sống chết không chịu ra ngoài uống trà.
Vậy là Cố Ly phải nhượng bộ, từ trong chiếc “vali hành lý” kia, nó lôi ra một hộp trà xanh vỏ hộp làm bằng chất liệu sơn mài phản quang của Nhật Bản, sau khi mở nắp, nó lại móc ra một cái kẹp, rồi cẩn trọng gắp từng cánh từng cánh lá trà nhỏ xíu ra, vì nó đang mặc áo choàng khử khuẩn, đeo găng tay, mang khẩu trang (còn có chiếc mũ an toàn buồn cười trên đầu nữa), cho nên, trông nó như một bác sĩ pháp y đang tiến hành kiểm tra tử thi: “Vậy uống trà của tớ đi.”
Tôi uống trà trong chiếc bình nó mới pha lại, nhiều cảm xúc xuất hiện cùng lúc. Đây là lần đầu tiên trong những ngày qua tôi và Cố Ly ở cùng nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy. Cho dù trước mắt là cảnh tượng thường ngày mà chúng tôi hiểu rất rõ, cũng rất thân thiết: một nhóm người tụ tập cùng nhau, nghe Cố Ly kể những trích đoạn chanh chua cay nghiệt trong cuộc đời.
Nếu đổi lại là trước đây, tôi chắc chắn đã nằm nghiêng trên ghế sofa, tựa vào bạn trai mình, hoặc tựa vào Nam Tương, sau đó cười ngặt nghẽo, đồng thời không quên tận hưởng thức uống xa xỉ mà Cố Ly cung cấp. Tôi sẽ cảm thấy ngày tháng như trong mộng, nhân thế bình yên, tôi sẽ cảm thấy Cố Ly giống như một nữ thần Die Walküre trên chiến trường, mấy tên lính bé nhỏ chúng tôi chỉ cần đi theo sau lưng, cầm những thanh đao bé nhỏ bằng nhựa giả vờ hò reo la hét để trợ hứng, thì nó có thể đánh trăm trận trăm thắng, mãi mãi khải hoàn. Chúng tôi sống dưới sự che chở của nó, giống như những con sóc ngủ đông trong gốc cây ấm áp, gió tuyết rất gần, nhưng lạnh giá lại cách xa nghìn trùng.
Nhưng giờ đây, cảm giác này chẳng còn nữa.
Tôi nhìn Cố Ly, cảm thấy nó vô cùng xa lạ.
Tôi nhìn nó mắt mũi dáo dác, đầu óc đảo điên, cầm một chiếc khăn tơ tằm nhỏ hiệu Hermes huơ qua huơ lại, giống như viên cảnh sát giao thông, lại giống như tên hải tặc đang chỉ huy hàng hải. Tôi nghe những con “quái vật hỗn hợp của hài hước và cay độc” đang bắn ra những hòn bi sắt nhỏ từ trong miệng nó, trong lòng lại không thể vui được.
Tôi cảm thấy tôi không còn an toàn nữa.
Tôi muốn vẫn nằm yên trong hốc cây, nhưng rừng rậm bên ngoài, đã bắt đầu bốc cháy.
“Chậu hoa kia đã bẩn thế thì không cần nữa. Vừa rồi nếu tớ không nhìn nhầm, bên trong có phải có một con giun không?”
... Cô Cố, đây là một cái bát.
“Không được đặt dung dịch vệ sinh phụ nữ trên bồn rửa tay, chẳng ra thể thống gì cả! Thứ này tất nhiên phải đặt trong tủ lạnh!”
... Cô Cố, đây là nước súc miệng.
“Anh nói cái này là gì? Khăn chăn lông á? Đừng đùa chứ, đây rõ ràng là một tấm thảm sàn, nào, lót nó lên lối đi giúp tôi.”
... Cô Cố, có thể mặt sau của thứ này có nhãn, ghi ba chữ “khăn chăn lông.”
“Phòng ngủ thì cần gì phải đặt chiếc máy rửa bát bên cạnh chứ? Cho dù chủ nhân quen nằm trên giường ăn khuya, nhưng cũng đâu có nghĩa nó chắc chắn sẽ chấp nhận rửa bát trên giường như vậy! Nào, nghe tôi, đặt trong phòng vệ sinh.”
... Cô Cố, đây không phải là máy rửa bát, mà là máy điều hòa độ ẩm không khí.
“Máy điều hòa độ ẩm không khí? Máy điều hòa độ ẩm không khí cái gì? Trên thế giới này hoàn toàn chẳng có thứ này, các anh không được đặt tên đồ vật tùy ý như vậy, anh cho rằng anh là ai, Edison à? Tôi nói cho anh biết, máy điều hòa trên thế giới này đều có tính năng điều hòa độ ẩm tự động cả đấy.”
...
Cho nên, những người còn lại, chỉ có hai việc có thể làm: một, ngồi trên ghế sofa uống trà; hai, vừa uống trà, vừa xem Cố Ly độc diễn tướng thanh.
Biệt đội phi hổ được huấn luyện tốc độ cao này bay ngang chạy dọc trong căn chung cư bé tẹo, chưa đến một tiếng đồng hồ, cả căn nhà trông đã sáng sủa hơn chút.
Một giờ nữa lại trôi qua, mọi thứ đều được sắp xếp xong, chỉ còn lại một thùng giấy cuối cùng có thể tích to khủng khiếp, nhưng nét mặt của các thành viên trong biệt đội phi hổ rõ ràng có chút do dự, vì trên thùng này viết sáu chữ to: “Thời khắc đẹp nhất trong đời”.
Biệt đội phi hổ không dám động vào, vì trước đó họ đã liên tục bị mấy thùng như “Năm tháng thanh xuân”, “Đau thương chảy ngược thành sông”, “Đây là tất cả tình yêu của anh trao em”, “nữ nhân hoa”... làm cho hoảng hốt.
“Các anh cứ đặt ở đó đi. Thùng này tôi tự thu xếp được rồi.” Đường Uyển Như nói với những người đang mặc áo choàng khử trùng.
Những người của đội vệ sinh chuyên nghiệp ấy trong chốc lát đã đi hết. Căn phòng chợt trống vắng, không gian dường như trở nên rộng hơn, thậm chí ngay cả nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà giảm xuống. Tôi tiện tay lôi một chiếc chăn lông đang vắt trên lưng tựa của ghế sofa quấn lên người. Sùng Quang nhìn tôi, mặt không hề biến sắc bước thẳng qua phía tôi, rồi nhẹ nhàng đưa cánh tay khoác lên vai tôi, sau đó kéo tôi tựa lên lồng ngực rắn chắc của anh.
“Nói xem, trong thùng này rốt cuộc là gì?” Cố Ly vừa gỡ bao tay và mũ an toàn xuống, vừa hỏi Đường Uyển Như, “Là thi thể hay là ma túy?” Nó vẫn khoác chiếc áo choàng khử khuẩn ấy, nhưng vì lúc này nó vừa bỏ mũ xuống, đầu tóc rối tung, nét mặt trắng bệch, trông như một phụ nữ mang thai sắp sinh đến nơi.
“Ma túy? Cậu cho tớ là Nam Tương sao.” Đường Uyển Như oang oang trả lời, nó nói thoải mái tự nhiên, không chút giữ kẽ, nhưng những người khác có mặt ở đó khi nghe thấy đều sởn gai ốc.
“Ơ đúng rồi, sao Nam Tương không đến nhỉ? Lại tăng ca rồi à?” Cố Ly nhớ lại, hất hất cằm với tôi.
“Chắc là vậy.” Da đầu săn lại, tôi nhìn nét mặt của Vệ Hải, anh ấy cố tình im lặng, trông không có vẻ gì sẽ nói cho Cố Ly biết. Rõ ràng người trong cuộc còn không muốn nhắc đến, thì tôi càng chẳng có lý do gì để đứng ra bố cáo thiên hạ, cho nên, “cậu cũng biết đấy, trợ lý vừa vào “M.E”, bận có khác gì nữ công nhân phường dệt Đông Quản đâu.”
Cố Ly gật gật đầu, có vẻ nó hoàn toàn không muốn truy cứu đến cùng. Rõ ràng nó đã bị cái thùng “thời khắc đẹp nhất trong đời” kia cuốn hút. Nó nghiêng nghiêng cằm, hai con mắt phát ra hào quang của chuột Jerry: “Đường Uyển Như, tớ nhớ trong phim có một đoạn lời thoại là ‘cậu biết các cậu nhất định sẽ lên giường, nhưng cậu không biết khi nào sẽ lên giường. Đây là thời khắc đẹp nhất trong đời’, nói xem, đồ trong thùng này, rốt cuộc là gì vậy? Nếu nó có liên quan đến đêm đầu tiên của cậu, thì chớ mở ra cho chúng tớ xem, nếu không tớ sẽ trực tiếp nộp chúng cho cục cảnh sát làm chứng cứ phạm tội.”
Đường Uyển Như nguýt Cố Ly một cái, rồi dùng giọng điệu của hồ ly tinh Tô Đát Kỷ kia trả lời: “Bên trong, có cậu...”
Cố Ly lén liếc sang phía tôi, rồi kéo nửa tấm chăn đắp lên người. Nó lặng lẽ ngậm miệng lại.
Ánh mắt của Đường Uyển Như xê dịch trên mặt tôi: “Lâm Tiêu, bên trong, cũng có cậu...”
Tôi rõ ràng cảm thấy cánh tay của Sùng Quang đang ôm tôi chợt run lên.
... Tôi không ngờ rằng, cái thùng ấy chẳng biến thành khối nguyên tử nổ tan lý trí của chúng tôi, mà ngược lại, nó đã trở thành thuốc kích thích để tôi và Cố Ly hòa giải với nhau – nói là hòa giải, nhưng thực ra cũng hơi quá, vì chúng tôi chưa đến mức trở mặt thành thù, binh đao giáp chiến. Nên nói thế này thì đúng hơn, nó đã trở thành chất xúc tác để tôi và Cố Ly trở nên thân thiết trở lại. Sau này, rất lâu rất lâu về sau, thậm chí đến cuối câu chuyện này của nhóm, mỗi lần tôi nhớ lại buổi chiều hôm đó, khi Đường Uyển Như mở cái thùng đó ra, tôi luôn cảm giác thấy một thứ mùi vị, thứ mùi vị này giống như có sinh mạng. Nó không đậm đặc, rất mỏng manh, yếu ớt đến mức khiến người ta thương cảm. Nó như một loài không thể thích ứng với môi trường khắc nghiệt, đôi mắt trừng lên kinh hoàng và hoảng loạn, mang theo oán hận và bối rối mà ngoan cường sinh tồn trên thế giới này.
Nó thuộc về chúng tôi, quá khứ.
Nó đánh thức sự tín nhiệm và sự yêu mến, sự ỷ lại và sự dung túng vốn có trong tôi đối với Cố Ly, hồi ức đã chinh phục tôi, quá khứ đã tóm chặt tôi. Kể từ lúc đó, tôi cũng chẳng còn hoài nghi và hờn ghét Cố Ly nữa. Nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày như vậy, khi cả thế giới đều lạnh lùng quay lưng lại với Cố Ly, bên cạnh nó, người còn lại, chỉ có mình tôi.
Trong thùng có vô số quá khứ.
Trong thùng có ảnh chụp của chúng tôi, nhật ký của chúng tôi, lưu bút bạn bè của chúng tôi, đồ trang trí mà chúng tôi đã từng trang trí trong ký túc xá, thẻ sinh viên của chúng tôi, thẻ cơm của chúng tôi, giáo trình của chúng tôi, thảm tập Yoga của chúng tôi.
Trong thùng còn có áo ngủ chúng tôi cùng mua. Đó là vào tháng 1 năm 2007, hàng mẫu của MUJI lần đầu được nhập vào Thượng Hải, giờ nhìn lại chúng đã rất cũ kỹ quê mùa, nhưng hồi đó có thể mặc được MUJI là mơ ước của đám thanh niên uống cà phê vỉa hè mà say đắm An Ni Bảo Bối nên lúc nào cũng muốn đi Lệ Giang để được tình một vậy, Cố Ly giống như một Parvenu[1] quăng một xấp tiền mặt mua cho chúng tôi mỗi người một bộ, nó đã quật nát trái tim của đám thanh niên bằng diện mạo trần trụi của mình.
