Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo
Chương 25: Nhi, Cô Đã Từng Thích Ai Chưa?
Trương Thùy Linh
30/06/2016
- Áaaaaa!!! MA!!!! - Nhi vừa hét lên nhưng ngay tức khắc bị bàn
tay con ma bịt chặt miệng lại. Nhi trợn mắt, cố vùng vẫy kéo
tay con ma ra nhưng lực bất khả kháng, chẳng lẽ Nhi sẽ bị bắt
thật sao? Nó hoảng hốt í ới vô ý thức cắn mạnh một phát vào tay khiến con ma giật mình rụt tay lại. Đến lúc này, con ma từ trong bóng tối mới ló ra hoàn toàn, khuôn mặt quyến rũ hoàn
hảo của Trần Nhật Vũ với nụ cười nhếch mép thích thú của
hắn đập vào mắt Nhi. Nó ngớ người, há hốc mồm, khóe mắt còn đọng lại một giọt nước mắt như muốn đông cứng, thời gian như
ngừng ngay trong lúc này, một màn đêm tăm tối chỉ có hai bóng
dáng con người. Một người với ánh mắt cuốn hút đến mê hồn,
người còn lại chỉ biết chớp chớp mắt, hàng mi rũ xuống thấm
vài giọt nước mắt.Bỗng dưng Vũ khẽ cúi người xuống, ghé
sát tai Nhi, từng hơi thở nóng của Vũ phả xuống người Nhi làm
mặt nó tái xanh như tàu là chuối, hắn bật cười thành tiếng
nhỏ, thì thầm:
- Nhát ma lắm sao? Đồ ngốc!
Mắt Nhi giật giật "cái quái gì?", thằng cha Vũ tính trêu ngươi người khác à? Rốt cuộc là hắn muốn dọa ma Nhi ư? Nhi điên tiết bặm môi, nó suýt chết vì bị hở tim phải nhập viện rồi đấy. Quay phắt qua một bên, Nhi lấy hết sức lực có trong quai hàm của mình, cắn thật mạnh vào cổ của Vũ. Hắn bị một phen giật mình lần hai, đang tính rụt tay lại nhưng rồi Vũ khẽ nhếch môi, để đấy cho Nhi thoải mái cắn tiếp.
Mặt thằng cha này dày y như da, đúng là mặt nào da nấy, cắn tới thế rồi mà cả kêu ca gì cả, lại còn ngồi đó mà cười nữa chứ. Nhi khó hiểu bỏ tay Vũ ra.
- Tôi cắn mạnh thế mà anh chả kêu gì cả? Không đau à? Hay răng tôi không được sắc nhỉ?
- Cô không biết à? - Vũ nhìn Nhi cười đểu, đến lúc này, Nhi mới để ý rõ, trong bóng tối, sức quyến rũ của Vũ không hề giảm chút nào, trông Vũ thu hút đến lạ.
Nhi nhíu mày.
- Biết quái gì?
- Cô đang đánh dấu chủ quyền đấy.
- Đánh dấu chủ quyền? - Nhi đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn Vũ hỏi, hắn gật đầu mỉm cười ma mị. Sau đó mắt Nhi sáng lên, khuôn mặt rạng rỡ như hiểu ra gì đó - À!!!! Đánh dấu chủ quyền!!!!! - nó gật gà gật gù - Là cái quái gì thế???
- Này, cô tính giả ngu hả đồ ngốc? - Nụ cười ma mị trên môi Vũ vụt tắt, mặt hắn tối sầm lại.
- Anh không nói sao tôi biết được thằng hâm này!!!
- Cô cắn vào cổ tôi - Vũ chỉ tay vào cổ, ngay vết cắn của nó, ôi... chỗ đó sưng tấy hằn lên những vết cắn hình răng của Nhi - Cô đang đánh dấu chủ quyền đấy!!
- Hờ... - Khóe môi Nhi giật giật - Này, thằng cha mặt dày, tôi cắn là cắn, chứ chả có đánh dấu chủ quyền quái nào ở đây nhá!
- Ai biết được cô, lỡ đâu cô thích tôi mà cô không dám nói thì sao?! - Vũ nhún vai thờ ơ nói, cái bản mặt nhìn thấy ghét, Nhi chỉ muốn cào nát nó ra như micro thôi.
Nghe Vũ nói xong câu đó, trông bộ dạng Nhi càng đờ dẫn xơ xác hơn. Cái thằng này, bị bệnh tự tin giai đoạn cuối mất rồi.
- Tôi thích anh á? Con trai trong thành phố này không còn hay chết hết tôi cũng không bao giờ thích anh đâu nhá! Đừng tưởng bở.
- Thật không? - Đôi mắt Vũ chợt trùng xuống, ánh lên nét buồn bã có chút gì đó thất vọng, Vũ cúi gằm mặt, để mái tóc mềm mượt khẽ xao động che đi đôi mắt ấy.
Nhi hơi bất ngờ, bộ dạng gì đây? Trông hắn ta có vẻ tủi thân quá!! Nhưng như vầy có phải dễ thương như chú cún con không? Nhi mỉm cười đưa tay xoa đầu Vũ, mái tóc Vũ mềm mượt nay thành rối tung, hắn bất ngờ ngước mặt lên. Nhi vẫn mỉm cười, hàng mi cong lên đầy đáng yêu.
- Tôi nói đùa chứ, anh mà không cộc cằn thô lỗ có khi tôi thích anh rồi cũng nên... hê hê...
Nghe được câu nói của Nhi, Vũ thoáng chút ngạc nhiên, tim hắn bỗng đập mạnh, bàn tay ấm áp của Nhi như đang lấp đầy sự thất vọng của cậu trước đó bằng sự hạnh phúc. Nhi chớp chớp mắt, rụt tay về, nó vừa làm hành động gì thế? Chắc có một sự sơ suất nhỏ, Nhi cứ tưởng hắn là con chó bông yêu quý mà hằng ngày nó hay ôm.
- Cô đã từng thích ai chưa Nhi? - Vũ hỏi Nhi, giọng nói nghe dịu dàng đến lạ.
- Hể?
- Từ nhỏ đến giờ, cô đã thích ai chưa?
- Anh hỏi ngớ ngẩn gì thế? - Mặt Nhi méo xệch. Vũ im lặng, vẫn không nói gì, Nhi lên tiếng nói tiếp - Chắc rồi!
- Ai? - Nét mặt Vũ có chút biến sắc, có vẻ... hắn đang mong đợi gì đó.
- Tôi thích anh đấy! - Nhi thản nhiên trả lời, không để ý sắc thái của Vũ có gì đó bất bình thường, đôi mắt hổ phách của Vũ sáng lên như đền pha ô tô. Bỗng nhiên Nhi bật cười, xua xua tay, vẫn vẻ mặt hững hờ nói tiếp - Đùa anh đấy, đừng sốc quá mức nhá! ha ha.
- Cô... đồ ngốc! - Tự dưng Vũ nổi cáu.
- Không vui sao? Tôi đùa tí thôi mà đâu cần bực mình thế? Biết vậy khỏi trêu anh làm gì cho tốn nước bọt.
- Não phẳng!
"Vũ nói quái gì?" Thằng cha Vũ, não nó có nếp nhăn đàng hoàng, đúng là thằng cờ hó. Chỉ mới trêu đùa chút xíu thôi mà đã dỗi như con nít, Nhi không thèm chấp nữa.
- Đi ngủ - Đứng phắt dậy nói câu nhạt thếch, Nhi lững thững bước vào phòng, vừa đi vừa ngái ngủ.
Vũ ngồi đó, vành tai vẫn đỏ rực do còn tức giận, Nhi đùa kiểu nào thì đùa, nhưng đừng có đùa cái kiểu đó chứ, làm Vũ như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục ấy "Nhi, ít ra cô cũng đừng nói đó là đùa được không hả? Đồ não phẳng!"
*****
Sáng hôm sau.
- Ôi!!! Trường học rộng lớn thân yêu!!! - Vừa bước đến trường, Nhi vươn vai một cái, cuối cùng nó cũng được đi học lại. Nhưng có một điều Nhi rất khó chịu, ba thằng kia cứ lẽo đẽo theo sau Nhi từ nhà đến tận trường, cứ giống như nó đang bị giám sát ấy!!! Nhi cực kì cực kì ghét điều này, chả được tự do gì cả, sao nó giống như con chim non bé bỏng bị nhốt trong lồng thế nhể?!
- NHI!!!! - Nhỏ Lam từ xa chạy tới, vẫy vẫy tay với vẻ mặt hồ hởi tươi sắc. Nhi thấy Lam nở nụ cười tươi như hoa, nó nhớ Lam lắm chứ, mấy ngày rồi chưa được gặp nhỏ mà.
- Lam!! Nhớ bà quá đi mất!! - Nhi ôm Lam nhảy tưng tưng lên.
- Bà bị thương đúng không? Ở đâu thế? - Lam trở lại nét mặt lo lắng ngó lung tung người Nhi xem xét.
- À... chỉ bị thương ở đầu thôi - Nhi cười xả lả - Mà sao bà biết tôi bị thương mà không đến thăm?!
Lam nghe đến thế mặt mày tối sầm, liếc sang ba tên đang đứng sau. Ba thằng kia thấy thế bớt chợt quay chỗ khác làm ngơ. Nhi hiểu chuyện, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhất từ trước đến nay quay qua gườm gườm cả ba thằng.
- Các người đã làm gì? - Cả giọng nói của Nhi cũng đầy tính sát thương.
- Tôi chỉ sợ cậu bị làm phiền không nghỉ ngơi được thôi mà! - Thế Kì cười cười híp cả mắt, trông đến ngố!
- Hừ!
Nhi hừ một cái xong cầm tay Lam bước đi, để mặc ba tên kia đứng sau lạnh cả sống lưng. Nhi định thay đổi từ nhí nhố chuyển sang thể loại soái tỷ lạnh lùng à, chắc hẳn đó là đôi mắt lạnh lùng nhất từ đó đến giờ họ được thấy từ Nhi! Thật đáng sợ, ngang tầng xứng đáng làm đối thủ với Nam rồi.
Trên tầng hai, Trương Ái Vân đứng chống tay vào lan can trường, đôi mắt không có biểu cảm gì hết, trong lòng cô đang suy tính gì đó. Hôm trước, Vũ đã đến nói chuyện với Ái Vân rồi, hắn không làm gì cả, hẳn là Vũ và Ái Vân có hôn ước, hắn không muốn có chút xích mích gì giữa hai bên gia đình để gây thêm chuyện lớn, ảnh hưởng đến công việc của ông Hiển - Ba Vũ Nam. Nhưng Vũ đã cảnh cáo cô, không được đụng vào Nhi, lần đầu và cũng là lần cuối Vũ tha cho Ái Vân. Cô thầm nghĩ "cả Vũ và Thế Kì đều có những hành động khác lạ, chẳng lẽ cả hai đều thích con nhỏ đó? Không hay rồi đây, mình có đến hai vật cản lớn, phải xử nhanh nó, đề phòng chuyện sau này" cô nghĩ rồi bước vào lớp, trong đầu ắt hẳn đã có âm mưu gì đó.
Từ phía bên kia cửa lớp, Hoàng Liên Châu khoanh tay đứng nhìn, ả chỉ biết đứng chờ xem kịch, không được hành động gì cả. Tuy rất tức nhưng ả phải nhẫn nhịn chịu đựng ''trước tiên phải gạt chân mày ra đã, Ái Vân à!"
- Nhát ma lắm sao? Đồ ngốc!
Mắt Nhi giật giật "cái quái gì?", thằng cha Vũ tính trêu ngươi người khác à? Rốt cuộc là hắn muốn dọa ma Nhi ư? Nhi điên tiết bặm môi, nó suýt chết vì bị hở tim phải nhập viện rồi đấy. Quay phắt qua một bên, Nhi lấy hết sức lực có trong quai hàm của mình, cắn thật mạnh vào cổ của Vũ. Hắn bị một phen giật mình lần hai, đang tính rụt tay lại nhưng rồi Vũ khẽ nhếch môi, để đấy cho Nhi thoải mái cắn tiếp.
Mặt thằng cha này dày y như da, đúng là mặt nào da nấy, cắn tới thế rồi mà cả kêu ca gì cả, lại còn ngồi đó mà cười nữa chứ. Nhi khó hiểu bỏ tay Vũ ra.
- Tôi cắn mạnh thế mà anh chả kêu gì cả? Không đau à? Hay răng tôi không được sắc nhỉ?
- Cô không biết à? - Vũ nhìn Nhi cười đểu, đến lúc này, Nhi mới để ý rõ, trong bóng tối, sức quyến rũ của Vũ không hề giảm chút nào, trông Vũ thu hút đến lạ.
Nhi nhíu mày.
- Biết quái gì?
- Cô đang đánh dấu chủ quyền đấy.
- Đánh dấu chủ quyền? - Nhi đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn Vũ hỏi, hắn gật đầu mỉm cười ma mị. Sau đó mắt Nhi sáng lên, khuôn mặt rạng rỡ như hiểu ra gì đó - À!!!! Đánh dấu chủ quyền!!!!! - nó gật gà gật gù - Là cái quái gì thế???
- Này, cô tính giả ngu hả đồ ngốc? - Nụ cười ma mị trên môi Vũ vụt tắt, mặt hắn tối sầm lại.
- Anh không nói sao tôi biết được thằng hâm này!!!
- Cô cắn vào cổ tôi - Vũ chỉ tay vào cổ, ngay vết cắn của nó, ôi... chỗ đó sưng tấy hằn lên những vết cắn hình răng của Nhi - Cô đang đánh dấu chủ quyền đấy!!
- Hờ... - Khóe môi Nhi giật giật - Này, thằng cha mặt dày, tôi cắn là cắn, chứ chả có đánh dấu chủ quyền quái nào ở đây nhá!
- Ai biết được cô, lỡ đâu cô thích tôi mà cô không dám nói thì sao?! - Vũ nhún vai thờ ơ nói, cái bản mặt nhìn thấy ghét, Nhi chỉ muốn cào nát nó ra như micro thôi.
Nghe Vũ nói xong câu đó, trông bộ dạng Nhi càng đờ dẫn xơ xác hơn. Cái thằng này, bị bệnh tự tin giai đoạn cuối mất rồi.
- Tôi thích anh á? Con trai trong thành phố này không còn hay chết hết tôi cũng không bao giờ thích anh đâu nhá! Đừng tưởng bở.
- Thật không? - Đôi mắt Vũ chợt trùng xuống, ánh lên nét buồn bã có chút gì đó thất vọng, Vũ cúi gằm mặt, để mái tóc mềm mượt khẽ xao động che đi đôi mắt ấy.
Nhi hơi bất ngờ, bộ dạng gì đây? Trông hắn ta có vẻ tủi thân quá!! Nhưng như vầy có phải dễ thương như chú cún con không? Nhi mỉm cười đưa tay xoa đầu Vũ, mái tóc Vũ mềm mượt nay thành rối tung, hắn bất ngờ ngước mặt lên. Nhi vẫn mỉm cười, hàng mi cong lên đầy đáng yêu.
- Tôi nói đùa chứ, anh mà không cộc cằn thô lỗ có khi tôi thích anh rồi cũng nên... hê hê...
Nghe được câu nói của Nhi, Vũ thoáng chút ngạc nhiên, tim hắn bỗng đập mạnh, bàn tay ấm áp của Nhi như đang lấp đầy sự thất vọng của cậu trước đó bằng sự hạnh phúc. Nhi chớp chớp mắt, rụt tay về, nó vừa làm hành động gì thế? Chắc có một sự sơ suất nhỏ, Nhi cứ tưởng hắn là con chó bông yêu quý mà hằng ngày nó hay ôm.
- Cô đã từng thích ai chưa Nhi? - Vũ hỏi Nhi, giọng nói nghe dịu dàng đến lạ.
- Hể?
- Từ nhỏ đến giờ, cô đã thích ai chưa?
- Anh hỏi ngớ ngẩn gì thế? - Mặt Nhi méo xệch. Vũ im lặng, vẫn không nói gì, Nhi lên tiếng nói tiếp - Chắc rồi!
- Ai? - Nét mặt Vũ có chút biến sắc, có vẻ... hắn đang mong đợi gì đó.
- Tôi thích anh đấy! - Nhi thản nhiên trả lời, không để ý sắc thái của Vũ có gì đó bất bình thường, đôi mắt hổ phách của Vũ sáng lên như đền pha ô tô. Bỗng nhiên Nhi bật cười, xua xua tay, vẫn vẻ mặt hững hờ nói tiếp - Đùa anh đấy, đừng sốc quá mức nhá! ha ha.
- Cô... đồ ngốc! - Tự dưng Vũ nổi cáu.
- Không vui sao? Tôi đùa tí thôi mà đâu cần bực mình thế? Biết vậy khỏi trêu anh làm gì cho tốn nước bọt.
- Não phẳng!
"Vũ nói quái gì?" Thằng cha Vũ, não nó có nếp nhăn đàng hoàng, đúng là thằng cờ hó. Chỉ mới trêu đùa chút xíu thôi mà đã dỗi như con nít, Nhi không thèm chấp nữa.
- Đi ngủ - Đứng phắt dậy nói câu nhạt thếch, Nhi lững thững bước vào phòng, vừa đi vừa ngái ngủ.
Vũ ngồi đó, vành tai vẫn đỏ rực do còn tức giận, Nhi đùa kiểu nào thì đùa, nhưng đừng có đùa cái kiểu đó chứ, làm Vũ như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục ấy "Nhi, ít ra cô cũng đừng nói đó là đùa được không hả? Đồ não phẳng!"
*****
Sáng hôm sau.
- Ôi!!! Trường học rộng lớn thân yêu!!! - Vừa bước đến trường, Nhi vươn vai một cái, cuối cùng nó cũng được đi học lại. Nhưng có một điều Nhi rất khó chịu, ba thằng kia cứ lẽo đẽo theo sau Nhi từ nhà đến tận trường, cứ giống như nó đang bị giám sát ấy!!! Nhi cực kì cực kì ghét điều này, chả được tự do gì cả, sao nó giống như con chim non bé bỏng bị nhốt trong lồng thế nhể?!
- NHI!!!! - Nhỏ Lam từ xa chạy tới, vẫy vẫy tay với vẻ mặt hồ hởi tươi sắc. Nhi thấy Lam nở nụ cười tươi như hoa, nó nhớ Lam lắm chứ, mấy ngày rồi chưa được gặp nhỏ mà.
- Lam!! Nhớ bà quá đi mất!! - Nhi ôm Lam nhảy tưng tưng lên.
- Bà bị thương đúng không? Ở đâu thế? - Lam trở lại nét mặt lo lắng ngó lung tung người Nhi xem xét.
- À... chỉ bị thương ở đầu thôi - Nhi cười xả lả - Mà sao bà biết tôi bị thương mà không đến thăm?!
Lam nghe đến thế mặt mày tối sầm, liếc sang ba tên đang đứng sau. Ba thằng kia thấy thế bớt chợt quay chỗ khác làm ngơ. Nhi hiểu chuyện, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhất từ trước đến nay quay qua gườm gườm cả ba thằng.
- Các người đã làm gì? - Cả giọng nói của Nhi cũng đầy tính sát thương.
- Tôi chỉ sợ cậu bị làm phiền không nghỉ ngơi được thôi mà! - Thế Kì cười cười híp cả mắt, trông đến ngố!
- Hừ!
Nhi hừ một cái xong cầm tay Lam bước đi, để mặc ba tên kia đứng sau lạnh cả sống lưng. Nhi định thay đổi từ nhí nhố chuyển sang thể loại soái tỷ lạnh lùng à, chắc hẳn đó là đôi mắt lạnh lùng nhất từ đó đến giờ họ được thấy từ Nhi! Thật đáng sợ, ngang tầng xứng đáng làm đối thủ với Nam rồi.
Trên tầng hai, Trương Ái Vân đứng chống tay vào lan can trường, đôi mắt không có biểu cảm gì hết, trong lòng cô đang suy tính gì đó. Hôm trước, Vũ đã đến nói chuyện với Ái Vân rồi, hắn không làm gì cả, hẳn là Vũ và Ái Vân có hôn ước, hắn không muốn có chút xích mích gì giữa hai bên gia đình để gây thêm chuyện lớn, ảnh hưởng đến công việc của ông Hiển - Ba Vũ Nam. Nhưng Vũ đã cảnh cáo cô, không được đụng vào Nhi, lần đầu và cũng là lần cuối Vũ tha cho Ái Vân. Cô thầm nghĩ "cả Vũ và Thế Kì đều có những hành động khác lạ, chẳng lẽ cả hai đều thích con nhỏ đó? Không hay rồi đây, mình có đến hai vật cản lớn, phải xử nhanh nó, đề phòng chuyện sau này" cô nghĩ rồi bước vào lớp, trong đầu ắt hẳn đã có âm mưu gì đó.
Từ phía bên kia cửa lớp, Hoàng Liên Châu khoanh tay đứng nhìn, ả chỉ biết đứng chờ xem kịch, không được hành động gì cả. Tuy rất tức nhưng ả phải nhẫn nhịn chịu đựng ''trước tiên phải gạt chân mày ra đã, Ái Vân à!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.