Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ
Chương 193
Thượng Quan Hinh
02/07/2014
Bây giờ có thể đạt được kết quả như vậy, Nhược Vi đã rất thỏa mãn. Điều này nói rõ một phen, công sức nàng bỏ ra không hề uổng phí.
Sau khi thư viện nhận được tin tức thì toàn thể học trò đều vui mừng. Điều này nói rõ học trò của Nhược Thủy thư viện đều có thể tỏa sáng.
Từ đó, dang tiếng của Nhược Thủy thư viện lại càng vang dội. Người tới xin học càng ngày càng nhiều, nhưng thư viện vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình. Họ không tùy tiện nhận học trò, phải biết là bất kỳ học trò nào đều được Nhược Vi lựa chọn rất kĩ.
16 học trò đều đã có thân phận đồng sinh, cho nên họ phải chuẩn bị cho kì thi kế tiếp.
Sau khi biết mình đậu, 16 học trò này cũng không vì vậy mà kiêu ngạo. Thư viện cũng không vì vậy mà đối xử khác biệt với họ.
Điều này càng làm cho học trò trong thư viện tin tưởng. Cho dù họ có thân phận như thế nào thì thư viện vĩnh viễn sẽ đối xử với họ ngang bằng nhau.
Nhưng mà phần thưởng thì vẫn phải có. Dù sao có phạt thì phải có thường, như vậy mới khích lệ tinh thần cầu tiến của mọi người.
16 học trò này lớn có nhỏ có. Lớn nhất thì mười mấy tưởi, nhỏ mất thì bảy tám tuổi. Mấy người lớn tuổi là vì gia đình thiếu tiền nên đi học trễ.
Thời đại này thi cử không có hạn chế tuổi tác, chỉ là chỉ có nam tử mới được đi thi. Còn con gái thì không được, thời đại này rất hà khắc với nữ giới.
Nhược Vi có thể sống như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Nhược Vi có đầy đủ thực lực, có núi dựa to lớn. Có rất nhiều người bàn tán ra vào với cách làm việc của nàng, nhất là ở kinh thành.
Nhưng người ở Liễu gia thôn rất thuần phát, quan trọng nhất là Nhược Vi là người ở đây nên họ cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
Bãi nước bọt ở kinh thành có thể dìm chết người. Tác phong làm việc của Nhược Vi luôn bị người ở đấy đem ra bàn tán. Dĩ nhiên là do họ ghen tỵ với nàng.
May mắn là trưởng bói trong nhà không hề có tư tưởng cổ hủ, ngược lại còn y5eu thương Nhược Vi nhiều hơn trước.
Đối với việc Nhược Vi làm, trưởng bối trong nhà đều ủng hộ nàng.
Nhược Vi nghĩ tới lúc trước nàng còn lo lắng khi gặp mẹ chồng thì cảm thấy buồn cười. Mẹ chồng là người tốt như vậy, nàng cần gì phải suy nghĩ nhiều chứ.
Bây giờ Nhược Vi đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống ở Hiên Viên gia. Kiếp này nàng đã định là sẽ cùng một chỗ với nơi đây.
Lại sắp tới kì thi rồi, đồng sinh học trò lại phải khổ công học tập.
Một tháng sau chính là kì thi viện, địa điểm vẫn là Châu Phủ. Tất cả đồng sinh học trò đều tập trung vào học hành, thỉnh thoảng họ sẽ đi luyện võ.
Quy tắc cảu thư viện là học trò nào cũng phải học võ, ít nhất là để rèn luyện thân thể để không bị bệnh tật.
Sau một thời gian, học trò trong thư viện đều tự giác đến Luyện Vũ Tràng để huấn luyện, vì vậy học trò của Nhược Thủy thư viện sau khi ra ngoài thân thể đều cường tráng.
Kể từ khi nhập học đến nay chưa có học trò nào ngã bệnh.
Bình thường thư viện còn tổ chức cho học trò đi dã ngoại, rèn luyện năng lực sống bên ngoài.
Mọi thứ học được trong Nhược Thủy thư viện tuyệt đối có thể xài được cả đời.
Nhược Thủy thư viện là một nơi không sợ cường quyền, là nơi phân rõ phải trái, là một nơi rèn luyện nhân tài, là một nơi ấm áp.
