Tiểu Thư Bướng Bỉnh Và Hoàng Tử Cố Chấp
Chương 76
Kid
07/06/2013
Thân thể của Tulip và Layon bay lên không trung rồi từ từ biến mất trong làn nước mưa nặng hạt
kia....Ren,Nicky,Pyo và Julia nhìn theo đau đớn....thời gian cứ thấm
thoát trôi qua....đêm buông tối mau.....Julia nhìn Ren nói
_Ren à....chúng ta về thôi.....
_Ren không muốn về.....Ren thờ ơ buông xuống một câu
_Nicky cũng vậy.....
_MẤy em à....mấy em như vậy,Tulip và Layon biết được sẽ không vui đâu....Pyo an ủi
_ANh thig biết gì chứ....nếu Julia biến mất như vậy thì anh cũng sẽ đau lòng như tụi em thôi.....Ren thét lên một cách tức tối
_Ta hiểu....ta hiểu mà.....nhưng các em đau buồn như vậy có đưa được các cô ấy trở về đâu?....Chi bằng các em nên về nhà tìm cách đến thế giới của các cô bé đó thì hay hơn....Pyo thông cảm
_Đúng đó....Julia gật đầu chấp nhận
_Nói thì dễ nhưng biết cách gì bây giờ.....Nicky thở dài.....
_Có cách....ta nghe phụ hoàng nói thời xa xưa có người ở thế giới chúng ta đã đến thế giới của Tulip....vì thế chúng ta cần phải cố gắng tìm cho ra.....
_Nếu như anh nói vậy thì em hiểu rồi....chúng mình về hoàng cung nhé Ren.....Nicky nói chầm chậm
_ừ.....mấy người ra xe đợi anh đi.....anh còn phải làm một vài việc nữa
_Vậy tụi em đợi anh ngoài đó....ra sớm nhé.....Nicky buông xuống một câu rồi theo Pyo và Julia ra ngoài xe.....Ren vẫn đứng đó....nhưng lần này,cậu ngước nhìn lên trời lâu thật lâu,tại cái nơi mà Tulip đã biến mất...Bỗng dưng,mắt cậu ươn ước....và Ren nhận ra rằng mình đang khóc....khóc cho người vợ yêu dấu của mình....rồi cậu nói thầm
_Tulip à.....đây là lần thứ 2 ta khóc vì em...khóc vì người con gái đầu tiên đó....ở thế giới của em....em phải sống tốt với chính bản thân mình nhé....anh sẽ mãi yêu em và chỉ mình em thôi....vợ yêu của anh à.....
Dứt lời,Ren cuối mặt xuống đất và phát hiện ra con gấu bông mà Tulip hay làm dây điện thoại....cậu nhặt lên nắm chặt con gấu bông vào tay và quay trở ra xe......thấy bóng dáng ren lại gần,Pyo đặt tay lên vai Ren và bảo
_Chúng ta đi thôi.....
_DẠ....
Và chiếc xe dần dần lăng bánh khỏi khu rừng âm u đầy kinh hãi kia.....
___________________________________________________________________
Tại thế giới của Tulip,khi mà Nike đang canh chừng chị mình....thấy Tulip động đậy....Nike hét lên.....
_Mẹ....mẹ ơi....chị Tulip động đậy rồi.....mẹ....mẹ....ơi.....
Mẹ Tulip nghe vậy liền chạy nhanh vào bên cạnh giường Tulip nắm lấy tay Tulip lay lay cô bé
_Tulip....Tulip....con tỉnh dậy đi....
Như đáp ứng lời pà Lyly....Tulip từ từ mở mắt....xoa xoa cái đầu mình nói....
_Ui da.....đầu con đau quá.....
_Á.....Tulip tỉnh lại rồi....Bà LyLy và Nịke ôm Tulip vào lòng trước cái nhìn ngỡ ngàng của Tulip.....
Mấy người sao thế......Tulip mở tròn căng con mắt nhìn Nike và bà LyLy
_Con tỉnh ùi....cuối cùng con cũng tỉnh....lạy chúa
_Con có chết đâu mà không tỉnh....mẹ nói chuyện vô duyên ế.....Tulip nhăn mặt lò mò đứng dậy
_COn đúng là...từ cõi chết trở về mà chả thay đổi chút nào...zzzzzz bà LyLy thở dài
_Hehe...thôi nhé mẹ....đi qua nhà nhỏ khùng chơi đây....PP.....Tulip phóng xuống giường và mặt luôn bộ đồ ngủ chạy nhanh dưới cái la hét ỏm tỏi của bà LyLy và cái nhìn ngạc nhiên của Nike....Nike quay qua nhìn mẹ thắc mắc
_Con tưởng bả gần chết chứ....
_Im coi thằng nhóc....nó vậy mẹ mừng ghê....bà LyLy bảo
_Ừm....
Quay trở lại với Tulip....cậu chạy nhanh đến nhà Layon la hét ỏm tỏi
_Khùng....khùng ơi....chị tới nhà bé nè....bé đâu ùi....
_Im lặng coi...la hét ỏm tỏi.....Layon ở đâu xoa xoa cái đầu gắt lên....
_Á à....ngạo mạn với bản cô nương là chết đó nghen nhóc....Tulip nhe răng cười....đúng lúc đó,bà Minh Tinh -mẹ của Layon bước ra
_Tulip đấy à....
_DẠ....
_Con tỉnh khi nào thế?
_Dạ...mới ngủ dậy ạ....
_Con không nhớ gì hết à.....?
_Nhớ gì là nhớ gì....sao cô giống mẹ con ế....
_ZZZZZ.....tội nghiệp lũ trẻ thời nay....chết đến nơi mà cứ quên mãi....
_Cô....cô nói gì....Tulip nhăn mặt định lên tiếng cãi thì Layon đã vội kéo Tulip ra ngoài.....Layon nhìn qua Tulip bảo
_MÀy cũng ngủ như tao hả?
_Hỏi tao tao biết hỏi ai mày...để tao bắc thang lên hỏi ông trời....
_Thôi thôi....cho tao xin đi....mày không thấy lạ sao?.....Layon nói
_LẠ chứ....sao không lạ được....Tulip nói một cách nhanh chóng
_LẠ cái gì nói xem.....
_TAo thấy hôm nay trời sập vì mày không cãi lại tao....Tulip nhe răng cười
_Dẹp mày đi...đúng là cái đồ vô duyên thúi mà.....Layon phán
_Hehe...chọc mày thôi....mà mày thấy cái gì
_Mẹ tao bảo tao nằm ngủ 2 tháng nay rồi đó....
_Thế hả....cũng kì...chắc mày chết đó
_Vô duyên...tao chết thì tao còn đứng nói chuyện với mày à....
_Chắc mày thương tao quá mà.....
_Ừ....thương cái con khỉ....
_Thôi nói chuyện này làm gì....mình ra ngoài quán kem ăn đi...
_ừm...cũng được...đi thôi....Layon đồng ý
_Ren à....chúng ta về thôi.....
_Ren không muốn về.....Ren thờ ơ buông xuống một câu
_Nicky cũng vậy.....
_MẤy em à....mấy em như vậy,Tulip và Layon biết được sẽ không vui đâu....Pyo an ủi
_ANh thig biết gì chứ....nếu Julia biến mất như vậy thì anh cũng sẽ đau lòng như tụi em thôi.....Ren thét lên một cách tức tối
_Ta hiểu....ta hiểu mà.....nhưng các em đau buồn như vậy có đưa được các cô ấy trở về đâu?....Chi bằng các em nên về nhà tìm cách đến thế giới của các cô bé đó thì hay hơn....Pyo thông cảm
_Đúng đó....Julia gật đầu chấp nhận
_Nói thì dễ nhưng biết cách gì bây giờ.....Nicky thở dài.....
_Có cách....ta nghe phụ hoàng nói thời xa xưa có người ở thế giới chúng ta đã đến thế giới của Tulip....vì thế chúng ta cần phải cố gắng tìm cho ra.....
_Nếu như anh nói vậy thì em hiểu rồi....chúng mình về hoàng cung nhé Ren.....Nicky nói chầm chậm
_ừ.....mấy người ra xe đợi anh đi.....anh còn phải làm một vài việc nữa
_Vậy tụi em đợi anh ngoài đó....ra sớm nhé.....Nicky buông xuống một câu rồi theo Pyo và Julia ra ngoài xe.....Ren vẫn đứng đó....nhưng lần này,cậu ngước nhìn lên trời lâu thật lâu,tại cái nơi mà Tulip đã biến mất...Bỗng dưng,mắt cậu ươn ước....và Ren nhận ra rằng mình đang khóc....khóc cho người vợ yêu dấu của mình....rồi cậu nói thầm
_Tulip à.....đây là lần thứ 2 ta khóc vì em...khóc vì người con gái đầu tiên đó....ở thế giới của em....em phải sống tốt với chính bản thân mình nhé....anh sẽ mãi yêu em và chỉ mình em thôi....vợ yêu của anh à.....
