Tiểu Thời Đại 3.0

Chương 22

Quách Kính Minh

17/11/2014

Sau này, mỗi lần nhớ lại buổi tối đó, tôi đều cảm thấy nó rất không chân thực. Có lẽ nghĩa trang là một vùng đất đặc biệt, rồi thêm bầu không khí cổ quái canh ba nửa đêm, khiến tôi trước sau không tin những cảnh ấy là sự thật. Buổi tối hôm đó, giống như năm phút cuối cùng của bộ phim mà từ đầu đến cuối đều phủ những dòng tái bút và nỗi mong nhớ khắc khoải dày đặc. Cuộc đời chúng tôi trong buổi tối hôm đó rõ như ban ngày, mọi bí mật vốn có đều giống như vô số vỏ sò, bị một cơn sóng thần cực lớn đục ngầu hất tung lên bãi biển, mắc cạn dưới ánh mặt trời chói lọi. Khắp cả trời đất đều ngập ngụa trong mùi xú uế và vị tanh tưởi ghê gớm bị nắng bốc hơi lên.

Đây là lần đón xe khó khăn nhất trong kinh nghiệm cuộc đời hai mươi mấy năm ngắn ngủi của tôi. Tôi – một cô gái yếu đuối, ăn mặc giản dị, dáng vẻ an toàn, tay không tấc sắt, nhưng một rồi hai, hai rồi ba lần đều bị tài xế taxi từ chối, bỏ tôi xuống lúc quá nửa đêm mà đạp ga phóng thẳng. Thật đấy, tôi cảm thấy quấn bộc phá quanh người lao vào cửa kiểm tra an ninh sân bay Mỹ cũng chưa chắc đã khó thế này.

Tôi đã đưa tay vẫy tổng cộng bốn chiếc taxi, sau đó tôi lần lượt nhận được câu trả lời là: “Cô điên à?”, “Đầu cô có vấn đề rồi!”, “Cô mà còn xúi quẩy tôi, tôi đánh chết cô đấy!”, “Tôi chở thẳng cô đến lò thiêu thiêu chết cô hả?”

Cho nên sau khi chiếc taxi thứ năm dừng lại, tôi vội vã mở cửa xe trước, ngồi tọt vào ngay, sau đó móc mười tờ một trăm đồng từ trong túi ra, rồi lanh lẹ vặn những tờ tiền ấy thành một chiếc quạt, không ngừng phe phẩy trước mặt tài xế, rồi bình tĩnh nói cho anh ta biết tôi muốn đi đâu. Tài xế sau khi nghe tôi nói xong địa chỉ, hàm dưới lập tức trề ra, đôi con ngươi suýt chút nữa đã bắn tung vào gò má của tôi, “cô cô cô cô cô cô…” anh ta lắp bắp một tràng mười mấy tiếng “cô” như vậy, nhưng lắp bắp một hồi rồi không biết phải làm gì tiếp…

Trên thực tế, đây cũng là lúc tôi nhận được điện thoại của Cố Ly gọi đến lúc ba giờ sáng, sau khi nó nói cho tôi biết nó đang ở đâu, tôi cũng đã nói với nó giống như anh chàng taxi: “Cậu cậu cậu cậu cậu cậu…”

Sau khi anh tài xế đã xác nhận nhiều lần rằng chân tôi không lơ lửng trên mặt đất, tóc không quá dài, không mặc váy đỏ, sau gáy cũng không có lỗ hổng to, trên mặt không đeo mặt nạ da người, anh ta mới cầm xấp tiền nhét vào trong túi, lái xe đưa tôi lên đường.

Là lên đường thật sự.

Bởi vì lúc này đã ba giờ sáng, đêm sâu gió lạnh, nơi tôi muốn đi, là nghĩa trang Long Hoa.

Tôi chẳng hiểu có chuyện gì, có thể khiến một con chuột tinh ngàn năm mỗi ngày đều phải bật đồng hồ bấm giây để ngủ, để bảo đảm tinh thần và sức lực đầy đủ cũng như đạt được hiệu quả tự khôi phục làn da, đồng thời trơ tráo tự xưng bản thân “ra đường vượt trên cao vành đai trong thì tớ sẽ bị dị ứng, toàn thân nổi mẩn đồng thời hô hấp khó khăn đến mức có thể sốc bất cứ lúc nào”, phải vào uống rượu trong nghĩa trang Long Hoa hoang vu vắng lặng lúc ba giờ sáng, đúng, đúng là uống rượu, bạn không nghe nhầm đâu. Việc này còn kỳ dị hơn cả chuyện 10 giờ sáng đi Cashbox Party thuê phòng mở cuộc họp chọn đề tài, đúng, bạn cũng đã không nghe nhầm, Cố Ly quả thực đã từng làm như vậy.

Nhưng rõ ràng tôi đã đánh giá thấp mức độ kỳ quái của buổi tối hôm nay. Bạn cho rằng có thể nửa đêm chặn được chiếc xe chở bạn vào trong nghĩa trang núi xanh rừng thẳm này uống rượu là đã rất lợi hại rồi sao? Không, bạn có thể thuận lợi đi vào đó, mới là lợi hại nhất.

Sau khi tài xế chở tôi đến cửa chính, ngay cả cửa xe cũng chưa kịp đợi tôi đóng lại, đã đạp ga phóng vù đi mất hút trong bóng đêm, với tốc độ nhanh như thế, chắc rằng các tính năng của xe đã vận hành đến mức cao nhất, trong nháy mắt tôi cảm thấy anh ta dựa vào sức mạnh của một mình mình đã thành công trong việc cho mọi người nếm trải cảm giác được lái xe Ferrari. Sàn xe của anh ta nếu thấp thêm chút nữa, sau đó gỡ bỏ cái màu vàng đất này đi, tôi nghĩ chắc chắn nữ quỷ đang chờ đợi được đại gia bao nuôi sẽ bị tiếng chân ga gầm rú vang lên bất chợt trong màn đêm này cuốn hút đến mức bò ra khỏi hộp tro xương. Bạn phải biết, mỗi ngày đêm đến đều có vô số phụ nữ trang điểm giống như bị bạo hành gia đình đứng chờ trước cửa hầm để xe của quảng trường MUSE 2 Hồng Kông hoặc quảng trường Hằng Long, bọn họ giống như chó cảnh sát chỉ cần nghe thấy thứ âm thanh gầm rú tựa tiếng máy kéo này, thì lập tức nhấc gót chạy như bay đi cắn dính lấy vỏ xe chỉ bằng một nhát.