[1] Parvenu, còn gọi là người giàu mới nổi, từ này được dùng chỉ những người giàu lên nhanh chóng trong một khoảng thời gian rất ngắn. Thường trước khi được chụp mũ là một Parvenu, những người này đa phần sống dưới đáy xã hội, họ đem những khoản tiền mà họ có được ném vào những món hàng xa xỉ hoặc cuộc sống hoang đường mà trước đây họ không dám mơ đến. Từ này cũng được dùng để chỉ những tên trọc phú, giàu nhưng kém hiểu biết và kiến thức.
Trong thùng còn cả một khúc thạch cao được gỡ khỏi tay Nam Tương hồi đó. Khi vừa vào đại học, Nam Tương chưa mua xe đạp, vậy nên tôi luôn chở nó đến lớp. Một ngày xuân nọ, bông liễu xù xì bay khắp vườn trường, mắt tôi bị kích ứng với thứ có lông bay trong gió này nên nước mắt cứ chảy mãi không thôi, thế là vào một buổi sáng, đầu óc còn lơ mơ, đang chạy xe mà tôi đã buông cả hai tay ra, để dụi dụi mắt, cho nên tôi và Nam Tương cả người lẫn xe, ngã xuống thảm cỏ xanh, cánh tay trái của Nam Tương bị gãy, còn tôi chỉ bị xây xước nhẹ. Nó đã nằm viện một tháng, khi ra viện, Cố Ly đã âm thầm thanh toán mọi hóa đơn viện phí.
Bốn chiếc cốc màu trắng mà chúng tôi đã cùng nặn thời đại học cũng ở đây, đó là món mà chúng tôi mua được trong cửa hàng đồ lưu niệm bình thường khi bốn chúng tôi cùng đi du ngoạn ở Chu Trang. Hồi đó chúng tôi cảm thấy, ngoài việc lên lớp học hành ra, có thể kéo Cố Ly ra đường vành đai, quả là một chuyện đáng ghi vào sử sách, cho nên chúng tôi suy nghĩ dù thế nào cũng phải lưu lại chút kỷ niệm. Thế là chúng tôi làm bốn chiếc cốc này: chỉ cần cho nước nóng vào, hình ảnh của chúng tôi sẽ hiện lên thành cốc. Bức ảnh đó là do tôi dùng di động của Cố Ly chụp ngay tại hiện trường sau đó lưu vào máy tính. Năm đó, chỉ có cái của Cố Ly là di động thông minh, còn bây giờ, mấy người chúng tôi đều đang dùng quả táo.
Trong thùng còn có “Bản ghi nhớ quy tắc ở cùng phòng” do Cố Ly soạn thảo, tổng cộng 11 trang, gồm 7 mục lớn, 119 mục nhỏ. Từ những điều khoản như “Nghiêm cấm đưa bạn cùng giới về phòng qua đêm, bạn khác giới phải gửi đơn xin phép trước chờ phê duyệt”, đến “khi một điều khoản nào đó không thể đạt được thỏa thuận, lấy ý kiến đa số làm chuẩn, nếu xuất hiện tình huống hai chọi hai, lấy ý kiến Cố Ly làm chuẩn.” Trang cuối cùng của bản ghi nhớ, có dấu chỉ điểm của tôi, Nam Tương, Đường Uyển Như, trông chẳng khác nào khế ước bán thân, còn Cố Ly, lại ngang nhiên đóng một cái dấu mộc riêng lên trên.
Còn có rất nhiều rất nhiều hình ảnh khác.
Tấm ảnh sinh nhật tuổi 16 của tôi, đứng trước chiếc bánh kem hai tầng, tôi như một kẻ tị nạn đến từ Ethiopia, trông chẳng giống đang chuẩn bị thổi nến gì cả, mà hệt một thôn phụ đã đứt bữa ba ngày. Cố Ly đứng bên cạnh, tỏ vẻ thỏa mãn và tự hào: vì bánh kem là do nó mua về tặng tôi. Đây là chiếc bánh sinh nhật to nhất đắt nhất mà tôi từng thấy trong cuộc đời mười sáu năm của mình. Trong những buổi tiệc sinh nhật của rất nhiều năm về trước, tôi đều ở nhà ăn một bát mì trường thọ cho xong.
Có bức ảnh chụp tôi qua đêm ở nhà Cố Ly, khi lần đầu tiên tôi và Giản Khê cãi nhau long trời lở đất. Tôi mặc chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, cuộn mình trong chăn của nó. Đôi mắt tôi ửng đỏ, giống như hai quả đào ngâm nước. Tôi nhớ khi đó Cố Ly đã bâng quơ nói với tôi rằng: “Thế thì sao? Phải quậy chết anh ấy mới hả à? Cậu đúng là!” Nói xong, nó móc di động ra, giơ lên trước mặt tôi, chụp tấm ảnh này, “Lâm Tiêu, chụp lại để lưu niệm, kỷ niệm lần đầu tiên cậu đến qua đêm ở nhà tớ.” Khi đó, ngực của hai chúng tôi đều rất nhỏ, bên dưới chiếc áo ngủ tơ tằm, chỉ có thể nhìn thấy như búp sen nhu nhú. Mặt tôi áp sát vào mặt nó, nhìn tôi quá xấu, còn nó trông thật đẹp.
Còn tấm ảnh chụp ngày đầu nhập học đại học, hai chúng tôi ngồi trên xe riêng nhà Cố Ly, xuống xe ở cửa chính, tôi lết hai túi vải to tướng và một cái vali cồng kềnh thêm một chiếc ba lô leo núi, còn Cố Ly nhẹ nhàng khoan thai với giỏ xách tay Chanel 2.55 đeo kính râm trông như đi dạo phố, cùng chụp chung trước cổng trường. Sau khi chụp chung xong, nó ra lệnh hai người ngồi sau xe bước xuống, chuyển bốn chiếc vali hợp kim nhôm hiệu RIMOWA của nó vào ký túc xá. Sau đó, nó đưa tay ra, xách giúp tôi một chiếc túi vải.