Dứt lời,Ren cuối mặt xuống đất và phát hiện ra con gấu bông mà Tulip hay làm dây điện thoại....cậu nhặt lên nắm chặt con gấu bông vào tay và quay trở ra xe......thấy bóng dáng ren lại gần,Pyo đặt tay lên vai Ren và bảo
_Chúng ta đi thôi.....
_DẠ....
Và chiếc xe dần dần lăng bánh khỏi khu rừng âm u đầy kinh hãi kia.....
___________________________________________________________________
Tại thế giới của Tulip,khi mà Nike đang canh chừng chị mình....thấy Tulip động đậy....Nike hét lên.....
_Mẹ....mẹ ơi....chị Tulip động đậy rồi.....mẹ....mẹ....ơi.....
Mẹ Tulip nghe vậy liền chạy nhanh vào bên cạnh giường Tulip nắm lấy tay Tulip lay lay cô bé
_Tulip....Tulip....con tỉnh dậy đi....
Như đáp ứng lời pà Lyly....Tulip từ từ mở mắt....xoa xoa cái đầu mình nói....
_Ui da.....đầu con đau quá.....
_Á.....Tulip tỉnh lại rồi....Bà LyLy và Nịke ôm Tulip vào lòng trước cái nhìn ngỡ ngàng của Tulip.....
Mấy người sao thế......Tulip mở tròn căng con mắt nhìn Nike và bà LyLy
_Con tỉnh ùi....cuối cùng con cũng tỉnh....lạy chúa
_Con có chết đâu mà không tỉnh....mẹ nói chuyện vô duyên ế.....Tulip nhăn mặt lò mò đứng dậy
_COn đúng là...từ cõi chết trở về mà chả thay đổi chút nào...zzzzzz bà LyLy thở dài
_Hehe...thôi nhé mẹ....đi qua nhà nhỏ khùng chơi đây....PP.....Tulip phóng xuống giường và mặt luôn bộ đồ ngủ chạy nhanh dưới cái la hét ỏm tỏi của bà LyLy và cái nhìn ngạc nhiên của Nike....Nike quay qua nhìn mẹ thắc mắc
_Con tưởng bả gần chết chứ....
_Im coi thằng nhóc....nó vậy mẹ mừng ghê....bà LyLy bảo
_Ừm....
Quay trở lại với Tulip....cậu chạy nhanh đến nhà Layon la hét ỏm tỏi
_Khùng....khùng ơi....chị tới nhà bé nè....bé đâu ùi....
_Im lặng coi...la hét ỏm tỏi.....Layon ở đâu xoa xoa cái đầu gắt lên....
_Á à....ngạo mạn với bản cô nương là chết đó nghen nhóc....Tulip nhe răng cười....đúng lúc đó,bà Minh Tinh -mẹ của Layon bước ra
_Tulip đấy à....
_DẠ....
_Con tỉnh khi nào thế?
_Dạ...mới ngủ dậy ạ....
_Con không nhớ gì hết à.....?
_Nhớ gì là nhớ gì....sao cô giống mẹ con ế....
_ZZZZZ.....tội nghiệp lũ trẻ thời nay....chết đến nơi mà cứ quên mãi....
_Cô....cô nói gì....Tulip nhăn mặt định lên tiếng cãi thì Layon đã vội kéo Tulip ra ngoài.....Layon nhìn qua Tulip bảo
_MÀy cũng ngủ như tao hả?
_Hỏi tao tao biết hỏi ai mày...để tao bắc thang lên hỏi ông trời....
_Thôi thôi....cho tao xin đi....mày không thấy lạ sao?.....Layon nói
_LẠ chứ....sao không lạ được....Tulip nói một cách nhanh chóng
_LẠ cái gì nói xem.....
_TAo thấy hôm nay trời sập vì mày không cãi lại tao....Tulip nhe răng cười
_Dẹp mày đi...đúng là cái đồ vô duyên thúi mà.....Layon phán
_Hehe...chọc mày thôi....mà mày thấy cái gì
_Mẹ tao bảo tao nằm ngủ 2 tháng nay rồi đó....
_Thế hả....cũng kì...chắc mày chết đó
_Vô duyên...tao chết thì tao còn đứng nói chuyện với mày à....
_Chắc mày thương tao quá mà.....
_Ừ....thương cái con khỉ....
_Thôi nói chuyện này làm gì....mình ra ngoài quán kem ăn đi...
_ừm...cũng được...đi thôi....Layon đồng ý
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.