Chương 2: C2: 2. Anh Khuân Vác
Nguyễn Ngọc
19/05/2022
Mai Chi gần như hét lên. Tại sao có chuyện đó? Quán đang làm ăn rất tốt mà, làm sao lại thiếu thốn đến nỗi phải ép nhân viên đi tiếp khách. Thật quá đáng! Cô giận dữ đạp tung cửa phòng sổ sách của ông chủ Mệnh Phát.
- Ông phải nói rõ chuyện này cho tôi. Nếu không thì đừng trách tôi sẽ phá tanh bành cái quán này và tố cáo ông với mọi người.
Giữa tuổi ngũ tuần, ông Mệnh Phát vội vàng xua tay, cố hạ hỏa Mai Chi. Dù thân là ông chủ, ông không hiểu vì sao mình luôn phải nể mặt cô.
- Thật ra ta cũng không muốn thế tí nào. Chỉ là quán này không phải là của ta. Mỗi tháng ta phải trả 20% lợi nhuận cho chủ nhà. Vừa rồi hắn đòi lên giá thuê, tức 40%, không thì hắn sẽ lấy lại quán cho người khác. Ta lấy đâu ra nhiều tiền để trả cho hắn, còn tiền lương của các cô nữa chứ...
Nói đến đây, ông Mệnh Phát dừng lại thở dài chán nản.
- Tên chủ nhà nhìn ưng ý cái Hoa, nói nếu nó đồng ý theo hắn thì hắn sẽ giữ nguyên giá như ban đầu, đồng thời cũng để ta tiếp tục làm ăn. Cô hỏi xem ta phải làm sao bây giờ?
Nhìn vẻ mặt sầu não thật lòng của ông Mệnh Phát, Mai Chi không thể trách cứ ông. Nếu quán ăn đóng cửa, mọi người chỉ có ra đường ăn xin. Ở cái xã hội đầy rẫy bất công này, người giàu luôn tìm mọi cách chèn ép người nghèo. Kiếm được một nghề lương thiện yên ổn thực không dễ.
Đêm thanh tịnh, ngồi nhìn từng đoàn tàu cập bến Bạch Dương, Mai Chi liên tưởng đến những mảnh đời bấp bênh. Họ cũng như những con thuyền, trôi nổi khắp nơi chỉ để tìm một bến đỗ. Đến khi tìm được thì phải có tiền mới có thể dừng chân. Tiền, chỉ có tiền, cô mới có thể giữ lại miếng cơm cho cô và người cùng cảnh ngộ.
Vài ngày sau, trong khu vận chuyển hàng hóa của bến tàu, tiếng la hét xen lẫn tiếng chân chạy vội huyên náo cả một góc.
- Đứng lại, thằng ăn cắp!!! Mày có chạy đằng trời!
Một anh thanh niên cường tráng đang khệ nệ ôm một cái bình gốm to, khó khăn di chuyển đến xe chở hàng gần đó. Bất ngờ, một bóng người vụt nhanh đến, đầu quay ra sau, không cẩn thận va mạnh vào anh. Mai Chi mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Còn anh khuân vác thì loạng choạng, thoắt nhảy lùi vài bước, cố giữ cơ thể đứng vững. Có võ!!! Dù té đau, Mai Chi không khỏi nghiêng mình thán phục. Ở thời đại này, người có võ, đặc biệt là võ cổ truyền đã gần như tuyệt chủng. Hơn nữa, bước nhảy nhẹ nhàng mà mạnh mẽ chứng tỏ trình độ của anh ta không phải loại tầm thường. Chưa kịp lên tiếng khen ngợi, tiếng người chạy đến làm cô giật nảy mình.
- Mày chết chắc!
Vội chạy trốn ra sau một kiện hàng đang bóc gỡ, Mai Chi ném mọi thứ trong tầm tay vào đám người rượt đuổi. Lập tức tiếng đổ vỡ vang lên xen lẫn với tiếng chửi mắng, hàng trăm mảnh sành sứ văng vãi khắp nơi. Trừng mắt nhìn cô gái xa lạ, anh khuân vác liền vội đặt cái bình gốm xuống đất, lao vào đám đông, vừa cố gắng bắt lấy từng cái chén, cái đĩa quý giá, vừa cố lắc người né mấy cú đánh đấm của bọn du côn.
- Ê, dừng lại! Đây là hàng của tôi!
Tiếng hét của anh làm Mai Chi khựng người. Trời, cô gây họa lớn rồi! Thấy đám đông còn đang hoảng loạn, cô liền kiếm đường chạy xa.
- Xin lỗi, xin lỗi... nếu có dịp tôi sẽ đền.
Chiều hôm đó, đặt cọc tiền lên bàn của ông Mệnh Phát, Mai Chi nói chắc nịch.