Tôi bó tay bất lực nhìn về phía cánh cửa lớn bằng sắt cao vút kia, tôi không thể không thán phục, Cố Ly chắc chắn là một cô gái kỳ lạ có thể lưu danh sử xanh giống như những kỳ nữ từ xưa đến nay như Bạch Tố Trinh, Chúc Anh Đài, Mộc Quế Anh, Mạnh Khương Nữ, Thường Nga, Dương Ngọc Hoàn, Trương Bá Chi.

Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới không phải là đường từ đường Nam Kinh Tây lúc ba giờ sáng lái xe đến nghĩa trang Long Hoa vắng vẻ cô quạnh, mà là bạn uống rượu cạnh mộ phía trong cánh cửa sắt, tôi ở bên đường phía ngoài cánh cửa sắt thở ra hơi lạnh.

Một nghĩa trang thôi mà, cửa sắt xây còn cao hơn cả Đồng Tước đài, có cần thiết vậy không? Ai muốn vào trộm cái gì đâu chứ? Mà có thể trộm được gì? Nhiều lắm cũng chỉ có vài ba cân hoa quả mà những người thân cúng trước mộ thôi, cho dù gần đây rau củ quả đều đang tăng giá chóng mặt, cũng không cần hệ thống phòng ngự vách sắt thành đồng như vậy hả?

Hơn nữa chẳng may còn có thiếu nữ tuổi thanh xuân muốn vào trong uống rượu lúc nửa đêm nửa hôm, đóng cửa chính lại như vậy, bạn có từng nghĩ đến tâm tình của họ không? Cũng không thuận tiện lắm cho các cư dân đô thị nhỉ?

Tôi đứng trước cửa sắt, bực tức gọi di động cho Cố Ly. Lần này, nó chẳng để tôi phải chờ đợi lâu. Tôi cảm thấy nó đã uống đến tỉnh rồi. (…)

“Sao cậu còn chưa vào?”

“Cậu nói tiếng người phải không? Tiểu thư, cái cửa sắt trước mặt tớ đây được xây để ngăn cản người khổng lồ xanh nhỉ? Tớ dường như phải lộn ngửa mới có thể thấy được đỉnh của cánh cửa sắt. Tuy cậu đã đi giày cao gót với tốc độ của phong hỏa luân, nhưng tớ vẫn không tin cậu đang đi giày cao gót mà vẫn có thể leo qua cánh cửa sắt này, chết tiệt tay cậu phải có chút cảm giác chứ!” Tôi nghe trong điện thoại nói rõ ràng có giọng khinh khi tôi, khiến tôi càng thêm tức giận.

“Cửa sắt? Tại sao phải leo cửa sắt?” Qua điện thoại, tôi có thể tưởng tượng ra cái dáng vẻ của nó trợn mắt vào tận trong não, “Lâm Tiêu, tớ nói với cậu, làm người ấy mà, cần phải động não, không thể gặp vấn đề là trói tay bó gối, như thế thì chẳng thể xây dựng được Trung Quốc mới. Chủ nghĩa Lê-nin tư tưởng Mác đã sớm nói cho chúng ta biết, Ngu Công không nên dời núi, Ngu Công nên chuyển nhà. Hơn nữa trong chuyện này, cửa sắt vô tội mà, cậu chẳng cần phải nể mặt nó…”

“Rốt cuộc là làm sao? Chết tiệt còn nói nhảm nữa là bà đi đấy!” Tôi thật sự sắp điên tiết đến nơi. Tôi là một thiếu nữ yếu đuối, một không trộm, hai không cướp, hộ khẩu chứng minh vốn dĩ toàn là điều kiện hợp pháp, mà bị chặn ngoài cửa chính của nghĩa trang trong một đêm tối trăng tròn hoa đẹp như vậy, sự sỉ nhục này tôi không nuốt trôi.

“Nghe này, cậu không cần để ý cái cửa sắt lớn ấy, khi tớ mới đến cũng bị nó chặn lại. Tớ còn tìm chuông cửa suốt cả buổi, sau này tớ mới nghĩ, cho dù có lắp chuông cửa, bên trong chưa chắc có người đến mở cửa, nói thế nào nhỉ, suy cho cùng đây là một nghĩa trang… chẳng may thật sự ‘có người’ ra mở cửa, tớ cũng gánh không nổi.” Nó nhấn nhá có vần có điệu ngay chữ ‘người’ cho rằng bản thân rất hóm hỉnh.

“Im đi!” Tôi ngắt lời nó, tôi thề rằng, nếu hiện giờ nó đứng ngay trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ giật lấy CHANEL 2.55 của nó quăng xuống đất, sau đó ngồi xổm lên trên mà tận tình bậy.

“Được rồi, cậu nghe tớ nói đây, cánh cửa sắt ấy không quan trọng, thật đấy, cậu thấy bên phải cánh cửa có một hàng bụi cây xanh ngắt không biết là giống vạn niên thanh hay tre trúc không? Đúng, thấy rồi chứ. Cậu đi xuyên qua chúng, sau đó cậu sẽ bắt gặp một đám cỏ, có điều đám cỏ này hơi sâu, tớ đi giày cao gót cao thế, mà còn chẳng thấy cổ chân, tớ nghĩ chân của cậu rõ ràng ngắn hơn tớ, hơn nữa cậu lại chỉ thường đi bít tất bước tới bước lui, nếu cậu bước vào, phát hiện thấy phần thắt lưng trở xuống chẳng thấy đâu, thì cậu cũng đừng ngạc nhiên…”

Tôi: “…”

“Sau đó cậu đi xuyên qua đám cỏ ấy, thì sẽ bắt gặp một hàng cây xanh khác, thấp hơn nhiều so với hàng cây vừa nãy, tớ nghĩ chắc là một hàng củ cải. Sau đó, cậu chỉ cần nhảy qua hàng củ cải này, thì sẽ thấy một con đường rộng thẳng tắp xuất hiện trước mặt.”

Tôi ngắt điện thoại, bỏ lọt thỏm vào trong túi, bà lên đường đây.

