Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ
Chương 82: Gặp mặt
Thượng Quan Hinh
01/07/2014
Nhược Vi đứng ở trước cửa, hai mắt nhắm nghiền, chỉ sợ mở cửa lại nhìn thấy hình ảnh không tốt.
Sau khi tận lực bình ổn tâm trạng sợ hãi, Nhược Vi lấy dũng khí mở cửa phòng ra.
Mở cửa phòng ra, Nhược Vi ngửi thấy được một mùi máu tươi nồng đậm, đột nhiên có chút không dám nhìn về phía chiếc giường lớn.
Nhưng vẫn lấy dũng khí đến gần giường lớn vén màn lên, Nhược Vi nhìn người nằm ở trên giường gương mặt tuấn tú gần như không có chút huyết sắc nào, nước mắt không ức chế được mà tuông ra.
Thận trọng kiểm tra hơi thở, thấy người trên giường hô hấp hơi yếu nhưng vẫn còn thở, lúc này sự thấp thỏm trong lòng mới thả xuống.
Vô cùng may mắn, không phải vĩnh viển trời đất cách biệt, Nhược Vi chưa từng có cảm giác thấy cần cảm tạ sự chiếu cố của ông trời, nhưng giờ khắc này Nhược Vi thật lòng muốn cảm tạ ông trời đã ưu ái đối với mình như vậy, đem mình từ thế kỷ hai mươi mốt nơi mà mình không có lấy một người thân đưa đến nơi đây.
Tập trung tinh thần nhìn chằm chằm người nằm trên giường, chỉ sợ trong một cái chớp mắt sẽ không còn thấy tăm hơi nữa.
Thận trọng đến nỗi muốn lớn tiếng hô hấp cũng không dám, chỉ sợ kinh động đến người trên giường.
Xuân Phân đứng ở ngoài cửa coi chừng không dám vào trong phòng.
Chờ tới lúc A Phúc sắc thuốc xong đưa tới, liền thấy Xuân Phân xanh cả mặt đứng ở nơi đó, sợ hết hồn.
“Xuân Phân, sao ngươi lại đứng ở chỗ này?” A Phúc nghi ngờ hỏi.
Xuân Phân hàm răng run lên nói nhỏ: “Tiểu thư ở bên trong.”
A Phúc nghĩ tại sao mình lại đần như vậy, mình cho người đi thông báo với Liễu cô nương, hiện tại lại quên mất.
Chỉ bởi vì mình quá lo lắng cho thương thể của thiếu gia nên đã quên mất nên làm cái gì.
Tình cảm của Liễu cô nương cùng thiếu gia tốt như vậy, hiện tại lại không biết tình huống cụ thể nhất định sẽ lo lắng gần chết, cũng chỉ có thể trách chính mình phái người đi nói lại không nói rõ ràng, nhìn dáng vẻ Xuân Phân lo lắng, hiện tại chắc Liễu cô nương cũng đang rất lo lắng, khi thiếu gia tỉnh lại mình liền thảm rồi.
A Phúc chỉ mới nghĩ thôi đã bị hù cho hai chân phát run.
“Xuân Phân, ngươi đi đến phòng bên cạnh mà chờ tiểu thư nhà ngươi đi, bên ngoài này rất lạnh, ta đi vào trước đưa thuốc cho thiếu gia”.
A Phúc nói xong liền bưng thuốc vào phòng của Hiên Viên Hạo.
Xuân Phân cũng nghĩ thế, khẳng định hiện tại tiểu thư sẽ không đi về, đi qua phòng bên cạnh chờ cũng tốt, tránh cho đến lúc đó ngã bệnh, sẽ không có người chăm sóc tiểu thư.
Liền cứng ngắc di chuyển chân đi qua gian phòng cách vách.
A Phúc bưng thuốc thận trọng đi vào phòng, đại phu đã dặn dò thiếu gia mất máu quá nhiều, phải điều dưỡng thật tốt mới được. Không gian chung quanh không thể quá ồn náo loạn. A Phúc thả nhẹ bước chân đi tới bàn tròn nhỏ bên cạnh, để xuống cái khay cầm trong tay.
Nhược Vi nghe có người đi vào, liền quay đầu nhìn lại thấy là A Phúc, rốt cuộc cũng có một người biết tường tận tình hình để nàng có thể hỏi rõ ràng.
A Phúc thấy Liễu cô nương quay đầu lại thiết tha nhìn mình, cũng hiểu Liễu cô nương đây là muốn hỏi tình huống của thiếu gia. Liền bưng thuốc đi về phía bên giường.
Nhược Vi nhận lấy chén thuốc trong tay A Phúc, rồi ý bảo A Phúc kế cái gối phía dưới cổ cho Hạo ca ca, Nhược Vi lo lắng A Phúc mớm thuốc không cẩn thận làm Hiên Viên Hạo bị sặc, liền muốn tự mình mớm thuốc tốt hơn.
Chờ sau khi A Phúc kế gối dưới đầu tốt rồi, Nhược Vi đem thuốc trong thìa thổi nguội sau đó dịu dàng đút vào miệng Hiên Viên Hạo.
Sau khi gian nan đút vào một muỗng một muỗng một, trán Nhược Vi cũng ướt sủng mồ hôi rồi.
Nhưng Nhược Vi cùng không có cảm giác gì vẫn kiên trì tiếp tục mớm thuốc. A Phúc thấy Liễu cô nương tận tâm chăm sóc thiếu gia nhà mình như vậy, trong lòng vì thiếu gia nhà mình mà cảm thấy vui mừng.
Người mà thiếu gia nhà mình mỗi ngày tâm tâm niệm niệm đều là Liễu cô nương, mà Liễu cô nương cũng đối đãi với thiếu gia nhà mình như thế, cũng không uổng một mảnh chân tình của thiếu gia nhà mình rồi.
Tốn thời gian rất lâu mới cho uống xong một chén thuốc, sau khi cho uống xong thuốc, toàn thân Nhược Vi cũng bị mồ hôi thấm ướt.
Nhưng vội vã muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Nhược Vi cũng không kịp trở về thay quần áo, nói A Phúc tìm cái khăn lông tùy tiện lau đi liền xong chuyện.
Nhược Vi cùng A Phúc đi đến thư phòng của Hiên Viên Hạo, vào thư phòng đóng cửa lại.
Nhược Vi liền không kịp chờ đợi đặt câu hỏi: “A Phúc, ngươi nói nhanh lên đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, các ngươi ngày hôm qua không phải đã hồi kinh rồi sao?”
A Phúc liền đem chuyện ngày hôm qua sau khi xuất phát nhất nhất nói lại với Nhược Vi.
A Phúc nói ngày hôm qua sau khi bọn họ xuất phát, vừa mới bắt đầu dọc theo đường đi cũng không gặp chuyện gì, nhưng đúng vào lúc đến một vùng rừng rậm đột nhiên vọt ra một nhóm sát thủ, hạ thủ rất tàn độc đối với bọn họ, may nhờ bên cạnh thiếu gia có ám vệ, nhưng bởi vì sát thủ phía đối phương quá nhiều, bọn họ bảo vệ bất lực, thiếu gia vẫn bị thương tổn.
Vì vậy cũng không có biện pháp tiếp tục gấp rút lên đường nữa, liền phái người hồi kinh đem chuyện nửa đường gặp phải sát thủ nói cho người trong kinh.
Tối ngày hôm qua nửa đêm mới chạy về tới trong thôn, trên đường lại đi đến y quán, người mà bọn họ mang theo cũng tổn thất rất nhiều. Thật vất vả mới một đường bình an về tới đây. Buổi sáng sau khi dàn xếp tất cả thật tốt mới cho người đi báo tin cho Nhược Vi.
Sau khi tận lực bình ổn tâm trạng sợ hãi, Nhược Vi lấy dũng khí mở cửa phòng ra.
Mở cửa phòng ra, Nhược Vi ngửi thấy được một mùi máu tươi nồng đậm, đột nhiên có chút không dám nhìn về phía chiếc giường lớn.
Nhưng vẫn lấy dũng khí đến gần giường lớn vén màn lên, Nhược Vi nhìn người nằm ở trên giường gương mặt tuấn tú gần như không có chút huyết sắc nào, nước mắt không ức chế được mà tuông ra.
Thận trọng kiểm tra hơi thở, thấy người trên giường hô hấp hơi yếu nhưng vẫn còn thở, lúc này sự thấp thỏm trong lòng mới thả xuống.
Vô cùng may mắn, không phải vĩnh viển trời đất cách biệt, Nhược Vi chưa từng có cảm giác thấy cần cảm tạ sự chiếu cố của ông trời, nhưng giờ khắc này Nhược Vi thật lòng muốn cảm tạ ông trời đã ưu ái đối với mình như vậy, đem mình từ thế kỷ hai mươi mốt nơi mà mình không có lấy một người thân đưa đến nơi đây.
Tập trung tinh thần nhìn chằm chằm người nằm trên giường, chỉ sợ trong một cái chớp mắt sẽ không còn thấy tăm hơi nữa.
Thận trọng đến nỗi muốn lớn tiếng hô hấp cũng không dám, chỉ sợ kinh động đến người trên giường.
Xuân Phân đứng ở ngoài cửa coi chừng không dám vào trong phòng.
Chờ tới lúc A Phúc sắc thuốc xong đưa tới, liền thấy Xuân Phân xanh cả mặt đứng ở nơi đó, sợ hết hồn.
“Xuân Phân, sao ngươi lại đứng ở chỗ này?” A Phúc nghi ngờ hỏi.
Xuân Phân hàm răng run lên nói nhỏ: “Tiểu thư ở bên trong.”
A Phúc nghĩ tại sao mình lại đần như vậy, mình cho người đi thông báo với Liễu cô nương, hiện tại lại quên mất.
Chỉ bởi vì mình quá lo lắng cho thương thể của thiếu gia nên đã quên mất nên làm cái gì.
Tình cảm của Liễu cô nương cùng thiếu gia tốt như vậy, hiện tại lại không biết tình huống cụ thể nhất định sẽ lo lắng gần chết, cũng chỉ có thể trách chính mình phái người đi nói lại không nói rõ ràng, nhìn dáng vẻ Xuân Phân lo lắng, hiện tại chắc Liễu cô nương cũng đang rất lo lắng, khi thiếu gia tỉnh lại mình liền thảm rồi.
A Phúc chỉ mới nghĩ thôi đã bị hù cho hai chân phát run.
“Xuân Phân, ngươi đi đến phòng bên cạnh mà chờ tiểu thư nhà ngươi đi, bên ngoài này rất lạnh, ta đi vào trước đưa thuốc cho thiếu gia”.
A Phúc nói xong liền bưng thuốc vào phòng của Hiên Viên Hạo.
Xuân Phân cũng nghĩ thế, khẳng định hiện tại tiểu thư sẽ không đi về, đi qua phòng bên cạnh chờ cũng tốt, tránh cho đến lúc đó ngã bệnh, sẽ không có người chăm sóc tiểu thư.
Liền cứng ngắc di chuyển chân đi qua gian phòng cách vách.
A Phúc bưng thuốc thận trọng đi vào phòng, đại phu đã dặn dò thiếu gia mất máu quá nhiều, phải điều dưỡng thật tốt mới được. Không gian chung quanh không thể quá ồn náo loạn. A Phúc thả nhẹ bước chân đi tới bàn tròn nhỏ bên cạnh, để xuống cái khay cầm trong tay.
Nhược Vi nghe có người đi vào, liền quay đầu nhìn lại thấy là A Phúc, rốt cuộc cũng có một người biết tường tận tình hình để nàng có thể hỏi rõ ràng.
A Phúc thấy Liễu cô nương quay đầu lại thiết tha nhìn mình, cũng hiểu Liễu cô nương đây là muốn hỏi tình huống của thiếu gia. Liền bưng thuốc đi về phía bên giường.
Nhược Vi nhận lấy chén thuốc trong tay A Phúc, rồi ý bảo A Phúc kế cái gối phía dưới cổ cho Hạo ca ca, Nhược Vi lo lắng A Phúc mớm thuốc không cẩn thận làm Hiên Viên Hạo bị sặc, liền muốn tự mình mớm thuốc tốt hơn.
Chờ sau khi A Phúc kế gối dưới đầu tốt rồi, Nhược Vi đem thuốc trong thìa thổi nguội sau đó dịu dàng đút vào miệng Hiên Viên Hạo.
Sau khi gian nan đút vào một muỗng một muỗng một, trán Nhược Vi cũng ướt sủng mồ hôi rồi.
Nhưng Nhược Vi cùng không có cảm giác gì vẫn kiên trì tiếp tục mớm thuốc. A Phúc thấy Liễu cô nương tận tâm chăm sóc thiếu gia nhà mình như vậy, trong lòng vì thiếu gia nhà mình mà cảm thấy vui mừng.
Người mà thiếu gia nhà mình mỗi ngày tâm tâm niệm niệm đều là Liễu cô nương, mà Liễu cô nương cũng đối đãi với thiếu gia nhà mình như thế, cũng không uổng một mảnh chân tình của thiếu gia nhà mình rồi.
Tốn thời gian rất lâu mới cho uống xong một chén thuốc, sau khi cho uống xong thuốc, toàn thân Nhược Vi cũng bị mồ hôi thấm ướt.
Nhưng vội vã muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Nhược Vi cũng không kịp trở về thay quần áo, nói A Phúc tìm cái khăn lông tùy tiện lau đi liền xong chuyện.
Nhược Vi cùng A Phúc đi đến thư phòng của Hiên Viên Hạo, vào thư phòng đóng cửa lại.
Nhược Vi liền không kịp chờ đợi đặt câu hỏi: “A Phúc, ngươi nói nhanh lên đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, các ngươi ngày hôm qua không phải đã hồi kinh rồi sao?”
A Phúc liền đem chuyện ngày hôm qua sau khi xuất phát nhất nhất nói lại với Nhược Vi.
A Phúc nói ngày hôm qua sau khi bọn họ xuất phát, vừa mới bắt đầu dọc theo đường đi cũng không gặp chuyện gì, nhưng đúng vào lúc đến một vùng rừng rậm đột nhiên vọt ra một nhóm sát thủ, hạ thủ rất tàn độc đối với bọn họ, may nhờ bên cạnh thiếu gia có ám vệ, nhưng bởi vì sát thủ phía đối phương quá nhiều, bọn họ bảo vệ bất lực, thiếu gia vẫn bị thương tổn.
Vì vậy cũng không có biện pháp tiếp tục gấp rút lên đường nữa, liền phái người hồi kinh đem chuyện nửa đường gặp phải sát thủ nói cho người trong kinh.
Tối ngày hôm qua nửa đêm mới chạy về tới trong thôn, trên đường lại đi đến y quán, người mà bọn họ mang theo cũng tổn thất rất nhiều. Thật vất vả mới một đường bình an về tới đây. Buổi sáng sau khi dàn xếp tất cả thật tốt mới cho người đi báo tin cho Nhược Vi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.