Tiểu Thư Bướng Bỉnh Và Hoàng Tử Cố Chấp
Chương 52
Kid
07/06/2013
Pyo vừa buông tay ra thì Julia đã thở dài.....cô bé nói
_Em không biết chuyện gì đang xảy ra nữa Pyo à....em thật sự không hiểu chuyện gì đang đến luôn đấy.....tại sao Lu là người yêu trong quá khứ của Tulip đã chết.....chuyện gì đang xảy ra thế.....em đau đầu quá.....
_Nếu em không biết thì thôi Julia à.....đừng nghĩ ngợi nữa.....Pyo thất vọng an ủi...nghĩ ngợi một hồi lâu trong bóng tối,Pyo tiếp tục hỏi....._Julia,hồi chiều em nhớ em giải thích chuyện Ren có 999 người vợ không?
_À....em nhớ.....anh muốn biết rõ nguyên nhân chứ gì?
_Ừ.....em nói tiếp đi....
_999 người vợ của Ren đều đến từ thế kỉ của Tulip.....em không biết nguyên nhân là gì.....và....và....Julia lắp bắp
_Và sao em?....Pyo hối hả thúc
_Và những người vợ trước đó chưa đầy 1 năm đã bị nhốt vào cái lâu đài quỷ quái kia....mỗi người một phòng....như anh thấy đó.....tất cả đã qua đời......
_CÁI GÌ........................Anh chỉ biết là Ren có nhiều vợ trước đây thôi chứ không biết có chuyện tàn nhẫn đó xảy ra.....Chả lẽ Tulip sẽ.....sẽ......Pyo hốt hoảng hỏi
_Em không biết....nhưng em hi vọng chuyện đó sẽ không xảy ra với Tulip......
_Không thể nào.....không thể nào......Pyo như không thể tin vào tai mình được.....cậu hỏi nhanh_Em có cách gì phá giải cái lời nguyền kinh khủng gì gì đó ko
_Em chịu thôi anh à......Julia thở dài thất vọng trả lời.....Và rồi cả hai rơi vào trạng thái im lặng một lúc thật lâu....lát sau,Julia quay qua Pyo nói
_CHúng mình quay trở về lâu đài thôi,không những người còn lại sẽ nghi ngờ và lo lắng co chúng ta đó
_Ừm....Pyo gật đầu rồi nhẹ nhàng nắm tay Julia quay bước về lâu đài với lòng đầy âu lo
SÁng sớm hôm sau,vua Roenxi triệu tập tất cả các học sinh và thầy cô giáo trong chuyến đi lại tại sãnh đường ăn,ông chậm rãi nói với vẻ trang nghi
_Lí do có chuyện xảy ra,nên chuyến đi của chúng ta sẽ phải về trước hai ngày.....mong mọi người đừng buồn....giờ mọi người hãy về thu xếp hành lí và chúng ta sẽ khời hành về lại trường vào chiều nay
Vua Roenxi vừa dứt lời thì dưới sảnh đường đã vang lên tiến bàn tán xôn xaovà có vẻ rất thất vọng....Layon nhìn Tulip nghĩ ngợi về những chuyện đã xảy ra....cô cứ thắc mắc tại sao,trong cái lâu đài kì bí kia,có nhiều giọng người phụ nữ trẻ đến vậy....Dòng suy nghĩ đang dâng trào thì Layon bị Nicky xáo trộn....Nicky đập vào vai Layon
_Em coi mà lên chuẩn bị áo quần,giúp Tulip luôn...
_DẠ....em biết rồi.....Layon nhẹ nhàng gật đầu đáp rồi dìu tulip đi.....
Khung cảnh giờ đây nhốn nháo như một đàn ong.....thời gian thấm thoát....thấm thoát trôi đi.....Tulip đưa mắt vô hồn nhìnvào khoảng trời không đầy nắng nóng đó.....Cô bất ngờ hỏi Layon
_Layon nè.....hôm qua đến giờ mày có thấy Ren không?
_Tao không thấy.....Layon chỉ buông xuống một câu rồi tiếp tục dọn dẹp áo quần.....Tulip thở dài một hơi rồi lại bần thần nhìn cái bầu trời kia.....Chắc có lẽ,bây giờ,cô đang nhớ đến người cô yêu.....đó là Lu....người mà tuy đã mất nhưng vẫn còn theo hy sinh và bảo vệ cô....Bỗng dưng,Tulip gục xuống ôm mặt khóc nức nở.....Layon thấy vậy liền hốt hoảng chạy đến cạnh Tulip ôm Tulip vào lòng và hỏi
_Mày sao vậy?.....Tulip ......sao vậy?
