Chương 28
Getnhat_Khongthatlong
17/10/2013
Sáng hôm sau, nó bắt đầu đi học lại bình thường, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như mọi hôm nhưng có đều khác lạ là nó có vẻ nhợt nhạt như ko khỏe. Nhớ lại chuyện tối qua, sau khi Zan kéo nó lên phòng và đòi thay băng cho
nó. Nó đã từ chối và nói là có thể tự thay băng được, nhưng Zan cứ nhất
quyết bảo nó ngồi yên cô nàng có thể làm được. Trên đời này ai có thể
hiểu Zan hơn nó chứ, khả năng Zan có thể làm những việc sơ cứu như thể
này hoàn toàn là con số 0, với 1 cô nàng hậu đậu như Zan thì làm sao có
thể.
-" Cậu có thể làm được ko vậy? Hay là để mình tự lạm có vẻ sẽ tốt hơn!". Nó lên tiếng hỏi, cho dù là người lạnh lùng nhưng khi đối mặt với sự sống chết của mình thì sau nó có thể ngồi yên được.
-" Yên tâm! Chẳng lẽ cậu ko tin vào tài năng của tờ hả?". Zan tự tin trả lời lại. Trong khi tay đang bận lấy hợp cứu thương trong tủ y tế ra.
-" Ko phải! Mà cậu có làm việc này bao giờ đâu?". Nó mồ hôi đã bắt đầu ứ ra, vẫn cố gắng tìm cách ngăn cản Zan.
-" Mình đã từng xem người ta làm rồi nên cậu yên tâm!". Zan chắc nịt bước lại phía nó.
-" Xem và làm là 2 chuyện khác nhau!". Nó vẫn cố gắng ngăn cản.
-" Ko nói với cậu nữa! Cậu yên tâm mình sẽ băng bó thật đẹp cho mà. Bây giờ thì xoay người lại!". Zan nói như trấn an nó. Cô nàng đã xem người ta làm trong mấy bộ phim, những chuyện này thì có gì đâu mà khó, cô cũng muốn thử 1 lần.
Nó khẽ nuốt nước bọt và xoay người lại. Zan kéo vai áo nó xuống, 1 miếng băng trắng bây giờ đã nhuộm thành màu đỏ đập vào mắt Zan. Nói thì nói hùng hồn vậy chứ nhưng khi nhìn thấy vết thương trên vai phải của nó Zan lại run run. Cuối cùng kết quả là nguyên chai nước sát trùng đổ ập cả lên vai nó. Để cuối cùng nó lại phải tự mình rửa và băng bó lại. Vết thương đã đỡ nhưng bây giờ lại trầm trọng hơn.
Kết thúc hồi tưởng, nó khẽ đánh mắt nhìn sang Zan đang đi bên cạnh khuôn mặt hối lỗi nhìn nó, đôi mắt to tròn như ngấn lệ, thật là ko ai có thể giận nỗi. Nó khẽ thở dài.
-" Mình xin lỗi mà Yun! Mình Hứa lần sau sẽ ko như vậy nữa!". Zan đưa 3 ngón tay chỉ lên trời làm động tác Hứa.
-" Còn có lần sau?". Nó hỏi giọng điệu lạnh nhạt.
-" Ờ thì....."
-" Hi!". Đang ko biết trả lời nó làm sao thì đột nhiên hắn và Gin xuất hiện gỡ rối cho Zan. Thấy cứu tin của mình Zan nhanh chóng bắt chuyện, chuyển đề tài, khuôn mặt từ hối lỗi chuyển sang vui vẻ lên hẳn.
-" Chào!2 cậu đến rồi à? Đi chung đi.".
-" Cô đi học lại rồi à? Tưởng nghĩ luôn chứ, đang định ăn mừng!". Cậu nói này ko ai khác ngoài hắn. Thật ra trong lòng hắn đang vui lên hắn những ngày qua. Đang định mở miệng " chào mừng cô quay trở lại!" Thì lời nói thốt ra lại biến thành như vậy.
-" Xin lỗi! Đã ko như ý anh muốn!". Nó quay lại vẻ mặt lạnh nhạt mà phun ra từng từ với hắn.