- Đây là tiền thuê nhà, ít nhất dùng được cho hai tháng. Trong hai tháng này, ông phải để yên cái Hoa. Mọi thứ sau này tôi sẽ lo liệu.
Không dám tin vào mắt mình, ông Mệnh Phát nhìn tiền run lẩy bẩy.
- Thế này là thế nào, Mai Chi,... ngươi lấy đâu ra nhiều tiền thế này? Ngươi không phải...
Cô lập tức ngắt lời ông.
- Chuyện này không liên quan với ông. Ông chỉ cần đảm bảo cho cái Hoa là đủ.
Nói rồi cô bỏ ra ngoài. Làm sao cô có thể tiết lộ với ông là số tiền này đến từ cái gã chủ thuê nhà. Thực ra cũng là tiền của hắn thì trả lại từ từ cho hắn thôi. Cô không hề thấy áy náy.
Một tháng trôi qua, gã chủ thuê nhà không ngừng kiếm cớ đến quán ăn gạ gẫm Mỹ Hoa, gây hấn với ông Mệnh Phát. Cảnh chướng mắt đó càng làm Mai Chi quyết tâm hất cẳng hắn ra khỏi cuộc sống của mọi người. Cô biết chỉ còn một cách.
Trời bắt đầu chuyển tiết. Những cơn mưa rào rào bắt đầu xuất hiện. Đêm khuya se lạnh, một bóng người treo tường không tiếng động, nhảy xuống bên ngoài biệt thự Hồng Sa. Chân vừa chạm đất, đèn biệt thự liền bật sáng trưng.
- Bắt lấy nó! Các ngươi phải bắt cho bằng được nó!... Thật tức chết!!!
Tiếng cổng sắt kéo mạnh, một nhóm người đầu trâu mặt ngựa, tay vung côn, gậy, chạy hối hả đuổi theo cái bóng lúc nãy.
- Á
- Ui
Tiếng la thánh thót cùng tiếng kêu trầm đục cùng vang lên. Bóng hai người ngã mạnh xuống đường, ôm nhau lăn lộn vài vòng.
- Lại là cô!
Oan gia ngõ hẹp, Mai Chi bất ngờ trước gương mặt điển trai mà quen thuộc trên thân mình. Đây không phải là anh chàng khuân vác mà cô đã đắc tội lần trước sao?! Chạy đâu không chạy lại đâm đầu vào anh ta...
Bốn mắt đang mở to nhìn nhau chằm chằm thì nghe tiếng gió vụt đến. Hai, ba cây gậy đang hướng lưng anh khuân vác mà đập xuống.
- Cẩn thận sau lưng!
- Ông phải nói rõ chuyện này cho tôi. Nếu không thì đừng trách tôi sẽ phá tanh bành cái quán này và tố cáo ông với mọi người.
Giữa tuổi ngũ tuần, ông Mệnh Phát vội vàng xua tay, cố hạ hỏa Mai Chi. Dù thân là ông chủ, ông không hiểu vì sao mình luôn phải nể mặt cô.
- Thật ra ta cũng không muốn thế tí nào. Chỉ là quán này không phải là của ta. Mỗi tháng ta phải trả 20% lợi nhuận cho chủ nhà. Vừa rồi hắn đòi lên giá thuê, tức 40%, không thì hắn sẽ lấy lại quán cho người khác. Ta lấy đâu ra nhiều tiền để trả cho hắn, còn tiền lương của các cô nữa chứ...
Nói đến đây, ông Mệnh Phát dừng lại thở dài chán nản.
- Tên chủ nhà nhìn ưng ý cái Hoa, nói nếu nó đồng ý theo hắn thì hắn sẽ giữ nguyên giá như ban đầu, đồng thời cũng để ta tiếp tục làm ăn. Cô hỏi xem ta phải làm sao bây giờ?
Nhìn vẻ mặt sầu não thật lòng của ông Mệnh Phát, Mai Chi không thể trách cứ ông. Nếu quán ăn đóng cửa, mọi người chỉ có ra đường ăn xin. Ở cái xã hội đầy rẫy bất công này, người giàu luôn tìm mọi cách chèn ép người nghèo. Kiếm được một nghề lương thiện yên ổn thực không dễ.
Đêm thanh tịnh, ngồi nhìn từng đoàn tàu cập bến Bạch Dương, Mai Chi liên tưởng đến những mảnh đời bấp bênh. Họ cũng như những con thuyền, trôi nổi khắp nơi chỉ để tìm một bến đỗ. Đến khi tìm được thì phải có tiền mới có thể dừng chân. Tiền, chỉ có tiền, cô mới có thể giữ lại miếng cơm cho cô và người cùng cảnh ngộ.
Vài ngày sau, trong khu vận chuyển hàng hóa của bến tàu, tiếng la hét xen lẫn tiếng chân chạy vội huyên náo cả một góc.
- Đứng lại, thằng ăn cắp!!! Mày có chạy đằng trời!
Một anh thanh niên cường tráng đang khệ nệ ôm một cái bình gốm to, khó khăn di chuyển đến xe chở hàng gần đó. Bất ngờ, một bóng người vụt nhanh đến, đầu quay ra sau, không cẩn thận va mạnh vào anh. Mai Chi mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Còn anh khuân vác thì loạng choạng, thoắt nhảy lùi vài bước, cố giữ cơ thể đứng vững. Có võ!!! Dù té đau, Mai Chi không khỏi nghiêng mình thán phục. Ở thời đại này, người có võ, đặc biệt là võ cổ truyền đã gần như tuyệt chủng. Hơn nữa, bước nhảy nhẹ nhàng mà mạnh mẽ chứng tỏ trình độ của anh ta không phải loại tầm thường. Chưa kịp lên tiếng khen ngợi, tiếng người chạy đến làm cô giật nảy mình.
- Mày chết chắc!
Vội chạy trốn ra sau một kiện hàng đang bóc gỡ, Mai Chi ném mọi thứ trong tầm tay vào đám người rượt đuổi. Lập tức tiếng đổ vỡ vang lên xen lẫn với tiếng chửi mắng, hàng trăm mảnh sành sứ văng vãi khắp nơi. Trừng mắt nhìn cô gái xa lạ, anh khuân vác liền vội đặt cái bình gốm xuống đất, lao vào đám đông, vừa cố gắng bắt lấy từng cái chén, cái đĩa quý giá, vừa cố lắc người né mấy cú đánh đấm của bọn du côn.
- Ê, dừng lại! Đây là hàng của tôi!
Tiếng hét của anh làm Mai Chi khựng người. Trời, cô gây họa lớn rồi! Thấy đám đông còn đang hoảng loạn, cô liền kiếm đường chạy xa.
- Xin lỗi, xin lỗi... nếu có dịp tôi sẽ đền.
Chiều hôm đó, đặt cọc tiền lên bàn của ông Mệnh Phát, Mai Chi nói chắc nịch.
- Đây là tiền thuê nhà, ít nhất dùng được cho hai tháng. Trong hai tháng này, ông phải để yên cái Hoa. Mọi thứ sau này tôi sẽ lo liệu.
Không dám tin vào mắt mình, ông Mệnh Phát nhìn tiền run lẩy bẩy.
- Thế này là thế nào, Mai Chi,... ngươi lấy đâu ra nhiều tiền thế này? Ngươi không phải...
Cô lập tức ngắt lời ông.
- Chuyện này không liên quan với ông. Ông chỉ cần đảm bảo cho cái Hoa là đủ.
Nói rồi cô bỏ ra ngoài. Làm sao cô có thể tiết lộ với ông là số tiền này đến từ cái gã chủ thuê nhà. Thực ra cũng là tiền của hắn thì trả lại từ từ cho hắn thôi. Cô không hề thấy áy náy.
Một tháng trôi qua, gã chủ thuê nhà không ngừng kiếm cớ đến quán ăn gạ gẫm Mỹ Hoa, gây hấn với ông Mệnh Phát. Cảnh chướng mắt đó càng làm Mai Chi quyết tâm hất cẳng hắn ra khỏi cuộc sống của mọi người. Cô biết chỉ còn một cách.
Trời bắt đầu chuyển tiết. Những cơn mưa rào rào bắt đầu xuất hiện. Đêm khuya se lạnh, một bóng người treo tường không tiếng động, nhảy xuống bên ngoài biệt thự Hồng Sa. Chân vừa chạm đất, đèn biệt thự liền bật sáng trưng.
- Bắt lấy nó! Các ngươi phải bắt cho bằng được nó!... Thật tức chết!!!
Tiếng cổng sắt kéo mạnh, một nhóm người đầu trâu mặt ngựa, tay vung côn, gậy, chạy hối hả đuổi theo cái bóng lúc nãy.
- Á
- Ui
Tiếng la thánh thót cùng tiếng kêu trầm đục cùng vang lên. Bóng hai người ngã mạnh xuống đường, ôm nhau lăn lộn vài vòng.
- Lại là cô!
Oan gia ngõ hẹp, Mai Chi bất ngờ trước gương mặt điển trai mà quen thuộc trên thân mình. Đây không phải là anh chàng khuân vác mà cô đã đắc tội lần trước sao?! Chạy đâu không chạy lại đâm đầu vào anh ta...
Bốn mắt đang mở to nhìn nhau chằm chằm thì nghe tiếng gió vụt đến. Hai, ba cây gậy đang hướng lưng anh khuân vác mà đập xuống.
- Cẩn thận sau lưng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.