Còn có tấm ảnh tôi dùng di động chụp lại, Đường Uyển Như là người đi rửa. Trong ảnh, Nam Tương và Cố Ly ngồi cùng nhau, nhưng quay mặt lại với nhau, rõ ràng đang giận dỗi. Nam Tương trong ảnh đang rưng rưng nước mắt, giống như một đóa uất kim hương bị mưa xối ướt sũng, còn khóe miệng Cố Ly có một vết bầm đen, nhưng ánh mắt nó vẫn lạnh lùng, nét mặt mãi giống như sương phủ ánh trăng, tuyết phủ đỉnh núi. Hai người họ vừa đánh nhau với Tịch Thành, quá trình vụ việc có thể nói ngắn gọn, là Tịch Thành cho Nam Tương một bạt tai, Cố Ly trông thấy không cam, bèn cầm lon nước coca hắt vào Tịch Thành, Nam Tương thấy không nỡ, bèn đứng ra can ngăn, kết quả Tịch Thành nhân cơ hội Cố Ly và Nam Tương tranh cãi, đã tóm lấy tóc Cố Ly, rồi bạt thẳng vào mặt nó một tát. Tiếp đó, Nam Tương không chút do dự, chộp ngay chai bia bên cạnh, đập thẳng vào đầu Tịch Thành: “Khốn khiếp, anh cho rằng Cố Ly là tôi hả, muốn là đánh sao!”
Còn có một tấm ảnh, là tôi và Cố Ly, hai đứa mặc váy liền áo màu đen, cài một bông sơn trà màu trắng bên tai. Bối cảnh là non xanh trập trùng bất tận, và từng tấm bia mộ màu trắng. Đó là khi an táng cha nó, ảnh chúng tôi chụp chung.
Còn có một tấm ảnh Nam Tương và Cố Ly ra sức đè Đường Uyển Như trên sofa rồi đánh nó. Người chụp ảnh là tôi, tôi đã ghi lại thời khắc ngoạn mục này. Hôm đó sau khi Nam Tương tự học về muộn, nó đã mua suất ăn khuya ở cửa hàng sau trường, kết quả là trên đường trở về, ngay chỗ góc cua, đã gặp phải một tên khoe thân biến thái đang đạp xe đạp. Hắn ta tài nghệ siêu phàm, thân thủ lanh lẹ, vừa cười cợt dâm đãng vừa một tay lái xe chạy qua – tất nhiên, tay còn lại của hắn đang bận móc của quý. Nam Tương về đến ký túc xá mà hồn vía vẫn chưa kịp định thần, cuộn mình trên sofa, tôi lấy cho nó một cái chăn, Cố Ly rót cho nó một ly nước nóng, rồi an ủi: “Cậu nên nghĩ theo hướng, nhìn một cách biện chứng, việc này xét theo một khía cạnh nào đó đã chứng minh sức hấp dẫn hoóc môn nữ tính nồng nàn trong cậu, nếu không thì sao hắn ta không đi móc của quý với mấy bác gái bán hàng rong ở Thiểm Tây kia.” Lúc này, Đường Uyển Như lao đến hỏi han, soạt một cái đã móc từ trong lòng ra một vật: “Nào, Nam Tương, ăn quả chuối tiêu áp chế nỗi sợ nào.” Vậy là, sau khi Nam Tương thét lên một tiếng, liền cùng Cố Ly nhảy bổ qua, đánh nó.
Tấm ảnh cuối cùng rất lớn, được đặt trong một khung ảnh gỗ cao su màu cà phê. Trên ảnh, bốn chúng tôi mặc áo thụng đội mũ vuông, dưới ánh nắng gay gắt chói lóa của mùa hè, đứng trên bậc tam cấp cực lớn phía trước thư viện trường – khi “Gossip Girl”[2] bắt đầu thịnh hành trên cả nước, vô số nữ sinh cấp ba, nữ sinh đại học đều ào ạt bắt chước tư thế của Blair ngồi trên thang máy uống sữa chua, còn mấy chúng tôi đều chỉ niêm hoa vi tiếu, vì từ khi bắt đầu bước vào đại học, hằng ngày ngồi trên tam cấp cực lớn này tán gẫu, ngơ ngẩn, đọc sách, ngắm các chàng trai, chỉ khác là chúng tôi không uống sữa chua, mà là sữa đậu nành. Trong ảnh, hình như Đường Uyển Như vừa cười đến mức mặt mày nhăn nhúm, lỗ mũi hếch ngược, chẳng may mà trời đổ mưa chắc nó có nguy cơ chết ngạt. Đôi giày màu lam sẫm tôi mua tặng kia, đã bị nó giặt thành màu đỏ tím, lúc này đang lấp ló dưới tà áo thụng; vóc người của Nam Tương dù được cuộn trong chiếc áo thụng cũng vẫn tiền hô hậu ủng, thon thả vòng eo, lúm đồng tiền khi cười vẫn cứ căng đầy vẻ đẹp nồng nàn, mái tóc, chân mày, hàng mi, đồng tử mắt nó vẫn mờ ảo tựa như bức tranh thủy mặc, đen đến tận cùng, đen đến quyến rũ. Còn tôi thì trông có vẻ ngờ nghệch, mái tóc bị gió thổi tung, mũ đội trên đầu mà trong như đang rung rinh muốn rớt, trong tay đang cầm một ly kem Starbucks. Còn Cố Ly, nét mặt của nó luôn mang về sốt sắng thường thấy, đôi môi hơi vểnh lên, toát lên thứ cảm giác cách ly người lạ pha trộn giữa sự kiêu ngạo và xinh đẹp, trong đôi mắt nó hàm chứa mấy vì sao lạnh lùng, giống như vừa được người ta gọi ra từ trong tủ lạnh. Bên dưới tấm ảnh này, Đường Uyển Như đã viết một dòng chữ:
... Shakespeare nói: “Thời gian sẽ đâm nát sự tinh tế hoa mỹ của tuổi thanh xuân, sẽ khắc đường chân trời lên trán người đẹp; nó sẽ nuốt chửng những thứ cực kỳ quý giá hiếm có của thế giới, những thứ đẹp tự nhiên. Chẳng gì có thể thoát khỏi lưỡi hái quét ngang của nó.” Tôi nghĩ ông ta nói rất đúng, nhưng có một thứ, sẽ không bị lưỡi hái của nó thu hoạch, đó chính là tình bạn của chúng tôi. Sau mười năm, chúng tôi nhất định còn có thể chụp một tấm ảnh theo cùng một cách. Tôi không mảy may nghi ngờ.