_Layon....tao.....tao....nhớ Lu.....
_Mày yêu Lu ư?.....Layon nheo mắt hỏi
_Tao....tao....không biết....giờ trong lòng tao.....tao đang nghĩ đến....đến Lu và Ren....hjxx.....tao phải làm gì đây?
_Tulip....nghe tao nói.....Lu đã hy sinh rồi.....mày không được buồn,vì mày buồn mày sẽ làm Lu buồn đấy.....
_Nhưng.....Tulip gân cổ lên tính cãi lại nhưng đã bị Layon nói
_Tulip,mày nghe kĩ đây.....đây là thời gian không phải để tâm vào chuyện tình yêu....dường như cái thế giới này rất nguy hiểm cho mày và tao....vì thế,mày cần phải luôn đi bên tao....tao hi vọng tao sẽ tìm ra cái khúc ẩn trong cái chuyện quái quỷ này....Hứa với tao,không được khóc nữa nghe chưa.....
_Ưm.......Tulip gật gật đầu chùi nước mắt....Layon thấy vậy liền ôm Tulip vào lòng và nói...
_Ngoan....đúng là chị em tri kỉ của tao....thôi....ngồi đó,tao đi xếp hết đống áo quần cho tụi mình
Lại một lần nữa Tulip gật đầu một cách ngoan ngoãn,nhưng rồi cái suy nghĩ về Lu cũng không thể thoát ra khỏi được đầu Tulip......Hình ảnh ấy....hình ảnh ấy cứ in sâu mãi trong lòng.....
Chiều đó,mọi người bắt đầu lên xe để khởi hành về lại trường.....Nhóm công chúa và hoàng tử ngồi riêng....bỗng pyo cảm giác dường như thiếu vắng bóng ai đó,Pyo liền hỏi
_Nè....có thiếu ai không vậy?
_ANh Ren qua ngồi với vua cha rồi.....Nicky đáp....
Nghe đến vậy,Tulip bỗng thở dài và đưa mắt nhìn về phía lâu đài quái quỷ kia một lần nữa....bỗng,một giọng nói đáng sợ vang lên trong đầu cô
_Tulip...cô phải chết.......
Tiếng nói ấy khiến Tulip giật mình....Cô thét lên một cách hốt hoảng khiến mọi người xung quanh nhìn lui....Vua Roenxi và Ren vội chạy đến và hỏi nhanh
_Tulip....con sao vậy?
_ĐỪng nói nữa....đừng nói nữa......Tulip khóc thét lên một cách sợ hãi.....Ren thấy vậy liền vội ngồi xuống cạnh bên Tulip và nắm lấy tay Tulip an ủi nói
_Em đừng sợ nữa....anh ở bên cạnh em nè.... ....anh sẽ bảo vệ em....đừng sợ nữa.....
TUlip khóc òa lên và ôm lấy Ren vào trong lòng rồi ngủ thiếp khi nào cũng không hay.....Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời xa cái nơi tuyệt đẹo và cũng đầy quái quỷ kia .....Trong giấc mơ của Tulip
_Tulip ơi....em nhớ cái biển này không?
_Lu?.....Taylor?......Tulip nhìn xung quanh
_Anh nè.....hì....rất tiếc ta không thể đám cưới với em.....hì....em nhớ sống tốt với Ren nhé....đừng buồn và đừng nghĩ về anh nữa .....thôi....anh đi nhé....Lu kết thúc câu nói bằng một cách buồn bã
_Không....đừng bỏ em....Lu....đừng bỏ em......Tulip òa khóc lên.....nhưng rồi....màn đen bao phủ lấy giấc mơ của Tulip....Tulip lại gào thét một lần nữa tên Lu...._Lu....Lu...Lu....ơi....
Ren nghe thấy thế,cậu giận tím mặt nhưng vẫn cố gắng điềm tĩnh,Ren nhẹ nhàng đánh thức Tulip dậy
_Nè....cô hai....dậy mau....mơ gì mà gọi Lu cả buổi thế.....
Nghe vậy,Tulip chợt tỉnh giấc,và nhìn ren......Cô lắp bắp
_Em....em xin lỗi....em không cố ý......