Tôi dựa theo ký ức đã phai nhạt, mò mẫm mà đi. Tôi chỉ đến đây vào hôm an táng cha của Cố Ly. Ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại của tôi vẫn còn khỏe mạnh, cơ hội đến nghĩa trang rất ít. Khi tôi nhìn thấy bức tượng điêu khắc thiên sứ cực lớn ấy, tôi biết, đó là phần mộ của Cố Diên Thịnh. Cái dáng vẻ Đường Uyển Như nhoài người trên bia mộ đau đớn đến không muốn sống năm đó hiện ra rõ mồn một như mới hôm qua. Nhưng tôi biết, rất nhiều việc đều đã thay đổi. Nếu Đường Uyển Như của hôm nay lại lần nữa đứng trước mặt bia mộ này, tôi cảm thấy nó chỉ có thể cho tay vào trong túi áo, lạnh lùng nhìn người ta moi tim móc phổi ra mà thôi.

Tôi tìm thấy Cố Ly ngồi trên ghế đá bên mộ, từ gương mặt đỏ gay của nó có thể thấy nó đã uống gục rồi. Nếu nó chỉ hơi say, thì khả năng che đậy của lớp phấn nền trên gương mặt nó phải duy trì được màu da trắng ngần. Ngoài ra ba chai rượu trống không xếp thành hàng bên chân nó, chính là vật chứng phạm tội.

Tôi bước qua đứng trước mặt, trông nó chẳng khác nào một ngọn núi Phú Sĩ, trên mặt đóng tuyết, trong lòng nóng rực dung nham. Tôi hận mình không thể phun ra lửa thiêu cháy sạch mái tóc mà nó dày công trau chuốt rồi tiễn nó lên núi Nga Mi làm ni cô.

“Lâm Tiêu, tớ phá sản rồi.”

Tôi còn chưa kịp phun lửa, Cố Ly đã bê cả thùng nước lạnh đổ ập lên đầu.

Tôi chống tay vào thắt lưng mình cố gắng đứng vững, thật khó để tin vào lỗ tai của mình.

Sau này, mỗi lần nhớ lại buổi tối đó, tôi đều cảm thấy nó rất không chân thực. Có lẽ nghĩa trang là một vùng đất đặc biệt, rồi thêm bầu không khí cổ quái canh ba nửa đêm, khiến tôi trước sau không tin những cảnh ấy là sự thật. Buổi tối hôm đó, giống như năm phút cuối cùng của bộ phim mà từ đầu đến cuối đều phủ những dòng tái bút và nỗi mong nhớ khắc khoải dày đặc. Cuộc đời chúng tôi trong buổi tối hôm đó rõ như ban ngày, mọi bí mật vốn có đều giống như vô số vỏ sò, bị một cơn sóng thần cực lớn đục ngầu hất tung lên bãi biển, mắc cạn dưới ánh mặt trời chói lọi. Khắp cả trời đất đều ngập ngụa trong mùi xú uế và vị tanh tưởi ghê gớm bị nắng nóng bốc hơi lên.

“Ý cậu muốn nói là, cái khoản tiền công ty trị giá hơn 70 triệu mà cha cậu đã dùng riêng khi còn điều hành công ty Thịnh Cổ, nay đã không cánh mà bay?” Tôi chẳng ngờ được khởi đầu của sự việc lại ngược dòng về trước đây lâu đến thế, hồi đó Cố Diên Thịnh còn là một tài phiệt thương mại hô mưa gọi gió, Cố Ly vẫn chỉ là một người kế thừa đang ngồi trên ghế nhà trường đọc tạp chí tài chính như tuần san lá cải.

“Đúng, nói ra có chút phức tạp, mới đầu cha tớ theo hình thức phí bảo hiểm điều trị của công nhân viên và cổ đông, liên tục tích lũy trong nhiều năm, khi tổng con số tích lũy đạt đến khoảng 70 triệu, ông ấy đã đem khoản tiền này chuyển đổi lần thứ nhất. Vốn dĩ phí bảo hiểm của nội bộ công ty, xưa nay chính là mảnh đất màu xám bên lề của mọi doanh nghiệp, kiểu thao tác theo thủ pháp tài chính này vốn dĩ chẳng khác gì ‘rửa tiền’. Tiếp sau đó, khoản tiền lớn đã tích lũy nhiều năm này, được liên tục giao dịch mua bán các loại sản phẩm phái sinh tài chính, khoảng thời gian này tớ vẫn luôn đọc báo cáo tài chính của công ty trước khi chưa bị “M.E” thâu tóm, tớ không thể không thừa nhận, Cố Diên Thịnh là một thiên tài, ông ấy đã khiến khoản tiền lớn đến 70 triệu sau khi thông qua nhiều lần giao dịch sản phẩm phái sinh tài chính bề ngoài nhìn có vẻ minh bạch, nhưng thực chất lại rất mờ ám, khoản tiền này đã không cánh mà bay. À không, nói vậy không đúng, cần phải nói là, ông ấy đã đem khoản tiền này xóa sạch hoàn toàn khỏi các bảng báo cáo tài chính. Kiểm toán bình thường, thậm chí là khi “M.E” tiến hành điều tra trước đầu tư đối với chúng tớ, cũng đều không phát hiện được sự thâm hụt của khoản tiền lớn này.”

Tôi đã bắt đầu không hiểu được nữa, tôi cảm thấy những cuộc nói chuyện kiểu này chỉ có thể tồn tại giữa Cố Nguyên và Cố Ly, bạn dùng ngôn ngữ của máy tính để viết một cuốn tiểu thuyết, bạn có thể trông mong An Ni Bảo Bối đọc tiểu thuyết không? Cũng giống như bạn không thể trông mong những tinh anh trong giới đầu tư chơi trò giao dịch hàng hóa định kỳ và mua bán khống mỗi ngày ấy, có thể thưởng thức được những dòng kiểu như: “Dưới ánh trăng, tôi nôn nhẹ. Tôi cần một món ăn tươi mới, và an ninh. Nhưng tôi chỉ là một cô gái như vậy. Cô ấy. Cũng như vậy. Một cô gái.”

Tôi day day thái dương, hỏi nó: “Cho dù là khoản tiền này đã thua lỗ sạch trước khi ‘M.E’ thâu tóm công ty của nhà cậu, thì sao lại liên quan đến vấn đề phá sản hay không của cậu lúc này chứ?”