Hắn tự chưởi mình thầm trong lòng. Nhưng giây phút tự kỉ ngắn ngủi của hắn nhanh chóng kết thúc khi " tình địch " của hắn xuất hiện. Vẫn nụ cười thiên thần ngự trị trên môi, phong Thái ung dung bước vào trường . Vẻ đẹp ấy làm ko ít cô nữ sinh ngất tại chỗ. Nhưng nụ cười ấy cành rạng rỡ hơn khi bắt gặp gương mặt quen thuộc của người con gái mình thích. Bước chân nhanh chóng tiến lại nơi đang là trung tâm chú ý của mọi người, Anh đưa tay lên chào, nhưng ánh mắt vẫn chung thuỷ nhìn 1 mình nó. Chính ánh mắt đó càng làm cho nó cảm thấy khó chịu, mới sáng sớm đi học đã toàn gặp những chuyện mình ko ưa.
-" Yun! Em đi học rồi sau? Những ngày qua em nghỉ làm anh cùng ko có hứng thú đi học.". Anh mở miệng nói những lời ngọt ngào, chỉ đối với nó. Thực chất ko phải ngẫu nhiên anh biết nó hôm nay đi học nên đến trường. Vì thật ra anh đã cho người theo dõi nó, nhưng ko hiểu sau mấy hôm trước đột nhiên ko thấy nó suất hiện, hôm nay nó xuất hiện lại nên người của anh mới báo cáo cho anh biết.
" Tôi đã nói là Anh nên dẹp cái nụ cười giả tạo đó rồi mà!". Nó đi lướt qua anh, nhưng đến khi 2 người song song với nhau nó mới nói nhỏ vào tai anh, khiến nụ cười tươi nãy giờ tắt ngắm. Hành động đó của 2 người khiến hắn trong lòng 1 cỗ buồn bực.
Hôm nay lớp nó có giờ thể dục, nên bây giờ nó cùng mọi người đang ra sân tập. Ông thầy thể dục cũng ko khó khăn với lớp này vì đây toàn là những tiểu thư công tử mà ko ai dám đắt tội. Đầu khi phân công Môn tập nữ sẽ tập bóng chuyền còn nam là bóng rỗ thì ông cũng nhàn nhã mà ngồi chơi. Hầu như rất ít học sinh tập luyện, chỉ có những học sinh đang thi đấu chơi với nhau là tập luyện thôi, còn con gái thì ngồi buôn chuyện với nhau. Nó và Zan cũng vậy, vì vai nó đang đau nên ko thể chơi bóng. Từ xa Lyly và Sasa nhìn thấy tụi nó thì ánh mắt ánh lên những tia hận thù, dạo này 2 người ko có làm phiền nó vì sợ Jin, nhưng hôm nay nhìn tụ nó vui vẻ suốt ngày cứ bám theo hắn và Gin thì ko thể nào chịu nỗi nhất quyết phải cho tụi nó bài học. Như nghĩ ra gì đó Lyly quay sang nói nhỏ vào tay Sasa, rồi cả 2 nở nụ cười gian ác, và bước về phía tụi nó đang ngồi.
-" Mấy ngày nay cô mất tích , tưởng nghĩ luôn rồi chứ. Ko ngờ còn đến trường được.". Lyly khoanh tay trước ngực vẻ mặt đắc ý nhìn nó.
-" Cám ơn cô đã quan tâm." Nó nhàn nhạt lên tiêng trả lời nhưng vẫn ko nhìn vào mặt Lyly mà tiếp tục buôn chuyện với Zan.
-" Cô....à mà ko biết các cô có hứng thú đấu bóng chuyền với tụi này ko?". Lyly tức muốn ối máu nhưng nhanh chóng lấy lại giọng mỉa mai mà nói với nó.
-" Ko được!" Zan nhanh chóng phản đối vai nó đang bị thương mà sau đấu được.
-" Haha.....ko ngờ các cô sợ tụi này!". Sasa đứng ở phía sau phụ họa.
-" Sợ? Trong từ điển của tôi ko có từ đó! Nếu muốn thì được thôi, nhưng tôi muốn thầy sẽ làm trọng tài.". Nó lạnh giọng nói, ánh mắt cũng lạnh tanh mà chíu váo 2 người con gái trước mặt.
-" Được thôi! Nhưng tụi này có điều kiện, nếu tụi này thắng thì các người phải tránh xa anh Kan và anh Gin, và phải nghĩ học!". Lyly nói chắt nịt như mình sẽ chắc thắng.
-" Được thôi! Nếu tụi này thắng thì 2 người phải thực hiện 3 điều kiện của tụi này.". Zan cũng nhanh chóng đặt điều kiện.
-" ........Được thôi!". Sau 1 hồi suy nghĩ Lyly cũng gật đầu đồng ý vì nghĩ mình nhất định sẽ thắng nó mà làm cho nó mất mặt.
2 người quay đi bỏ lại nó và Zan ngồi đó.
-" Cậu chơi được ko đấy! Bình thường thì ko sau nhưng hôm nay tay đang bị thương sau mà chơi được." Zan lo lắng nhìn nó.
-" Cậu yên tâm! Mình ko sau. Lúc đấu cậu chơi chính là được chứ gì.". Nó nói lại Zan.
-" Cậu có thể làm được ko vậy? Hay là để mình tự lạm có vẻ sẽ tốt hơn!". Nó lên tiếng hỏi, cho dù là người lạnh lùng nhưng khi đối mặt với sự sống chết của mình thì sau nó có thể ngồi yên được.
-" Yên tâm! Chẳng lẽ cậu ko tin vào tài năng của tờ hả?". Zan tự tin trả lời lại. Trong khi tay đang bận lấy hợp cứu thương trong tủ y tế ra.
-" Ko phải! Mà cậu có làm việc này bao giờ đâu?". Nó mồ hôi đã bắt đầu ứ ra, vẫn cố gắng tìm cách ngăn cản Zan.
-" Mình đã từng xem người ta làm rồi nên cậu yên tâm!". Zan chắc nịt bước lại phía nó.
-" Xem và làm là 2 chuyện khác nhau!". Nó vẫn cố gắng ngăn cản.
-" Ko nói với cậu nữa! Cậu yên tâm mình sẽ băng bó thật đẹp cho mà. Bây giờ thì xoay người lại!". Zan nói như trấn an nó. Cô nàng đã xem người ta làm trong mấy bộ phim, những chuyện này thì có gì đâu mà khó, cô cũng muốn thử 1 lần.
Nó khẽ nuốt nước bọt và xoay người lại. Zan kéo vai áo nó xuống, 1 miếng băng trắng bây giờ đã nhuộm thành màu đỏ đập vào mắt Zan. Nói thì nói hùng hồn vậy chứ nhưng khi nhìn thấy vết thương trên vai phải của nó Zan lại run run. Cuối cùng kết quả là nguyên chai nước sát trùng đổ ập cả lên vai nó. Để cuối cùng nó lại phải tự mình rửa và băng bó lại. Vết thương đã đỡ nhưng bây giờ lại trầm trọng hơn.
Kết thúc hồi tưởng, nó khẽ đánh mắt nhìn sang Zan đang đi bên cạnh khuôn mặt hối lỗi nhìn nó, đôi mắt to tròn như ngấn lệ, thật là ko ai có thể giận nỗi. Nó khẽ thở dài.
-" Mình xin lỗi mà Yun! Mình Hứa lần sau sẽ ko như vậy nữa!". Zan đưa 3 ngón tay chỉ lên trời làm động tác Hứa.
-" Còn có lần sau?". Nó hỏi giọng điệu lạnh nhạt.
-" Ờ thì....."
-" Hi!". Đang ko biết trả lời nó làm sao thì đột nhiên hắn và Gin xuất hiện gỡ rối cho Zan. Thấy cứu tin của mình Zan nhanh chóng bắt chuyện, chuyển đề tài, khuôn mặt từ hối lỗi chuyển sang vui vẻ lên hẳn.
-" Chào!2 cậu đến rồi à? Đi chung đi.".
-" Cô đi học lại rồi à? Tưởng nghĩ luôn chứ, đang định ăn mừng!". Cậu nói này ko ai khác ngoài hắn. Thật ra trong lòng hắn đang vui lên hắn những ngày qua. Đang định mở miệng " chào mừng cô quay trở lại!" Thì lời nói thốt ra lại biến thành như vậy.
-" Xin lỗi! Đã ko như ý anh muốn!". Nó quay lại vẻ mặt lạnh nhạt mà phun ra từng từ với hắn.
Hắn tự chưởi mình thầm trong lòng. Nhưng giây phút tự kỉ ngắn ngủi của hắn nhanh chóng kết thúc khi " tình địch " của hắn xuất hiện. Vẫn nụ cười thiên thần ngự trị trên môi, phong Thái ung dung bước vào trường . Vẻ đẹp ấy làm ko ít cô nữ sinh ngất tại chỗ. Nhưng nụ cười ấy cành rạng rỡ hơn khi bắt gặp gương mặt quen thuộc của người con gái mình thích. Bước chân nhanh chóng tiến lại nơi đang là trung tâm chú ý của mọi người, Anh đưa tay lên chào, nhưng ánh mắt vẫn chung thuỷ nhìn 1 mình nó. Chính ánh mắt đó càng làm cho nó cảm thấy khó chịu, mới sáng sớm đi học đã toàn gặp những chuyện mình ko ưa.
-" Yun! Em đi học rồi sau? Những ngày qua em nghỉ làm anh cùng ko có hứng thú đi học.". Anh mở miệng nói những lời ngọt ngào, chỉ đối với nó. Thực chất ko phải ngẫu nhiên anh biết nó hôm nay đi học nên đến trường. Vì thật ra anh đã cho người theo dõi nó, nhưng ko hiểu sau mấy hôm trước đột nhiên ko thấy nó suất hiện, hôm nay nó xuất hiện lại nên người của anh mới báo cáo cho anh biết.
" Tôi đã nói là Anh nên dẹp cái nụ cười giả tạo đó rồi mà!". Nó đi lướt qua anh, nhưng đến khi 2 người song song với nhau nó mới nói nhỏ vào tai anh, khiến nụ cười tươi nãy giờ tắt ngắm. Hành động đó của 2 người khiến hắn trong lòng 1 cỗ buồn bực.
Hôm nay lớp nó có giờ thể dục, nên bây giờ nó cùng mọi người đang ra sân tập. Ông thầy thể dục cũng ko khó khăn với lớp này vì đây toàn là những tiểu thư công tử mà ko ai dám đắt tội. Đầu khi phân công Môn tập nữ sẽ tập bóng chuyền còn nam là bóng rỗ thì ông cũng nhàn nhã mà ngồi chơi. Hầu như rất ít học sinh tập luyện, chỉ có những học sinh đang thi đấu chơi với nhau là tập luyện thôi, còn con gái thì ngồi buôn chuyện với nhau. Nó và Zan cũng vậy, vì vai nó đang đau nên ko thể chơi bóng. Từ xa Lyly và Sasa nhìn thấy tụi nó thì ánh mắt ánh lên những tia hận thù, dạo này 2 người ko có làm phiền nó vì sợ Jin, nhưng hôm nay nhìn tụ nó vui vẻ suốt ngày cứ bám theo hắn và Gin thì ko thể nào chịu nỗi nhất quyết phải cho tụi nó bài học. Như nghĩ ra gì đó Lyly quay sang nói nhỏ vào tay Sasa, rồi cả 2 nở nụ cười gian ác, và bước về phía tụi nó đang ngồi.
-" Mấy ngày nay cô mất tích , tưởng nghĩ luôn rồi chứ. Ko ngờ còn đến trường được.". Lyly khoanh tay trước ngực vẻ mặt đắc ý nhìn nó.
-" Cám ơn cô đã quan tâm." Nó nhàn nhạt lên tiêng trả lời nhưng vẫn ko nhìn vào mặt Lyly mà tiếp tục buôn chuyện với Zan.
-" Cô....à mà ko biết các cô có hứng thú đấu bóng chuyền với tụi này ko?". Lyly tức muốn ối máu nhưng nhanh chóng lấy lại giọng mỉa mai mà nói với nó.
-" Ko được!" Zan nhanh chóng phản đối vai nó đang bị thương mà sau đấu được.
-" Haha.....ko ngờ các cô sợ tụi này!". Sasa đứng ở phía sau phụ họa.
-" Sợ? Trong từ điển của tôi ko có từ đó! Nếu muốn thì được thôi, nhưng tôi muốn thầy sẽ làm trọng tài.". Nó lạnh giọng nói, ánh mắt cũng lạnh tanh mà chíu váo 2 người con gái trước mặt.
-" Được thôi! Nhưng tụi này có điều kiện, nếu tụi này thắng thì các người phải tránh xa anh Kan và anh Gin, và phải nghĩ học!". Lyly nói chắt nịt như mình sẽ chắc thắng.
-" Được thôi! Nếu tụi này thắng thì 2 người phải thực hiện 3 điều kiện của tụi này.". Zan cũng nhanh chóng đặt điều kiện.
-" ........Được thôi!". Sau 1 hồi suy nghĩ Lyly cũng gật đầu đồng ý vì nghĩ mình nhất định sẽ thắng nó mà làm cho nó mất mặt.
2 người quay đi bỏ lại nó và Zan ngồi đó.
-" Cậu chơi được ko đấy! Bình thường thì ko sau nhưng hôm nay tay đang bị thương sau mà chơi được." Zan lo lắng nhìn nó.
-" Cậu yên tâm! Mình ko sau. Lúc đấu cậu chơi chính là được chứ gì.". Nó nói lại Zan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.