_Không sao.....Ren mỉm cười rồi quay mặt đi chỗ khác.....tất nhiên là mọi hành động vừa xảy ra,ai ai cũng chứng kiến được hết.....có lẽ giờ này,hàng ngàn suy nghĩ nhảy ra trong đầu của từng người....Thời gian thấm thoát như thoi đưa....Xe cuối cùng cũng dừng lại trường.....AI nấy cũng có vẻ mệt mỏi....Tulip theo 3 anh em hoàng tử và vua Roenxi về lâu đài......Ren vội nói
_Anh nghĩ chúng ta nên đưa em về với mẫu hậu LinhLinh ở.....
Tulip nghe đến vậy sock thật sock....cô rưng rưng nước mắt nói
_Anh chán em rồi phải không?.....Anh ghét em phải không?
_Không có.....em đừng nghĩ bậy....ren nói với giọng trầm ngâm
_Thôi....nếu anh không muốn em ở lại thì em về vậy.....Tulip thút thít rồi mang chiếc cặp quay lưng đi....Ren nhìn theo đau đớn.....nhưng rồi cậu không nói gì cứ mặc cho Tulip ra đi như vậy....nhưng,ngờ đâu,khi Tulip vừa ra thấu cửa,cô hậu đậu vấp phải thành cửa ngã xuống,chợt cả chân.....Tulip gục xuống khóc như mưa....Nicky và Pyo nhìn theo vội nói
_Ren....em....
CHưa dứt câu,ren đã chạy đến bế Tulip lên phòng và ôm lấy Tulip nói nhè nhẹ
_Em ngốc quá.....sao em lại làm trái tim anh đau khổ vậy....anh yêu em lắm......em có biết không?....Chưa bao giờ anh yêu em như vậy......
Tulip nhìn qua với đôi mắt đãm nước....cô từ từ đưa tay ôm lấy Ren và nói từng chữ một....
_Em.....xin....lỗi.......
Ren không nói gì,liền hôn lên làn môi mọng nước của Tulip một cách bất ngờ.....Tulip hốt hoảng đẩy Ren ra và nói
_Không....không....em không thể hôn anh.....Dứt câu,Tulip rời bỏ Ren và chạy một mạch.....Ren nhìn theo chỉ biết tức tối nắm tay dộng vào tường.....và thét lên 2 chữ:
_Tại sao
_Em không biết chuyện gì đang xảy ra nữa Pyo à....em thật sự không hiểu chuyện gì đang đến luôn đấy.....tại sao Lu là người yêu trong quá khứ của Tulip đã chết.....chuyện gì đang xảy ra thế.....em đau đầu quá.....
_Nếu em không biết thì thôi Julia à.....đừng nghĩ ngợi nữa.....Pyo thất vọng an ủi...nghĩ ngợi một hồi lâu trong bóng tối,Pyo tiếp tục hỏi....._Julia,hồi chiều em nhớ em giải thích chuyện Ren có 999 người vợ không?
_À....em nhớ.....anh muốn biết rõ nguyên nhân chứ gì?
_Ừ.....em nói tiếp đi....
_999 người vợ của Ren đều đến từ thế kỉ của Tulip.....em không biết nguyên nhân là gì.....và....và....Julia lắp bắp
_Và sao em?....Pyo hối hả thúc
_Và những người vợ trước đó chưa đầy 1 năm đã bị nhốt vào cái lâu đài quỷ quái kia....mỗi người một phòng....như anh thấy đó.....tất cả đã qua đời......
_CÁI GÌ........................Anh chỉ biết là Ren có nhiều vợ trước đây thôi chứ không biết có chuyện tàn nhẫn đó xảy ra.....Chả lẽ Tulip sẽ.....sẽ......Pyo hốt hoảng hỏi
_Em không biết....nhưng em hi vọng chuyện đó sẽ không xảy ra với Tulip......
_Không thể nào.....không thể nào......Pyo như không thể tin vào tai mình được.....cậu hỏi nhanh_Em có cách gì phá giải cái lời nguyền kinh khủng gì gì đó ko
_Em chịu thôi anh à......Julia thở dài thất vọng trả lời.....Và rồi cả hai rơi vào trạng thái im lặng một lúc thật lâu....lát sau,Julia quay qua Pyo nói
_CHúng mình quay trở về lâu đài thôi,không những người còn lại sẽ nghi ngờ và lo lắng co chúng ta đó
_Ừm....Pyo gật đầu rồi nhẹ nhàng nắm tay Julia quay bước về lâu đài với lòng đầy âu lo
SÁng sớm hôm sau,vua Roenxi triệu tập tất cả các học sinh và thầy cô giáo trong chuyến đi lại tại sãnh đường ăn,ông chậm rãi nói với vẻ trang nghi
_Lí do có chuyện xảy ra,nên chuyến đi của chúng ta sẽ phải về trước hai ngày.....mong mọi người đừng buồn....giờ mọi người hãy về thu xếp hành lí và chúng ta sẽ khời hành về lại trường vào chiều nay
Vua Roenxi vừa dứt lời thì dưới sảnh đường đã vang lên tiến bàn tán xôn xaovà có vẻ rất thất vọng....Layon nhìn Tulip nghĩ ngợi về những chuyện đã xảy ra....cô cứ thắc mắc tại sao,trong cái lâu đài kì bí kia,có nhiều giọng người phụ nữ trẻ đến vậy....Dòng suy nghĩ đang dâng trào thì Layon bị Nicky xáo trộn....Nicky đập vào vai Layon
_Em coi mà lên chuẩn bị áo quần,giúp Tulip luôn...
_DẠ....em biết rồi.....Layon nhẹ nhàng gật đầu đáp rồi dìu tulip đi.....
Khung cảnh giờ đây nhốn nháo như một đàn ong.....thời gian thấm thoát....thấm thoát trôi đi.....Tulip đưa mắt vô hồn nhìnvào khoảng trời không đầy nắng nóng đó.....Cô bất ngờ hỏi Layon
_Layon nè.....hôm qua đến giờ mày có thấy Ren không?
_Tao không thấy.....Layon chỉ buông xuống một câu rồi tiếp tục dọn dẹp áo quần.....Tulip thở dài một hơi rồi lại bần thần nhìn cái bầu trời kia.....Chắc có lẽ,bây giờ,cô đang nhớ đến người cô yêu.....đó là Lu....người mà tuy đã mất nhưng vẫn còn theo hy sinh và bảo vệ cô....Bỗng dưng,Tulip gục xuống ôm mặt khóc nức nở.....Layon thấy vậy liền hốt hoảng chạy đến cạnh Tulip ôm Tulip vào lòng và hỏi
_Mày sao vậy?.....Tulip ......sao vậy?
_Layon....tao.....tao....nhớ Lu.....
_Mày yêu Lu ư?.....Layon nheo mắt hỏi
_Tao....tao....không biết....giờ trong lòng tao.....tao đang nghĩ đến....đến Lu và Ren....hjxx.....tao phải làm gì đây?
_Tulip....nghe tao nói.....Lu đã hy sinh rồi.....mày không được buồn,vì mày buồn mày sẽ làm Lu buồn đấy.....
_Nhưng.....Tulip gân cổ lên tính cãi lại nhưng đã bị Layon nói
_Tulip,mày nghe kĩ đây.....đây là thời gian không phải để tâm vào chuyện tình yêu....dường như cái thế giới này rất nguy hiểm cho mày và tao....vì thế,mày cần phải luôn đi bên tao....tao hi vọng tao sẽ tìm ra cái khúc ẩn trong cái chuyện quái quỷ này....Hứa với tao,không được khóc nữa nghe chưa.....
_Ưm.......Tulip gật gật đầu chùi nước mắt....Layon thấy vậy liền ôm Tulip vào lòng và nói...
_Ngoan....đúng là chị em tri kỉ của tao....thôi....ngồi đó,tao đi xếp hết đống áo quần cho tụi mình
Lại một lần nữa Tulip gật đầu một cách ngoan ngoãn,nhưng rồi cái suy nghĩ về Lu cũng không thể thoát ra khỏi được đầu Tulip......Hình ảnh ấy....hình ảnh ấy cứ in sâu mãi trong lòng.....
Chiều đó,mọi người bắt đầu lên xe để khởi hành về lại trường.....Nhóm công chúa và hoàng tử ngồi riêng....bỗng pyo cảm giác dường như thiếu vắng bóng ai đó,Pyo liền hỏi
_Nè....có thiếu ai không vậy?
_ANh Ren qua ngồi với vua cha rồi.....Nicky đáp....
Nghe đến vậy,Tulip bỗng thở dài và đưa mắt nhìn về phía lâu đài quái quỷ kia một lần nữa....bỗng,một giọng nói đáng sợ vang lên trong đầu cô
_Tulip...cô phải chết.......