Thời gian trôi qua thật nhanh, 16 đồng sinh học trò kia cũng do thư viện cho trả chi phí đi thi.
Mấy vị lão sư trong thư viện cũng rất nhàn hạ, so với trước kia, cuộc sống của họ vui vẻ hơn nhiều.
Mấy vị lão sư dần dần yêu thích Nhược Thủy thư viện, vừa vặn đúng với tâm ý của Nhược Vi.
Nhược Thủy thư viện trừ mấy vị lão sư lão làng, mấy lão sư còn lại cũng là người học thức uyên bác. Trong đó có nhiều người vì ngưỡng mộ mấy đại tiên sinh mà tới. Đương nhiên là Nhược Vi rất chào mừng, chỉ cần có người làm cho nàng thì chắc chắn có chổ dùng được.
Ai ai cũng càng lúc càng thích Nhược Thủy thư viện, ở đây vừa có thể trao đồi với lão sư mình thích vừa có việc để làm, hơn nữa hoàn cảnh ở đây lại rất tốt.
Vì vậy cho tới bây giờ, người nào cũng một lòng dốc sức vì Nhược Thủy thư viện, không học trò nào muốn rời khỏi đây, trừ phi là kẻ ngu.
Giờ học ở Nhược Thủy thư viện không khô khan, lão sư giảng giải cũng rất cặn kẽ. Có lúc dùng sách, có lúc dùng hình mẫu đế chứng minh, thỉnh thoảng còn để học trò tự suy nghĩ.
Tất cả học trò đều rất thích thú với cách học này.
Cho tới sau này Nhược Thủy thư viện càng ngày càng nổi danh, có rất nhiều người có tiền muốn đưa con mình vào đây học. Nhưng Nhược Thủy thư viện vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình, trừ phi là người thông qua cửa ải của Nhược Thủy thư viện bằng không tuyệt đối sẽ không được vào học.
Thi viện kết thúc rất nhanh, đồng sinh học trò nghỉ ngơi một đêm rồi lại quay về thư viện.
Học trò của Nhược Thủy thư viện đối diện với mọi thứ vẫn luôn bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy, không dựa dẫm vào người có quyền thế.
Không bao lâu đã có kết quả, dĩ nhiên Nhược Vi vẫn là người biết đầu tiên. Lần này nàng vẫn giấu kết quả để rèn luyện cho học trò của mình.
Nếu như có người nào không kiên nhẫn thì Nhược Vi sẽ rất thất vọng. Vì bây giờ mới chỉ là kì thi nhỏ nhoi mà lại không khống chế được bản thân thì sau này sẽ không làm được chuyện lớn.
Sau hai ngày kết quả được đưa đến Nhược Thủy thư viện, 16 đồng sinh học trò đều đậu hết, trong đó có một học trò mười một tuổi đứng đầu kì thi.
Nhược Thủy thư viện cũng vì vậy mà nổi tiếng, càng ngày càng có nhiều học trò biết đến sự tồn tại của Nhược Thủy thư viện. Học trò cũng dần dần hướng tới đây để xin học. Lần đầu tiên học sinh của Nhược Thủy thư viện đi thi lại đậu hết, đây quả là một thành công cực lớn.
Quan trọng nhất là hạng nhất cũng bị Nhược Thủy thư viện nắm được, điều này nói rõ Nhược Thủy thư viện rất có thực lực, hơn nữa là thực lực rất lớn.
Vốn là Nhược Thủy thư viện chỉ có mấy trấn gần đây biết nhưng bây giờ Nhược Thủy thư viện lại như ngôi sao sáng. Không ai là không âm mưu tính kế để vào đây học.
Nhược Vi nghe thấy điều này thì rất vui mừng.
Mấy học trò kia bây giờ đã là tú tài rồi, theo lý thì có thể rời khỏi đây. Nhưng quy tắc của thư viện là khi thư viện chưa cho phép thì họ không được rời đi. Nếu đã rời đi thì sẽ vĩnh viễn không được quay lại.
Nếu Nhược Thủy thư viện cảm thấy người học trò này đã đủ học thức thì nhất định sẽ cho ra ngoài.
Thư viện tuyệt đối sẽ không ngăn cản tiền đề của học trò đó. Đương nhiền điều kiện đầu tiên là họ phải tin tưởng thư viện sẽ không hại họ, chỉ có giúp họ mà thôi.
Tất cả lão sư đều cảm thấy 16 tú tài này nên ở lại thư viện, cũng may họ đều đồng ý với quyết định này.
Sau khi thư viện nhận được tin tức thì toàn thể học trò đều vui mừng. Điều này nói rõ học trò của Nhược Thủy thư viện đều có thể tỏa sáng.
Từ đó, dang tiếng của Nhược Thủy thư viện lại càng vang dội. Người tới xin học càng ngày càng nhiều, nhưng thư viện vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình. Họ không tùy tiện nhận học trò, phải biết là bất kỳ học trò nào đều được Nhược Vi lựa chọn rất kĩ.
16 học trò đều đã có thân phận đồng sinh, cho nên họ phải chuẩn bị cho kì thi kế tiếp.
Sau khi biết mình đậu, 16 học trò này cũng không vì vậy mà kiêu ngạo. Thư viện cũng không vì vậy mà đối xử khác biệt với họ.
Điều này càng làm cho học trò trong thư viện tin tưởng. Cho dù họ có thân phận như thế nào thì thư viện vĩnh viễn sẽ đối xử với họ ngang bằng nhau.
Nhưng mà phần thưởng thì vẫn phải có. Dù sao có phạt thì phải có thường, như vậy mới khích lệ tinh thần cầu tiến của mọi người.
16 học trò này lớn có nhỏ có. Lớn nhất thì mười mấy tưởi, nhỏ mất thì bảy tám tuổi. Mấy người lớn tuổi là vì gia đình thiếu tiền nên đi học trễ.
Thời đại này thi cử không có hạn chế tuổi tác, chỉ là chỉ có nam tử mới được đi thi. Còn con gái thì không được, thời đại này rất hà khắc với nữ giới.
Nhược Vi có thể sống như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Nhược Vi có đầy đủ thực lực, có núi dựa to lớn. Có rất nhiều người bàn tán ra vào với cách làm việc của nàng, nhất là ở kinh thành.
Nhưng người ở Liễu gia thôn rất thuần phát, quan trọng nhất là Nhược Vi là người ở đây nên họ cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
Bãi nước bọt ở kinh thành có thể dìm chết người. Tác phong làm việc của Nhược Vi luôn bị người ở đấy đem ra bàn tán. Dĩ nhiên là do họ ghen tỵ với nàng.
May mắn là trưởng bói trong nhà không hề có tư tưởng cổ hủ, ngược lại còn y5eu thương Nhược Vi nhiều hơn trước.
Đối với việc Nhược Vi làm, trưởng bối trong nhà đều ủng hộ nàng.
Nhược Vi nghĩ tới lúc trước nàng còn lo lắng khi gặp mẹ chồng thì cảm thấy buồn cười. Mẹ chồng là người tốt như vậy, nàng cần gì phải suy nghĩ nhiều chứ.
Bây giờ Nhược Vi đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống ở Hiên Viên gia. Kiếp này nàng đã định là sẽ cùng một chỗ với nơi đây.
Lại sắp tới kì thi rồi, đồng sinh học trò lại phải khổ công học tập.
Một tháng sau chính là kì thi viện, địa điểm vẫn là Châu Phủ. Tất cả đồng sinh học trò đều tập trung vào học hành, thỉnh thoảng họ sẽ đi luyện võ.
Quy tắc cảu thư viện là học trò nào cũng phải học võ, ít nhất là để rèn luyện thân thể để không bị bệnh tật.
Sau một thời gian, học trò trong thư viện đều tự giác đến Luyện Vũ Tràng để huấn luyện, vì vậy học trò của Nhược Thủy thư viện sau khi ra ngoài thân thể đều cường tráng.
Kể từ khi nhập học đến nay chưa có học trò nào ngã bệnh.
Bình thường thư viện còn tổ chức cho học trò đi dã ngoại, rèn luyện năng lực sống bên ngoài.
Mọi thứ học được trong Nhược Thủy thư viện tuyệt đối có thể xài được cả đời.
Nhược Thủy thư viện là một nơi không sợ cường quyền, là nơi phân rõ phải trái, là một nơi rèn luyện nhân tài, là một nơi ấm áp.
Thời gian trôi qua thật nhanh, 16 đồng sinh học trò kia cũng do thư viện cho trả chi phí đi thi.