“Tớ vừa nói, cha tớ hoàn toàn không làm thua lỗ sạch khoản tiền này, ông ấy chỉ lau sạch dấu vết tồn tại của khoản tiền này thôi. Cũng tức là nói, khoản tiền này vẫn đang tồn tại, chỉ là không biết đã đi đâu. Nếu có người chăm chỉ, trình độ lên đến mức tội phạm kinh tế đi điều tra tình hình tài vụ của công ty, cũng có thể tra ra trong đó có một khoản thâm hụt cực lớn chưa được bổ sung. Nói đơn giản hơn một chút, chính là khoản thâm hụt ấy vẫn tồn tại, chỉ có điều trên cái hố thâm hụt ấy đã được đậy một tấm ván giấy, bên trên đó được trồng thêm hoa thêm cỏ, chẳng có ai biết mà thôi. Nhưng cái hố này quá sâu, nếu ai sa chân xuống đó, thì chỉ có chết.” Cố Ly lại uống sạch một ly rượu, trông chừng nó hoàn toàn chưa say, vì nó nói đến những nội dung phức tạp tựa luận văn tốt nghiệp này rành rọt có đầu có đuôi. Tất nhiên rồi, đây là sở trường quá quen của nó, giống như máu chảy trong cơ thể, tôi tin cho dù nó có đang ngủ, thì trong mơ cũng có thể làm bản báo cáo chuyên đề Nghệ thuật quản lý tài chính công ty trong một giờ đồng hồ một cách rạch ròi rành mạch.

“Thế giờ có người nào phát hiện ra sự thâm hụt này chưa?” Tôi dường như đã hiểu ra một chút vấn đề.

“Rồi.” Đôi mắt của Cố Ly trông vào màn đêm xa xăm đen đặc, trong đôi con ngươi đen láy của nó không hề có bất cứ đốm sáng nào, “Cung Minh tối hôm trước đã nói cho tớ biết. Sáng hôm sau đưa cho tớ một túi hồ sơ, bên trong chứa các loại số liệu tài chính đã được điều tra xong, nói đơn giản một chút, túi hồ sơ ấy có thể xem như đơn xin phá sản hoặc lệnh bắt của tớ. Tớ mãi đến hôm nay mới nghĩ ra, cả nhà Cung Minh, đã bày ra cục diện này mà không hề để lộ bất cứ động tĩnh nào.”

“Bày cục diện? Ý cậu là… đây là một cái bẫy? Không phải cậu nói là cha cậu đã xóa sạch dấu vết của khoản tiền ấy rồi hay sao?” Tôi lại không hiểu được, tự vỗ lên mặt mình mấy cái, hòng khiến cho não mình hoạt động một tí, “Vậy đối phó với cậu làm gì?”

“Đối phó tớ? Lâm Tiêu, cậu nhầm rồi, tớ vốn không quan trọng. Mục tiêu của họ là toàn bộ doanh nghiệp mà cha tớ đã để lại. Hồi đó họ thâu tóm một phần cổ phần của công ty nhà tớ với cái giá không hề thấp, khoản làm ăn đó đối với họ mà nói, thì không đáng tính toán lắm, với sự hiểu biết của tớ về dòng họ Constantly, bọn họ xưa nay không làm những phi vụ không kiếm được tiền, còn mua bán lỗ thì càng không thể. Tớ hồi đó đã nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu rõ rốt cuộc họ muốn làm gì. Hồi đó, tớ cũng chỉ có thể nhận định một cách đơn giản, họ đầu tư vào công ty nhà tớ là để hoàn thành đầu ra đầu vào của dây chuyền sản xuất, cho nên đã không tiếc đưa ra giá cao để thâu tóm công ty của cha tớ. Nhưng bây giờ tớ biết mình đã nhầm, cái họ muốn không đơn giản chỉ là một phần cổ phần hay quyền kiểm soát công ty, cái họ cần là tất cả những gì cha tớ để lại, bao gồm cả khoản thịt mỡ 70 triệu ấy.”

“Sao cậu biết?” Tôi tự rót cho mình một ly rượu, rồi dốc ngược một hơi. Tôi thật sự đang cần tăng thêm can đảm cho bản thân. Có điều không phải tôi sợ chuyện ma quỷ trong nghĩa trang, ma quỷ thì có gì mà đáng sợ, cho dù toàn bộ bọn chúng đều từ dưới mộ bò lên túm lấy tóc tôi, thì hiện giờ tôi cũng chẳng sợ, cái khiến tôi sợ là bí mật mà tôi sắp nghe từ miệng Cố Ly nói ra. Kẽ chân răng nó đều là dấu tích còn lưu lại của rượu vang đỏ, trông giống như yêu quái vừa mới uống máu xong vậy.

“Khi Cung Minh cầm túi hồ sơ đó đặt vào tay tớ, anh ta cũng đồng thời lật ra con bài tẩy còn lại, anh ta đã ra giá: anh ta có thể chịu trách nhiệm lấp đầy khoản thâm hụt này thay tớ, nhưng cái giá phải trả là toàn bộ số cổ phần còn lại thuộc sở hữu của Thịnh Cổ đang nằm trong tay tớ, trong tay Cố Hoài, trong tay mẹ tớ, cũng như trong tay người mẹ ruột mà tớ chưa từng gặp mặt kia.”

Tôi có một thứ cảm giác nghẹt thở như thể chờ đợi bộ phim sắp chiếu đến cảnh cuối cùng.

“Khi Cung Minh tiến hành điều tra công ty chúng tớ, thực ra tớ cũng chẳng ở không, mà đang lợi dụng sự tiện lợi từ chức vụ giám đốc tài chính, để điều tra tình hình tài chính của ‘M.E’ trước khi mua lại công ty chúng tớ, cậu có biết tớ đã tra ra được gì không?” Cố Ly tỏ ý mỉa mai, rồi lại rót đầy một ly nữa.

Tôi chẳng nói gì, chỉ cắm đầu uống rượu, tôi biết nó nhất định sẽ tiếp tục nói ra.

“Tớ phát hiện tình hình tài chính của công ty ‘M.E’, thì ra cũng có một khoản thâm hụt giống y công ty chúng tớ, ngoạn mục nhỉ? Chết tiệt chuyện này thật giống như phim truyền hình dài tập của Hồng Kông. Hơn nữa khoản thâm hụt của họ rõ ràng còn lớn hơn của chúng tớ, đại khái có một khoản vốn hơn 100 triệu đã bốc hơi giữa chốn nhân gian. Tớ dám chắc cha tớ và cha Cung Minh quen biết nhau, hơn nữa hai người họ còn bắt tay nhau thao túng một kế hoạch bí mật vô cùng khó hiểu, cũng như vô cùng thách thức giới hạn cuối cùng của pháp luật. Nhưng cha tớ lại đột nhiên chết trên xa lộ, ông ấy còn chưa kịp hoàn thành bí mật này, thì đã chuyển đến thường trú ở đây rồi.” Cố Ly đưa tay ra, chỉ chỉ vào tấm bia đá trước mặt.

“Vậy cậu cũng có thể uy hiếp họ mà!” Tôi chợt cảm thấy lời của Cố Ly không hợp logic. “Rõ ràng họ cũng có một khoản thâm hụt như vậy, muốn phá sản thì cả nhà cùng phá sản, muốn ngồi tù thì cả nhà cùng ngồi tù, tớ không tin Cung Huân không tiếc danh tiếng lừng lẫy của tập đoàn Constantly.”

“Chị nhầm rồi. Chị không uy hiếp nổi họ đâu.” Một giọng nam thấp trầm mà thu hút vọng lại sau lưng tôi, tôi lập tức nổi hết cả da gà, vừa lăn vừa bò nhảy bổ lên người Cố Ly, ôm siết lấy cổ nó mà thét lên trối chết. Tôi có bao nhiêu sức bình sinh đã lôi ra hết, từ khoang bụng đến khoang họng thậm chí đại não đều đang rung lên! Tôi cảm thấy như mình sắp gặp anh linh tổ tiên đến nơi.

Cố Ly trước khi bị tôi siết chết, đã dùng bộ móng tay gắn đá sắc lẹm của nó bấm mạnh vào ngực tôi, tôi vừa đau vừa xấu hổ nên đành phải buông tay ra, cái đồ cầm thú này! Khi ngã phịch xuống trên ghế đá, qua khóe mắt ti hí của mình tôi thấy Neil trên người khoác một chiếc áo khoác màu đen đứng trước mặt, trông như một người canh giữ bóng đêm.

Tôi nhận ra bản thân đã uống say. “Ôi ma!” Tôi hét lên một cách điên dại! Sau đó Neil một tay kéo tôi qua, tay còn lại bịt kín miệng tôi. Khi mặt tôi áp chặt trên lồng ngực săn chắc của hắn, hòn đá tảng trong lòng tôi đã rơi xuống đất. May quá, là người.

Nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận cái sự hám sắc của tôi, cho dù trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như vậy, mà vẫn hám sắc phừng phừng như thế.

Sau vài ba phút, tôi đã thả lỏng cơ thể trong những cảm xúc rồ dại, “Ôi ma quấy! Báo cảnh sát! Cứu mạng!” Tôi nhìn hai chị em đứng trước mặt tôi, Cố Ly và Neil đều ăn mặc chẳng khác nào những diễn viên trong phim The Matrix với màu đen phủ từ đầu đến chân, còn tôi ư? Tôi mặc một chiếc quần bò và một chiếc áo chui đầu ở nhà màu vàng nhạt, trông tôi giống như nữ diễn viên chính sau khi lạc đường đã đi vào một căn nhà gỗ nhỏ trong một vùng hoang vu hẻo lánh trong các bộ phim kinh dị của Mỹ vậy. Tôi cảm thấy hai người họ sắp sửa rút cưa điện giấu sau lưng ra.

“Thứ bán trong hồ lô của các người rốt cuộc là thuốc gì? Lục vị địa hoàng hoàn hay là Phòng thủy sang khả thiếp[1] vậy!” Tôi nhìn hai người họ tỉnh táo lạ thường trong đêm khuya, cuối cùng đã hiểu, người uống say thực sự chỉ có mình tôi.

[1] Lục vị địa hoàng hoàn và Phòng thủy sang khả thiếp đều là những tên bài thuốc Đông y.

“Sau khi Cố Ly gọi điện cho em hôm trước, em đã lập tức đặt vé máy bay từ Mỹ bay về. Việc này rất phức tạp, trong đó có vô số cạm bẫy pháp luật, em mà không trở về, để chị ấy tùy ý bước đi thì sa chân một phát đã có ba cái hầm đợi chị ấy.” Mới một khoảng thời gian không gặp, mà mặt Neil đã trắng bệch đi rất nhiều, hắn ta thậm chí còn mọc râu, trông càng thêm quyến rũ hơn trước.

“Cậu vừa đi đâu vậy? Trong nghĩa địa cũng chẳng có gì hay để dạo nhỉ?” Cảm giác sợ hãi của tôi dần dần lắng xuống, tâm lý dần dần thăng hoa trong niềm vui trùng phùng với Neil.

“Em vừa đi vệ sinh thôi. Nói thế nào nhỉ, dù sao đây cũng là nơi cha Cố Ly yên giấc, trước mặt ông ấy, em cũng không tiện móc cái thứ ấy ra khỏi quần…”

“Sao cậu tìm được Cố Ly?”

“Tìm gì mà tìm, em và chị ấy cùng đến ấy chứ. Em vừa xuống máy bay, lái xe đến biệt thự, thì gặp chị ấy đúng lúc đang xách mấy chai rượu định ra ngoài, em nhìn bộ dạng trang điểm của chị ấy còn cho rằng chị ấy sắp đi dự party ở sân thượng khách sạn Ritz–Carlton, kết quả chị ấy lại thản nhiên bảo em lái xe đưa chị ấy đến nghĩa địa, chị ấy chẳng cảm thấy địa điểm đó có gì không đúng, vẻ mặt của chị ấy cứ thản nhiên như đến siêu thị 7-ELEVEN bên góc đường kia vậy. Em khi đó còn đang nghĩ, thương hiệu xa xỉ phẩm của nhà nào mà đùa đến mức điên khùng vậy, chuyển cả lễ công bố sản phẩm đến tận nghĩa địa. Mãi sau khi đến đây chị ấy mới nói cho em biết, chị ấy chỉ muốn đến trước mặt cha, nhổ một bãi nước bọt lên bia mộ mà thôi.” Neil vừa nói, vừa cởi chiếc áo khoác lông cừu màu đen của hắn ta ra, đưa cho tôi: “Chị lạnh thì cầm lấy mà quấn vào, em nãy giờ cứ thấy chị run mãi…”

“Tôi phát run không phải vì lạnh, mà vì tôi tức!” Tôi nhìn Cố Ly đang ngồi bên cạnh nhởn nhơ ngắm nghía chiếc ly pha lê chứa rượu, mặt mũi phơi phới, giống như là sắp ngâm thơ đến nơi, cảm giác phổi của tôi lúc này giống như một con cá nóc tức giận, xù hết cả gai góc lên, “thì ra là cậu lái xe đưa nó đến đây”. Tôi nghĩ đến cuộc tao ngộ với taxi của bản thân, thì càng thêm tức tối.