Tiếng nói ấy khiến Tulip giật mình....Cô thét lên một cách hốt hoảng khiến mọi người xung quanh nhìn lui....Vua Roenxi và Ren vội chạy đến và hỏi nhanh
_Tulip....con sao vậy?
_ĐỪng nói nữa....đừng nói nữa......Tulip khóc thét lên một cách sợ hãi.....Ren thấy vậy liền vội ngồi xuống cạnh bên Tulip và nắm lấy tay Tulip an ủi nói
_Em đừng sợ nữa....anh ở bên cạnh em nè.... ....anh sẽ bảo vệ em....đừng sợ nữa.....
TUlip khóc òa lên và ôm lấy Ren vào trong lòng rồi ngủ thiếp khi nào cũng không hay.....Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời xa cái nơi tuyệt đẹo và cũng đầy quái quỷ kia .....Trong giấc mơ của Tulip
_Tulip ơi....em nhớ cái biển này không?
_Lu?.....Taylor?......Tulip nhìn xung quanh
_Anh nè.....hì....rất tiếc ta không thể đám cưới với em.....hì....em nhớ sống tốt với Ren nhé....đừng buồn và đừng nghĩ về anh nữa .....thôi....anh đi nhé....Lu kết thúc câu nói bằng một cách buồn bã
_Không....đừng bỏ em....Lu....đừng bỏ em......Tulip òa khóc lên.....nhưng rồi....màn đen bao phủ lấy giấc mơ của Tulip....Tulip lại gào thét một lần nữa tên Lu...._Lu....Lu...Lu....ơi....
Ren nghe thấy thế,cậu giận tím mặt nhưng vẫn cố gắng điềm tĩnh,Ren nhẹ nhàng đánh thức Tulip dậy
_Nè....cô hai....dậy mau....mơ gì mà gọi Lu cả buổi thế.....
Nghe vậy,Tulip chợt tỉnh giấc,và nhìn ren......Cô lắp bắp
_Em....em xin lỗi....em không cố ý......
_Không sao.....Ren mỉm cười rồi quay mặt đi chỗ khác.....tất nhiên là mọi hành động vừa xảy ra,ai ai cũng chứng kiến được hết.....có lẽ giờ này,hàng ngàn suy nghĩ nhảy ra trong đầu của từng người....Thời gian thấm thoát như thoi đưa....Xe cuối cùng cũng dừng lại trường.....AI nấy cũng có vẻ mệt mỏi....Tulip theo 3 anh em hoàng tử và vua Roenxi về lâu đài......Ren vội nói
_Anh nghĩ chúng ta nên đưa em về với mẫu hậu LinhLinh ở.....
Tulip nghe đến vậy sock thật sock....cô rưng rưng nước mắt nói
_Anh chán em rồi phải không?.....Anh ghét em phải không?
_Không có.....em đừng nghĩ bậy....ren nói với giọng trầm ngâm
_Thôi....nếu anh không muốn em ở lại thì em về vậy.....Tulip thút thít rồi mang chiếc cặp quay lưng đi....Ren nhìn theo đau đớn.....nhưng rồi cậu không nói gì cứ mặc cho Tulip ra đi như vậy....nhưng,ngờ đâu,khi Tulip vừa ra thấu cửa,cô hậu đậu vấp phải thành cửa ngã xuống,chợt cả chân.....Tulip gục xuống khóc như mưa....Nicky và Pyo nhìn theo vội nói
_Ren....em....
CHưa dứt câu,ren đã chạy đến bế Tulip lên phòng và ôm lấy Tulip nói nhè nhẹ
_Em ngốc quá.....sao em lại làm trái tim anh đau khổ vậy....anh yêu em lắm......em có biết không?....Chưa bao giờ anh yêu em như vậy......
Tulip nhìn qua với đôi mắt đãm nước....cô từ từ đưa tay ôm lấy Ren và nói từng chữ một....
_Em.....xin....lỗi.......
Ren không nói gì,liền hôn lên làn môi mọng nước của Tulip một cách bất ngờ.....Tulip hốt hoảng đẩy Ren ra và nói
_Không....không....em không thể hôn anh.....Dứt câu,Tulip rời bỏ Ren và chạy một mạch.....Ren nhìn theo chỉ biết tức tối nắm tay dộng vào tường.....và thét lên 2 chữ:
_Tại sao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.