Tiểu Thư, Anh Là Đàn Ông Sao?

Chương 15: Chương 14. Đá bóng

Tô Lưu

21/07/2016

Lâm Mạt Nhiên thực sự không thể tin được những gì mà lỗ tai mình vừa nghe thấy, cô còn tưởng rằng mình ăn sáng chưa đủ no nên bị tụt huyết áp, cho nên ảnh hưởng đến lỗ tai cô, khiến nó bị ù. Chu Hi này không biết từ nơi nào mà lại nhảy ra đây thăm dò số điện thoại của Kỉ Vân Khởi từ cô? Một tên đàn ông lại hỏi xin số điện thoại của một tên đàn ông khác từ một người phụ nữ, bọn họ mới chỉ gặp mặt nhau có một lần, thậm chí còn chưa tính là bạn bè, thế thì muốn số điện thoại làm gì chứ?

Nhưng Lâm Mạt Nhiên lập tức phát hiện, đây cũng không phải là ảo giác của cô, mà là một chuyện thật sự có tồn tại. Vẻ mặt Chu Hi thành khẩn, thành khẩn đến mức khiến người ta không đành lòng cự tuyệt, dường như không nói cho anh ta biết thì chính là phạm vào tội tày đình vậy. Lâm Mạt Nhiên lùi về sau một bước nhỏ, không dám tin hỏi:

“Chu, anh Chu, vừa rồi là anh nói phải không?”

“Đúng thế. Cô có số di động của hắn hay không?”

“Không có.” Lâm Mạt Nhiên tức giận nói. Đừng nói là cô không có, cho dù có thì cô cũng không có khả năng nói cho anh ta biết được. Gần đây, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, cô cũng không muốn vì Chu Hi mà xảy ra mâu thuẫn với Kỉ Vân Khởi, cuối cùng lại gây họa cho chính bản thân mình.

Chu Hi nghe được câu trả lời của cô, có chút thất vọng, do dự không chịu đi, chân cọ đi cọ lại trên mặt đất lại ấp a ấp úng nói: “Cô Lâm, tôi, tôi không có ác ý gì. Tôi chỉ có chút chuyện muốn nói cùng anh Kỉ, nếu cô có số của anh ta thì có thể cho tôi hay không? Tôi cam đoan, tôi sẽ không nói cho anh ta biết là cô đã cho tôi số điện thoại.”

“Nhưng mà tôi thật sự không có. Thật ra tôi và anh ta cũng không thân quen lắm, chỉ mới gặp mặt vài lần mà thôi, ngay đến bạn bè cũng không phải. Chuyện này thực sự tôi không thể giúp anh được. Ngại quá, tôi bị muộn thật rồi, tôi đi trước nhé.”

Lâm Mạt Nhiên vừa nói vừa lùi lại, đi được vài bước lại không nhịn được mà quay người nhìn thoáng qua, thấy Chu Hi vẫn còn đứng đó, một bộ dạng muốn sống muốn chết, làm gì có chút khí thế nào của một tinh anh trong xã hội, hoàn toàn là bộ dáng đáng khinh của một thanh niên mới lớn. Lâm Mạt Nhiên lui lui, xoay người liền bước nhanh đến công ty, tâm tình cũng tốt hơn, cũng thật muốn quay lại để hỏi Chu Hi rằng rốt cục anh ta muốn tìm Kỉ Vân Khởi để làm gì?

Có điều, dù cô có tâm tư này thì thời gian cũng không cho phép. Nâng tay nhìn đồng hồ thấy chỉ còn ba phút nữa. Lâm Mạt Nhiên giật mình, hận lòng ban chân mình không gắn thêm được cái motor, từ bước chậm mà đổi thành chạy nhanh, một đường chạy đụng phải vài người, trong cái nhìn xem thường của người khác mà chen vào thang máy, thở hồng hộc chạy lên được tầng 10, lúc chống được tay vào cửa thủy tinh thì đã mệt đến mức ngay cả nói cũng không ra hơi.