“Không phải ư?” Nhà thơ Cố Ly đặt ly rượu xuống, gương mặt thon nhỏ trắng lóa kia đang nhìn thẳng vào tôi, “Tối như hũ nút thế này, chả lẽ chặn một chiếc taxi lại rồi nói cho tài xế biết tôi muốn đến nghĩa trang Long Hoa à? Đừng đùa chứ, có tài xế nào chịu hả? Trừ khi cùng bán hoa vài ba tiếng với tài xế ở ghế sau xe, nếu không thì tuyệt đối không thể.” Sau khi rút ra kết luận chắc như đinh đóng cột, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, “đúng rồi Lâm Tiêu, cậu đến đây thế nào?”

Tôi: “…”

Cái miệng ấy của Cố Ly, bất kể lúc nào ở đâu, cũng đều có thứ ma lực khiến người ta không thể kiềm chế được mà phải ngậm súng tự vẫn. Tôi nói không với nó, từ mười mấy năm trước tôi đã nhận thua rồi. Tôi quay đầu nhìn về phía Neil, tiếp nối sự nghi hoặc vừa nãy hỏi hắn ta: “Vừa rồi cậu nói chúng ta không uy hiếp được họ, là ý gì vậy? Rõ ràng Cố Ly và cậu đã tra ra tài chính của họ cũng có vấn đề mà.” Trái tim hiếu kỳ của tôi đã rơi tuột vào bụng, hóa thành một con tê tê uống thuốc kích thích, sắp sửa cào xuyên người tôi rồi.

“Chị cũng hỏi cậu một câu tương tự.” Cố Ly vừa nhìn tôi vừa nói với Neil, từ trên gương mặt u oán tựa như Lâm Đại Ngọc của nó, tôi biết đáp án của Neil chắc chắn khiến nó vô cùng không hài lòng.

“Vì chúng ta đều cho rằng pháp nhân của “M.E” là Cung Huân, hoặc chí ít là Cung Minh. Nhưng gần đây Cố Ly mới phát hiện, trước đó rất lâu, toàn bộ quyền kiểm soát cổ phần của “M.E” đã tiến hành rất nhiều cuộc giao dịch nội bộ. Pháp nhân đã biến thành một người khác…” Neil nhìn tôi, trên mặt hắn lộ ra vẻ gì đó rất kỳ quái, trông vừa bối rối, lại vừa nực cười.

“Ai vậy?” Tôi biết hắn ta đang chờ tôi hỏi.

“Trong tiểu thuyết kiếm hiệp không phải thường đều viết đó sao, người có thể giữ được bí mật tốt nhất…” Neil đột nhiên múa tư thế hạc trắng vươn cánh như trong phim kiếm hiệp, trông buồn cười vô cùng, chẳng khác nào người nhện đột nhiên đánh Thái cực quyền.

“Là người chết…” Tôi tiếp lời hắn một cách vô thức, sau đó mấy giây, đỉnh đầu của tôi như bị một luồng điện nhỏ đánh trúng, “ý của cậu là, pháp nhân của “M.E” là Sùng Quang?” Cuối cùng tôi đã hiểu vừa rồi hắn nhìn tôi một cách kỳ quái như thế là vì điều gì.

“Đúng. Từ những tài liệu văn bản mà chị Cố Ly tra ra được có thể thấy, khoản vốn lên đến hàng trăm triệu trong tập đoàn “M.E” hồi đó, cách thức thao túng khoản tiền ấy gần như đi cùng một đường với cách thức của Thịnh Cổ, cho nên bọn em có thể khẳng định gần như 99%, giữa Cung Huân và cha Cố Ly chắc chắn có giao ước hoặc kế hoạch chung. Nhưng sau khi Cố Diên Thịnh đột nhiên chết đi, bí mật này chỉ còn một mình Cung Huân biết được. Bọn em đoán, kể từ khi ấy ông ta bắt đầu để ý, phải đem miếng thịt mỡ vốn dĩ thuộc về Cố Diên Thịnh này, nuốt trọn vào bụng mình. Vậy nên bước đầu tiên trong kế hoạch của ông ta, chính là chuyển giao phần lớn cổ phần cho Sùng Quang, sau đó lại đem toàn bộ tài liệu cũng như hợp đồng trước đây có ghi chép liên quan đến các giao dịch nhào nặn lại một lượt, để cho Sùng Quang với tư cách là đại diện pháp nhân mới, ký mới lại lần nữa.”

“Sau đó thì sao?” Tôi dường như đã loáng thoáng thấy được đường nét của con quái thú ấy cũng như chiếc răng nanh dính đầy máu tươi của nó trong bóng đêm.

“Sau đó bước thứ hai, chính là sắp đặt cái chết của Sùng Quang.” Neil thở một hơi dài, nhận lấy ly rượu đỏ mà Cố Ly đưa cho, uống một hơi, bôi trơn cổ họng, rồi tiếp tục, “Như vậy, công ty của họ đã hoàn thành đường phòng hộ an toàn cuối cùng, cũng tức là, nếu xảy ra tình huống xấu nhất – hay khoản thâm hụt ấy bị người ta phát hiện, dẫn đến điều tra, thì pháp nhân ký mọi giấy tờ đều có liên quan đến khoản vốn hàng trăm triệu này, cũng chính là Sùng Quang, chính là người nhận trách nhiệm pháp luật, nhưng Sùng Quang thì đã chết. Trong Luật doanh nghiệp của Trung Quốc, trừ phi là vụ án cực kỳ đặc thù, phần lớn trách nhiệm hình sự đều sẽ truy tố đến cá nhân, còn công ty thì không phải chịu trách nhiệm liên đới với tư cách chủ hình sự. Nếu cá nhân này đã không thể truy cứu trách nhiệm hình sự, chẳng hạn như chạy trốn ra nước ngoài hoặc là đã chết, thì đối với công ty nơi người đó đứng pháp nhân, thực ra đã chẳng còn uy hiếp gì nữa.”



“Không đúng! Thế Cố Diên Thịnh cũng đã chết mà! Theo như cậu nói, cho dù phải truy cứu, không phải cũng là trách nhiệm của Cố Diên Thịnh sao? Liên quan gì đến Cố Ly?” Tôi vốn dĩ đã hiểu được một chút, nhưng lúc này, lại bị rối mù.

“Đây chính là lý do tại sao, hồi đầu Cung Minh bắt tớ ký tên vào mọi chứng nhận thư tài chính liên quan đến công ty Thịnh Cổ và các văn kiện xác nhận thanh toán liên quan khác. Hồi đó căn cứ theo các điều khoản liên quan trong di chúc của cha tớ, công ty giao lại cho tớ quản lý, tớ đã trở thành pháp nhân mới, cho nên, cũng đồng nghĩa là tớ thừa nhận tình hình hiện hữu của Thịnh Cổ đối với nhà đầu tư – bao gồm cả khoản thâm hụt khổng lồ ấy. Hồi đó tớ hoàn toàn không hay biết, cũng không thể biết được ông ấy đã để lại cho tớ một bình rượu độc, còn Cung Minh chính là kẻ đã khuyên tớ uống bình rượu ấy.” Cố Ly trông về phía tôi, bình tĩnh nói, “hiện giờ chỉ có một người có thể giúp tớ.”

“Ai?” Tôi đột nhiên cảm thấy bị một linh hồn vô hình siết chặt lấy, một luồng hơi lạnh khiến tôi run cầm cập.

“Cậu.” Cố Ly nhìn tôi. Quả nhiên, tôi đoán không sai.

“Cậu đừng có lại đi bảo tớ làm những chuyện kiểu như trò gián điệp hai mang nhé! Tớ không làm được, cậu quá đề cao tớ rồi. Tớ bẩm sinh là một kẻ húp cháo gạo, ăn lông gà, cậu đừng bảo tớ nhảy vào hố lửa!” Tôi lập tức lùi ba bước dài về phía sau.

“Chẳng cần cậu nhảy vào lửa đâu!” Cổ họng của Cố Ly đột nhiên trở nên lảnh lót, “Tớ chỉ cần cậu lấy giúp một sợi tóc của Lục Thiêu, tớ chỉ cần lấy DNA của anh ta, đi so sánh với DNA của Sùng Quang trước đây, chỉ cần chứng minh anh ta chưa chết, thì ổn rồi!”

“Tớ không làm!”, “Vô ích thôi!” – Tôi và Neil cùng lúc nói lớn tiếng với Cố Ly.

“Tại sao?” Cô ấy ngẩng đầu lên, hỏi hai chúng tôi cùng một câu.

Tôi không trả lời. Tôi không biết phải trả lời thế nào. Trong đầu tôi lúc này đều là bóng dáng của Chu Sùng Quang tóc đen mắt đen đang ngồi trên sàn nhà chơi trò chơi, anh ấy như đứng trong bóng đêm phía rừng bia mộ đằng xa kia, đang nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt.

Nhưng cũng nhìn tôi với ánh mắt tương tự, còn có Cố Ly. Đôi mắt kia của nó cũng không hề khô khan. Tôi chịu không nổi ánh mắt này. Tôi dịch tầm mắt của mình ra khỏi ánh nhìn của nó. Trong giây phút sau cùng khi dịch tầm nhìn ấy, tôi thấy trong đôi mắt nó cái nụ cười chế giễu đầy hoang vắng với ý “tớ sớm đã biết mà”.

“Chị đi đâu tìm được DNA trước đây của Sùng Quang?” Gương mặt của Neil không biết là vì kích động hay vì rượu mà đỏ gay.

“Việc này em không cần bận tâm”, Cố Ly nói lạnh lùng, “Anh ta trước đây nằm ở bệnh viện nào, chị có thể biết được. Bác sĩ điều trị chính của anh ta là ai chị cũng biết luôn. Tài liệu DNA nếu thật lòng muốn tìm, thì chắc chắn có thể tìm được.”

“Vậy cũng đâu được. Cho dù chị có thật sự tìm được tài liệu về DNA trước đây của anh ta, Lâm Tiêu cũng giúp chị lấy được DNA của người được gọi là ‘Lục Thiêu’ hiện nay…”

“Tớ không làm được đâu!” Tôi vừa gãi đầu vừa rít lên.

“Chị thôi nói leo đi!” Neil quay đầu qua quát tôi, hắn rõ ràng có chút nóng nảy, “Cho dù Lâm Tiêu giúp chị lấy được rồi, thì cũng chẳng ích gì. Chị vốn không biết công ty “M.E” này rõ ràng có vốn nước ngoài và bối cảnh quốc tế, tài liệu gốc về đăng ký vốn đầu tư của nó cũng như trong điều lệ hoạt động công ty rốt cuộc thích hợp áp dụng theo pháp luật của nước nào. Nếu như địa hạt quản lý thuộc về nước ngoài, thì trong pháp luật của rất nhiều quốc gia, DNA của bị cáo được thu thập một cách phi pháp, đều sẽ không thể dùng làm chứng cớ. Cho dù địa hạt quản lý pháp lý “M.E” nằm ở Trung Quốc, phù hợp với pháp luật trong nước, nhưng đối phương rõ ràng đã thay đổi nhân thân, thay đổi quốc tịch, bất cứ lúc nào đều có thể bốc hơi giữa nhân gian, biến mất khiến chị có lục tung cả Thượng Hải thậm chí cả nước Mỹ, cũng không thể tìm được anh ta. Còn một khi dính dáng đến điều khoản dẫn độ, thì càng thêm phiền phức, vì chẳng có luật sư nào muốn làm những vụ kiện kiểu này. Vì nó gần như là một cuộc kiện tụng không có điểm dừng.”

“Thế phải làm sao?! Hay là ngày mai chị cứ đem mọi quyền sở hữu cổ phần vốn có hai tay dâng cho người ta, rồi đem toàn bộ nhà cửa quần áo đóng gói lại, bán hết đi để trả nợ?” Cố Ly đứng phắt dậy, quát thằng vào mũi của Neil, “lẽ nào chẳng còn cách nào khác?”

“Lily, chị còn không hiểu sao”, giọng Neil đột nhiên dịu dàng trở lại, giống như một nắm cát đã ninh rất lâu trong nước, ươn ướt, sần sùi, “Đây là nước cờ lớn mà ngay từ bước đầu tiên đối phương đã chủ tâm sắp đặt, chị không thắng được đâu.”

Cố Ly cuối cùng cũng nhỏ lệ.

Tôi còn cho rằng nó là người không biết khóc.

Tôi cho rằng yếu đuối, chán chường, bỏ cuộc, ủ rũ, tuyệt vọng, tự ti, đầu hàng,… tôi cho rằng những từ ngữ này, chắc chắn không liên quan gì đến nó. Nó thậm chí còn đang sống trên thế giới này một cách lấp lánh ánh vàng với tư cách là từ phản nghĩa của những từ này. Nó chắc chắn luôn đứng bên bờ bên kia của dòng sông, cất tiếng cười chế giễu vô tư với thế giới của những kẻ thất bại ở bờ bên này.

Tôi chẳng qua chỉ là con sóc chuột be bé dưới bóng râm cổ thụ của nó, tôi cũng cho rằng bất cứ gió tuyết nào cũng không thể chạm lên cái lông đuôi xõa tung của tôi.

Nhưng lúc này, nó lại ngồi bó gối ôm đầu, trên tay vẫn đang cầm cái ly pha lê chứa đầy rượu ấy, bàn tay nó khe khẽ run lên, như một tướng quân đang cảm thấy nhục nhã vì thất trận, nhưng vẫn cầm chắc thanh kiếm lệnh trong tay với tâm trạng đầy tức tưởi.

Chân của tôi đang run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng bước qua, tôi bước đến bên nó, đặt tay lên đỉnh đầu nó. Mái tóc bóng láng của nó như một khối nước lạnh lùng.

Nó đột nhiên gạt tay tôi ra, sau đó đứng dậy, bước nhanh đến trước mộ của cha nó, cầm ly rượu đỏ trong tay, dùng lực đập mạnh lên trên bia mộ.

Trên mặt đá hoa cương trắng toát, rượu đỏ nhuốm bẩn cả di ảnh của Cố Diên Thịnh, những dòng chất lỏng màu đỏ ấy chảy lăn dài xuống, giống như những vệt máu đỏ thẫm, nhưng lại như nước mắt đẫm máu của Cố Diên Thịnh. Trong ánh mắt của ông ta đầy ắp sự từ bi đáng hổ thẹn, và sự đau đớn đầy cảm thông.

Cố Ly quay người sải bước về phía sau mà đầu không ngoảnh lại.

Tôi nhào qua ôm chặt lấy nó, giống như tôi đã ôm một cái bóng cực lớn, ôm một con quái vật gọi là sợ hãi, ôm bản thân của sự khổ đau. Đôi má nóng hổi của tôi áp sát phía sau lưng áo khoác ấm áp của nó, nước mắt từng giọt từng giọt thấm sâu vào trong lớp lông cừu.

Tôi cố sức để cho giọng nói của bản thân tỏ ra bình tĩnh, vì Cố Ly trước mặt tôi đã không còn bình tĩnh đến mức khiến tôi phát sợ, tôi nói: “Cố Ly, cậu đừng nóng, tớ đi lấy tóc của Sùng Quang giúp cậu, còn có việc gì khác, chỉ cần cậu mở miệng. Cậu nói đi, tớ nhất định làm được. Cậu có muốn đi đâu, thì hãy về nhà trước cùng bọn tớ được không? Cậu đừng làm tớ sợ…”

Nhưng khốn nạn hay tôi vẫn khóc một cách đáng hổ thẹn, vừa nói vừa nghẹn ngào, giống như một tên béo không ngừng nấc cụt sau khi đã no cơm chán rượu: “Cố Ly, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Cậu xem, chúng mình đều xui xẻo như vậy, việc tệ cỡ nào cũng đã gặp hết, thì còn có gì phải lo nữa chứ? Sau cơn mưa trời lại sáng, khổ tận cam lai, câu này nói rất đúng. Ông trời chẳng xấu thế đâu, ông ấy khiến cậu chịu khổ, nhất định là sẽ cho cậu hưởng quả ngọt… cậu đừng bỏ đi nhé!” Nó giãy giụa một cách thinh lặng trong vòng tay tôi, tôi hoảng loạn vô cùng, cảm giác giống như cổ họng sắp bị siết nghẹt đến nơi, cảm giác đau đớn ghê gớm giống như một cái chùy sắt đang liên tục nện xuống đỉnh đầu, mỗi một phát nện, đều khiến tôi đau đớn như sắp ngất đi. Tiếng khóc của tôi nghe như một chiếc khéo gỉ sét đang cắt một lá đồng, cót két cót két.

Sức của Cố Ly thật mạnh, nó thoát khỏi tay tôi dễ dàng đến thế. Nó quay người lại, nhìn tôi đã khóc nhem nhuốc cả mặt, đôi mắt mở to của nó, lúc này giống như đã mọc thêm một cái bớt sởi đỏ lòm, nó cố nén nước mắt vào trong, rồi nói với tôi bằng cái giọng khàn khàn: “Cậu cho rằng thế này đã là tồi tệ nhất rồi sao?”

“Chắc chắn, chắc chắn rồi. Sau đó mọi việc sẽ tốt thôi, cậu đừng nóng, Cố Ly.” Tôi ngồi bệt trên đất, mặt nền đá lạnh toát, kèm theo hơi ẩm của màn đêm. Tôi cảm giác như mình sắp đột quỵ đến nơi.

“Vẫn còn tệ hơn nữa kia,” Cố Ly đột nhiên cười với tôi, nụ cười của nó trong nước mắt càng thêm đẹp lạ thường, giây phút đó thậm chí tôi còn thấy nó đẹp hơn cả Nam Tương. Nước mắt của nó như những viên kim cương trang điểm trên khóe mắt, gương mặt kích động của nó giống như đã bôi son vừa hồng lại vừa tươi đẹp, “Tớ đã bị ung thư.”

Tôi ngẩn ra vài giây, rồi đứng dậy cầm lấy khăn giấy nãy giờ đã vo thành viên trong tay ném về phía nó, tôi bị nó làm cho mắc cười: “Mẹ cậu chứ, đừng nói bậy.”

“Tớ không nói bậy.” Cố Ly gỡ mái tóc giả trên đầu xuống. Mái tóc trước trán của nó thưa thớt lác đác, trông giống như mái tóc của trẻ sơ sinh vậy.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, chẳng có bất cứ phản ứng gì.

Thị giác và xúc giác đều biến mất. Tôi đứng lẻ loi trong màn đêm mênh mang và lạnh lẽo.

Mãi đến khi tôi bị tiếng khóc xé gan xé ruột của Neil ở phía sau làm cho giật mình tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thời Đại 3.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook