Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ
Chương 3: Tuỳ thân không gian
Thượng Quan Hinh
01/07/2014
Đi về phía trước, cẩn thận lắng nghe tiếng động chung quanh, "A, hình như là tiếng nước" vui mừng đi về phía có tiếng nước. Đi đến đằng trước, wow, có một đầm nước nhỏ, nước không sâu lắm, còn có mấy con cá bơi qua bơi lại, nước rất trong, cầm trên tay một chiếc lá lớn rửa sạch sẽ, múc chút nước uống, ngọt thật! Nước không qua xử lý uống ngon thật! Còn muốn uống thêm chút nữa, không nghĩ đến bàn tay đập xuống, đụng rách da để lại chút máu, trên bàn tay có mộtcái bớt, chỗ bị rách chính là chỗ có cái bớt đó.
Cẩn thận chấm một chút nước rửa nơi bị rách đó, đột nhiên đầu choáng váng, lúc mở mắt ra thì thấy mình ở một nơi xa lạ, ngẩng đầu nhìn lên, bốn phía đều là cây cối gì đó, có lúa nước, cây ăn quả vân vân còn rất lớn, có mấy chục mẫu lớn nhỏ nữa! Cách đó không xa, còn có một túp lều nhỏ, còn có một cái ao, chẳng lẽ, đây chính là những thứ mà trong tiểu thuyết xuyên không nói là tuỳ thân không gian sao?
Không thể nào, chẳng lẽ mình cũng cẩu huyết một phen rồi sao, nếu nói như vậy thì quá tốt rồi, có thứ này ở trên tay, cuộc sống sau này của mình có thể không tốt sao! Nhưng làm thế nào để đi ra ngoài, chẳng lẽ dùng ý niệm khống chế ư, tâm trạng hơi động, ta muốn đi ra ngoài, quả nhiên là như vậy, mình đang ở tại chỗ.
Tuy rằng còn muốn đi vào nhìn một chút nữa, nhưng sợ Đào Đào và Thụy ca sợ nên về sớm một chút, cẩn thận lấy nước vào trên mặt lá cây, đi về thôi, trong đầu một đường nghĩ tới chuyện không gian.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau lại nhìn, đây là nấm dại đệ và ca ca tìm được đấy!" Gương mặt Đào Đào lộ ra vẻ cầu khen ngợi."Ừhm Đào Đào và Thuỵ ca giỏi thật, mau lại uống nước đi" Uống nước xong, trên gương mặt nhỏ bé mỗi người hôn một cái, Thụy ca còn biết xấu hổ rồi sao! Khuôn mặt nhỏ bé đỏ rực, thật đáng yêu, bình thường Thụy ca luôn biểu hiện vẻ trưởng thành sớm, làm hại nàng muốn phát huy phát tình thân tỷ đệ cũng không có cơ hội, như bộ dáng bây giờ thật sự là yêu chết đi được!
"Tốt lắm, chúng ta trở về đi thôi, " hiện tại có vật không gian này ở trên tay, nàng cũng không lo lắng, phải vì sau này tính toán thật tốt, những chuyện này trước hết không vội, dù sao có ăn, đến lúc đó kiếm tiền, mua một ít gà, vịt nhỏ đem về nuôi, mua thêm cá con, trong không gian cũng nuôi một ít, hi vọng không gian này cùng với những không gian thấy trong tiểu thuyết trước kia mang tính giống nhau, như vậy thì có lẽ nước trong cái ao nhỏ bên trong không gian kia chắc cũng có ích, theo như quy tắc không gian mà nói, thời gian bên trong dài hơi so với bên ngoài. Cho nên, ta có thể làm được nhiều việc, thật là càng nghĩ càng hưng phấn, thật muốn mau chóng đi vào nghiệm chứng một chút có phải hay không như mình nghĩ.
Một đường trái lo phải nghĩ trở về nhà, đem đồ vật để xuống, lúc này cũng không có gì chuyện quan trọng, dứt khoát để Đào Đào và Thụy ca chơi đùa, lúc này mới giờ Mùi, cách bữa ăn tối vẫn còn sớm.
"Đào Đào, Thụy ca, hiện tại tỷ tỷ dọn dẹp một chút trong nhà, không cần các đệ giúp một tay, các đệ đi chơi đi nhưng không thể đi xa."
"Không cần, tỷ tỷ, đệ giúp tỷ đi kiếm một chút củi, trong nhà cũng hết rồi !"
Ai! Ta đây cá đầu gỗ, quả thật không lo việc nhà không biết gạo củi mắc, "Ừhm, vậy thì ở xung quanh đây thôi, đừng đi xa quá, đợi lát nữa tỷ tỷ sẽ kêu các đệ về dùng cơm."
"Dạ, tỷ tỷ, vậy ta cùng đệ đệ phải đi phía sau nhà, lúc nãy trở về đệ thấy nơi đó có phơi củi!"
"Ai, tỷ tỷ ta đây còn phải cố gắng nhiều, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa! Đừng có chuyện gì cũng phải để người làm đệ đệ là Thuỵ ca này đến nhắc nhở người làm tỷ tỷ như ta đây, nghĩ đến cảm thấy chua xót."
Đào Đào và Thụy ca đi kiếm củi, Nhược Vi nghĩ cũng phải dọn dẹp nhà lại một chút, trước kia chủ nhân của thân thể này mặc dù cũng rất chăm sóc hai người đệ đệ, nhưng là dù sao nguyên chủ vẫn là một đứa trẻ, không giống như nàng là một linh hồn ba mươi tuổi, chuyện gì cũng phải suy tính, huống chi còn phải đối mặt với những thân thích sài lang hổ báo kia trong gây khó khăn cũng rất không dễ dàng, trong nhà cũng không có thể sửa sang lại tốt hơn, có thể được như vậy là tốt rồi, dù sao cũng không khó coi lắm, chỉ là có chút lộn xộn.
Quét dọn căn nhà từ trong ra ngoài xong, sắp xếp lại đồ vật cho hợp lý, bày biện đẹp mắt, mặc dù chỉ là những...món đồ kia, ít nhất nhìn thoải mái một chút, được rồi, Nhược Vi rất thích sạch sẽ, bất quá nhìn sạch sẽ thì ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái!
Sau khi sửa sang lại mọi thử, nhìn thời gian vẫn còn tương đối sớm, Thụy ca bọn họ sao còn chưa trở về nữa!
Đến gian phòng, đem cửa đóng lại, trái tim nhảy loạn bùm bùm, thật sợ tất cả chỉ là một giấc mộng, nếu thật như vậy, mình nên làm như thế nào ! ! !
Giống như lúc ở chân núi, ý niệm vừa động, vào, từ từ mở hai mắt ra, tất cả trước mắt nói cho Nhược Vi biết tất cả đều là thật, cho tới bây giờ cũng không có vui mừng qua như vậy, đây vốn là về sau sống yên phận, mình không trông cậy vào cái này để phát tài, nhưng hi vọng vào thời điểm mấu chốt nhất có thể bảo vệ được một nhà là tốt rồi, cho nên cái này tạm thời là bí mật của riêng mình.
Hiện tại như là đã tiến vào, vậy thì phải đi chung quanh dạo một chút, kế hoạch trồng trọt gì đó bên trong cũng trù tính xong rồi, đặc biệt phân thành từng loại, các loại cây ăn quả ở một bên, các loại rau cải ở một bên, trời ạ, lại còn có thêm một đống ruộng thuốc nữa, giàu to rồi, giàu to rồi, , , , ở giữa là một ruộng lúa nước chừng mười mẫu lớn nhỏ, lúa vàng tươi, hạt tròn trịa, chỉ là mình một mình thì làm sao thu dọn xong, nghĩ đến mình là dùng ý niệm tiến vào, nói không chừng cái này cũng có thể dụng ý niệm đấy?
Thử một chút xem! Trong nội tâm khẽ động, thu, tất cả trước mắt khiến Nhược Vi vừa mừng vừa sợ, kinh hãi là tất cả trước mắt giống như mơ, vui mừng chính là thì ra khống chế không gian thật sự là dùng ý niệm, thật tốt, cuộc sống sau này sẽ được bảo đảm!
Lúa trong đất không thấy, mà nhìn bên ngoài phòng nhỏ chất đầy bao bố chứa lúa, chẳng lẽ trong phòng có túi to sao? Mang theo nghi ngờ đi vào trong phòng nhỏ, nhìn bốn phía, bên trong tổng cộng có bốn phòng nhỏ, còn có một phòng bếp nhỏ, một vật lẫn lộn, bao bố chính là để chỗ đó trước mặt. Gian phòng thứ nhất tương đối lớn, hẳn là phòng ngủ, chỉ thấy một chiếc giường gỗ bên trong, hai cái ghế bành, có chăn bông trên giường, xem ra gọn gàng sạch sẽ, mặt đất không nhiễm một hạt bụi.
Mặt khác hai gian phòng khác chắc là phòng khách, gian phòng cuối cùng là thư phòng, bên trong có một giá sách to, bày đầy bộ sách, còn có một bàn đọc sách to, trên bàn có giấy và bút mực để sẵn. Không biết không gian này là như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ đang trong trên tay của mình, nói vậy thì nó chính là của mình.
Cầm lên một quyển sách mở ra xem, bên trong là kiểu chữ phồn thể, trên căn bản cũng biết, tiện tay cầm một quyển sách lại là một quyển sử ký, bên trong giới thiệu tất cả lịch sử từ trước đến nay về đại lục này, và một chút tập tục phong thổ của quốc gia này.
Nơi Nhược Vi đang ở là một vương triều không có thật, xung quanh có ba quốc gia lớn như hổ rình mồi, chỉ là, Tứ Quốc thực lực đều khá mạnh cho nên vẫn luôn nổi lên kiềm chế lẫn nhau, cho tới bây giờ còn chưa có chiến tranh lớn xảy ra, tiểu đả tiểu nháo (mô tả quy mô nhỏ triển khai công tác) là phải có, ngươi dò xét ta...ta dò xét ngươi, mỗi quốc gia đều muốn trở thành ông trùm, nhưng đáng tiếc chính là không có người nào có quyết tâm, cho nên, dân chúng mỗi quốc gia đều vẫn tương đối có hi vọng, dù sao ai cũng không muốn ở kiếm ăn trong thời loạn lạc chiến tranh!
Nhìn nội dung giới thiệu sơ lược bên trong, Nhược Vi tổng kết ra một vài quan điểm, đầu tiên, quốc gia chỗ Nhược Vi ở là này quốc gia có thực lực kinh tế mạnh nhất trong bốn quốc gia, bởi vì nơi Nhược Vi hiện có khí hậu ẩm ướt, bèo xanh tươi tốt, đất đai phì nhiêu, có mấy thành là sinh lương thực cả vùng.
Tiếp theo, quốc gia này người yêu văn nhiều hơn so vơi yêu võ, cho nên người thống trị quốc gia này nhất định sẽ trọng dụng người có văn, trong chuyện này Nhược Vi nghĩ dù sao cũng không liên quan gì đến mình!
Cho nên, chuyện này đối với Nhược Vi mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, tạm thời có thể bỏ qua không tính, chỉ là nếu biết chữ vẫn là rất quan trọng, không thể làm người mù chữ. Thứ ba, quốc gia chỗ Nhược Vi hiện nay người thống trị chính trực tráng niên, tạm thời triều đại sẽ không trải qua thay đổi gì, nói cách khác tạm thời sẽ không có hỗn loạn, là thời gian mình phát triển gia nghiệp.
Không biết trong phòng nhỏ tại sao lại có những thứ đồ này, cũng không thấy có giới thiệu đồ vật không gian này, tất cả đều do mình kiếm, không biết lai lịch của nó. Chỉ là, Nhược Vi nghĩ thầm, nếu mình có thể đi vào, có thể phát hiện ra không gian này, có lẽ là do mình có duyên với nó, cho nên ta muốn sống ở đâu thì yên ở đấy đi!
Dụng ý niệm xử lý khoảng trống ở dưới lúa nước tốt xong, lắc mình ra khỏi không gian, nhìn ánh sáng bên ngoài, nghĩ đến đi vào không lâu.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau ra đây, " Mới ra không gian liền nghe được tiếng Đào Đào gọi mình, ra ngoài thật đúng thời điểm, Ờ! Tỷ tỷ nghe được, ra đây.
Mở cửa phòng đi ra ngoài, bên ngoài Đào Đào và Thụy ca, đã bày những bó củi nhặt được ra, trong tay Đào Đào còn cầm một đóa hoa dại."Tỷ tỷ, Thụy ca và Đào Đào nhặt giỏi lắm đó, để ở bên ngoài phơi được không? Đi đâu rồi, Đào Đào và Thụy ca thật có thể làm."
Đi tới bên cạnh bọn hắn, trên khuôn mặt nhỏ bé mỗi người hôn một cái, Đào Đào vui mừng cười ha ha, mà Thụy ca không quen loại thân mật này, nhưng lại cảm thấy trong lòng ấm áp, chỉ là khuôn mặt nhỏ bé còn trở nên hồng hơn, rất đáng yêu.
Nhìn từng đống củi sắp xếp gọn, trong lòng cảm giác ngọt! Tỷ tỷ có đệ đệ thật hạnh phúc! Tỷ tỷ có hai người đệ đệ là niềm hạnh phúc nhất! ! !
Cẩn thận chấm một chút nước rửa nơi bị rách đó, đột nhiên đầu choáng váng, lúc mở mắt ra thì thấy mình ở một nơi xa lạ, ngẩng đầu nhìn lên, bốn phía đều là cây cối gì đó, có lúa nước, cây ăn quả vân vân còn rất lớn, có mấy chục mẫu lớn nhỏ nữa! Cách đó không xa, còn có một túp lều nhỏ, còn có một cái ao, chẳng lẽ, đây chính là những thứ mà trong tiểu thuyết xuyên không nói là tuỳ thân không gian sao?
Không thể nào, chẳng lẽ mình cũng cẩu huyết một phen rồi sao, nếu nói như vậy thì quá tốt rồi, có thứ này ở trên tay, cuộc sống sau này của mình có thể không tốt sao! Nhưng làm thế nào để đi ra ngoài, chẳng lẽ dùng ý niệm khống chế ư, tâm trạng hơi động, ta muốn đi ra ngoài, quả nhiên là như vậy, mình đang ở tại chỗ.
Tuy rằng còn muốn đi vào nhìn một chút nữa, nhưng sợ Đào Đào và Thụy ca sợ nên về sớm một chút, cẩn thận lấy nước vào trên mặt lá cây, đi về thôi, trong đầu một đường nghĩ tới chuyện không gian.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau lại nhìn, đây là nấm dại đệ và ca ca tìm được đấy!" Gương mặt Đào Đào lộ ra vẻ cầu khen ngợi."Ừhm Đào Đào và Thuỵ ca giỏi thật, mau lại uống nước đi" Uống nước xong, trên gương mặt nhỏ bé mỗi người hôn một cái, Thụy ca còn biết xấu hổ rồi sao! Khuôn mặt nhỏ bé đỏ rực, thật đáng yêu, bình thường Thụy ca luôn biểu hiện vẻ trưởng thành sớm, làm hại nàng muốn phát huy phát tình thân tỷ đệ cũng không có cơ hội, như bộ dáng bây giờ thật sự là yêu chết đi được!
"Tốt lắm, chúng ta trở về đi thôi, " hiện tại có vật không gian này ở trên tay, nàng cũng không lo lắng, phải vì sau này tính toán thật tốt, những chuyện này trước hết không vội, dù sao có ăn, đến lúc đó kiếm tiền, mua một ít gà, vịt nhỏ đem về nuôi, mua thêm cá con, trong không gian cũng nuôi một ít, hi vọng không gian này cùng với những không gian thấy trong tiểu thuyết trước kia mang tính giống nhau, như vậy thì có lẽ nước trong cái ao nhỏ bên trong không gian kia chắc cũng có ích, theo như quy tắc không gian mà nói, thời gian bên trong dài hơi so với bên ngoài. Cho nên, ta có thể làm được nhiều việc, thật là càng nghĩ càng hưng phấn, thật muốn mau chóng đi vào nghiệm chứng một chút có phải hay không như mình nghĩ.
Một đường trái lo phải nghĩ trở về nhà, đem đồ vật để xuống, lúc này cũng không có gì chuyện quan trọng, dứt khoát để Đào Đào và Thụy ca chơi đùa, lúc này mới giờ Mùi, cách bữa ăn tối vẫn còn sớm.
"Đào Đào, Thụy ca, hiện tại tỷ tỷ dọn dẹp một chút trong nhà, không cần các đệ giúp một tay, các đệ đi chơi đi nhưng không thể đi xa."
"Không cần, tỷ tỷ, đệ giúp tỷ đi kiếm một chút củi, trong nhà cũng hết rồi !"
Ai! Ta đây cá đầu gỗ, quả thật không lo việc nhà không biết gạo củi mắc, "Ừhm, vậy thì ở xung quanh đây thôi, đừng đi xa quá, đợi lát nữa tỷ tỷ sẽ kêu các đệ về dùng cơm."
"Dạ, tỷ tỷ, vậy ta cùng đệ đệ phải đi phía sau nhà, lúc nãy trở về đệ thấy nơi đó có phơi củi!"
"Ai, tỷ tỷ ta đây còn phải cố gắng nhiều, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa! Đừng có chuyện gì cũng phải để người làm đệ đệ là Thuỵ ca này đến nhắc nhở người làm tỷ tỷ như ta đây, nghĩ đến cảm thấy chua xót."
Đào Đào và Thụy ca đi kiếm củi, Nhược Vi nghĩ cũng phải dọn dẹp nhà lại một chút, trước kia chủ nhân của thân thể này mặc dù cũng rất chăm sóc hai người đệ đệ, nhưng là dù sao nguyên chủ vẫn là một đứa trẻ, không giống như nàng là một linh hồn ba mươi tuổi, chuyện gì cũng phải suy tính, huống chi còn phải đối mặt với những thân thích sài lang hổ báo kia trong gây khó khăn cũng rất không dễ dàng, trong nhà cũng không có thể sửa sang lại tốt hơn, có thể được như vậy là tốt rồi, dù sao cũng không khó coi lắm, chỉ là có chút lộn xộn.
Quét dọn căn nhà từ trong ra ngoài xong, sắp xếp lại đồ vật cho hợp lý, bày biện đẹp mắt, mặc dù chỉ là những...món đồ kia, ít nhất nhìn thoải mái một chút, được rồi, Nhược Vi rất thích sạch sẽ, bất quá nhìn sạch sẽ thì ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái!
Sau khi sửa sang lại mọi thử, nhìn thời gian vẫn còn tương đối sớm, Thụy ca bọn họ sao còn chưa trở về nữa!
Đến gian phòng, đem cửa đóng lại, trái tim nhảy loạn bùm bùm, thật sợ tất cả chỉ là một giấc mộng, nếu thật như vậy, mình nên làm như thế nào ! ! !
Giống như lúc ở chân núi, ý niệm vừa động, vào, từ từ mở hai mắt ra, tất cả trước mắt nói cho Nhược Vi biết tất cả đều là thật, cho tới bây giờ cũng không có vui mừng qua như vậy, đây vốn là về sau sống yên phận, mình không trông cậy vào cái này để phát tài, nhưng hi vọng vào thời điểm mấu chốt nhất có thể bảo vệ được một nhà là tốt rồi, cho nên cái này tạm thời là bí mật của riêng mình.
Hiện tại như là đã tiến vào, vậy thì phải đi chung quanh dạo một chút, kế hoạch trồng trọt gì đó bên trong cũng trù tính xong rồi, đặc biệt phân thành từng loại, các loại cây ăn quả ở một bên, các loại rau cải ở một bên, trời ạ, lại còn có thêm một đống ruộng thuốc nữa, giàu to rồi, giàu to rồi, , , , ở giữa là một ruộng lúa nước chừng mười mẫu lớn nhỏ, lúa vàng tươi, hạt tròn trịa, chỉ là mình một mình thì làm sao thu dọn xong, nghĩ đến mình là dùng ý niệm tiến vào, nói không chừng cái này cũng có thể dụng ý niệm đấy?
Thử một chút xem! Trong nội tâm khẽ động, thu, tất cả trước mắt khiến Nhược Vi vừa mừng vừa sợ, kinh hãi là tất cả trước mắt giống như mơ, vui mừng chính là thì ra khống chế không gian thật sự là dùng ý niệm, thật tốt, cuộc sống sau này sẽ được bảo đảm!
Lúa trong đất không thấy, mà nhìn bên ngoài phòng nhỏ chất đầy bao bố chứa lúa, chẳng lẽ trong phòng có túi to sao? Mang theo nghi ngờ đi vào trong phòng nhỏ, nhìn bốn phía, bên trong tổng cộng có bốn phòng nhỏ, còn có một phòng bếp nhỏ, một vật lẫn lộn, bao bố chính là để chỗ đó trước mặt. Gian phòng thứ nhất tương đối lớn, hẳn là phòng ngủ, chỉ thấy một chiếc giường gỗ bên trong, hai cái ghế bành, có chăn bông trên giường, xem ra gọn gàng sạch sẽ, mặt đất không nhiễm một hạt bụi.
Mặt khác hai gian phòng khác chắc là phòng khách, gian phòng cuối cùng là thư phòng, bên trong có một giá sách to, bày đầy bộ sách, còn có một bàn đọc sách to, trên bàn có giấy và bút mực để sẵn. Không biết không gian này là như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ đang trong trên tay của mình, nói vậy thì nó chính là của mình.
Cầm lên một quyển sách mở ra xem, bên trong là kiểu chữ phồn thể, trên căn bản cũng biết, tiện tay cầm một quyển sách lại là một quyển sử ký, bên trong giới thiệu tất cả lịch sử từ trước đến nay về đại lục này, và một chút tập tục phong thổ của quốc gia này.
Nơi Nhược Vi đang ở là một vương triều không có thật, xung quanh có ba quốc gia lớn như hổ rình mồi, chỉ là, Tứ Quốc thực lực đều khá mạnh cho nên vẫn luôn nổi lên kiềm chế lẫn nhau, cho tới bây giờ còn chưa có chiến tranh lớn xảy ra, tiểu đả tiểu nháo (mô tả quy mô nhỏ triển khai công tác) là phải có, ngươi dò xét ta...ta dò xét ngươi, mỗi quốc gia đều muốn trở thành ông trùm, nhưng đáng tiếc chính là không có người nào có quyết tâm, cho nên, dân chúng mỗi quốc gia đều vẫn tương đối có hi vọng, dù sao ai cũng không muốn ở kiếm ăn trong thời loạn lạc chiến tranh!
Nhìn nội dung giới thiệu sơ lược bên trong, Nhược Vi tổng kết ra một vài quan điểm, đầu tiên, quốc gia chỗ Nhược Vi ở là này quốc gia có thực lực kinh tế mạnh nhất trong bốn quốc gia, bởi vì nơi Nhược Vi hiện có khí hậu ẩm ướt, bèo xanh tươi tốt, đất đai phì nhiêu, có mấy thành là sinh lương thực cả vùng.
Tiếp theo, quốc gia này người yêu văn nhiều hơn so vơi yêu võ, cho nên người thống trị quốc gia này nhất định sẽ trọng dụng người có văn, trong chuyện này Nhược Vi nghĩ dù sao cũng không liên quan gì đến mình!
Cho nên, chuyện này đối với Nhược Vi mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, tạm thời có thể bỏ qua không tính, chỉ là nếu biết chữ vẫn là rất quan trọng, không thể làm người mù chữ. Thứ ba, quốc gia chỗ Nhược Vi hiện nay người thống trị chính trực tráng niên, tạm thời triều đại sẽ không trải qua thay đổi gì, nói cách khác tạm thời sẽ không có hỗn loạn, là thời gian mình phát triển gia nghiệp.
Không biết trong phòng nhỏ tại sao lại có những thứ đồ này, cũng không thấy có giới thiệu đồ vật không gian này, tất cả đều do mình kiếm, không biết lai lịch của nó. Chỉ là, Nhược Vi nghĩ thầm, nếu mình có thể đi vào, có thể phát hiện ra không gian này, có lẽ là do mình có duyên với nó, cho nên ta muốn sống ở đâu thì yên ở đấy đi!
Dụng ý niệm xử lý khoảng trống ở dưới lúa nước tốt xong, lắc mình ra khỏi không gian, nhìn ánh sáng bên ngoài, nghĩ đến đi vào không lâu.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau ra đây, " Mới ra không gian liền nghe được tiếng Đào Đào gọi mình, ra ngoài thật đúng thời điểm, Ờ! Tỷ tỷ nghe được, ra đây.
Mở cửa phòng đi ra ngoài, bên ngoài Đào Đào và Thụy ca, đã bày những bó củi nhặt được ra, trong tay Đào Đào còn cầm một đóa hoa dại."Tỷ tỷ, Thụy ca và Đào Đào nhặt giỏi lắm đó, để ở bên ngoài phơi được không? Đi đâu rồi, Đào Đào và Thụy ca thật có thể làm."
Đi tới bên cạnh bọn hắn, trên khuôn mặt nhỏ bé mỗi người hôn một cái, Đào Đào vui mừng cười ha ha, mà Thụy ca không quen loại thân mật này, nhưng lại cảm thấy trong lòng ấm áp, chỉ là khuôn mặt nhỏ bé còn trở nên hồng hơn, rất đáng yêu.
Nhìn từng đống củi sắp xếp gọn, trong lòng cảm giác ngọt! Tỷ tỷ có đệ đệ thật hạnh phúc! Tỷ tỷ có hai người đệ đệ là niềm hạnh phúc nhất! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.