Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ
Chương 71: Mua núi
Thượng Quan Hinh
01/07/2014
Lần khai trương này không giống như lần trước, lần này tiệm của Nhược Vi đã có danh tiếng, có khách hàng, còn có hậu phương vững chắc.
Nên bây giờ chỉ cần sắp xếp người là xong. Mọi chuyện vẫn còn đang ở giai đoạn đầu nên Nhược Vi tự mình làm hết mọi chuyện.
Nhược Vi có kế hoạch bồi dưỡng hộ vệ nhưng trong nhà lại không có chỗ, với lại như vậy thì quá lộ liễu. Cho nên nàng đang cần một nơi kín đáo.
Nhược Vi nhìn trúng ngọn núi phía sau nhà, nàng từng nghe trưởng thôn nói qua, ngọn núi đó không có chủ, chỉ cần chi cho huyện nha một ít lượng bạc là xong.
Nàng nghĩ ngọn núi này ở phía sau nhà mình, xung quanh lại ít người, rất thuận lợi cho công việc của nàng.
Hôm sau, Nhược Vi liền mang theo Liễu Vượng đi cùng trưởng thôn đến huyện nha làm thủ tục.
Đến huyện nha, trưởng thôn tìm nha dịch lần trước giúp một tay. Nhược Vi bảo Liễu Vượng cho người kia ba lượng bạc, có tiền thì thái độ của người đó cũng tốt hơn.
Nhược Vi nghĩ có tiền thì dễ bàn chuyện hơn nên nàng càng muốn kiếm thêm nhiều tiền.
Trên đường vào huyện nha thì đụng phải sư gia của huyện lệnh. Vị sư gia này biết Liễu Vượng là người của Vi các nên đi qua chào hỏi, thái độ rất tốt.
Nha dịch cầm tiền của Nhược Vi thấy thái độ của sư gia như thế thì càng thêm kính trọng Nhược Vi mấy phần. Nhưng trong lòng thì lại nghĩ thầm là có nên trả lại bạc cho người ta không.
Vị sư gia kia biết chủ của Liễu Vượng muốn mua lại ngọn núi thì rất nhiệt tình giúp đỡ.
Nha dịch thấy sư gia nhiệt tình như thế thì lại nghĩ đến thái độ không tốt của mình nên cặp chân bắt đầu run rẩy.
Hắn thầm mắng mình ở trong mình là tại sao lại không có mắt nhìn như vậy.
Có sư gia giúp một tay nên hiệu suất làm việc rất cao. Nhược Vi thầm nghĩ nếu đối với người không có tiền mà họ cũng làm việc nhanh như vậy thì dân chúng đã bớt khổ rồi.
Sau khi làm xong thủ tục thì sư gia tiễn mọi người ra tận cửa nha môn. Nhược Vi nháy mắt bảo Liễu Vượng lén đưa cho su gia mười hai lượng bạc, lúc đầu ông ta từ chối nhưng sau đó cũng cầm lấy.
Mười hai lượng bạc là bổng lộc một năm của ông ta. Sau khi nhận bạc, ông ta thầm nói với mình là sau này phải làm tốt việc của Vi các, nhất định là họ sẽ đối đại tốt với mình.
Ông ta nói nếu sau này có việc thì nhớ tới nha môn tìm ông, Liễu Vượng khách sáo nói nhất định sẽ như vậy.
Trưởng thôn lại một lần nữa thấy được năng lực của Nhược Vi, người có thể làm cho sư gia khép nép như vậy thì chẳng được mấy người.
Người bình thường nếu có thể nói chuyện với dịch nha cũng đủ làm cho người ta hâm mộ, nói chi là Nhược Vi còn nói chuyện được với sư gia.
Mặc dù Nhược Vi không nói câu nào với sư gia nhưng trong mắt trưởng thôn thì không có gì khác nhau. Vì ông ta biết Liễu Vượng là người của Nhược Vi.
Sư gia cũng không biết, chủ yếu là vỉ Nhược Vi còn là một tiểu cô nương, ai lại đi chú ý tới chứ.
Đến lúc ông ta chú ý tới Nhược Vi thì nàng đã là người giàu có, khó gặp mặt rồi.
Nắm được khế ước trong tay, Nhược Vi sai Liễu Phong tặng lễ vật cho trưởng thôn, cảm tạ ông đã giúp một tay. Trưởng thôn nhận lễ vật mà xúc động không thôi.
Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, Nhược Vi lại làm được một chuyện lớn.
Trưởng thôn thấy Nhược Vi tặng lễ vật cho mình nên cảm thấy rất hả hê. Bây giờ nhà Nhược Vi không thể so với trước kia nên ông ta có thể nhận được lễ vật của nàng thì cũng đã làm cho người khác hâm mộ.
Sau khi về nhà, Nhược Vi tìm Quái lão đầu, nói cho ông ta biết kế hoạch của nàng, để ông ta giúp nàng xem xét ngọn núi phía sau, tìm cách thỏa đáng nhất để tiến hành kế hoạch.
Quái lão đầu thấy Nhược Vi muốn cầu cạnh mình thì đắc chí một hồi lâu mới đồng ý giúp một tay.
Nên bây giờ chỉ cần sắp xếp người là xong. Mọi chuyện vẫn còn đang ở giai đoạn đầu nên Nhược Vi tự mình làm hết mọi chuyện.
Nhược Vi có kế hoạch bồi dưỡng hộ vệ nhưng trong nhà lại không có chỗ, với lại như vậy thì quá lộ liễu. Cho nên nàng đang cần một nơi kín đáo.
Nhược Vi nhìn trúng ngọn núi phía sau nhà, nàng từng nghe trưởng thôn nói qua, ngọn núi đó không có chủ, chỉ cần chi cho huyện nha một ít lượng bạc là xong.
Nàng nghĩ ngọn núi này ở phía sau nhà mình, xung quanh lại ít người, rất thuận lợi cho công việc của nàng.
Hôm sau, Nhược Vi liền mang theo Liễu Vượng đi cùng trưởng thôn đến huyện nha làm thủ tục.
Đến huyện nha, trưởng thôn tìm nha dịch lần trước giúp một tay. Nhược Vi bảo Liễu Vượng cho người kia ba lượng bạc, có tiền thì thái độ của người đó cũng tốt hơn.
Nhược Vi nghĩ có tiền thì dễ bàn chuyện hơn nên nàng càng muốn kiếm thêm nhiều tiền.
Trên đường vào huyện nha thì đụng phải sư gia của huyện lệnh. Vị sư gia này biết Liễu Vượng là người của Vi các nên đi qua chào hỏi, thái độ rất tốt.
Nha dịch cầm tiền của Nhược Vi thấy thái độ của sư gia như thế thì càng thêm kính trọng Nhược Vi mấy phần. Nhưng trong lòng thì lại nghĩ thầm là có nên trả lại bạc cho người ta không.
Vị sư gia kia biết chủ của Liễu Vượng muốn mua lại ngọn núi thì rất nhiệt tình giúp đỡ.
Nha dịch thấy sư gia nhiệt tình như thế thì lại nghĩ đến thái độ không tốt của mình nên cặp chân bắt đầu run rẩy.
Hắn thầm mắng mình ở trong mình là tại sao lại không có mắt nhìn như vậy.
Có sư gia giúp một tay nên hiệu suất làm việc rất cao. Nhược Vi thầm nghĩ nếu đối với người không có tiền mà họ cũng làm việc nhanh như vậy thì dân chúng đã bớt khổ rồi.
Sau khi làm xong thủ tục thì sư gia tiễn mọi người ra tận cửa nha môn. Nhược Vi nháy mắt bảo Liễu Vượng lén đưa cho su gia mười hai lượng bạc, lúc đầu ông ta từ chối nhưng sau đó cũng cầm lấy.
Mười hai lượng bạc là bổng lộc một năm của ông ta. Sau khi nhận bạc, ông ta thầm nói với mình là sau này phải làm tốt việc của Vi các, nhất định là họ sẽ đối đại tốt với mình.
Ông ta nói nếu sau này có việc thì nhớ tới nha môn tìm ông, Liễu Vượng khách sáo nói nhất định sẽ như vậy.
Trưởng thôn lại một lần nữa thấy được năng lực của Nhược Vi, người có thể làm cho sư gia khép nép như vậy thì chẳng được mấy người.
Người bình thường nếu có thể nói chuyện với dịch nha cũng đủ làm cho người ta hâm mộ, nói chi là Nhược Vi còn nói chuyện được với sư gia.
Mặc dù Nhược Vi không nói câu nào với sư gia nhưng trong mắt trưởng thôn thì không có gì khác nhau. Vì ông ta biết Liễu Vượng là người của Nhược Vi.
Sư gia cũng không biết, chủ yếu là vỉ Nhược Vi còn là một tiểu cô nương, ai lại đi chú ý tới chứ.
Đến lúc ông ta chú ý tới Nhược Vi thì nàng đã là người giàu có, khó gặp mặt rồi.
Nắm được khế ước trong tay, Nhược Vi sai Liễu Phong tặng lễ vật cho trưởng thôn, cảm tạ ông đã giúp một tay. Trưởng thôn nhận lễ vật mà xúc động không thôi.
Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, Nhược Vi lại làm được một chuyện lớn.
Trưởng thôn thấy Nhược Vi tặng lễ vật cho mình nên cảm thấy rất hả hê. Bây giờ nhà Nhược Vi không thể so với trước kia nên ông ta có thể nhận được lễ vật của nàng thì cũng đã làm cho người khác hâm mộ.
Sau khi về nhà, Nhược Vi tìm Quái lão đầu, nói cho ông ta biết kế hoạch của nàng, để ông ta giúp nàng xem xét ngọn núi phía sau, tìm cách thỏa đáng nhất để tiến hành kế hoạch.
Quái lão đầu thấy Nhược Vi muốn cầu cạnh mình thì đắc chí một hồi lâu mới đồng ý giúp một tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.