Mà có như thế thì cô cũng không tránh khỏi việc đi làm muộn. Kim đồng hồ vững vàng dừng ở 9h05p, lúc đẩy cửa vào công ty, các nhân viên mới giống cô đều đang đứng đó đợi chỉ thị, cùng lúc ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều dừng trên người Lâm Mạt Nhiên, nhìn đến mức khiến cô xấu hổ muốn chết, hận không thể đập luôn đầu mình vào cánh cửa thủy tinh.

Được cái từ nhỏ da mặt của cô đã tương đối dày, tuy rằng đến muộn nhưng thái độ không tồi. Mặt cười tươi rói đi vào, miệng lại không ngừng nói ‘thực xin lỗi’. sau đó lại bất động thanh sắc mà tiến vào đội ngũ đang đứng đó, cúi đầu không nói một lời.

Em gái trẻ tuổi phụ trách huấn luyện cũng không nói gì, chỉ nói tiếp chuyện mình đang nói dang dở. Lâm Mạt Nhiên đứng đó có chút chột dạ, ngày đầu tiên đi làm đã đi muộn rồi, khẳng định sẽ lưu lại ấn tượng không tốt, nếu vì chuyện này mà mất việc thì đó nhất định là phúc phận mà Chu Hi ban cho. Vì sao mỗi lần gặp được anh ta cũng đều không có chuyện tốt gì?

Thấp tha thấp thỏm mà nghe lãnh đạo nói chuyện xong, mọi đường đều thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, mỗi người đều được sắp xếp vào vị trí và cương vị riêng. Lâm Mạt Nhiên từ trước đến nay là người đã quen thuộc với công việc, đang chuẩn bị theo mấy nữ sinh đi tìm bàn làm việc của mình thì lại nghe người phụ trách ở phía sau gọi cô lại: “Lâm Mạt Nhiên, cô lưu lại một chút.”

Không xong rồi! Lâm Mạt Nhiên thầm kêu không ổn, công ty này cũng quá nghiêm khắc, mới muộn có năm phút mà cũng không buông tha. Xem ra lúc này cô dù có giữ được công việc thì cũng không tránh khỏi việc bị phê bình.



Lâm Mạt Nhiên ủ rũ, cúi đầu đi qua, không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của người phụ trách, chỉ ngoan ngoãn đi theo cô ấy, đi thẳng vào văn phòng, hai tay giữ chặt góc áo, thấy sao cũng là bộ dạng của cô dâu nhỏ bị bắt nạt, khỏi phải nói là có bao nhiêu oan ức.

Sau khi người phụ trách ngồi xuống, bắt đầu lật tài liệu, chậm rãi lật từng tờ từng tờ một, như là thật nhìn thấy thứ gì đó. Lâm Mạt Nhiên đứng trước bàn làm việc, cảm thấy không được tự nhiên, tim nổi trống ‘thùng thùng’, cũng không biết cô ấy định nói gì. Đợi lúc lâu cũng không thấy người phụ trách nói gì, cô nhịn không được mà ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bàn làm việc, mơ hồ nhìn thấy tài liệu đang được mở ra kia hình như là tư liệu của chính cô, máu lập tức dồn lên não, sợ đến vã mồ hôi hột.

“Kia, chuyện kia, quản lý Lưu, rất xin lỗi. Vì giữ được bát cơm ăn, Lâm Mạt Nhiên chỉ có thể chủ động nhận sai. Cũng không biết nữ thủ trưởng này của cô có chấp nhận lời xin lỗi này hay không, mọi người đều nói cùng giới tính thì thường đẩy nhau, ngộ nhỡ cô ấy lấy cớ này để đuổi cô thì sao, nếu thế Lâm Mạt Nhiên chỉ thiếu nước đi nhảy sông.

Quản lý Lưu ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, cười hỏi: “Cô xin lỗi cái gì?”

“Chuyện kia, buổi sáng tôi đến muộn, thực xin lỗi, tôi cam đoan về sau sẽ không phát sinh chuyện như thế nữa.”

“À, chuyện kia à, cô về sau cũng phải chú ý một chút, hôm nay là ngày đầu tiên, không đánh công. Chốc nữa sẽ phát thẻ nhân viên, nếu cô lại đi muộn nữa thì sẽ bị ghi lại. Hôm nay thì coi như thôi nhưng về sau thì phải cẩn thận một chút.” Quản lý Lưu nói chuyện rất khách khí, hoàn toàn không có dáng vẻ hùng hổ dọa người, lại khiến Lâm Mạt Nhiên có chút ngại ngùng.

Cô ấy lật nhanh vài trang tư liệu về Lâm Mạt Nhiên, sau đó gấp lại, nói: “Lúc trước cô nhận lời mời của bộ phận kinh doanh thực phẩm có phải không?”

“Đúng vậy.”

“Là thế này, hiện tại công ty đang có quyết sách mới, bộ phận nghiên cứu phát triển bên kia thiếu người, hy vọng cô có thể điều chuyển qua đó. Cô thấy có vấn đề gì hay không?”

Mới tới đã bị điều đi? Trong lòng Lâm Mạt Nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất an, cảm giác như mình là một người không được hoan nghênh, bị người đá tới đá lui giống như đá bóng vậy. Nhưng mà cô không có quyền để soi mói, cũng không có quyền để cự tuyệt, trừ bỏ chấp nhận thì hình như cũng không còn lựa chọn nào khác.

Quản lý Lưu hình như cũng nhìn ra suy nghĩ của cô, cười giải thích nói: “Cô đừng hiểu lầm, điều cô đi bộ phận nghiên cứu phát triển không phải là ý của tôi, tôi cũng không có ý định điều cô đi. Trên thực tế, là bộ phận nghiên cứu phát triển chủ động muốn người từ tôi, cô cũng bị bọn họ điểm danh. Có lẽ bọn họ nhìn trúng cô bởi trước kia cô từng làm việc ở Bắc Kinh, có kinh nghiệm, cảm thấy cô có thể đảm nhận được vị trí đó, nên mới muốn chuyển cô qua đó.”

“Quản lý, tôi không có ý kiến, đi bộ phận nào cũng được.” Chỉ cần không đuổi việc, Lâm Mạt Nhiên cảm thấy đi đâu cũng không sao cả. Cô cũng không muốn ngày ngày ở nhà rồi lại sống bằng tiền tiết kiệm, nghỉ việc xong thì quá rảnh rỗi, ở nhà vài ngày thì còn được, về lâu về dài thì sẽ không ổn. Cô đã không có người muốn, không có một mối tình oanh oanh liệt liệt, nếu ngay cả việc làm cũng không có thì không khỏi thê thảm quá. Độc lập về kinh tế thì mới có thể trường kì kháng chiến với mẹ cô, bằng không mở miệng ăn của người thì làm sao còn dám phản kháng chứ.

Quản lý Lưu thấy Lâm Mạt Nhiên đồng ý, liền gật đầu, nhấc điện thoại gọi người qua đây dẫn cô đến bộ phận nghiên cứu phát triển ở cách vách, đi gặp quản lý phụ trách huấn luyện. Lâm Mạt Nhiên cảm thấy, lúc mình rời khỏi văn phòng mấy đồng nghiệp mới đều đứng ở nơi nào đó đang chỉ trỏ cô, cũng không nghe rõ họ nói cái gì. Giống như cô là loại người bất đồng với người khác, luôn có khả năng gây ra sự chú ý của mọi người.



Không kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Mạt Nhiên theo đồng nghiệp đi vào bộ phận nghiên cứu phát triển, người nơi đó hiển nhiên không nhiều chuyện như bộ phận kinh doanh, khi cô đi vào mọi người đều chuyên chú làm công việc của mình, không ai ngẩng đầu lên mà chú ý cô cũng không có ai châu đầu ghé tai xì xèo nghị luận về cô.

Điều này khiến Lâm Mạt Nhiên có suy nghĩ, xem ra, khó khăn ở bộ phận nghiên cứu phát triển có thể còn hơn bên phía quản lý Lưu, xem nhân viên ở bên này coi, một đám đều giống như liều mạng, thở cũng không dám thở một chút, chỉ sợ quản lý nơi này tương đối soi mói, không dễ lấy lòng.

Mang theo tâm trạng bất an, Lâm Mạt Nhiên đi vào trong phòng làm việc của quản lý, vừa thấy ngồi phía sau bàn làm việc là một người đàn ông thấp bé, cô liền cảm thấy dự cảm của mình chính xác rồi. Người đàn ông trung niên này nhìn qua thì mập mạp, rất dễ nói chuyện nhưng không biết chừng tính tình trong xương so với phụ nữ còn khó nói chuyện hơn, cô lập tức liền nâng cao tinh thần đến mức cao nhất, không dám có chút cảnh giác nào.

Ông chú quản lý trung niên mập mạp kia cười đến thích ý, lại kéo tay Lâm Mạt Nhiên mà hỏi đông hỏi tây, cái gì cũng đều nói được, chỉ có không an bài công việc cụ thể, khiến Lâm Mạt Nhiên tiến thối lưỡng nan, ở ngày đầu tiên đi làm cũng không thể ngồi tám chuyện với sếp cả ngày chứ?

Lâm Mạt Nhiên thật cẩn thận mà ứng phó, nhẫn lại nhẫn, nhẫn không được nữa liền cười mà hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Quản lý, à, công việc của tôi là gì, cần tôi làm việc gì?”

Quản lý béo Lý Long Long vỗ cái ót chẳng có mấy sợi tóc của mình, ha ha cười nói: “Công việc của cô à, chuyện này tôi cũng không rõ lắm.”

“Này…”

“Cô ý à, không phải là tôi điều cô từ bộ phận kinh doanh tới, là người khác phụ trách, còn công việc cụ thể của cô thì phải hỏi hắn, không có quan hệ gì với tôi hết.”

“Hắn? Hắn nào?”

Lâm Mạt Nhiên nhìn quản lý béo cười đến mặt đầy nếp nhắn, nội tâm có cảm giác vô lực, ngay thời điểm cô đang cảm thấy xấu hổ không thôi, thì đột nhiên cửa văn phòng bị ai đó một cước đá văng ra, một bóng người tiến vào, giống như một trận gió mà vọt tới bên người quản lý béo, một mặt nhìn văn tài liệu trong tay, một mặt lại đưa tay đem quản lý béo xách lên, miệng không hờn giận nói: “Ban ngày ban mặt chú không ở phòng chú làm việc lại chạy đến chỗ cháu làm gì? Đến chỗ ngồi của cháu cũng không tha.”

Quản lý béo vẻ mặt lấy lòng, ngoan ngoãn đứng lên, xoa xoa tay nói: “Chú đến tìm cháu nhưng cháu không có ở đây, vừa vặn bộ phận kinh doanh điều chuyển người tới, chú cùng cô ấy nói chuyện một chút. Dù sao thì chú cũng là một quản lý, tìm hiểu công việc nhân viên dưới quyền là chức trách của chú mà.”

Người tới nhíu mày một cái, cười nói: “À, thế chú đã tìm hiểu được những gì rồi?”

“Tạm thời thì chưa có, chú thấy cháu tự mình đến tìm hiểu thì có vẻ tốt hơn.” Quản lý béo vừa nó vừa lui ra ngoài, vài bước liền ra khỏi văn phòng, thuận tay đóng của lại.

Lâm Mạt Nhiên giống như bị ngốc mà đứng như tượng ở nơi đó, hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện, sau đó cảm thấy ót mình bị tập tài liệu đập một cái, tiếp theo liền truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Sao vậy, choáng váng à, hay là vui mừng, hay vẫn là bị dọa đến choáng váng? Nơi này của tôi cũng không tuyển nhân viên có trí lực kém.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư, Anh Là Đàn Ông Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook