Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ
Chương 185
Thượng Quan Hinh
02/07/2014
Hai phu thê ôm nhau tán gẫu, hình ảnh ấm áp làm cho người ta phải hâm mộ. Hiên Viên Hạo và Nhược Vi nói chuyện với nhau một lúc rồi mới về phòng. Vì Nhược Vi mang thai nên bây giờ họ chỉ dùng cơm trong phòng, Nhược Vi cũng không cần đi thỉnh an trưởng bối. Ngược lại trưởng bối còn phải chạy tới thăm nàng, điều này làm Nhược Vi có chút ngượng ngùng.
Bình thường Đào Đào và Thụy Ca sẽ chạy sang đây chơi với Nhược Vi. Hai huynh đệ vẫn cho rằng ở Liễu gia trang thoải mái hơn vì ở đó mới là nhà của họ.
Nhược Vi cũng hiểu suy nghĩ của hai đệ đệ. Bây giờ đa số mọi chuyện nàng đều để cho hai huynh đệ tự quyết định, dù sao tuổi của hai đệ ấy cũng không còn nhỏ.
Có một số việc Thụy Ca và Đào Đào đã đủ năng lực để giải quyết. Nhược Vi cũng không muốn hai đệ đệ quá ỷ lại vào nàng. Bản năng sinh tồn là kỹ năng cần thiết nhất.
Người của Liễu gia phải là người đội trời đạp đất, Thụy Ca và Đào Đào cũng phải như thế. Nhược Vi còn hy vọng hai đệ đệ có đủ năng lực để bảo vệ bản thân, như vậy nàng mới không cần phải lo lắng.
Bây giờ Liễu gia chỉ cần không đắc tội với tiểu nhân quyền cao chức trọng, không tranh quyền đoạt lợi thì có thể yên ổn sống qua ngày. Nhược Vi hi vọng có thể lưu lại một chút gì đó với hậu thế của Liễu gia nên mới xây thư viện.
Dĩ nhiên, cũng không thể phủ nhận nguyên nhân xây thư viện có một phần là vì Thụy Ca.
Mấy năm nữa Thụy Ca và Đào Đào cũng có thể đính hôn rồi, Nhược Vi không gấp nhưng tập tục ở đây là thế, Nhược Vi cũng chỉ có thể “Nhập Gia Tùy Tục”.
Chờ Thụy Ca và Đào Đào đến mười bốn mười lăm tuổi thì nàng cũng phải tìm cô nương thích hợp cho họ. Nhược Vi nghĩ tới đây thì không khỏi cảm thấy chua xót, đệ đệ lớn rồi, cưới em dâu không biết còn nhớ nàng không nữa.
Nhược Vi thường bị Hiên Viên Hạo giễu cợt vì chuyện này, hắn nói Nhược Vi nghĩ xa quá, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Mỗi người đều có duyên phận thuộc về mình, không thể cưỡng cầu.
Nhược Vi biết là như vậy nhưng lại không thể không nghĩ lung tung. Cũng may khả năng trấn định bản thân của nàng rất mạnh nên nàng cũng không lo lắng quá.
Liễu gia thôn có thư viện do Nhược Thủy thành lập nên cuộc sống của thôn dân càng ngày càng tốt.
Lúc Liễu gia chỉ có bốn bức tường nhà thì đường xá ở Liễu gia thôn rất chật hẹp, chỉ có thể chứa được một chiếc xe trâu khi lưu thông.
Bây giờ thì không giống trước nữa, đường xá đã rộng rãi hơn, hai chiếc xe ngựa có thể chạy song song cùng một lúc. So với mấy năm trước đúng là một trời một vực.
Cuộc sống của thôn dân ở đây cũng tốt hơn trước nhiều. Không phải đợi đến Tết mới có chén thịt để ăn, không phải một năm mới được ăn một chén cơm tẻ.
Nhờ có Liễu gia mà cuộc sống của họ trôi qua thật mỹ mãn, chén cơm lúc nào cũng có thịt để ăn, một năm cũng có mấy bộ quần áo mới để mặc, có tiền cho con cái đi học...
Tất cả mọi thứ đều là nhờ vào Liễu gia, mọi người trong thôn ai cũng tôn thờ Liễu gia.
Cho nên không ai dám tùy tiện nói xấu Liễu gia, người nào dám nói nhất định sẽ bị mọi người chửi bới. Dù sao bây giờ họ đều phải nhờ vào Liễu gia mới có cơm ăn, huống chi Liễu gia cũng không phải là kẻ ỷ thế hiếp người.
Sau khi Nhược Thủy thư viện được mở ra, Liễu gia thôn dần dần nổi danh, trong phạm vi vài trăm dặm không ai là không biết Liễu gia thôn , ngay cả đứa trẻ cũng biết đến sự tồn tại của Liễu gia thôn.
Liễu gia thôn đã trở thành một địa danh nổi tiếng. Thân là người sáng lập ra Nhược Thủy thư viện, danh tiếng của Nhược Vi cũng được truyền đi khắp nơi. Có người khen cũng có người chê.
Cũng may mấy vị trưởng bối đều an ủi nàng nên Nhược Vi cũng không để tâm đến. Dù sao quan tâm những thứ đó cũng là lãng phí thời gian, không bằng ngủ một giấc còn thoải mái hơn.
Lúc Tiểu Bảo Bối trong bụng đã được bốn tháng thì cuối cùng bụng của Nhược Vi cũng phồng lên. Nàng cũng có một chút cảm giác của phụ nữ mang thai rồi. Mỗi ngày Hiên Viên Hạo càng nói chuyện nhiều hơn với Tiểu Bảo Bối trong bụng nàng, thường làm nàng dở khóc dở cười.
Hơn bốn tháng một chút thì Tiểu Bảo Bối trong bụng Nhược Vi lần đầu tiên máy thai. Điều này làm nàng cảm động không thôi, lần đầu tiên nàng cảm nhận được một tiểu sinh mệnh đang sống trong bụng nàng, cảm giác này cả đời nàng cũng không quên được.
Lúc Nhược Vi nói cho Hiên Viên Hạo nghe hắn rất hứng thú. Vừa có thời gian là liền nằm xuống sờ sờ bụng Nhược Vi nhưng Tiểu Bảo Bối hình như rất thích đối nghịch với phụ thân mình. Cứ lúc Hiên Viên Hạo vừa lấy tay ra là nó liền động, làm Hiên Viên Hạo buồn bực không thôi.
Nhược Vi luôn vui vẻ nói Tiểu Bảo Bối chưa sinh ra đã biết thương mẫu thân, luôn biết giúp nàng khi dễ phụ thân.
Thật vất vả đợi đến khi Tiểu Bảo Bối được năm tháng. Cuối cùng thằng bé cũng cho phụ thân hắn cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Trên bụng Nhược Vi thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dấu một quả đấm nhỏ. Tiểu Bảo Bối thỉnh thoảng sẽ đá Nhược Vi một cái. Nhược Vi chỉ sợ nàng sẽ sanh ra một chú khỉ con mất.
Tên nhóc này thật nghịch ngợm nên Nhược Vi chỉ có thể tản bộ ở nhà, thỉnh thoảng ra hoa viên đi dạo với Thụy Ca và Đào Đào.
Lúc Tiểu Bảo Bối được tám tháng thì bụng Nhược Vi đã rất lớn rồi, lúc nàng đi bộ cũng không thấy chân mình nữa. Còn chưa tới mười tháng đã lớn như vậy, Nhược Vi lo lắng mình sẽ sinh khó.
Vì vậy mỗi ngày nàng đều đi bộ rất nhiều, nhưng mà vì bụng quá lớn nên lúc đi bộ có chút khó khăn nhưng nàng vẫn nhẫn nại.
Lão thái thái và mẹ chồng của Nhược Vi cũng rất lo lắng nhưng lại không tiện biểu hiện ra trước mặt nàng. Làm vậy chỉ gây thêm áp lực cho Nhược Vi, cho nên hai người ở trước mặt Nhược Vi không nói gì hết chỉ là ngày nào cũng hỏi han ân cần, thường đi tản bộ chung với nàng.
Cũng may Nhược Vi chỉ nôn nghén có một tháng, sau đó trừ thích ăn chua và thích ngủ ra thì không có gì khác xưa.
Nhược Vi nhìn bụng mình càng ngày càng lớn, mặc dù có chút lo lắng nhưng nàng không hề vì vậy mà cảm thấy không vui. Nhược Vi cảm thấy, mặc kệ đến lúc đó như thế nào, nàng nhất định sẽ bình an sinh Tiểu Bảo Bối ra.
Hiên Viên Hạo thấy bụng bự của Nhược Vi thì mặt ủ mày ê, Nhược Vi khuyên hắn không nên để ý đến chuyện này, chỉ cần giành nhiều thời gian cho nàng hơn là được. Dù sao Nhược Vi cũng không đảm bảo đến cuối cùng sẽ ra sao, mọi chuyện cứ thuận theo ý trời.
Lúc Tiểu Bảo Bối được bảy tháng cũng là lúc đón năm mới. Vì Nhược Vi có thai nên không thể quay về kinh thành. Lão thái thái, Lão Thái Gia và phu thê Hiên Viên Kiệt đều quay về kinh thành đón năm mới.
Qua Tết không được bao lâu thì họ lại lục đục kéo nhau về Liễu gia thôn. Lão Thái Thái còn mang theo rất nhiều bà đỡ về, còn có một đống dược liệu và đồ dùng trẻ em.
Lúc Lão thái thái về Kinh Thành thì ngày nào cũng cằn nhằn muốn về Liễu gia thôn. Nhược Vi nghe thế thì cảm thấy rất vui, vì ở nơi xa vẫn còn có người nhớ tới nàng.
Lúc đoàn người Lão thái thái trở về Liễu gia thôn thì tinh thần của ai cũng sa sút. Sau mấy ngày tĩnh dưỡng thì khỏe hơn trước.
Tinh thần của Lão thái thái cũng khỏe khoắn hơn trước, ngày nào cũng tìm Nhược Vi nói mấy câu, bồi Nhược Vi giải sầu, nói một chút về chuyện lý thú của Hiên Viên Hạo khi còn bé. Vì người trong nhà luôn quan tâm đến nàng nên tâm trạng của nàng rất vui, nàng cũng không còn thời gian suy nghĩ lung tung nữa.
Tháng ba, Tiểu Bảo Bối trong bụng Nhược Vi cũng gần mười tháng rồi, sắp ra ngoài chào hỏi thế giới này.
Bụng của Nhược Vi càng ngày càng lớn, đây là chuyện rất bình thường. Nhưng mà bụng lớn như vậy làm người ta có chút lo lắng.
Bây giờ lúc Nhược Vi đi bộ đã hoàn toàn không còn nhìn thấy mũi chân của mình, đi đâu cũng cần người giúp đỡ, chân cũng sưng vù lên. Thụy Ca và Đào Đào thấy bụng Nhược Vi lớn như thế cũng rất lo lắng. Vì họ nghe người trong thôn nói có ai đó đã chết vì sinh khó, nguyên nhân là vì đứa bé lớn quá, không sinh ra được.
Bây giờ hai huynh đệ chỉ còn mỗi Nhược Vi là người thân nếu Nhược Vi thật sự xảy ra chuyện thì không biết mình sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa.
Vì vậy từ khi bụng Nhược Vi càng lúc càng lớn thì Thụy Ca và Đào Đào cũng càng lúc càng lo lắng.
Nhược Vi biết rõ nỗi lo lắng của hai đệ đệ nhưng nàng dứt khoát làm như không biết, nàng muốn tạo một chút áp lực cho hai đệ đệ.
Bình thường Đào Đào và Thụy Ca sẽ chạy sang đây chơi với Nhược Vi. Hai huynh đệ vẫn cho rằng ở Liễu gia trang thoải mái hơn vì ở đó mới là nhà của họ.
Nhược Vi cũng hiểu suy nghĩ của hai đệ đệ. Bây giờ đa số mọi chuyện nàng đều để cho hai huynh đệ tự quyết định, dù sao tuổi của hai đệ ấy cũng không còn nhỏ.
Có một số việc Thụy Ca và Đào Đào đã đủ năng lực để giải quyết. Nhược Vi cũng không muốn hai đệ đệ quá ỷ lại vào nàng. Bản năng sinh tồn là kỹ năng cần thiết nhất.
Người của Liễu gia phải là người đội trời đạp đất, Thụy Ca và Đào Đào cũng phải như thế. Nhược Vi còn hy vọng hai đệ đệ có đủ năng lực để bảo vệ bản thân, như vậy nàng mới không cần phải lo lắng.
Bây giờ Liễu gia chỉ cần không đắc tội với tiểu nhân quyền cao chức trọng, không tranh quyền đoạt lợi thì có thể yên ổn sống qua ngày. Nhược Vi hi vọng có thể lưu lại một chút gì đó với hậu thế của Liễu gia nên mới xây thư viện.
Dĩ nhiên, cũng không thể phủ nhận nguyên nhân xây thư viện có một phần là vì Thụy Ca.
Mấy năm nữa Thụy Ca và Đào Đào cũng có thể đính hôn rồi, Nhược Vi không gấp nhưng tập tục ở đây là thế, Nhược Vi cũng chỉ có thể “Nhập Gia Tùy Tục”.
Chờ Thụy Ca và Đào Đào đến mười bốn mười lăm tuổi thì nàng cũng phải tìm cô nương thích hợp cho họ. Nhược Vi nghĩ tới đây thì không khỏi cảm thấy chua xót, đệ đệ lớn rồi, cưới em dâu không biết còn nhớ nàng không nữa.
Nhược Vi thường bị Hiên Viên Hạo giễu cợt vì chuyện này, hắn nói Nhược Vi nghĩ xa quá, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Mỗi người đều có duyên phận thuộc về mình, không thể cưỡng cầu.
Nhược Vi biết là như vậy nhưng lại không thể không nghĩ lung tung. Cũng may khả năng trấn định bản thân của nàng rất mạnh nên nàng cũng không lo lắng quá.
Liễu gia thôn có thư viện do Nhược Thủy thành lập nên cuộc sống của thôn dân càng ngày càng tốt.
Lúc Liễu gia chỉ có bốn bức tường nhà thì đường xá ở Liễu gia thôn rất chật hẹp, chỉ có thể chứa được một chiếc xe trâu khi lưu thông.
Bây giờ thì không giống trước nữa, đường xá đã rộng rãi hơn, hai chiếc xe ngựa có thể chạy song song cùng một lúc. So với mấy năm trước đúng là một trời một vực.
Cuộc sống của thôn dân ở đây cũng tốt hơn trước nhiều. Không phải đợi đến Tết mới có chén thịt để ăn, không phải một năm mới được ăn một chén cơm tẻ.
Nhờ có Liễu gia mà cuộc sống của họ trôi qua thật mỹ mãn, chén cơm lúc nào cũng có thịt để ăn, một năm cũng có mấy bộ quần áo mới để mặc, có tiền cho con cái đi học...
Tất cả mọi thứ đều là nhờ vào Liễu gia, mọi người trong thôn ai cũng tôn thờ Liễu gia.
Cho nên không ai dám tùy tiện nói xấu Liễu gia, người nào dám nói nhất định sẽ bị mọi người chửi bới. Dù sao bây giờ họ đều phải nhờ vào Liễu gia mới có cơm ăn, huống chi Liễu gia cũng không phải là kẻ ỷ thế hiếp người.
Sau khi Nhược Thủy thư viện được mở ra, Liễu gia thôn dần dần nổi danh, trong phạm vi vài trăm dặm không ai là không biết Liễu gia thôn , ngay cả đứa trẻ cũng biết đến sự tồn tại của Liễu gia thôn.
Liễu gia thôn đã trở thành một địa danh nổi tiếng. Thân là người sáng lập ra Nhược Thủy thư viện, danh tiếng của Nhược Vi cũng được truyền đi khắp nơi. Có người khen cũng có người chê.
Cũng may mấy vị trưởng bối đều an ủi nàng nên Nhược Vi cũng không để tâm đến. Dù sao quan tâm những thứ đó cũng là lãng phí thời gian, không bằng ngủ một giấc còn thoải mái hơn.
Lúc Tiểu Bảo Bối trong bụng đã được bốn tháng thì cuối cùng bụng của Nhược Vi cũng phồng lên. Nàng cũng có một chút cảm giác của phụ nữ mang thai rồi. Mỗi ngày Hiên Viên Hạo càng nói chuyện nhiều hơn với Tiểu Bảo Bối trong bụng nàng, thường làm nàng dở khóc dở cười.
Hơn bốn tháng một chút thì Tiểu Bảo Bối trong bụng Nhược Vi lần đầu tiên máy thai. Điều này làm nàng cảm động không thôi, lần đầu tiên nàng cảm nhận được một tiểu sinh mệnh đang sống trong bụng nàng, cảm giác này cả đời nàng cũng không quên được.
Lúc Nhược Vi nói cho Hiên Viên Hạo nghe hắn rất hứng thú. Vừa có thời gian là liền nằm xuống sờ sờ bụng Nhược Vi nhưng Tiểu Bảo Bối hình như rất thích đối nghịch với phụ thân mình. Cứ lúc Hiên Viên Hạo vừa lấy tay ra là nó liền động, làm Hiên Viên Hạo buồn bực không thôi.
Nhược Vi luôn vui vẻ nói Tiểu Bảo Bối chưa sinh ra đã biết thương mẫu thân, luôn biết giúp nàng khi dễ phụ thân.
Thật vất vả đợi đến khi Tiểu Bảo Bối được năm tháng. Cuối cùng thằng bé cũng cho phụ thân hắn cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Trên bụng Nhược Vi thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dấu một quả đấm nhỏ. Tiểu Bảo Bối thỉnh thoảng sẽ đá Nhược Vi một cái. Nhược Vi chỉ sợ nàng sẽ sanh ra một chú khỉ con mất.
Tên nhóc này thật nghịch ngợm nên Nhược Vi chỉ có thể tản bộ ở nhà, thỉnh thoảng ra hoa viên đi dạo với Thụy Ca và Đào Đào.
Lúc Tiểu Bảo Bối được tám tháng thì bụng Nhược Vi đã rất lớn rồi, lúc nàng đi bộ cũng không thấy chân mình nữa. Còn chưa tới mười tháng đã lớn như vậy, Nhược Vi lo lắng mình sẽ sinh khó.
Vì vậy mỗi ngày nàng đều đi bộ rất nhiều, nhưng mà vì bụng quá lớn nên lúc đi bộ có chút khó khăn nhưng nàng vẫn nhẫn nại.
Lão thái thái và mẹ chồng của Nhược Vi cũng rất lo lắng nhưng lại không tiện biểu hiện ra trước mặt nàng. Làm vậy chỉ gây thêm áp lực cho Nhược Vi, cho nên hai người ở trước mặt Nhược Vi không nói gì hết chỉ là ngày nào cũng hỏi han ân cần, thường đi tản bộ chung với nàng.
Cũng may Nhược Vi chỉ nôn nghén có một tháng, sau đó trừ thích ăn chua và thích ngủ ra thì không có gì khác xưa.
Nhược Vi nhìn bụng mình càng ngày càng lớn, mặc dù có chút lo lắng nhưng nàng không hề vì vậy mà cảm thấy không vui. Nhược Vi cảm thấy, mặc kệ đến lúc đó như thế nào, nàng nhất định sẽ bình an sinh Tiểu Bảo Bối ra.
Hiên Viên Hạo thấy bụng bự của Nhược Vi thì mặt ủ mày ê, Nhược Vi khuyên hắn không nên để ý đến chuyện này, chỉ cần giành nhiều thời gian cho nàng hơn là được. Dù sao Nhược Vi cũng không đảm bảo đến cuối cùng sẽ ra sao, mọi chuyện cứ thuận theo ý trời.
Lúc Tiểu Bảo Bối được bảy tháng cũng là lúc đón năm mới. Vì Nhược Vi có thai nên không thể quay về kinh thành. Lão thái thái, Lão Thái Gia và phu thê Hiên Viên Kiệt đều quay về kinh thành đón năm mới.
Qua Tết không được bao lâu thì họ lại lục đục kéo nhau về Liễu gia thôn. Lão Thái Thái còn mang theo rất nhiều bà đỡ về, còn có một đống dược liệu và đồ dùng trẻ em.
Lúc Lão thái thái về Kinh Thành thì ngày nào cũng cằn nhằn muốn về Liễu gia thôn. Nhược Vi nghe thế thì cảm thấy rất vui, vì ở nơi xa vẫn còn có người nhớ tới nàng.
Lúc đoàn người Lão thái thái trở về Liễu gia thôn thì tinh thần của ai cũng sa sút. Sau mấy ngày tĩnh dưỡng thì khỏe hơn trước.
Tinh thần của Lão thái thái cũng khỏe khoắn hơn trước, ngày nào cũng tìm Nhược Vi nói mấy câu, bồi Nhược Vi giải sầu, nói một chút về chuyện lý thú của Hiên Viên Hạo khi còn bé. Vì người trong nhà luôn quan tâm đến nàng nên tâm trạng của nàng rất vui, nàng cũng không còn thời gian suy nghĩ lung tung nữa.
Tháng ba, Tiểu Bảo Bối trong bụng Nhược Vi cũng gần mười tháng rồi, sắp ra ngoài chào hỏi thế giới này.
Bụng của Nhược Vi càng ngày càng lớn, đây là chuyện rất bình thường. Nhưng mà bụng lớn như vậy làm người ta có chút lo lắng.
Bây giờ lúc Nhược Vi đi bộ đã hoàn toàn không còn nhìn thấy mũi chân của mình, đi đâu cũng cần người giúp đỡ, chân cũng sưng vù lên. Thụy Ca và Đào Đào thấy bụng Nhược Vi lớn như thế cũng rất lo lắng. Vì họ nghe người trong thôn nói có ai đó đã chết vì sinh khó, nguyên nhân là vì đứa bé lớn quá, không sinh ra được.
Bây giờ hai huynh đệ chỉ còn mỗi Nhược Vi là người thân nếu Nhược Vi thật sự xảy ra chuyện thì không biết mình sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa.
Vì vậy từ khi bụng Nhược Vi càng lúc càng lớn thì Thụy Ca và Đào Đào cũng càng lúc càng lo lắng.
Nhược Vi biết rõ nỗi lo lắng của hai đệ đệ nhưng nàng dứt khoát làm như không biết, nàng muốn tạo một chút áp lực cho hai đệ đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.