Mấy vị lão sư trong thư viện cũng rất nhàn hạ, so với trước kia, cuộc sống của họ vui vẻ hơn nhiều.
Mấy vị lão sư dần dần yêu thích Nhược Thủy thư viện, vừa vặn đúng với tâm ý của Nhược Vi.
Nhược Thủy thư viện trừ mấy vị lão sư lão làng, mấy lão sư còn lại cũng là người học thức uyên bác. Trong đó có nhiều người vì ngưỡng mộ mấy đại tiên sinh mà tới. Đương nhiên là Nhược Vi rất chào mừng, chỉ cần có người làm cho nàng thì chắc chắn có chổ dùng được.
Ai ai cũng càng lúc càng thích Nhược Thủy thư viện, ở đây vừa có thể trao đồi với lão sư mình thích vừa có việc để làm, hơn nữa hoàn cảnh ở đây lại rất tốt.
Vì vậy cho tới bây giờ, người nào cũng một lòng dốc sức vì Nhược Thủy thư viện, không học trò nào muốn rời khỏi đây, trừ phi là kẻ ngu.
Giờ học ở Nhược Thủy thư viện không khô khan, lão sư giảng giải cũng rất cặn kẽ. Có lúc dùng sách, có lúc dùng hình mẫu đế chứng minh, thỉnh thoảng còn để học trò tự suy nghĩ.
Tất cả học trò đều rất thích thú với cách học này.
Cho tới sau này Nhược Thủy thư viện càng ngày càng nổi danh, có rất nhiều người có tiền muốn đưa con mình vào đây học. Nhưng Nhược Thủy thư viện vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình, trừ phi là người thông qua cửa ải của Nhược Thủy thư viện bằng không tuyệt đối sẽ không được vào học.
Thi viện kết thúc rất nhanh, đồng sinh học trò nghỉ ngơi một đêm rồi lại quay về thư viện.
Học trò của Nhược Thủy thư viện đối diện với mọi thứ vẫn luôn bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy, không dựa dẫm vào người có quyền thế.
Không bao lâu đã có kết quả, dĩ nhiên Nhược Vi vẫn là người biết đầu tiên. Lần này nàng vẫn giấu kết quả để rèn luyện cho học trò của mình.
Nếu như có người nào không kiên nhẫn thì Nhược Vi sẽ rất thất vọng. Vì bây giờ mới chỉ là kì thi nhỏ nhoi mà lại không khống chế được bản thân thì sau này sẽ không làm được chuyện lớn.
Sau hai ngày kết quả được đưa đến Nhược Thủy thư viện, 16 đồng sinh học trò đều đậu hết, trong đó có một học trò mười một tuổi đứng đầu kì thi.
Nhược Thủy thư viện cũng vì vậy mà nổi tiếng, càng ngày càng có nhiều học trò biết đến sự tồn tại của Nhược Thủy thư viện. Học trò cũng dần dần hướng tới đây để xin học. Lần đầu tiên học sinh của Nhược Thủy thư viện đi thi lại đậu hết, đây quả là một thành công cực lớn.
Quan trọng nhất là hạng nhất cũng bị Nhược Thủy thư viện nắm được, điều này nói rõ Nhược Thủy thư viện rất có thực lực, hơn nữa là thực lực rất lớn.
Vốn là Nhược Thủy thư viện chỉ có mấy trấn gần đây biết nhưng bây giờ Nhược Thủy thư viện lại như ngôi sao sáng. Không ai là không âm mưu tính kế để vào đây học.
Nhược Vi nghe thấy điều này thì rất vui mừng.
Mấy học trò kia bây giờ đã là tú tài rồi, theo lý thì có thể rời khỏi đây. Nhưng quy tắc của thư viện là khi thư viện chưa cho phép thì họ không được rời đi. Nếu đã rời đi thì sẽ vĩnh viễn không được quay lại.
Nếu Nhược Thủy thư viện cảm thấy người học trò này đã đủ học thức thì nhất định sẽ cho ra ngoài.
Thư viện tuyệt đối sẽ không ngăn cản tiền đề của học trò đó. Đương nhiền điều kiện đầu tiên là họ phải tin tưởng thư viện sẽ không hại họ, chỉ có giúp họ mà thôi.
Tất cả lão sư đều cảm thấy 16 tú tài này nên ở lại thư viện, cũng may họ đều đồng ý với quyết định này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.