[2] Bộ phim truyền hình ăn khách của Mỹ, ở Việt Nam phim này có tựa đề là “Thế giới của nàng”.
Tôi thừa nhận, bị những tấm ảnh này, những vật cũ kỹ này, những khoảnh khắc xưa cũ được cất giữ trong lớp hổ phách này, kéo vào một mặt biển chua chát. Tôi ngửa mặt nhìn trời, bồng bềnh trên mặt nước tràn ngập những hạt muối trắng phau, cảm giác mình đang nằm trên một vùng bao la toàn nước mắt.
Chúng tôi chẳng ai nói với ai, chỉ khẽ khàng vuốt ve những tấm ảnh, những vật xưa cũ ấy. Thỉnh thoảng có người chen vào, nói một vài câu chuyện bất chợt nhớ ra, buồn cười, khó chịu, bối rối, hạnh phúc.
Thời gian ngưng đọng lại bắt đầu tan chảy thành nước, giống như khi mùa xuân về, băng tuyết trên đỉnh núi cao ngạo suốt mùa đông cuối cùng đã lộ ra nụ cười dịu dàng tươi đẹp, chúng hóa thân thành tơ lụa trơn bóng, trượt thẳng xuống hang núi, vuốt ve từng tấc từng tấc da của rừng thẳm. Sự oán giận của tôi với Cố Ly, chính trong làn nước của thời khắc tan chảy này, đã được cọ rửa sạch sẽ. Chỉ còn lại một số phiền muộn nhạt nhòa, những phiền muộn này bắt nguồn từ suy tư của tôi với chính mình: trong những tháng ngày sau khi tốt nghiệp này, chúng tôi đã ra sao.
Đợi đến khi thu dọn xong thùng “thời khắc đẹp nhất trong đời” ấy, trời đã tối mịt.
Cố Ly cởi áo choàng sát khuẩn, để lộ ra chiếc váy liền áo lông cừu màu nâu trên người, tôi nhớ rồi, đây là mẫu áo thu đông mới nhất của Valentino, là áo “M.E” mượn về để chụp ảnh, trước đó tôi còn ký vào giấy mượn. Thế mà nó lại đường hoàng ngang nhiên đem tang vật mặc lên người. Nó cởi bao tay và mũ an toàn, tự nhiên khoát khoát tay: “Đi thôi, tớ mời mọi người ăn cơm, để chúc mừng Đường Uyển Như chuyển nhà thành công, cũng là chúc mừng thời khắc đẹp nhất của chúng ta. Đường Uyển Như, cậu muốn ăn gì?”
Vừa nghe thấy Cố Ly nói ra câu này, tôi liền phát hoảng.
Phải biết rằng, trước đây mỗi khi bọn tôi cùng ra ngoài ăn cơm, đều là Cố Ly chọn, nó xứng đáng là Alpha Dog trong quần thể của chúng tôi, thứ đến, chính là Nam Tương, nó là quản gia số hai. Chỉ có mấy lần Đường Uyển Như đưa ra quyết định, thì điều khiến chúng tôi hận không thể nhét mình vào trong bụng mẹ để được sinh ra lần thứ hai.
Chẳng hạn lễ hội HALLOWEEN năm ngoái, Đường Uyển Như nằng nặc muốn dẫn chúng tôi đến một nhà hàng vừa tây, vừa thời thượng, vừa ăn ngon, lại phải chăng. Kết quả, nó dẫn chúng tôi đến một quán ăn vỉa hè phía cửa sau tiểu khu nhà nó. Quán ăn ấy nhỏ đến mức chỉ có thể đặt vừa hai cái bàn, mấy chúng tôi cộng thêm bạn trai của mình, vừa bước vào, chớp mắt đã khiến quán này chật ních, trên tường dán đầy áp phích quảng cáo của các hãng di động Bird và Gionee, trong máy cát–sét đang vang vang giọng hát như thể bệnh tâm thần của Mộ Dung Hiểu Hiểu “ngày đó em muốn chia tay, chia tay thì chia tay”, trên tivi đang phát chương trình của đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam, lại thêm mấy người mặc trang phục cao cấp đen trắng đủ màu trông như vừa bước xuống khỏi sàn catwalk Milan như Cố Ly, Cố Nguyên, Neil, Lam Quyết... liền đến đây. Thật đấy, toàn bộ cảnh tượng trông giống trong một bộ tiểu thuyết viễn tưởng. Hơn nữa tôi nói quán ăn ấy nhỏ, thật sự không hề nói quá. Sau khi ngồi xuống, tôi phát hiện cái bếp to tổ chảng của bác đầu bếp đã gần như dính sát sau lưng, mỗi lần ông ấy hất đồ ăn trong chảo lên, tôi cảm giác như phía sau đang có từng cơn mưa dầu ăn dày đặc táp vào lưng, nhiều lần tôi thậm chí còn cảm thấy mình đã ngửi thấy mùi tóc cháy khét lẹt của chính mình. Sau khi ông ấy xào xong đồ ăn, chẳng cần phải vẽ vời gì, trực tiếp quay người, đổ thức ăn trong nồi vào đĩa ăn trên bàn của chúng tôi. Đến nay tôi vẫn không thể nào quên được tác phẩm viễn tưởng hoành tráng hôm ấy, sau đó một tuần, đứng cách tôi cả chục mét mà Cung Minh đã phải dùng tay bịt mũi, cái mùi dầu chiên trên người từ hôm ấy đã khiến tôi trở thành tâm điểm suốt thời gian dài trong công ty. Chỉ riêng Kitty còn có chút lương tâm, cô ấy nói: “Cái mùi nước hoa này của cô tuy tôi không thích, nhưng... tôi ca ngợi gan của cô thật to!”
Khi tôi định mở miệng ngăn cản, thì đã trễ.
“Bảo tớ chọn á? Trời ạ, tớ được ưu tiên vậy sao, trước đây mỗi khi ăn uống tiểu tiện hay đại tiện cùng các cậu, tớ chẳng có quyền phát ngôn gì, không ngờ vừa chuyển nhà tớ đã biến thành chủ nhân rồi, xem ra phụ nữ vẫn là phải độc lập, mới nhận được sự tôn trọng nhỉ!” Đường Uyển Như đang chuẩn bị tiếp tục phát huy, đã bị Cố Ly cắt ngang: “Như Như, trước đây cậu chỉ ăn uống cùng chúng tớ thôi, còn như chuyện ‘tiểu tiện đại tiện’ của cậu, xin lỗi chúng tớ không can dự. Với lại hỏi cậu muốn ăn gì, cũng không có nghĩa cậu đã trở thành chủ nhân, cậu nên biết rằng, tớ cũng hay hỏi con vẹt Bangladesh tớ nuôi trên sân thượng muốn ăn gì, nhưng sau khi nó hót một hồi cọc kẹc, tớ vẫn như bao ngày khác quẳng cho nó một củ sâm.”
Đường Uyển Như lập tức ỉu xìu, nó ngồi xuống, ngẩng đầu suy nghĩ, rồi nói: “Hay là ăn ở gần nhà thôi, bình dân thân thiện chút, gà trống ninh, hoặc bánh rán Tiểu Dương?”
“Cậu nghĩ cả ngày mà chỉ ra được hai đề nghị ấy hả?” Đôi mắt trợn tròn của Cố Ly như sắp lặn vào tít trong tận xương trán. “Cậu có biết ăn xong hai thứ ấy thì cả tuần liền trên người sẽ có mùi không? Khi cậu từ phía sau bước qua người ta, nếu không quay đầu lại, chắc chắn người ấy sẽ cho rằng sau lưng có một người đang bưng một nồi lẩu ra ngoài bán. Cậu nên biết rằng, lúc này thứ mà bà chủ quán đó đang mặc là... Valentino đấy!” Nó cố ý ngắt quãng giữa chừng, tôi hiểu, thực ra vừa rồi thứ nó muốn nói không phải là “Valentino”, mà là “tang vật”.
“Cố Ly, cậu đừng có bắt bẻ, cậu cứ nghĩ như vậy, nếu lúc này có ai cầm một con dao kề sát cổ cậu, và có hai khả năng cho cậu lựa chọn, cậu sẽ chọn gà trống ninh, hay là bánh rán Tiểu Dương?”
“Có lựa chọn ‘ra tay mau, chém chết tớ đi’ không?” Cố Ly xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.
“Được rồi được rồi, Như Như, cậu đừng làm ồn nữa, chọn chỗ nào gần gần chút.” Tôi lo xảy ra án mạng, nên mở miệng can ngăn, “Cậu phải giở ngón đòn mà năm đó khi ở trường, cậu đã liều mạng ôm chặt chân của Cố Ly để nó đưa cậu đi ăn bữa sáng đắt đỏ do nhà trường cung cấp, năm đó hai đầu gối của cậu bị kéo lê lết gần nửa sân vận động, không phải là vì tế Cố Ly một bữa sao, bây giờ sao cứ phải là gà trống ninh? Hãy lấy hết dũng khí của cậu ra, nói đại một nơi nào đó, chỉ cần không phải là nhà bếp của thị trưởng, Cố Ly nhất định có thể giúp cậu toại nguyện. Cố Ly đã lâu rồi chưa mời chúng mình cùng ăn một bữa ra trò, cậu phải mau nắm chắc cơ hội này.”
“Rất chính xác!” Đường Uyển Như chợt như tỉnh ngộ, “Đã thế thì phải tính kế lâu dài. Lâm Tiêu, cậu có ý nào không, đừng ngại nói thẳng.”
“Tớ buồn nôn.” Tôi nói thẳng.
Sùng Quang ở bên cạnh tôi mỉm cười dịu dàng, tôi nghiêng đầu qua, đôi môi của anh ấy thật gợi cảm.
“Tớ nghe nói Ngoại Than đã khai trương một nhà hàng Anh, điểm độc đáo nhất của họ chính là mọi waiter đều treo trên lò xo, chuyển món ăn bay qua bay lại trên đầu bạn, giống như người nhện, vù, một đĩa sườn cừu từ trên trời hạ xuống, soạt, một chai champagne từ trên không xuất hiện, tớ xem blog của bạn bè, ôi tuyệt lắm! Đáng tiếc họ không tuyển nhân viên phục vụ nữ, nếu không nhất định tớ sẽ đi ứng tuyển, cậu nghĩ xem, ngày nào cũng bay tới bay lui như Chu Chỉ Nhược, thật thích thú biết bao, tớ tin, với sắc vóc và độ dẻo dai của mình... toàn bộ cảnh này tớ làm ngon!!” Đường Uyển Như khoát tay một cái đánh soạt.
“Có mà ngậm cứng.” Cố Ly uống một ngụm trà, rồi nói bâng quơ.
“Hơn nữa, đây không phải là điểm mấu chốt nhất, điểm độc đáo nhất là những anh chàng đẹp trai mắt xanh tóc vàng, tất cả đều ăn mặc theo phong cách truyền thống của Scotland, con trai mặc váy, ngoại trừ thấy Neil mặc khi còn nhỏ, cậu còn có thể thấy ở đâu nữa không? Cái cảnh lạ ở chốn nhân gian này, lẽ nào bọn mình lại bỏ qua?”
“Bạn thân mến, nói thế nào nhỉ... nếu cậu đi gần nhóm thời trang của bọn tớ hơn, thì cậu phải hiểu, nói thế nào nhỉ... từ xưa đến nay, trong nước ngoài nước, từ Mark Jacobs đến Lý Đông Điền, từ Tiểu Thẩm Dương đến Thái Khang Vĩnh, đàn ông mặc váy chỉ cần đưa tay vơ một cái là có cả nắm.” Cố Ly đặt tách trà xuống, cầm chiếc khăn tơ tằm lên lau miệng, rồi nói ra chiều buồn rầu, “Hơn nữa, Như Như à, cậu biết váy Scotland nếu mặc theo phong cách truyền thống, thì bên trong họ sẽ không mặc nội y.”
“Thế thì sao? Ý cậu là gì?” Đường Uyển Như vặn trái người trên ghế tựa, nói: “Cảnh tượng như vậy thì càng phải đi!”
Cố Ly gật gật đầu, tỏ vẻ thản nhiên: “Đẹp mắt thì đẹp mắt, cảnh tượng một đám những anh chàng bảnh trai mắt xanh tóc vàng mặc váy bên trong không mặc nội y, nghe thì vô cùng hấp dẫn, nhưng bạn thân mến, nói sao nhỉ, cậu muốn để những bộ mông trống hoác của họ bay trên đĩa thức ăn của cậu sao?”
Sùng Quang và Vệ Hải bên cạnh tôi, cùng phát ra hai tiếng ọe.
Trong mười mấy phút sau đó, Đường Uyển Như và Cố Ly vẫn tiếp tục trao đổi. Từ cuộc đối thoại của họ có thể thấy thực ra thần kinh của hai người họ đang cùng trên một tần số. Cuộc trao đổi vô cùng trôi chảy, người ngồi bên như chúng tôi hoàn toàn không chen vào được. Chẳng hạn khi Đường Uyển Như nói “Món rau muống của nhà hàng đó, dùng thứ tương đặc biệt, cảm giác giống như được xào từ Nam nhũ trấp[3] vậy”, thì Cố Ly đã nối tiếp một câu “Sữa tươi nam á? Loại này rất hiếm, chắc là bán đắt lắm nhỉ?”
[3] Một loại nước sốt gia vị dùng để ướp, làm tăng vị đậm đà của món ăn, đặc biệt là các món thịt, thành phần cơ bản gồm chất điều vị, muối, bột ngọt và một số nguyên liệu khác.
Cuộc đối thoại liên tục không dừng, khó bề tưởng tượng ấy khiến Sùng Quang không chịu đựng nổi. Tôi nhìn đôi mắt anh ấy như sắp không mở nổi nữa, đầu tóc cũng đã như một đống cỏ bị gió thổi rối tung đội trên đầu, rõ ràng da đầu đã săn chắc lại. Anh ấy đứng dậy, cùng lúc ra hiệu ngậm miệng (khi đó tôi thầm nói một câu “manly handsomes[4]”) với Cố Ly và Đường Uyển Như, sau đó nói: “Theo anh, anh sẽ đưa các em tới một nhà hàng.”
[4] Đẹp trai nam tính, ra dáng đàn ông, bảnh trai.
Tôi không ngờ Sùng Quang đưa chúng tôi đến khu dinh thự Tư Nam.
Tôi biết chỗ này, nhưng chưa từng đến. Không phải vì tôi không tìm ra, mà tôi tìm được, thậm chí nhắm mắt cũng có thể tìm ra. Vì trong danh sách những điểm đến yêu thích của Cung Minh gần đây mà tháng trước Kitty đã cập nhật cho tôi, có mấy nhà hàng đều nằm trong quần thể dinh thự Tư Nam này. Tôi cũng đã lên mạng và tạp chí, tìm hiểu thông tin liên quan đến khu dinh thự Tư Nam, để phòng khi Cung Minh bất ngờ hỏi đến.
Xe chạy vào một khu vực bóng cây ngô đồng Pháp rậm rạp. Gió thu chạng vạng thổi qua, từng chiếc từng chiếc lá vàng bay qua ngoài cửa sổ, trông có gì đó sầu muộn như trong một bộ phim cũ.
Cố Ly ngồi cạnh tôi, nói với Sùng Quang đang lái xe ở ghế trước: “Tôi chỉ mời mấy người đi ăn cơm thôi, tôi không nói muốn lấy máu đâu.”
“Yên tâm đi, nếu đắt quá, thì đem cho anh tôi thanh toán.” Sùng Quang cười, “Cô còn chưa từng làm chuyện này sao?”
“Nói cũng phải.” Cố Ly gật gật đầu, cảm thấy rất hợp lý.
“Khu phố này biến thành như vậy từ khi nào thế? Tớ nhớ trước đây đều là nhà cũ rách mà.” Đường Uyển Như chồm người lên cửa sổ xe, gió thổi vào bím tóc, nó phấn khích há hốc miệng, nét mặt vui vẻ trông như một chú chó Dachshund được người chủ dắt ra ngoài đi dạo.
“Trong vòng mười năm qua, nơi đây là vùng đất công trường được rào quanh bằng một giàn giáo màu xanh. Mười năm trước, nó là khu dân cư chật chội với 72 khách thuê nhà rất điển hình của Thượng Hải, kỷ lục cao nhất trong mỗi tòa nhà có khi đến 17 hộ gia đình cùng sinh sống. Cậu có thể tưởng tượng được không? Kiểu mật độ này cũng chỉ có ong hoặc kiến mới ở được nhỉ.” Tôi nhớ đến những thông tin đã tra cứu trên mạng khi trước.
“17 hộ gia đình ở trong một biệt thự? Thế thì quay đầu đã ngửi thấy mùi hôi miệng của hàng xóm rồi nhỉ. Hơn nữa, áo ngực giặt xong cũng chẳng cách nào treo bên ngoài được? Thế thì có biết bao người nhìn thấy áo ngực của cậu đây?” Đường Uyển Như nhoài hết nửa người ra ngoài cửa sổ xe, trông như muốn tự sát.
Không nói chuyện với Đường Uyển Như, tôi cũng chẳng kìm lòng được liền quay đầu nhìn quần thể biệt thự ánh đèn rực rỡ sáng ngoài cửa xe. Mười năm trước, chính quyền tuyên bố sẽ cải tạo quy hoạch lại khu này, và thời gian trôi qua trong nháy mắt, sau khi những hàng rào giàn giáo màu xanh thần bí kia được gỡ bỏ, một quần thể khách sạn cao cấp đã ra đời. Vô số cảnh quan đã tạo nên diện mạo kiến trúc ẩn giấu trong vô số bóng cây cực lớn. Từ nhà hàng với tên gọi Aux Jardins Massenet (trong tiếng Pháp có nghĩa là “Hoa viên”), đến phòng tranh với các tác phẩm nghệ thuật đương đại mà giá bán của chúng lên đến con số không tưởng, từ cửa hàng nổi tiếng bán hàng xa xỉ phẩm, đến chung cư cao cấp, ở đây đều có đủ. Nó thậm chí không tiếc chỉ vì mục đích để có cảnh quan đẹp hơn, mà đã xoay nguyên cả căn biệt thự ba tầng quay 90° để sắp đặt lại, trông chẳng khác gì Thượng đế chơi trò xếp gỗ. Khu dinh thự Tư Nam đã mọc lên ở Thượng Hải sau một đêm thần bí, nó có vẻ ngoài cổ xưa thâm trầm, nó khiến thời gian kết đọng lại thành hoàng bào của buổi đăng cơ, nó như được bàn tay của Thượng đế ban tặng cho một lớp thếp vàng cao quý, nó khiến đại đa số những khách sạn cao cấp năm sao ngạo nghễ của Thượng Hải trong khoảnh khắc biến thành viện dưỡng lão của đại gia dầu khí Thiểm Tây xây dựng ở sân sau nhà riêng. Ở khu tô giới trung tâm thành phố, một quần thể biệt thự như vậy, cảm giác chẳng khác gì đống kim cương xếp chồng ở đó, chỉ có điều trên đống kim cương ấy đã được phủ một chiếc khăn màu xám. Cảm giác như nó trần trùng trục rồi kêu gào bạn: “Tôi rất đắt, nhưng người khác không biết. Cho nên bạn mau đến đi.”
Thời gian mười năm có thể khiến một đống hoang tàn, biến thành một tòa dinh thự.
Tôi bất giác nhớ đến những lời Đường Uyển Như đã viết bên dưới tấm ảnh khi tốt nghiệp, chúng tôi sau mười năm, sẽ như thế nào? Chúng tôi giống như bị giàn giáo bao vây trong một mạng lưới an toàn màu xanh, khi bàn tay của thời gian xé rách cái bọc của chúng tôi, vậy thì, chúng tôi sẽ thấy được thế giới thế nào?
Một đống hoang tàn có thể biến thành dinh thự, tiến trình ngược lại cũng có thể xảy ra.
Người trong nhà hàng không nhiều. Khi lật thực đơn, tôi đã biết họ dùng giá cả độc ác đến mức nào để cách ly 99,9% khách hàng trên toàn Thượng Hải. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi trông thấy một hình bóng quen thuộc đang cuộn mình trong lễ phục ngắn màu đen.
Tôi không ngờ, sẽ gặp Nam Tương ở đây.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là, người đi cùng Nam Tương.
Anh ta mặc chiếc áo khoác bằng lông cừu Tây Sơn màu xám sẫm, trông như muốn hút hết mọi ánh sáng xung quanh vào mình. Nét mặt của anh ta trắng bệch, giống như tuyết dưới thềm nhà. Giọng nói trầm thấp mà từ tốn, âm lượng rất nhỏ, nhưng mang một thứ ma lực khiến người ta muốn áp sát để lắng nghe. Anh ta cúi xuống nói bên tai Nam Tương, ngón tay thon dài thỉnh thoảng còn chỉ chỉ thứ gì đó trên cuốn sổ ghi chép bìa da màu xám trước mặt, nét mặt của Nam Tương trông vừa chuyên nghiệp lại dễ thương. Nó mặc bộ váy ngắn bằng lụa bóng màu đen không thấy rõ thương hiệu, nhưng cảm giác vô cùng cao cấp, dưới ánh đèn êm dịu bờ vai nó trở nên quyến rũ kinh ngạc, chỗ lõm xuống của xương quai xanh có thể chứa đầy ánh mắt của mọi đàn ông, vòng ngực của nó, cặp đùi của nó, đôi môi căng mọng tựa cánh hoa của nó. Ánh mắt của mấy gã đàn ông nước ngoài xung quanh, giống như đôi bàn tay của người chết đuối, cứ luôn bấu vít bám chặt lấy bóng nó. Mắt nó nhìn anh ta, hàm chứa một thứ giống như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ dưới ánh trăng.
Anh ta là Cung Minh.
Cung Minh cởi áo khoác ngoài ra, trao cho Nam Tương, Nam Tương xoay người cầm đưa cho hầu bàn đem đi cất. Khi nó xoay người, Cung Minh đã ở bên, lẳng lặng kéo ghế ra cho nó. Đây là thói quen của gia tộc nhà họ, Sùng Quang cũng sẽ như vậy. Bất kể đối phương là người lớn hơn, hay là cấp dưới của họ, chỉ cần là phụ nữ ngồi cùng bàn ăn, họ đều sẽ kéo ghế ra, trong quá trình dùng bữa nếu có phụ nữ rời bàn đi vệ sinh hoặc gọi điện thoại, họ cũng nhất định sẽ cùng đứng lên, sau đó lại ngồi xuống. Nếu ở cùng xe, thì họ nhất định sẽ mở cửa xe giúp cho phụ nữ. Những lễ nghi cổ lỗ trông chẳng chút ý nghĩa này, đối với họ mà nói, giống như huân chương trên ngực kỵ sĩ, vết thương trên lưng chiến sĩ, là một thứ vinh hiển tối thượng.
Nam Tương ý tứ khép hai chân lại, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế ở trước Cung Minh, nó trải khăn ăn ra, đặt lên trên đùi mình, sau đó ngẩng đầu lên.
Lúc này, nó đã thấy chúng tôi đang ngồi trước mặt.
Chúng tôi ở đây là: Tôi, Đường Uyển Như, Cố Ly.
Nó không thấy Vệ Hải.
Tôi tẩy đi tẩy lại não mình, nó không hề nhìn thấy Vệ Hải. Nếu không nó sẽ không điềm nhiên như vậy. Nó không thể điềm nhiên như vậy. Nó không nên điềm nhiên như vậy. Tim tôi như đang có một bàn tay đầy móng vuốt, bắt đầu cào cào vào tim tôi.
Sau khi Nam Tương thấy chúng tôi, nó tao nhã gật gật đầu, dưới ánh đèn, nét mặt nó giống như viên ngọc đang phát tán ra thứ ánh sáng tao nhã và êm dịu.
Sau đó, nó khẽ khàng quay mặt đi, không nhìn về phía chúng tôi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.