Tiểu Thư Băng Giá

Chương 30

Getnhat_Khongthatlong

17/10/2013

Trận 3 bắt đầu, ko khí lúc này rất là căng thẳng. Các học viên bên ngoài im lặng , nín thở để theo dõi trận bóng của những người trong sân. Theo nhận xét của mọi người 2 bên đều ngang tài ngang sức, nhưng ko ai biết rằng nếu ko tại nó đang bị thương thì đã chiến thắng từ lâu rồi.

Chợt nhíu mày vì 1 cú đập bóng mạnh nữa, nó đang từ từ yếu sức dần, cánh tay như trở nên tê dại ko còn chút cảm giác nào nữa, mồ hôi cũng càng lúc càng ra nhiều. Zan đứng đó lo lắng, cô nàng cũng muốn chạy lại đỡ banh cho nó nhưng khổ nỗi 2 người bên kia cứ liên tiếp nhắm vào nó mà đánh , đỡ được 1 lần ko có nghĩa là mấy lần sau đỡ kịp...

Lyly và Sasa bên kia đang rất là đắc ý, kế hoạch của bọn họ xem như là thành công . Lúc hiệp 2 tuy là chiến thắng nhưng thực chất là chỉ hơn đội nó 1 trái thôi. Bây giờ đang đấu hiệp 3 mỗi bên ko ai hơn ai, cứ bên này thắng 1 thì bên kia lại gỡ lại, cứ như thế bây giờ ko biết khi nào phân thắng bại.

Bọn hắn bên ngoài quan sát trận đấu thì nhận thấy rõ đội Lyly cố tình nhắm vào nó mà đánh, hình như là biết được điểm yếu của nó. Hắn và Jen thì đặc biệt chú ý đến nó, sắc mặt của nó ngày càng kém , khuôn mặt xanh xao, đôi môi thường ngày đỏ mộng hôm nay lại trở nên tái nhợt gần như xác chết.

Tách......tách.......

Những giọt nước màu đổ từ từ nhỏ xuống....lạnh lùng...mùi tanh tưởi bóc lên.....sọc vào mũi những người có thính giác nhạy bén....cứ thế số lượng chảy ra ngày càng nhiều làm vươn *** trên nền đất lạnh. Đó chính là màu đổ của máu, vết thương trên cánh tay nó như ko còn chịu đựng được nữa, máu như dòng nước bắt đầu tràn ra, và chảy dọc theo cánh tay rơi xuống đất. Cánh tay bây giờ ko còn cảm giác gì nữa, ko còn theo sự khống chế của não bộ nữa. Nhưng nó ko được phép bỏ cuộc phải chơi tới cùng. Tự thuyết phục mình cố gắng ko bỏ cuộc nó vẫn cứ tiếp tục đỡ những cú đập bóng mạnh. Những người bên ngoài từ từ bắt gặp những giọt máu nhĩu xuống đất, nhìn lên thì thấy 1 bên vai phải đã nhuộm 1 màu đỏ tươi ko khỏi rùng mình, 1 số học viên nữ còn lấy tay che mắt ko dám nhìn. Hắn cũng nhìn thấy, đứng hình tại chỗ, làm sao mà 1 cô gái như nó có thể chịu đựng được như vây chứ? Cho dù là con trai cũng ko thể nào chịu được.

Hoét...............

tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, mọi người cũng thở dài nhẹ nhỏm. Két cục là bọn nó thắng, nhờ cú đập banh chính xác cuối cùng của nó. Bọn hắn cùng Zan nhanh chân chạy lại hỏi thăm nó. Như 1 tổ ong cứ ve ve quanh tai, khiến nó chóng mặt. 1 loạt câu hỏi được đưa ra, nhưng ko có câu nào nó trả lời được. Cứ thế đầu nó càng lúc càng nặng, mắt bắt đầu hoa lên, cuối cùng là ko nhìn thấy gì nữa cả thân người đỗ ập xuống nền đất lạnh. Mọi người ngạc nhiên nhìn thân người nó từ từ đỗ xuống, hắn là người phản ứng nhanh nhất. Nhanh chóng đỡ lấy nó trước khi nó tới đất , dùng 2 tay nâng người nó lên và bế đi, mọi người nhanh chóng lấy lại nhận thức lập tức chạy theo hắn.

Ở bệnh viện...............

Bây giờ những gương mặt thanh tú , đẹp như tượng tạc đang tập trung trước cửa phòng cấp cứu, gương mặt ai cũng hiện rõ sự lo lắng. Mỗi người như thoát tim khi mỗi lần cánh cửa phòng cấp cứu mở ra lại thấy 1 cô y tá tất tưởi chạy ra, rồi lại quay vào. Zan khóc nức nở tự đỗ lỗi cho mình đã hại nó, Gin ngồi bên cạnh cho Zan mượn vai và an ủi cô. Hắn và Jen thì im lặng vẻ mặt trầm ngâm khoanh tay đứng 2 bên phòng cấp cửa phòng cấp cứu. Ko khí càng lúc càng nặng nề....

Sau 4 tiếng , ánh đèn sáng trước phòng cấp cứu cũng tắt, vị Bác sĩ già bước ra, tháo khẩu Trang che mặt xuống, những người nãy giờ ko quan tâm đến ai đột nhiên bật dậy lại hỏi dồn vị Bác sĩ.

-" Cô ấy/ cậu ấy/ Yun có sao ko?" Đồng thanh.



Hơi ngạc nhiên khi nhìn những gương mặt như thiên thần, ông Bác sĩ già mỉm cười từ tốn trả lời:

-" Ko sao rồi! Chỉ là do mất máu quá nhiều và sát trùng ko đúng cánh nên dẫn đến vết thương trầm trọng và hôn mê. Cũng may là chưa đến nỗi cưa tay. Chỉ cần nghĩ ngơi và ăn uống đầy đủ là được." Nói xong những gì Cần nói ông bác sĩ bước đi, để lại 4 người đẹp như tượng tạc.

Zan oà lên khóc nức nở khi biết nó ko sao úp mặt vào vai Gin anh chàng chỉ biết ôm Zan vài lòng mà khuôn mặt đỏ lự trong rất đáng yêu, hắn thì mỉm cười nhẹ nhàng 1 nụ cười hài lòng. Jen thì quay đầu nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đang từ từ mở ra đẩy 1 chiếc xe trên đó có nó đang nằm ngủ ngon lành. Vẻ mặt ko còn lạnh lùng, mà trở nên thanh thản đến lạ tuy có hiện chút mệt mỏi. Nhìn nó bây giờ ko ai mà dưới mắt ra được. Chợt nhíu mày khi nhìn thấy ánh mắt yêu thương củ Jen chíu vào nó, hắn càng lúc càng cảm thấy gét con người này.

Đôi mắt xinh đẹp đang khép chặt từ từ động đậy rồi mở ra, khẽ nhíu mày khi thuốc giảm đau hết tác dụng. Nhưng càng ngạc nhiên hơn khi bắt gặp 4 khuôn mặt quen thuộc đang nhìn mình chăm chú, đôi môi nhợt nhạt khô đến bung cả da từ từ mở miệng nói:

-" Đây là đâu?".

-" Dây là bệnh viện! Cậu có nhớ mình là ai ko?" Zan nhanh chóng trả lời nó, rồi hỏi 1 câu ko đâu vào đâu.

-" Ngốc thật! Cô ấy bị thương vai chứ ko phải não." Jen thẳng thừng mắng Zan 1 câu khiến cô khai sáng vấn đề.

-" Cảm thấy sau rồi?" Hắn ko để ý đến 2 người đó mà cất tiếng hỏi nó. Nhanh chóng 2 người đang cải nhau nhanh chóng dừng lại mà trong chờ vào câu trả lời của nó.

-" Ko sao!" Nhìn những khuôn mặt lo lắng cho mình nó cũng ko còn tỏ ra tháinđộ lạnh lùng nữa mà trả lời bình thường.

-" Mình xin lỗi! Ko tại mình thù vết thương câu đã ko nặng như vậy." Zan vẻ mặt như sắp khóc mà cúi đầu nhận lỗi với nó.

-" Ko sao! mà...." Nó dừng lại khiến mọi người tò mò nhìn nó, rất muốn mỉm cười với những gương mặt ngu ngơ này, nhưng cố kìm lại và ra vẻ lạnh lùng nó nói tiếp -" Mình muốn về nhà!".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thư Băng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook